Chương 4
Tôn Tiểu Thiên
03/08/2013
Cô gặp qua đủ loại bệnh nhân cố tình gây sự,cô tin Tiêu Tử Uý sẽ không khó đối phó hơn bọn họ.
“A,tối nay sao thật đẹp lại vừa sáng,anh không thấy sao?”Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen như nhung, những ánh sao nhỏ phát tia sáng dịu dàng.
Cô gái này! Chẳng lẽ cô không thấy hắn không hoan nghênh cô đến đây sao? Hắn đã đủ phiền cô tốt nhất hông nên xía vào? Hay nói cô quá can đảm?
“Cô rốt cuộc muốn gì?” Hắn rất không bình tĩnh.
Rốt cục chịu mở miệng nói chuyện,rất tốt.Cô nói: “Không có gì chỉ muốn nói chuyện với anh một chút.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Không cần,những chuyện xấu xa hạ lưu của các người,tôi không có hứng thú biết.”
“Anh hiểu lầm rồi——”
“Hiểu lầm? Ba tôi chính miệng nói muốn lấy cô,không phải sao? Tôi chưa đến nỗi mau quên.”
Một cô bé mới tí tuổi nguyện ý gả cho một ông lão vừa già vừa bệnh,thì còn lý do cao thượng gì? Hắn cũng không tin bởi vì tình yêu khiến cho bọn họ kết hợp.Với lại ba hắn ở trên thương trường lãnh khốc vô tình càng không thể là ông chú chân dài tốt bụng.
“Tôi biết anh rất khó tiếp nhận tin tức ba mình lấy vợ.”
“Nếu như mẹ cô muốn gả cho một tên nhóc hai mươi tuổi,cô có thể tiếp nhận sao?” Hắn không khách khí hỏi ngược lại.
“Tôi không có mẹ.” Khuôn mặt cô thoáng cái mất đi nụ cười, “Tôi là cô nhi.”
Tiêu Tử Uý không lường trước mình nghe được đáp án như vậy,thấy vẻ mặt cô ngượng ngùng,hắn đột nhiên có một loại vọng động muốn ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
“Bất quá không sao,tôi đã quen.”Cô vô tình nhìn hắn cười cười.
Nhìn cô thay đổi nhiều vẻ mặt,Tiêu Tử Uý mê mẫn.
“Đúng rồi,tôi nghe nói anh là nhiếp ảnh gia,tại sao lại muốn làm nhiếp ảnh gia nha? Nhất định công việc rất tốt!”Cô cố gắng nói sang chuyện khác.
“Lại do ba tôi nói với cô?”
“Ừ,khi bác Tiêu nằm viện nói rất nhiều chuyện của anh,bao gồm cả chuyện anh còn nhỏ rất bướng bỉnh.” Cô biết hắn đang nghe, “Ông ấy có lẽ vì quá bận rộn lo sự nghiệp mà quên anh,nhưng ông ấy thực sự rất yêu anh,rất quan tâm anh.”
“Cô bây giờ còn gọi ông ấy là bác Tiêu,không cảm thấy buồn cười sao?” Hắn cố ý bắt bẽ lỗi trong lời cô nói.
“Tôi. . . . . . Tôi vẫn luôn gọi ông ấy như vậy,nếu không tôi nên gọi ông ấy là gì?” Cô thật bị hỏi đến không biết trả lời.
“Tôi làm sao biết? Muốn làm vợ ông ấy là cô mà!” Hắn khinh thường giễu cợt.
“Tôi và Tiêu bá bá không phải loại quan hệ như anh nghĩ.” Cô muốn giải thích,không biết tại sao cô không muốn bị hắn hiểu lầm.
“Sao? Vậy là quan hệ gì? Tôi không ngại nghe một chút.” Hắn nhíu mày,vẻ mặt xấu xa nhìn cô,đợi cô trả lời.
“Giữa chúng tôi là tình cha con.”
“Hmm! Tình cha con?Vậy tại sao còn muốn lấy cô,hơn nữa cô không phải cũng đồng ý hay sao? Đây thật là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe!” Trong lời hắn mang theo châm chọc.
Hạ Vũ Thần thấy được trong mắt hắn đang khinh thường mình.Cô không thể nhìn vào cặp mặt đó nên nhìn sang nơi khác.
“Chuyện không phải như anh nghĩ.”
“Vậy như thế nào?”
“Phải . . . . .” Thiếu chút nữa đã bật khỏi miệng,cô đã đồng ý với bác Tiêu sẽ không nói ra .”Sau này anh sẽ hiểu .”
“Tôi không muốn sau này,tôi muốn biết liền bây giờ!” Tiêu Tử Uý chưa từ bỏ ý định hỏi tới. Trời mới biết hắn rất tin tưởng lời cô
Muốn cô nói thế nào đây? Hạ Vũ Thần thầm nghĩ.
“Không có chuyện gì tốt để nói phải không? Để tôi nói cho cô biết!” Hắn đứng trước mặt cô,từng câu từng chữ nói thật rõ ràng: “Cô lợi dụng vẻ đẹp của mình dụ dỗ ba tôi,để cho ổng đang bệnh còn phải lấy cô,bởi vì cô xem trọng tiền của ổng,chờ ổng vào quan tài,tất cả tài sản sẽ thuộc về cô.”
“Không phải. . . . . . Không phải như thế!” Cô mãnh liệt lắc đầu phủ nhận.Hắn tại sao có thể lên án cô như vậy?
“Không biết xấu hổ!” Hắn oán hận mắng cô câu,sải bước rời khỏi nơi này.
Hạ Vũ Thần ngồi yên tại nchỗ. Hiện tại cô thật không biết mình làm vậy có đúng hay không.
“A,tối nay sao thật đẹp lại vừa sáng,anh không thấy sao?”Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen như nhung, những ánh sao nhỏ phát tia sáng dịu dàng.
Cô gái này! Chẳng lẽ cô không thấy hắn không hoan nghênh cô đến đây sao? Hắn đã đủ phiền cô tốt nhất hông nên xía vào? Hay nói cô quá can đảm?
“Cô rốt cuộc muốn gì?” Hắn rất không bình tĩnh.
Rốt cục chịu mở miệng nói chuyện,rất tốt.Cô nói: “Không có gì chỉ muốn nói chuyện với anh một chút.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Không cần,những chuyện xấu xa hạ lưu của các người,tôi không có hứng thú biết.”
“Anh hiểu lầm rồi——”
“Hiểu lầm? Ba tôi chính miệng nói muốn lấy cô,không phải sao? Tôi chưa đến nỗi mau quên.”
Một cô bé mới tí tuổi nguyện ý gả cho một ông lão vừa già vừa bệnh,thì còn lý do cao thượng gì? Hắn cũng không tin bởi vì tình yêu khiến cho bọn họ kết hợp.Với lại ba hắn ở trên thương trường lãnh khốc vô tình càng không thể là ông chú chân dài tốt bụng.
“Tôi biết anh rất khó tiếp nhận tin tức ba mình lấy vợ.”
“Nếu như mẹ cô muốn gả cho một tên nhóc hai mươi tuổi,cô có thể tiếp nhận sao?” Hắn không khách khí hỏi ngược lại.
“Tôi không có mẹ.” Khuôn mặt cô thoáng cái mất đi nụ cười, “Tôi là cô nhi.”
Tiêu Tử Uý không lường trước mình nghe được đáp án như vậy,thấy vẻ mặt cô ngượng ngùng,hắn đột nhiên có một loại vọng động muốn ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
“Bất quá không sao,tôi đã quen.”Cô vô tình nhìn hắn cười cười.
Nhìn cô thay đổi nhiều vẻ mặt,Tiêu Tử Uý mê mẫn.
“Đúng rồi,tôi nghe nói anh là nhiếp ảnh gia,tại sao lại muốn làm nhiếp ảnh gia nha? Nhất định công việc rất tốt!”Cô cố gắng nói sang chuyện khác.
“Lại do ba tôi nói với cô?”
“Ừ,khi bác Tiêu nằm viện nói rất nhiều chuyện của anh,bao gồm cả chuyện anh còn nhỏ rất bướng bỉnh.” Cô biết hắn đang nghe, “Ông ấy có lẽ vì quá bận rộn lo sự nghiệp mà quên anh,nhưng ông ấy thực sự rất yêu anh,rất quan tâm anh.”
“Cô bây giờ còn gọi ông ấy là bác Tiêu,không cảm thấy buồn cười sao?” Hắn cố ý bắt bẽ lỗi trong lời cô nói.
“Tôi. . . . . . Tôi vẫn luôn gọi ông ấy như vậy,nếu không tôi nên gọi ông ấy là gì?” Cô thật bị hỏi đến không biết trả lời.
“Tôi làm sao biết? Muốn làm vợ ông ấy là cô mà!” Hắn khinh thường giễu cợt.
“Tôi và Tiêu bá bá không phải loại quan hệ như anh nghĩ.” Cô muốn giải thích,không biết tại sao cô không muốn bị hắn hiểu lầm.
“Sao? Vậy là quan hệ gì? Tôi không ngại nghe một chút.” Hắn nhíu mày,vẻ mặt xấu xa nhìn cô,đợi cô trả lời.
“Giữa chúng tôi là tình cha con.”
“Hmm! Tình cha con?Vậy tại sao còn muốn lấy cô,hơn nữa cô không phải cũng đồng ý hay sao? Đây thật là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe!” Trong lời hắn mang theo châm chọc.
Hạ Vũ Thần thấy được trong mắt hắn đang khinh thường mình.Cô không thể nhìn vào cặp mặt đó nên nhìn sang nơi khác.
“Chuyện không phải như anh nghĩ.”
“Vậy như thế nào?”
“Phải . . . . .” Thiếu chút nữa đã bật khỏi miệng,cô đã đồng ý với bác Tiêu sẽ không nói ra .”Sau này anh sẽ hiểu .”
“Tôi không muốn sau này,tôi muốn biết liền bây giờ!” Tiêu Tử Uý chưa từ bỏ ý định hỏi tới. Trời mới biết hắn rất tin tưởng lời cô
Muốn cô nói thế nào đây? Hạ Vũ Thần thầm nghĩ.
“Không có chuyện gì tốt để nói phải không? Để tôi nói cho cô biết!” Hắn đứng trước mặt cô,từng câu từng chữ nói thật rõ ràng: “Cô lợi dụng vẻ đẹp của mình dụ dỗ ba tôi,để cho ổng đang bệnh còn phải lấy cô,bởi vì cô xem trọng tiền của ổng,chờ ổng vào quan tài,tất cả tài sản sẽ thuộc về cô.”
“Không phải. . . . . . Không phải như thế!” Cô mãnh liệt lắc đầu phủ nhận.Hắn tại sao có thể lên án cô như vậy?
“Không biết xấu hổ!” Hắn oán hận mắng cô câu,sải bước rời khỏi nơi này.
Hạ Vũ Thần ngồi yên tại nchỗ. Hiện tại cô thật không biết mình làm vậy có đúng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.