Chương 54: Người đàn ông tôi chưa biết
Bạch Kỳ Vân
04/03/2024
"Anna, về khi nào?"
Anna đang mải xem email, nghe thấy tiếng hỏi, liền ngẩng đầu lên. Lâm Phong bước ra từ phía phòng tập gym, thân trên để trần, cổ vắt một chiếc khăn trắng. Gã mặc một chiếc quần thể thao màu ghi. Làn da gã màu nâu, thân hình tưởng như rất gầy lại được bao bởi một lớp cơ tuyệt đẹp, được làm ướt trông lại càng nổi bật. Bụng gã hiện rõ tám mũi cơ rắn chắc, cạp quần trễ xuống hở ra đường V-cut gợi cảm.
Anna bỗng chốc hơi có chút choáng váng. Từ trước đến nay, cô chưa từng để ý ông chủ này.
"Mẹ kiếp, là kiểu đẹp có thể đốt người ta thành tro, bỏng mắt, như một dòng dung nham nóng rẫy vậy." Anna thầm nghĩ. Cô nhanh chóng đứng dậy, gập người chào Lâm Phong:
"Ông chủ Lâm, sớm vậy!"
Lâm Phong vừa tiến lại gần Anna, vừa dùng khăn bông lau mồ hôi trên ngực, dáng vẻ hết sức tự nhiên. Gã dừng lại trước mắt Anna mấy giây, nói:
"Không vội, ăn cho xong đi rồi lên phòng gặp tôi!"
"Vâng sếp!"
Lâm Phong đi rồi mà nữ CEO hét ra lửa của Tập đoàn Lâm thị vẫn còn không nhớ ra mùi vị của món bít tết thượng hạng. Quai hàm cứng ngắc của cô bỗng nhiên theo bản năng vận động một chút, mới nhớ ra mình đang khát khô. Cô gọi với vào trong:
"Bác Vương, cho con xin cốc nước thật nhiều đá!"
"Đợi chút! Mà... lạnh thế này, uống ít đá thôi kẻo viêm họng!" Bác Vương nói vọng ra. Anna âm thầm nghĩ: "Giờ có nhai hết đá ở Bắc Cực cũng không đỡ khát".
Ăn sáng xong, Anna trở lên phòng riêng, xử lý qua gương mặt có phần mệt mỏi sau cả đêm ngồi máy bay. Vừa soi gương cô vừa tự tổng sỉ vả bản thân: "Mẹ nó chứ, nãy mình cứ thế chường bộ mặt này ra với ông chủ. Ôi khốn nạn! Cái gì thế này? Rau rắt ở răng ư? Ôi mẹ ơi!"
Xử lý xong cái giao diện, thấy đã tạm ổn, cô liền đi sang phòng Lâm Phong. Lâm Phong để cửa mở, nhìn thấy cô liền ra hiệu vào đi. Gã đã thay bộ vest màu vàng nhạt, cổ áo khoác chữ V cắt sâu đến bụng, giữa eo là chiếc thắt lưng to bản. Bên trong gã mặc áo sơ mi màu ghi, thắt cà vạt màu vàng nhạt cùng tông với áo khoác. Dáng người Lâm Phong vốn cao chừng gần mét chín, khi mặc bộ đồ này quả thật trông có hơi gầy, nhưng nhìn thế nào cũng ra dáng vẻ của một quý tộc thời thượng.
"Thưa sếp, chúng ta có sang phòng họp không ạ?" Anna hỏi.
"Bàn riêng chút đã rồi triệu tập cuộc họp kín!" Lâm Phong nói, tùy tiện đặt mông ngồi lên cạnh bàn. Anna bước vào trong, tiện tay khép cửa lại. Cô bỗng nhiên bị một áp lực khủng khiếp đè nặng lên ngực, mà bấy lâu nay cô chưa từng có cảm giác này. Người đàn ông này... thật sự có khí thế bức người vậy sao.
"Sao thế? Đi Châu Âu bấy lâu, trở về lại thấy căng thẳng rồi sao?" Lâm Phong cười nhìn cô, khóe miệng hồng hồng nhếch lên một nụ cười mang vẻ đẹp đến yêu nghiệt.
"Dạ... không... tôi thật ra... hơi hồi hộp. Không biết ông chủ Lâm hôm nay bàn chuyện gì!"
Lâm Phong nghiêm túc trở lại, ngồi vào ghế, ra hiệu cho Anna ngồi ghế trước mặt. Gã hơi ngả người ra sau, hay tay đan vào nhau để trước bụng.
"Anna, số liệu của Tống thị mà tôi giao cho cô xem, cô đã nghiên cứu kỹ chưa?"
"Tôi đã phân tích rồi. Các khoản đầu tư của Tống thị không quá phức tạp. Kể cả khoản đầu tư ngầm."
"Vậy cô nói xem!"
"Tống thị đầu tư khoảng hai mươi phần trăm vốn vào các hãng tàu thủy ở vùng Đông Âu. Bốn mươi phần trăm vào các thương vụ tàu ngầm ở Đông Bắc. Bốn mươi phần trăm còn lại, đều đầu tư vào loại tàu thuyền du lịch nội địa."
"Tốt! Còn các khoản đầu tư ngầm thì sao?"
"Tống thị đầu tư hơn một nghìn tỷ đồng Liên Minh vào một thương vụ có mã BLS25 và một nhà máy sản xuất linh kiện vũ khí ở An Nguy. Mà sếp, BLS25 này là cái gì, tôi không tra ra được!"
"Được rồi, cô không cần biết đâu!"
"Vậy, sếp, giờ tôi cần phải làm gì?"
"Anna, cô còn nhớ điều khoản sở hữu bất động sản mặt nước theo Luật sở hữu bất động sản 2030 chứ?"
"Tôi còn nhớ. Nhưng mà sếp, điều khoản sở hữu bất động sản mặt nước từ trước đến nay đều bị lãng quên vì không khả thi đó sao? Sao tự nhiên sếp lại hỏi vấn đề này?"
"Hiện nay, số tàu thuyền của Tống thị trên mặt nước nội địa chiếm tới chín mươi phần trăm. Nếu chúng ta... mua toàn bộ mặt nước của Hà Phong và những thành phố có thủy lưu rộng lớn nhất thì sao?" Lâm Phong vừa nói vừa cầm chiếc bút trên tay, quay quay vài vòng, dáng vẻ rất hờ hững. Anna giật mình đánh thót.
"Sếp... điều khoản này lâu nay ít ai để ý tới, cho nên có chặt chẽ hay không cũng chưa có ai kiểm chứng, chúng ta... liệu có mạo hiểm quá không?"
"Vì vậy, tôi mới cần tới cô đấy, Anna!"
Anna bỗng cảm thấy tim mình rơi xuống một mạch. Gã tín nhiệm cô đến thế sao? Không biết từ đâu, suy nghĩ này khiến nhiệt huyết của cô sôi trào, đến mức suýt nữa bức cô đến tắc thở.
"Vậy tôi sẽ lập tức triệu tập cuộc họp với luật sư của Tập đoàn, phân tích triệt để điều khoản này."
"Tốt, còn nữa, tôi cần số liệu về thế chấp khoản vay mua bất động sản của toàn thành phố. Không sót một ai!"
"Sếp, cái này..."
"Sau đó, mua toàn bộ lại cho tôi!" Lâm Phong dường như không để ý đến sự ngạc nhiên đến thất thần của Anna, gã tiếp tục nói.
"Mẹ nó, sếp, việc lớn như vậy không chỉ hai câu là xong đâu! Anh nói cứ như gọi món ăn sáng vậy." Anna âm thầm nghĩ. Đầu cô trở nên quay cuồng hơn bao giờ hết.
Nếu để đánh sập Tống thị, có thể nói hành động kiểm soát toàn bộ bất động sản mặt nước còn có lý do, nhưng mua toàn bộ khoản vay thế chấp bất động sản của Hà Phong... là có ý gì? Lâm Phong này tuy lòng dạ khó lường nhưng cũng không khỏi khiến cô không yên tâm.
"Cô không yên tâm phải không? Cho cô một gợi ý nhé! Sau khi bất động sản mặt nước có biến động, thì các khoản vay mua nhà trên mặt đất sẽ thế nào? Công dân mua nhà thế chấp hiện nay chiếm tới năm mươi phần trăm dân số."
Anna nghe xong liền cảm thấy đầu óc có chút không dùng được. Là người nắm bắt toàn bộ con át chủ bài kinh doanh của Lâm thị, nhưng so với Lâm Phong, chỉ xứng rửa bát quét nhà thôi.
"Mẹ nó, thế có khác gì đảo chính đâu!" Cô âm thầm nghĩ.
"Sếp, không phải là chúng ta chỉ đánh sập Tống thị thôi sao?"
"Đánh sập Tống thị chỉ là chuyện nhỏ. Cái tên Tống Phi ấy, xử lý lúc nào mà không được." Lâm Phong hờ hững.
"Vậy... "
"Biết nhiều sẽ khó ngủ đấy! Cứ nghe theo chỉ thị của tôi là được, Anna!"
"Vâng! Sếp! Tôi sẽ lên lịch các cuộc họp kín ngay bây giờ!" Anna đứng dậy, khẳng khái nói. Lâm Phong nhìn vào mắt cô, khẽ gật đầu. Ánh mắt ấy khiến cho Anna sa hố sâu vạn trượng. Núi đao biển lửa cô cũng sẽ nhảy vào.
"Tiện thể, gọi Lục Hành vào đây cho tôi!" Lâm Phong đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, rảo đôi chân dài đi quanh chiếc bàn. Anna vội đi ra ngoài, không quên liếc nhìn ông chủ Lâm một cái.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789hoặc gmail bachvanthuquan
Lâm Phong trong lúc chờ đợi, lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên màn hình là một bài viết về Tống nguy, giật tít long trời lở đất "Cậu ấm của Tập đoàn Tống thị gây ra vụ lộn xộn do đua xe trái phép". Bản tin có từ cách đây mấy năm. Trong bức ảnh Tống Nguy bị phóng viên chụp từ phía sau, hắn bị còng tay, đầu vẫn ngoảnh lại, khóe miệng cười tươi và cái nháy mắt đầy vẻ giễu cợt.
Lâm Phong thở dài lướt tay trên khuôn mặt đầy vẻ phớt đời ấy của Tống Nguy, trong lòng gợn sóng. Tiếng gõ cửa làm Lâm Phong giật mình trở về thực tại. Gã nói:
"Vào đi!"
Người vừa đến là một thanh niên có vóc dáng khá đẹp mắt. So với những con mọt công nghệ kiểu như Nhạc Ly, thì Giám đốc Kỹ thuật của Lâm thị lại khác xa một trời một vực. Lâm Phong ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, nói:
"Lục Hành, việc tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi?"
"Boss, nhà máy sản xuất chip điện tử gắn vào hệ thống tên lửa đạn đạo của Tống thị nằm ở khu vực hoang vắng, chúng tôi khó khăn lắm mới tiếp cận được. Về mặt công nghệ cũng mới chỉ sao chép được một nửa bởi bọn họ chia nhỏ các bộ phận sản xuất, không thể lấy được toàn bộ thiết kế hoàn chỉnh..."
Lâm Phong dơ tay lên ra hiệu ngắt lời, Lục Hành vì thế mà im bặt.
"Toàn một lũ ngu ngốc các cậu! Không cần điều tra nữa, cướp chip về đây phân tích không phải là nhanh hơn sao?"
"Cái này, boss..."
"Được rồi, là lỗi của tôi đã không giao việc rõ ràng. Các cậu là dân kỹ thuật chỉ biết làm việc của mình. Cho kỹ thuật viên nằm vùng của cậu rút hết về đi, tôi sẽ cho đội an ninh cướp hàng về!"
"Boss, đây là chip sản xuất siêu bí mật, chúng ta làm sao có thể biết được bọn họ chuyển hàng đi lúc nào mà cướp?"
"Việc này không cần cậu lo. Cứ chuẩn bị đội kỹ thuật cho tốt vào!"
"Boss... nhưng... tôi có một vấn đề muốn hỏi..."
"Mau nói đi!"
"Tại sao chúng ta không tiếp cận từ phía Tống Nguy, cậu ta... hẳn là biết tất cả..."
"Tống Nguy không liên quan, đừng nhắc tới nữa!"
"Yep!"
"Ra ngoài đi!"
Lục Hành vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ: "Làm việc cũng dứt khoát thật đấy!"
Anna đang mải xem email, nghe thấy tiếng hỏi, liền ngẩng đầu lên. Lâm Phong bước ra từ phía phòng tập gym, thân trên để trần, cổ vắt một chiếc khăn trắng. Gã mặc một chiếc quần thể thao màu ghi. Làn da gã màu nâu, thân hình tưởng như rất gầy lại được bao bởi một lớp cơ tuyệt đẹp, được làm ướt trông lại càng nổi bật. Bụng gã hiện rõ tám mũi cơ rắn chắc, cạp quần trễ xuống hở ra đường V-cut gợi cảm.
Anna bỗng chốc hơi có chút choáng váng. Từ trước đến nay, cô chưa từng để ý ông chủ này.
"Mẹ kiếp, là kiểu đẹp có thể đốt người ta thành tro, bỏng mắt, như một dòng dung nham nóng rẫy vậy." Anna thầm nghĩ. Cô nhanh chóng đứng dậy, gập người chào Lâm Phong:
"Ông chủ Lâm, sớm vậy!"
Lâm Phong vừa tiến lại gần Anna, vừa dùng khăn bông lau mồ hôi trên ngực, dáng vẻ hết sức tự nhiên. Gã dừng lại trước mắt Anna mấy giây, nói:
"Không vội, ăn cho xong đi rồi lên phòng gặp tôi!"
"Vâng sếp!"
Lâm Phong đi rồi mà nữ CEO hét ra lửa của Tập đoàn Lâm thị vẫn còn không nhớ ra mùi vị của món bít tết thượng hạng. Quai hàm cứng ngắc của cô bỗng nhiên theo bản năng vận động một chút, mới nhớ ra mình đang khát khô. Cô gọi với vào trong:
"Bác Vương, cho con xin cốc nước thật nhiều đá!"
"Đợi chút! Mà... lạnh thế này, uống ít đá thôi kẻo viêm họng!" Bác Vương nói vọng ra. Anna âm thầm nghĩ: "Giờ có nhai hết đá ở Bắc Cực cũng không đỡ khát".
Ăn sáng xong, Anna trở lên phòng riêng, xử lý qua gương mặt có phần mệt mỏi sau cả đêm ngồi máy bay. Vừa soi gương cô vừa tự tổng sỉ vả bản thân: "Mẹ nó chứ, nãy mình cứ thế chường bộ mặt này ra với ông chủ. Ôi khốn nạn! Cái gì thế này? Rau rắt ở răng ư? Ôi mẹ ơi!"
Xử lý xong cái giao diện, thấy đã tạm ổn, cô liền đi sang phòng Lâm Phong. Lâm Phong để cửa mở, nhìn thấy cô liền ra hiệu vào đi. Gã đã thay bộ vest màu vàng nhạt, cổ áo khoác chữ V cắt sâu đến bụng, giữa eo là chiếc thắt lưng to bản. Bên trong gã mặc áo sơ mi màu ghi, thắt cà vạt màu vàng nhạt cùng tông với áo khoác. Dáng người Lâm Phong vốn cao chừng gần mét chín, khi mặc bộ đồ này quả thật trông có hơi gầy, nhưng nhìn thế nào cũng ra dáng vẻ của một quý tộc thời thượng.
"Thưa sếp, chúng ta có sang phòng họp không ạ?" Anna hỏi.
"Bàn riêng chút đã rồi triệu tập cuộc họp kín!" Lâm Phong nói, tùy tiện đặt mông ngồi lên cạnh bàn. Anna bước vào trong, tiện tay khép cửa lại. Cô bỗng nhiên bị một áp lực khủng khiếp đè nặng lên ngực, mà bấy lâu nay cô chưa từng có cảm giác này. Người đàn ông này... thật sự có khí thế bức người vậy sao.
"Sao thế? Đi Châu Âu bấy lâu, trở về lại thấy căng thẳng rồi sao?" Lâm Phong cười nhìn cô, khóe miệng hồng hồng nhếch lên một nụ cười mang vẻ đẹp đến yêu nghiệt.
"Dạ... không... tôi thật ra... hơi hồi hộp. Không biết ông chủ Lâm hôm nay bàn chuyện gì!"
Lâm Phong nghiêm túc trở lại, ngồi vào ghế, ra hiệu cho Anna ngồi ghế trước mặt. Gã hơi ngả người ra sau, hay tay đan vào nhau để trước bụng.
"Anna, số liệu của Tống thị mà tôi giao cho cô xem, cô đã nghiên cứu kỹ chưa?"
"Tôi đã phân tích rồi. Các khoản đầu tư của Tống thị không quá phức tạp. Kể cả khoản đầu tư ngầm."
"Vậy cô nói xem!"
"Tống thị đầu tư khoảng hai mươi phần trăm vốn vào các hãng tàu thủy ở vùng Đông Âu. Bốn mươi phần trăm vào các thương vụ tàu ngầm ở Đông Bắc. Bốn mươi phần trăm còn lại, đều đầu tư vào loại tàu thuyền du lịch nội địa."
"Tốt! Còn các khoản đầu tư ngầm thì sao?"
"Tống thị đầu tư hơn một nghìn tỷ đồng Liên Minh vào một thương vụ có mã BLS25 và một nhà máy sản xuất linh kiện vũ khí ở An Nguy. Mà sếp, BLS25 này là cái gì, tôi không tra ra được!"
"Được rồi, cô không cần biết đâu!"
"Vậy, sếp, giờ tôi cần phải làm gì?"
"Anna, cô còn nhớ điều khoản sở hữu bất động sản mặt nước theo Luật sở hữu bất động sản 2030 chứ?"
"Tôi còn nhớ. Nhưng mà sếp, điều khoản sở hữu bất động sản mặt nước từ trước đến nay đều bị lãng quên vì không khả thi đó sao? Sao tự nhiên sếp lại hỏi vấn đề này?"
"Hiện nay, số tàu thuyền của Tống thị trên mặt nước nội địa chiếm tới chín mươi phần trăm. Nếu chúng ta... mua toàn bộ mặt nước của Hà Phong và những thành phố có thủy lưu rộng lớn nhất thì sao?" Lâm Phong vừa nói vừa cầm chiếc bút trên tay, quay quay vài vòng, dáng vẻ rất hờ hững. Anna giật mình đánh thót.
"Sếp... điều khoản này lâu nay ít ai để ý tới, cho nên có chặt chẽ hay không cũng chưa có ai kiểm chứng, chúng ta... liệu có mạo hiểm quá không?"
"Vì vậy, tôi mới cần tới cô đấy, Anna!"
Anna bỗng cảm thấy tim mình rơi xuống một mạch. Gã tín nhiệm cô đến thế sao? Không biết từ đâu, suy nghĩ này khiến nhiệt huyết của cô sôi trào, đến mức suýt nữa bức cô đến tắc thở.
"Vậy tôi sẽ lập tức triệu tập cuộc họp với luật sư của Tập đoàn, phân tích triệt để điều khoản này."
"Tốt, còn nữa, tôi cần số liệu về thế chấp khoản vay mua bất động sản của toàn thành phố. Không sót một ai!"
"Sếp, cái này..."
"Sau đó, mua toàn bộ lại cho tôi!" Lâm Phong dường như không để ý đến sự ngạc nhiên đến thất thần của Anna, gã tiếp tục nói.
"Mẹ nó, sếp, việc lớn như vậy không chỉ hai câu là xong đâu! Anh nói cứ như gọi món ăn sáng vậy." Anna âm thầm nghĩ. Đầu cô trở nên quay cuồng hơn bao giờ hết.
Nếu để đánh sập Tống thị, có thể nói hành động kiểm soát toàn bộ bất động sản mặt nước còn có lý do, nhưng mua toàn bộ khoản vay thế chấp bất động sản của Hà Phong... là có ý gì? Lâm Phong này tuy lòng dạ khó lường nhưng cũng không khỏi khiến cô không yên tâm.
"Cô không yên tâm phải không? Cho cô một gợi ý nhé! Sau khi bất động sản mặt nước có biến động, thì các khoản vay mua nhà trên mặt đất sẽ thế nào? Công dân mua nhà thế chấp hiện nay chiếm tới năm mươi phần trăm dân số."
Anna nghe xong liền cảm thấy đầu óc có chút không dùng được. Là người nắm bắt toàn bộ con át chủ bài kinh doanh của Lâm thị, nhưng so với Lâm Phong, chỉ xứng rửa bát quét nhà thôi.
"Mẹ nó, thế có khác gì đảo chính đâu!" Cô âm thầm nghĩ.
"Sếp, không phải là chúng ta chỉ đánh sập Tống thị thôi sao?"
"Đánh sập Tống thị chỉ là chuyện nhỏ. Cái tên Tống Phi ấy, xử lý lúc nào mà không được." Lâm Phong hờ hững.
"Vậy... "
"Biết nhiều sẽ khó ngủ đấy! Cứ nghe theo chỉ thị của tôi là được, Anna!"
"Vâng! Sếp! Tôi sẽ lên lịch các cuộc họp kín ngay bây giờ!" Anna đứng dậy, khẳng khái nói. Lâm Phong nhìn vào mắt cô, khẽ gật đầu. Ánh mắt ấy khiến cho Anna sa hố sâu vạn trượng. Núi đao biển lửa cô cũng sẽ nhảy vào.
"Tiện thể, gọi Lục Hành vào đây cho tôi!" Lâm Phong đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, rảo đôi chân dài đi quanh chiếc bàn. Anna vội đi ra ngoài, không quên liếc nhìn ông chủ Lâm một cái.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789hoặc gmail bachvanthuquan
Lâm Phong trong lúc chờ đợi, lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên màn hình là một bài viết về Tống nguy, giật tít long trời lở đất "Cậu ấm của Tập đoàn Tống thị gây ra vụ lộn xộn do đua xe trái phép". Bản tin có từ cách đây mấy năm. Trong bức ảnh Tống Nguy bị phóng viên chụp từ phía sau, hắn bị còng tay, đầu vẫn ngoảnh lại, khóe miệng cười tươi và cái nháy mắt đầy vẻ giễu cợt.
Lâm Phong thở dài lướt tay trên khuôn mặt đầy vẻ phớt đời ấy của Tống Nguy, trong lòng gợn sóng. Tiếng gõ cửa làm Lâm Phong giật mình trở về thực tại. Gã nói:
"Vào đi!"
Người vừa đến là một thanh niên có vóc dáng khá đẹp mắt. So với những con mọt công nghệ kiểu như Nhạc Ly, thì Giám đốc Kỹ thuật của Lâm thị lại khác xa một trời một vực. Lâm Phong ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, nói:
"Lục Hành, việc tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi?"
"Boss, nhà máy sản xuất chip điện tử gắn vào hệ thống tên lửa đạn đạo của Tống thị nằm ở khu vực hoang vắng, chúng tôi khó khăn lắm mới tiếp cận được. Về mặt công nghệ cũng mới chỉ sao chép được một nửa bởi bọn họ chia nhỏ các bộ phận sản xuất, không thể lấy được toàn bộ thiết kế hoàn chỉnh..."
Lâm Phong dơ tay lên ra hiệu ngắt lời, Lục Hành vì thế mà im bặt.
"Toàn một lũ ngu ngốc các cậu! Không cần điều tra nữa, cướp chip về đây phân tích không phải là nhanh hơn sao?"
"Cái này, boss..."
"Được rồi, là lỗi của tôi đã không giao việc rõ ràng. Các cậu là dân kỹ thuật chỉ biết làm việc của mình. Cho kỹ thuật viên nằm vùng của cậu rút hết về đi, tôi sẽ cho đội an ninh cướp hàng về!"
"Boss, đây là chip sản xuất siêu bí mật, chúng ta làm sao có thể biết được bọn họ chuyển hàng đi lúc nào mà cướp?"
"Việc này không cần cậu lo. Cứ chuẩn bị đội kỹ thuật cho tốt vào!"
"Boss... nhưng... tôi có một vấn đề muốn hỏi..."
"Mau nói đi!"
"Tại sao chúng ta không tiếp cận từ phía Tống Nguy, cậu ta... hẳn là biết tất cả..."
"Tống Nguy không liên quan, đừng nhắc tới nữa!"
"Yep!"
"Ra ngoài đi!"
Lục Hành vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ: "Làm việc cũng dứt khoát thật đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.