Chương 53: Địa ngục (2)
Boo202
29/03/2021
- Thần Quân...
Bảy vị phán quan hết sức khách khí đứng lên qua loa hành lễ nhưng lại không hề có ý định nhường chỗ tjeo khuôn phép.
- Chúng thần đang xét xử đôi quỷ sai cả gan làm trái pháp tắc. Đây chỉ là chuyện nhỏ nên mới không muốn làm kinh động ngài.
Ý tứ chính là "chuyện nhỏ này ngài không cần nhúng tay".
Thủy Thiên Nguyệt cười cười, cũng không biết có nghe hiểu hay không. Nàng xoay người lại nhìn đôi quỷ hồn sắp bị ném vào vạc Nghiệp Hoả.
Một vị Phán Quan sử ánh mắt, quỷ sai đang nắm sợi xích có chút nhút nhát liếc Thủy Thiên Nguyệt một cái.
Cho dù hắn biết vị thần quân mới nhậm chức này không hề được coi trọng nhưng dù sao người ta cũng là Nhập Thần Cảnh.
Nhập Thần Cảnh đối với tiểu quỷ như bọn họ, thật đúng là chỉ nghe tiếng cũng đủ sợ đến mức hồn phi phách tán!
Chỉ là hắn thấy vị Phán Quan kia đã cau mày lại không còn kiên nhẫn, hắn nhắm mắt, hoành tâm mà vung tay lên.
Sợi xích như có linh, quấn lấy đôi quỷ hồn cực chặt. Tên quỷ sai đó chỉ nhẹ nhàng vung xích, sau một tiếng kim loại va chạm chói tai, đôi quỷ hồn kia bị ném thẳng vào vạc Nghiệp Hoả.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn tiếu ý doanh doanh giống như không hề bận tâm đến.
Các vị Phán Quan ngồi trên đài cao rung râu, ánh mắt thoáng qua tia khiêu khích và đắc ý.
Thần Quân... A, bất quá cũng chỉ như thế!
Rầm.
Đôi quỷ hồn rơi vào trong vạc khiến cho bụi than hồng bốc lên tung toé, lửa cũng cháy càng thêm dữ dội.
Thủy Thiên Nguyệt vẻ mặt lơ đãng, rút hồ lô ngọc bên hông ra, nhấp một ngụm.
Bàn tay nàng thon dài, trắng muốt, ngưng như mỡ đông, đặt bên trên hồ lô ngọc quả thật đẹp không gì sánh nổi.
Nàng thoạt trông hết sức vô hại, một tửu quỷ chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng sắc mặt của các vị Phán Quan, theo thời gian ngày càng ngưng trọng hơn.
Không có?
Không hề có tiếng gào thét!
Kẻ chịu Nghiệp Hoả thiêu hồn sẽ đau đớn tột cùng, chết đi sống lại, tâm lí đều sụp đổ, ngay cả cường giả Hoá Thần Cảnh cũng chịu không nổi.
Vậy mà đôi quỷ hồn kia bị thiêu đã mấy tức lại không hề hé răng rên một tiếng?
Đây là cái định lực quỷ quái gì a!
Bảy người cũng không quản giả trang nữa, vội vội vàng vàng nhìn vào trong vạc.
Chỉ thấy đôi quỷ hồn bị xích trói chặt vẫn đang ngơ ngác ngồi như chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, quanh thân được bọc kín mít bởi một tầng chất lỏng lam nhạt cực mỏng.
Đúng là tầng chất lỏng này bảo hộ bọn họ, cùng với Nghiệp Hoả xung quanh điên cuồng đối kháng phát ra vài tiếng xì xèo nho nhỏ.
Nghiệp Hoả vậy mà không thể tiến thêm một tấc!
Chúng quỷ đều nhận ra, đây là thuần dương chi thủy, bản mạng đạo thể của Thủy Thiên Nguyệt.
- Thần Quân!
Một vị Phán Quan tức tối đứng lên, chính nghĩa nghiêm từ mà chỉ trích.
- Đây là trọng hình để trừng phạt kẻ làm trái pháp tắc! Ngài sao có thể nhúng tay cứu giúp bọn họ? Này không phải điên đảo phát tắc, coi thường luân lí sao!
Chúng Phán Quan đồng loạt nhìn sang, tuy không trực tiếp nói nhưng thái độ bất mãn vừa nhìn liền thấy.
Hừ, Thần Quân, cuối cùng cũng ra mặt chống đối lại họ rồi sao?
Tốt, tốt lắm, một kẻ Nhập Thần nhị trọng cảnh mà thôi, chưa chắc khống chế nổi Sổ Sinh Tử, lại còn muốn giễu võ giương oai.
Thật không biết tự lượng sức!
- Nha...
Thủy Thiên Nguyệt không để ý lấy ngón tay cuốn cuốn lọn tóc.
- Ta cũng không có nói bọn họ sẽ không bị phạt a... Chính là hình phạt này, có phải hơi quá nặng rồi không?
Một vị Phán Quan lập tức phản bác.
- Quá nặng? Thần Quân đại nhân đây là không tin tưởng năng lực của chúng thần sao? Hai kẻ này thân là quỷ sai lại lạm dụng âm quỷ chi lực làm tổn hại nghiêm trọng đến người phàm, rối loạn trật tự, phạt hình Nghiệp Hoả lại có gì sai?
Thủy Thiên Nguyệt phất tay, đôi quỷ hồn trong vạc lập tức bay vụt ra ngoài, choáng váng rơi xuống gần chân nàng.
- Thần Quân!
Hơn một nửa Phán Quan bất bình đập bàn đứng dậy.
- Bất kể đôi quỷ hồn này có quan hệ gì với ngài, ngài cũng không thể tùy tiện thiên vị như vậy được!
Vừa nói, mấy vị đã súc thế, tùy thời đều chuẩn bị động thủ.
Hay lắm, bọn họ còn đang ngại Thần Quân mới quá mức yên tĩnh, muốn kiếm việc cũng không có cớ gì, nay nàng lại tự mình dâng lên cửa, vậy cũng đừng trách bọn họ không hạ thủ lưu tình!
Nhập Thần nhị trọng cảnh mà thôi, ở đây tu vi thấp nhất cũng là tứ trọng, tùy tay liền có thể bóp chết nàng!
Đến lúc đó, vị trí Thần Quân...
Mấy vị Phán Quan trong mắt có vệt sáng lập loè.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn vẻ mặt ngây thơ, tựa như cái gì cũng không biết.
- Có quan hệ với ta?
Nàng cúi nhìn đôi quỷ hồn hãy còn đang thất thần kia.
- Ai nha! Đúng thật là có phần quen mắt a!
Nhếch đôi môi đỏ mọng, mắt phượng cong khẽ, nàng cuối cùng cũng hướng tầm nhìn về phía bảy ngai vị phía trên.
- Hai kẻ này chẳng phải... được khắc trên Bia Công Đức trong Chính Điện Phật Địa hay sao?
×
— QUẢNG CÁO —
Nụ cười của nàng đột ngột lãnh hạ xuống.
- Anh linh liệt sĩ hy sinh vì nhân loại được khắc tên trên Bia Công Đức của Phật Địa, há lại có thể dụng Nghiệp Hoả hành hình, luân hồi tam kiếp súc sinh!
- Không có khả năng!
Một vị Phán Quan hung thần ác sát lập tức phủ nhận.
- Trên Bia Công Đức không hề khắc tên hai người này!
- A...
Thủy Thiên Nguyệt cười khẽ.
- Ngươi là Nại Thù Phán Quan đi? Ngươi chắc chắn đã tra quá Bia Công Đức?
- Phải! Đây là bước tất yếu trước khi phán xử!
Vị Phán Quan kia chém đinh chặt sắt khẳng định. Thủy Thiên Nguyệt gật gù.
- Quả nhiên a... Các ngươi đúng là có xem qua Bia Công Đức, chẳng trách mặt bia bị bóc xuống một khối lớn, dấu vết hãy còn mới mẻ đâu...
- Ngươi! Chớ hồ ngôn loạn ngữ!
Vị Phán Quan Nại Thù kia nghiến chặt răng, mắt như chuông đồng trừng trừng nhìn Thủy Thiên Nguyệt.
Tổn hại Bia Công Đức là tội lớn cỡ nào!
Hắn làm việc cẩn thận như vậy, tuyệt không lưu lại dấu vết, ngay cả người của Phật Môn cũng nhìn không ra, một kẻ Nhập Thần nhị trọng cảnh lại sao có thể xem thấu!
Nàng chắc chắn chỉ nói hươu nói vượn, ai cũng sẽ không tin nàng!
Thủy Thiên Nguyệt cười đến câu hồn nhiếp phách.
- Aii... Quỷ nha, chung quy vẫn là nóng nảy như vậy, vừa nói vài câu liền ngay cả hai chữ "Thần Quân" cũng không thèm gọi nữa rồi? Nhìn thói đời này xem đi... Chậc chậc...
- Thần Quân? Ngươi cũng xứng?
Bị chỉ mặt đặt tên, vị Phán Quan kia cũng không buồn lá mặt lá trái với kẻ trước mắt nữa.
Trong lòng hắn quả thật có đôi phần chột dạ, liền thuận thế xé rách da mặt, nhân cơ hội này động thủ tiêu trừ nàng.
- Ngươi đã không phân rõ phải trái lại sao gánh nổi hai chữ "Thần Quân"!
Hắn phi thân lao tới. Bản thể chớp mắt hoá thành một con hung thú mặt quỷ dữ tợn, răng nanh rất dài, lớn đến hơn trượng, hung hăng ngoác to miệng nhằm Thủy Thiên Nguyệt bổ thẳng xuống.
Hắn vốn mang trong mình huyết mạch hung thú thượng cổ, bản tính hung tàn đã ăn vào xương, cho dù kẻ trước mặt chỉ mới nhị trọng cảnh tu vi nhưng có thần cách thêm vào, ăn nàng nhất định có thể có được đại tạo hoá!
Các Phán Quan khác còn chưa phản ứng kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng tức đến giậm chân.
Đáng chết! Lại để lão giảo hoạt kia đoạt trước!
Bọn họ đều là quỷ, cắn nuốt kẻ khác để nâng cao tu vi vốn rất bình thường, nếu không phải Âm Phủ có pháp tắc giữ gìn, bọn họ sớm đã ăn sạch quỷ hồn.
Dù sao mạnh được yếu thua, kẻ bị hại oán khí càng lớn, bọn họ càng hưởng nhiều lợi ích.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn bất động, giống như đã bị doạ choáng váng.
Mãi tới khi, hàm răng sắc nhọn kia chỉ còn cách nàng khoảng chừng một thước, nàng mới than nhẹ một tiếng.
- Êm đẹp một Phán Quan, như thế nào lại nhất định muốn tìm chết đâu...
Lời vừa dứt, chỉ thấy nàng khinh khinh nhu nhu* mà nâng tay.
Bàn tay bạch ngọc dương chi, đẹp như một kiện kiệt tác, mềm mại tựa không xương, nhỏ nhắn giống như như chỉ cần đụng khẽ liền có thể bẻ gãy.
Hung thú đã tới trước mặt, ngoác bồn máu khổng lồ hung tàn ngoạm xuống.
Chỉ thấy năm chỉ ngón tay không chút lực sát thương nào kia nhẹ nhàng một nắm.
Oanh.
Tận trời rung động từ đại sảnh Chính Tây Phán Quan Điện hạo đãng ra khắp xung quanh.
Không gian hệt như đông lại, tĩnh đến ghê người.
Tất cả các Phán Quan không khỏi đứng bật dậy.
Đại sảnh cực rộng, hoang vắng trống trải, toàn bộ tầm mắt đều đổ dồn về phía con hung thú lớn tới hơn một trượng trong góc phòng.
Hung thú tư thế hung hãn nhào tới nhưng không thể chấm đất, toàn thân treo lơ lửng trên không.
Nó vùng vẫy tứ chi, há to miệng, mắt trừng đến nỗi gần lồi ra ngoài, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó siết chặt cổ họng.
Khuôn mặt Thủy Thiên Nguyệt đã không còn chút cợt nhả nào sót lại.
Nàng ánh mắt hững hờ, nhìn hung thú trước mặt cật lực giãy dụa tựa như nhìn xuống một con kiến.
- Tổn hại Bia Công Đức, mưu hại anh linh ý đồ cướp đoạt tu vi cùng hương khói nguyện lực, thân là Phán Quan lại vi phạm nghiêm trọng pháp tắc, bất kính với Thần Quân, khiêu khích uy quyền Âm Phủ... Tội bất dung thứ!
Âm cuối cùng vừa dứt, chỉ thấy năm ngón tay Thủy Thiên Nguyệt bóp chặt.
Hung thú gào rống kinh thiên động địa, điên cuồng vận chuyển thần lực hòng kháng cự, ầm ầm âm khí lao tới công kích Thuỷ Thiên Nguyệt nhưng lại chẳng thể tới gần nàng dù chỉ mảy may.
Hung thú kinh hoàng cảm thấy như bị cả thế giới đè ép, nó tuyệt vọng giãy dụa vậy mà vẫn không thể ngăn nổi năm ngón tay kia hợp lại.
Ngay khoảng khắc bàn tay Thủy Thiên Nguyệt hoàn toàn nắm chặt, không gian tựa như đứng lại một chút.
Ầm.
Đầy trời huyết nhục vỡ tung toé tạo thành một cơn mưa máu ào ào đổ xuống đại sảnh, âm khí cuồn cuộn trào ra bốn phương tám hướng nhưng những kẻ trong phòng sững sờ tới nỗi quên luôn cả hấp thụ đại cơ duyên này.
Phán Quan Nại Thù... nguyên thọ đã hơn một vạn, tu vi tứ trọng Nhập Thần Cảnh vậy mà... bị một bàn tay của kẻ kia bóp chết?
Đây là sức mạnh cỡ nào a, Ma Thần đại nhân!
Mưa máu vẫn chưa dứt, một sợi hắc khí nhân lúc hỗn loạn định chạy ra ngoài.
Thủy Thiên Nguyệt thị huyết cười cười, giơ tay cách không túm chặt lấy nó.
Sợi hắc khí kia hét chói tai, điên cuồng giãy dụa. Nó chính là thần hồn của vị Phán Quan mới vừa bị bóp nát nhục thể.
×
— QUẢNG CÁO —
Mưa máu chấm dứt. Thủy Thiên Nguyệt thu lại hộ tráo bao xung quanh nàng và đôi quỷ hồn còn đang ngơ ngác kia, hơi phát sầu nhìn cái vạc khổng lồ đặt giữa sảnh.
- Aii, lỡ tay làm tắt mất Nghiệp Hoả rồi... Tiểu Vũ Tử!
Ngay lập tức, một bóng người hiện ra phía sau nàng.
Kẻ này mang khuôn mặt con người nhưng lại không có chân, toàn thân bọc trong lửa cháy, hắn giơ tay lên quy củ hành lễ với nàng.
Nàng không chút để ý chỉ vào cái vạc.
- Thắp lửa lên! Cháy đủ bảy bảy bốn chín ngày trước lại nói!
Kẻ kia cung kính chắp tay, đoạn, khẽ thổi một hơi.
Ngay tức khắc trong vạc bùng lên một ngọn lửa cháy dữ tợn.
Lửa màu cam đỏ, không những không nóng mà lại khiến nhiệt độ xung quanh phi tốc giảm xuống.
Đám quỷ run bần bật rúc vào góc tường, các Phán Quan cũng nhăn chặt mày, không dám nhìn quá lâu vào nó, nếu không thần hồn liền ẩn ẩn xuất hiện cảm giác đau đớn.
Đây là... Âm Hoả? Chí Tà Âm Hoả??
Thuỷ Thiên Nguyệt lại không sao cả, nàng đưa tay một ném, sợi hắc khí vẫn hét chói tai lập tức bị quăng vào vạc lửa.
Tiếng hét chói tai ngừng lại một giây, ngay sau đó, lại là điên cuồng hàng chuỗi gào thét thống khổ tưởng như muốn xốc bay nóc Phán Quan Điện.
Gào tới mức các Phán Quan mồ hôi lạnh ròng ròng, tim đập thình thịch, suýt chút nữa liền đứng không vững.
Thủy Thiên Nguyệt không kiên nhẫn xoa xoa thái dương.
- Chậc, ồn ghê!
Vẻ cợt nhả vô hại đã trở lại trên khuôn mặt nàng.
- Mà thôi vậy, dù sao cũng chẳng kêu được mấy ngày, tùy tiện đi...
Bấy giờ nàng mới nhìn về phía sáu vị Phán Quan còn lại, hết sức hữu hảo mà giải thích.
- Ta tra Sổ Sinh Tử thấy vận mệnh của đôi quỷ hồn này cùng con gái bọn họ biến đổi quỷ dị liền lần theo dấu vết, nào ngờ phát hiện có kẻ cả gan tổn hại Bia Công Đức mưa hại anh linh... Ha hả, quả đúng là cắn nuốt anh linh thì tu vi sẽ lên như diều gặp gió, chỉ là... Anh linh vốn là chí thuần chí thiện phụng hưởng hương khói nguyện lực lại bị mưu hại, lỡ như lây dính nhân quả quá lớn, mười cái Phán Quan Điện cũng gánh không nổi! Cho nên ta mới nặng tay chút... Các ngươi nói xem phải không?
Nàng cười đến phong hoa tuyệt đại, mĩ lệ không bút nào tả xiết nhưng các Phán Quan nhìn thấy sau lưng nàng phiêu phù một quyển sổ đen bóng giống như có thể hút hết tất cả ánh sáng liền lập tức thở không ra hơi.
Nhập Thần nhị trọng cảnh vị này... Lại có thể khống chế Sổ Sinh Tử rồi?!!
Sáu người khuỵu xuống, nhất loạt triều bái.
- Thần Quân anh minh!
...
Ba ngày sau, tiếng hét trong vạc lửa ngưng bặt. Một đời Phán Quan cứ thế mà thần hồn câu diệt.
Thủy Thiên Nguyệt còn khá thích thú, ra lệnh đem cái vạc này ra đặt trước cửa Phán Quan Điện khiến mỗi lần các Phán Quan đi ngang qua đều không khỏi rùng mình, nhớ lại tác phong tàn nhẫn hung hãn của nàng ngày hôm đó.
Vị Thần Quân này đẹp như tiên nữ lại ác hơn ác ma.
Không chọc nổi... Không chọc nổi...
Các vị Phán Quan nuốt ngược nước mắt vào trong, lần đầu tiên đồng lòng cầu nguyện cho hai vị tinh quân chưởng quản Sổ Sinh Tử sớm ngày bình phục.
***
*Khinh khinh nhu nhu: nhẹ nhàng thờ ơ
Hậu trường:
Thủy Thiên Nguyệt: Vô Minh tên chây lười đó! Vừa tới Âm Phủ liền quăng hết mũ áo bế quan! Làm ta một mình đối mặt với đám Phán Quan hung thần ác sát! Thật đáng sợ nha! Oa oa oa oa...
Vô Minh: ... Ngươi có thể cất "Ba trăm sáu mươi lăm cách thức giày vò Phán Quan" của ngươi đi trước rồi mới giả vờ khóc cho giống thật một chút được không? Cám ơn!
Thanh Thanh: Cảm giác như vừa sinh ra một đứa con gái đầy bạo lực nha... Thiện tai!
***
(Phụ)
Giới thiệu tác phẩm mới sẽ ra mắt trong tháng 4 - Ta Cùng Hắc Ám Cộng Sinh
"Muội muội ngươi đã chết, chết trong tay một kẻ tu chân"...
Hải Lam cùng Hải Vân là tỷ muội song sinh thần giao cách cảm. Hải Lam từ nhỏ thường xuyên nhìn thấy những thứ kỳ dị, Hải Vân lại thông linh, có thể giao tiếp với linh hồn.
Hai mươi tuổi năm ấy, Hải Vân mất tích. Bảy ngày sau, người ta tìm thấy xác nàng trong rừng, trái tim bị đâm nát, toàn thân nhuộm máu, chết vô cùng thê thảm.
Hung thủ không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
Đêm ngày hạ táng, Hải Lam mơ thấy một giấc mộng, mộng về khoảnh khắc mà muội muội bị giết. Lúc ấy nàng mới biết, thì ra thế giới này vẫn còn tồn tại tu chân giả - chính những kẻ đó đã đem Hải Vân ra làm vật tế cho "Tà Thần".
Để báo mối thù giết muội muội, Hải Lam tình nguyện hiến tế bản thân cho một ác linh đến từ dị giới, để hắn đoạt xá nàng sống lại.
Nhưng quá trình đoạt xá xảy ra chút vấn đề, từ đó về sau, nàng cùng ác linh biến thành quan hệ cộng sinh...
***
Đô thị tu chân, dị giới tu chân, huyễn tưởng thế giới, huyền nghi linh dị, báo thù
Cấp bậc công pháp: Thiên - Địa - Huyền - Hoàng
Cấp bậc tu vi:
- Tu tiên:
Luyện Khí — Trúc Cơ — Kim Đan — Nguyên Anh — Xuất Khiếu — Phân Thần — Hợp Thể — Đại Thừa — Độ Kiếp
- Tu ma:
Luyện Hồn — Trúc Cơ — Kim Đan — Ma Anh — Xuất Khiếu — Phân Thần — Hợp Thể — Đại Thừa — Độ Ma
Bảy vị phán quan hết sức khách khí đứng lên qua loa hành lễ nhưng lại không hề có ý định nhường chỗ tjeo khuôn phép.
- Chúng thần đang xét xử đôi quỷ sai cả gan làm trái pháp tắc. Đây chỉ là chuyện nhỏ nên mới không muốn làm kinh động ngài.
Ý tứ chính là "chuyện nhỏ này ngài không cần nhúng tay".
Thủy Thiên Nguyệt cười cười, cũng không biết có nghe hiểu hay không. Nàng xoay người lại nhìn đôi quỷ hồn sắp bị ném vào vạc Nghiệp Hoả.
Một vị Phán Quan sử ánh mắt, quỷ sai đang nắm sợi xích có chút nhút nhát liếc Thủy Thiên Nguyệt một cái.
Cho dù hắn biết vị thần quân mới nhậm chức này không hề được coi trọng nhưng dù sao người ta cũng là Nhập Thần Cảnh.
Nhập Thần Cảnh đối với tiểu quỷ như bọn họ, thật đúng là chỉ nghe tiếng cũng đủ sợ đến mức hồn phi phách tán!
Chỉ là hắn thấy vị Phán Quan kia đã cau mày lại không còn kiên nhẫn, hắn nhắm mắt, hoành tâm mà vung tay lên.
Sợi xích như có linh, quấn lấy đôi quỷ hồn cực chặt. Tên quỷ sai đó chỉ nhẹ nhàng vung xích, sau một tiếng kim loại va chạm chói tai, đôi quỷ hồn kia bị ném thẳng vào vạc Nghiệp Hoả.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn tiếu ý doanh doanh giống như không hề bận tâm đến.
Các vị Phán Quan ngồi trên đài cao rung râu, ánh mắt thoáng qua tia khiêu khích và đắc ý.
Thần Quân... A, bất quá cũng chỉ như thế!
Rầm.
Đôi quỷ hồn rơi vào trong vạc khiến cho bụi than hồng bốc lên tung toé, lửa cũng cháy càng thêm dữ dội.
Thủy Thiên Nguyệt vẻ mặt lơ đãng, rút hồ lô ngọc bên hông ra, nhấp một ngụm.
Bàn tay nàng thon dài, trắng muốt, ngưng như mỡ đông, đặt bên trên hồ lô ngọc quả thật đẹp không gì sánh nổi.
Nàng thoạt trông hết sức vô hại, một tửu quỷ chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng sắc mặt của các vị Phán Quan, theo thời gian ngày càng ngưng trọng hơn.
Không có?
Không hề có tiếng gào thét!
Kẻ chịu Nghiệp Hoả thiêu hồn sẽ đau đớn tột cùng, chết đi sống lại, tâm lí đều sụp đổ, ngay cả cường giả Hoá Thần Cảnh cũng chịu không nổi.
Vậy mà đôi quỷ hồn kia bị thiêu đã mấy tức lại không hề hé răng rên một tiếng?
Đây là cái định lực quỷ quái gì a!
Bảy người cũng không quản giả trang nữa, vội vội vàng vàng nhìn vào trong vạc.
Chỉ thấy đôi quỷ hồn bị xích trói chặt vẫn đang ngơ ngác ngồi như chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, quanh thân được bọc kín mít bởi một tầng chất lỏng lam nhạt cực mỏng.
Đúng là tầng chất lỏng này bảo hộ bọn họ, cùng với Nghiệp Hoả xung quanh điên cuồng đối kháng phát ra vài tiếng xì xèo nho nhỏ.
Nghiệp Hoả vậy mà không thể tiến thêm một tấc!
Chúng quỷ đều nhận ra, đây là thuần dương chi thủy, bản mạng đạo thể của Thủy Thiên Nguyệt.
- Thần Quân!
Một vị Phán Quan tức tối đứng lên, chính nghĩa nghiêm từ mà chỉ trích.
- Đây là trọng hình để trừng phạt kẻ làm trái pháp tắc! Ngài sao có thể nhúng tay cứu giúp bọn họ? Này không phải điên đảo phát tắc, coi thường luân lí sao!
Chúng Phán Quan đồng loạt nhìn sang, tuy không trực tiếp nói nhưng thái độ bất mãn vừa nhìn liền thấy.
Hừ, Thần Quân, cuối cùng cũng ra mặt chống đối lại họ rồi sao?
Tốt, tốt lắm, một kẻ Nhập Thần nhị trọng cảnh mà thôi, chưa chắc khống chế nổi Sổ Sinh Tử, lại còn muốn giễu võ giương oai.
Thật không biết tự lượng sức!
- Nha...
Thủy Thiên Nguyệt không để ý lấy ngón tay cuốn cuốn lọn tóc.
- Ta cũng không có nói bọn họ sẽ không bị phạt a... Chính là hình phạt này, có phải hơi quá nặng rồi không?
Một vị Phán Quan lập tức phản bác.
- Quá nặng? Thần Quân đại nhân đây là không tin tưởng năng lực của chúng thần sao? Hai kẻ này thân là quỷ sai lại lạm dụng âm quỷ chi lực làm tổn hại nghiêm trọng đến người phàm, rối loạn trật tự, phạt hình Nghiệp Hoả lại có gì sai?
Thủy Thiên Nguyệt phất tay, đôi quỷ hồn trong vạc lập tức bay vụt ra ngoài, choáng váng rơi xuống gần chân nàng.
- Thần Quân!
Hơn một nửa Phán Quan bất bình đập bàn đứng dậy.
- Bất kể đôi quỷ hồn này có quan hệ gì với ngài, ngài cũng không thể tùy tiện thiên vị như vậy được!
Vừa nói, mấy vị đã súc thế, tùy thời đều chuẩn bị động thủ.
Hay lắm, bọn họ còn đang ngại Thần Quân mới quá mức yên tĩnh, muốn kiếm việc cũng không có cớ gì, nay nàng lại tự mình dâng lên cửa, vậy cũng đừng trách bọn họ không hạ thủ lưu tình!
Nhập Thần nhị trọng cảnh mà thôi, ở đây tu vi thấp nhất cũng là tứ trọng, tùy tay liền có thể bóp chết nàng!
Đến lúc đó, vị trí Thần Quân...
Mấy vị Phán Quan trong mắt có vệt sáng lập loè.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn vẻ mặt ngây thơ, tựa như cái gì cũng không biết.
- Có quan hệ với ta?
Nàng cúi nhìn đôi quỷ hồn hãy còn đang thất thần kia.
- Ai nha! Đúng thật là có phần quen mắt a!
Nhếch đôi môi đỏ mọng, mắt phượng cong khẽ, nàng cuối cùng cũng hướng tầm nhìn về phía bảy ngai vị phía trên.
- Hai kẻ này chẳng phải... được khắc trên Bia Công Đức trong Chính Điện Phật Địa hay sao?
×
— QUẢNG CÁO —
Nụ cười của nàng đột ngột lãnh hạ xuống.
- Anh linh liệt sĩ hy sinh vì nhân loại được khắc tên trên Bia Công Đức của Phật Địa, há lại có thể dụng Nghiệp Hoả hành hình, luân hồi tam kiếp súc sinh!
- Không có khả năng!
Một vị Phán Quan hung thần ác sát lập tức phủ nhận.
- Trên Bia Công Đức không hề khắc tên hai người này!
- A...
Thủy Thiên Nguyệt cười khẽ.
- Ngươi là Nại Thù Phán Quan đi? Ngươi chắc chắn đã tra quá Bia Công Đức?
- Phải! Đây là bước tất yếu trước khi phán xử!
Vị Phán Quan kia chém đinh chặt sắt khẳng định. Thủy Thiên Nguyệt gật gù.
- Quả nhiên a... Các ngươi đúng là có xem qua Bia Công Đức, chẳng trách mặt bia bị bóc xuống một khối lớn, dấu vết hãy còn mới mẻ đâu...
- Ngươi! Chớ hồ ngôn loạn ngữ!
Vị Phán Quan Nại Thù kia nghiến chặt răng, mắt như chuông đồng trừng trừng nhìn Thủy Thiên Nguyệt.
Tổn hại Bia Công Đức là tội lớn cỡ nào!
Hắn làm việc cẩn thận như vậy, tuyệt không lưu lại dấu vết, ngay cả người của Phật Môn cũng nhìn không ra, một kẻ Nhập Thần nhị trọng cảnh lại sao có thể xem thấu!
Nàng chắc chắn chỉ nói hươu nói vượn, ai cũng sẽ không tin nàng!
Thủy Thiên Nguyệt cười đến câu hồn nhiếp phách.
- Aii... Quỷ nha, chung quy vẫn là nóng nảy như vậy, vừa nói vài câu liền ngay cả hai chữ "Thần Quân" cũng không thèm gọi nữa rồi? Nhìn thói đời này xem đi... Chậc chậc...
- Thần Quân? Ngươi cũng xứng?
Bị chỉ mặt đặt tên, vị Phán Quan kia cũng không buồn lá mặt lá trái với kẻ trước mắt nữa.
Trong lòng hắn quả thật có đôi phần chột dạ, liền thuận thế xé rách da mặt, nhân cơ hội này động thủ tiêu trừ nàng.
- Ngươi đã không phân rõ phải trái lại sao gánh nổi hai chữ "Thần Quân"!
Hắn phi thân lao tới. Bản thể chớp mắt hoá thành một con hung thú mặt quỷ dữ tợn, răng nanh rất dài, lớn đến hơn trượng, hung hăng ngoác to miệng nhằm Thủy Thiên Nguyệt bổ thẳng xuống.
Hắn vốn mang trong mình huyết mạch hung thú thượng cổ, bản tính hung tàn đã ăn vào xương, cho dù kẻ trước mặt chỉ mới nhị trọng cảnh tu vi nhưng có thần cách thêm vào, ăn nàng nhất định có thể có được đại tạo hoá!
Các Phán Quan khác còn chưa phản ứng kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng tức đến giậm chân.
Đáng chết! Lại để lão giảo hoạt kia đoạt trước!
Bọn họ đều là quỷ, cắn nuốt kẻ khác để nâng cao tu vi vốn rất bình thường, nếu không phải Âm Phủ có pháp tắc giữ gìn, bọn họ sớm đã ăn sạch quỷ hồn.
Dù sao mạnh được yếu thua, kẻ bị hại oán khí càng lớn, bọn họ càng hưởng nhiều lợi ích.
Thủy Thiên Nguyệt vẫn bất động, giống như đã bị doạ choáng váng.
Mãi tới khi, hàm răng sắc nhọn kia chỉ còn cách nàng khoảng chừng một thước, nàng mới than nhẹ một tiếng.
- Êm đẹp một Phán Quan, như thế nào lại nhất định muốn tìm chết đâu...
Lời vừa dứt, chỉ thấy nàng khinh khinh nhu nhu* mà nâng tay.
Bàn tay bạch ngọc dương chi, đẹp như một kiện kiệt tác, mềm mại tựa không xương, nhỏ nhắn giống như như chỉ cần đụng khẽ liền có thể bẻ gãy.
Hung thú đã tới trước mặt, ngoác bồn máu khổng lồ hung tàn ngoạm xuống.
Chỉ thấy năm chỉ ngón tay không chút lực sát thương nào kia nhẹ nhàng một nắm.
Oanh.
Tận trời rung động từ đại sảnh Chính Tây Phán Quan Điện hạo đãng ra khắp xung quanh.
Không gian hệt như đông lại, tĩnh đến ghê người.
Tất cả các Phán Quan không khỏi đứng bật dậy.
Đại sảnh cực rộng, hoang vắng trống trải, toàn bộ tầm mắt đều đổ dồn về phía con hung thú lớn tới hơn một trượng trong góc phòng.
Hung thú tư thế hung hãn nhào tới nhưng không thể chấm đất, toàn thân treo lơ lửng trên không.
Nó vùng vẫy tứ chi, há to miệng, mắt trừng đến nỗi gần lồi ra ngoài, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó siết chặt cổ họng.
Khuôn mặt Thủy Thiên Nguyệt đã không còn chút cợt nhả nào sót lại.
Nàng ánh mắt hững hờ, nhìn hung thú trước mặt cật lực giãy dụa tựa như nhìn xuống một con kiến.
- Tổn hại Bia Công Đức, mưu hại anh linh ý đồ cướp đoạt tu vi cùng hương khói nguyện lực, thân là Phán Quan lại vi phạm nghiêm trọng pháp tắc, bất kính với Thần Quân, khiêu khích uy quyền Âm Phủ... Tội bất dung thứ!
Âm cuối cùng vừa dứt, chỉ thấy năm ngón tay Thủy Thiên Nguyệt bóp chặt.
Hung thú gào rống kinh thiên động địa, điên cuồng vận chuyển thần lực hòng kháng cự, ầm ầm âm khí lao tới công kích Thuỷ Thiên Nguyệt nhưng lại chẳng thể tới gần nàng dù chỉ mảy may.
Hung thú kinh hoàng cảm thấy như bị cả thế giới đè ép, nó tuyệt vọng giãy dụa vậy mà vẫn không thể ngăn nổi năm ngón tay kia hợp lại.
Ngay khoảng khắc bàn tay Thủy Thiên Nguyệt hoàn toàn nắm chặt, không gian tựa như đứng lại một chút.
Ầm.
Đầy trời huyết nhục vỡ tung toé tạo thành một cơn mưa máu ào ào đổ xuống đại sảnh, âm khí cuồn cuộn trào ra bốn phương tám hướng nhưng những kẻ trong phòng sững sờ tới nỗi quên luôn cả hấp thụ đại cơ duyên này.
Phán Quan Nại Thù... nguyên thọ đã hơn một vạn, tu vi tứ trọng Nhập Thần Cảnh vậy mà... bị một bàn tay của kẻ kia bóp chết?
Đây là sức mạnh cỡ nào a, Ma Thần đại nhân!
Mưa máu vẫn chưa dứt, một sợi hắc khí nhân lúc hỗn loạn định chạy ra ngoài.
Thủy Thiên Nguyệt thị huyết cười cười, giơ tay cách không túm chặt lấy nó.
Sợi hắc khí kia hét chói tai, điên cuồng giãy dụa. Nó chính là thần hồn của vị Phán Quan mới vừa bị bóp nát nhục thể.
×
— QUẢNG CÁO —
Mưa máu chấm dứt. Thủy Thiên Nguyệt thu lại hộ tráo bao xung quanh nàng và đôi quỷ hồn còn đang ngơ ngác kia, hơi phát sầu nhìn cái vạc khổng lồ đặt giữa sảnh.
- Aii, lỡ tay làm tắt mất Nghiệp Hoả rồi... Tiểu Vũ Tử!
Ngay lập tức, một bóng người hiện ra phía sau nàng.
Kẻ này mang khuôn mặt con người nhưng lại không có chân, toàn thân bọc trong lửa cháy, hắn giơ tay lên quy củ hành lễ với nàng.
Nàng không chút để ý chỉ vào cái vạc.
- Thắp lửa lên! Cháy đủ bảy bảy bốn chín ngày trước lại nói!
Kẻ kia cung kính chắp tay, đoạn, khẽ thổi một hơi.
Ngay tức khắc trong vạc bùng lên một ngọn lửa cháy dữ tợn.
Lửa màu cam đỏ, không những không nóng mà lại khiến nhiệt độ xung quanh phi tốc giảm xuống.
Đám quỷ run bần bật rúc vào góc tường, các Phán Quan cũng nhăn chặt mày, không dám nhìn quá lâu vào nó, nếu không thần hồn liền ẩn ẩn xuất hiện cảm giác đau đớn.
Đây là... Âm Hoả? Chí Tà Âm Hoả??
Thuỷ Thiên Nguyệt lại không sao cả, nàng đưa tay một ném, sợi hắc khí vẫn hét chói tai lập tức bị quăng vào vạc lửa.
Tiếng hét chói tai ngừng lại một giây, ngay sau đó, lại là điên cuồng hàng chuỗi gào thét thống khổ tưởng như muốn xốc bay nóc Phán Quan Điện.
Gào tới mức các Phán Quan mồ hôi lạnh ròng ròng, tim đập thình thịch, suýt chút nữa liền đứng không vững.
Thủy Thiên Nguyệt không kiên nhẫn xoa xoa thái dương.
- Chậc, ồn ghê!
Vẻ cợt nhả vô hại đã trở lại trên khuôn mặt nàng.
- Mà thôi vậy, dù sao cũng chẳng kêu được mấy ngày, tùy tiện đi...
Bấy giờ nàng mới nhìn về phía sáu vị Phán Quan còn lại, hết sức hữu hảo mà giải thích.
- Ta tra Sổ Sinh Tử thấy vận mệnh của đôi quỷ hồn này cùng con gái bọn họ biến đổi quỷ dị liền lần theo dấu vết, nào ngờ phát hiện có kẻ cả gan tổn hại Bia Công Đức mưa hại anh linh... Ha hả, quả đúng là cắn nuốt anh linh thì tu vi sẽ lên như diều gặp gió, chỉ là... Anh linh vốn là chí thuần chí thiện phụng hưởng hương khói nguyện lực lại bị mưu hại, lỡ như lây dính nhân quả quá lớn, mười cái Phán Quan Điện cũng gánh không nổi! Cho nên ta mới nặng tay chút... Các ngươi nói xem phải không?
Nàng cười đến phong hoa tuyệt đại, mĩ lệ không bút nào tả xiết nhưng các Phán Quan nhìn thấy sau lưng nàng phiêu phù một quyển sổ đen bóng giống như có thể hút hết tất cả ánh sáng liền lập tức thở không ra hơi.
Nhập Thần nhị trọng cảnh vị này... Lại có thể khống chế Sổ Sinh Tử rồi?!!
Sáu người khuỵu xuống, nhất loạt triều bái.
- Thần Quân anh minh!
...
Ba ngày sau, tiếng hét trong vạc lửa ngưng bặt. Một đời Phán Quan cứ thế mà thần hồn câu diệt.
Thủy Thiên Nguyệt còn khá thích thú, ra lệnh đem cái vạc này ra đặt trước cửa Phán Quan Điện khiến mỗi lần các Phán Quan đi ngang qua đều không khỏi rùng mình, nhớ lại tác phong tàn nhẫn hung hãn của nàng ngày hôm đó.
Vị Thần Quân này đẹp như tiên nữ lại ác hơn ác ma.
Không chọc nổi... Không chọc nổi...
Các vị Phán Quan nuốt ngược nước mắt vào trong, lần đầu tiên đồng lòng cầu nguyện cho hai vị tinh quân chưởng quản Sổ Sinh Tử sớm ngày bình phục.
***
*Khinh khinh nhu nhu: nhẹ nhàng thờ ơ
Hậu trường:
Thủy Thiên Nguyệt: Vô Minh tên chây lười đó! Vừa tới Âm Phủ liền quăng hết mũ áo bế quan! Làm ta một mình đối mặt với đám Phán Quan hung thần ác sát! Thật đáng sợ nha! Oa oa oa oa...
Vô Minh: ... Ngươi có thể cất "Ba trăm sáu mươi lăm cách thức giày vò Phán Quan" của ngươi đi trước rồi mới giả vờ khóc cho giống thật một chút được không? Cám ơn!
Thanh Thanh: Cảm giác như vừa sinh ra một đứa con gái đầy bạo lực nha... Thiện tai!
***
(Phụ)
Giới thiệu tác phẩm mới sẽ ra mắt trong tháng 4 - Ta Cùng Hắc Ám Cộng Sinh
"Muội muội ngươi đã chết, chết trong tay một kẻ tu chân"...
Hải Lam cùng Hải Vân là tỷ muội song sinh thần giao cách cảm. Hải Lam từ nhỏ thường xuyên nhìn thấy những thứ kỳ dị, Hải Vân lại thông linh, có thể giao tiếp với linh hồn.
Hai mươi tuổi năm ấy, Hải Vân mất tích. Bảy ngày sau, người ta tìm thấy xác nàng trong rừng, trái tim bị đâm nát, toàn thân nhuộm máu, chết vô cùng thê thảm.
Hung thủ không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
Đêm ngày hạ táng, Hải Lam mơ thấy một giấc mộng, mộng về khoảnh khắc mà muội muội bị giết. Lúc ấy nàng mới biết, thì ra thế giới này vẫn còn tồn tại tu chân giả - chính những kẻ đó đã đem Hải Vân ra làm vật tế cho "Tà Thần".
Để báo mối thù giết muội muội, Hải Lam tình nguyện hiến tế bản thân cho một ác linh đến từ dị giới, để hắn đoạt xá nàng sống lại.
Nhưng quá trình đoạt xá xảy ra chút vấn đề, từ đó về sau, nàng cùng ác linh biến thành quan hệ cộng sinh...
***
Đô thị tu chân, dị giới tu chân, huyễn tưởng thế giới, huyền nghi linh dị, báo thù
Cấp bậc công pháp: Thiên - Địa - Huyền - Hoàng
Cấp bậc tu vi:
- Tu tiên:
Luyện Khí — Trúc Cơ — Kim Đan — Nguyên Anh — Xuất Khiếu — Phân Thần — Hợp Thể — Đại Thừa — Độ Kiếp
- Tu ma:
Luyện Hồn — Trúc Cơ — Kim Đan — Ma Anh — Xuất Khiếu — Phân Thần — Hợp Thể — Đại Thừa — Độ Ma
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.