Chương 75: Thức tỉnh
Bạch Kỳ Vân
02/04/2024
Tại Thành phố Hà Phong
Trong phòng y tế được trang bị tối tân của Tống thị, Tống Long tỉnh giấc. Ông ta ngồi dậy trên giường một lúc cho cơn đau đầu và choáng váng qua đi, rồi mới từ từ rút các thiết bị đang cắm trên cơ thể ra.
Phương Tú Văn, một trong những người hầu của Tống thị vừa thay ca, mở suất cơm hộp, chuẩn bị ăn thì bất chợt nhìn lên màn hình. Hình ảnh người đàn ông gầy gò ngồi tĩnh lặng trên giường bệnh khiến y giật mình. Y vội buông hộp cơm, lập cập bấm số nội bộ gọi cấp trên:
“Tổng... tổng... quản... ông chủ Tống... đã... đã tỉnh lại rồi!”
Tổng quản lập tức bấm máy gọi cho Lý Quần Phương. Một phút sau, Lý Quần Phương tập tễnh ôm nạng lao tới phòng y tế của Tống Long. Lê được đến hành lang, Lý Quần Phương sững người khi nhìn thấy Tống Long đứng sừng sững trước cửa phòng bệnh. Thân trên của ông ta để trần, có thể nhìn rõ cả những đường gân máu xanh nhạt. Lý Quần Phương đứng khựng lại. Mẹ nó, tỉnh lại thế này cũng quá dọa người rồi.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
“Chào.. chào ông chủ Tống. Ngài... ngài tỉnh rồi!”
Phía sau hắn, mấy nhân viên y tế rục rịch chạy tới. Tống Long không nói gì, từ từ tiến lại phía bên này. Lý Quần Phương bất giác lùi lại một bước. Người này tuy cơ thể gầy gò, nhưng lại mang đến cho hắn một áp lực khủng khiếp. Người hắn bỗng chốc run lên.
Tống Long đến gần Lý Quần Phương, một tay ông ta vươn tới, bắt lấy cổ Lý Quần Phương, từ từ nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Lý Quần Phương giãy giụa một hồi, miệng không cất được tiếng nào.
Vài giây sau, Tống Long thả hắn xuống đất. Hắn vội vịn vào nạng gỗ, loạng choạng đứng vững, chỉ muốn quỳ thụp xuống.
Lý Quần Phương nghĩ, nằm suốt hai năm trời, khi tỉnh dậy mà sức của ông ta còn như vậy. Thảo nào trước kia Tống Phi trăm phương nghìn kế ám sát cũng không thành. Lẽ ra hai năm trước, may mắn hạ độc được ông ta thì nên giết luôn mới phải. Lý Quần Phương thầm chửi rủa Tống Phi là đồ óc bò. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn rất thức thời.
“Ông chủ Tống, ngài mới tỉnh dậy, hay là để nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe cho ngài trước...”
Tống Long nói: “Không cần!”
Trong lúc “ngủ” suốt hai năm, Tống Long vẫn nhận thức được mọi việc diễn ra xung quanh. Bất cứ lời nói nào ở khoảng cách gần cũng đều được bộ não ông ta ghi lại, vì thế, sự việc của Tống thị ông ta cũng đoán biết được phần nào.
“Hay là để tôi báo với Tống thiếu gia một tiếng!”
Tống Long lạnh nhạt hỏi:
“Tống Phi đâu?”
“Dạ... ông chủ... dạ không không... cậu chủ đã đi Tây Bắc rồi!”
“Còn Tống Nguy?”
“Cậu ấy... hình như đi châu Âu chơi với bạn...” Lý Quần Phương nói dối.
“Thôi bỏ đi!” Tống Long không để tâm.
Lý Quần Phương run rẩy cúi đầu. Mấy nhân viên y tế cúi gằm mặt để tránh cái nhìn như dao sắc của ông ta. Cứ như thể họ sắp bị giết người diệt khẩu.
“Igor đâu?”
“Igor... đã rời khỏi Tống thị hơn một năm rồi ạ!”
“Gọi cậu ta trở lại, ngay!”
“Rõ...”
Lý Quần Phương run rẩy. Igor là trợ lý thân tín của Tống Long, hơn một năm trước đã bị Tống Phi đuổi khỏi Tống thị. Trong khoảng thời gian y rời khỏi Tống thị, cũng bị Tống Phi cho người theo dõi. Thấy không có động tĩnh gì mới tha cho y. Lý Quần Phương lập cập gọi điện cho thuộc hạ, lập tức mời Igor về Tống thị.
Tống Long sau đó đã gọi điện tới một số máy. Khi bên kia vừa nhấc máy, ông ta nói:
“Chào Brown, anh có khỏe không?”
Phía đầu dây bên kia rơi vào im lặng một lúc rồi một giọng khàn khàn cất lên:
“Tống gia, chào mừng anh trở lại!”
Tại Hải Vực, Mã Linh bước ra khỏi tàu, chầm chậm bước trên nền kim loại sáng trắng của con tàu lạ. Âm thanh trầm thấp kia vang lên, Mã Linh khẽ nhếch miệng cười, tháo mũ phi hành xuống, mái tóc cô xõa tung. Bộ đồ phi hành màu trắng ôm trọn thân hình đẹp đẽ của Mã Linh, mái tóc đen xõa xuống càng làm nổi bật làn da trắng sáng mê người.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Ánh sáng trắng từ phía trong dần dịu lại, cửa sập hạ xuống, mới nhận thấy người vừa cất lên tiếng nói vừa rồi.
“Mr. Brown, ông khỏe chứ?”
Người kia là Brown, Chủ tập đoàn dầu mỏ ở khu vực Trung Đông. Ông ta tiến lại gần, ôm lấy Mã Linh.
“Gọi một tiếng ba, tóc con cũng không đổi sang màu bạch kim được đâu!”
Mã Linh cười, xiết lấy lưng ông ta:
“Ba!”
Đúng lúc này, kênh liên lạc riêng trên thiết bị đầu cuối của Brown báo tín hiệu có cuộc gọi tới. Ông ta một tay vỗ về Mã Linh, tay kia nhận điện thoại. Khuôn mặt ông ta bỗng chốc sững sờ:
“Tống gia, chào mừng anh đã quay trở lại!”
Mã Linh cười cười nói:
“Cuối cùng... cũng tỉnh lại rồi!”
Brown thở ra một hơi khoan khoái, nói:
“Phải, đợi mãi, cũng tỉnh lại rồi! Mã Linh, cảm ơn con đã dẫn chúng ta tới được nơi này. Nhiều năm qua, con chịu khổ rồi. Thằng khốn Lâm Nhược Hàn, ba cũng vừa trị tội hắn rồi!”
Mã Linh khoác tay ông ta, đi vào hành lang sáng trắng. Vừa đi, cô vừa nói: “Đó là quãng thời gian quý giá mà con được rèn luyện bản lĩnh. Con của ba đâu có tầm thường chứ!”
“Vậy, cái thằng nhóc Tống Nguy kia thì sao? Bọn nhóc đó không nghi ngờ gì con chứ?”
Cái tên Tống Nguy mà ông ta vừa nhắc tới, lại khiến Mã Linh chậm mất một nhịp thở. Trong mấy năm qua, cái gì là thật, cái gì là giả, chỉ có cô mới biết. Brown nói đến Tống Nguy mà vẻ mặt cứ như không phải ông ta đã cho người đuổi cùng giết tận hắn vậy. Mã Linh khẽ rùng mình một cái, cảm giác thật khó tả.
“Mã Linh, con đang nghĩ gì vậy? Thật ra ba chỉ cố ý đuổi cùng giết tận cậu ta để cậu ta mau chóng đưa chúng ta tới tọa độ này thôi. Dù sao hai chục năm qua, Tổ chức cũng đã tìm mọi cách để tìm kiếm nhưng không thành. Thời điểm này cần thúc đẩy nhanh một chút! Nếu muốn lấy mạng cậu ta, hẳn giờ cậu ta đã chết rồi. Hơn nữa, giết Tống Nguy rồi thì sẽ ăn nói thế nào với Tống Long, con nghĩ có phải không?” Brown nói. Mã Linh thấy sống lưng lành lạnh. Ông ta luôn đọc được cô.
“Ba dồn ép Lâm Nhược Hàn, cũng là để hắn gánh tội đúng không?”
“Con gái thật thông minh!”
“Con của ba mà lại!”
“Tạm thời con ở lại đây. Quân lực ta đã chuẩn bị xong rồi. Ngay sau khi bọn nhóc đó gây náo loạn ở Chủ Thần, chúng ta sẽ bắt cóc BLS25.01. Ai mà biết chứ, một tàu ngầm quân sự tân tiến bậc nhất thế giới bị bắt cóc ở một nơi chẳng ai biết... ha ha!”
“Ba cũng đê tiện thật đó! Ngư ông đắc lợi! Cũng may trong lúc giải mã hồ sơ BLS25, Tống Nguy chưa tìm ra Tổ chức!”
“Cái con nhỏ này, chửi ba phải không? Thủ đoạn của con cũng không kém đâu. Bọn ngốc đó bán mạng xông vào Chủ Thần, chúng ta ngư ông đắc lợi chỉ cần tóm nguyên mẫu của BLS25.01 là có thể nghiên cứu rồi! Có công nghệ này trong tay, về sau miếng bánh quân sự toàn cầu này đều nằm trong tay Tổ chức!”
“Ba nghĩ thật chu toàn. Hôm nay ba không đến địa điểm gặp mặt, Chủ Thần chắc hẳn đã phát hiện ra chúng ta có vấn đề rồi!”
“Hôm nay đến điểm gặp mặt là chui đầu vào thòng lọng rồi. Mã Linh, con tính toán rất chu toàn, cứu ba một mạng. Có công nghệ trong tay, chúng ta kiểm soát quân sự, lúc đó việc lật đổ Liên Minh không còn xa nữa. Chủ Thần là cái thá gì chứ!”
Mã Linh nắm chặt tay ông ta, nói:
“Ba nói phải. Chúng ta mau tới phòng chỉ huy. Cũng sắp bắt đầu rồi!”
“Được, mau đến phòng chỉ huy!”
Triệu Thanh sau khi án binh bất động, một lúc sau nhận được tín hiệu của Hải Tâm qua kênh liên lạc.
“Thằng nhóc Nhạc Ly này, bắt ông đây bay lòng vòng mệt chết đi được. Triệu Thanh, có tín hiệu của Mã Linh không? Anh đang ở trong núi băng ngầm, không thấy tín hiệu của nó đâu hết!”
“Ban nãy theo chỉ dẫn của Nhạc Ly thì cô ấy ở hướng mười hai giờ. Nhưng bây giờ lại không có tín hiệu gì. Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Đúng lúc này, Nhạc Ly phát tín hiệu liên lạc.
“Các anh, sao rồi?”
“Tạm ổn! Phía bên ngoài không biết thế nào. Cậu có thấy Mã Linh đâu không?”
“Lần cuối cùng còn trông thấy là phía trên đầu anh, độ sâu một nghìn năm trăm mét. Hiện tại không thấy nữa.”
Ba người trầm mặc. Nhạc Ly nói:
“Không còn thời gian cho việc tìm chị ấy đâu! Hiện tại Mã Linh mất tích, Triệu Thanh hết nhiên liệu, chỉ còn Hải Tâm nhưng kỹ năng chiến đấu của anh quá kém...”
Hải Tâm nghiến răng: “Nhạc Ly... em có cần phải tranh thủ vùi dập anh thế không?”
“Vì thế, chúng ta thay đổi chiến thuật!” Nhạc Ly lờ đi.
“Thay đổi chiến thuật?” Cả Triệu Thanh và Hải Tâm cùng thốt lên.
“Vậy các anh muốn lấy trứng chọi tàu ngầm quân sự à?”
Không thấy ai nói gì, Nhạc Ly tiếp:
“Còn năm phút nữa thầy Diệp sẽ ngắt được hệ thống phòng hộ của Chủ Thần. Hiện tại Tống Nguy và Victor cũng đã di chuyển bằng thủy cơ giáp tiến về phía đó rồi. Ngay sau khi mở, em sẽ cho Tiểu Thần tới chỗ các anh. Triệu Thanh, Hải Tâm, các anh ẩn nấp đi, khi Tiểu Thần tới nơi, hãy trở lại tàu. Mấy thứ vũ khí này... mình em không thể xử lý hết. Em chỉ là kỹ thuật viên không phải lính đặc chủng.”
“Nhạc Ly, chúng ta chỉ có vài người, kế hoạch là hành động lén lút và bất ngờ chứ không phải oanh tạc. Dù Tiểu Thần có trang bị kỹ đến đâu cũng không thể tham chiến được. Chúng ta cần đường rút lui. Cứ theo kế hoạch cũ đi. Bây giờ anh sẽ đi tìm Mã Linh trước. Em cũng ở yên đấy, chờ hỗ trợ bọn anh từ xa. Đừng có manh động!”
“Nhưng...”
“Anh là đội trưởng đặc nhiệm!”
“Vậy... Triệu Thanh, có một lối đi vòng, em chỉ cho anh để tới chỗ chị Mã Linh...”
“Ok!”
Hải Tâm: “Còn anh thì sao?”
“Đi theo Triệu Thanh một quãng, bọc hậu cho anh ấy! Thế mà cũng phải hỏi. Anh đúng là vô dụng mà!” Nói xong, Nhạc Ly tắt tiếng. Hải Tâm nghiến răng, định bụng lúc về sẽ cho tên nhóc cứng đầu này một trận.
Lúc này, Diệp Minh đã tiến vào cửa chính của trung tâm điều khiển hệ thống năng lượng. Máy quét nhân trắc sinh học mau chóng phân tích tổng quan, Diệp Minh đi qua an toàn. Đến cửa, anh nhổ một sợi tóc đặt vào khe kiểm tra ADN. Kết quả trùng khớp, đèn xanh nhấp nháy trong vòng hay giây. Cửa từ từ bật mở.
Không gian rộng lớn mở ra trước mắt. Mặc dù đã trải qua nhiều vị trí nghiên cứu trong các tổ chức quân sự lớn nhất hành tinh, nhưng Diệp Minh vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn và tân tiến nhường này.
Rốt cuộc, Chủ Thần là một thế lực như thế nào mới có thể tạo nên một căn cứ quân sự khủng khiếp như vậy, ở ngay Bắc Cực, một vùng đại dương được mệnh danh là tử thần băng của thế giới.
Diệp Minh nhanh chóng quan sát vòng quanh, xác định phòng điều khiển nhiên liệu, nhanh chóng vọt qua hành lang đi tới. Bên trong có nhiều robot và nhân viên kỹ thuật, nhưng tuyệt nhiên không ai để ý người khác, bởi qua được vòng kiểm soát nghiêm ngặt để vào đây, không phải là nhân viên thì chỉ có là thần thánh.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Diệp Minh chính là có dòng dõi thần thánh ấy. Anh nhanh chóng vọt qua hành lang, thẳng mục tiêu hướng tới.
Phòng điều khiển năng lượng hiện ra trước mắt. Ở đây có hệ thống quét vân tay, anh nhanh chóng được xác nhận. Nhạc Ly đã chuẩn bị rất kỹ từ sinh trắc học, vân tay, giác mạc, ADN của anh để nạp vào chip an ninh. Diệp Minh bước vào trong.
Bên trong có hơn mười nhân viên mặc đồng phục đang ngồi trước các bàn điều khiển. Khi Diệp Minh bước vào, một vài người quay đầu lại. Anh không còn thời gian để suy tính xem làm gì, liền ra tay đánh gục toàn bộ. Không một ai kịp nhấn nút báo động. Diệp Minh tới bàn điều khiển, mắt anh bỗng hoa lên.
Quá nhiều nút bấm... nhưng đồng thời, toàn bộ hệ thống đều được ghi nhãn bằng ký tự cổ. Chết tiệt! Anh không thể nhận hỗ trợ từ Nhạc Ly hay Tống Nguy lúc này. Biết tắt lò phản ứng ở đâu? Kể cả khi anh phá hủy toàn bộ, cũng chưa chắc khiến cho lò phản ứng nhiên liệu ngưng hoạt động.
Trong phòng y tế được trang bị tối tân của Tống thị, Tống Long tỉnh giấc. Ông ta ngồi dậy trên giường một lúc cho cơn đau đầu và choáng váng qua đi, rồi mới từ từ rút các thiết bị đang cắm trên cơ thể ra.
Phương Tú Văn, một trong những người hầu của Tống thị vừa thay ca, mở suất cơm hộp, chuẩn bị ăn thì bất chợt nhìn lên màn hình. Hình ảnh người đàn ông gầy gò ngồi tĩnh lặng trên giường bệnh khiến y giật mình. Y vội buông hộp cơm, lập cập bấm số nội bộ gọi cấp trên:
“Tổng... tổng... quản... ông chủ Tống... đã... đã tỉnh lại rồi!”
Tổng quản lập tức bấm máy gọi cho Lý Quần Phương. Một phút sau, Lý Quần Phương tập tễnh ôm nạng lao tới phòng y tế của Tống Long. Lê được đến hành lang, Lý Quần Phương sững người khi nhìn thấy Tống Long đứng sừng sững trước cửa phòng bệnh. Thân trên của ông ta để trần, có thể nhìn rõ cả những đường gân máu xanh nhạt. Lý Quần Phương đứng khựng lại. Mẹ nó, tỉnh lại thế này cũng quá dọa người rồi.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
“Chào.. chào ông chủ Tống. Ngài... ngài tỉnh rồi!”
Phía sau hắn, mấy nhân viên y tế rục rịch chạy tới. Tống Long không nói gì, từ từ tiến lại phía bên này. Lý Quần Phương bất giác lùi lại một bước. Người này tuy cơ thể gầy gò, nhưng lại mang đến cho hắn một áp lực khủng khiếp. Người hắn bỗng chốc run lên.
Tống Long đến gần Lý Quần Phương, một tay ông ta vươn tới, bắt lấy cổ Lý Quần Phương, từ từ nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Lý Quần Phương giãy giụa một hồi, miệng không cất được tiếng nào.
Vài giây sau, Tống Long thả hắn xuống đất. Hắn vội vịn vào nạng gỗ, loạng choạng đứng vững, chỉ muốn quỳ thụp xuống.
Lý Quần Phương nghĩ, nằm suốt hai năm trời, khi tỉnh dậy mà sức của ông ta còn như vậy. Thảo nào trước kia Tống Phi trăm phương nghìn kế ám sát cũng không thành. Lẽ ra hai năm trước, may mắn hạ độc được ông ta thì nên giết luôn mới phải. Lý Quần Phương thầm chửi rủa Tống Phi là đồ óc bò. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn rất thức thời.
“Ông chủ Tống, ngài mới tỉnh dậy, hay là để nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe cho ngài trước...”
Tống Long nói: “Không cần!”
Trong lúc “ngủ” suốt hai năm, Tống Long vẫn nhận thức được mọi việc diễn ra xung quanh. Bất cứ lời nói nào ở khoảng cách gần cũng đều được bộ não ông ta ghi lại, vì thế, sự việc của Tống thị ông ta cũng đoán biết được phần nào.
“Hay là để tôi báo với Tống thiếu gia một tiếng!”
Tống Long lạnh nhạt hỏi:
“Tống Phi đâu?”
“Dạ... ông chủ... dạ không không... cậu chủ đã đi Tây Bắc rồi!”
“Còn Tống Nguy?”
“Cậu ấy... hình như đi châu Âu chơi với bạn...” Lý Quần Phương nói dối.
“Thôi bỏ đi!” Tống Long không để tâm.
Lý Quần Phương run rẩy cúi đầu. Mấy nhân viên y tế cúi gằm mặt để tránh cái nhìn như dao sắc của ông ta. Cứ như thể họ sắp bị giết người diệt khẩu.
“Igor đâu?”
“Igor... đã rời khỏi Tống thị hơn một năm rồi ạ!”
“Gọi cậu ta trở lại, ngay!”
“Rõ...”
Lý Quần Phương run rẩy. Igor là trợ lý thân tín của Tống Long, hơn một năm trước đã bị Tống Phi đuổi khỏi Tống thị. Trong khoảng thời gian y rời khỏi Tống thị, cũng bị Tống Phi cho người theo dõi. Thấy không có động tĩnh gì mới tha cho y. Lý Quần Phương lập cập gọi điện cho thuộc hạ, lập tức mời Igor về Tống thị.
Tống Long sau đó đã gọi điện tới một số máy. Khi bên kia vừa nhấc máy, ông ta nói:
“Chào Brown, anh có khỏe không?”
Phía đầu dây bên kia rơi vào im lặng một lúc rồi một giọng khàn khàn cất lên:
“Tống gia, chào mừng anh trở lại!”
Tại Hải Vực, Mã Linh bước ra khỏi tàu, chầm chậm bước trên nền kim loại sáng trắng của con tàu lạ. Âm thanh trầm thấp kia vang lên, Mã Linh khẽ nhếch miệng cười, tháo mũ phi hành xuống, mái tóc cô xõa tung. Bộ đồ phi hành màu trắng ôm trọn thân hình đẹp đẽ của Mã Linh, mái tóc đen xõa xuống càng làm nổi bật làn da trắng sáng mê người.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Ánh sáng trắng từ phía trong dần dịu lại, cửa sập hạ xuống, mới nhận thấy người vừa cất lên tiếng nói vừa rồi.
“Mr. Brown, ông khỏe chứ?”
Người kia là Brown, Chủ tập đoàn dầu mỏ ở khu vực Trung Đông. Ông ta tiến lại gần, ôm lấy Mã Linh.
“Gọi một tiếng ba, tóc con cũng không đổi sang màu bạch kim được đâu!”
Mã Linh cười, xiết lấy lưng ông ta:
“Ba!”
Đúng lúc này, kênh liên lạc riêng trên thiết bị đầu cuối của Brown báo tín hiệu có cuộc gọi tới. Ông ta một tay vỗ về Mã Linh, tay kia nhận điện thoại. Khuôn mặt ông ta bỗng chốc sững sờ:
“Tống gia, chào mừng anh đã quay trở lại!”
Mã Linh cười cười nói:
“Cuối cùng... cũng tỉnh lại rồi!”
Brown thở ra một hơi khoan khoái, nói:
“Phải, đợi mãi, cũng tỉnh lại rồi! Mã Linh, cảm ơn con đã dẫn chúng ta tới được nơi này. Nhiều năm qua, con chịu khổ rồi. Thằng khốn Lâm Nhược Hàn, ba cũng vừa trị tội hắn rồi!”
Mã Linh khoác tay ông ta, đi vào hành lang sáng trắng. Vừa đi, cô vừa nói: “Đó là quãng thời gian quý giá mà con được rèn luyện bản lĩnh. Con của ba đâu có tầm thường chứ!”
“Vậy, cái thằng nhóc Tống Nguy kia thì sao? Bọn nhóc đó không nghi ngờ gì con chứ?”
Cái tên Tống Nguy mà ông ta vừa nhắc tới, lại khiến Mã Linh chậm mất một nhịp thở. Trong mấy năm qua, cái gì là thật, cái gì là giả, chỉ có cô mới biết. Brown nói đến Tống Nguy mà vẻ mặt cứ như không phải ông ta đã cho người đuổi cùng giết tận hắn vậy. Mã Linh khẽ rùng mình một cái, cảm giác thật khó tả.
“Mã Linh, con đang nghĩ gì vậy? Thật ra ba chỉ cố ý đuổi cùng giết tận cậu ta để cậu ta mau chóng đưa chúng ta tới tọa độ này thôi. Dù sao hai chục năm qua, Tổ chức cũng đã tìm mọi cách để tìm kiếm nhưng không thành. Thời điểm này cần thúc đẩy nhanh một chút! Nếu muốn lấy mạng cậu ta, hẳn giờ cậu ta đã chết rồi. Hơn nữa, giết Tống Nguy rồi thì sẽ ăn nói thế nào với Tống Long, con nghĩ có phải không?” Brown nói. Mã Linh thấy sống lưng lành lạnh. Ông ta luôn đọc được cô.
“Ba dồn ép Lâm Nhược Hàn, cũng là để hắn gánh tội đúng không?”
“Con gái thật thông minh!”
“Con của ba mà lại!”
“Tạm thời con ở lại đây. Quân lực ta đã chuẩn bị xong rồi. Ngay sau khi bọn nhóc đó gây náo loạn ở Chủ Thần, chúng ta sẽ bắt cóc BLS25.01. Ai mà biết chứ, một tàu ngầm quân sự tân tiến bậc nhất thế giới bị bắt cóc ở một nơi chẳng ai biết... ha ha!”
“Ba cũng đê tiện thật đó! Ngư ông đắc lợi! Cũng may trong lúc giải mã hồ sơ BLS25, Tống Nguy chưa tìm ra Tổ chức!”
“Cái con nhỏ này, chửi ba phải không? Thủ đoạn của con cũng không kém đâu. Bọn ngốc đó bán mạng xông vào Chủ Thần, chúng ta ngư ông đắc lợi chỉ cần tóm nguyên mẫu của BLS25.01 là có thể nghiên cứu rồi! Có công nghệ này trong tay, về sau miếng bánh quân sự toàn cầu này đều nằm trong tay Tổ chức!”
“Ba nghĩ thật chu toàn. Hôm nay ba không đến địa điểm gặp mặt, Chủ Thần chắc hẳn đã phát hiện ra chúng ta có vấn đề rồi!”
“Hôm nay đến điểm gặp mặt là chui đầu vào thòng lọng rồi. Mã Linh, con tính toán rất chu toàn, cứu ba một mạng. Có công nghệ trong tay, chúng ta kiểm soát quân sự, lúc đó việc lật đổ Liên Minh không còn xa nữa. Chủ Thần là cái thá gì chứ!”
Mã Linh nắm chặt tay ông ta, nói:
“Ba nói phải. Chúng ta mau tới phòng chỉ huy. Cũng sắp bắt đầu rồi!”
“Được, mau đến phòng chỉ huy!”
Triệu Thanh sau khi án binh bất động, một lúc sau nhận được tín hiệu của Hải Tâm qua kênh liên lạc.
“Thằng nhóc Nhạc Ly này, bắt ông đây bay lòng vòng mệt chết đi được. Triệu Thanh, có tín hiệu của Mã Linh không? Anh đang ở trong núi băng ngầm, không thấy tín hiệu của nó đâu hết!”
“Ban nãy theo chỉ dẫn của Nhạc Ly thì cô ấy ở hướng mười hai giờ. Nhưng bây giờ lại không có tín hiệu gì. Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Đúng lúc này, Nhạc Ly phát tín hiệu liên lạc.
“Các anh, sao rồi?”
“Tạm ổn! Phía bên ngoài không biết thế nào. Cậu có thấy Mã Linh đâu không?”
“Lần cuối cùng còn trông thấy là phía trên đầu anh, độ sâu một nghìn năm trăm mét. Hiện tại không thấy nữa.”
Ba người trầm mặc. Nhạc Ly nói:
“Không còn thời gian cho việc tìm chị ấy đâu! Hiện tại Mã Linh mất tích, Triệu Thanh hết nhiên liệu, chỉ còn Hải Tâm nhưng kỹ năng chiến đấu của anh quá kém...”
Hải Tâm nghiến răng: “Nhạc Ly... em có cần phải tranh thủ vùi dập anh thế không?”
“Vì thế, chúng ta thay đổi chiến thuật!” Nhạc Ly lờ đi.
“Thay đổi chiến thuật?” Cả Triệu Thanh và Hải Tâm cùng thốt lên.
“Vậy các anh muốn lấy trứng chọi tàu ngầm quân sự à?”
Không thấy ai nói gì, Nhạc Ly tiếp:
“Còn năm phút nữa thầy Diệp sẽ ngắt được hệ thống phòng hộ của Chủ Thần. Hiện tại Tống Nguy và Victor cũng đã di chuyển bằng thủy cơ giáp tiến về phía đó rồi. Ngay sau khi mở, em sẽ cho Tiểu Thần tới chỗ các anh. Triệu Thanh, Hải Tâm, các anh ẩn nấp đi, khi Tiểu Thần tới nơi, hãy trở lại tàu. Mấy thứ vũ khí này... mình em không thể xử lý hết. Em chỉ là kỹ thuật viên không phải lính đặc chủng.”
“Nhạc Ly, chúng ta chỉ có vài người, kế hoạch là hành động lén lút và bất ngờ chứ không phải oanh tạc. Dù Tiểu Thần có trang bị kỹ đến đâu cũng không thể tham chiến được. Chúng ta cần đường rút lui. Cứ theo kế hoạch cũ đi. Bây giờ anh sẽ đi tìm Mã Linh trước. Em cũng ở yên đấy, chờ hỗ trợ bọn anh từ xa. Đừng có manh động!”
“Nhưng...”
“Anh là đội trưởng đặc nhiệm!”
“Vậy... Triệu Thanh, có một lối đi vòng, em chỉ cho anh để tới chỗ chị Mã Linh...”
“Ok!”
Hải Tâm: “Còn anh thì sao?”
“Đi theo Triệu Thanh một quãng, bọc hậu cho anh ấy! Thế mà cũng phải hỏi. Anh đúng là vô dụng mà!” Nói xong, Nhạc Ly tắt tiếng. Hải Tâm nghiến răng, định bụng lúc về sẽ cho tên nhóc cứng đầu này một trận.
Lúc này, Diệp Minh đã tiến vào cửa chính của trung tâm điều khiển hệ thống năng lượng. Máy quét nhân trắc sinh học mau chóng phân tích tổng quan, Diệp Minh đi qua an toàn. Đến cửa, anh nhổ một sợi tóc đặt vào khe kiểm tra ADN. Kết quả trùng khớp, đèn xanh nhấp nháy trong vòng hay giây. Cửa từ từ bật mở.
Không gian rộng lớn mở ra trước mắt. Mặc dù đã trải qua nhiều vị trí nghiên cứu trong các tổ chức quân sự lớn nhất hành tinh, nhưng Diệp Minh vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn và tân tiến nhường này.
Rốt cuộc, Chủ Thần là một thế lực như thế nào mới có thể tạo nên một căn cứ quân sự khủng khiếp như vậy, ở ngay Bắc Cực, một vùng đại dương được mệnh danh là tử thần băng của thế giới.
Diệp Minh nhanh chóng quan sát vòng quanh, xác định phòng điều khiển nhiên liệu, nhanh chóng vọt qua hành lang đi tới. Bên trong có nhiều robot và nhân viên kỹ thuật, nhưng tuyệt nhiên không ai để ý người khác, bởi qua được vòng kiểm soát nghiêm ngặt để vào đây, không phải là nhân viên thì chỉ có là thần thánh.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Diệp Minh chính là có dòng dõi thần thánh ấy. Anh nhanh chóng vọt qua hành lang, thẳng mục tiêu hướng tới.
Phòng điều khiển năng lượng hiện ra trước mắt. Ở đây có hệ thống quét vân tay, anh nhanh chóng được xác nhận. Nhạc Ly đã chuẩn bị rất kỹ từ sinh trắc học, vân tay, giác mạc, ADN của anh để nạp vào chip an ninh. Diệp Minh bước vào trong.
Bên trong có hơn mười nhân viên mặc đồng phục đang ngồi trước các bàn điều khiển. Khi Diệp Minh bước vào, một vài người quay đầu lại. Anh không còn thời gian để suy tính xem làm gì, liền ra tay đánh gục toàn bộ. Không một ai kịp nhấn nút báo động. Diệp Minh tới bàn điều khiển, mắt anh bỗng hoa lên.
Quá nhiều nút bấm... nhưng đồng thời, toàn bộ hệ thống đều được ghi nhãn bằng ký tự cổ. Chết tiệt! Anh không thể nhận hỗ trợ từ Nhạc Ly hay Tống Nguy lúc này. Biết tắt lò phản ứng ở đâu? Kể cả khi anh phá hủy toàn bộ, cũng chưa chắc khiến cho lò phản ứng nhiên liệu ngưng hoạt động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.