Chương 60: Thủy chiến
Bạch Kỳ Vân
14/03/2024
Hải Tâm rịn mồ hôi trán, đưa tay nắm lấy tay Nhạc Ly lại bị cậu lạnh lùng giật ra. Mã Linh tìm tay Triệu Thanh nắm lấy, những khớp xương nhỏ nhắn như sắp tan ra trong bàn tay anh. Victor điềm tĩnh quan sát màn hình radar, thỉnh thoảng nhìn Tống Nguy, gật đầu nhè nhẹ. Tống Nguy hiểu ý Victor, tiếp tục dùng mạng tinh thần điều khiển tàu ngầm.
Tống Nguy: “Tiểu Thần, chuẩn bị ống phóng số một, hai, nhắm về hướng ngư lôi của địch, bắn chặn!”
Tiểu Thần: “Đã mở ống phóng số một, hai, sẵn sàng bắn!”
Tống Nguy: “Bật định vị tìm kiếm, bắn!”
Hai quả ngư lôi từ Tiểu Thần phóng đi, tín hiệu dần tiến tới hai tín hiệu ngư lôi của Hải cảnh Liên Minh. Lúc này, Tiểu Thần lại đưa ra cảnh báo: “Tọa độ 3-0-3 phát hiện tàu địch!”
Diệp Minh quay sang Tống Nguy, khẩn trương nói:
“Tống Nguy, xuất hiện tàu thứ hai của Hải cảnh, chúng ta bị kẹt ở giữa rồi!”
Tình huống lúc này chính là Tiểu Thần đang ở giữa hai tàu của Hải cảnh Liên Minh, cùng lúc bị hai trái ngư lôi đuổi theo. Mặc dù đã bắn ra hai ngư lôi chặn ngư lôi của Hải cảnh nhưng nếu như chiếc tàu thứ hai tiếp tục bắn thì Tiểu Thần rất khó tránh khỏi.
Tiểu Thần trong lúc nước sôi lửa bỏng, lại đưa ra thêm cảnh báo:
“Ngư lôi bắn chặn không trúng mục tiêu! Đợi chỉ lệnh!”
Quả nhiên, hai qủa ngư lôi mà Tiểu Thần vừa bắn ra đã bị ngư lôi của Hải cảnh né tránh, tiếp tục lao về phía Tiểu Thần.
Tống Nguy mặt không đổi sắc, lại nói với Diệp Minh:
“Trận này khó nhằn lắm, xong rồi... thầy Diệp nhớ thưởng hậu hĩnh nhé!”
Hải Tâm xì một tiếng. Lúc nào rồi mà còn tranh thủ tán tỉnh nhau.
Tống Nguy sau khi ve vãn Diệp Minh, tiếp tục ra chỉ lệnh:
“Tiểu Thần, giảm độ sâu một trăm mét!”
Triệu Thanh nói: “Như vậy chẳng phải lộ ra dưới con mắt của tàu thứ hai sao?”
Tống Nguy: “Chính là muốn tiếp cận tàu thứ hai đó!”
Triệu Thanh: “Cậu điên rồi!”
Tiểu Thần hạ độ sâu. Theo chỉ lệnh của Tống Nguy tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Phía sau, ngư lôi đuổi theo rát rạt. Tiểu Thần liên tục đưa cảnh báo va chạm. Trên màn hình radar, tàu ngầm thứ hai của Hải cảnh Liên Minh dần hiện ra trước mắt.
Nhạc Ly: “Chúng ta sắp đâm vào tàu Hải cảnh thứ hai rồi, Tống Nguy, anh làm cái gì vậy...”
Tiểu Thần: “Cảnh báo! Ngư lôi của địch đã khóa mục tiêu!”
Phía sau, ngư lôi đã khóa được mục tiêu, phía trước, Tiểu Thần sắp đâm thẳng vào tàu ngầm thứ hai của Hải cảnh. Rốt cuộc Tống Nguy thật sự bị điên sao? Hắn chắc hẳn đang đâm đầu vào chỗ chết. Nhạc Ly gào lên:
“Ôi má ơi, thế này là tự sát thật sao? Tôi còn chưa kiểm định được giới tính của mình, chưa muốn chết đâu!”
Hải Tâm ôm chặt lấy cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
“Chết rồi thì anh ở đây cũng có ý nghĩa gì?”
“Được rồi, không sao đâu, dù có chết đến thế giới bên kia, anh cũng sẽ giúp em xác định giới tính của mình!”
Tống Nguy: “Im miệng hết đi cho tôi!”
Hải Tâm dơ hai tay lên đầu làm điệu bộ đầu hàng:
“Được được, cầu Tống thiếu gia cứu mạng!”
Tống Nguy tiếp tục cho Tiểu Thần tiến thẳng về hướng tàu ngầm Hải cảnh, cảnh báo va chạm vang lên đến đinh tai nhức óc. Tất cả thủy thủ đoàn đều toát mồ hôi, răng cắn chặt vào nhau như muốn gãy nát. Cách đây hơn một giờ đồng hồ, tất cả vừa vượt qua bãi mìn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Chưa kịp hoàn hồn đã rơi vào trận địa ngư lôi của Hải cảnh Liên Minh, trong khi cậu nhóc công tử bột nhà Tống thị kia lại trở thành người nắm giữ sinh mạng của tất cả. Ai nấy đều có cảm giác như cuộc sống không còn chân thật nữa, nó giống như trò chơi game mà bản thân mang sinh mạng ra cá cược.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, ngư lôi cách năm mươi mét!... Cảnh báo, sắp va chạm!”
Im lặng!
Đồng hồ điện tử trên màn hình đếm ngược từng giây, cảnh báo vẫn tiếp tục hù dọa thủy thủ đoàn. Diệp Minh rất muốn chạy đến ôm chặt Tống Nguy, giam hắn vào cơ thể mình, dù có chết, cũng là để hắn chết trong lòng anh...
Tiểu Thần: “Xin chỉ lệnh!”
Tống Nguy: “Cứ tiến tới, chuẩn bị bẻ góc chín mươi độ!”
Tiểu Thần: “Đã sẵn sàng! Cảnh báo va chạm mạnh... tít tít...”
Tống Nguy: “Bẻ góc, ngay, bây, giờ!”
Tiểu Thần ngay lập tức bẻ góc chín mươi độ, đi lướt qua đuôi tàu ngầm Hải cảnh, khoảng cách va chạm chỉ tính bằng xăng ti mét. Ngay lúc này, hai quả ngư lôi ập tới, lao thẳng vào tàu ngầm thứ hai.
Ầm! Ầm!...
Tiếng nổ lớn vang lên, đáy đại dương chấn động mạnh, Tiểu Thần lắc tư đưa ra cảnh báo nguy hiểm. Con tàu bị lực chấn động của vụ nổ hất đi một đoạn dài. Mọi người bị xô vào nhau, thiết bị trên tàu rơi loảng xoảng. Diệp Minh hoảng hốt lao về phía Tống Nguy, chụp lấy đầu hắn, ôm chặt lấy.
Cơn chấn động dần qua đi. Tín hiệu ánh sáng trên tàu dần ổn định trở lại. Giọng Tiểu Thần vang vang chẳng khác nào chúa cứu thế:
“Đã ở trạng thái ổn định, xin chỉ lệnh!”
Lúc này, Mã Linh nằm gọn trong lòng Triệu Thanh, lăn dưới sàn tàu. Nhạc Ly bị Hải Tâm ôm cứng lấy, vừa đạp anh ra vừa cằn nhằn: “Anh định bóp chết em đấy à, tránh ra!”
Diệp Minh ôm lấy Tống Nguy, lúc điện bật sáng lên, lại thấy Victor đang từ phía sau vươn cánh tay vòng qua ghế, cố định lấy hắn cho khỏi ngã. Hai người cùng bảo vệ lấy một người, cảnh tượng lúc này thật sự khó nói hết bằng lời. Victor liền buông Tống Nguy ra. Diệp Minh trợn trắng mắt, chỉ muốn dơ chân đá gã xuống biển. Tống Nguy không tiện can thiệp vào hai kẻ này, liền giãy ra, tiếp tục điều khiển Tiểu Thần.
“Tiểu Thần, tiếp tục lặn xuống độ sâu hai nghìn mét!”
Diệp Minh: “Tống Nguy!”
“Tàu số hai bị trúng ngư lôi, hiện tại tàu số một vẫn đang ráo riết đuổi theo chúng ta. Xung quanh còn khoảng ba, bốn tàu nữa, không tiện đối đầu. Trước mắt né tránh trước đã!”
Tống Nguy cặn kẽ giải thích. Diệp Minh gật đầu, hôn một cái lên đỉnh đầu hắn rồi quay trở lại ghế điều khiển. Victor nhìn về phía trước, đôi mắt xanh bình tĩnh như nước dưới đáy đại dương, không một gợn sóng. Trong lòng Tống Nguy bỗng chốc ngứa ngáy. Từ khi còn là một sát thủ thiếu niên, hắn đã nhận ở người này quá nhiều, giờ đây, nhìn gã bị cô lập, trong lòng hắn có chút chua xót khó diễn tả.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Quả nhiên đúng như Tống Nguy nói, chẳng mấy chốc Tiểu Thần đã cảnh báo có tàu ngầm đuổi phía sau. Tống Nguy ra chỉ lệnh tiếp tục lặn sâu xuống đáy. Triệu Thanh lo lắng hỏi: “Dưới đáy không phải là đá ngầm đấy chứ?”
Tống Nguy: “Yên tâm, trước khi đi tôi đã xem phân tích địa tầng rồi, khu vực này hoàn toàn không có đá ngầm.”
Càng lặn xuống sâu, âm thanh cảnh báo va chạm với đáy biển càng rồn rập, đến mức Tống Nguy đành để Tiểu Thần ở chế độ text. Tiểu Thần khá bất bình, liền đưa ra một dòng thắc mắc:
“Như thế này là không công bằng, tôi sẽ có kiến nghị với người quản trị...”
Tống Nguy: “Cứ việc!”
Tiểu Thần: “”Cứ việc” không có trong kho chỉ lệnh, kiến nghị bổ sung!”
Khi đã chạm tới đáy biển, Tống Nguy liền cho khởi động chế độ tàng hình, tắt toàn bộ âm thanh. Phía trên, âm thanh tàu Hải cảnh Liên Minh lướt qua trên đầu khiến thủy thủ đoàn nín thở.
Trên màn hình radar, mìn được thả xuống nhấp nháy như đêm hội đèn lồng. Tống Nguy thầm than trong lòng. Mẹ kiếp! Ai biết chúng đi qua còn thả mìn xuống, lên kiểu gì đây!
Khi bốn bề đã im lặng, xác định tàu Hải cảnh đã đi xa, Tống Nguy bèn dùng mạng tinh thần trò truyện:
“Tiểu Thần, chế độ tàng hình còn chịu được bao lâu nữa?”
Tiểu Thần: “Khoảng mười phút!”
Diệp Minh trầm ngâm trong giây lát, nói:
“Chúng ta không tính toán được điểm an toàn cho bước nhảy vọt để sử dụng nếp gấp thời gian. Còn quá xa. Bãi mìn này cũng không để lách qua, chỉ có thể mở lồng bảo hộ, chuẩn bị cho va chạm với mìn thôi!”
Tống Nguy trầm mặc, quay sang hỏi Nhạc Ly: “Có thể sử dụng vệ tinh của Liên Minh được bao lâu trước khi bị phát hiện?”
Nhạc Ly sau hai giây tính toán, liền đưa ra kết quả: “Năm giây! Tiểu Thần có thể dùng vệ tinh quét bán kính nửa triệu kilomet.”
“Tốt lắm, cậu khởi động radar vệ tinh đi! Tiểu Thần, quét vệ tinh, tính toán tọa độ an toàn, chuẩn bị nhảy vọt trong vòng năm giây.”
Diệp Minh nhìn Nhạc Ly rồi nhìn sang Tống Nguy, mỉm cười hài lòng. Trên màn hình radar đáy biển, một chấm đỏ xuất hiện. Tiểu Thần đưa ra cảnh báo: “Ngư lôi đang hướng tới...”
Tống Nguy chăm chú nhìn radar vệ tinh, lẩm bẩm: “Fuck, phát hiện nhanh thật đấy!”
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn hai giây.
Giọng Tiểu Thần: “Năm trăm kilomet tới tọa độ an toàn H2043545, 4076 vật cản!”
Tống Nguy: “Tắt chế độ tàng hình, khởi động lò phản ứng fermion, chuẩn bị nhảy vọt!”
Tiểu Thần: “Đã tắt chế độ tàng hình, kích hoạt hạt fermion, chế độ nhảy vọt đã sẵn sàng!”
Tống Nguy: “Nhảy vọt, tọa độ H2043545, xuyên qua vật cản!”
Trong nháy mắt, không gian bỗng nhòa đi như thể bị uốn cong thành hình xoắn khiến tất cả mọi người có cảm giác như đang trôi nổi bồng bềnh. Chỉ trong tích tắc, mọi thứ trở lại nguyên hình. Tiểu Thần đưa ra thông báo:
“Bước nhảy đã hoàn thành. Tọa độ hiện tại H2043545.”
Không khí trên tàu như vỡ òa. Mới đó mà như vừa trải qua mấy kiếp.
Nhạc Ly phấn khích đến chảy cả nước miếng, nhảy cẫng lên:
“Mẹ kiếp, tôi vừa sử dụng vệ tinh của Liên Minh đấy! Thật không thể tin được.”
Diệp Minh nhìn Nhạc Ly, nhắc nhở: “Biết nói bậy từ khi nào vậy? Thật đúng là ở cạnh những người này sớm muộn cũng hư...”
Tống Nguy đứng dậy, tiến về phía Diệp Minh, cúi xuống nhìn anh từ trên cao: “Diệp đại thần, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, anh định thưởng cái gì cho tôi...”
Hắn chưa nói hết câu đã bị Diệp Minh kéo xuống, đóng dấu một cái hôn trên môi.
“Tống Nguy, em làm tốt lắm!”
Tống Nguy mãn nguyện quay bước, còn nói:
“Giao lại Tiểu Thần cho anh! Nghe cái giọng của hắn mà em sắp nôn rồi!”
Cả tàu ai cũng cười hắc hắc, chỉ trừ Victor.
Do mấy ngày nay mọi người đều ở dưới đáy đại dương nên Diệp Minh đã cho quét bán kính an toàn, để Tiểu Thần nổi lên mặt biển, tiếp nhận không khí của mặt trời chiếu rọi. Khi được lên mặt biển, ai cũng phấn chấn.
Tống Nguy: “Tiểu Thần, chuẩn bị ống phóng số một, hai, nhắm về hướng ngư lôi của địch, bắn chặn!”
Tiểu Thần: “Đã mở ống phóng số một, hai, sẵn sàng bắn!”
Tống Nguy: “Bật định vị tìm kiếm, bắn!”
Hai quả ngư lôi từ Tiểu Thần phóng đi, tín hiệu dần tiến tới hai tín hiệu ngư lôi của Hải cảnh Liên Minh. Lúc này, Tiểu Thần lại đưa ra cảnh báo: “Tọa độ 3-0-3 phát hiện tàu địch!”
Diệp Minh quay sang Tống Nguy, khẩn trương nói:
“Tống Nguy, xuất hiện tàu thứ hai của Hải cảnh, chúng ta bị kẹt ở giữa rồi!”
Tình huống lúc này chính là Tiểu Thần đang ở giữa hai tàu của Hải cảnh Liên Minh, cùng lúc bị hai trái ngư lôi đuổi theo. Mặc dù đã bắn ra hai ngư lôi chặn ngư lôi của Hải cảnh nhưng nếu như chiếc tàu thứ hai tiếp tục bắn thì Tiểu Thần rất khó tránh khỏi.
Tiểu Thần trong lúc nước sôi lửa bỏng, lại đưa ra thêm cảnh báo:
“Ngư lôi bắn chặn không trúng mục tiêu! Đợi chỉ lệnh!”
Quả nhiên, hai qủa ngư lôi mà Tiểu Thần vừa bắn ra đã bị ngư lôi của Hải cảnh né tránh, tiếp tục lao về phía Tiểu Thần.
Tống Nguy mặt không đổi sắc, lại nói với Diệp Minh:
“Trận này khó nhằn lắm, xong rồi... thầy Diệp nhớ thưởng hậu hĩnh nhé!”
Hải Tâm xì một tiếng. Lúc nào rồi mà còn tranh thủ tán tỉnh nhau.
Tống Nguy sau khi ve vãn Diệp Minh, tiếp tục ra chỉ lệnh:
“Tiểu Thần, giảm độ sâu một trăm mét!”
Triệu Thanh nói: “Như vậy chẳng phải lộ ra dưới con mắt của tàu thứ hai sao?”
Tống Nguy: “Chính là muốn tiếp cận tàu thứ hai đó!”
Triệu Thanh: “Cậu điên rồi!”
Tiểu Thần hạ độ sâu. Theo chỉ lệnh của Tống Nguy tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Phía sau, ngư lôi đuổi theo rát rạt. Tiểu Thần liên tục đưa cảnh báo va chạm. Trên màn hình radar, tàu ngầm thứ hai của Hải cảnh Liên Minh dần hiện ra trước mắt.
Nhạc Ly: “Chúng ta sắp đâm vào tàu Hải cảnh thứ hai rồi, Tống Nguy, anh làm cái gì vậy...”
Tiểu Thần: “Cảnh báo! Ngư lôi của địch đã khóa mục tiêu!”
Phía sau, ngư lôi đã khóa được mục tiêu, phía trước, Tiểu Thần sắp đâm thẳng vào tàu ngầm thứ hai của Hải cảnh. Rốt cuộc Tống Nguy thật sự bị điên sao? Hắn chắc hẳn đang đâm đầu vào chỗ chết. Nhạc Ly gào lên:
“Ôi má ơi, thế này là tự sát thật sao? Tôi còn chưa kiểm định được giới tính của mình, chưa muốn chết đâu!”
Hải Tâm ôm chặt lấy cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
“Chết rồi thì anh ở đây cũng có ý nghĩa gì?”
“Được rồi, không sao đâu, dù có chết đến thế giới bên kia, anh cũng sẽ giúp em xác định giới tính của mình!”
Tống Nguy: “Im miệng hết đi cho tôi!”
Hải Tâm dơ hai tay lên đầu làm điệu bộ đầu hàng:
“Được được, cầu Tống thiếu gia cứu mạng!”
Tống Nguy tiếp tục cho Tiểu Thần tiến thẳng về hướng tàu ngầm Hải cảnh, cảnh báo va chạm vang lên đến đinh tai nhức óc. Tất cả thủy thủ đoàn đều toát mồ hôi, răng cắn chặt vào nhau như muốn gãy nát. Cách đây hơn một giờ đồng hồ, tất cả vừa vượt qua bãi mìn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Chưa kịp hoàn hồn đã rơi vào trận địa ngư lôi của Hải cảnh Liên Minh, trong khi cậu nhóc công tử bột nhà Tống thị kia lại trở thành người nắm giữ sinh mạng của tất cả. Ai nấy đều có cảm giác như cuộc sống không còn chân thật nữa, nó giống như trò chơi game mà bản thân mang sinh mạng ra cá cược.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, ngư lôi cách năm mươi mét!... Cảnh báo, sắp va chạm!”
Im lặng!
Đồng hồ điện tử trên màn hình đếm ngược từng giây, cảnh báo vẫn tiếp tục hù dọa thủy thủ đoàn. Diệp Minh rất muốn chạy đến ôm chặt Tống Nguy, giam hắn vào cơ thể mình, dù có chết, cũng là để hắn chết trong lòng anh...
Tiểu Thần: “Xin chỉ lệnh!”
Tống Nguy: “Cứ tiến tới, chuẩn bị bẻ góc chín mươi độ!”
Tiểu Thần: “Đã sẵn sàng! Cảnh báo va chạm mạnh... tít tít...”
Tống Nguy: “Bẻ góc, ngay, bây, giờ!”
Tiểu Thần ngay lập tức bẻ góc chín mươi độ, đi lướt qua đuôi tàu ngầm Hải cảnh, khoảng cách va chạm chỉ tính bằng xăng ti mét. Ngay lúc này, hai quả ngư lôi ập tới, lao thẳng vào tàu ngầm thứ hai.
Ầm! Ầm!...
Tiếng nổ lớn vang lên, đáy đại dương chấn động mạnh, Tiểu Thần lắc tư đưa ra cảnh báo nguy hiểm. Con tàu bị lực chấn động của vụ nổ hất đi một đoạn dài. Mọi người bị xô vào nhau, thiết bị trên tàu rơi loảng xoảng. Diệp Minh hoảng hốt lao về phía Tống Nguy, chụp lấy đầu hắn, ôm chặt lấy.
Cơn chấn động dần qua đi. Tín hiệu ánh sáng trên tàu dần ổn định trở lại. Giọng Tiểu Thần vang vang chẳng khác nào chúa cứu thế:
“Đã ở trạng thái ổn định, xin chỉ lệnh!”
Lúc này, Mã Linh nằm gọn trong lòng Triệu Thanh, lăn dưới sàn tàu. Nhạc Ly bị Hải Tâm ôm cứng lấy, vừa đạp anh ra vừa cằn nhằn: “Anh định bóp chết em đấy à, tránh ra!”
Diệp Minh ôm lấy Tống Nguy, lúc điện bật sáng lên, lại thấy Victor đang từ phía sau vươn cánh tay vòng qua ghế, cố định lấy hắn cho khỏi ngã. Hai người cùng bảo vệ lấy một người, cảnh tượng lúc này thật sự khó nói hết bằng lời. Victor liền buông Tống Nguy ra. Diệp Minh trợn trắng mắt, chỉ muốn dơ chân đá gã xuống biển. Tống Nguy không tiện can thiệp vào hai kẻ này, liền giãy ra, tiếp tục điều khiển Tiểu Thần.
“Tiểu Thần, tiếp tục lặn xuống độ sâu hai nghìn mét!”
Diệp Minh: “Tống Nguy!”
“Tàu số hai bị trúng ngư lôi, hiện tại tàu số một vẫn đang ráo riết đuổi theo chúng ta. Xung quanh còn khoảng ba, bốn tàu nữa, không tiện đối đầu. Trước mắt né tránh trước đã!”
Tống Nguy cặn kẽ giải thích. Diệp Minh gật đầu, hôn một cái lên đỉnh đầu hắn rồi quay trở lại ghế điều khiển. Victor nhìn về phía trước, đôi mắt xanh bình tĩnh như nước dưới đáy đại dương, không một gợn sóng. Trong lòng Tống Nguy bỗng chốc ngứa ngáy. Từ khi còn là một sát thủ thiếu niên, hắn đã nhận ở người này quá nhiều, giờ đây, nhìn gã bị cô lập, trong lòng hắn có chút chua xót khó diễn tả.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Quả nhiên đúng như Tống Nguy nói, chẳng mấy chốc Tiểu Thần đã cảnh báo có tàu ngầm đuổi phía sau. Tống Nguy ra chỉ lệnh tiếp tục lặn sâu xuống đáy. Triệu Thanh lo lắng hỏi: “Dưới đáy không phải là đá ngầm đấy chứ?”
Tống Nguy: “Yên tâm, trước khi đi tôi đã xem phân tích địa tầng rồi, khu vực này hoàn toàn không có đá ngầm.”
Càng lặn xuống sâu, âm thanh cảnh báo va chạm với đáy biển càng rồn rập, đến mức Tống Nguy đành để Tiểu Thần ở chế độ text. Tiểu Thần khá bất bình, liền đưa ra một dòng thắc mắc:
“Như thế này là không công bằng, tôi sẽ có kiến nghị với người quản trị...”
Tống Nguy: “Cứ việc!”
Tiểu Thần: “”Cứ việc” không có trong kho chỉ lệnh, kiến nghị bổ sung!”
Khi đã chạm tới đáy biển, Tống Nguy liền cho khởi động chế độ tàng hình, tắt toàn bộ âm thanh. Phía trên, âm thanh tàu Hải cảnh Liên Minh lướt qua trên đầu khiến thủy thủ đoàn nín thở.
Trên màn hình radar, mìn được thả xuống nhấp nháy như đêm hội đèn lồng. Tống Nguy thầm than trong lòng. Mẹ kiếp! Ai biết chúng đi qua còn thả mìn xuống, lên kiểu gì đây!
Khi bốn bề đã im lặng, xác định tàu Hải cảnh đã đi xa, Tống Nguy bèn dùng mạng tinh thần trò truyện:
“Tiểu Thần, chế độ tàng hình còn chịu được bao lâu nữa?”
Tiểu Thần: “Khoảng mười phút!”
Diệp Minh trầm ngâm trong giây lát, nói:
“Chúng ta không tính toán được điểm an toàn cho bước nhảy vọt để sử dụng nếp gấp thời gian. Còn quá xa. Bãi mìn này cũng không để lách qua, chỉ có thể mở lồng bảo hộ, chuẩn bị cho va chạm với mìn thôi!”
Tống Nguy trầm mặc, quay sang hỏi Nhạc Ly: “Có thể sử dụng vệ tinh của Liên Minh được bao lâu trước khi bị phát hiện?”
Nhạc Ly sau hai giây tính toán, liền đưa ra kết quả: “Năm giây! Tiểu Thần có thể dùng vệ tinh quét bán kính nửa triệu kilomet.”
“Tốt lắm, cậu khởi động radar vệ tinh đi! Tiểu Thần, quét vệ tinh, tính toán tọa độ an toàn, chuẩn bị nhảy vọt trong vòng năm giây.”
Diệp Minh nhìn Nhạc Ly rồi nhìn sang Tống Nguy, mỉm cười hài lòng. Trên màn hình radar đáy biển, một chấm đỏ xuất hiện. Tiểu Thần đưa ra cảnh báo: “Ngư lôi đang hướng tới...”
Tống Nguy chăm chú nhìn radar vệ tinh, lẩm bẩm: “Fuck, phát hiện nhanh thật đấy!”
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn hai giây.
Giọng Tiểu Thần: “Năm trăm kilomet tới tọa độ an toàn H2043545, 4076 vật cản!”
Tống Nguy: “Tắt chế độ tàng hình, khởi động lò phản ứng fermion, chuẩn bị nhảy vọt!”
Tiểu Thần: “Đã tắt chế độ tàng hình, kích hoạt hạt fermion, chế độ nhảy vọt đã sẵn sàng!”
Tống Nguy: “Nhảy vọt, tọa độ H2043545, xuyên qua vật cản!”
Trong nháy mắt, không gian bỗng nhòa đi như thể bị uốn cong thành hình xoắn khiến tất cả mọi người có cảm giác như đang trôi nổi bồng bềnh. Chỉ trong tích tắc, mọi thứ trở lại nguyên hình. Tiểu Thần đưa ra thông báo:
“Bước nhảy đã hoàn thành. Tọa độ hiện tại H2043545.”
Không khí trên tàu như vỡ òa. Mới đó mà như vừa trải qua mấy kiếp.
Nhạc Ly phấn khích đến chảy cả nước miếng, nhảy cẫng lên:
“Mẹ kiếp, tôi vừa sử dụng vệ tinh của Liên Minh đấy! Thật không thể tin được.”
Diệp Minh nhìn Nhạc Ly, nhắc nhở: “Biết nói bậy từ khi nào vậy? Thật đúng là ở cạnh những người này sớm muộn cũng hư...”
Tống Nguy đứng dậy, tiến về phía Diệp Minh, cúi xuống nhìn anh từ trên cao: “Diệp đại thần, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, anh định thưởng cái gì cho tôi...”
Hắn chưa nói hết câu đã bị Diệp Minh kéo xuống, đóng dấu một cái hôn trên môi.
“Tống Nguy, em làm tốt lắm!”
Tống Nguy mãn nguyện quay bước, còn nói:
“Giao lại Tiểu Thần cho anh! Nghe cái giọng của hắn mà em sắp nôn rồi!”
Cả tàu ai cũng cười hắc hắc, chỉ trừ Victor.
Do mấy ngày nay mọi người đều ở dưới đáy đại dương nên Diệp Minh đã cho quét bán kính an toàn, để Tiểu Thần nổi lên mặt biển, tiếp nhận không khí của mặt trời chiếu rọi. Khi được lên mặt biển, ai cũng phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.