Hỏa Long Thần Kiếm

Chương 4: Mây mờ bao phủ

Từ Khánh Phụng

21/05/2013

Đường Luân ngửa mặt nhìn lên thiên hạ thân hình của lão sà xuống như bay...

Nhanh như chớp, Đường Luân lăn tròn ra ngoài hơn một trượng, đồng thời tuốt gươm ra khỏi vỏ.

Nào ngờ, khi chàng vừa dợm trỗi dậy thì có tiếng xé gió vì vèo nổi lên sau lưng chàng, thân pháp của người đó thật là nhanh không thể tưởng tượng.

Đường Luân vội vàng uốn mình quì xuống vớt ngược về phía sau một đòn Thiên Long Hồi Đầu.

Một tiếng sắt thép va chạm vào nhau nghe rợn người. Đường Luân cảm thấy binh khí của đối phương to lớn nặng nề, thanh Hỏa Long thần kiếm cắt không đứt, mà hổ khẩu của Đường Luân cũng tê dại. Thanh bảo kiếm cơ hồ tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất.

Đường Luân khen :

- Hay lắm!

Đoạn chàng hoành thân đổi bộ, thâu kiếm lại vọt trở về phía sau hơn một trượng.

Người đánh lén cũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, rồi rút lui xem xét lại vũ khí của mình. Đó là một thanh Giáng long trượng bằng vàng, vốn chế tạo bằng một chất hợp kim thật cứng rắn, thế mà bây giờ bị cắt đầu gần phân nửa.

Vậy mà Đường Luân không thể nhờ cơ hội đó nghỉ ngơi, vì chân chàng vừa chấm đất thì, “vèo vèo vèo”... ba chiếc bóng người bay vù tới nhanh như điện.

Đường Luân đảo mắt xem qua, bất giác hãi kinh. Chàng muốn nắm phần chủ động nên nạt lên một tiếng, cử ba thế liên hoàn trong đường Nhị Lang Phách Sơn, chém ngược ba đường dữ dội...

Hào quang trỗi dậy, khí thế thật hăng hái vô song. Đường Luân ngỡ rằng có thể ngăn được đối phương... nào ngờ... Tây Phong cất tiếng cười dài, phất ống tay áo một cái làm cho thân hình của lão bay tạt ngang ba trượng, để rồi sà xuống sau lưng của Đường Luân. Nhanh như chớp lão dựng hai bàn tay ra trảm hai đường dữ dội vào vai của Đường Luân.

Đông Phong thì thân hình bất động, chỉ dùng ống tay áo đỡ vẹt lưỡi kiếm của Đường Luân, tay tả dùng thế Bát Vân Kiến Nhật, hai ngón phóng ra một đường nhanh như chớp vào huyệt.

Nam Phong bay xéo về mặt đất, chân bước thep Âm Dương bộ, đảo nhẹ nửa vòng, hừ lên một tiếng, vươn bàn tay sắt thép của mình ra chộp vào vai của Đường Luân.

Bắc Phong thì thẫn thờ nhìn chỗ vũ khí của mình bị cắt đứt, thình lình đưa bàn tay tả ra dồn hết sức mạnh vào vuốt một cái ngay chỗ đứt.

Một tiếng rắc vang lên, thanh thiền trượng gãy lìa làm hai đoạn. Bắc Phong cả giận ném vũ khí của mình xuống đất... ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng đầy sát khí, bất thần nhảy vọt lên không trung, để dùng hai bàn chân của lão, đá hai ngón thần tốc vào huyệt Thái Dương của Đường Luân.

Bất thình lình bị bốn tay cao thủ vây đánh tơi bời, Đường Luân thật không bao giờ ngờ trước đối thủ của mình lại có một nền võ thuật cao siêu như vậy...

Chàng thấy mũi kiếm của mình lỡ bộ đâm trượt vào khoảng không, vì vậy mà thân hình của chàng lộ ra chỗ hở. Liền lúc đó, một bàn tay sắt thép chộp vào vai chàng, trên đầu thì cuồng phong trỗi dậy ào ào...

Đường Luân than thầm, vừa lúc đó thì một miệng đòn cứu mạng mà sư phụ đã truyền cho thoáng hiện lên trong trí...

Nạt lên một tiếng, thanh bảo kiếm trong tay của Đường Luân dường như muốn cất lên mà không cất nổi... bộ điệu giống hệt một kẻ gượng gạo trước giờ hấp hối...

Tây Phong cười rằng :

- Thằng nhỏ lãnh đòn đây!

Hai bàn tay của lão vù vù bay tới vào giữa mặt chàng, hơi gió cuộn lên, khí thế lẫm liệt vô cùng. Xem tình thế này thì khó tránh khỏi miếng đòn độc ác.

Thân hình của Đường Luân bất thình lình nằm rạp xuống, lưỡi kiếm rút ngược trở về... một tiếng khua động vang lên. Đòn của Tây Phong đánh trượt vào khoảng không, Bắc Phong và Nam Phong thì vô tình chọi với nhau trong một thế võ kinh rợn. Miếng sát thủ của Đông Phong cũng đồng thời vô công hiệu.

Hắn tức tối, gầm lên một tiếng, lướt ngang qua vai của Tây Phong, xử một thế Tang Ưng Cầm Cố Thố, bám sát theo Đường Luân. Nhưng chàng đã dùng thế lăn ra ngoài ba trượng.

Trong lúc đó thì sau lưng chàng sóng gió vẫn nổi lên rào rào. Biết rằng muốn thoát khỏi tay của bốn người này thật là thiên nan vạn nan...

Nghĩ vậy, chàng vớt ngược trở về một gươm chận đứng người đuổi theo, đoạn tụ khí đan điền dùng phép Xuân lôi, thét lớn :

- Khoan!

Cùng lúc chàng phóng mình bay về phía bụi rậm.

Nhưng đến khi Đường Luân lồm cồm trỗi dậy thì Tứ Phong đã ùa tới chia ra đứng thành thế tứ trụ vây chặt lấy Đường Luân vào giữa.

Đường Luân xem thấy hết sức hãi kinh, nghĩ rằng ban nãy mình chỉ khẽ động đậy mà đối thủ đã phát giác thì võ công của những người này thật cao thâm vô tận.

Phen này chàng mới thật là kinh sợ.

Bắc Phong gằn giọng nói :

- Mi đã tới số rồi, còn muốn nói gì nữa, mau trao đầu lâu lại đây!

Nam Phong nói xen vào :

- Khoan, chúng ta còn chưa hỏi tên của nó!

Bắc Phong trợn mắt hỏi :

- Thằng kia, mau nói tên ra! Thiên la Tứ Phong không bao giờ giết kẻ vô danh.

Hai chữ Thiên la đập vào màng tai của chàng như hai tiếng sét. Đôi mắt của chàng bất giác lóng lánh hào quang. Tới chừng đó chàng mới nhìn kỹ thì thấy bốn người này đều ăn vận theo lối ngư phủ, màu da xanh rờn như đồng đen.

Đường Luân ngửa cổ buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, thình lình chỉa mũi kiếm ra phía trước, nói một câu đầy hào khí :

- Tôi và quý vị vốn không quen biết với nhau, vậy mà quý vị mở miệng ra là muốn lấy đầu của tôi... Hà hà... đầu thì có, nhưng không bao giờ dâng cho hạng vô danh tiểu tốt.

Bắc Phong mỉm cười im lìm không nói, Tây Phong lại cười vang, xòe năm ngón tay ra nói :

- Dầu sao thì mi cũng phải chết, vậy nói rõ cho mi biết, chúng ta là Tứ Phong đàn chủ của Thiên La giáo, ta là Tây Phong Kim Đại Nhĩ.

Một người sắc mặt có vẻ hiền hòa nói :

- Ta là Đông Phong Trần Tam Tĩnh.

Nam Phong vòng hai tay lại nạt :

- Ta là Nam Phong Hồng Nhất Phương đây!

Còn một người nữa bình thản nói :

- Đây là Bắc Phong Bạch Như Băng. Còn mi, hãy báo danh cho chúng ta rõ.

Đường Luân trầm ngâm lâu lắm, mới lớn tiếng nói rằng :

- Ta họ Đường, tên Luân!

Bắc Phong thình lình quắc mắt buông ra hai tiếng cười kinh rợn. Đường Luân vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, thò tay tả vào lòng mình, hai bàn chân bất thần đổi bộ theo thế Âm dương...

Bắc Phong nạt :

- Thằng kia! Để đầu lại cho ta!

Nhanh như chớp, lão nhảy xổ tới chộp một đường dữ dội vào mặt Đường Luân. Hồng Nhất Phương thình lình đảo vòng ra phía sau của Đường Luân, và cuồng phong trỗi dậy rào rào. Đường Luân lập tức rơi vào thế bị bao vây, cơ hồ như nằm trong vùng trốt xoáy.

Đường Luân nạt lên một tiếng, chuyền hết sức bình sanh, múa đường Truy Phong kiếm pháp, cố gắng đỡ xẹt hai bàn tay sắt thép của đối phương đang chộp vào mặt mình.

Trong lúc đó thì bàn tay tả rút phắt lưỡi đoản kiếm Thủy Vân ra, đâm nghịch về phía sau một đường. Thủy Vân là một lưỡi đoản kiếm bén nhọn vô song, mà Đường Luân lại lanh lẹ phi thường...

Nam Phong Hồng Nhất Phương vì khinh địch nên bao nhiêu sức lực thảy đều tống ra.

Trong chớp mắt một đạo hào quang lóe lên, ông ta vội vàng đảo mình thu tay trở về nhưng trễ một bước. Nghe lão rú lên một tiếng vô cùng bi thiết, mười ngón tay bị lưỡi bảo kiếm cắt đứt rơi lả tả trên mặt đất.

Tây Phong và Đông Phong thấy vậy đồng thời mở thế gọng kềm tấn công dữ dội. Hai lưỡi kiếm trong tay của Đường Luân bay ra vèo vèo, trong chớp mắt trao đổi với đối phương hơn hai mươi hiệp.

Nhưng mà vòng vây không nới lỏng ra vì những người kia thảy đều thuộc hàng thượng thừa cao thủ.

Trong lúc Đường Luân đang tung ra một đòn Thiên Dương Tái Vật thì một luồng sức mạnh tràn tới trước mặt. Chàng cắn răng lách mình né tránh, nhưng mấy ngón tay bén nhọn của Bắc Phong cũng vừa kề tới bên vai chàng.

Đường Luân thình lình cảm thấy bán thân tê dại. Trong cơn hỗn độn, hai thanh bảo kiếm trong tay chàng thảy đều bị đối phương tước phắt, và một chưởng rợn người đánh mạnh vào vai chàng.

Đường Luân mắt hoa đầu váng, chệnh choạng té ra ngoài xa hơn một trượng, thân hình của Nam Phong bay theo như một mũi tên, bồi cho Đường Luân một đá té xấp trên mặt đất.

Nhìn thân hình công quắp của Đường Luân nằm trên mặt đất, hắn cười đanh ác :

- Mi đừng trách bọn ta, hãy trách thằng Liên Hải Thiên cay độc. Mau tìm nó mà thanh toán...

Nói đoạn, hắn dồn sức mạnh vào cánh tay, muốn tống một chưởng vào huyệt Hội Tông của chàng.

Thình lình từ trong bụi rậm vang lên một tiếng cười âm u rùng rợn, tiếng cười đó làm cho Nam Phong phải thu tay dừng lại.

Bắc Phong, Đông Phong và Tây Phong thảy đều buông thanh bảo kiếm ra, đứng xuôi tay một cách cung kính. Một tiếng hô nặng nề rùng rợn vang lên. Tứ Phong thảy đều quì xuống đồng thanh hô lên :

- Tứ Phong xin tham kiến Giáo tông.

Có tiếng lá khua xào xạc, một giọng nói gay gắt vang lên :

- Cút đi cho rảnh! Thằng nhỏ đó để lại cho ta!

- Xin tuân lệnh!

Nam Phong bước tới bên Đường Luân, vung ống tay áo ra giải huyệt cho chàng đoạn bốn người kẻ trước người sau phi thân sắp sửa lẩn vào rừng rậm... thì tiếng nói gay gắt lại vang lên :

- Bắc Phong và Tây Phong không để bảo kiếm lại ư? Chúng bây đâu phải là người cất giữ bảo vật đó!

Bắc Phong và Tây Phong không dám kháng cự, quày trở lại cung kính để thanh kiếm duo đất mới lẫn vào rừng.

Đường Luân kinh sợ bồi hồi, bốn người này đã là những tay võ công thượng thặng, hạ mình trong nháy mắt, nay Giáo tông của Thiên La giáo xuất hiện thì biết xử trí sao đây.

Đường Luân cắn răng, lăn tròn hai vòng, thò tay muốn chộp lưỡi Hỏa Long thần kiếm nhưng sau lưng chàng vang lên một câu nói dịu dàng quen thuộc :

- Luân nhi, hãy đứng lên!

Đường Luân kinh tâm tán đởm, lộn mèo một vòng, ngẩng phắt đầu dậy, thấy sư phụ của mình đứng quay lưng về phía mình. Ông ta đang gầm đầu xem xét thanh thiền trượng đã gẫy ban nãy. Đường Luân hốt hoảng nói :

- Sư phụ! Coi chừng có tên Giáo tông của Thiên La giáo ở trong bụi rậm!

Người áo đen cười ồ ồ nói :

- Thật là ngớ ngẩn! Con không biết sư phụ có thể bắt chước âm điệu của người ư?

Đường Luân thở phào, tra gươm vào vỏ, nhảy tới nói rằng :

- Sư phụ đã học được tiếng nói của lão Giáo tông thì chắc là đã biết hành tung của lão?

Người áo đen lắc đầu nói :

- Việc làm của chúng ta trong chuyến đi này thật là rắc rối, lại nữa sau lưng của bọn họ còn có một người mưu sâu kế dầy, võ công thâm hậu chẳng kém ta. Nó đã rắp tâm sắp bày cạm bẫy, e rằng những người trong làng võ lâm Trung nguyên thảy đều vì một chút danh lợi mà mắc mưu đó.

Đường Luân giựt mình, buột miệng hỏi :

- Nó có phải là thằng Đông Hải Ma Quân không?

Người áo đen hậm hực trả lời :

- Đông Hải Ma Quân là một nạn nhân của nó nhưng cũng lại là một khắc tinh của nó.

Đường Luân bàng hoàng nghi ngại, thẫn thờ nhìn sau lưng sư phụ của mình.

- Ờ! Mi còn biết ta sẽ làm thêm một việc gì nữa chăng?

- Đệ tử không biết.

Người áo đen mân mê thanh thiền trượng đã gẫy, nói rằng :

- Vị trụ trì của Thiếu Lâm tự là Quảng Trí thiền sư khẩn cầu sư phụ, nội trong ba tháng phải tìm cho ra tông tích của Huệ Năng hòa thượng, nếu việc thành công sẽ tặng cho sư phụ một món bảo vật quí giá.

Huệ Năng hòa thượng xuất hiện lần cuối cùng ở tại Đồng Sơn. Nghe đồn rằng, vị lão tăng này nghe nói các Chưởng môn đều thua trong tay của Hải Ma nên trong dạ bất bình, không kể đường xa vạn dặm, vào đến địa phận của Hải Ma để so tài với hắn.

Nào ngờ Huệ Năng ra đi không còn trở lại. Người trong Thiếu Lâm tự hỏi Hải Ma thì hắn trả lời rằng không hề gặp vị hòa thượng này.

Bởi vì trên mình của Huệ Năng có mang theo nửa pho sách Đạt Ma chân kinh nên việc này quan hệ mật thiết đến cơ nghiệp Thiếu Lâm. Nếu xong việc họ sẽ đền ơn cho ta bằng ngôi Trân châu tháp khảm bằng ngà ngọc, quí giá vô song.

Sư phụ bèn tỏ thái độ ra điều kiện với họ rằng :

- Chúng ta không bao giờ tham lam tài vật của người, mà chỉ muốn học thêm võ nghệ. Nếu họ bằng lòng chép ra một quyển Bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm để trao đổi thì sư phụ sẽ cáng đáng việc này.

Chúng hòa thượng thương lượng rất lâu mới bằng lòng, vì vậy mà sư phụ mới vội vàng trở về miền nam lo liệu.

Bây giờ thì ta đã tìm ra manh mối. Mi xem, thanh thiền trượng này rõ ràng là vũ khí của Huệ Năng hòa thượng đã dùng khi xưa.

Nhìn kỹ, Đường Luân thấy đó là thanh thiền trượng đã đánh mình tét hổ khẩu ban nãy. Người áo đen gằn giọng :

- Đường Luân, mi so võ công của mi với Tứ Phong cảm thấy thế nào?

Đường Luân cúi đầu trả lời nho nhỏ :

- Cao thấp chênh lệch nhiều lắm.

Người áo đen hậm hự nói :

- Hừ... Địa vị của La Tứ Phong trong Thiên La giáo chưa phải là cao lắm!

Đường Luân kinh dị, có vẻ không đồng ý :

- Chẳng lẽ còn có người luyện võ công đến cái mức không thể tưởng tượng được?

- Hà hà... “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị”. Trong vòm trời này có biết bao nhiêu sự lạ lùng, mà việc này sư phụ chỉ đưa ra giả thuyết mà thôi.

Đường Luân đôi mắt lóng lánh hào quang, cười rằng :

- Gã Giáo tông để cho sư phụ bắt chước được giọng nói minh chứng rằng khinh công của nó còn kém sư phụ nhiều.

Người áo đen mỉm cười trả lời :

- Chưa chắc, bởi vì khi sư phụ lén bắt chước nó thì sư phụ nấp trong chỗ tối tăm và lúc ấy có gió thổi rì rào. Nhân vật nào võ công cao cường cũng khó mà nghe thấy được.

Đường Luân suy nghĩ lâu lắm mới nói :

- Võ công của bọn họ rất mềm mại.

Người áo đen gật gù nói :

- Đúng như vậy, mi thật không ngờ à! Mi biết tại làm sao ta truyền cho mi Kim Cang Đại La kiếm pháp không?

- Chắc có lẽ là muốn dùng đường võ chí cương chí mãnh để trị chí âm chí nhu?

- Đúng! Quả thật đó là một đường võ quí trong thiên hạ. Mi hãy cố gắng mà học tập. Trong đấy chia ra làm bảy thế, bốn thế đầu thảy đều là sát thủ, đó là Kim Cang Thác Thiên, Kim Cang Khóa Hải, Kim Cang Giáng Long và Kim Cang Phục Hổ. Ba thế sau là ba đòn lạ lùng quái gở, dạy người ta làm sao để xuất kỳ thắng thế trong khi đại bại. Nó cũng thuộc vào loại sát thủ. Đó là Lôi Kình Đại La, Điện Chế Đại La và Phong Đản Đại La.

- Chúng ta là một phái võ ngoài hàng võ, hiện nay người trong võ lâm đa số thảy đều thất đức, ai ai cũng đều vì lòng háo thắng, vì chút danh lợi mà tỵ hiềm ganh ghét lẫn nhau. Chúng ta không thể đi chung với bọn mang tiếng là đại chính phái nhưng thật sự thì là đồ hèn hạ.

- Mặc dầu ta được đường võ lợi hại này nhưng con nên nhớ rằng không nên bao giờ để cho lưỡi gươm của mình nhuốm máu của người vô tội.

Đường Luân nghiêm trang đĩnh đạc cúi đầu tiễn đưa sư phụ :

- Đệ tử xin vâng!

Khi bóng sư phụ đã khuất, bất giác chàng mỉm cười, mở pho Kim Cang Đại La kiếm pháp và thong thả tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm ra, coi theo đó mà luyện tập.

Môn võ cứng rắn này bộ điệu thật đơn giản, quan hệ là ở chỗ vận dụng sức lực cho đúng mức và động tác thật điều hòa. Thoáng nhìn qua, Đường Luân đã nhớ ngay từng chi tiết một.

Ngửa mặt nhìn muôn vạn vì sao lấm tấm trên nền trời xanh thẩm, Đường Luân thong thả đọc đi đọc lại những lời dặn trong sách...

Chàng cảm thấy đường kiếm này quả thật là cương ngạo vô song, từ đầu chí cuối toàn là thế công mà chẳng có một thế thủ. Rõ ràng là hễ ra tay rồi thì cứ dồn đối thủ cho tới chỗ chết. Ba chiêu cải tử hồi sinh cuối cùng thì thật là đơn giản nhưng oai lực hùng hậu vô song, thật là có cái thêm lay thành nhổ núi.

Dùng hết sức bình sinh để múa đường kiếm này, Đường Luân cảm thấy thanh Hỏa Long thần kiếm hào quang sáng ngời. Từ Kim Cang Thác Thiên đến Kim Cang Khóa Hải rồi Kim Cang Giáng Long, hễ mỗi lần Đường Luân, nhả ra chân lực, thì ánh kiếm loang rộng một vùng hơn hai trượng.

Luyện mãi đến nửa đêm, hơi sức mỏi mòn, Đường Luân ngã mình trên thảm cỏ, êm đềm nhập mộng.

Đêm ấy chàng nằm mơ thấy mình ngao du sơn thủy, thú vị vô cùng, quả là một cơn mộng đẹp...

Chàng còn mơ thấy tấm thân thiên kiều bá mị của Bích Cơ, mơ thấy đôi môi mộng đỏ của nàng. Những lộc xanh mơn mởn trên thảm cỏ trở thành mái tóc mềm, óng ả của Bích Cơ...

Nhưng vào lúc trời đang rựng sáng thì hai chiếc bóng người nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Đường Luân...

Một người con gái kêu lên một tiếng kinh ngạc. Người đi sau cũng đã phát giác Đường Luân, hắn cau mày nói :

- Cũng lại thằng quỉ nhỏ này, để cha tặng cho nó một chưởng đưa nó về thế giới bên kia!

Thiếu nữ sợ tái mặt, đưa tay ra ngăn lại và nói rằng :

- Cha đừng giết hắn, mặc dầu hắn đã phỉnh ta nhưng hắn cũng đã từng cứu mạng con một lần.

Người kia nói :

- Vậy thì để cha làm cho nó thành một kẻ tàn phế, mất hết võ công.

Thiếu nữ bình tĩnh mỉm cười :

- Như thế lại càng không được. Nếu người ngoài hay được người ta sẽ cho cha là người bội tín, huống chi hắn là kẻ hậu sinh, cha ăn thua với nó thì mất tiếng tăm.

Người đàn ông quay lại trợn mắt gắt :

- Con quỉ nhỏ, mi lại muốn phỉnh phờ ta ư?

Thiếu nữ bình tĩnh vuốt lại mái tóc của mình, có vẻ hờn dỗi nói :

- Tôi muốn giữ tiếng cho cha, cha không bằng lòng thì tôi không cần, cha giết hắn đi.

Người cha hậm hực :

- Hừ!... Ta cho mi có lý, ta tha cho hắn một lần nữa.

Dứt lời, thân hình của lão bay vù vào màn sương dày đặc. Thiếu nữ dùng dằng ở lại.

Nàng thở dài, đôi mắt lóng lánh hào quang nhìn Đường Luân không chớp.

Thình lình nàng thay đổi thái độ, dường như một mối căm hờn tràn ngập tâm tư. Thò tay búp măng ra, nàng chộp lấy lưỡi đoản kiếm bên mình của Đường Luân. Tuốt phắt nó ra khỏi vỏ, lập tức hơi lạnh thấu xương, nàng nhìn kỹ, đoạn lẩm bẩm :

- Thủy Vân kiếm... Thủy Vân kiếm... cái tên thật đẹp. Xem nó mềm như nước nhưng mà sắc bén vô song. Không biết bao nhiêu người đã đổ máu dưới thanh kiếm này?

Nàng nghiến răng kèn kẹt, cầm lưỡi Thủy Vân đưa qua đưa lại trước mặt của Đường Luân hậm hực nói :

- Con người giả dối, bịp bợm, cố ý phỉnh phờ ta, thật là đáng giết...

Đường Luân vẫn mê man giấc điệp, vui với cơn mộng đẹp của mình. Trên ngực chàng hơi thở vẫn điều hòa trong khi đường gươm lóe lên đưa qua đưa lại...

Nhưng thiếu nữ thở dài, thu gươm trở về. Chính vào lúc đó thì từ đằng xa vang lại tiếng nạt :

- Con quỉ nhỏ, còn chưa chịu đi ư?

Thiếu nữ trả lời :

- Ờ! Đi thì đi!

Nói đoạn, nàng nhét lưỡi Thủy Vân kiếm vào lưng mình, vuốt lại mái tóc, nói một câu hờn dỗi :

- Hôm nay cha mình thật là lạ, mắng ta luôn mấy lần là “con quỉ nhỏ”.

Ngắm nhìn Đường Luân một lần chót, nàng mới từ từ quay gót ra đi.

Lúc bấy giờ phương đông đã rạng rỡ. Ánh nắng ban mai xuyên qua cành cây kẽ lá, chiếu trên gương mặt của Đường Luân làm chàng giựt mình tỉnh giấc, thấy mình ngủ quên trên thảm cỏ, bất giác cười thầm.

Đường Luân soát lại thanh Hỏa Long thần kiếm, chàng thình lình giật mình nhảy nhỏm. Cớ sao Thủy Vân không cánh mà bay. Đó là một món bảo vật di truyền của bản môn, nếu mất đi thật là tai hại.

Chàng vội lục soát khắp đó đây, nhưng ngoài những lộc tơ mơn mởn, thanh Thủy Vân kiếm không thấy tăm hơi đâu cả.

Định tĩnh tâm thần, chàng khám kỹ những dấu vết còn lưu lại trên ngọn cỏ, quả nhiên thấy rõ ràng có dấu giày của một nam một nữ đi ngang qua bên cạnh chàng.

Đường Luân áo não thở dài, vì một phút sơ ý mà bị người ta cướp lấy bảo vật. Nếu họ có lòng ác thì mình mất mạng như chơi. Điều chàng thắc mắc nhứt là tại sao người ấy không lấy Hỏa Long thần kiếm mà chỉ lấy Thủy Vân kiếm?

Chàng cúi đầu thở dài nghĩ đến còn ba hôm nữa thì đến ngày trăng tròn, ngày chàng hiệp mặt với Bích Cơ.

Nhưng mà trên Chính Dương lầu mình đã lộ ra mình là người biết võ, không biết nàng có oán giận ta không? Đêm rằm không biết nàng có y lời hẹn, hay là...

Còn con ngựa già của ta nữa, không biết bây giờ nó lưu lạc phương nào?

Lúc bấy giờ tâm tư bối rối, chàng vụt tụ khí đan điền, thét lên một tiếng để xua đuổi những ý nghĩ đang quay cuồng hỗn loạn trong óc, ngõ hầu lấy lại bình tĩnh.

Chàng nhớ đến lời dặn của sư phụ, phải cấp tốc luyện tập Kim Cang Đại La kiếm pháp.

Đảo mắt nhìn quanh, chàng muốn tìm một nơi kín đáo để luyện võ. Thấy bên cạnh có những phiến đá nằm ngổn ngang cao khỏi đầu người, chàng nghĩ :

- Chỗ đó có thể tạm dùng được.

Thế là chàng phi thân vào nơi ấy, thấy sau những phiến đá có cây lá chằng chịt, bóng râm mát mẻ, và có một cửa động lõm sâu vào.

Đường Luân bước vào cửa động, tìm một nơi vắng vẻ ngồi xếp bằng tròn, mở quyển sách ra trước mặt, mặc tưởng trầm tư nghiên cứu tỉ mỉ bảy thế võ Kim Cang.

Lần này chàng không dám làm hao tổn khí lực nữa mà dùng phương pháp “đọc sách luyện võ”. Chàng để hết tâm tư vào những trang sách, mà vận dụng trí tưởng tượng ra những thế võ này phải diễn biến ra sao, nghĩa là chỉ đọc bằng tâm tư chớ không phải bằng cử động.

Bảy thế võ xem ra cực kỳ đơn giản nhưng mà bên trong tiềm tàng không biết bao nhiêu chỗ khôn khéo, muốn thấu triệt được thật là thiên nan, vạn nan.

Thông minh như Đường Luân mà suy đi nghĩ lại cũng không làm sao hiểu thấu đáo, cặn kẽ được chỗ hay của môn tuyệt học, không bao lâu mồ hôi trán đã rịn ra lấm tấm.

Lúc chàng cúi đầu trầm tư mặc tưởng thì mặt trời mới lên hai sào, đến khi chàng giựt mình ngẩng dậy thì ánh tà dương đã chênh chếch về Tây, bóng chiều bảng lảng buông khắp đầu non ngọn núi.

Đường Luân thở dài, sau một ngày suy nghĩ, chàng đã hiểu thêm được phần nào, thò tay nắm lấy chuôi thanh bá kiếm. Đường Luân rất muốn đứng dậy đi một đường Kim Cang kiếm pháp để xem lợi hại dường nào.

Nào ngờ chàng vừa dợm đứng dậy liền té nhủi xuống, trỗi dậy không được. Thì ra sau một ngày mệt nhọc, hơi sức của chàng hao tốn hầu hết.

Bấy giờ chàng mới cảm thấy bao tử của mình đói lên dữ dội. Không có cách nào khác hơn, chàng bò lần ra ngoài cửa động, leo lần lên cây, hái vài ba trái cây rừng ăn cho đỡ dạ. Mùi vị tuy chua chát, nhưng trong lúc đói lòng, Đường Luân cũng cảm thấy ngon.

Có đồ ăn vào miệng, tinh thần lần lần hồi phục, chàng lại ngồi xếp bằng trên ngọn cây điều công dưỡng khí để an thần.

Lâu lắm, chàng hé mắt ra nhìn quang cảnh chung quanh, thấy sau lớp màn đêm mờ ảo, tứ bề núi non trùng trùng, điệp điệp, ngoài tiếng gió lộng xào xạc qua kẽ lá, hòa lẫn với tiếng thông reo réo rắt, bốn bề không còn một tiếng động nào khác nữa.



Mặt trăng to và tròn vành vạnh, tỏa xuống không gian một màu bàng bạc. Ánh trăng lan tràn khắp cành cây kẽ lá, đem đến cho Đường Luân một niềm vui khôn tả.

Sự mệt nhọc buổi ban ngày, giờ đây tiêu tan mất cả. Đường Luân nghĩ thầm :

- Đợi khi nào công việc của chuyến đi này hoàn thành, ta sẽ tìm một nơi danh lam, thắng cảnh, sơn thủy hữu tình để cư ngụ ngõ hầu rữa sạch mối phiền lụy giữa trần ai.

Chàng đang say sưa đắm chìm giữa cảnh thiên nhiên của tạo vật, thình lình một tiếng thét xé toang bức màn đêm :

- Hay lắm! Đố mi chạy ngã nào cho khỏi.

Đường Luân giựt mình, vội vàng định tĩnh tâm thần, thu mình vào bụi rậm, đảo mắt nhìn quanh.

Thấy có ba chấm đen chạy nhanh về phía những phiến đá nằm ngổn ngang. Nhìn kỹ, Đường Luân thấy người đi đầu bước chân loạng choạng, có lẽ là sức đã cùng, lực đã kiệt.

Còn hai người đuổi theo phía sau lưng thì mở thế gọng kềm, cứ tìm cách chận đầu người này mãi. Xem tình thế đó thì họ quyết bắt cho được mới cam tâm.

Một gã vạm vỡ vừa đuổi vừa thét :

- Lão ăn mày già, đến đây sơn cùng thủy tận, không cánh lên trời, không đường xuống đất, thôi thì đầu hàng đi để chúng ta khỏi mất công đeo đuổi.

Một gã lùn cười ồ ồ rằng :

- Thôi thì Lưu đại bang chủ hãy dừng chân lại, e rằng gươm đao không có mắt, rũi có mệnh hệ nào, thì hóa ra thằng họ Thường này là kẻ bất nhân... ha ha...

Người đi đầu không trả lời, cứ cắm cổ chạy trối chết. Đường càng đi càng gập ghềnh, hiểm trở, bước đi của ông ta càng thấy khó khăn.

Hai người phía sau huýt còi inh ỏi, nhất là người lùn, cứ tìm cách qua mặt người phía trước để chận đầu.

Đường Luân nghe giọng nói dường như quen thuộc lắm, vội vàng phi thân ra ngoài trông, thò đầu nhìn qua khe đá để xem cho tỉ mỉ.

Trong chớp mắt, người trốn chạy đã đến cách chỗ Đường Luân chừng hai trượng.

Một chút sơ ý, ông ta vấp phải một hòn đá, ngã sóng soài trên mặt đất, suýt soa rên rỉ...

“Vút”, người lùn bay vèo tới chận đầu, cười khoái trá :

- Lưu bang chủ, chúng tôi thật là đắc tội.

Câu nói chưa dứt thì bàn tay tả vươn ra như vuốt ó, chộp một đường thần tốc vào mình người té dưới đất.

Đường Luân nấp sau phiến đá suýt nữa buột mồm rú lên, vì lẽ đòn Ưng Trảo công của người lùn, không chộp vào cườm tay của đối thủ mà lại chộp vào cánh chỏ, rõ ràng là hắn muốn tung ra độc thủ Phân Cân Thác Cốt.

Nào ngờ...

Lão già ăn mày té nằm dưới đất, thình lình lăn tròn một vòng, rồi rút binh khí lòn ra sau lưng của đối thủ, gạch một đường chớp nhoáng.

Miếng đòn này thật là xuất kỳ bất ý không ai ngờ trước được. Người lùn đang dùng hết sức tấn công, suýt nữa sau lưng mình phải thọ thương. Hắn rú lên một tiếng, thu tay đổi bộ, nhưng mà ống tay áo cũng bị binh khí của đối phương cắt mất.

Người vạm vỡ thấy vậy, bay vù tới... lão già ăn mày thừa khi người lùn trong một phút bàng hoàng kinh hãi, nhanh như chớp lão lăn tròn mấy vòng, rồi đứng dậy, tựa lưng vào vách đá thở hổn hển, tay thủ sẵn binh khí, nói với người vạm vỡ rằng :

- Thằng tay sai của Trường Bạch Sơn kia, mau cút đi cho rảnh!

Người vạm vỡ này dường như đối với lão già ăn mày cùng đường mạt lộ này có điều đố kỵ, nghe tiếng thét, vội vàng đình bộ.

Dưới ánh trăng vằng vặc, hình ảnh của ba người ấy thảy đều đập vào mắt chàng một cách rõ rệt.

Đường Luân giật mình, không biết tại sao ba người này lại đến đây?

Lão già ăn mày toàn thân đẫm máu, áo quần tơi tả, nhưng sau lưng lão rõ ràng mang cả thảy mười chiếc bị, đích thị là Tổng bang chủ của Cùng Gia bang, Vương Câu Kiến Sầu Lưu Bất Cùng!

Còn người vạm vỡ kia chính là tên Cẩm y thị vễ Miêu Bá Tây.

Còn cái lão lùn tịt, gầy gò kia thì chính là Trường Bạch Đại Quái Thương Phong Lâm vậy.

Thương Phong Lâm vén tay áo của mình lên, buông ra mấy tiếng cười nham hiểm rằng :

- Lưu đại bang chủ ơi! Tôi nghĩ rằng Bang chủ nên biết thời vụ, mang chiếc bát bằng vàng và món đồ kia đưa ra hoặc giả triều đình ban ơn, tặng cho Bang chủ một tước vị.

Chẳng phải thằng họ Thương này cố tình làm khó, nhưng chắc Bang chủ cũng biết sơ qua về Vô Hồn lệnh chứ?

Đường Luân tim đập rộn ràng, chàng cắn răng nín thở, lắng tai nghe ngóng. Trong thâm tâm chàng nổi lên có ba chữ mà chàng thấy có khắc trên thanh Hỏa Long thần kiếm :

Vô Hồn Điệu!

Lưu Bất Cùng cười ồ ồ trả lời :

- Ha ha... thằng Vương Câu Kiến Sầu này suốt đời chuyên đánh chó, không ngờ hôm nay lỡ uống một miếng rượu, mà bị hai con chó này cắn phải. Mi đừng hòng lấy được chiếc bát vàng và món đồ ấy.

Miêu Bá Tây hò hét ầm ĩ :

- Nhà ngươi cùng đường rồi mà cũng ra oai ư?

Lưu Bất Cùng hổn hển, vung món binh khí trong tay là chiếc bát bằng đồng ra nói rằng :

- Nếu ta hôm nay chẳng uống nhằm rượu độc của mi làm cho gân cốt rả rời thì bọn bây làm gì được ta. Mau bước tới đây lảnh thêm một đòn nữa!

Miêu Bá Tây trợn mắt mà không dám bước tới. Đường Luân thấy trên mặt của va tím bầm, rõ ràng đã bị Lưu Bất Cùng tặng cho mấy bát bằng đồng nên bây giờ hãy còn e sợ.

Thường Phong Lâm cười thích thú, nói rằng :

- Lão già ăn mày thật không thức thời vụ! Người của Vô Hồn tông ở gần đâu đây, mi muốn Vô Hồn lệnh thật dễ như trở bàn tay.

Lưu Bất Cùng mắng :

- Đồ chó! Mi đừng đánh giá ta quá thấp. Ta đã từng đấu với thằng Hải Ma ba trăm hiệp, vậy thì còn sợ Vô Hồn lệnh là nghĩa làm sao.

Thường Phong Lâm cười ồ ồ :

- Hải Ma! Mi lấy tên của thằng Hải Ma ra bắt nạt ta ư? Thằng Liên Hải Thiên bây giờ đang bị bao vây bốn phía. Người trong thiên hạ, bất luận từ Nam chí Bắc thảy đều tìm tới để thanh toán hắn... E rằng phần đất của hắn sẽ giữ không nổi mà còn lại sa lầy là đằng khác.

Thường Phong Lâm gật gù :

- Nhưng mà... Thánh thượng vì nể tình Bích Cơ, nên rất có thể hạ lệnh cho Vô Hồn tông giúp sức... và tới chừng đó Liên Hải Thiên sẽ nghiễm nhiên là một bậc thông gia với Thánh thượng.

Giọng nói của Thường Phong Lâm bỗng trở nên khắc bạc :

- Còn nếu như thằng Liên Hải Thiên bất thông thời vụ, và con Bích Cơ vẫn cứ một mực chua ngoa, đanh đá, thì Vô Hồn tông nhứt định sẽ đổ dầu thêm vào lửa, làm cho cha của nó chết một cách bi thảm, và con Bích Cơ sẽ đời đời giam mình trong Cấm cung u tịch.

Câu nói thật là đắc chí.

Nằm sau phiến đá, Đường Luân trống ngực đánh thình thình, huyết sục sôi, đan điền nóng bỏng, suýt nữa chàng mất đi vẻ bình tĩnh cố hữu của chàng.

Thường Phong Lâm lại nói :

- Thánh thượng muốn chiếc bát bằng vàng và món đồ kia của mi chẳng qua là dùng để chỉnh đốn võ lâm, ngõ hầu đem ân đức của Thánh thượng rải khắp chín châu bốn biển. Hải Ma và các hạ đây vốn có cừu thù, mà Thánh thượng muốn cưới con gái của Hải Ma, nay mượn mi giúp một tay thì mi phải biết thời thế mà thuận đi cho!

Lưu Bất Cùng trợn mắt gất tét, hổn hển nói rằng :

- Nói nhảm, nói nhảm! Ta thà chết chớ chẳng chịu khuất thân!

Thường Phong Lâm sa sầm nét mặt, chỉ Lưu Bất Cùng mà nói rằng :

- Mi thật sự là tự tìm đường chết, lão nhị, bắt lấy nó!

Miêu Bá Tây gầm lên một tiếng, đánh xéo ra một chưởng vào hông của Lưu Bất Cùng.

Tiếng không khí bị bàn tay của va khuấy động vang lên những tiếng vì vèo.

Lưu Bất Cùng loạng choạng vung chiếc bát bằng đồng ra đón đỡ.

Đường Luân cau mày, bàn tay toát mồ hôi của chàng nắm chặt chuôi Hỏa Long thần kiếm, dồn hơi lên tận đầu, sẵn sàng xuất thủ. Nhưng mà...

Tiếng nói của Thường Phong Lâm lại cất lên :

- Lão nhị, ta phải bắt sống để cho thằng già này nếm mùi chua cay của Vô Hồn lệnh, đồng thời chúng ta còn có thể khái thác chiếc bát bằng vàng và món đồ kia nữa...

Đường Luân lại dằn cơn xúc động, rạp mình nằm im mà suy nghĩ đến cái câu vàng ngọc của thấy mình :

Chuyến đi này con phải nhớ làm sao cho lòng mình rắn như sắt thép, lạnh như băng giá, tuyệt đối không nên vì đàn bà mà làm hư đại cuộc.

Một tiếng thét rùng rợn vang lên cắt đứt ý nghĩ của chàng. Tiếp theo là một tiếng kêu rên hổn hển, Thường Phong Lâm cất tiếng sang sảng :

- Lão nhị! Chúng ta đi thôi!

Miêu Bá Tây nguyền rủa thêm mấy tiếng, rồi có tiếng lá khua xào xạt... rồi im dần... im dần...

Thì ra Miêu Bá Tây vừa mắng lão ăn mày, hai bàn tay vươn ra như một chiếc kéo khổng lồ, tấn công Lưu Bất Cùng.

Lưu Bất Cùng mặc dầu trúng độc, anh hùng mạt lộ cùng đường mặc dầu tay chân rã rời nhưng hơi tàn vẫn còn, ông ta nạt :

- Đây là đòn Thái Bát Đả Cẩu!

Chiếc chén bằng đồng luồn qua cái thế Thôi Song Vọng Nguyệt của Miêu Bá Tây, thân hình của Lưu Bất Cùng lảo đảo trờ tới tấn công một đòn xéo vào bên cánh tả của đối phương.

Chiếc bát đồng đánh một đòn dữ dội vào gò má của Miêu Bá Tây, làm cho hắn rú lên thảm thiết.

Lưu Bất Cùng đắc thế rồi nhưng biết rằng mình cũng không thể nào thoát khỏi nên gầm lên một tiếng, quay chiếc bát bằng đồng lại đập một đường dữ dội vào huyệt Thái Dương của mình.

Nhưng mà, nhanh như chớp, Thường Phong Lâm đã bước ra sau lưng của Lưu Bất Cùng. Đòn Ưng trảo của hắn nhanh hơn điện, khóa chặt vào cánh chỏ của Lưu Bất Cùng đồng thời thi thố đòn cay độc Phân Cân Thác Cốt.

Lưu Bất Cùng đau thấu tâm can, rú lên một tiếng bi thảm rồi ngất lịm đi...

Thường Phong Lâm cười ồ ồ, thò tay ra kẹp lấy lão già ăn mày rách rưới vào dưới nách, lạnh lùng nói :

- Thật không ngờ một người quyền khuynh thiên hạ, chấp chưởng Cùng Gia bang là Lưu đại bang chủ mà cũng có ngày bi thảm hôm nay, hà hà...

Lão khoái trá quay đầu lại :

- Lão nhị, chúng ta đi thôi!

Dứt lời, hắn phi thân đi thẳng. Miêu Bá Tây càu nhàu mấy tiếng rồi cũng lủi thủi theo sau...

Đợi họ đi khuất rồi Đường Luân mới trỗi dậy sẽ lén theo dấu họ. Mất hai tiếng đồng hồ, trời đã bắt đầu sang canh ba, màu trời đen thẫm, gió bắt đầu lạnh lẽo...

Thình lình bỗng nghe Thường Phong Lâm huýt lên một tiếng còi, tách đường sang ngõ Tây, còn Miêu Bá Tây thì lại đi theo hướng Đông.

Đường Luân cười khúc khích, nghĩ thầm :

- Hay cho Trường Bạch nhị quái, quả nhiên giang hồ lão luyện, đề phòng có kẻ theo đuôi.

Đường Luân nghĩ thầm, Thường Phong Lâm ắt có người tiếp ứng nên mới đình bộ, quành sang ngõ khác đảo một vòng thật to để đánh lạc tai mắt của người theo dõi.

Trên mình của Miêu Bá Tây không có mang con mồi nên không sợ người ta theo dõi.

Đường Luân định chắc tên này sẽ về sào huyệt nên chàng không đuổi theo Thường Phong Lâm mà theo chân Miêu Bá Tây ráo riết.

Không có Thường Phong Lâm bên cạnh, Miêu Bá Tây càu nhàu :

- Cái thằng Hoàng thượng này thật là dã tâm đầy dẫy. Nó tìm thiên phương ngàn kế để chiếm cho được con Bích Cơ, lại còn mơ mộng muốn làm bá chủ võ lâm, lại muốn vơ vét hết ngọc ngà, châu báu đem về Hoàng cung... Hừ... Vô Hồn tông không biết sẽ tung ra bửu bối gì đây. Thằng Hải Ma phen này thật là nguy tai. Còn con Bích Cơ chắc chắn sẽ lọt vào bàn tay của Thánh thượng.

- Ấy chết! Con nhỏ này nó có điều hiềm khích với ta, nó cố tình mê hoặc Thánh thượng để nắm ngôi Hoàng hậu... Trời! Vậy thì ta không còn chỗ để đội nón...

- Hừ! Vô Hồn tông vừa ra mặt thì Thánh thượng không ngó ngàng gì đến chúng ta nữa... Hừ! Suy đi nghĩ lại chỉ vì một mình con Bích Cơ mà gây ra sóng gió.

- Hừ! Thật ra con Bích Cơ rất là hấp dẫn, tiếc rằng ta nuốt chẳng được nó...

Đường Luân hơi giận tràn hông, quyết định trừng trị thằng này một mẻ. Chàng thò tay xuống đất nhặt lấy mấy viên sỏi lên, sửa soạn hành động...

Lúc bấy giờ gió đêm xào xạc, Đường Luân nương theo tiếng gió, ném ra mấy hòn sỏi.

Ám khí nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động, đi phớt cọ vào vết thương trên má của Miêu Bá Tây ban nãy làm cho hắn kêu lên rầm rĩ.

Ném xong, Đường Luân thu hình trốn vào tàn cây, nhưng Miêu Bá Tây cũng nhận ra, thét :

- Hừ! Ai đó?

Hắn càng chịu đau, đánh phủ tới một chưởng vào lùm cây mà Đường Luân đang trốn.

Một luồng sức mạnh tràn tới, làm cho rung cây đổ lộc, cành lá bay tơi tả...

Đường Luân lăn tròn ra phía sau một trượng, trong miệng chàng phát ra những tiếng “te te” như tiếng gà rừng gáy... rồi tung mình nhảy tuốt lên một nhánh cây cao hơn năm trượng.

Miêu Bá Tây hậm hực mắng :

- Thật là xui xẻo, đến gà rừng mà cũng hống hiếp được ta, gió chi mà thổi như cắt da thịt, thật là la....

Hắn không dám buông tay ra nữa, cứ bịt chặt vết thương mà đi tới. Đường Luân cũng sẽ lén đi theo, cứ giữ khoảng cách chừng ba trượng.

Trước mắt chàng thình lình mở ra một vùng bao la bát ngát. Bóng đèn ma chập chờn giăng mắc đó đây, nhìn kỹ đó là một bãi tha ma rộng lớn.

Đường Luân lấy làm lạ, cớ sao Miêu Bá Tây lại den bãi tha ma này.

Chính vào lúc đó, từ xa xa vọng lại có tiếng dường như chó sủa trăng.

Đường Luân thấy Miêu Bá Tây có vẻ sợ sệt, gia tăng tốc độ chạy thẳng vào bãi tha ma. Đường Luân muốn đuổi theo, thình lình ba chữ Vô Hồn tông nổi lên trong trí.

Chàng sợ có người đồng bọn của Miêu Bá Tây nấp sẵn đâu đây nên chưa dám xuất hiện, mà chỉ nhóng cổ nhìn theo.

Lâu lắm, chàng mới sẽ lén nấp theo những mộ bia bò lần vào bãi tha ma. Đằng xa xa... hình bóng của Miêu Bá Tây nhỏ dần... nhỏ dần... rồi mất dạng trong ngôi cổ mộ.

Nhìn kỹ, Đường Luân thấy ngôi cổ mộ nằm trên một bãi cỏ hoang vừa, thấp thoáng có hai cánh cửa đỏ lòm.

Đường Luân vừa muốn tìm cách xê dịch lần về phía cổ mộ, thình lình sau lưng chàng có hai bàn tay lạnh ngắt như băng thò ra vỗ vào vai chàng...

Đồng thời một tiếng cười âm u lạnh lẽo vang lên. Đường Luân là một người sắt đá mà cũng rởn ốc, rùng mình...

Thân hình của Đường Luân cơ hồ mềm nhũn cả ra, dường như bị khiếp đảm bởi giọng cười rợn người đó... Sau lưng chàng lại vang lên một tiếng cười âm u quái gở.

Người ấy chợt thổi một làn hơi lạnh vào sau gáy của chàng...

Chính vào lúc làn hơi lạnh đó lướt qua gáy chàng, nhanh hơn điện, Đường Luân tuốt gươm ra khỏi vỏ, vớt một đường cực kỳ thần tốc về phía sau. Lưỡi gươm đâm vào một vật gì mềm nhũn.

Phía sau lưng chàng vang lên một tiếng động, có một vật ngã trên mặt đất, và bàn tay giá lạnh của người kia cũng rời khỏi vai chàng.

Liền theo đó, Đường Luân lướt tới hơn một trượng rồi mới quày đầu nhìn trở lại.

Chỗ chàng đứng ban nãy có một xác người gầy gò khô đét nằm công quắp trên mặt đất. Máu từ trong bụng tuôn ra xối xả.

Đường Luân rất làm hối hận, bởi vì xuất thủ quá nặng tay, làm cho người ấy chết không kịp trối. Ngoài mặt người này có vẻ đanh ác, nhưng biết đâu trong lòng họ lại là một kẻ từ tâm. Nếu giết lầm người tốt thì thật là một điều đáng tội.

Đường Luân sững sờ một giây, đoạn lôi xác chết giấu sau một tấm mộ bia, lau sạch lưỡi kiếm của mình rồi lần bước về ngôi cổ mộ.

Thình lình một tiếng còi huýt vang...

Thường Phong Lâm kẹp Lưu Bất Cùng từ trong một bụi lau lách lướt ra đi thẳng vào cánh cửa màu đỏ.

Đường Luân mừng rỡ, vội rạp mình bất động.

Câu nói của sư phụ lại văng vẳng vang lên :

- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Đường Luân trợn trừng mắt, quyết định vào cổ mộ một phen để phá tan những mối ngờ vực trong lòng, để dò xét cho rõ hiện nay Bích Cơ đang lâm vào hoàn cảnh khốn đốn như thế nào, và cũng để tìm cách cứu Lưu Bất Cùng.

Thấy hai pho tượng bằng đá sừng sững bên cạnh cửa, nhanh như một con thỏ, Đường Luân lăn tròn vào dưới chân của hai pho tượng đó, đoạn trườn tới... trườn tới bò lần vào.

Đảo mắt nhìn quanh thấy không có chỗ nào khả nghi, Đường Luân bỗng bạo dạng tiến sát đến bên hai cánh cửa đỏ lòm.

Một tiếng “két” vang lên. Cánh cửa thình lình vụt mở. Một luồng gió lạnh thốc ra, kèm theo một tiếng kêu não nùng. Thì ra một con chim ăn đêm từ bên trong vừa bay vút ra.

Thừa cơ hội, Đường Luân dùng mũi gươm chống trên mặt đất, cất mình bay thẳng vào đồng thời vươn tay ra, chàng bám chặt trên vách đá của ngôi cổ mộ.

Một mùi hôi tanh khó chịu xông vào mũi chàng lẫn hơi đêm lạnh lẽo. Rồi bỗng “sầm” một tiếng, cánh cửa vùng khép chặt lại, Đường Luân lập tức lại lọt vào cái khoảng tối om om...

Trong cảnh âm u thăm thẳm, chợt có những chuỗi cười rùng rợn vang lên, hòa lẫn với tiếng chim kêu ríu rít thật là thê thảm, ngỡ như tiếng quỉ khóc thần sầu, nghe qua rùng mình sởn ốc.

Thấy bên trên có một khoảng trống, Đường Luân cắn răng, hai bàn tay bám chặt vào tường dùng công phu Bích hổ du tường bò dần lên.

Đường Luân nhìn thấy ở một góc ngôi cổ mộ có một khoảng xây lõm sâu vào, chàng vội thu mình trong ấy, đoạn thò tay vào túi lấy ra một viên thuốc có bọc sáp.

Bẻ lớp sáp bên ngoài, Đường Luân búng mạnh viên thuốc vào tường. Một tiếng “bốp” vang lên, viên thuốc nổ bùng, bắt vào dưỡng khí cháy bừng lên tạo thành một ngọn lửa cao hơn trượng khiến phía bên trong vùng lửa sáng rực.

Ngọn lửa cháy bừng rồi vụt tắt, tiếng cười rú rùng rợn cũng im bặt. Dường như những người ấy không thấy Đường Luân và đang im lìm để sẵn sàng ứng chiến.

Nhờ ánh lửa cháy lên trong khoảnh khắc, Đường Luân thấy chỗ mình đang đứng là một gian phòng nhỏ bé. Xem tình thế dường như bên trong này có đặt nhiều cơ quan máy móc lắm thì phải.

Đường Luân lại thò tay vào túi móc ra một chiếc nhẫn tròng vào tay, trên chiếc nhẫn đó có gắn một vật nhọn dài chừng hai tấc.

Trước mắt chàng thình lình vụt sáng hẳn lên. Thì ra bên trong bấy giờ nổi lên một ngọn đèn leo lét. Nhờ ánh sáng mờ ảo đó, Đường Luân thoáng thấy có dường như mười mấy bộ xương người, quì gối quay đầu về hai cánh cửa màu đỏ, sau lưng họ là một cỗ quan tài gần như mục nát.

Lắng tai nghe ngóng, Đường Luân nghe thấy có hai người đang thở nhè nhẹ trong gian phòng này. Vậy thì rõ ràng có người đang mai phục.

Đường Luân lại thò tay vào túi, móc ra một viên thuốc dẫn hỏa nữa, ném vù về phía mấy bộ xương người.

Lửa cháy bừng lên, nhưng một bộ xương người thình lình rú lên một tiếng nhảy tạt ra ngoài để tránh lửa.

Đường Luân đang để hết tâm trí đối phó, vừa thấy bộ xương người cử động, như một đường tên xé gió, Đường Luân bắn vụt tới, xử ngay một đòn Tang Ưng Cầm Thố, thò ngón tay ra như một lưỡi kiếm, điểm một ngón cực kỳ mạnh bạo vào huyệt Kiến Lý của đối phương.

Các xác ấy thoáng thấy Đường Luân nhảy bổ tới, kêu lên một tiếng kinh hoàng, vung bàn tay ra chộp một cái thật mạnh vào giữa ngực của Đường Luân. Đường võ thật là sắc bén.

Hai bàn tay của hai người chạm vào nhau. Đường Luân tê rần cả một cánh tay, biết rằng nội lực của người này không kém hơn mình. Không suy nghĩ lôi thôi, Đường Luân tức tốc biến thế dùng tay tả của mình vòng theo ngã dưới điểm vào huyệt Linh Đài của đối thủ.

Xác chết hự lên một tiếng, trúng đòn ngã ngửa. Một dòng máu tươi rỉ ra khóe miệng.

Vừa đúng lúc ấy thì hai ngọn lửa cùng lúc thảy đều tắt phụt. Đường Luân vội rạp mình bất động, nghĩ thầm :

- Thật là nguy hiểm...

Trong cỗ quan tài chợt vang lên một câu nói :

- Lão nhị, sao thế?

Đường Luân không chờ cho người ấy dỡ nắp quan tài trỗi dậy, chàng đã tụ khí đan điền, dồn hết sức mạnh vào cánh tay tung ra một chưởng.

Nắp cỗ quan tài đã gần mục nát, gặp phải áp lực của Đường Luân, tan ra từng mảnh vụn, bay rào rào khắp gian phòng. Một tiếng “két” vang lên, gian phòng nhỏ bé lại trở về với cảnh âm u, tịch mịch ban nãy.

Đường Luân thở dài... chàng lẩm bẩm :

- Thế là qua được ải thứ nhất.

Vận nhỡn quan nhìn khắp gian phòng, Đường Luân tiến lần về phía chỗ hiện ra ngọn đèn leo lét ban nãy, sờ soạng gặp phải một chiếc nút lồi lên. Đường Luân vội vàng đưa bàn tay tả của mình lên, dùng vật nhọn trên chiếc nhẫn ghim mạnh vào đó.

Nhiều tiếng “xè xè” vang lên, cả gian phòng nhỏ bé cơ hồ chuyển động, và trước mắt chàng hiện ra một cánh cửa đen ngòm. Nhanh như chớp, Đường Luân bắn mình xuyên qua cánh cửa, văng mình vào một con đường hầm sâu và tối.

Chàng không dám bước ngay ngạch cửa, e rằng cánh cửa bất thần sập xuống, đè mình chết như chơi.

Nhìn thấy trong con đường hầm, xa xa có lót bằng những chiếc đá màu trắng. Chàng cứ bước trên những phiến đá đó mà đi.

Quành qua một ngõ tối, trước mắt chàng vùng mở ra một cảnh huy hoàng rực rỡ, đồng thời có tiếng nhạc kỳ lạ trỗi lên, hòa lẫn với tiếng nhạc hư vô huyền ảo đó có tiếng rên rỉ, khóc than não ruột.

Âm thanh khi trầm khi bỗng như tiếng sáo tiếng tiêu, đầy dẫy oán hờn, ngập tràn bi thảm...

Đường Luân bàng hoàng ngơ ngẩn, vội vàng chuyền nội lực ra làm cho tâm tư của mình bình tĩnh. Chàng ngang nhiên bước tới, nhưng lắng tai nghe ngóng bốn bề, đề phòng bất trắc, cánh tay chàng đặt sẵn trên chuôi gươm, sẵn sàng tung ra sát thủ.

Trên tường chạm trỗ tinh vi, những chiếc cột to tướng sơn son thếp vàng đầy vẻ cổ kính, nhưng bám đầy bụi bặm. Đường Luân phát giác đó đây có đặt nhiều cỗ quan tài.

Bên những cỗ quan tài đó lại có nhiều bộ xương nằm ngồi la liệt.

Nhiều bộ xương còn mang giáp sắt trên mình, bên lưng còn mang nhiều thanh bảo đao. Có nhiều bộ xương mặc toàn áo gấm, lưng đeo ngọc đái. Do những đồ trang sức đó, Đường Luân đoán chừng, thuở sanh tiền, những người này đều thuộc hàng công hầu khanh tướng.

Đường Luân chầm chậm tiến về phía trước, thấy nhiều bộ xương người mảnh mai nhỏ thó, mặc y phục của hàng cung nữ, trên đầu còn những chiếc trâm cài tóc và những món đồ trang sức của phụ nữ, cực kỳ quí giá.

Đường Luân thở dài, nghĩ thầm :

- Những người này đều là kẻ hồng nhan bạc phận, thuở sanh tiền chắc sống trên chỗ vàng son gấm vóc...

Mãi lo ra, nên âm thanh dìu dặt bắt đầu làm cho chàng bấn loạn tâm thần...

Chàng mơ hồ cảm thấy dường như tấm thân ngọc ngà kiều diễm của Bích Cơ cũng nằm lẫn trong những xác chết này. Cơ thể của nàng dần dần tan rã và vóc ngọc mình vàng rốt cuộc chỉ còn trơ lại một bộ xương đáng sợ...

Đường Luân tâm thần thảng thốt, cơ hồ cảm thấy những bộ xương trắng nằm ngổn ngang kia đều là những người quen thuộc, trong ấy có sư phụ của mình, có Khang Huệ, có thằng Tiểu Ngũ, và còn nữa... còn nữa...

Đường Luân toát mồ hôi lạnh, chàng “hự” lên một tiếng, tuốt gươm ra phân nửa, trợn mắt dằn tâm, để cho tinh thần định tĩnh... Tiếng nhạc u buồn bây giờ cũng thình lình ngưng bặt, ngôi cổ mộ đắm chìm trong cảnh im lìm tịch mịch...

Đảo mắt nhìn quanh, Đường Luân quyết đoán :

- Xem lối kiến trúc này, thì đây là ngôi lăng tẩm thuộc về đời nhà Tống, nhưng không biết đây là lăng vị hoàng đế nào? Còn Vô Hồn tông tại sao đến đây làm gì?

Càng suy nghĩ, tâm tư càng trầm tĩnh :

- Nếu là lăng tẩm đời nhà Tống, nếu người thợ xây lăng này không có dụng ý cao xa, ta có thể thoát khỏi nơi này.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác chàng đã đi sâu vào cổ mộ. Và trước mắt chàng hiện ra một bức màn đang buông rũ. Từ bên trong có ánh đèn leo lét tỏ ra.

Đường Luân giựt mình, vì chàng phát giác bức màn to tướng này thật là mới, khác hẳn với cảnh vật cổ kính chung quanh.

Còn đang kinh dị, thì một luồng gió lạnh thổi lốc tới. Bức màn to tướng bị vén lên.

Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, hiện ra một bóng người tóc xỏa ngang vai, hình thù quái dị, mặc một chiếc áo màu trắng.

Đường Luân tay nắm chuôi gươm, thối lui một bước, sẵn sàng nghênh chiến.

Cái thây ma kia bỗng nổi lên một tiếng cười rùng rợn, bước ra khỏi màn. Đường Luân toát mồ hôi lạnh, nạt :



- Mi là ai?

Xác chết lanh lảnh trả lời :

- Ta là ai? Ta là... là ma quỉ!

Lúc bấy giờ ánh đèn lần lần sáng lên. Đường Luân nhìn kỹ thấy người trước mặt mình là một thiếu nữ mặc áo màu trắng, nhưng gương mặt nhợt nhạt như xác chết.

Đèn dần dần sáng thêm lên, thiếu nữ bỗng buông ra một chuỗi cười rùng rợn, gỡ chiếc nạ xuống nhanh như chớp. Đường Luân giựt mình đánh thót. Thì ra đó là một nữ lang xinh đẹp tuyệt vời...

Nàng có hai đường mi cong vút, một sóng mũi dọc dừa nằm trên một khuôn mặt trái soan đều đặn. Nhưng đôi mắt của nàng thật lạnh lùng khôn tả. Đôi môi tái mét đem đến cho nàng một vẻ đẹp lạnh lùng đanh đá, thoáng nhìn qua làm cho người ta lấy làm kính nể.

Đường Luân liếc mắt nhìn trên mặt đất, thở phào một hơi nhẹ nhõm vì chàng nhìn thấy chiếc bóng của nữ lang kéo dài trên mặt đất.

Thiếu nữ áo trắng dường như đọc thấu tâm tư của Đường Luân, ha hả cả cười :

- Ma thì không có bóng, có bóng thì chẳng phải là ma, ha ha... ha ha ha...

Đường Luân ngẩng đầu lên, im lìm lặng lẽ.

Nữ lang đưa tay vén cao bức màn, nói với Đường Luân :

- Này, mi xem!

Đường Luân nhóng cổ nhìn vào, càng thêm hãi hùng kinh dị vì bên trong bày la liệt không biết bao nhiêu là bạc vàng, ngọc ngà châu báu...

Thiếu nữ nhìn ánh mắt kinh dị của Đường Luân, buông ra một tiếng cười nham hiểm, đoạn nói :

- Hãy nhìn ta!

Đường Luân quay sang nhìn thiếu nữ, thấy nàng đang tỏ ra một bộ điệu cực kỳ khiêu dâm quyến rũ. Nàng hỏi một câu đầy tình tứ :

- Mi xem ta đẹp không?

Cặp mắt lạnh lùng của nàng ngắm nhìn Đường Luân một cách khiêu khích. Tà áo trắng của nàng phất lên, bày ra phân nửa thể xác cực kỳ diễm lệ của nàng qua làn da trắng muốt.

Hai bàn tay Đường Luân toát đầy mồ hôi lạnh. Chàng không ngờ cái vẻ đẹp tinh ma quỉ quái của người thiếu nữ này lại quyến rũ con người đến thế.

Thiếu nữ áo trắng từ từ tiến đến bên Đường Luân, nói một câu say sưa đầy khiêu khích :

- Giữa cảnh đêm khuya canh vắng, ở một nơi tĩnh mịch như vậy, trước mắt người có vô số tiền tài của cải, và một người đẹp tuyệt trần, ngươi có chắc có ý muốn chiếm hữu phải chăng?

Đường Luân thần sắc uy nghi, nạt :

- Đứng lại!

Thiếu nữ áo trắng không màng đến lời nói của Đường Luân, vẫn từ từ tiến tới bằng một cử chỉ cực kỳ quyến rũ. Nàng nói như rót vào tai của Đường Luân :

- Bạc vàng và người đẹp ở đây hoàn toàn thuộc về mi, tại sao mi chẳng hưởng?

Đường Luân bước xéo ra một bước, cau mày gắt gỏng :

- Ta thường nghe yêu ma quỉ quái hay hiện hình thành người đẹp, và giả tạo bạc vàng để gạt gẩm người lương thiện.

Thiếu nữ áo trắng đưa cánh tay trắng muốt của mình ra nói rằng :

- Mi sợ? Mi hoài nghi? Mi sờ thử mà xem, đây có phải là xương thịt của người dương thế chăng?

Đường Luân quắc mắt, nhìn chằm chặp vào thiếu nữ, nói :

- Ta còn nghe người ta nói rằng, lũ tà ma quỉ quái đó có trăm phương ngàn kế, nhưng gặp kẻ đại trượng phu thì hoàn toàn vô công hiệu. Ta nay chẳng phải đại trượng phu nhưng cũng dám xưng là một người sắt đá.

Nói đoạn, nghiêm sắc mắt tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm kê vào cánh tay ngọc ngà kia. Thiếu nữ giựt mình, rút tay về thối lui mấy bước.

Đôi mắt của nàng dán chặt vào Đường Luân, gương mặt từ từ đổi sang lạnh lùng đanh đá. Nàng cười sắt lạnh :

- Hay cho con người sắt đá! Ba người ngoài kia có phải đều do mi giết?

Đường Luân giựt mình, hậm hực :

- Hừ! “người” à? Ta cứ ngỡ chúng là ma chứ?

Thiếu nữ áo trắng lại cười, dịu giọng :

- Người sắt đá thật có thủ đoạn giết người chẳng gớm tay. Trừ ra giết người, mi có muốn ăn thịt người không?

Đường Luân không rõ ngụ ý trong câu hỏi đó, nghiêm sắc mắt trả lời :

- Ăn được cũng ăn.

Thiếu nữ cười khanh khách, lẩm bẩm :

- Mùi vị của thịt người ngon nhất trần gian. Không những ăn vào có nhiều chất bổ, mà lại có thể diệt trừ nhân tính, phải không hử?

Thiếu nữ lại cất giọng nói :

- Cửu thiên ma âm của ta không thể làm cho mi tâm tư xao xuyến, mi thật là sắt đá.

Bây giờ tìm cách diệt trừ nhân tính của mi, thì sẽ trở thành một nhân vật lý tưởng của Vô Hồn tông.

Dứt lời, thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng lướt tới. Từ trong ống tay áo của nàng, có một cánh tay nõn nà xinh đẹp thò ra chộp vào giữa ngực Đường Luân.

Trong trí của chàng vùng nảy ra năm chữ Tiên hạ thủ vi cường, bất thình lình nạt lên một tiếng :

- Đỡ!

Tiếng đỡ chưa dứt thì lưỡi Hỏa Long thần kiếm bay tới rào rào như chớp giăng, sấm nổ, đâm một đường thật là độc ác vào dưới nách của đối phương.

Chàng đinh ninh rằng chỉ một đòn thì có thể hạ người này, nào ngờ mũi gươm lại đâm vào bức màn vang lên một tiếng như xé lụa.

Đường Luân giật mình, hoành thân trở bộ, róc ngược về sau lưng một kiếm nhanh như điện, đồng thời bay mình ra xa hơn một trượng, đứng trên một cỗ quan tài sơn son thếp vàng lộng lẫy.

Đường gươm thứ hai của Đường Luân vẫn chém trượt vào khoảng không một cách buồn cười.

Trụ mình trên cỗ quan tài, Đường Luân đảo mắt nhìn quanh, bóng dáng người đẹp không biết lẩn khuất nơi nào. Bên tai chàng văng vẳng tiếng cười khúc khích, như trêu chọc Đường Luân. Giọng nói ban nãy lại vang lên :

- Thật là người sắt đá... Ồ! Thật là người sắt đá!

Giọng nói nửa cười nửa cợt.

Đường Luân rợn tóc gáy, nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ nó là ma thật, nếu là người sao thân pháp nhanh nhẹn dị thường đến thế.

Thật là hiếm có trên đời!

Chàng thoáng thấy một chiếc ống tay áo bằng lụa bạch bị cắt trên mặt đất, rõ ràng đó là chiến lợi phẩm của hai đường gươm ban nãy.

Đường Luân dời khỏi cỗ quan tài, nhảy trở về mặt đất, dùng chiếc nhẫn có gai nhọn của mình đâm vào mặt đất. Chiếc gai rung lên bần bật. Đường Luân nghĩ thầm :

- Chắc là nó đã trốn theo một con đường bí mật. Muốn khỏi bị mắc bẫy cơ quan trong ngôi lăng tẩm này trừ phi có địa đồ trong tay, bằng không, không thể nào thấu đáo cho nổi.

Chàng trầm ngâm nghĩ ngợi, dùng mũi gươm vạch địa đồ trên mặt đất, suy tính đường đi nước bước trong ngôi cổ mộ.

Giây lâu, chàng mới ngước đầu nhìn lên, đếm về phía trước bảy viên gạch, đến viên gạch thứ bảy thì đúng vào chỗ ống tay áo của người đẹp rơi trên đó.

Đường Luân cau mày, đưa chiếc nhẫn có gai nhọn ra dợm đâm vào viên gạch thứ bảy.

Thình lình sau lưng chàng phát lên một tiếng cười hậm hực. Tiếng cười nhẹ như một đường tơ. Đường Luân giựt mình, trượt chân ra ngoài, đảo mình nhìn lên, thấy cách đó chừng một trượng hiện ra một người thân hình vạm vỡ.

Đường Luân thở dài, không ngờ thính giác bén nhạy của mình lại không thể phát hiện ra một kẻ đứng sau lưng mình trong khoảng cách đó.

Nhìn kỹ, chàng rợn gáy. Thì ra người vạm vỡ đó chàng đã từng gặp mặt ở dọc đường là Ma Đại Nhân.

Sắc mặt của Ma Đại Nhân vẫn lạnh lùng đanh đá, ông ta nói :

- Đường thư sinh, hãy nhìn dưới chân mi.

Đường Luân liếc mắt nhìn xuống, thấy dưới chân mình có ba chữ đẫm máu ròng ròng :

Vô Hồn lệnh.

Ba chữ này viết bằng máu, mùi hôi tanh xuống tận đan điền. Chàng biết Ma Đại Nhân không phải tay vừa, nên nghiêm trang hỏi :

- Chắc các hạ là cao nhân của Vô Hồn tông?

- Chính thế!

Đường Luân trầm tĩnh, chỉ dòng chữ máu, hỏi :

- Ba chữ này nghĩa là làm sao?

Ma Đại Nhân lạnh lùng nói :

- Đó là sắc lịnh đòi mạng của Vô Hồn tông. Nhận được Vô Hồn lệnh của bản Tông chủ thì từ rày về sau phải diệt ngươi cho bằng được. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn bảo toàn mạng sống thì hãy trao ra thanh Hỏa Long thần kiếm, may ra bản Tông chủ sẽ thâu hồi Vô Hồn lệnh lại.

Đường Luân bật cười :

- Kiếm còn thì ta còn, kiếm mất thì ta mất. Các hạ đừng mơ mộng hão huyền làm chi cho vô ích.

Ma Đại Nhân thẫn thờ suy nghĩ, lâu lắm ông mới ngẩng đầu lên, dịu giọng :

- Vậy thì... Đường tú sĩ, xin tú sĩ hãy đi theo tôi.

Dứt lời, ông thoát ra khỏi bức màn nhung đi vào bên trong. Đường Luân suy nghĩ một chút, rồi cũng nắm chặt thanh Hỏa Long thần kiếm, ngang nhiên bước theo.

Trước mặt chàng dựng lên một bức tường, dường như đã nghẽn lối đi. Nhưng bỗng vang lên một tiếng “két”, bức tường tách ra làm đôi, bên trong là một con đường hầm tối đen như mực.

Đường Luân dò theo từng bực đá mà đi xuống con đường hầm âm u lạnh lẽo. Quanh co một chút, trước mắt chàng bỗng sáng rực lên. Đó là một gian phòng bằng đá rộng rãi huy hoàng.

Ma Đại Nhân quay đầu lại, nở một nụ cười sâu độc :

- Đường tú sĩ, hãy theo ta.

Hai người vừa bước chân vào đó thì vách tường vụt khép kín lại.

Gian phòng thênh thang rộng rãi này thật khác hẳn với cảnh âm u rùng rợn ban nãy.

Trên tường đèn lưu ly giăng mắc khắp đó đây, tỏa ra ánh sáng sáng choang. Chỉ có hai hàng người áo trắng, đứng dựa vào tường là sắc mặt nhợt nhạt.

Ma Đại Nhân bước vào, cả thảy đều cúi đầu làm lễ, chẳng dám ngẩng đầu lên.

Thường Phong Lâm nhác thấy Đường Luân khẽ giật mình, nhưng rồi lại cười lên ồ ồ, đắc chí nói :

- Ngỡ là ai, té ra là Đường huynh đệ, ta xin chào mi đó.

Miêu Bá Tây hậm hực :

- Hừ! Lão Thường, mi sáng mắt ra chưa? Hồi đó ta bảo rằng nơi này khả nghi lắm mà mi không tin.

Đường Luân đảo mắt một vòng, nhãn quang của chàng dừng lại trên thân hình của Lưu Bất Cùng, bấy giờ đang bị trói vào một cây trụ ở giữa phòng.

Manh áo trước ngực của lão rách tơi bời, máu thắm chảy đầm đìa...

Đường Luân đau lòng như cắt, nhìn Ma Đại Nhân nói :

- Đây là lối cắt da xẻo thịt của bọn mi phải chăng?

Ma Đại Nhân bình thản trả lời :

- Chính thế.

Miêu Bá Tây lúc bấy giờ lên tiếng :

- Thưa Ma đại tông chủ, thằng già ăn mày này không nên thân, chưa nói ra được điều gì thì nó đã ngất đi.

Ma Đại Nhân lạnh lùng nói :

- Câm mồm lại, bây giờ có việc quan hệ cần kíp phải làm. Hãy để cho thằng khốn kiếp này sống thêm vài giờ nữa!

Nói rồi lão quay sang Đường Luân bảo :

- Bản Tông chủ trui rèn gần hai con giáp, nhân tính đã gần như hủy diệt. Hỉ nộ ái ố không còn nữa. Nhưng lần này vì muốn thi hành lời trối của tổ sư nên phải phá lệ một lần, tạm thời dung cho các hạ được toàn sinh mạng. Hừ! Bây giờ ta nhắc lại một lần nữa, đưa Hỏa Long thần kiếm cho ta ngay!

Đường Luân trả lời một câu sắc lạnh :

- Không thể được!

Ma Đại Nhân thở dài, dịu giọng :

- Bản Tông chủ cúi xin các hạ giao hoàn thanh bảo kiếm này lại cho Vô Hồn tông.

Một người tàn ác, khốc liệt như Vô Hồn tông chủ mà lại đi van xin người ngoài! Thái độ đó làm cho những người trong Vô Hồn tông thảy đều lấy làm lạ, nhưng chẳng ai dám hở môi.

Đường Luân gằn giọng hỏi :

- Thanh bảo kiếm có chi đáng giá mà các hạ lại xem trọng như vậy?

Ma Đại Nhân trả lời :

- Ta cũng không rõ. Ta chỉ thừa hành lời trối trăn của tiền nhân để lại mà thôi.

Đường Luân vừa muốn mở miệng hỏi thêm thì Ma Đại Nhân đã quay đầu lại thét :

- Bây đâu, mang Thư Hùng Kim Câu kiếm ra đây.

Có tiếng dạ rân. Trong chớp mắt bọn thuộc hạ đã dâng lên một đôi gươm sáng ngời ra trước mắt. Ma Đại Nhân trỏ cây Kim câu kiếm nói :

- Hai thanh gươm này do Mạc Tà và Giang Tương chế tạo đời Xuân Thu, có hiệu là Song Phương. Sắc bén của nó không thua gì Hỏa Long thần kiếm. Bản Tông chủ bằng lòng dùng nó để trao đổi với Hỏa Long thần kiếm, các hạ nghĩ sao?

Đường Luân lặng lẽ lắc đầu.

Ma Đại Nhân thở dài, nói rõ từng tiếng một :

- Trong ngôi cổ mộ này có vô số ngọc ngà châu báu, giá trị liên thành. Vậy thì... bản Tông chủ bằng lòng kèm theo số tài sản giàu sang địch quốc này, các hạ nghĩ sao?

Đường Luân không trả lời, mà cầm thanh bảo kiếm của mình chặt chẽ hơn ban nãy.

Trên gương mặt của Ma Đại Nhân thình lình biến sắc, ông ta quay lại nạt :

- Bảo con nữ quỉ đó vào đây!

Lệnh truyền của ông ta vang vang vào bốn vách. Trên vách đá vùng mở toát ra rồi khép lại.

Có một thiếu nữ từ bên trong lả lướt bước ra. Đường Luân nhìn kỹ thấy đó là thiếu nữ áo trắng mà mình vừa gặp ban nãy.

Dưới ánh đèn sáng choang, màu da của nàng không còn nhợt nhạt như ban nãy nữa.

Mái tóc dài buông xỏa giờ đây được chải vén lên khéo léo, búi gọn trên đỉnh đầu. Sắc mặt của nàng cũng đã được điểm trang thêm phần diễm lệ, xóa tan màu sắc âm u rùng rợn ban nãy.

Nàng lặng lẽ xá chào Ma Đại Nhân rồi im lìm cúi đầu chờ đợi.

Ma Đại Nhân quay sang Đường Luân hậm hực nói :

- Ngoài Kim Câu bảo kiếm và ngọc ngà châu báu trong kho tàng đồ sộ, bản Tông chủ lại kèm thêm một món bảo vật này. Đây là một viên ngọc quí mà bản Tông chủ đi khắp chân trời góc biển, tốn hao không biết bao nhiêu tâm lực mới tìm ra. Bản Tông chủ chỉ diệt hết nhân tính của nó, mà chỉ chừa lại tình dục mà thôi. Các hạ hãy lấy đi để làm một món đồ tiêu khiển, mà hưởng một nguồn hạnh phúc nhất trần gian. Lẽ ra, món bảo vật này bản Tông chủ để dành hiến dâng cho Thánh thượng, nhưng bây giờ ta thay đổi ý kiến, dùng nó để đánh đổi Hỏa Long thần kiếm, thật là một sự hy sinh vĩ đại của ta.

Đường Luân cau mày, đưa cặp lông mày lóng lánh hào quang nhìn thiếu nữ áo trắng, lạnh nhạt nói :

- Một món đồ tiêu khiển quí giá nhất trần gian!

Ma Đại Nhân đắc chí cười khanh khách, nói thêm rằng :

- Ta đã ướp xác con bé này, cứ đến nửa đêm thì tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Thân hình mềm mại như lụa đào, thật là phong lưu tột đỉnh!

Đường Luân tuốt phắt thanh Hỏa Long thần kiếm, chém một đường mãnh liệt trên mặt đất. Một tiếng “kẻng” vang lên, lửa bắn tung tóe. Chàng chau mày cất giọng đồng sang sảng :

- Lão già ma quái kia, mi xem ta là hạng người gì? Mi hãy nói cho ta biết rõ nguyên nhân vì sao mi nhứt định lấy cho được Hỏa Long thần kiếm?

Ma Đại Nhân biến sắc, trả lời sắc lạnh :

- Việc này có quan hệ đến bản môn, mi hà tất phải hỏi cho kỹ. Sự hy sinh của ta đã quá đáng lắm rồi!

Đường Luân ngang nhiên hỏi :

- Hay lắm!

Ma Đại Nhân vội vàng quay sang người thiếu nữ áo trắng truyền lịnh :

- Mi mau bái kiến chủ nhân mới của mi!

Thiếu nữ áo trắng cúi đầu lặng lẽ bước tới thi lễ với Đường Luân.

Ma Đại Nhân nạt :

- Cớ sao mi mặt buồn dàu dàu, chẳng tươi cười lên cho chủ nhân vui vẻ.

Thiếu nữ áo trắng khẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo, trong nét cười đó chứa ẩn một nỗi niềm chua xót. Đường Luân giựt mình nạt :

- Khoan!

Tiếng “khoan” đó làm cho Ma Đại Nhân trở về với thái độ lạnh lùng đanh ác ban nãy. Ông ta hậm hực :

- Một lời nói của ta như dao chém đất, bây giờ mi hãy dắt nó và mang tất cả ngọc ngà, châu báu nơi đây mà ra khỏi chỗ này, để Hỏa Long thần kiếm lại.

Đường Luân mỉm cười nói :

- Ma đại tông chủ hà tất nóng nảy! Tôi chưa hứa kia mà, Ma Đại Nhân!

Ma Đại Nhân gắt gỏng :

- Mi hối hận ư?

Đường Luân rùn vai trả lời :

- Tôi chưa bằng lòng thì sao gọi là hối hận?

Nói đoạn, Đường Luân một tay cầm gươm, một tay thủ thế, bước lần về chiếc cột đang trói Lưu Bất Cùng.

Lúc bấy giờ, Lưu Bất Cùng hơi thở thoi thóp như đường tơ, khe khẽ rên rỉ. Đường Luân nói :

- Thủ đoạn của Vô Hồn tông thật là tàn khốc. Nếu anh hùng hảo hán trong thiên hạ mà hay biết thì chê cười đến mức nào.

Ma Đại Nhân nở một nụ cười sâu độc :

- Tôn chỉ của Vô Hồn tông là diệt trừ nhân tính. Nhân tính bị diệt rồi thì không còn gì gọi là tàn khốc nữa.

Ông ta hậm hực, nói :

- Nếu trên mình các hạ không có Hỏa Long thần kiếm thì có lẽ đã nếm mùi vị chua cay này rồi.

Đường Luân trờ tới một bước, kê lưỡi Hỏa Long thần kiếm lên mối dây trói Lưu Bất Cùng, cao giọng nói với Ma Đại Nhân :

- Tôi đã nghĩ kỹ, ba món bảo vật mà Tông chủ đã nói, tôi vẫn chê là chưa đủ. Ha ha... được một muốn mười, tôi muốn thêm sanh mạng của lão già ăn mày này, Ma Đại tông chủ nghĩ sao?

Ma Đại Nhân đưa mắt ra dấu cho Thường Phong Lâm. Thường Phong Lâm bước tới cười rằng :

- Tôi nghĩ rằng thằng già này có cũng được, mà không có cũng được. Nhưng chỉ vì...

chỉ vì nó là một tên khâm phạm của triều đình nên không thể nào được.

Ma Đại Nhân gật gù :

- Vậy thì việc này quan hệ lớn lao, lão phu không đủ quyền định đoạt.

Thường Phong Lâm cười ồ ồ trả lời :

- Ma Đại Nhân là nhất tông chi chủ, võ công tột đỉnh, sao không quyền định đoạt?

Ma Đại Nhân cười khanh khách, mồm mấp máy định nói gì... nhưng Đường Luân đã nhanh như cắt, đảo mạnh lưỡi gươm hai vòng, trong chớp mắt đã cắt đứt phăng những đường dây trên mình của Lưu Bất Cùng, kề sát tai nói nho nhỏ :

- Lưu đại bang chủ, tôi đến cứu Bang chủ đây...

Đoạn chàng cất cao giọng nói :

- Khoan! Bây giờ tôi đã nghĩ ra một giải pháp lưỡng toàn...

Nói đoạn, chàng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, thật ra trong ngôi cổ mộ kiến trúc theo đời nhà Tống này...

Chợt ngẩn phắt đầu dậy, chàng nhìn thấy chính giữa trần nhà có khoét một lỗ tròn nho nhỏ. Đường Luân mừng rỡ, quả không ngoài sự ước đoán của chàng, chàng đã tìm ra manh mối.

Không chần chờ nữa, Đường Luân thình lình nhún mình bay lên cao bốn trượng, thò cánh tay tả ra, dùng chiếc nhẫn có gai nhọn của mình đâm một nhát thật mạnh vào lỗ trống đó.

Một luồng sức mạnh từ trong cơ thể Đường Luân tràn sang chiếc nhẫn truyền vào lỗ hổng.

Mọi người trong gian phòng thấy thái độ kỳ lạ của Đường Luân thảy đều sững sờ kinh ngạc.

Nào ngờ, đến khi Đường Luân rơi về mặt đất, mọi người mới biết nguy...

Ma Đại Nhân thét lên một tiếng rợn người, đánh sả song chưởng vào giữa mặt của Đường Luân bằng một thế kinh thiên động địa.

Tiếp theo đó, cả gian phòng rầm rầm chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏa Long Thần Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook