Chương 8
Tôn Tiểu Thiên
03/08/2013
Tiêu lão tiên sinh vừa phát bệnh Hạ Vũ Thần kịp thời giúp ông uống
thuốc hơn nữa lập tức gọi bác sĩ đến trị liệu,sau một trận luống cuống
tay chân tình huống cuối cùng đã ổn định.
“Ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành,Diêm La Vương không dễ dàng đòi ta đến đánh cờ đâu.” Tiêu lão tiên sinh nằm nghiêng trên ghế,tự giễu nói.
“Bác Tiêu,bác còn tâm trạng nói đùa sao! Tôi thiếu chút nữa bị ngài hù chết,ngài có biết không?” Hạ Vũ Thần trừng mắt hạnh,muốn tức lại tức không được.
Khi cô đưa cơm trưa vào phòng,bác Tiêu bá bá nằm trên giường hấp hối không nhúc nhích,đôi môi phát tím,ánh mắt mơ màng,trong tay còn cầm tấm ảnh hai mươi năm trước.
Thấy thế cô suýt chút nữa không thể thở,may cô cấp cứu đâu vào đấy,bác sĩ Hứa cũng đến khám,nếu không cô thật thấy hối tiếc cả đời.
“Đừng lo lắng,ta còn chịu đựng được.” Mặc dù rất suy yếu nhưng Tiêu lão tiên sinh vẫn cố hết sức.Ông không thể ngã xuống vào lúc này,tuyệt không thể.
“Tốt nhất như vậy,nếu không tôi sẽ không tha thứ ngài .” Cô cũng sẽ không tha thứ chính mình.
Tiêu lão tiên sinh kéo lấy tay cô,nói lời xin lỗi: “Là tôi liên lụy đến cô,bắt cô theo ông lão này thật sự quá ủy khuất cho cô.”
“Làm gì có chuyện này,tôi còn muốn cảm tạ ngài đây!” Cô vô cùng cám ơn bác Tiêu,ông cho cô không phải tiền tài vật chất hữu hình,mà là quan tâm vô hình mà trân quý.”Là ngài cho tôi cuộc sống gia đình ấm áp,đây là chuyện tôi chưa từng trải qua.Tôi không biết phải cám ơn ngài thế nào mới đúng.”Cô kích động đến sắp rơi xuống nước mắt .
“Ngốc.” Tiêu lão tiên sinh từ ái lau nước mắt trên mặt cô.
Tiêu Tử Uý đúng lúc này bước vào cửa nhà,một màn ấm áp nhìn vào trong mắt hoàn toàn không phải như vậy.
Mắt thấy cảnh này lại khiến cho hắn cảm giác trong lòng giống như bị lửa đốt,nóng rực thiêu đốt lồng ngực hắn dù có băng sơn vạn năm cũng dập tắt không được.
Ông trời! Hắn chịu không nổi tay người đàn ông khác đặt lên người cô,cho dù người đàn ông đó là người cha kính yêu của hắn!
Chết tiệt,cô ấy đang khóc! Tại sao? Cô chả lẽ vừa khóc vừa kể lể đêm đó hắn có hành vi không lễ phép với cô? Hay bố đang trách mắng cô không biết xấu hổ dụ dỗ hắn?
Không! Hắn không để ý cũng không muốn quan tâm cô,hắn không thừa nhận trong lòng đang có giận giữ cùng ghen tỵ,hắn tuyệt không yêu cô.
“Có cần thiết ở trong phòng khách thân mật vậy không? Hay các người không đợi kịp về phòng?” Hắn cố ý lớn tiếng châm chọc,giống như muốn biểu thị công khai sự hiện hữu của hắn.
Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Rốt cục chú ý tới tôi sao? Tôi đã đứng chỗ này năm phút đồng hồ,bất quá đương nhiên trong mắt của các ngươi chỉ có lẫn nhau.” Hắn không chú ý tới,trong lời của hắn mang theo châm chọc sắc bén còn có mùi ghen.
“Con đang nói chuyện quỷ quái gì?” Tiêu lão tiên sinh tức giận nhìn về con của mình.
Tiêu Tử Uý không để ý bố đang giận,ánh mắt khinh thường quét về phía Hạ Vũ Thần.
“Cô dụ dỗ bố tôi vậy sao? Dùng nước mắt điềm đạm đáng yêu ? Cho dù ông ta ngồi xe lăn,\ cũng chạy không thoát mị lực trên người cô.”
Ngôn từ ác độc giống như từng thanh kiếm sắc bén phóng tới, Hạ Vũ Thần hoàn toàn vô lực chống đỡ.
“Không phải!Anh hiểu lầm. . . . . .” Hạ Vũ Thần nóng lòng giải thích,rồi lại không biết nói từ đâu.
“Sao? Chẳng lẽ tôi thấy không phải sự thật sao?” Tiêu Tử Uý ác ý đùa cợt.
“Tử Úy,mau nói xin lỗi với Vũ Thần!Con thực sự quá đáng!” Tiêu lão tiên sinh nổi giận đùng đùng mắng.
“Tôi tại sao phải xin lỗi cô ta? Tại cô ta không dám thừa nhận chuyện tốt mình làm à?” Hắn rất ít tùy hứng,nhưng đụng tới chuyện của cô tất cả lý trí đều biến mất.
“Con. . . . . . con . . . . .” Tiêu lão tiên sinh nghẹn tại lồng ngực thở gấp không ra hơi.
“Tiêu bá bá đừng nóng giận,hít sâu!” Hạ Vũ Thần vừa trấn an Tiêu lão tiên sinh, vừa quay đầu nói với Tiêu Tử Uý: “Ông ấy vừa mới khám bệnh xong,không thể chịu được kích thích.”
Là bệnh gì? Thở gấp mạnh như vậy? Nhưng Tiêu Tử Uý kiêu ngạo không thể mở miệng hỏi,hơn nữa giận cha một lòng che chở vị hôn thê trẻ tuổi.
“Ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành,Diêm La Vương không dễ dàng đòi ta đến đánh cờ đâu.” Tiêu lão tiên sinh nằm nghiêng trên ghế,tự giễu nói.
“Bác Tiêu,bác còn tâm trạng nói đùa sao! Tôi thiếu chút nữa bị ngài hù chết,ngài có biết không?” Hạ Vũ Thần trừng mắt hạnh,muốn tức lại tức không được.
Khi cô đưa cơm trưa vào phòng,bác Tiêu bá bá nằm trên giường hấp hối không nhúc nhích,đôi môi phát tím,ánh mắt mơ màng,trong tay còn cầm tấm ảnh hai mươi năm trước.
Thấy thế cô suýt chút nữa không thể thở,may cô cấp cứu đâu vào đấy,bác sĩ Hứa cũng đến khám,nếu không cô thật thấy hối tiếc cả đời.
“Đừng lo lắng,ta còn chịu đựng được.” Mặc dù rất suy yếu nhưng Tiêu lão tiên sinh vẫn cố hết sức.Ông không thể ngã xuống vào lúc này,tuyệt không thể.
“Tốt nhất như vậy,nếu không tôi sẽ không tha thứ ngài .” Cô cũng sẽ không tha thứ chính mình.
Tiêu lão tiên sinh kéo lấy tay cô,nói lời xin lỗi: “Là tôi liên lụy đến cô,bắt cô theo ông lão này thật sự quá ủy khuất cho cô.”
“Làm gì có chuyện này,tôi còn muốn cảm tạ ngài đây!” Cô vô cùng cám ơn bác Tiêu,ông cho cô không phải tiền tài vật chất hữu hình,mà là quan tâm vô hình mà trân quý.”Là ngài cho tôi cuộc sống gia đình ấm áp,đây là chuyện tôi chưa từng trải qua.Tôi không biết phải cám ơn ngài thế nào mới đúng.”Cô kích động đến sắp rơi xuống nước mắt .
“Ngốc.” Tiêu lão tiên sinh từ ái lau nước mắt trên mặt cô.
Tiêu Tử Uý đúng lúc này bước vào cửa nhà,một màn ấm áp nhìn vào trong mắt hoàn toàn không phải như vậy.
Mắt thấy cảnh này lại khiến cho hắn cảm giác trong lòng giống như bị lửa đốt,nóng rực thiêu đốt lồng ngực hắn dù có băng sơn vạn năm cũng dập tắt không được.
Ông trời! Hắn chịu không nổi tay người đàn ông khác đặt lên người cô,cho dù người đàn ông đó là người cha kính yêu của hắn!
Chết tiệt,cô ấy đang khóc! Tại sao? Cô chả lẽ vừa khóc vừa kể lể đêm đó hắn có hành vi không lễ phép với cô? Hay bố đang trách mắng cô không biết xấu hổ dụ dỗ hắn?
Không! Hắn không để ý cũng không muốn quan tâm cô,hắn không thừa nhận trong lòng đang có giận giữ cùng ghen tỵ,hắn tuyệt không yêu cô.
“Có cần thiết ở trong phòng khách thân mật vậy không? Hay các người không đợi kịp về phòng?” Hắn cố ý lớn tiếng châm chọc,giống như muốn biểu thị công khai sự hiện hữu của hắn.
Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Rốt cục chú ý tới tôi sao? Tôi đã đứng chỗ này năm phút đồng hồ,bất quá đương nhiên trong mắt của các ngươi chỉ có lẫn nhau.” Hắn không chú ý tới,trong lời của hắn mang theo châm chọc sắc bén còn có mùi ghen.
“Con đang nói chuyện quỷ quái gì?” Tiêu lão tiên sinh tức giận nhìn về con của mình.
Tiêu Tử Uý không để ý bố đang giận,ánh mắt khinh thường quét về phía Hạ Vũ Thần.
“Cô dụ dỗ bố tôi vậy sao? Dùng nước mắt điềm đạm đáng yêu ? Cho dù ông ta ngồi xe lăn,\ cũng chạy không thoát mị lực trên người cô.”
Ngôn từ ác độc giống như từng thanh kiếm sắc bén phóng tới, Hạ Vũ Thần hoàn toàn vô lực chống đỡ.
“Không phải!Anh hiểu lầm. . . . . .” Hạ Vũ Thần nóng lòng giải thích,rồi lại không biết nói từ đâu.
“Sao? Chẳng lẽ tôi thấy không phải sự thật sao?” Tiêu Tử Uý ác ý đùa cợt.
“Tử Úy,mau nói xin lỗi với Vũ Thần!Con thực sự quá đáng!” Tiêu lão tiên sinh nổi giận đùng đùng mắng.
“Tôi tại sao phải xin lỗi cô ta? Tại cô ta không dám thừa nhận chuyện tốt mình làm à?” Hắn rất ít tùy hứng,nhưng đụng tới chuyện của cô tất cả lý trí đều biến mất.
“Con. . . . . . con . . . . .” Tiêu lão tiên sinh nghẹn tại lồng ngực thở gấp không ra hơi.
“Tiêu bá bá đừng nóng giận,hít sâu!” Hạ Vũ Thần vừa trấn an Tiêu lão tiên sinh, vừa quay đầu nói với Tiêu Tử Uý: “Ông ấy vừa mới khám bệnh xong,không thể chịu được kích thích.”
Là bệnh gì? Thở gấp mạnh như vậy? Nhưng Tiêu Tử Uý kiêu ngạo không thể mở miệng hỏi,hơn nữa giận cha một lòng che chở vị hôn thê trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.