Chương 64: Phu quân lại không nghe lời (6)
Boo202
10/04/2021
- Cha… Yêu tà không dễ tiêu diệt như vậy…
Ta cau mày, muốn nhắc nhở một chút, cha ta lại xua tay.
- Không sao, chúng ta đều có tính toán, nhưng mà…
Người chần chừ nhìn ta.
- Dù sao ngươi cũng đã trấn áp yêu tà nhiều năm như vậy, ngươi… liệu có thể giúp cha một việc được không?
- Cha cứ nói, nữ nhi sẽ tận lực.
Ta không chút do dự đáp ứng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cha ta tâm bình khí hòa nói chuyện với ta (trước kia không phải đánh thì chính là mắng)…
Dù sao người cũng là cha của ta, là người thân cận nhất với ta, ta cũng đâu có muốn suốt ngày phải chống đối người.
Nếu như không phải yêu cầu quá đáng, ta đều sẽ tận lực thỏa mán.
Đúng như người đã nói, thọ nguyên của người cũng chỉ còn chưa tới một ngàn năm…
- Nữ nhi ngoan…
Cha ta đầy mặt cảm động.
- Ta biết ngươi chính là thiện tâm! Cha cũng không mặt mũi nhờ vả ngươi quá nhiều, nhưng thời điểm này yêu tà đang nháo đến lợi hại, ngươi có thể trước đi xuống ổn định lại Thiên Sát Trận, mở ra một thông đạo cho chúng ta được không?
Thiên Sát Trận là thượng cổ sát trận, cực kỳ hung tàn, trong trận phân Chính - Tà, chỉ công kích tà khí nhưng ngoài trận thì sát khí hỗn loạn, diệt sát bất phân.
Hợp Thể kỳ trở xuống vốn là không có cách nào tiếp cận trận, chỉ cần vừa tiến tới liền sẽ bị sát khí nghiền thành tro bụi.
Cũng chỉ có ta - kẻ từng xây dựng mắt trận - mới có thể khống chế được một phần sát khí của tòa đại trận này.
Cách duy nhất nhập trận mà lông tóc vô thương chỉ có thể là từ phía trong mở ra một thông đạo, nhường người ngoài nhanh chóng tiến vào.
Mở thông đạo để người khác vào trong trận đánh giết yêu tà là chuyện nhỏ, nhưng mà ta vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
- Cha, hay là người chờ thêm vài tháng, đợi yêu ta nháo tới mệt lại dẫn người tiêu diệt nó. Tới lúc đó, nữ nhi càng dễ dàng đưa người vào trong trận, diệt trừ yêu tà cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn…
- Không cần, không cần…
Cha ta khoát tay, đầy mặt không kiên nhẫn.
- Chúng ta đều có tính toán, ngươi chỉ cần mở thông đạo cho chúng ta tiến vào bên trong là được! Nguyệt Lan, ngươi sẽ không đến cả yêu cầu nho nhỏ này cũng từ chối phụ thân đi?
- Thôi được rồi…Quảng Cáo
Ta bất đắc dĩ gật đầu, mang theo chút băn khoăn mà xoay mình đi về hướng vực thẳm.
- Chờ một chút!
Cha bỗng nhiên gọi ta lại. Thấy ta khó hiểu nhìn người, người không khỏi chột dạ sờ mũi, ngượng ngùng lôi ra một vật.
- Đây là… pháp bảo năm đó… cha mượn của ngươi…
Cha xòe tay ra, bên trong là một cây trâm cài bạch ngọc thoạt nhìn hết sức thô sơ.
Ta còn đang kinh ngạc thì cha ta đã đỏ mặt tiến nhanh về phía ta, nhét trâm cài vào tay ta.
- Ta biết năm đó ta làm vậy rất quá đáng, nương ngươi cũng từng mắng ta rất nhiều lần rồi! Sau đó ta cũng thật sự cảm thấy ăn năn, đáng tiếc luôn không thể hạ xuống mặt mũi này mà xin lỗi ngươi được, ngươi lại thường xuyên không ngụ tại tông môn…
Người nắm cổ tay ta, còn nhẹ nhàng vỗ về, vẻ mặt hối tiếc.
- Nguyệt Lan, ngươi đừng giận cha, cha thật sự đã thông suốt rồi… Ngươi xem, cha đã giúp ngươi luyện nó thành thượng phẩm pháp bảo, tính toán chờ ngươi trở về lại đưa cho ngươi… Mấy năm trước là sinh thần của ngươi đi? Cha dùng ba đạo Kim Bài Mật Lệnh gọi ngươi trở về vốn là muốn nhân dịp này cho ngươi mừng sinh thần, chính là, ngươi vẫn một mực chẳng muốn quay về…
Người nhìn ta, thuần phác cười, thậm chí còn có chút ngây ngô.
- Cha con ta bao lâu nay vì đủ loại nguyên nhân mà trở nên xa lạ, ta lại cứ… miệng chó không phun nổi ngà voi, lần nào tức giận cũng đều khiến ngươi hiểu lầm càng thêm hiểu lầm… Nhưng mà Nguyệt Lan, cha dù gì cũng vẫn là cha ngươi a! Sao có thể thật sự không cần ngươi đâu?
Tu chân giả có thuật trú nhan, cha ta đã mấy trăm tuổi nhưng khuôn mặt thoạt nhìn mới chỉ tứ tuần, vẫn là thời điểm chín chắn đáng tin cậy nhất.
Thiên sinh người đã mang bộ dạng chính khí nghiêm nghị, lại để thêm một chòm râu, trước nay vẫn luôn khiến ta cảm thấy lạnh lùng xa cách.
Nhưng hiện tại, người tươi cười.
Rõ ràng là thiết diện, vậy mà khi cười lại xuất hiện biểu cảm thuần lương y như tiểu Phượng Hoàng của ta.
Người nói, sao người có thể không cần ta đâu…
- Ta hiểu, cha…
Ta rũ mi, không tự chủ hơi cười.
- Ta chưa từng oán trách người.
Cha ta vui mừng vỗ vỗ tay ta, lệ nóng doanh tròng.
- Được được, nữ nhi ngoan, có câu này của ngươi ta liền yên lòng!
Khi người thu hồi tay, ta tâm tình rất tốt đi về phía vực thẳm.
Ta cô độc đã quá lâu.Quảng Cáo
Trước kia không thân nhân, không tình cảm, vốn chẳng phải do ta lựa chọn.
Bắt đầu từ khi hiểu chuyện đã phải nếm đủ nhân tình ấm lạnh cho nên chỉ có thể để mặc cho thân mình mọc đầy gai nhọn, lùi sâu vào trong bóng tối.
Nhưng hôm nay, ta nguyện ý tiến lên phía trước thử một lần… Bất kể lời cha ta nói là thật hay giả, bất kể người thật lòng hay chỉ muốn mượn sức của ta, ta đều sẽ tin.
Tin rằng, người là cha ta, sao có thể thật sự không cần ta đâu!
…
Khi ta đi ngang qua, Nguyệt Lan - bản mạng linh khí của ta - bắt đầu run rẩy cánh hoa.
Nó đang lo lắng.
Nguyệt Lan dù liên hệ mật thiết với ta nhưng nó vẫn có cảm xúc riêng - nó cảm thấy chuyện này không ổn cho lắm.
Thiên Sát Trận là chí hung sát trận.
Cho dù ta đủ năng lực khống chế một phần của tòa đại trận này nhưng hiện tại yêu tà nháo lên, sát khí cũng hỗn loạn thật sự, nếu tiến vào trong mở thông đạo sẽ không tránh hỏi phải chịu sự công kích của sát khí.
Huống chi bên trong lại vẫn còn vây khốn một con yêu tà thực lực khủng bố. Nếu giữa chừng nó để nó phát hiện, ta vừa phải kháng cự sát khí, vừa phải đối phó với yêu tà…
Sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng ta mỉm cười trấn an nó.
“Không sao đâu, chỉ cần ngươi khóa chắc đại trận không để yêu tà thoát ra ngoài là được rồi, ta sẽ không gặp vấn đề gì…”
Nguyệt Lan nói nghe có vẻ rất nguy hiểm nhưng kì thực cũng chẳng nghiêm trọng đến thế.
Yêu tà vây trong Thiên Sát trận vốn thần thức bị che phủ, chỉ cần không gây ra trấn động lớn thì nó sẽ chẳng thể nào phát hiện ra có người tiếp cận.
Hơn nữa trong trận phân Chính - Tà, sát khí chỉ công kích vào tà khí, ta tu luyện là chân chính công pháp, linh lực vô cùng thuần tịnh, sát khí cũng sẽ không thực sự nhắm vào ta.
Về lí thuyết thì vô cùng an toàn.
“Ta muốn vào trận mở thông đạo, thuận tiện ở lại điều động một phần sát khí trợ giúp cha ta tiêu diệt yêu tà. Bọn họ chỉ có mười mấy Phân Thần, nếu không có trợ lực, chỉ sợ sẽ vô cùng chật vật…”
Hiếm khi thấy cha ta tiện tay làm việc tốt, ta cũng không thể thờ ơ với người được.
Vô thức vân vê cây trâm bạch ngọc nắm trong tay, ta hơi cười.
“Ngươi a, sao vẫn ngốc như vậy…”
Nguyệt Lan "nói".Quảng Cáo
Nó uốn éo cuống hoa một chút tỏ vẻ không đồng tình với ta lắm nhưng cuối cùng nó vẫn là nghe lời ta, thở dài, vạch ra một thông đạo nho nhỏ bên trên miệng vực.
Ta không chút do dự nhảy xuống.
…
Vực thẳm này vốn không phải vực tự nhiên mà là do năm đó Thiên Sát Trận gây ra một vụ nổ lớn tạo nên.
Ngàn trượng vực sâu tối tăm lạnh lẽo, không ánh mặt trời.
Dưới đáy có một tòa đại trận đội lên thành hình vòm, màu đen đỏ u ám, nồng nặc sát khí cùng tà khí vờn quanh.
Cũng vì Thiên Sát Trận mà hơn trăm dặm vùng này không hề xuất hiện bất cứ sự sống nào.
Hiện giờ yêu tà đang điên cuồng giãy dụa bên trong, tà khí tràn cả ra ngoài khiến xung quanh đều trở nên ô uế u ám.
Khi ta tiến gần lại, một luồng sát khí hóa thành cự long gào thét xông thẳng tới chỗ ta.
Cuồn cuồn uy áp khí thế mãnh liệt như muốn nghiền nát thiên địa, ta lập tức ấn pháp quyết, xung quanh người bọc lên một tầng sát khí y hệt.
Cự long chợt ngẩng đầu, giống như mất đi phương hướng, tại chỗ lượn vài vòng. Cuối cùng nó bỏ cuộc, phất ngang qua ta một cái rồi quay trở lại trong trận, tiếp tục cùng tà khí kịch liệt đối kháng.
Ta nhìn phía trước mà sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Yêu tà vài chục năm lại náo loạn một lần nhưng lần này có vẻ đặc biệt hung hăng.
Dưới đáy vực này đã bị tà khí gần như bao phủ, tanh hôi ô uế, Thiên Sát Trận rung chuyển, so với ba mươi năm trước càng thêm nghiêm trọng.
Theo lý mà nói, yêu tà bị vây khốn nhiều năm đáng lẽ thực lực đại suy, có giãy dụa cũng không nên mạnh mẽ đến mức này mới đúng…
Lẽ nào đây là thực lực chân chính của Đại Thừa kỳ?
Quá đáng sợ!
Quả nhiên vẫn nên nhanh chóng tiêu diệt nó đi thì hơn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Hy vọng lão cha có thể nhân cơ hội này mà thụ tới Công Đức Chi Lực, tiếp tục kéo dài thọ nguyên…
Ta vừa nghĩ vừa vận lên linh lực, không do dự xông thẳng vào đại trận.
Cây trâm bạch ngọc vẫn nắm trong bàn tay ẩn ẩn nóng lên…
…
Ta cau mày, muốn nhắc nhở một chút, cha ta lại xua tay.
- Không sao, chúng ta đều có tính toán, nhưng mà…
Người chần chừ nhìn ta.
- Dù sao ngươi cũng đã trấn áp yêu tà nhiều năm như vậy, ngươi… liệu có thể giúp cha một việc được không?
- Cha cứ nói, nữ nhi sẽ tận lực.
Ta không chút do dự đáp ứng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cha ta tâm bình khí hòa nói chuyện với ta (trước kia không phải đánh thì chính là mắng)…
Dù sao người cũng là cha của ta, là người thân cận nhất với ta, ta cũng đâu có muốn suốt ngày phải chống đối người.
Nếu như không phải yêu cầu quá đáng, ta đều sẽ tận lực thỏa mán.
Đúng như người đã nói, thọ nguyên của người cũng chỉ còn chưa tới một ngàn năm…
- Nữ nhi ngoan…
Cha ta đầy mặt cảm động.
- Ta biết ngươi chính là thiện tâm! Cha cũng không mặt mũi nhờ vả ngươi quá nhiều, nhưng thời điểm này yêu tà đang nháo đến lợi hại, ngươi có thể trước đi xuống ổn định lại Thiên Sát Trận, mở ra một thông đạo cho chúng ta được không?
Thiên Sát Trận là thượng cổ sát trận, cực kỳ hung tàn, trong trận phân Chính - Tà, chỉ công kích tà khí nhưng ngoài trận thì sát khí hỗn loạn, diệt sát bất phân.
Hợp Thể kỳ trở xuống vốn là không có cách nào tiếp cận trận, chỉ cần vừa tiến tới liền sẽ bị sát khí nghiền thành tro bụi.
Cũng chỉ có ta - kẻ từng xây dựng mắt trận - mới có thể khống chế được một phần sát khí của tòa đại trận này.
Cách duy nhất nhập trận mà lông tóc vô thương chỉ có thể là từ phía trong mở ra một thông đạo, nhường người ngoài nhanh chóng tiến vào.
Mở thông đạo để người khác vào trong trận đánh giết yêu tà là chuyện nhỏ, nhưng mà ta vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
- Cha, hay là người chờ thêm vài tháng, đợi yêu ta nháo tới mệt lại dẫn người tiêu diệt nó. Tới lúc đó, nữ nhi càng dễ dàng đưa người vào trong trận, diệt trừ yêu tà cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn…
- Không cần, không cần…
Cha ta khoát tay, đầy mặt không kiên nhẫn.
- Chúng ta đều có tính toán, ngươi chỉ cần mở thông đạo cho chúng ta tiến vào bên trong là được! Nguyệt Lan, ngươi sẽ không đến cả yêu cầu nho nhỏ này cũng từ chối phụ thân đi?
- Thôi được rồi…Quảng Cáo
Ta bất đắc dĩ gật đầu, mang theo chút băn khoăn mà xoay mình đi về hướng vực thẳm.
- Chờ một chút!
Cha bỗng nhiên gọi ta lại. Thấy ta khó hiểu nhìn người, người không khỏi chột dạ sờ mũi, ngượng ngùng lôi ra một vật.
- Đây là… pháp bảo năm đó… cha mượn của ngươi…
Cha xòe tay ra, bên trong là một cây trâm cài bạch ngọc thoạt nhìn hết sức thô sơ.
Ta còn đang kinh ngạc thì cha ta đã đỏ mặt tiến nhanh về phía ta, nhét trâm cài vào tay ta.
- Ta biết năm đó ta làm vậy rất quá đáng, nương ngươi cũng từng mắng ta rất nhiều lần rồi! Sau đó ta cũng thật sự cảm thấy ăn năn, đáng tiếc luôn không thể hạ xuống mặt mũi này mà xin lỗi ngươi được, ngươi lại thường xuyên không ngụ tại tông môn…
Người nắm cổ tay ta, còn nhẹ nhàng vỗ về, vẻ mặt hối tiếc.
- Nguyệt Lan, ngươi đừng giận cha, cha thật sự đã thông suốt rồi… Ngươi xem, cha đã giúp ngươi luyện nó thành thượng phẩm pháp bảo, tính toán chờ ngươi trở về lại đưa cho ngươi… Mấy năm trước là sinh thần của ngươi đi? Cha dùng ba đạo Kim Bài Mật Lệnh gọi ngươi trở về vốn là muốn nhân dịp này cho ngươi mừng sinh thần, chính là, ngươi vẫn một mực chẳng muốn quay về…
Người nhìn ta, thuần phác cười, thậm chí còn có chút ngây ngô.
- Cha con ta bao lâu nay vì đủ loại nguyên nhân mà trở nên xa lạ, ta lại cứ… miệng chó không phun nổi ngà voi, lần nào tức giận cũng đều khiến ngươi hiểu lầm càng thêm hiểu lầm… Nhưng mà Nguyệt Lan, cha dù gì cũng vẫn là cha ngươi a! Sao có thể thật sự không cần ngươi đâu?
Tu chân giả có thuật trú nhan, cha ta đã mấy trăm tuổi nhưng khuôn mặt thoạt nhìn mới chỉ tứ tuần, vẫn là thời điểm chín chắn đáng tin cậy nhất.
Thiên sinh người đã mang bộ dạng chính khí nghiêm nghị, lại để thêm một chòm râu, trước nay vẫn luôn khiến ta cảm thấy lạnh lùng xa cách.
Nhưng hiện tại, người tươi cười.
Rõ ràng là thiết diện, vậy mà khi cười lại xuất hiện biểu cảm thuần lương y như tiểu Phượng Hoàng của ta.
Người nói, sao người có thể không cần ta đâu…
- Ta hiểu, cha…
Ta rũ mi, không tự chủ hơi cười.
- Ta chưa từng oán trách người.
Cha ta vui mừng vỗ vỗ tay ta, lệ nóng doanh tròng.
- Được được, nữ nhi ngoan, có câu này của ngươi ta liền yên lòng!
Khi người thu hồi tay, ta tâm tình rất tốt đi về phía vực thẳm.
Ta cô độc đã quá lâu.Quảng Cáo
Trước kia không thân nhân, không tình cảm, vốn chẳng phải do ta lựa chọn.
Bắt đầu từ khi hiểu chuyện đã phải nếm đủ nhân tình ấm lạnh cho nên chỉ có thể để mặc cho thân mình mọc đầy gai nhọn, lùi sâu vào trong bóng tối.
Nhưng hôm nay, ta nguyện ý tiến lên phía trước thử một lần… Bất kể lời cha ta nói là thật hay giả, bất kể người thật lòng hay chỉ muốn mượn sức của ta, ta đều sẽ tin.
Tin rằng, người là cha ta, sao có thể thật sự không cần ta đâu!
…
Khi ta đi ngang qua, Nguyệt Lan - bản mạng linh khí của ta - bắt đầu run rẩy cánh hoa.
Nó đang lo lắng.
Nguyệt Lan dù liên hệ mật thiết với ta nhưng nó vẫn có cảm xúc riêng - nó cảm thấy chuyện này không ổn cho lắm.
Thiên Sát Trận là chí hung sát trận.
Cho dù ta đủ năng lực khống chế một phần của tòa đại trận này nhưng hiện tại yêu tà nháo lên, sát khí cũng hỗn loạn thật sự, nếu tiến vào trong mở thông đạo sẽ không tránh hỏi phải chịu sự công kích của sát khí.
Huống chi bên trong lại vẫn còn vây khốn một con yêu tà thực lực khủng bố. Nếu giữa chừng nó để nó phát hiện, ta vừa phải kháng cự sát khí, vừa phải đối phó với yêu tà…
Sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng ta mỉm cười trấn an nó.
“Không sao đâu, chỉ cần ngươi khóa chắc đại trận không để yêu tà thoát ra ngoài là được rồi, ta sẽ không gặp vấn đề gì…”
Nguyệt Lan nói nghe có vẻ rất nguy hiểm nhưng kì thực cũng chẳng nghiêm trọng đến thế.
Yêu tà vây trong Thiên Sát trận vốn thần thức bị che phủ, chỉ cần không gây ra trấn động lớn thì nó sẽ chẳng thể nào phát hiện ra có người tiếp cận.
Hơn nữa trong trận phân Chính - Tà, sát khí chỉ công kích vào tà khí, ta tu luyện là chân chính công pháp, linh lực vô cùng thuần tịnh, sát khí cũng sẽ không thực sự nhắm vào ta.
Về lí thuyết thì vô cùng an toàn.
“Ta muốn vào trận mở thông đạo, thuận tiện ở lại điều động một phần sát khí trợ giúp cha ta tiêu diệt yêu tà. Bọn họ chỉ có mười mấy Phân Thần, nếu không có trợ lực, chỉ sợ sẽ vô cùng chật vật…”
Hiếm khi thấy cha ta tiện tay làm việc tốt, ta cũng không thể thờ ơ với người được.
Vô thức vân vê cây trâm bạch ngọc nắm trong tay, ta hơi cười.
“Ngươi a, sao vẫn ngốc như vậy…”
Nguyệt Lan "nói".Quảng Cáo
Nó uốn éo cuống hoa một chút tỏ vẻ không đồng tình với ta lắm nhưng cuối cùng nó vẫn là nghe lời ta, thở dài, vạch ra một thông đạo nho nhỏ bên trên miệng vực.
Ta không chút do dự nhảy xuống.
…
Vực thẳm này vốn không phải vực tự nhiên mà là do năm đó Thiên Sát Trận gây ra một vụ nổ lớn tạo nên.
Ngàn trượng vực sâu tối tăm lạnh lẽo, không ánh mặt trời.
Dưới đáy có một tòa đại trận đội lên thành hình vòm, màu đen đỏ u ám, nồng nặc sát khí cùng tà khí vờn quanh.
Cũng vì Thiên Sát Trận mà hơn trăm dặm vùng này không hề xuất hiện bất cứ sự sống nào.
Hiện giờ yêu tà đang điên cuồng giãy dụa bên trong, tà khí tràn cả ra ngoài khiến xung quanh đều trở nên ô uế u ám.
Khi ta tiến gần lại, một luồng sát khí hóa thành cự long gào thét xông thẳng tới chỗ ta.
Cuồn cuồn uy áp khí thế mãnh liệt như muốn nghiền nát thiên địa, ta lập tức ấn pháp quyết, xung quanh người bọc lên một tầng sát khí y hệt.
Cự long chợt ngẩng đầu, giống như mất đi phương hướng, tại chỗ lượn vài vòng. Cuối cùng nó bỏ cuộc, phất ngang qua ta một cái rồi quay trở lại trong trận, tiếp tục cùng tà khí kịch liệt đối kháng.
Ta nhìn phía trước mà sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Yêu tà vài chục năm lại náo loạn một lần nhưng lần này có vẻ đặc biệt hung hăng.
Dưới đáy vực này đã bị tà khí gần như bao phủ, tanh hôi ô uế, Thiên Sát Trận rung chuyển, so với ba mươi năm trước càng thêm nghiêm trọng.
Theo lý mà nói, yêu tà bị vây khốn nhiều năm đáng lẽ thực lực đại suy, có giãy dụa cũng không nên mạnh mẽ đến mức này mới đúng…
Lẽ nào đây là thực lực chân chính của Đại Thừa kỳ?
Quá đáng sợ!
Quả nhiên vẫn nên nhanh chóng tiêu diệt nó đi thì hơn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Hy vọng lão cha có thể nhân cơ hội này mà thụ tới Công Đức Chi Lực, tiếp tục kéo dài thọ nguyên…
Ta vừa nghĩ vừa vận lên linh lực, không do dự xông thẳng vào đại trận.
Cây trâm bạch ngọc vẫn nắm trong bàn tay ẩn ẩn nóng lên…
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.