Chương 27: Phiên ngoại: Một sợi tương tư, vạn niệm sầu (1)
Boo202
29/03/2021
Hắn là Huyền Thiên Minh, đích trưởng tử của tông chủ Huyền Thiên Tông, một trong ngũ tông chính phái hiệu triệu giang hồ.
Hắn từ nhỏ liền được phụ thân dạy bảo, rằng làm người, quan trọng nhất là một chữ "Chính".
Thẳng như tùng, kiên như bách, hắn cũng từng là công tử khiêm khiêm, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng ngày hôm đó, khoảnh khắc Huyền Thiên Tông ngập trong biển lửa, phụ thân chịu vạn tiễn xuyên tâm, mẫu thân bi thống tuẫn sát mà đi, ấu muội mới năm tuổi cũng bỏ mình dưới loạn đao… Hắn ngước nhìn kẻ luôn tự xưng là huynh đệ sinh tử chi giao của phụ thân cùng một hàng khuôn mặt hung tợn của các giáo phái chính phái khác…
Lần đầu tiên trong đời, hắn nghi ngờ một chữ "Chính" này.
Chỉ vì vài tờ thư tín chẳng hề rõ ràng mà "Chính Phái" lập tức định tội Huyền Thiên Tông hắn câu kết với ma giáo, sát hại dân thường vô tội, cần lập tức trừ bỏ… sao?
Huyền Thiên Tông hắn, bao năm hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy, kết cục lại là đồ môn diệt tộc.
Phụ thân hắn, một đời anh hào, chính trực tín trung, kết cục lại là vạn người thóa mạ, chết không nhắm mắt.
Mẫu thân hắn, muội muội hắn, toàn bộ tông đồ Huyền Thiên Tông hắn, ngày thường thiện lương bao nhiêu, hào sảng bao nhiêu… kết cục lại là, ngay cả một chữ "oan", cũng kêu không thấu.
Chỉ vì "Chính", liền không cần suy xét xem bọn họ có đáng chết hay không sao?
"Chính" - chính là như thế này sao?
…
"Nghiệt chủng của kẻ câu kết với ma giáo! Diệt cỏ tận gốc! Đuổi theo!"
…
Huyền Thiên Minh hắn, trên lưng đeo ô danh nghiệt chủng, cùng mối huyết hải thâm cừu của toàn bộ tông tộc, một đường khuất nhục mà trốn đi.
…
"Ngươi… ngươi là ai?"
Dường như hắn nghe thấy âm thanh của ai đó? Huyền Thiên Minh mơ màng nghĩ.
Hắn bị truy sát suốt ba ngày, sớm đã sức cùng lực kiệt, cũng không rõ lắm chính mình đã chạy tới đâu.
Hắn không muốn chết! Hắn còn phải minh oan cho Huyền Thiên Tông! Nhưng là, hắn lại sắp không chống đỡ nổi nữa…
Soạt soạt.
Có tiếng chân đạp lên lá khô rất nhẹ. Hắn cho rằng là đám người truy sát mình, vung kiếm lên, dựa vào bản năng toan đồng quy vu tận với kẻ vừa tới.
"Đừng! Đừng giết ta!"
Kẻ vừa tới hét chói tai, run lẩy bẩy như con thỏ nhỏ ngồi sụp xuống ôm lấy đầu khiến hắn sững sờ.
Là một… tiểu cô nương?
"Ngươi… mau rời khỏi đậy…"
Hắn phun ra một ngụm máu.
"Nơi này… nguy hiểm…"
Sau đó hắn hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết nữa.
….
"Là ngươi cứu ta?"
Nằm trên đám cỏ khô trong hang động, toàn thân đau đớn không ngừng, hắn có chút ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
Nàng giống như mới khoảng năm sáu tuổi, thậm chí còn có vẻ gầy yếu hơn cả muội muội hắn mà lại mang được một thiếu niên mười tuổi như hắn vào hang động này ư?
Vết thương trên người hắn đều đã được băng bó thỏa đáng, cho dù vẫn còn đau nhưng đã ngừng chảy máu rồi.
"Là ta…"
Tiểu cô nương ngượng ngùng đáp. Nàng đặt thứ gì đó bên cạnh hắn rồi đứng lùi vào tận vách động.
"Ta chỉ có một chút hoa quả, nơi này là Huyết Ma giáo, không thể nổi lửa nếu không sẽ bị phát hiện! Nước… nước để bên cạnh ngươi… Buổi chiều… buổi chiều ta sẽ lấy cho ngươi vài cái màn thầu!"
Hắn giật mình.
"Huyết Ma giáo? Tà giáo?"
"Ừ... Đúng …Nhưng nơi này... nơi này là bên ngoài giáo, hẳn... hẳn sẽ an toàn đi…"
Tiểu cô nương lắp bắp đáp. Hắn khó tin mà hỏi nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi cũng là người của Huyết Ma giáo?"
"Phải… ta… ta là một ám vệ…"
A… Thì ra đã luyện qua võ công, chẳng trách có thể khiêng nổi hắn.
Lòng hắn ấm áp lên, đồng thời cảm thấy bi thương không thể khống chế nổi.
Tiểu cô nương này chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, hoàn toàn xa lạ, lại là người của Huyết Ma giáo, vậy mà, nàng vẫn cứu hắn.
Còn những kẻ đã từng chịu ơn của Huyền Thiên Tông hắn, vỗ ngực tự xưng chính phái, luôn mồm nói đạo nghĩa, lại đuổi tận giết tuyệt, đồ sát cả tông tộc hắn…
"Đa tạ!"
Hắn hơi mỉm cười, mang theo chút buồn bã.
Chính - Tà, rốt cuộc là như thế nào phân chia đây?
"Không… không cần khách khí."
Tiểu cô nương ngượng ngùng xoa xoa tay, nét mặt đỏ ửng. Hắn nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy, đôi mắt ngây thơ kia, cùng thanh âm trong trẻo của nàng, thật sự là rất đáng yêu.
"Ta tên Huyền Thiên Minh, còn ngươi? Tên ngươi là gì?"
"Ta… ta không có tên."
Tiểu cô nương mê mang nhìn hắn. Ánh mắt thuần tịnh tựa như tạo vật thánh khiết nhất trên thế gian.
"Ta là cô nhi, chưa từng có người đặt tên cho ta…"
Hắn trong lòng chợt động.
Ngày hôm đó, thiếu niên như ngọc Huyền Thiên Minh, bên môi tràn ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy.
"Vậy để ta lấy tên cho ngươi nhé?"
Tiểu cô nương bị nụ cười của hắn khiến cho choáng váng, ngơ ngác gật đầu.
"Ngươi tên… Huyền Tâm..."
Hắn ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói không tự chủ giống như đang thôi miên.
"Liền là Huyền Tâm, thế nào?"
"Được… được…"
Tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu.
Huyền Thiên Minh thỏa mãn, nụ cười càng rực rỡ, trong lòng giống như được ánh sáng lấp đầy.
Tiểu cô nương ngốc này, dắt hắn ra từ trong căm hờn tăm tối, khiến cho hắn một lần nữa tin rằng thế gian này vẫn còn có "nhân tính".
Bất luận Chính hay Tà, hắn tình nguyện tin, tâm của nàng, vẫn sẽ luôn thuần khiết như thế.
Hắn đã đúng.
Trong suốt quãng thời gian chịu đủ tra tấn hành hạ sau này, nàng vẫn luôn là nàng, chưa bao giờ thay đổi.
"Huyền Thiên Minh… ngươi… ngươi… còn sống không?"
Thời gian đầu hắn và nàng bị bắt làm dược nhân, chịu đủ tra tấn, vô số loại độc kì quái bị hạ lên người, giải dược lại không đủ, mỗi giây mỗi khắc đều đau đớn muốn chết.
"Chưa chết…"
Hắn siết nắm tay, ghé vào bên người nàng, nỗ lực vận công kiềm chế độc dược.
"Ta... không thể chết!"
"Vậy thì… tốt rồi…"
Tiểu cô nương của hắn lại vừa khóc vừa cười.
"Nhưng ta… ta cảm thấy ta… ta sắp chết… Ta đau quá…"
Nước mắt nàng như rơi thẳng vào lòng hắn, đốt lên những vệt cháy bỏng rát.
"Nếu ngươi… còn có thể sống… vậy xin ngươi, mỗi mùng một tháng giêng… hướng về phía tây… thay ta cúng bái… lão khất cái…"
Nàng từng kể với hắn, lão khất cái chính là ân nhân của nàng, là vướng bận duy nhất trên đời này của nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
Hắn cắn chặt răng, gân xanh dữ tợn nổi lên trên trán.
"Không!"
Hắn bắt lấy cằm nàng, mạnh mẽ nhét phần giải dược của hắn vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
"Ngươi cũng sẽ… không chết! Ngươi không thể bỏ ta lại!
Ngươi chính là, ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh tăm tối của ta.
Ngươi phải sống! Sống cùng với ta!
"Chúng ta sẽ không chết! Chúng ta phải cùng vượt qua!"
Những ngày đó, chẳng biết ngày hay đêm, chẳng biết qua bao lâu rồi, bọn họ dần cũng quen.
Mười lăm dược nhân, chỉ còn sót lại có năm người.
Tam trưởng lão của Huyết Ma Giáo đích thực là một kẻ điên, vừa tàn nhẫn lại ngoan độc. Lão chế ra không biết bao nhiêu độc dược kì quái thử lên người bọn họ.
Độc dược của lão không ép Huyền Thiên Minh đến phát điên nhưng ngày hôm đó, hành vi của lão lại thực sự khiến hắn điên mất rồi.
"Chết tiệt! Lão quỷ đó hạ Ách độc lên ngươi?!"
Tiểu cô nương mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn cuồng loạn đạp đổ bàn thuốc.
Ách độc, cũng như tên, chính là đốt cháy cổ họng, khiến người trúng độc hoàn toàn biến thành người câm.
Tiểu cô nương vội vàng ngăn hắn lại, nỗ lực lắc đầu, tỏ vẻ không muốn hắn lo lắng.
Hắn nhìn nàng, một đôi mắt to ngập nước vẫn thuần khiết như ngày đầu gặp gỡ nhưng thanh âm trong trẻo của nàng lại đã chẳng còn nữa.
Tâm của hắn, đau.
"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi đây! Huyền Thiên Minh ta thề!"
Vì một lời thề này, hắn cam nguyện đọa "Ma".
Không cần làm quân tử, không cần chính nghĩa khiêm khiêm, không cần ngay thẳng như trúc nữa!
Hắn phải bảo hộ nàng, cho dù hóa thành quỷ dữ, hắn cũng phải bảo hộ nàng!
Sau rồi, hắn trăm phương ngàn kế để nàng được rời đi, thoát khỏi sự tra tấn của lão quỷ điên khùng kia.
Một mình hắn chịu, là đủ rồi.
Ngày đi, nàng lại chạy tới tìm hắn.
"Nghe nói ngươi được xá tội, có thể quay trở lại đội ám vệ?"
Hắn nhìn nàng, trong lòng vô vàn không tha nhưng vẫn mỉm cười, đẩy nàng ra.
"Đi đi, ngươi vốn là một ám vệ, trở về đó tốt hơn nơi địa ngục này nhiều!"
Tiểu cô nương của hắn cực lực kháng cự, lại rơi lệ.
Tâm hắn đau, so với ngày ngày ngâm mình trong độc dược, còn đau hơn.
"Đi đi…"
Hắn mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đôi đồng tử đã hơi ngả sang huyết sắc tràn đầy tà tính phản chiếu lại hình bóng nàng.
Khắc cốt ghi tâm.
"Trở về nơi đó, kẻ ác với ngươi, ngươi phải ác lại gấp trăm lần! Nhớ, bất cứ giá nào cũng phải sống sót!"
Hắn cúi người, dịu dàng hôn lên những giọt lệ chưa khô của nàng.
"Sống sót chờ ta mang ngươi ra khỏi đây!"
Cái gì Chính, cái gì Tà, đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần bảo vệ được tiểu cô nương này, Huyền Thiên Minh hắn có phải hóa thành ma quỷ...
Cũng cam lòng.
…
Hắn từ nhỏ liền được phụ thân dạy bảo, rằng làm người, quan trọng nhất là một chữ "Chính".
Thẳng như tùng, kiên như bách, hắn cũng từng là công tử khiêm khiêm, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng ngày hôm đó, khoảnh khắc Huyền Thiên Tông ngập trong biển lửa, phụ thân chịu vạn tiễn xuyên tâm, mẫu thân bi thống tuẫn sát mà đi, ấu muội mới năm tuổi cũng bỏ mình dưới loạn đao… Hắn ngước nhìn kẻ luôn tự xưng là huynh đệ sinh tử chi giao của phụ thân cùng một hàng khuôn mặt hung tợn của các giáo phái chính phái khác…
Lần đầu tiên trong đời, hắn nghi ngờ một chữ "Chính" này.
Chỉ vì vài tờ thư tín chẳng hề rõ ràng mà "Chính Phái" lập tức định tội Huyền Thiên Tông hắn câu kết với ma giáo, sát hại dân thường vô tội, cần lập tức trừ bỏ… sao?
Huyền Thiên Tông hắn, bao năm hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy, kết cục lại là đồ môn diệt tộc.
Phụ thân hắn, một đời anh hào, chính trực tín trung, kết cục lại là vạn người thóa mạ, chết không nhắm mắt.
Mẫu thân hắn, muội muội hắn, toàn bộ tông đồ Huyền Thiên Tông hắn, ngày thường thiện lương bao nhiêu, hào sảng bao nhiêu… kết cục lại là, ngay cả một chữ "oan", cũng kêu không thấu.
Chỉ vì "Chính", liền không cần suy xét xem bọn họ có đáng chết hay không sao?
"Chính" - chính là như thế này sao?
…
"Nghiệt chủng của kẻ câu kết với ma giáo! Diệt cỏ tận gốc! Đuổi theo!"
…
Huyền Thiên Minh hắn, trên lưng đeo ô danh nghiệt chủng, cùng mối huyết hải thâm cừu của toàn bộ tông tộc, một đường khuất nhục mà trốn đi.
…
"Ngươi… ngươi là ai?"
Dường như hắn nghe thấy âm thanh của ai đó? Huyền Thiên Minh mơ màng nghĩ.
Hắn bị truy sát suốt ba ngày, sớm đã sức cùng lực kiệt, cũng không rõ lắm chính mình đã chạy tới đâu.
Hắn không muốn chết! Hắn còn phải minh oan cho Huyền Thiên Tông! Nhưng là, hắn lại sắp không chống đỡ nổi nữa…
Soạt soạt.
Có tiếng chân đạp lên lá khô rất nhẹ. Hắn cho rằng là đám người truy sát mình, vung kiếm lên, dựa vào bản năng toan đồng quy vu tận với kẻ vừa tới.
"Đừng! Đừng giết ta!"
Kẻ vừa tới hét chói tai, run lẩy bẩy như con thỏ nhỏ ngồi sụp xuống ôm lấy đầu khiến hắn sững sờ.
Là một… tiểu cô nương?
"Ngươi… mau rời khỏi đậy…"
Hắn phun ra một ngụm máu.
"Nơi này… nguy hiểm…"
Sau đó hắn hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết nữa.
….
"Là ngươi cứu ta?"
Nằm trên đám cỏ khô trong hang động, toàn thân đau đớn không ngừng, hắn có chút ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
Nàng giống như mới khoảng năm sáu tuổi, thậm chí còn có vẻ gầy yếu hơn cả muội muội hắn mà lại mang được một thiếu niên mười tuổi như hắn vào hang động này ư?
Vết thương trên người hắn đều đã được băng bó thỏa đáng, cho dù vẫn còn đau nhưng đã ngừng chảy máu rồi.
"Là ta…"
Tiểu cô nương ngượng ngùng đáp. Nàng đặt thứ gì đó bên cạnh hắn rồi đứng lùi vào tận vách động.
"Ta chỉ có một chút hoa quả, nơi này là Huyết Ma giáo, không thể nổi lửa nếu không sẽ bị phát hiện! Nước… nước để bên cạnh ngươi… Buổi chiều… buổi chiều ta sẽ lấy cho ngươi vài cái màn thầu!"
Hắn giật mình.
"Huyết Ma giáo? Tà giáo?"
"Ừ... Đúng …Nhưng nơi này... nơi này là bên ngoài giáo, hẳn... hẳn sẽ an toàn đi…"
Tiểu cô nương lắp bắp đáp. Hắn khó tin mà hỏi nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi cũng là người của Huyết Ma giáo?"
"Phải… ta… ta là một ám vệ…"
A… Thì ra đã luyện qua võ công, chẳng trách có thể khiêng nổi hắn.
Lòng hắn ấm áp lên, đồng thời cảm thấy bi thương không thể khống chế nổi.
Tiểu cô nương này chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, hoàn toàn xa lạ, lại là người của Huyết Ma giáo, vậy mà, nàng vẫn cứu hắn.
Còn những kẻ đã từng chịu ơn của Huyền Thiên Tông hắn, vỗ ngực tự xưng chính phái, luôn mồm nói đạo nghĩa, lại đuổi tận giết tuyệt, đồ sát cả tông tộc hắn…
"Đa tạ!"
Hắn hơi mỉm cười, mang theo chút buồn bã.
Chính - Tà, rốt cuộc là như thế nào phân chia đây?
"Không… không cần khách khí."
Tiểu cô nương ngượng ngùng xoa xoa tay, nét mặt đỏ ửng. Hắn nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy, đôi mắt ngây thơ kia, cùng thanh âm trong trẻo của nàng, thật sự là rất đáng yêu.
"Ta tên Huyền Thiên Minh, còn ngươi? Tên ngươi là gì?"
"Ta… ta không có tên."
Tiểu cô nương mê mang nhìn hắn. Ánh mắt thuần tịnh tựa như tạo vật thánh khiết nhất trên thế gian.
"Ta là cô nhi, chưa từng có người đặt tên cho ta…"
Hắn trong lòng chợt động.
Ngày hôm đó, thiếu niên như ngọc Huyền Thiên Minh, bên môi tràn ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy.
"Vậy để ta lấy tên cho ngươi nhé?"
Tiểu cô nương bị nụ cười của hắn khiến cho choáng váng, ngơ ngác gật đầu.
"Ngươi tên… Huyền Tâm..."
Hắn ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói không tự chủ giống như đang thôi miên.
"Liền là Huyền Tâm, thế nào?"
"Được… được…"
Tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu.
Huyền Thiên Minh thỏa mãn, nụ cười càng rực rỡ, trong lòng giống như được ánh sáng lấp đầy.
Tiểu cô nương ngốc này, dắt hắn ra từ trong căm hờn tăm tối, khiến cho hắn một lần nữa tin rằng thế gian này vẫn còn có "nhân tính".
Bất luận Chính hay Tà, hắn tình nguyện tin, tâm của nàng, vẫn sẽ luôn thuần khiết như thế.
Hắn đã đúng.
Trong suốt quãng thời gian chịu đủ tra tấn hành hạ sau này, nàng vẫn luôn là nàng, chưa bao giờ thay đổi.
"Huyền Thiên Minh… ngươi… ngươi… còn sống không?"
Thời gian đầu hắn và nàng bị bắt làm dược nhân, chịu đủ tra tấn, vô số loại độc kì quái bị hạ lên người, giải dược lại không đủ, mỗi giây mỗi khắc đều đau đớn muốn chết.
"Chưa chết…"
Hắn siết nắm tay, ghé vào bên người nàng, nỗ lực vận công kiềm chế độc dược.
"Ta... không thể chết!"
"Vậy thì… tốt rồi…"
Tiểu cô nương của hắn lại vừa khóc vừa cười.
"Nhưng ta… ta cảm thấy ta… ta sắp chết… Ta đau quá…"
Nước mắt nàng như rơi thẳng vào lòng hắn, đốt lên những vệt cháy bỏng rát.
"Nếu ngươi… còn có thể sống… vậy xin ngươi, mỗi mùng một tháng giêng… hướng về phía tây… thay ta cúng bái… lão khất cái…"
Nàng từng kể với hắn, lão khất cái chính là ân nhân của nàng, là vướng bận duy nhất trên đời này của nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
Hắn cắn chặt răng, gân xanh dữ tợn nổi lên trên trán.
"Không!"
Hắn bắt lấy cằm nàng, mạnh mẽ nhét phần giải dược của hắn vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
"Ngươi cũng sẽ… không chết! Ngươi không thể bỏ ta lại!
Ngươi chính là, ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh tăm tối của ta.
Ngươi phải sống! Sống cùng với ta!
"Chúng ta sẽ không chết! Chúng ta phải cùng vượt qua!"
Những ngày đó, chẳng biết ngày hay đêm, chẳng biết qua bao lâu rồi, bọn họ dần cũng quen.
Mười lăm dược nhân, chỉ còn sót lại có năm người.
Tam trưởng lão của Huyết Ma Giáo đích thực là một kẻ điên, vừa tàn nhẫn lại ngoan độc. Lão chế ra không biết bao nhiêu độc dược kì quái thử lên người bọn họ.
Độc dược của lão không ép Huyền Thiên Minh đến phát điên nhưng ngày hôm đó, hành vi của lão lại thực sự khiến hắn điên mất rồi.
"Chết tiệt! Lão quỷ đó hạ Ách độc lên ngươi?!"
Tiểu cô nương mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn cuồng loạn đạp đổ bàn thuốc.
Ách độc, cũng như tên, chính là đốt cháy cổ họng, khiến người trúng độc hoàn toàn biến thành người câm.
Tiểu cô nương vội vàng ngăn hắn lại, nỗ lực lắc đầu, tỏ vẻ không muốn hắn lo lắng.
Hắn nhìn nàng, một đôi mắt to ngập nước vẫn thuần khiết như ngày đầu gặp gỡ nhưng thanh âm trong trẻo của nàng lại đã chẳng còn nữa.
Tâm của hắn, đau.
"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi đây! Huyền Thiên Minh ta thề!"
Vì một lời thề này, hắn cam nguyện đọa "Ma".
Không cần làm quân tử, không cần chính nghĩa khiêm khiêm, không cần ngay thẳng như trúc nữa!
Hắn phải bảo hộ nàng, cho dù hóa thành quỷ dữ, hắn cũng phải bảo hộ nàng!
Sau rồi, hắn trăm phương ngàn kế để nàng được rời đi, thoát khỏi sự tra tấn của lão quỷ điên khùng kia.
Một mình hắn chịu, là đủ rồi.
Ngày đi, nàng lại chạy tới tìm hắn.
"Nghe nói ngươi được xá tội, có thể quay trở lại đội ám vệ?"
Hắn nhìn nàng, trong lòng vô vàn không tha nhưng vẫn mỉm cười, đẩy nàng ra.
"Đi đi, ngươi vốn là một ám vệ, trở về đó tốt hơn nơi địa ngục này nhiều!"
Tiểu cô nương của hắn cực lực kháng cự, lại rơi lệ.
Tâm hắn đau, so với ngày ngày ngâm mình trong độc dược, còn đau hơn.
"Đi đi…"
Hắn mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đôi đồng tử đã hơi ngả sang huyết sắc tràn đầy tà tính phản chiếu lại hình bóng nàng.
Khắc cốt ghi tâm.
"Trở về nơi đó, kẻ ác với ngươi, ngươi phải ác lại gấp trăm lần! Nhớ, bất cứ giá nào cũng phải sống sót!"
Hắn cúi người, dịu dàng hôn lên những giọt lệ chưa khô của nàng.
"Sống sót chờ ta mang ngươi ra khỏi đây!"
Cái gì Chính, cái gì Tà, đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần bảo vệ được tiểu cô nương này, Huyền Thiên Minh hắn có phải hóa thành ma quỷ...
Cũng cam lòng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.