Chương 21: Ta là một ám vệ (3)
Boo202
29/03/2021
Ta là một ám vệ, ám vệ của Huyết Ma giáo.
Gọi là Huyết Ma nhưng thực chất chúng ta lại chưa bao giờ làm chuyện gì tới nỗi táng tận lương tâm nhân thần cộng phẫn cả.
Cơ bản vì, giáo chủ của chúng ta rất lười.
Kể từ khi người lên làm giáo chủ, Huyết Ma giáo dần dần chẳng còn tham dự vào chuyện tranh đấu trên giang hồ nữa.
Một phần là vì dõi mắt khắp giang hồ kẻ có thể đấu với người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một phần là vì người vô cùng ít khi rời khỏi tổng đàn ma giáo, vui vui vẻ vẻ một mình tiêu dao tại Huyền Viên.
Người chính là chủ nhân của phân đội ám vệ Ẩn Kỳ chúng ta.
Dạo gần đây, chủ nhân rất kì lạ.
Ta nấp trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bóng lưng nguyệt bạch phiêu dật thẳng tắp kia.
Chủ nhân không còn cả ngày núp trong Huyền Viên nữa, người lại dành cả ngày ngồi trên Huyền Nhai này, dõi mắt ra xa không biết đang suy nghĩ những gì.
Huyền Nhai là đỉnh của một vách núi cao dựng đứng, vươn một phần bằng phẳng ra giữa vực thẳm.
Ngọn núi này cũng chính là con đường duy nhất tiếp nối giữa tổng đàn Huyết Ma giáo chúng ta với thế giới bên ngoài.
Nếu bỏ qua cảm giác đáng sợ khi chơi vơi giữa thiên không thì nơi đây quả thực cũng có thể xưng là thắng cảnh. Mây vờn gió thoảng tựa chốn bồng lai. Dõi mắt ra xa giống như còn có thể trông thấy toàn bộ khu vực Thục Châu này uốn lượn ngay dưới chân mình.
Đây cũng là nơi lần đầu tiên ta và chủ nhân gặp nhau.
Chẳng biết người có còn nhớ?
Khi ấy, ta là một cô nhi vừa được nhặt trở về Huyết Ma giáo, vì không thể chịu nổi từng đợt huấn luyện ám vệ khắc nghiệt nên len lén trốn ra đây khóc lóc.
Ta lại chẳng thể nào quên, chủ nhân là một thiếu niên toàn thân dính máu, ngã tại nơi này, suýt chút nữa đã vong mệnh.
Giang hồ đồn đại, giáo chủ Huyền Thiên Minh thân mang huyết hải thâm cừu, bị trưởng lão ma giáo nhặt trở về làm dược nhân, từng bước từng bước đạp lên máu tươi mà trở thành giáo chủ.
Cái gọi là dược nhân, chính là trải qua thử ngàn loại độc, nuôi vạn loại độc trùng, lấy chính thân người để thử nghiệm các loại độc tố.
Đó là loại cảm giác thống khổ mà chẳng ai có thể tưởng tượng nổi, tựa như là, mỗi giây mỗi phút đều bị vạn tiễn xuyên tâm nhưng lại không có cách nào chết đi vậy.
Ta hiểu, cũng chỉ có mình ta hiểu được.
Bởi vì lén lút che giấu ngoại nhân bị phát hiện, nên cả ta và chủ nhân khi đó, đều bị bắt trở thành dược nhân.
Mười lăm dược nhân, chỉ còn hai chúng ta ngoan cường sống sót.
Cuối cùng người trở thành giáo chủ ma giáo, ta trở thành… ám vệ thiếp thân luôn luôn ẩn nấp lên cạnh người.
Ta là một cái bóng, cái bóng thì không có tình cảm.
Nhưng chẳng ai ngoại trừ chính ta biết, kì thực, ta nguyện chết vì chủ nhân, chẳng phải chỉ vì đã bị huấn luyện trở thành kẻ trung thành.
Chủ nhân từng nói, nếu muốn, ta có thể tự do.
Nhưng ta lắc đầu.
Tự do, rất tốt sao?
Đối với ta, không được ở bên người, thế gian này đã chẳng còn gì tốt đẹp nữa cả.
Người, chính là sinh mệnh của ta, một điểm sáng duy nhất trong suốt hai mươi ba năm sống trong luyện ngục tăm tối này.
Thiếu người, ta vẫn còn sống được ư?
Cho nên, chủ nhân, cầu xin người đừng bao giờ vứt bỏ ta.
Cái bóng cũng được, công cụ cũng chẳng sao.
Ta, cam tâm tình nguyện.
…
- Tìm được chưa?
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
×
— QUẢNG CÁO —
Là chủ nhân ư? Người quay lưng về phía ta chẳng biết đã bao lâu rồi, ta không thể nhìn thấy nét mặt của người.
Từ sau khi Hạ Tuyết Tâm ném ta ra khỏi phòng chủ nhân, ta bị cấm xuất hiện trước mặt người, chỉ có thể lén lút đứng ở nơi góc tối này.
Chủ nhân cũng không còn giao cho ta bất cứ việc gì nữa, người tước đoạt toàn bộ quyền hạn của ta, nếu không phải vì ta đã nắm giữ quá nhiều bí mật của ma giáo, có lẽ ta đã bị đuổi đi rồi…
Ta, đã bị vứt bỏ.
Nghĩ như vậy, trái tim lại một lần nữa đau hơn.
Chủ nhân đã có người trong lòng. Người… không còn cần ta nữa…
Thuộc hạ vô năng…
Một hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện sau lưng người, quỳ gối.
Là Long Hải, đường chủ Thanh Long Đường.
Ông ta trở lại tổng đà khi nào vậy? Tại sao ta không biết gì hết?
- Thuộc hạ đã lật tung cả Huyền Nhai lên nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của nàng…
- Tìm lại.
Giọng điệu của người không một chút gợn sóng.
- Sống phải thấy người… Chết… phải thấy xác!
Chủ nhân gần như nghiến răng, giống như khó khăn lắm mới có thể nói ra câu cuối cùng đó. Hoàng Long ngẩn người ra một chút, rồi vội vàng đáp.
- Thuộc hạ tuân mệnh! Chỉ là… giáo chủ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Huyền Nhai này cao cả ngàn trượng, người đã rơi xuống, e là…
- Câm miệng!
Chủ nhân chợt quát.
Người vẫn không quay đầu lại nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương bạo phát ra khắp xung quanh. Khí thế kia, tựa như mãnh hổ gào thét, như địa ngục khóc than quay cuồng.
Hoàng Long run lên một cái, sợ hãi cúi đầu.
- Tìm cho ta! Nàng sẽ không chết! Nàng… sẽ không bỏ lại ta như vậy…
Không có khóc than, nhưng lại có vô tận bi thương quanh quẩn.
Người từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, ta chẳng thể thấy nét mặt của người, nhưng lại cảm nhận được sự tuyệt vọng của người.
Chủ nhân, người không sao chứ?
Đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết Tâm rơi xuống Huyền Nhai ư?
Người… tại sao lại không nói với ta?
Người… đã quên mất ta rồi ư?
- Thuộc hạ… tuân mệnh...
Hoàng Long cắn răng, gắng gượng đứng dậy rồi biến mất trong bóng tối.
Một mình chủ nhân ngồi lẳng lặng ở đó. Một lúc lâu sau, người thở dài rất nhẹ.
Một tiếng thở dài, nghe như tiếng khóc.
Chủ nhân… ta thật muốn xuất hiện trước mặt người! Người đừng như vậy! Có gì hãy nói cùng với ta có được không? Chỉ cần người muốn, thiên đường địa ngục, bất cứ nơi nào ta cũng sẽ đi!
Ta sẽ làm tất cả cho người!
Cầu xin người… đừng bỏ ta lại…
***
- Đã là ngày thứ ba rồi…
×
— QUẢNG CÁO —
Bốn vị đường chủ Thanh Long Đường, Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường cùng Huyền Vũ Đường thì thầm với nhau trong góc tối.
Ánh mắt đường chủ Long Hải ngước về phía Huyền Nhai tràn đầy lo lắng.
- Đã ba ngày rồi giáo chủ không ăn cũng không ngủ, chỉ uống rượu, cứ như vậy, dù thân thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi!
- Đúng vậy, ai khuyên cũng không được…
- Giáo chủ cũng thật là, biết như vậy, trước kia hà tất phải…
- Haiz, đừng nói nữa. Đều do một chữ tình gây họa…
Bốn người lắc đầu thở dài, trên mặt không giấu được vẻ lo âu.
Trong lòng ta nóng nảy, rất muốn xông ra ngoài hỏi cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng nghĩ tới lệnh cấm túc của chủ nhân, ta lại vẫn không dám.
Bởi vì quyền lực bị tước hết, trong giáo chẳng còn mấy người chịu giao thiệp với ta. Bình thường ta lại chỉ như một cái bóng nên chưa bao giờ để ý đến những chuyện xã giao phức tạp đó, thành ra lúc này, tin tức của ta đều bị đóng băng cả, trong giáo đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ.
Nhưng có thể khiến cho chủ nhân sa sút đến mức này, hẳn không thoát khỏi quan hệ cùng Hạ Tuyết Tâm đi?
Nói cũng đúng, mấy ngày nay ta cũng đã không còn thấy nàng ta nữa…
- Ai da!
Một tiếng kêu khẽ truyền tới từ bên ngoài viện, ta nháy mắt liền bay vụt ra. Vốn định rút kiếm nhưng lại chợt nhớ ra rằng thanh kiếm của ta đã bị tước đi ngay khi có lệnh cấm túc rồi.
- Ngươi…!
Người trước mặt giật mình, ánh mắt trong suốt mở thật to nhìn ta.
Lúc này ta mới thoáng yên tâm chút, bởi kẻ vừa tới chỉ là một tiểu cô nương.
Nàng khoảng chừng bốn năm tuổi, xinh xắn đáng yêu tựa như ngọc nữ. Hai búi tóc nho nhỏ đầy hoạt bát, làn da phấn nộn, đôi đồng tử đen nhánh tràn đầy kinh ngạc nhìn ta.
Lòng ta có một chút mềm lại.
Nếu như… Nếu như ta có thể sinh con, thì hài tử của ta hẳn cũng đã lớn từng này rồi đi?
- Ngươi! Tại sao ngươi vẫn ở đây?
Nàng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi váy áo lấm chút bụi đất, lại vội vàng kiểm tra hồ lô ngọc bên hông, dường như cảm thấy không vấn đề gì, mới thoáng thở ra một chút.
Sau đó, nàng dùng âm thanh non nớt đặc trưng của một tiểu hài tử để hỏi ta.
Ta cũng hơi ngạc nhiên.
Chúng ta có quen biết nhau sao?
Thật ra ta cũng rất muốn trả lời nàng, hỏi nàng làm sao lại đi lạc vào viện này nhưng đã từ rất lâu rồi ta chẳng thể nói chuyện được nữa.
Ta bị câm. Năm mười ba tuổi, bị ép uống Ách độc*, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.
Thấy ta không đáp, tiểu cô nương ngạc nhiên xoay quanh ta một vòng, rồi như phát hiện ra điều gì đó, nàng than thở.
- Lại một nạn nhân nữa… Cái chế độ này thật là! haiz… May mà Du Thiên kịp thời sửa chữa lỗ hổng đó, nếu không thì hậu quả…
Nàng lắc lắc hai búi tóc nhỏ xinh. Giọng điệu y như một lão nhân của nàng khiến ta đột nhiên có chút buồn cười.
Tiểu cô nương này là người đầu tiên nói chuyện với ta trong suốt mấy ngày nay. Tuy rằng ta không biết nàng từ đâu tới nhưng trực giác của ta nói rằng nàng không hề có chút ác ý nào.
Chỉ là nàng chung quy vẫn không nên ở lại nơi này.
Ta vươn tay, vừa định kéo nàng rời đi thì tiểu cô nương đó lại chợt ngẩng đầu lên, nhìn ta và nở nụ cười đầy xán lạn.
Đôi mắt của nàng, là thứ thuần khiết nhất trên đời mà ta từng thấy.
Xin chào, ta là Thủy Thiên Nguyệt, lần đầu gặp mặt, hân hạnh!
...
Gọi là Huyết Ma nhưng thực chất chúng ta lại chưa bao giờ làm chuyện gì tới nỗi táng tận lương tâm nhân thần cộng phẫn cả.
Cơ bản vì, giáo chủ của chúng ta rất lười.
Kể từ khi người lên làm giáo chủ, Huyết Ma giáo dần dần chẳng còn tham dự vào chuyện tranh đấu trên giang hồ nữa.
Một phần là vì dõi mắt khắp giang hồ kẻ có thể đấu với người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một phần là vì người vô cùng ít khi rời khỏi tổng đàn ma giáo, vui vui vẻ vẻ một mình tiêu dao tại Huyền Viên.
Người chính là chủ nhân của phân đội ám vệ Ẩn Kỳ chúng ta.
Dạo gần đây, chủ nhân rất kì lạ.
Ta nấp trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bóng lưng nguyệt bạch phiêu dật thẳng tắp kia.
Chủ nhân không còn cả ngày núp trong Huyền Viên nữa, người lại dành cả ngày ngồi trên Huyền Nhai này, dõi mắt ra xa không biết đang suy nghĩ những gì.
Huyền Nhai là đỉnh của một vách núi cao dựng đứng, vươn một phần bằng phẳng ra giữa vực thẳm.
Ngọn núi này cũng chính là con đường duy nhất tiếp nối giữa tổng đàn Huyết Ma giáo chúng ta với thế giới bên ngoài.
Nếu bỏ qua cảm giác đáng sợ khi chơi vơi giữa thiên không thì nơi đây quả thực cũng có thể xưng là thắng cảnh. Mây vờn gió thoảng tựa chốn bồng lai. Dõi mắt ra xa giống như còn có thể trông thấy toàn bộ khu vực Thục Châu này uốn lượn ngay dưới chân mình.
Đây cũng là nơi lần đầu tiên ta và chủ nhân gặp nhau.
Chẳng biết người có còn nhớ?
Khi ấy, ta là một cô nhi vừa được nhặt trở về Huyết Ma giáo, vì không thể chịu nổi từng đợt huấn luyện ám vệ khắc nghiệt nên len lén trốn ra đây khóc lóc.
Ta lại chẳng thể nào quên, chủ nhân là một thiếu niên toàn thân dính máu, ngã tại nơi này, suýt chút nữa đã vong mệnh.
Giang hồ đồn đại, giáo chủ Huyền Thiên Minh thân mang huyết hải thâm cừu, bị trưởng lão ma giáo nhặt trở về làm dược nhân, từng bước từng bước đạp lên máu tươi mà trở thành giáo chủ.
Cái gọi là dược nhân, chính là trải qua thử ngàn loại độc, nuôi vạn loại độc trùng, lấy chính thân người để thử nghiệm các loại độc tố.
Đó là loại cảm giác thống khổ mà chẳng ai có thể tưởng tượng nổi, tựa như là, mỗi giây mỗi phút đều bị vạn tiễn xuyên tâm nhưng lại không có cách nào chết đi vậy.
Ta hiểu, cũng chỉ có mình ta hiểu được.
Bởi vì lén lút che giấu ngoại nhân bị phát hiện, nên cả ta và chủ nhân khi đó, đều bị bắt trở thành dược nhân.
Mười lăm dược nhân, chỉ còn hai chúng ta ngoan cường sống sót.
Cuối cùng người trở thành giáo chủ ma giáo, ta trở thành… ám vệ thiếp thân luôn luôn ẩn nấp lên cạnh người.
Ta là một cái bóng, cái bóng thì không có tình cảm.
Nhưng chẳng ai ngoại trừ chính ta biết, kì thực, ta nguyện chết vì chủ nhân, chẳng phải chỉ vì đã bị huấn luyện trở thành kẻ trung thành.
Chủ nhân từng nói, nếu muốn, ta có thể tự do.
Nhưng ta lắc đầu.
Tự do, rất tốt sao?
Đối với ta, không được ở bên người, thế gian này đã chẳng còn gì tốt đẹp nữa cả.
Người, chính là sinh mệnh của ta, một điểm sáng duy nhất trong suốt hai mươi ba năm sống trong luyện ngục tăm tối này.
Thiếu người, ta vẫn còn sống được ư?
Cho nên, chủ nhân, cầu xin người đừng bao giờ vứt bỏ ta.
Cái bóng cũng được, công cụ cũng chẳng sao.
Ta, cam tâm tình nguyện.
…
- Tìm được chưa?
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
×
— QUẢNG CÁO —
Là chủ nhân ư? Người quay lưng về phía ta chẳng biết đã bao lâu rồi, ta không thể nhìn thấy nét mặt của người.
Từ sau khi Hạ Tuyết Tâm ném ta ra khỏi phòng chủ nhân, ta bị cấm xuất hiện trước mặt người, chỉ có thể lén lút đứng ở nơi góc tối này.
Chủ nhân cũng không còn giao cho ta bất cứ việc gì nữa, người tước đoạt toàn bộ quyền hạn của ta, nếu không phải vì ta đã nắm giữ quá nhiều bí mật của ma giáo, có lẽ ta đã bị đuổi đi rồi…
Ta, đã bị vứt bỏ.
Nghĩ như vậy, trái tim lại một lần nữa đau hơn.
Chủ nhân đã có người trong lòng. Người… không còn cần ta nữa…
Thuộc hạ vô năng…
Một hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện sau lưng người, quỳ gối.
Là Long Hải, đường chủ Thanh Long Đường.
Ông ta trở lại tổng đà khi nào vậy? Tại sao ta không biết gì hết?
- Thuộc hạ đã lật tung cả Huyền Nhai lên nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của nàng…
- Tìm lại.
Giọng điệu của người không một chút gợn sóng.
- Sống phải thấy người… Chết… phải thấy xác!
Chủ nhân gần như nghiến răng, giống như khó khăn lắm mới có thể nói ra câu cuối cùng đó. Hoàng Long ngẩn người ra một chút, rồi vội vàng đáp.
- Thuộc hạ tuân mệnh! Chỉ là… giáo chủ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Huyền Nhai này cao cả ngàn trượng, người đã rơi xuống, e là…
- Câm miệng!
Chủ nhân chợt quát.
Người vẫn không quay đầu lại nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương bạo phát ra khắp xung quanh. Khí thế kia, tựa như mãnh hổ gào thét, như địa ngục khóc than quay cuồng.
Hoàng Long run lên một cái, sợ hãi cúi đầu.
- Tìm cho ta! Nàng sẽ không chết! Nàng… sẽ không bỏ lại ta như vậy…
Không có khóc than, nhưng lại có vô tận bi thương quanh quẩn.
Người từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, ta chẳng thể thấy nét mặt của người, nhưng lại cảm nhận được sự tuyệt vọng của người.
Chủ nhân, người không sao chứ?
Đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết Tâm rơi xuống Huyền Nhai ư?
Người… tại sao lại không nói với ta?
Người… đã quên mất ta rồi ư?
- Thuộc hạ… tuân mệnh...
Hoàng Long cắn răng, gắng gượng đứng dậy rồi biến mất trong bóng tối.
Một mình chủ nhân ngồi lẳng lặng ở đó. Một lúc lâu sau, người thở dài rất nhẹ.
Một tiếng thở dài, nghe như tiếng khóc.
Chủ nhân… ta thật muốn xuất hiện trước mặt người! Người đừng như vậy! Có gì hãy nói cùng với ta có được không? Chỉ cần người muốn, thiên đường địa ngục, bất cứ nơi nào ta cũng sẽ đi!
Ta sẽ làm tất cả cho người!
Cầu xin người… đừng bỏ ta lại…
***
- Đã là ngày thứ ba rồi…
×
— QUẢNG CÁO —
Bốn vị đường chủ Thanh Long Đường, Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường cùng Huyền Vũ Đường thì thầm với nhau trong góc tối.
Ánh mắt đường chủ Long Hải ngước về phía Huyền Nhai tràn đầy lo lắng.
- Đã ba ngày rồi giáo chủ không ăn cũng không ngủ, chỉ uống rượu, cứ như vậy, dù thân thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi!
- Đúng vậy, ai khuyên cũng không được…
- Giáo chủ cũng thật là, biết như vậy, trước kia hà tất phải…
- Haiz, đừng nói nữa. Đều do một chữ tình gây họa…
Bốn người lắc đầu thở dài, trên mặt không giấu được vẻ lo âu.
Trong lòng ta nóng nảy, rất muốn xông ra ngoài hỏi cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng nghĩ tới lệnh cấm túc của chủ nhân, ta lại vẫn không dám.
Bởi vì quyền lực bị tước hết, trong giáo chẳng còn mấy người chịu giao thiệp với ta. Bình thường ta lại chỉ như một cái bóng nên chưa bao giờ để ý đến những chuyện xã giao phức tạp đó, thành ra lúc này, tin tức của ta đều bị đóng băng cả, trong giáo đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ.
Nhưng có thể khiến cho chủ nhân sa sút đến mức này, hẳn không thoát khỏi quan hệ cùng Hạ Tuyết Tâm đi?
Nói cũng đúng, mấy ngày nay ta cũng đã không còn thấy nàng ta nữa…
- Ai da!
Một tiếng kêu khẽ truyền tới từ bên ngoài viện, ta nháy mắt liền bay vụt ra. Vốn định rút kiếm nhưng lại chợt nhớ ra rằng thanh kiếm của ta đã bị tước đi ngay khi có lệnh cấm túc rồi.
- Ngươi…!
Người trước mặt giật mình, ánh mắt trong suốt mở thật to nhìn ta.
Lúc này ta mới thoáng yên tâm chút, bởi kẻ vừa tới chỉ là một tiểu cô nương.
Nàng khoảng chừng bốn năm tuổi, xinh xắn đáng yêu tựa như ngọc nữ. Hai búi tóc nho nhỏ đầy hoạt bát, làn da phấn nộn, đôi đồng tử đen nhánh tràn đầy kinh ngạc nhìn ta.
Lòng ta có một chút mềm lại.
Nếu như… Nếu như ta có thể sinh con, thì hài tử của ta hẳn cũng đã lớn từng này rồi đi?
- Ngươi! Tại sao ngươi vẫn ở đây?
Nàng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi váy áo lấm chút bụi đất, lại vội vàng kiểm tra hồ lô ngọc bên hông, dường như cảm thấy không vấn đề gì, mới thoáng thở ra một chút.
Sau đó, nàng dùng âm thanh non nớt đặc trưng của một tiểu hài tử để hỏi ta.
Ta cũng hơi ngạc nhiên.
Chúng ta có quen biết nhau sao?
Thật ra ta cũng rất muốn trả lời nàng, hỏi nàng làm sao lại đi lạc vào viện này nhưng đã từ rất lâu rồi ta chẳng thể nói chuyện được nữa.
Ta bị câm. Năm mười ba tuổi, bị ép uống Ách độc*, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.
Thấy ta không đáp, tiểu cô nương ngạc nhiên xoay quanh ta một vòng, rồi như phát hiện ra điều gì đó, nàng than thở.
- Lại một nạn nhân nữa… Cái chế độ này thật là! haiz… May mà Du Thiên kịp thời sửa chữa lỗ hổng đó, nếu không thì hậu quả…
Nàng lắc lắc hai búi tóc nhỏ xinh. Giọng điệu y như một lão nhân của nàng khiến ta đột nhiên có chút buồn cười.
Tiểu cô nương này là người đầu tiên nói chuyện với ta trong suốt mấy ngày nay. Tuy rằng ta không biết nàng từ đâu tới nhưng trực giác của ta nói rằng nàng không hề có chút ác ý nào.
Chỉ là nàng chung quy vẫn không nên ở lại nơi này.
Ta vươn tay, vừa định kéo nàng rời đi thì tiểu cô nương đó lại chợt ngẩng đầu lên, nhìn ta và nở nụ cười đầy xán lạn.
Đôi mắt của nàng, là thứ thuần khiết nhất trên đời mà ta từng thấy.
Xin chào, ta là Thủy Thiên Nguyệt, lần đầu gặp mặt, hân hạnh!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.