Hỏa Lệnh

Chương 101: Tội đồ Của nhân loại

Bạch Kỳ Vân

09/05/2024

Lâm Phong và Tống Nguy đi mua quà cho ông nội xong, liền đến phòng thí nghiệm tìm Nhạc Ly. Hàn Anh cũng vừa tan tiết dạy, đến phòng thí nghiệm cùng Nhạc Ly bàn bạc mấy việc. Từ lâu, cái phòng thí nghiệm này trở thành một phòng thí nghiệm trá hình, nghiên cứu di truyền học chỉ là chuyện nhỏ, chuyện chủ yếu vẫn là nghiên cứu chế tạo một số linh kiện vũ khí, nâng cấp sản phẩm cho ba nhà máy sản xuất linh kiện quân sự của Tống Nguy.

Alvar Soler cũng biết Hàn Anh chưa từng hủy bỏ toàn bộ các nghiên cứu BLS25 trước đây, nhưng ông mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Đằng sau, Alvar Soler còn âm thầm bảo trợ cho Tống Nguy bán linh kiện vũ khí, len lỏi sâu vào các dự án quân sự ở khắp Liên Minh. Khi Tống Nguy bỏ hoàn toàn thương trường, chỉ giữ lại nhà máy quân sự, Alvar Soler đã nhận ra tham vọng của đứa con trai này. Tống Nguy, càng ngày càng giống Alvar Soler. Tuy con đường của hắn đi có hơi chậm rãi, nhưng Alvar Soler lại mơ hồ hiểu được, mục đích cuối cùng của Tống Nguy là nắm trong tay một thứ quyền lực khủng khiếp hơn thứ ông từng nghĩ tới.

Nhìn thấy Hàn Anh, Tống Nguy lại thấy bực bội. Hắn hỏi:

“Dì Hàn, tối qua con không về, dì cũng không nhắn tin hỏi xem con sống chết thế nào?”

Ở bên ngoài, Tống Nguy gọi Hàn Anh là dì để che dấu thân phận của Tống phu nhân. Hàn Anh đang làm thí nghiệm, cũng chẳng buồn ngẩng lên, nói:

“Có Tiểu Thanh lo cho dì rồi, con đi ra ngoài chơi cứ thoải mái đi!”

Tống Nguy dậm chân:

“Dì, con mới là người cần dì quan tâm đấy!”

“Gì cơ? Lớn thế này rồi, đi qua đêm còn không biết mang theo thuốc tránh thai?” Hàn Anh ráo hoảnh.

Lâm Phong chen vào: “Dì, là Tống Nguy đi cả năm mới về, dì cũng cần quan tâm đến em ấy một chút!”

“À, ngài Thị trưởng đấy à? Cũng lâu rồi không thèm đến vấn an bà dì bất hạnh này nhỉ!”

Lâm Phong, Tống Nguy: Sặc! Bất hạnh mà như này, chắc hai thằng con thành ăn xin quá! Thôi dù sao cũng mỗi thằng mang một họ khác nhau, cứ tính là con rơi luôn cũng được!

Ngồi ở phòng thí nghiệm được một lúc thì thấy cả Hải Tâm và Triệu Thanh dắt nhau tới. Cả đội rủ nhau ra ngoài ăn cơm. Dù sao lâu lắm rồi Tống Nguy mới về nên ai cũng bỏ việc để đi bồi hắn. Hàn Anh cũng muốn uống rượu nhưng bị Tống Nguy nhốt lại phòng thí nghiệm. Cứ nhìn thấy bà dì này quấn quýt với tên cảnh sát kia là hắn uống nước cũng còn thấy nghẹn.

Ngồi nhậu một lúc, mà ngài Thị trưởng cứ để đầu óc tận đẩu đâu, thỉnh thoảng mới cười đãi bôi lấy một cái. Hải Tâm cũng hình như có chuyện gì đó, thỉnh thoảng nhìn Nhạc Ly, mặt mũi lại rầu rĩ. Tống Nguy phát hiện ra chuyện này, liền ghé tai hỏi nhỏ:

“Hải Tâm, có chuyện gì mà trông mặt mũi thất thần thế hả?”

Hải Tâm thì thào: “Gần đây, em ấy thân với bạn gái ở trường.”

Tống Nguy: “Ồ, thế thì tốt, anh rầu rĩ cái gì? Lớn thế này rồi mà chưa có bạn gái mới cần lo lắng đấy!”

Hải Tâm: “Nhưng tôi... cứ thấy khó chịu sao sao ấy! Mấy cái đứa sinh viên ấy, trông chẳng đứa nào đứng đắn!”

Tống Nguy: “Cứ như bố lo cho con trai ấy nhở?”

Hải Tâm trừng mắt: “Tôi còn trẻ mà, sao đến tuổi bố em ấy được!”

Tống Nguy nhìn rõ bụng dạ của Hải Tâm, nhưng vẫn vờ như không thấy:

“Vậy chắc là anh trai lo cho em trai rồi!”



Hải Tâm muốn trút tâm sự, lại bị Tống Nguy chặn họng, đã phiền não càng thêm phiền não. Nâng ly rượu lên dô dô mấy phát rồi uống như nước lã.

Lâm Phong ngồi cạnh Triệu Thanh, có vẻ rất hợp nhau, anh một chén, chú một chén, một lúc tưng bừng vui vẻ. Tống Nguy ngứa mắt với Triệu Thanh, dơ chén rượu lên, hùng hồn nói:. Đam Mỹ Hay

“Này Cục trưởng Triệu, chén này kính anh, phiền anh tránh xa bà dì tiền mãn kinh nhà tôi ra một chút!”

Cả bọn cười ngặt nghẽo. Triệu Thanh từ ngày lên chức, bản lĩnh cũng không vừa, uống xong chén rượu còn nói: “Rượu thì phải uống, nhưng bà dì nhà cậu rất vừa mắt tôi, không thể tránh được!”

Tống Nguy: “Định chơi cái trò trâu già gặm cỏ non đấy à?”

“Hơ... cậu với cái tên hỏa nhân kia, cũng là trâu cụ gặp cỏ non đấy thôi!”

Tống Nguy ủn Triệu Thanh sang bên, chen vào giữa Triệu Thanh và Lâm Phong.

“Thị trưởng Lâm, phiền anh cách chức cái tên Cục trưởng khốn nạn này ngay đi cho tôi!”

Lâm Phong lảo đảo né khỏi Tống Nguy, đến ôm vai Triệu Thanh:

“Cục trưởng Triệu, ba ba, không có ba ba nhiệt tình càn quét tội phạm ở cái thành phố này thì cái ghế Thị trưởng của con cũng sóng gió không ít. Kính ba ba một ly! Còn nữa... dạo này có mấy cái trung tâm thẩm mỹ xăm mình làm chui chưa có giấy phép đâu, lúc nào rảnh ba ba để ý dẹp dùm con!”

Triệu Thanh say quắn lưỡi: “Ờ ờ dẹp dẹp hết. Ba ba ghét nhất là mấy đứa chơi ngu, thích xăm mông xăm đùi, lại còn xăm cả tờ rym nữa, ngu vãi nồi...”

Lâm Phong đơ lưỡi: Rượu hảo hạng mà sao nay đắng thế nhở...

Cả đội lâu ngày gặp lại, uống xong còn đi hát karaoke đến gần sáng mới dắt díu nhau về. Nhạc Ly trước đây không biết uống rượu nhưng vui quá cũng làm vài chén, say đến nỗi “lạc” về nhà Hải Tâm ngủ như chết. Sáng hôm sau tỉnh dậy cậu thấy chân mình gác lên ngực Hải Tâm, còn ngón chân thì gần như ngoáy vào mũi anh. Cậu nhắn tin nhờ dì Hàn xin phép cho nghỉ rồi ôm chân Hải Tâm, ngủ tiếp.

Tối hôm đó, Tống Nguy và Lâm Phong đi máy bay riêng tới đảo Velia thăm ông Winifred Soler. Ông Winifred Soler khẳng định Tống Nguy ở trong trường quân đội hai năm đã cao hơn rất nhiều rồi. Khuôn mặt cũng vỡ ra những đường nét rắn rỏi, làn da màu lúa mạch sáng bóng trông rất đẹp mắt nữa. Tống Nguy tin vào mắt nhìn của ông nội, dù sao ông cũng mới... hơn bảy mươi tuổi thôi.

Bữa tối của ba ông cháu không hẳn là một cuộc thăm viếng thân tình, mà giống như một cuộc họp bàn chính sự hơn. Lâm Phong cho biết dự định của mình trong cuộc đua lên vũ đài chính trị. Đồng thời để có cái chống lưng, nhất định phải vươn cái vòi bạch tuộc kinh tế xa hơn, không chỉ ở khu vực Đông Bắc.

“Vậy cái chức Bộ trưởng Bộ Tài chính Đông Bắc thì sao?” Ông nội Winifred Soler hỏi. Lâm Phong gật đầu thật nhanh: “Trước mắt, trong vòng năm năm cháu sẽ chạm tay đến địa vị ấy!”

“Tốt” Ông Winifred Soler gật gù. Ông quay sang hỏi Tống Nguy: “Nghe nói ở trường đại học, cháu ra tay với đám thú cưng cũng tàn nhẫn lắm, có đúng không?”

Tống Nguy nhìn ông bằng con mắt duy nhất của hắn, vừa rực sáng, vừa ngập tràn tham vọng:

“Ông nội yên tâm, cháu đập có chừng mực, không để ba cháu phải nhúng tay vào đâu!”

“Thế thì tốt. Tốt nghiệp xong, cháu có dự tính gì?”

“Cháu nghe thầy hiệu trưởng nói, đã có mấy cứ điểm quân sự lớn đang tranh giành học viên xuất sắc. Chắc cháu sẽ chọn một khu vực tiềm năng để bắt đầu!”

“Không cần nhờ ba cháu sắp xếp sao?”



“Không cần đâu ạ!” Tống Nguy nói dứt khoát. Ông Winifred Soler gật gù, rồi lại trầm ngâm trong giây lát. Ông nói: “Giá như người ấy, năm xưa có được một người hậu thuẫn phía sau, thì có lẽ sự tình đã khác!”

Tống Nguy và Lâm Phong đều nhìn ông rất đỗi tò mò. Ông Winifred Soler hôm nay tâm trạng hơi khác thường, ông dẫn Tống Nguy và Lâm Phong xuống hầm, nơi căn phòng bí mật mà trước giờ cả hai đều chưa lui tới lần nào.

Ông Winifred Soler cầm một tấm ảnh đã cũ, chụp năm người trẻ tuổi mặc quân phục thời thế chiến, nhưng vẫn còn rõ nét, đưa cho Tống Nguy xem:

“Đây, là những người đồng đội của ông. Người này... là người mà ông luôn nhớ đến. Cậu ta cũng tốt như cháu, nhưng trái tim lại quá yếu mềm, cho nên...”

Tai Tống Nguy ù đi, không còn nghe thấy ông Winifred Soler nói gì sau đó nữa. Người mà ông nói đến, tay ông chỉ đến là một người giống hệt Diệp Minh. Mặc dù bức ảnh đã cũ, nhưng mọi đường nét đều không thể lẫn đi đâu được. Mãi sau Tống Nguy mới cất lời hỏi ông:

“Đó là bạn chiến đấu của ông sao?”

Ông Winifred Soler chậm dãi ngồi xuống ghế, bên chiếc bàn cổ, rồi bảo Tống Nguy và Lâm Phong ngồi xuống. Có vẻ câu chuyện ông định kể khá dài. Tống Nguy thấy tim mình đập liên hồi như trống trận. Đành rằng đã muốn quên ai đó, nhưng dường như mọi thứ trùng hợp cứ làm hắn phát điên lên.

“Người này không phải là bạn chiến đấu của ông, nhưng là một người mà cả đời này ông trân trọng, mang ơn. Cách đây hơn năm mươi năm, vào những năm cuối cùng của cuộc Viễn chinh thứ Tư. Lúc đó, quân đoàn của Đế chế Harpy đã càn quét hơn một nửa địa cầu. Quân Liên Minh gần như bị đè bẹp, chỉ còn một lực lượng yếu ớt chạy lui về phía Bắc. Ngày đó, ông còn trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi đã phải chỉ huy cả một đại đội. Lúc đó là do các chỉ huy của ông đều lần lượt ngã xuống, cho nên ông mới lên nắm quyền.

Trong một trận tuyến đẫm máu, quân ta bị thương rất nhiều, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp chiến trường. Quân đoàn Đế chế có vũ khí tối tân, hỏa lực rất mạnh nên chẳng mấy chốc dồn quân ta vào tử địa. Lúc này, trên chiến trường bỗng xuất hiện một quân y. Cậu ta chạy rất nhanh, lại có khả năng chữa thương vô cùng quái dị. Sau này, ông mới biết cậu ấy có dị năng hệ hỏa. Các binh lính bị thương được cậu ấy chữa khỏi rất nhanh, khiến cho quân đội của ta nhanh chóng phục hồi, mạnh mẽ quay lại tấn công.

Khi nghe tin có một quân y như thế, ông đã đòi gặp. Khi cậu ấy đến, cậu ấy bảo tên mình là Jethro. Ông chưa tin lắm có một người chữa bệnh thần kỳ như thế, liền bảo cậu ấy chữa vết thương vừa bị đạn bắn còn khâu tạm mấy mũi ngày hôm trước, cậu ấy chỉ đặt tay lên vết thương, sức nóng từ tay cậu ấy truyền qua, lập tức ông cảm thấy gần như đã khỏi. Từ đó, ông với cậu ấy trở thành bạn. Cậu ấy nói, cậu ấy chỉ cứu người, không bao giờ cầm súng giết người. Cậu ấy là báu vật của Liên Minh!

Thế nhưng bỗng một ngày sau trận chiến, cậu ấy không trở về nữa. Có người nói cậu ấy bị bắt, cũng có người nói cậu ấy bỏ đi theo phe Đế chế rồi. Ông đã cho người đi do thám, nếu cậu ấy bị bắt thì sẽ cứu cậu ấy về, nhưng cậu ấy hoàn toàn mất tích.

Hai tháng sau, ở khu vực phía Tây lại nổi lên tin đồn phía địch có một tướng vô cùng tàn bạo, đang dẫn quân đánh thẳng tới khu vực đại đội của ông đóng quân. Sau nhiều trận chiến, cuối cùng ông cũng giáp mặt với tên tướng khét tiếng này. Ông không tin nổi, đó lại là Jethro. Hôm đó, cả đại đội của ông bị Jethro dùng tay không thiêu cháy. Ông gào lên tên của cậu ấy, nhưng trong mắt cậu ấy chỉ có ngọn lửa hung tàn. Ông có cảm giác như ác quỷ đã nhập vào Jethro vậy. Jethro từng nói, cậu ấy chỉ cứu người, không muốn cầm súng, vậy mà giờ đây, nhìn chiến trường la liệt thây người bị đốt cháy đen, mặt Jethro hoàn toàn vô cảm.

Cuối cùng, cậu ấy túm lấy ông, ông không còn cảm thấy sợ hãi nữa, nhìn vào mắt cậu ấy, còn cố ý nói nhỏ: Jethro, cậu là một quân y, cậu không giết người, cậu đi nhầm đường rồi!

Trong một khoảnh khắc, ông có cảm giác đôi mắt cậu ấy dao động. Nhưng rồi nhanh chóng quay lại với ánh mắt rực lửa và tàn khốc ấy. Jethro ném ông xuống giữa đám binh bính cháy đen, rồi bỏ đi cùng đội quân Đế chế như ma quỷ.

Tiếp sau đó, Jethro dẫn quân Đế chế càn quét hai phần ba địa cầu, đi đến đâu, những xác người cháy đen chất chồng lên đến đấy. Sau hôm Jethro không giết ông, ông tìm đường trở về với quân Liên Minh, ẩn nấp khỏi sự càn quét của Đế chế.

Bỗng một ngày, ông thấy Jethro trở về giữa đêm, quỳ trước mặt ông. Đôi tay cậu ấy cháy đen như than, gục đầu xuống:

“Winifred, cứu tôi!”

Nói xong, cậu ấy gục ngã. Ông liền bí mật giấu cậu ấy vào một căn hầm trong rừng, chăm sóc cho đến khi cậu ấy tỉnh lại. Jethro chỉ khóc, không nói gì cả. Một ngày, khi ông mang cơm cho cậu ấy, thì cậu ấy đã biến mất.

Mấy ngày sau, từ trong quân đội truyền tin một sân bay của Đế chế hơn hai trăm chiếc đã bị đốt cháy sạch sẽ. Nhiều người còn đồn thổi rằng, quân Liên Minh có một đội quân xuất quỷ nhập thần đã tấn công sân bay. Mấy ngày sau, lại một kho vũ khí của Harpy bị đốt sạch. Rồi lần lượt các kho lương thực, vũ khí, sân bay, tàu thủy... ở trên khắp các cứ điểm của Đế chế đều bị đốt cháy. Lúc này, quân Liên Minh mới tỉnh ra, liền phát động phản công. Cứ nơi nào Đế chế bị hỏa lực đốt thì tấn công nơi đó. Không có vũ khí, không có máy bay, không có lương thực... quân đoàn Harpy lần lượt bại trận, tan rã. Đó là những trận đánh khởi đầu cho chiến thắng tuyệt đối của Liên Minh sau này, xóa sổ Đế chế, lập nên chế độ Liên Minh công bằng và trật tự.

Lịch sử cũng ghi lại Jethro là một tội đồ, đại ác ma của nhân loại. Nhưng suốt bao năm nay, ông vẫn tin rằng, cậu ấy không phải là người như thế. Trước đây, Đế chế từng có một trung tâm khoa học quân sự do Tyler chỉ huy, ở đó, bọn chúng nghiên cứu ra các loại vũ khí giết chóc không từ thủ đoạn. Ông chắc rằng Jethro từng bị bắt đến đó, bị khống chế bởi các loại thuốc hay công nghệ chiến tranh, rồi bọn chúng đưa cậu ấy ra chiến trường, tận dụng dị năng hệ hỏa của cậu ấy. Cậu ấy không muốn làm tội đồ của nhân loại. Nhìn vào mắt cậu ấy, ông luôn thấy sự bình yên và khát khao hòa bình.

Chỉ tiếc rằng, sau này không có ai chứng minh được Jethro đã giúp quân Liên Minh đốt cháy toàn bộ phương tiện chiến đấu của Đế chế. Jethro cũng hoàn toàn biến mất kể từ đó...”

Ông Winifred Soler ngừng kể, cất tiếng thở khó nhọc. Hình như bên khóe mắt ông còn rớm ra hai giọt nước. Lúc ông ngẩng lên, lại thấy trên mặt Tống Nguy đầy nước. Một bên mắt của hắn dường như không đủ để khóc cho câu chuyện này. Tim hắn cũng sắp không cầm cự được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏa Lệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook