Hoả Linh Tập

Chương 5: Phu quân đừng khóc (4)

Boo202

29/03/2021

Hoàng Hậu đang trúng tà sao? Tại sao nàng ta hành động kì quái như vậy? Hơn mười năm quen biết, ta thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ nàng ta có thể nói nhiều như vậy!

- Này, chàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy chứ! Ta đã nói rồi, mười năm che giấu đã khiến ta quá mệt mỏi rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, chàng hãy để cho ta tự tại một chút đi…

Che giấu? Chẳng lẽ nói, đây mới chính là con người thật của Hoàng Hậu sao?

Ha ha, không thể nào!

Hoàng hậu giận dữ.

- Chàng…! Ta nói cho chàng biết nhé, chỉ cần chàng chớp mắt thôi ta cũng biết chàng đang suy nghĩ điều gì đó! Không được cười nhạo ta!

Thế giới này, đều điên rồi phải không!

Nếu không phải tác dụng của Mê Hồn Hương khiến ta uể oải đến nỗi chẳng thể cử động nổi thì chắc chắn ta đã nhảy dựng lên rồi.

Sự kì quái của Hoàng hậu còn đáng sợ hơn cả sự thật mà ta vừa mới phải chứng kiến nữa. Nó khiến ta càng cảm thấy mình không hề hiểu nàng ta một chút nào.

Ta rất bất an.

- Chàng… đừng nhăn nhó như vậy.

Hoàng Hậu đặt một ngón tay lên mi tâm của ta và vuốt nhẹ.

- Chàng nhăn nhó quá nhiều, nơi này đã xuất hiện một nếp nhăn rồi đây… Đừng lo lắng gì nữa cả, vì sau hôm nay tất cả đều kết thúc rồi, chàng sẽ không bao giờ phải nhăn nhó như vậy nữa.

Từ khi đối mặt nhau tới giờ, Hoàng Hậu vẫn khiến cho ta không thể hiểu được mục đích của nàng ta. Vốn dĩ chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, sau khi xé rách da mặt rồi đáng lẽ nàng ta phải lộ rõ bản chất của mình ngay lập tức chứ.

Giễu cợt, nhạo báng, khinh miệt… ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, vậy mà… vậy mà nàng ta lại chỉ cười và nhìn ta bằng ánh mắt trong trẻo xa lạ!



×

— QUẢNG CÁO —

Thậm chí nếu như không phải đã đấu đá với nhau suốt hơn mười năm nay thì ta đã thực sự tin rằng nàng ta thiên chân thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần rồi!

Những ngón tay tinh xảo của Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, nâng niu từng chút một, ánh mắt mê mẩn và lưu luyến dừng lại trên môi ta.

- Chàng vẫn luôn như vậy, phiền não và nghi ngờ tất cả mọi thứ… Mệt mỏi lắm phải không?

Ta không nói nên lời. Nước mắt Hoàng hậu lại nặng nề rơi xuống.

- Ta, ta đã định rằng sẽ thuận theo kế hoạch và vô thanh vô tức biến mất rồi… Nhưng tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ! Đáng lẽ chàng không nên biết gì cả, đáng lẽ chàng chỉ nên tận hưởng cảm giác chiến thắng của mình mà thôi… Tại sao lại thành ra thế này chứ!

Biết chuyện gì?

Tim ta đột nhiên đập thình thịch.

- Nhìn ta nè, phu quân, chàng không cần lo lắng nữa. Ta đã nói rồi mà, ta tuyệt đối sẽ không phản bội chàng đâu! Từ trước đến giờ, ta yêu chàng, luôn luôn yêu chàng, dù chàng không tin nhưng ta thật sự rất yêu chàng, yêu đến nỗi cho dù có phải hóa thành quỷ dữ, ta cũng không còn sợ hãi nữa!

Ta sửng sốt.

Hoàng hậu gọi ta là phu quân?

Không, không có một Hoàng hậu nào gọi Hoàng đế là phu quân cả, dù thực chất quan hệ của chúng ta chính là như vậy.

Hơn nữa, nàng ta nói yêu ta?

Trước đây ta chưa bao giờ tin vào lời nói đó, nhưng giờ phút này, có thứ gì đó buộc phải tin nó, vì ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta đã không còn như bình thường nữa rồi.

Đó là ánh mắt của một kẻ điên.



×

— QUẢNG CÁO —

- Ha ha… Chàng đang cảm thấy ta đã điên rồi đúng không? Đúng vậy, ta vốn đã phát điên từ lâu rồi! Nên ta mới không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của ta, thật xấu xí! Chính ta còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình! Tại sao ta lại có thể xấu đến như vậy cơ chứ! Ta không hề muốn trở thành kẻ như vậy! Nhưng ta không thể khác được! Ta không thể làm gì khác đi được!

Hoàng hậu ôm mặt bật khóc. Từng chữ từng chữ, giống như từ nơi vực sâu tuyệt vọng vang lên.

- Tại sao chứ! Ta đã định sẽ im lặng biến mất cùng với tất cả những thứ dơ bẩn này, tại sao cuối cùng vẫn để chàng biết được chứ! Tất cả là tại con tiện nhân kia! Nếu ả ta không quyến rũ chàng, nếu ả ta không khiến chàng tin tưởng ả như vậy, kế hoạch của ta sẽ không cần phải thay đổi! Ta có thể thanh thản biến mất khỏi cuộc đời chàng, cùng lão già đó, cùng Hiền Vương và cùng toàn bộ bè lũ của hắn! Tất cả phiền muộn của chàng đều sẽ biến mất ngay trong ngày hôm nay!

Hoàng Hậu điên thật rồi! Nàng ta đang nói điều hoang đường gì vậy!

Toàn bộ không gian chỉ còn lại tiếng khóc như xé nát tâm can.

- Không, không, ta biết rõ, tất cả là tại tại mới đúng! Tại vì ta đã quá tự tin rằng kế hoạch ta nuôi dưỡng nhiều năm này là hoàn hảo! Ta đã mất mười năm trời để bảo vệ nó! Ta đã tin rằng không ai nghi ngờ gì nó, ta đã tin rằng nó thật sự đã sắp kết thúc rồi, cho nên ta mới mất cảnh giác… Ta không ngờ rằng Hiền Vương lại đột nhiên thêm một quân cờ dự phòng nữa vào bên cạnh chàng, ta cũng không ngờ rằng chàng lại có thể bảo vệ quân cờ đó chặt chẽ như vậy! Ta không thể làm gì được ả ta, ta đã nôn nóng muốn chết, ta đã sợ hãi đến phát điên lên được! May mắn chàng không hề biết ta có võ công, may mắn hôm nay ta đến kịp lúc! Nếu như chàng bị tiện nhân đó hạ Đoạn Hồn, có lẽ ta thực sự sẽ không màng gì mà hủy diệt mọi thứ mất! Nếu chàng không còn nữa, ta sẽ đốt cháy thế gian này! Ta sẽ đem tất cả chôn vùi cùng chàng! Bởi vì tất cả thế gian này, cũng chỉ có thể là của chàng mà thôi!

Ta có cảm giác một sự thật đáng sợ đang mở ra trước mắt. Người đã mất đi lí trí trước mặt ta không còn là Hoàng hậu nữa, mà là một kẻ nào đó xa lạ chưa bao giờ ta nhìn thấy.

Cổ họng ta muốn lên tiếng như cơ thể lại bất động không chịu sự điều khiển của ta.

Ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta lại muốn tin rằng tất cả đây chỉ là một âm mưu nữa mà thôi.

Bởi vì một góc của sự thật trước mắt này chợt khiến cho ta run rẩy.

Hoàng hậu đã hoàn toàn rơi vào thế giới của riêng nàng. Ánh mắt nàng dần trở nên mờ mịt.

- Mười chín năm trước, khi mà Lí gia nhận lại đích nữ đã bị ném ra đường từ lâu là ta đây, ta đã biết, ta và chàng, kiếp này chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung mà thôi… Hẳn là chàng không hề nhớ đúng không? Mùa đông hai mươi năm trước, góc thành phía Tây, có một tiểu khất cái suýt chút nữa đã đói chết trên đường…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoả Linh Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook