Chương 34: Ngoại truyện: Oan gia ngõ hẹp (4)
Boo202
29/03/2021
Đấu giá hội là sự kiện lớn nhất trong tháng, chỉ tổ chức trên Mẫu Đơn Quyên.
Lầu một và lầu hai là nơi vui chơi, đủ các hoạt động giải trí ca múa đều sẽ bày tại nơi này, khách nhân đơn thuần tới thưởng ngoạn có thể dừng chân ở đây.
Lầu ba tuy rằng diện tích không lớn bằng hai lầu dưới nhưng lại rất cao, chia ra làm hai gian "Thiên" và "Địa".
"Địa" là chính sảnh, bên trong bày một bục lớn cùng khán đài dành cho mấy chục người ngồi.
"Thiên" dựng trên cao theo hình vòm, ngăn thành các nhã gian có cửa sổ lớn nhìn xuống đại sảnh đấu giá, chỉ năm gian, dành riêng cho khách nhân đặt trước.
Huyền Thiên Ân cùng tiểu cô nương La Tú Vi đi lên lầu ba, cầu thang vừa vặn dẫn lên ngay bên hông khán đài.
Huyền Thiên Ân tuy nhỏ nhưng hiểu lễ giáo sớm, hắn khách khí đi sau tiểu cô nương vài bước, tận lực không va chạm nàng.
- Tiểu Thảo Tử!
Đột nhiên nghe thấy nhũ danh của chính mình, Huyền Thiên Ân toàn thân cứng đờ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau, tiểu cô nương cũng khoảng chừng năm sáu tuổi, một thân xa hoa lóa mắt, dẫn theo tỳ nữ, giận bừng bừng tiến tới.
Hắn hơi kinh ngạc.
Đây là ai nha? Làm sao nàng ta lại biết nhũ danh của hắn? Hắn chưa từng thấy người này bao giờ!
Tiểu cô nương đang hùng hổ đi tới, nhìn thấy Huyền Thiên Ân, chợt hơi ngẩn người.
Nam hài này phấn điêu ngọc trác, từng đường nét trên khuôn mặt tinh mĩ đến cực hạn, đoạt mắt người nhìn, tuy rằng còn rất nhỏ đã có thể nhìn ra phong thái khiêm khiêm, ôn nhuận như ngọc.
Tuy rằng tiểu cô nương giờ chỉ mới vài tuổi nhưng thiên tính của nhân loại lại chính là yêu cái đẹp.
Nàng quá nhỏ, thiên chân, suy nghĩ không chút tạp niệm, chỉ là điều này cũng ngăn không được tiểu cô nương nảy sinh hảo cảm với "mĩ nhân" Huyền Thiên Ân trước mắt.
Lửa giận của nàng phút chốc héo một nửa.
Khuôn mặt hắn thật đẹp nha! So với ngọc thố cao* Trương ma ma làm còn xinh đẹp hơn nha!
Huyền Thiên Ân kip thời phản ứng lại.
- Thứ lỗi, chúng ta quen biết sao?
Câu hỏi vừa dứt, hắn lại thấy tiểu cô nương kia vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả hắn.
- Ngươi là ai nha?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, thậm chí quên luôn cả sự giận dữ ban nãy của mình.
- Ta đang gọi Tiểu Thảo Tử mà?
- Ta…
- Bái kiến An Dương quận chúa!
Huyền Thiên Ân còn chưa kịp định thần thì đã thấy La Tú Vi quay lại, đứng chắn phía trước hắn, quy củ mà thi lễ với tiểu cô nương kia.
Hắn lần thứ hai rơi vào hỗn độn.
Hóa ra "Tiểu Thảo Tử" không phải là gọi hắn, mà là gọi… muội muội của La Trí Viễn huynh?
Nhũ danh của nàng cũng là Tiểu Thảo Tử sao? Trời ạ! × — QUẢNG CÁO —
Lúc này An Dương cũng đã phản ứng lại, nhớ ra mục đích chính của mình, nàng tức hộc máu mà nói.
- Tiểu Thảo Tử! Ngươi thật quá mức! Bổn quận chúa chỉ đến muộn chút thôi mà ngươi đã giải hết câu đố trên thuyền rồi? Ngươi cũng không thèm đợi ta!
Vẻ mặt nàng rất hung hăng nhưng ai cũng có thể nhận ra ngữ khí của nàng rõ ràng mang theo một tia ủy khuất nho nhỏ.
La Tú Vi chính là "kỳ phùng địch thủ" của nàng, đã mấy lần hai người thi giải đố trên Mẫu Đơn Quyên này đều bất phân thắng bại, nàng rất không cam lòng.
Nàng là quận chúa duy nhất của An Vương phủ, quý nữ* do An Vương phi sở sinh. An Vương thời tuổi trẻ trầm mê nữ sắc, thân thể không tốt, con nối dòng không vượng, ngũ tuần* cũng chỉ có một đích tử, hai thứ tử.
An Dương vừa ra đời đã vạn sự sủng ái hợp tại một thân, An Vương Phi quá thương nàng, chỉ sợ bên ngoài nguy hiểm liền rất ít cho nàng xuất môn, vì thế nàng cũng chẳng có bằng hữu gì.
Hôm nay khó khăn lắm mới lại bám theo phụ vương rời phủ tới Mẫu Đơn Quyên này hội ngộ "địch thủ", vậy mà "địch thủ" này lại đã chơi đùa chán vỗ mông chạy lấy người rồi!
La Tú Vi này thật quá vô tình vô nghĩa nha! Tức chết nàng!
Mỗ quận chúa uất ức thầm nghĩ.
- Dân nữ tưởng rằng… quận chúa sẽ không tới nữa.
La Tú Vi lần đầu không khống chế được tính trẻ con, hơi bẹp miệng, dỗi nói.
An Dương đã mấy tháng không tới, nàng tưởng nàng ấy đã hoàn toàn quên "lời thách đấu" lúc trước rồi nên liền… đem toàn bộ câu đố giải sạch sẽ.
Không muốn bất cứ ai cùng nàng giải đố nữa!
- Ta không tới ngươi cũng phải đợi ta chứ!
An Dương ngang ngạnh lên án.
- Đâu phải ta không muốn tới! Chính là ta rất khó xuất phủ! Khó khắn lắm mới chạy ra một lần vậy mà ngươi liền đã đem câu đố giải sạch cả rồi! Ngươi…
Thấy nàng uất ức đến ngay cả nước mắt cũng rơm rớm, La Tú Vi âm thầm thở dài trong lòng.
- Được, được, được, là ta sai, ngươi đừng khóc… Sau này không có ngươi, ta sẽ không giải đố nữa, chỉ đợi ngươi tới, được không?
Nàng đào ra bản lĩnh dỗ dành các đường đệ đường muội, thận trọng mà xoa xoa đầu An Dương.
- Aii… Đừng khóc nha! Lần sau mang cho ngươi quế hoa cao* mẫu thân ta tự tay làm, ngon cực kì! So với ngự trù còn ngon hơn!
- Hừ! Ta… ta mới không thèm khóc!
An Dương ngoài mạnh trong yếu đáp, mắt to ngập nước nhìn La Tú Vi.
Nàng giậm chân một cái, rất quật cường xoay người rời đi.
- Chán ghét ngươi, Tiểu Thảo Tử!
Hùng hổ bước vài bước, lại như do dự, đầu nhỏ không tự chủ liền ngoái lại.
- Quế hoa cao… ta muốn hai phần!
- Được!
La Tú Vi tươi cười đáp. An Dương kiêu ngạo quăng cho nàng một ánh mắt "coi như ngươi biết điều" rồi mới thỏa mãn mà rời đi.
Hừ, Tiểu Thảo Tử coi như còn có chút lương tâm!
Nếu quế hoa cao Tiểu Thảo Tử nói thật sự ăn ngon, nàng quyết định sẽ tha thứ cho Tiểu Thảo Tử, mang một phần về lấy lòng mẫu thân, để mẫu thân lần sau dễ dàng cho nàng xuất phủ hơn một chút… × — QUẢNG CÁO —
Lại nói, nàng phải đi "xử lí" thiếp thất đáng ghét kia của phụ vương trước đã!
Nàng ta mới thật sự là chán ghét! Hôm nay nếu không phải tại nàng ta quá tham hưởng ngoạn ven đường, như kẻ quê mùa mà ngó đông ngó tây mất bao nhiêu thời gian thì nàng cũng sẽ không tới muộn!
Khó khăn lắm mới được xuất phủ một lần nha!
Tức chết nàng!
An Dương tiểu Quận chúa hùng hùng hổ hổ dẫn một hàng tỳ nữ bước lên cầu thang.
Phía sau, Huyền Thiên Ân dung nhan xinh đẹp mờ mịt nhìn hai tiểu cô nương trước mặt, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hình như nơi này… chẳng có chuyện gì của hắn cả… phải không?
…
*Hậu trường:
Tiểu Huyền Thiên Ân: (Ủy khuất ngợp trời) Nãi nãi, hình như có gì đó sai sai nha? Các nàng đều không trông thấy ta sao!
Thanh Thanh: (Bày ra vẻ mặt từ mẫu) Tôn tử, ngươi thật thông minh! Sớm như vậy đã nhận ra bản thân chính là bình phong* rồi?
Tiểu Huyền Thiên Ân: …
Tiểu La Trí Viễn: Oa! Oa! Oa! Tức phụ tương lai của ta sắp bị muội muội ôm đi rồi!
Tiểu Huyền Thiên Ân: Gấp! Tức phụ tương lai cùng khuê mật của nàng càng xứng đôi, làm sao bây giờ? Cầu trợ giúp khẩn cấp!!
Thanh Thanh: (Cười âm hiểm) Tôn tử ngoan, đường truy thê còn xa, các ngươi phải hảo hảo hưởng thụ nha…
Huyền Thiên Minh: (Tức hộc máu) Ta biết ngay ngươi không phải là mẹ ruột ta!! Giày vò ta chết đi sống lại xong liền giày vò tới nhi tử của ta!!!
La Hạo: Đồng quan điểm!
Huyền Tâm, Mỗ Vị Phu Nhân: …
Thanh Thanh: A… Bị các ngươi nhận ra rồi? (Xấu hổ che mặt) Kì thực các ngươi đều hiểu lầm ta nha! Ta mới không phải là mẹ các ngươi, ta là mẹ các nàng!
Tập thể nam nhân: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tập thể nữ nhân: Có cần thiết kinh ngạc đến thế sao? Vốn dĩ không phải chính là như vậy sao?
…
Chú thích:
*Ngọc thố cao: Bánh hình con thỏ ấy mà (Mình lại bịa ra đấy :D)
*Quý nữ: Con gái nhỏ nhất
*Ngũ tuần: hơn năm mươi tuổi đó (thời cổ đại năm mươi là già lắm rồi, ba đứa con là quá ít)
*Hoa quế cao: Bánh hoa quế
* Bình phong: Lá chắn (Các cô hiểu ý tôi không? =))))
Lầu một và lầu hai là nơi vui chơi, đủ các hoạt động giải trí ca múa đều sẽ bày tại nơi này, khách nhân đơn thuần tới thưởng ngoạn có thể dừng chân ở đây.
Lầu ba tuy rằng diện tích không lớn bằng hai lầu dưới nhưng lại rất cao, chia ra làm hai gian "Thiên" và "Địa".
"Địa" là chính sảnh, bên trong bày một bục lớn cùng khán đài dành cho mấy chục người ngồi.
"Thiên" dựng trên cao theo hình vòm, ngăn thành các nhã gian có cửa sổ lớn nhìn xuống đại sảnh đấu giá, chỉ năm gian, dành riêng cho khách nhân đặt trước.
Huyền Thiên Ân cùng tiểu cô nương La Tú Vi đi lên lầu ba, cầu thang vừa vặn dẫn lên ngay bên hông khán đài.
Huyền Thiên Ân tuy nhỏ nhưng hiểu lễ giáo sớm, hắn khách khí đi sau tiểu cô nương vài bước, tận lực không va chạm nàng.
- Tiểu Thảo Tử!
Đột nhiên nghe thấy nhũ danh của chính mình, Huyền Thiên Ân toàn thân cứng đờ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau, tiểu cô nương cũng khoảng chừng năm sáu tuổi, một thân xa hoa lóa mắt, dẫn theo tỳ nữ, giận bừng bừng tiến tới.
Hắn hơi kinh ngạc.
Đây là ai nha? Làm sao nàng ta lại biết nhũ danh của hắn? Hắn chưa từng thấy người này bao giờ!
Tiểu cô nương đang hùng hổ đi tới, nhìn thấy Huyền Thiên Ân, chợt hơi ngẩn người.
Nam hài này phấn điêu ngọc trác, từng đường nét trên khuôn mặt tinh mĩ đến cực hạn, đoạt mắt người nhìn, tuy rằng còn rất nhỏ đã có thể nhìn ra phong thái khiêm khiêm, ôn nhuận như ngọc.
Tuy rằng tiểu cô nương giờ chỉ mới vài tuổi nhưng thiên tính của nhân loại lại chính là yêu cái đẹp.
Nàng quá nhỏ, thiên chân, suy nghĩ không chút tạp niệm, chỉ là điều này cũng ngăn không được tiểu cô nương nảy sinh hảo cảm với "mĩ nhân" Huyền Thiên Ân trước mắt.
Lửa giận của nàng phút chốc héo một nửa.
Khuôn mặt hắn thật đẹp nha! So với ngọc thố cao* Trương ma ma làm còn xinh đẹp hơn nha!
Huyền Thiên Ân kip thời phản ứng lại.
- Thứ lỗi, chúng ta quen biết sao?
Câu hỏi vừa dứt, hắn lại thấy tiểu cô nương kia vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả hắn.
- Ngươi là ai nha?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, thậm chí quên luôn cả sự giận dữ ban nãy của mình.
- Ta đang gọi Tiểu Thảo Tử mà?
- Ta…
- Bái kiến An Dương quận chúa!
Huyền Thiên Ân còn chưa kịp định thần thì đã thấy La Tú Vi quay lại, đứng chắn phía trước hắn, quy củ mà thi lễ với tiểu cô nương kia.
Hắn lần thứ hai rơi vào hỗn độn.
Hóa ra "Tiểu Thảo Tử" không phải là gọi hắn, mà là gọi… muội muội của La Trí Viễn huynh?
Nhũ danh của nàng cũng là Tiểu Thảo Tử sao? Trời ạ! × — QUẢNG CÁO —
Lúc này An Dương cũng đã phản ứng lại, nhớ ra mục đích chính của mình, nàng tức hộc máu mà nói.
- Tiểu Thảo Tử! Ngươi thật quá mức! Bổn quận chúa chỉ đến muộn chút thôi mà ngươi đã giải hết câu đố trên thuyền rồi? Ngươi cũng không thèm đợi ta!
Vẻ mặt nàng rất hung hăng nhưng ai cũng có thể nhận ra ngữ khí của nàng rõ ràng mang theo một tia ủy khuất nho nhỏ.
La Tú Vi chính là "kỳ phùng địch thủ" của nàng, đã mấy lần hai người thi giải đố trên Mẫu Đơn Quyên này đều bất phân thắng bại, nàng rất không cam lòng.
Nàng là quận chúa duy nhất của An Vương phủ, quý nữ* do An Vương phi sở sinh. An Vương thời tuổi trẻ trầm mê nữ sắc, thân thể không tốt, con nối dòng không vượng, ngũ tuần* cũng chỉ có một đích tử, hai thứ tử.
An Dương vừa ra đời đã vạn sự sủng ái hợp tại một thân, An Vương Phi quá thương nàng, chỉ sợ bên ngoài nguy hiểm liền rất ít cho nàng xuất môn, vì thế nàng cũng chẳng có bằng hữu gì.
Hôm nay khó khăn lắm mới lại bám theo phụ vương rời phủ tới Mẫu Đơn Quyên này hội ngộ "địch thủ", vậy mà "địch thủ" này lại đã chơi đùa chán vỗ mông chạy lấy người rồi!
La Tú Vi này thật quá vô tình vô nghĩa nha! Tức chết nàng!
Mỗ quận chúa uất ức thầm nghĩ.
- Dân nữ tưởng rằng… quận chúa sẽ không tới nữa.
La Tú Vi lần đầu không khống chế được tính trẻ con, hơi bẹp miệng, dỗi nói.
An Dương đã mấy tháng không tới, nàng tưởng nàng ấy đã hoàn toàn quên "lời thách đấu" lúc trước rồi nên liền… đem toàn bộ câu đố giải sạch sẽ.
Không muốn bất cứ ai cùng nàng giải đố nữa!
- Ta không tới ngươi cũng phải đợi ta chứ!
An Dương ngang ngạnh lên án.
- Đâu phải ta không muốn tới! Chính là ta rất khó xuất phủ! Khó khắn lắm mới chạy ra một lần vậy mà ngươi liền đã đem câu đố giải sạch cả rồi! Ngươi…
Thấy nàng uất ức đến ngay cả nước mắt cũng rơm rớm, La Tú Vi âm thầm thở dài trong lòng.
- Được, được, được, là ta sai, ngươi đừng khóc… Sau này không có ngươi, ta sẽ không giải đố nữa, chỉ đợi ngươi tới, được không?
Nàng đào ra bản lĩnh dỗ dành các đường đệ đường muội, thận trọng mà xoa xoa đầu An Dương.
- Aii… Đừng khóc nha! Lần sau mang cho ngươi quế hoa cao* mẫu thân ta tự tay làm, ngon cực kì! So với ngự trù còn ngon hơn!
- Hừ! Ta… ta mới không thèm khóc!
An Dương ngoài mạnh trong yếu đáp, mắt to ngập nước nhìn La Tú Vi.
Nàng giậm chân một cái, rất quật cường xoay người rời đi.
- Chán ghét ngươi, Tiểu Thảo Tử!
Hùng hổ bước vài bước, lại như do dự, đầu nhỏ không tự chủ liền ngoái lại.
- Quế hoa cao… ta muốn hai phần!
- Được!
La Tú Vi tươi cười đáp. An Dương kiêu ngạo quăng cho nàng một ánh mắt "coi như ngươi biết điều" rồi mới thỏa mãn mà rời đi.
Hừ, Tiểu Thảo Tử coi như còn có chút lương tâm!
Nếu quế hoa cao Tiểu Thảo Tử nói thật sự ăn ngon, nàng quyết định sẽ tha thứ cho Tiểu Thảo Tử, mang một phần về lấy lòng mẫu thân, để mẫu thân lần sau dễ dàng cho nàng xuất phủ hơn một chút… × — QUẢNG CÁO —
Lại nói, nàng phải đi "xử lí" thiếp thất đáng ghét kia của phụ vương trước đã!
Nàng ta mới thật sự là chán ghét! Hôm nay nếu không phải tại nàng ta quá tham hưởng ngoạn ven đường, như kẻ quê mùa mà ngó đông ngó tây mất bao nhiêu thời gian thì nàng cũng sẽ không tới muộn!
Khó khăn lắm mới được xuất phủ một lần nha!
Tức chết nàng!
An Dương tiểu Quận chúa hùng hùng hổ hổ dẫn một hàng tỳ nữ bước lên cầu thang.
Phía sau, Huyền Thiên Ân dung nhan xinh đẹp mờ mịt nhìn hai tiểu cô nương trước mặt, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hình như nơi này… chẳng có chuyện gì của hắn cả… phải không?
…
*Hậu trường:
Tiểu Huyền Thiên Ân: (Ủy khuất ngợp trời) Nãi nãi, hình như có gì đó sai sai nha? Các nàng đều không trông thấy ta sao!
Thanh Thanh: (Bày ra vẻ mặt từ mẫu) Tôn tử, ngươi thật thông minh! Sớm như vậy đã nhận ra bản thân chính là bình phong* rồi?
Tiểu Huyền Thiên Ân: …
Tiểu La Trí Viễn: Oa! Oa! Oa! Tức phụ tương lai của ta sắp bị muội muội ôm đi rồi!
Tiểu Huyền Thiên Ân: Gấp! Tức phụ tương lai cùng khuê mật của nàng càng xứng đôi, làm sao bây giờ? Cầu trợ giúp khẩn cấp!!
Thanh Thanh: (Cười âm hiểm) Tôn tử ngoan, đường truy thê còn xa, các ngươi phải hảo hảo hưởng thụ nha…
Huyền Thiên Minh: (Tức hộc máu) Ta biết ngay ngươi không phải là mẹ ruột ta!! Giày vò ta chết đi sống lại xong liền giày vò tới nhi tử của ta!!!
La Hạo: Đồng quan điểm!
Huyền Tâm, Mỗ Vị Phu Nhân: …
Thanh Thanh: A… Bị các ngươi nhận ra rồi? (Xấu hổ che mặt) Kì thực các ngươi đều hiểu lầm ta nha! Ta mới không phải là mẹ các ngươi, ta là mẹ các nàng!
Tập thể nam nhân: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tập thể nữ nhân: Có cần thiết kinh ngạc đến thế sao? Vốn dĩ không phải chính là như vậy sao?
…
Chú thích:
*Ngọc thố cao: Bánh hình con thỏ ấy mà (Mình lại bịa ra đấy :D)
*Quý nữ: Con gái nhỏ nhất
*Ngũ tuần: hơn năm mươi tuổi đó (thời cổ đại năm mươi là già lắm rồi, ba đứa con là quá ít)
*Hoa quế cao: Bánh hoa quế
* Bình phong: Lá chắn (Các cô hiểu ý tôi không? =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.