Chương 37: Ngoại truyện: Oan gia ngõ hẹp (7)
Boo202
29/03/2021
Năm đó "Hệ thống" biến mất, La Hạo tỉnh táo trở lại.
Hắn cực độ chán ghét Hạ Tuyết Tâm nhưng bởi vì trên danh nghĩa từng là phu thê, quân tử như hắn không muốn khiến nàng quá nan kham liền cùng nàng thương lượng.
Chỉ cần hòa ly, hắn sẽ cấp cho nàng một chút tài sản, đồng thời bảo hộ nàng đời này bình an.
Hắn làm thế cũng vì niệm tình nàng giống mẫu thân hắn năm đó, đi tới một thế giới xa lạ, nếu không có người giúp đỡ sẽ nan kham biết chừng nào.
Hắn đối Hạ Tuyết Tâm đã trọn tình trọn nghĩa, không thẹn với lòng.
Thế nhưng Hạ Tuyết Tâm người này lại ngang ngược quen thói!
Cũng không biết ở thế giới kia nàng ta được giáo dục như thế nào mà khi đó không những không cảm kích hắn còn liên tục phát điên, mắng chửi rất khó nghe, còn nói hắn "phụ tình" nàng…?
Ha ha ha, thật vô sỉ!
Nếu không phải bị tà ma ngoại đạo che mắt thì hắn và nàng lại lấy đâu ra "tình"!
Chẳng có gì khiến người ta căm ghét hơn là bị khống chế như một con rối.
Huống hồ, nàng tuy thành thân với hắn nhưng không hề có bộ dáng của phu nhân hắn, rời nhà trốn đi, cùng hết nam nhân này đến nam nhân khác dây dưa không rõ, còn mặt dày náo loạn bắt hắn đưa nàng ta quay về với Huyền Thiên Minh!
Ở thời đại này, nếu "trượng phu" của nàng không phải là hắn thì nàng sớm đã chết một vạn lần!
Nay mọi chuyện đều phơi bày, hắn còn không muốn bác mặt mũi của nàng, nàng lại lấy đâu ra tự tin cùng hắn ầm ĩ?
Người này quả thật là tuyệt thế ngang ngược! La Hạo hắn tự thẹn không bằng!
Cuối cùng, Hạ Tuyết Tâm náo loạn đã lỡ chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
"La Hạo! Sinh ra một kẻ bạc tình như ngươi, chẳng trách cha mẹ ngươi đều vứt bỏ ngươi mà phản hồi thời hiện đại! Cổ đại thật sự quá không có nhân tính! Ngươi cũng cùng những người đó giống nhau!"
Một câu nói trực tiếp đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng hắn.
Mười năm lăm trước, khi hắn còn là thiếu niên lang mười mới bốn tuổi chưa mấy hiểu sự đời, mẫu thân hắn bị người ám hại bỏ mạng, phụ thân hắn bi thống không thôi.
Sau lại, có một vị đạo sĩ đi ngang qua, trả ơn phụ thân cứu hắn trong cơn nguy kịch mà nói cho người biết.
Kì thực mẫu thân hắn là người của thế giới khác, thân xác không còn, linh hồn bị buộc phải đã trở về bên kia.
Lão đạo sĩ còn nói nàng nơi đó nguy hiểm trùng trùng lại tứ cố vô thân, không bao lâu sẽ mệnh tuyệt.
Lần này là thực sự chết đi.
Lão đạo sĩ tựa hồ pháp lực không tầm thường, có thể đưa phụ thân hắn tới thế giới kia tìm mẫu thân, chính là, một đi liền sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Phụ thân liền dằn vặt suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn là hắn cùng hai đệ đệ tự mình chạy tới cầu xin phụ thân tới bên kia cứu lấy mẫu thân, không cần lo lắng cho bọn hắn, bọn hắn đều đã trưởng thành, sẽ vĩnh viễn ở nơi này nhớ tới người.
Cầu khẩn thật lâu, phụ thân cuối cùng cũng nén đau đớn mà rời đi.
Từ đó, toàn gia hắn vĩnh không trọn vẹn, so với sinh ly tử biệt cũng chẳng khác là bao.
Hắn mười bốn tuổi gánh lên gia nghiệp của mẫu thân, gánh lên chức trách của phụ thân, gánh lên hai ấu đệ còn chưa vượt quá mười tuổi, nén nỗi đau chia ly, bắt đầu trở thành đại thiếu gia Tụ Nghĩa Sơn Trang tuyệt thế vô song mà giang hồ đồn thổi.
Tuyệt thế vô song phía sau, ai cũng không biết được hắn đã làm thế nào căng quá từng ấy năm.
Phụ mẫu vĩnh viễn là tưởng niệm lớn nhất trong lòng hắn.
Hẳn là cái thứ tà ma ngoại đạo kia nói cho Hạ Tuyết Tâm bí mật của phụ mẫu hắn đi?
Nàng ta thật sự đã phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.
Long có nghịch lân.
×
— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng, hắn tuyệt tình đuổi Hạ Tuyết Tâm ra khỏi trang, một phân cũng không cho, còn không phái ra bất cứ người nào bảo hộ nàng ta.
Nàng ta võ công thấp kém, thân phận quan gia đã sớm bị vứt bỏ, tính tình kiêu căng, đầu óc lại như bị ngấm nước, luôn cảm thấy bản thân ưu việt mà chẳng bao giờ nhận rõ tình huống của chính mình…
Hắn biết, ngoài hắn ra, rất nhiều nam nhân bị khống chế đã tỉnh lại đều hận nàng ta.
Nhất là Huyền Thiên Minh.
Huyền Thiên Minh người này là kẻ điên thực sự, hung danh khiến cả giang hồ đều kiêng kị.
Quả nhiên, La Hạo sâu trong góc tối mắt lạnh nhìn Huyền Thiên Minh như thế nào thiết kế Hạ Tuyết Tâm, trừ bỏ toàn bộ vây cánh của nàng ta, khiến nàng ta giãy cũng không thể giãy, ăn hết mọi đau khổ, cuối cùng lưu lạc tới nỗi bị bán vào kĩ viện.
Đệ nhất hoa khôi thành Phúc Châu a… Châm chọc biết bao!
Lúc trước nàng ta đứng núi này trông núi nọ, câu tam đáp tứ, kết quả thật đúng là để nàng ta "có" thật nhiều nam nhân.
La Hạo một chút cũng không thương xót.
Thiên hạ đồn hắn là một quân tử nghiêm chính công minh, phóng khoáng độ lượng.
Kì thực hắn biết, hắn không phải.
Hắn cũng sẽ mang thù.
Hạ Tuyết Tâm chính là người đầu tiên hắn mang thù.
La Hạo nhìn Hạ Tuyết Tâm biến sắc trong nháy mắt, đáy lòng lại một mảnh bình tĩnh.
Hiện giờ hắn cuộc sống của hắn viên mãn, hắn sớm đã quên còn có người này tồn tại.
Ai ngờ thế giới nhỏ đến thế, còn chưa đi tới đâu cũng đã bắt gặp nàng ta.
- Ngươi…! Ngươi…!
Hạ Tuyết Tâm giận cực, xém chút hôn đầu nhào qua đi. Chính là An Vương trên mặt cũng không đẹp, lành lạnh quát một tiếng.
- Ngươi định làm gì! Quay lại! Mất mặt xấu hổ!
Nàng ta mới run run nén giận, cúi đầu lui vào một góc, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, chảy máu.
Huyền Thiên Minh và La Hạo liếc nhau một cái. Lần đầu tiên trong đời, hai vị oan gia này đạt thành hiệp nghị.
- An Vương, nếu ngài đã nhìn trúng đôi ngọc bội này, vậy tiểu dân cũng không thể cùng ngài tranh đoạt được. Chúc mừng vương gia thành công có được bảo vật yêu thích!
La Hạo từ xa chắp tay thi lễ, một bộ dạng vô cùng ôn hòa.
Huyền Thiên Minh cũng giả vờ giả vịt chắp tay.
- Chúc mừng vương gia!
Bấy giờ, An Vương mới phản ứng lại ban nãy mình đã nói cái gì, sắc mặt hắn lập tức xanh mét.
Mười vạn lượng a! Mười vạn lượng chỉ để mua một đôi ngọc bội! Lão bà tử trong nhà kia nhất định sẽ lột da hắn!
Nhưng lời đã nói ra liền không thể rút trở lại, An Vương khuôn mặt cứng đờ nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trong lòng sớm đã giận cá chém thớt lên Hạ Tuyết Tâm.
Nếu không phải tại nàng ta thì hắn nào sẽ choáng váng mà hô giá chứ! Thật là tai tinh! Từ lúc nạp nàng ta vào cửa chẳng có chuyện gì là suôn sẻ cả!
Hạ Tuyết Tâm còn không ý thức được hứng thú của An Vương đối với mình đã chìm xuống đáy, nàng ta nhìn hai nam nhân kia buộc phải lùi bước, trong lòng còn nổi lên một tia đắc chí.
Xem đi, hai tên giang hồ mọn rợ làm sao sánh được với hoàng tộc chí tôn!
×
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là nàng ta đã quên, nàng ta không phải An Vương phi, một thiếp thân bị chán ghét đôi khi còn thê thảm hơn cả tỳ nữ.
- Mười vạn lượng lần thứ ba! Thành giao!
Dưới đài, người chủ trì cuối cùng cũng sung sướng chốt hạ món tiền từ trên trời rơi xuống. Người trong phòng một mảnh xôn xao.
Trên lầu…
- Phụ vương!
An Dương vội vàng chạy vào phòng.
- Nghe nói người dùng mười vạn lượng mua một đôi ngọc bội?
Vừa rồi An Dương đã định rời khỏi thuyền về vương phủ nhưng nửa đường lại nghe thị nữ báo tin, nàng quả thật giận nổ phổi tức tốc quay trở lại.
Phụ vương của nàng đúng là không bớt lo! Để mẫu phi biết được khẳng định sẽ lại một trận gà bay chó sủa náo loạn tận trời cho xem!
Đối diện với vẻ mặt gấp gáp của nữ nhi duy nhất, An Vương càng thêm cứng đờ, ánh mắt cũng không tự chủ được toát ra một tia ủy khuất nho nhỏ.
Hắn nha, vốn là có bệnh không kháng cự nổi "sắc", hắn cũng không muốn thế a!
Ô ô ô... Làm sao bây giờ? Về phủ lão bà tử kia nhất định sẽ đánh chết hắn!
Nữ nhi, mau nghĩ cách cứu cứu ta a!
- An Dương quận chúa…
La Hạo đứng bên kia lan can, tuấn tiếu như gió xuân, mặt không đổi sắc mà châm ngòi thổi lửa.
- Ngài đừng trách vương gia… Vì mĩ nhân mà vung tiền như rác, âu cũng là một loại phong nhã không phải sao?
Nghe vậy, vị quận chúa tính tình táo bạo này liền phát tác.
- Lại là ngươi!
An Dương trừng mắt nhìn Hạ Tuyết Tâm đang lẳng lặng đứng trong một góc.
Nàng vốn đã không hề thích thiếp thất mới này của phụ vương chút nào.
Tuy rằng phụ vương phong lưu thành tính, hậu viện có đến ba mươi lăm phòng tiểu thiếp nhưng hắn còn coi như đúng mực, chưa bao giờ sủng thiếp diệt thê (Thật ra thì vương gia hắn sợ vương phi còn hơn cả sợ mẫu phi).
Trong phủ không có trắc phi, chỉ có thiếp, mẫu thân lại hạ sinh trưởng tử kế thừa vương vị, chặt chẽ nắm quyền quản gia trong tay, đối nhân công chính, ai cũng không thể nháo ra đại sự gì được.
Hơn nữa thân thể phụ vương không tốt, con nối dòng ít ỏi, các thiếp thất liền dập hẳn tâm tư tranh đấu, an phận thủ thường thực sự.
Chính là Hạ Tuyết Tâm này lại không giống.
Từ khi nàng ta vào phủ tới nay bắt đầu xảy ra bao nhiêu là chuyện, cho dù đa số chỉ là lông gà vỏ tỏi tranh cãi nơi hậu viện nhưng nhiều lần cũng rất phiền toái. Huống gì lần nào cũng thấy bóng dáng nàng ta trong đó, An Dương sớm đã nhìn không vừa mắt.
Hôm nay nàng ta mê hoặc phụ vương hoa một vạn lượng mua đôi ngọc bội kia cũng chẳng lại!
- Ngươi cứ chờ đó cho ta!
Nàng buông ra lời hung ác rồi mới quay lại nhìn phụ vương mình một cái, hết sức đau đầu mà xoa xoa thái dương.
Chuyện đã đành, giờ chỉ có thể tận lực tìm cách bảo trụ phụ vương nhà mình thôi…
...
Hắn cực độ chán ghét Hạ Tuyết Tâm nhưng bởi vì trên danh nghĩa từng là phu thê, quân tử như hắn không muốn khiến nàng quá nan kham liền cùng nàng thương lượng.
Chỉ cần hòa ly, hắn sẽ cấp cho nàng một chút tài sản, đồng thời bảo hộ nàng đời này bình an.
Hắn làm thế cũng vì niệm tình nàng giống mẫu thân hắn năm đó, đi tới một thế giới xa lạ, nếu không có người giúp đỡ sẽ nan kham biết chừng nào.
Hắn đối Hạ Tuyết Tâm đã trọn tình trọn nghĩa, không thẹn với lòng.
Thế nhưng Hạ Tuyết Tâm người này lại ngang ngược quen thói!
Cũng không biết ở thế giới kia nàng ta được giáo dục như thế nào mà khi đó không những không cảm kích hắn còn liên tục phát điên, mắng chửi rất khó nghe, còn nói hắn "phụ tình" nàng…?
Ha ha ha, thật vô sỉ!
Nếu không phải bị tà ma ngoại đạo che mắt thì hắn và nàng lại lấy đâu ra "tình"!
Chẳng có gì khiến người ta căm ghét hơn là bị khống chế như một con rối.
Huống hồ, nàng tuy thành thân với hắn nhưng không hề có bộ dáng của phu nhân hắn, rời nhà trốn đi, cùng hết nam nhân này đến nam nhân khác dây dưa không rõ, còn mặt dày náo loạn bắt hắn đưa nàng ta quay về với Huyền Thiên Minh!
Ở thời đại này, nếu "trượng phu" của nàng không phải là hắn thì nàng sớm đã chết một vạn lần!
Nay mọi chuyện đều phơi bày, hắn còn không muốn bác mặt mũi của nàng, nàng lại lấy đâu ra tự tin cùng hắn ầm ĩ?
Người này quả thật là tuyệt thế ngang ngược! La Hạo hắn tự thẹn không bằng!
Cuối cùng, Hạ Tuyết Tâm náo loạn đã lỡ chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
"La Hạo! Sinh ra một kẻ bạc tình như ngươi, chẳng trách cha mẹ ngươi đều vứt bỏ ngươi mà phản hồi thời hiện đại! Cổ đại thật sự quá không có nhân tính! Ngươi cũng cùng những người đó giống nhau!"
Một câu nói trực tiếp đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng hắn.
Mười năm lăm trước, khi hắn còn là thiếu niên lang mười mới bốn tuổi chưa mấy hiểu sự đời, mẫu thân hắn bị người ám hại bỏ mạng, phụ thân hắn bi thống không thôi.
Sau lại, có một vị đạo sĩ đi ngang qua, trả ơn phụ thân cứu hắn trong cơn nguy kịch mà nói cho người biết.
Kì thực mẫu thân hắn là người của thế giới khác, thân xác không còn, linh hồn bị buộc phải đã trở về bên kia.
Lão đạo sĩ còn nói nàng nơi đó nguy hiểm trùng trùng lại tứ cố vô thân, không bao lâu sẽ mệnh tuyệt.
Lần này là thực sự chết đi.
Lão đạo sĩ tựa hồ pháp lực không tầm thường, có thể đưa phụ thân hắn tới thế giới kia tìm mẫu thân, chính là, một đi liền sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Phụ thân liền dằn vặt suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn là hắn cùng hai đệ đệ tự mình chạy tới cầu xin phụ thân tới bên kia cứu lấy mẫu thân, không cần lo lắng cho bọn hắn, bọn hắn đều đã trưởng thành, sẽ vĩnh viễn ở nơi này nhớ tới người.
Cầu khẩn thật lâu, phụ thân cuối cùng cũng nén đau đớn mà rời đi.
Từ đó, toàn gia hắn vĩnh không trọn vẹn, so với sinh ly tử biệt cũng chẳng khác là bao.
Hắn mười bốn tuổi gánh lên gia nghiệp của mẫu thân, gánh lên chức trách của phụ thân, gánh lên hai ấu đệ còn chưa vượt quá mười tuổi, nén nỗi đau chia ly, bắt đầu trở thành đại thiếu gia Tụ Nghĩa Sơn Trang tuyệt thế vô song mà giang hồ đồn thổi.
Tuyệt thế vô song phía sau, ai cũng không biết được hắn đã làm thế nào căng quá từng ấy năm.
Phụ mẫu vĩnh viễn là tưởng niệm lớn nhất trong lòng hắn.
Hẳn là cái thứ tà ma ngoại đạo kia nói cho Hạ Tuyết Tâm bí mật của phụ mẫu hắn đi?
Nàng ta thật sự đã phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.
Long có nghịch lân.
×
— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng, hắn tuyệt tình đuổi Hạ Tuyết Tâm ra khỏi trang, một phân cũng không cho, còn không phái ra bất cứ người nào bảo hộ nàng ta.
Nàng ta võ công thấp kém, thân phận quan gia đã sớm bị vứt bỏ, tính tình kiêu căng, đầu óc lại như bị ngấm nước, luôn cảm thấy bản thân ưu việt mà chẳng bao giờ nhận rõ tình huống của chính mình…
Hắn biết, ngoài hắn ra, rất nhiều nam nhân bị khống chế đã tỉnh lại đều hận nàng ta.
Nhất là Huyền Thiên Minh.
Huyền Thiên Minh người này là kẻ điên thực sự, hung danh khiến cả giang hồ đều kiêng kị.
Quả nhiên, La Hạo sâu trong góc tối mắt lạnh nhìn Huyền Thiên Minh như thế nào thiết kế Hạ Tuyết Tâm, trừ bỏ toàn bộ vây cánh của nàng ta, khiến nàng ta giãy cũng không thể giãy, ăn hết mọi đau khổ, cuối cùng lưu lạc tới nỗi bị bán vào kĩ viện.
Đệ nhất hoa khôi thành Phúc Châu a… Châm chọc biết bao!
Lúc trước nàng ta đứng núi này trông núi nọ, câu tam đáp tứ, kết quả thật đúng là để nàng ta "có" thật nhiều nam nhân.
La Hạo một chút cũng không thương xót.
Thiên hạ đồn hắn là một quân tử nghiêm chính công minh, phóng khoáng độ lượng.
Kì thực hắn biết, hắn không phải.
Hắn cũng sẽ mang thù.
Hạ Tuyết Tâm chính là người đầu tiên hắn mang thù.
La Hạo nhìn Hạ Tuyết Tâm biến sắc trong nháy mắt, đáy lòng lại một mảnh bình tĩnh.
Hiện giờ hắn cuộc sống của hắn viên mãn, hắn sớm đã quên còn có người này tồn tại.
Ai ngờ thế giới nhỏ đến thế, còn chưa đi tới đâu cũng đã bắt gặp nàng ta.
- Ngươi…! Ngươi…!
Hạ Tuyết Tâm giận cực, xém chút hôn đầu nhào qua đi. Chính là An Vương trên mặt cũng không đẹp, lành lạnh quát một tiếng.
- Ngươi định làm gì! Quay lại! Mất mặt xấu hổ!
Nàng ta mới run run nén giận, cúi đầu lui vào một góc, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, chảy máu.
Huyền Thiên Minh và La Hạo liếc nhau một cái. Lần đầu tiên trong đời, hai vị oan gia này đạt thành hiệp nghị.
- An Vương, nếu ngài đã nhìn trúng đôi ngọc bội này, vậy tiểu dân cũng không thể cùng ngài tranh đoạt được. Chúc mừng vương gia thành công có được bảo vật yêu thích!
La Hạo từ xa chắp tay thi lễ, một bộ dạng vô cùng ôn hòa.
Huyền Thiên Minh cũng giả vờ giả vịt chắp tay.
- Chúc mừng vương gia!
Bấy giờ, An Vương mới phản ứng lại ban nãy mình đã nói cái gì, sắc mặt hắn lập tức xanh mét.
Mười vạn lượng a! Mười vạn lượng chỉ để mua một đôi ngọc bội! Lão bà tử trong nhà kia nhất định sẽ lột da hắn!
Nhưng lời đã nói ra liền không thể rút trở lại, An Vương khuôn mặt cứng đờ nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trong lòng sớm đã giận cá chém thớt lên Hạ Tuyết Tâm.
Nếu không phải tại nàng ta thì hắn nào sẽ choáng váng mà hô giá chứ! Thật là tai tinh! Từ lúc nạp nàng ta vào cửa chẳng có chuyện gì là suôn sẻ cả!
Hạ Tuyết Tâm còn không ý thức được hứng thú của An Vương đối với mình đã chìm xuống đáy, nàng ta nhìn hai nam nhân kia buộc phải lùi bước, trong lòng còn nổi lên một tia đắc chí.
Xem đi, hai tên giang hồ mọn rợ làm sao sánh được với hoàng tộc chí tôn!
×
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là nàng ta đã quên, nàng ta không phải An Vương phi, một thiếp thân bị chán ghét đôi khi còn thê thảm hơn cả tỳ nữ.
- Mười vạn lượng lần thứ ba! Thành giao!
Dưới đài, người chủ trì cuối cùng cũng sung sướng chốt hạ món tiền từ trên trời rơi xuống. Người trong phòng một mảnh xôn xao.
Trên lầu…
- Phụ vương!
An Dương vội vàng chạy vào phòng.
- Nghe nói người dùng mười vạn lượng mua một đôi ngọc bội?
Vừa rồi An Dương đã định rời khỏi thuyền về vương phủ nhưng nửa đường lại nghe thị nữ báo tin, nàng quả thật giận nổ phổi tức tốc quay trở lại.
Phụ vương của nàng đúng là không bớt lo! Để mẫu phi biết được khẳng định sẽ lại một trận gà bay chó sủa náo loạn tận trời cho xem!
Đối diện với vẻ mặt gấp gáp của nữ nhi duy nhất, An Vương càng thêm cứng đờ, ánh mắt cũng không tự chủ được toát ra một tia ủy khuất nho nhỏ.
Hắn nha, vốn là có bệnh không kháng cự nổi "sắc", hắn cũng không muốn thế a!
Ô ô ô... Làm sao bây giờ? Về phủ lão bà tử kia nhất định sẽ đánh chết hắn!
Nữ nhi, mau nghĩ cách cứu cứu ta a!
- An Dương quận chúa…
La Hạo đứng bên kia lan can, tuấn tiếu như gió xuân, mặt không đổi sắc mà châm ngòi thổi lửa.
- Ngài đừng trách vương gia… Vì mĩ nhân mà vung tiền như rác, âu cũng là một loại phong nhã không phải sao?
Nghe vậy, vị quận chúa tính tình táo bạo này liền phát tác.
- Lại là ngươi!
An Dương trừng mắt nhìn Hạ Tuyết Tâm đang lẳng lặng đứng trong một góc.
Nàng vốn đã không hề thích thiếp thất mới này của phụ vương chút nào.
Tuy rằng phụ vương phong lưu thành tính, hậu viện có đến ba mươi lăm phòng tiểu thiếp nhưng hắn còn coi như đúng mực, chưa bao giờ sủng thiếp diệt thê (Thật ra thì vương gia hắn sợ vương phi còn hơn cả sợ mẫu phi).
Trong phủ không có trắc phi, chỉ có thiếp, mẫu thân lại hạ sinh trưởng tử kế thừa vương vị, chặt chẽ nắm quyền quản gia trong tay, đối nhân công chính, ai cũng không thể nháo ra đại sự gì được.
Hơn nữa thân thể phụ vương không tốt, con nối dòng ít ỏi, các thiếp thất liền dập hẳn tâm tư tranh đấu, an phận thủ thường thực sự.
Chính là Hạ Tuyết Tâm này lại không giống.
Từ khi nàng ta vào phủ tới nay bắt đầu xảy ra bao nhiêu là chuyện, cho dù đa số chỉ là lông gà vỏ tỏi tranh cãi nơi hậu viện nhưng nhiều lần cũng rất phiền toái. Huống gì lần nào cũng thấy bóng dáng nàng ta trong đó, An Dương sớm đã nhìn không vừa mắt.
Hôm nay nàng ta mê hoặc phụ vương hoa một vạn lượng mua đôi ngọc bội kia cũng chẳng lại!
- Ngươi cứ chờ đó cho ta!
Nàng buông ra lời hung ác rồi mới quay lại nhìn phụ vương mình một cái, hết sức đau đầu mà xoa xoa thái dương.
Chuyện đã đành, giờ chỉ có thể tận lực tìm cách bảo trụ phụ vương nhà mình thôi…
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.