Chương 22: Người đẹp khéo dùng mỹ nhân kế
Từ Khánh Phụng
21/05/2013
Đường Luân giật mình, chàng ngơ ngác ngắm nhìn lưỡi dao sáng loáng. Lúc bấy giờ chất độc công phạt dữ dội, chàng rất mong muốn dùng lưỡi dao kia đâm thẳng vào tim để giải quyết sự đau đớn. Vừa định mở miệng trả lời, chợt nghe Quỷ Nữ nói :
- Thật là lạ, mi là một vị Chưởng môn của Thiên Độc môn, mà cớ sao lại trúng độc, thật là chơi dao có ngày đứt tay, chơi lửa có ngày phỏng tay.
Đường Luân đang cơn đau đớn mà nghe giọng nói êm đềm của nàng, bất giác nghe thấy con người mang tên Quỷ Nữ này chắc chắn chưa hủy diệt hết nhân tính, Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Chất độc mà ta vướng phải, vốn không nguy hiểm mấy, chỉ vì ta không kịp uống thuốc giải trừ nên mới lâm độc.
Quỷ Nữ chớp nhanh cặp mắt :
- Vậy thì tướng công có thể tự mình bốc thuốc để trừ chất độc của tướng công?
Đường Luân trả lời :
- Lẽ tự nhiên...
Quỷ Nữ hỏi :
- Bốc thuốc ngay bây giờ còn kịp không?
Đường Luân mừng rỡ, trả lời :
- May ra còn kịp.
Quỷ Nữ băn khoăn suy nghĩ, bỗng thình lình trờ tới một bước, đưa lưỡi dao sáng ngời lên và từ từ đâm tới một nhát.
Đường Luân giật mình kinh hãi, nhưng hào quang đã trỗi dậy và lưỡi dao trên tay của Quỷ Nữ đâm ra những đường khéo léo làm cho những đường giây gân bò trên mình của Đường Luân rơi ra lả tả...
Quỷ Nữ cúi xuống nhặt vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm, đưa mắt nhìn về phía con đường hầm tối tăm u ám, đoạn quay sang Đường Luân bảo nhỏ :
- Nhanh lên, để tôi cõng tướng công trốn khỏi nơi này.
Đường Luân còn đang sửng sốt kinh dị thì Quỷ Nữ đã xử một thế Mãnh Hổ Tróc Ngưu, vác Đường Luân lên vai, vừa đi vừa nói :
- Phải thoát ly khỏi nơi này rồi sẽ tìm thuốc để giải độc.
Đi được mười bước, Quỷ Nữ nhét lọ thuốc đỏ vào tay của Đường Luân, nói rằng :
- Đây là thuốc giải độc cho ba mươi sáu mũi kim ban nãy, tướng công hãy cất lấy.
Vừa nói, nàng vừa băng mình đi sâu vào con đường hầm tăm tối...
Nằm trên lưng của Quỷ Nữ, Đường Luân nghe thấy một mùi hương thoang thoảng phất qua lỗ mũi của mình, da thịt của nàng mát rượi như nhung, mềm mại như gấm...
Bước chân của nàng đi nhanh thoăn thoắt, mặc dầu con đường hầm tối tăm và khúc khuỷu, mái tóc của nàng quấn chặt lấy cổ của Đường Luân, chàng nghe có vẻ rùng rợn như một con mãng xà...
Trong khoảng đường ngắn ngủi, từ trong gian phòng đi ra ngoài miệng hầm, Đường Luân đê mê ngây ngất vì hương của người đẹp. Từng làn hơi ấm trong cơ thể của Quỷ Nữ truyền sang Đường Luân, đem đến cho chàng một cảm giác thoải mái, làm cho cơn đau nhức từ từ êm dịu lại...
Thế rồi trước mặt chàng hiện ra một vùng ánh sáng mơ hồ huyền ảo, có lẽ đó là cửa hầm thông ra bên ngoài...
Từng cơn gió lạnh của rừng đêm thổi ào ạt vào hang sâu, đem đến cho chàng một cảm giác tỉnh táo.
Nhìn ra bên ngoài, thấy năm ba vì sao lấm tấm trên nền trời xanh thẳm...
Còn cách miệng hầm chừng mười trượng, bỗng bên ngoài có một tiếng nạt vang lừng :
- Ai?
Quỷ Nữ vội vàng ghìm chân đứng lại, khe khẽ tựa lưng vào vách đá, bên ngoài lại có một tiếng nạt trỗi lên :
- Ai?
Quỷ Nữ thò tay ra nắm chặt chuôi đao Liễu Diệp, yểu điệu trả lời :
- Ta đây... ngoài kia có phải là Tam sư huynh?
Tiếng nói ở bên ngoài dịu giọng :
- Chính ta đây... thì ra là sư muội. Nhưng ta khuyên sư muội chớ ra khỏi nơi này, ngu huynh đang vâng lịnh của sư phụ, cấm ngặt sư muội rời khỏi nơi này nửa bước.
Quỷ Nữ mỉm cười trong bóng tối, sửa giọng nói của mình cho thêm phần quyến rũ :
- Hôm nay sao Tam sư huynh lại hung bạo đến thế?
Giọng nói bên ngoài hậm hực :
- Chúng ta là người của Vô Hồn tông, thì không giống kẻ thường tình, hà huống sư phụ đã ban lệnh nghiêm cấm.
Quỷ Nữ dịu giọng hỏi :
- Bên ngoài chỉ có một mình Tam sư huynh thôi ư?
- Phải!
Quỷ Nữ buông ra mấy tiếng cười man rợ :
- Nếu đã có lịnh của sư phụ thì tôi không ra nữa... một mình tôi ở trong này thật là cô quạnh...
Tam sư huynh cười bằng một chuỗi cười sâu độc :
- Người của Vô Hồn tông không biết cô quạnh là gì.
Quỷ Nữ thở dài, nói bằng một giọng não nùng bi thiết :
- Thế mà tôi nghe thấy mình đơn độc lắm, vì sư phụ muốn dùng tôi làm một việc, nên không diệt hết nhân tính của tôi, mà để làm một miếng mồi quyến rũ thế nhân...
Có tiếng thở dài của Tam sư huynh từ bên ngoài vọng vào và Quỷ Nữ tiếp tục tấn công :
- Tam sư huynh là cao đệ của sư phụ, nhưng... không biết đã diệt hết nhân tính hay chưa?
Có tiếng trả lời ngập ngừng :
- Thật là hổ thẹn... Ta còn chưa diệt hết được nhân tính...
Giọng nói của Quỷ Nữ ra chiều kinh dị :
- Lạ quá... Thật không ngờ nhân tính của sư huynh hãy còn...
Có tiếng trả lời hóm hỉnh của Tam sư huynh :
- Có chi là lạ, đến như sư phụ là Vô Hồn tông chủ mà ta xem hỉ, nộ, ái, ố vẫn còn lộ ra ngoài nét mặt, thì nhân tính hãy còn.
Quỷ Nữ buông ra một tiếng cười khoái trá :
- Thú nhỉ! Vậy thì... tôi xin hỏi sư huynh... như tôi đây có thể gọi là một người giai nhân tuyệt thế?
Lâu lắm, từ bên ngoài mới có tiếng trả lời, thều thào vọng vào :
- Có thể... có thể...
Quỷ Nữ lại nói một câu đầy hấp dẫn :
- Vậy thì... sư huynh đành để cho một trang tuyệt thế giai nhân phải chịu lạnh lùng cô quạnh trong ngôi cổ mộ này sao?
Bên ngoài cửa hầm im lìm chẳng có tiếng trả lời, dường như hắn đang miên man suy nghĩ.
Đối với người trong Vô Hồn tông, hạng người mà chuyên luyện cho mình mất hết nhân tính đó, thì câu nói đầy dẫn lực của người đẹp kia, thật là đầy đủ sự quyến rũ...
Nằm trên lưng của Quỷ Nữ, Đường Luân cũng giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ con người lạnh lùng đanh đá như Quỷ Nữ này mà cũng biết sử dụng mỹ nhân kế, định dùng sắc đẹp của mình mà đánh một đòn tâm lý.
Còn đang triền miên nghĩ ngợi, thì giọng nói nóng bỏng như lửa của nàng vang lên :
- Tôi không thể ra ngoài đó được, vậy thì... Tam sư huynh sao chẳng vào đây?
Dường như trong thâm tâm của tam sư huynh đang đấu tranh mãnh liệt, không có tiếng trả lời.
Quỷ Nữ lại cố uốn giọng của mình cho thêm phần quyến rũ :
- Tam sư huynh hãy vào đây... để cho tôi đỡ buồn... dù sao thì sư phụ đã đi xa rồi, trong này cũng chẳng có một ai...
Rồi nàng thều thào gọi :
- Tam sư huynh... Tam sư huynh...
Giọng nói hổn hển của nàng làm cho Đường Luân cũng phải giật mình kinh hãi.
Người ở bên ngoài dường như không dằn được cơn xúc động, buông ra một tiếng cười nho nhỏ. Có tiếng chân nổi lên, và một chiếc bóng đen bay vù tới cửa hầm...
Quỷ Nữ đã nép mình bên cạnh hầm, cặp mắt của nàng sáng rực lên như mắt mèo, nàng lại khe khẽ gọi :
- Tam sư huynh...
Rồi sẽ lần tới.
Tam sư huynh vừa thoáng thấy trên lưng của Quỷ Nữ còn một người nữa, chưa kịp giật mình, thì một tiếng “hự” vang lên... rồi một ngọn đao Liễu Diệp trong tay của Quỷ Nữ vù vù bay tới...
Tam sư huynh thét lên một tiếng rùng rợn, hai bàn chân của hắc đều cung một cách thần tốc để lánh đường đao cay nghiệt...
Nhưng mà, đã trễ một bước. Cự Quang huyệt của hắn trúng đòn, một tia máu đào vọt ra, và thân hình hộ pháp của hắn ngã sóng soài trên mặt đất.
Quỷ Nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tay cầm lưỡi dao đầm đìa những máu của bạn đồng môn mình, vừa ló đầu ra thì một chuỗi cười đanh ác theo gió lộng đưa vào...
Và một câu nói văng vẳng vang lên :
- Hà hà... hay lắm, thật mi không hổ thẹn là một người do Vô Hồn tông chủ huấn luyện ngót hai mươi năm trời...
Quỷ Nữ kinh hoàng thất sắc, Đường Luân thoảng thấy đôi gò má của nàng trắng bạch như tờ giấy. Nàng lẹ làng thối lui một bước.
Vì nghe giọng nói, nàng biết người ấy chính là đại sư huynh Lý Lập.
Lý Lập nhìn thấy Đường Luân nằm trên lưng của nàng, chợt giật mình và nụ cười sâu độc tắt hẳn trên vành môi.
Hắn gào lên một tiếng, quát :
- Hay cho Quỷ Nữ, ta ngỡ rằng mi thay mặt sư phụ để hành hình một kẻ chưa trừ hết nhân tính, chẳng ngờ mi lại cuốn gói theo trai!
Rồi bằng một động tác vô cùng nhanh nhẹn, hắn rút Âm Thủ Phán Quan bút bay vù tới chắn ngang đường.
Một tiếng nạt thanh tao trỗi dậy :
- Đứng lại!
Quỷ Nữ tay cầm vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm đưa ngang trước mặt mình mà hỏi một câu hách dịch :
- Mi xem... đây là gì?
Đại sư huynh nhìn thấy vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm sáng ngời trong bức màn đêm, ba chữ Vô Hồn điệu khắc sâu vào đó.
Lý Lập biến sắc, ngọn bút trong tay hắn uể oải buông rũ xuống. Hắn cười đanh ác :
- Hèn chi mi cả gan dám làm việc tày trời, thì ra mi đã đánh cặp bảo vật của sư phụ.
Quỷ Nữ nạt :
- Câm mồm lại... mi là đại sư huynh vậy có biết ý nghĩa của ba chữ Vô Hồn điệu?
Lý Lập nghiến răng kèn kẹt, trả lời :
- Vô Hồn điệu ở đâu là sư tổ ở đó!
- Nếu ai chống lại Vô Hồn điệu thì sao?
- Thì phải chịu cực hình, cắt tay xẻ thịt mà đi vào thế giới Vô Hồn.
Quỷ Nữ hất hàm, hách dịch :
- Vậy ta nhân anh Vô Hồn điệu, truyền lệnh cho mi... mi có vâng lệnh hay không thì bảo?
Lý Lập cúi đầu trả lời :
- Vô Hồn điệu ở đâu là sư tổ ở đó, tôi đâu dám.
Quỷ Nữ mỉm cười nói :
- Nay ta ra lịnh cho mi vào con đường hầm của ngôi cổ mộ này, tự đóng cửa gian phòng đá lại, chờ đến khi nào Vô Hồn tông chủ trở về mới được phép mở cửa ra...
Lý Lập ngoan ngoãn cúi đầu :
- Xin tuân thượng lệnh!
Rồi bỗng nhiên Lý Lập ngẩng đầu lên, chớp nhanh cặp mắt nói nho nhỏ :
- Trời... Quỷ Nữ, sư phụ đứng ở phía sau lưng mi kìa!
Lợi dụng một chút do dự của Quỷ Nữ, một tiếng hú vang lừng trỗi dậy và nhanh như một tia chớp, Lý Lập vung ngọn bút trong tay mình đâm tới một đường thần tốc...
Bàn tay tả của hắn vung ra như năm chiếc móc sắt, chộp một đường dữ dội vào giữa ngực của Quỷ Nữ, cốt để yểm trợ cho ngọn Âm Bút Phán Quan.
Quỷ Nữ thất sắc kinh hoàng, hai bàn chân của nàng di động thoăn thoắt, thân hình mềm mại của nàng cõng Đường Luân quay lông lốc, liên tiếp, nàng tràn mình mấy cái để trốn đòn của đối phương và ngọn đao Liễu Diệp trong tay nàng cắt gió nghe ào ào bên tai của Đường Luân.
Đường Luân mắt hoa đầu váng, chàng cảm thấy thân hình của Quỷ Nữ lắc lư như muốn sắp té khuỵu xuống, và chàng nghe thấy hơi thở của nàng bắt đầu nặng nhọc...
Giữa lúc mơ hồ, Đường Luân thoáng thấy Quỷ Nữ vung tay ra chộp lấy ngọn Âm Bút Phán Quan của Lý Lập, và nàng thét :
- Lý Lập, mi dám kháng cự với Vô Hồn điệu?
Lý Lập cười sâu độc :
- Không dám... không dám, tôi chỉ thanh toán một con Quỷ Nữ đã dám nội phản tông phái của ta...
Trên gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu của Quỷ Nữ lộ lên nét cười bí hiểm, nàng lạnh lùng nói :
- Lý Lập, mi có ý muốn giết ta cũng được. Mặc dầu chúng ta đồng môn nhưng hồi nào tới giờ chưa có cơ hội để so tài. Chúng ta dùng sanh mạng của chúng ta để đánh cuộc, thử so tài một trận xem sao?
Lý Lập cười ồ ồ, trả lời :
- Hay lắm... tôi đã có ý muốn nghiên cứu võ nghệ với sư muội nhưng hiềm vì chưa có dịp.
Quỷ Nữ nhướng cặp chân mày nói :
- Vậy thì mi hãy cầm binh khí lên.
Nói rồi buông ngọn bút ra.
Lý Lập trong lòng nghĩ thầm :
- Con nhỏ này võ nghệ tầm thường, làm sao có thể kháng cự với ta là một người đã luyện tập gần năm mươi năm.
Nghĩ đoạn lòng vui hớn hở. Một tay cầm Âm Bút Phán Quan, mạnh dạn bước tới, rồi bất thình lình đâm xéo vào giữa mặt Quỷ Nữ một đường.
Nhưng bàn chân của Quỷ Nữ cực kỳ lanh lẹ, nàng chỉ thối lui nửa bước là đường võ của Lý Lập đã đi vào khoảng không một cách trơ trẽn.
Lối trốn đòn bất ngờ đó làm cho Lý Lập giựt mình ngừng tay lại. Quỷ Nữ lại nở một nụ cười khó hiểu, hỏi rằng :
- Mi sợ gì, chẳng lẽ mi ngại ta dùng ám khí?
Lý Lập cười ha hả, trả lời :
- Tôi không bao giờ dám nghĩ sư muội lại đi làm một việc mờ ám như thế.
Quỷ Nữ lại mỉm cười, ánh trăng bàng bạc lại rọi vào nét mặt đẹp đẽ của nàng, càng làm nổi bật cái vẻ đẹp lạnh lùng huyền ảo của một người mang tên Quỷ Nữ.
Chợt Lý Lập nói :
- Vậy thì... bây giờ sư muội bắt đầu chú ý nhé...
Câu nói vừa dứt, hắn vội vàng đổi cung đảo mình một cách thần tốc, để rồi tung ra một đường Thiết Bút Sát Thủ về phía Quỷ Nữ.
Quỷ Nữ cũng thét lên một tiếng vừa tràn mình né tránh, vừa sử dụng một đòn Liễu Diệp Phiêu Phong để phá đòn của đối phương.
Trong chớp mắt, hai chiếc bóng xoắn tít vào nhau, đôi bên đã trao đổi hơn mười hiệp.
Đang lúc đấu chiến cùng nhau đến hồi sôi động, bất thình lình Quỷ Nữ thét lên một tiếng, nàng dùng một miếng Thất Tinh bộ bắn lùi về phía sau.
Thất Tinh bộ vốn là một thế võ bắn lùi thật xa để trốn đòn của địch. Nhưng lần này Quỷ Nữ dợm thối lui chỉ có một bước, rồi thân hình nàng bắn vọt tới một cách thần tốc.
Bàn tay của nàng trổ ra cực kỳ nham hiểm trong thế Liễu Diệp Thôi Sơn.
Liễu diệp là một vật mềm mà có thể thôi sơn, cứ theo nghĩa mà suy, tức là lấy thế võ mềm đẩy lui thế võ cứng...
Trong một cái chớp mắt, người ta thấy bóng đao bay ra trùng trùng điệp điệp như muôn hình lá liễu.
Và một tiếng rú não nùng vang lên, Lý Lập trúng đòn, bị lưỡi dao Liễu Diệp rọc một đường từ trên vai xuống tới rốn, máu đào bắn ra lai láng, và hắn rũ người ra, giẫy giụa trên vũng máu đào.
Nhưng mà...
Quỷ Nữ thắng được một đòn rồi thì thân hình nàng run rẩy và từ từ té xỉu xuống. Gắng gượng lắm nàng mới trỗi dậy được, và cõng Đường Luân đi ra ngoài xa hơn mười trượng.
Chợt vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm trong tay nàng rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng kẻng lạnh lùng...
Nàng buông Đường Luân ra, ôm ngực mình mà thều thào nói :
- Đường tướng công ơi! Chắc tôi... không thể gượng đi nổi được.
Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Tôi đã là một người sắp chết, cô nương đừng lo nghĩ gì nữa, hãy đưa lưỡi Liễu Diệp đao cho tôi.
Quỷ Nữ rên siết trả lời :
- Không...
Rồi nàng tối tăm mặt mũi, ngã sóng soài trên mặt đất.
Đường Luân gắng gượng cơn đau xót trong lòng và sự đau đớn của thể xác. Chàng bò lần tới trước mặt của Quỷ Nữ nói rằng :
- Cô nương đã thọ thương.
Quỷ Nữ gắng gượng nở một nụ cười chua chát :
- Tuy bị thương nhưng vẫn còn nhẹ hơn tướng công... xem sắc mặt của tướng công như tờ giấy bạch... mau dùng thuốc giải độc của Ma Đại Nhân.
Nói rồi, thò tay vào túi của Đường Luân lấy lọ thuốc trút ra mà nhét vào miệng của Đường Luân.
Những hạt thuốc mát rượi vừa trôi qua cửa họng, trong phút chốc đã lan tràn khắp cơ thể và cơn đau đớn của Đường Luân đã bắt đầu dịu xuống.
Đường Luân hổn hển trả lời :
- Cô nương đối với tôi thật là có ơn tái tạo, không biết bao giờ mới báo đáp được...
Nước mắt ràn rụa, Quỷ Nữ trả lời một cách chân thành :
- Xin đừng nói đến việc báo ơn.
Bỗng nàng quay mặt đi, rền rĩ lâu lắm rồi mới quay đầu lại. Đường Luân trông thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng dễ sợ. Đôi mắt của nàng tỏa ra ánh sáng dị thường.
Bỗng nàng quay mặt đi, Đường Luân thấy hai bờ vai của nàng chao động mấy cái mạnh, rồi nàng từ từ quay đầu lại. Phen này đôi mắt thất thần và lưỡi Liễu Diệp đao trong bàn tay tả của nàng đầm đìa những máu...
Đường Luân hốt hoảng nói :
- Trời... cô nương đã thọ thương?
Nàng cố gắng điềm đạm trả lời :
- Tôi đã cho tướng công uống thuốc giải độc thì tôi phải chọn lưỡi Liễu diệp đao.
Đường Luân như người bị điện giật, nhảy nhổm lên hỏi rằng :
- Cô nói sao?
Lần này Quỷ Nữ mới run rẩy trả lời :
- Tôi cũng trúng thuốc độc của Vô Hồn tông chủ. Lúc hắn ra đi, hắn đã ghim một mũi kim có tẩm thuốc độc vào huyệt Chí Đường của tôi. Không đến một tiếng đồng hồ nữa thì thuốc bắt đầu công phạt và tôi sẽ đứt ruột mà chết... Vì vậy nên mới mượn lưỡi Liễu Diệp đao này mà đi sớm một bước.
Nói rồi, nàng đưa cánh tay hữu lên, nơi mạch máu chỗ cườm tay của nàng bị cắt đứt một đường, máu tuôn xối xả.
Đường Luân rú lên một tiếng kinh hoàng, chồm lên định điểm huyệt Giai Tĩnh của nàng, đồng thời khóa huyệt Uyển mạch để cầm máu.
Nhưng mà Đường Luân bây giờ đã yếu ớt lắm rồi, vì vậy mà ngón tay của chàng không đủ sức mạnh để đi thấu vào huyệt đạo của Quỷ Nữ.
Quỷ Nữ mỉm cười bi thảm lắc đầu nói :
- Trễ lắm rồi... dù có khóa được huyệt đạo thì cũng không làm sao cứu nổi mạng tôi.
Thế rồi thân hình của nàng từ từ lả vào lòng của Đường Luân.
Quỷ Nữ nằm co quắp trong lòng của chàng, mơ màng nói như một người đang nằm chiêm bao :
- Từ thuở nhỏ, tôi đã bị bọn Vô Hồn tông bắt vào hoang mộ, lìa bỏ cha mẹ, lìa bỏ anh chị em và tất cả những người thân thuộc... Chúng nó rèn luyện tôi trở nên người tàn ác, giết người chẳng biết gớm tay, và bây giờ đây tôi sắp từ giả cõi đời...
Đường Luân không muốn cho nàng phải quá đau đớn, chen vào hỏi :
- Xin hỏi cô nương cao danh quí tánh?
Quỷ Nữ lắc đầu trả lời một câu bi thảm :
- Tôi không có tên, bọn chúng cứ gọi tôi là Quỷ Nữ...
Đường Luân nói một câu thành thật :
- Không, chẳng phải là Quỷ Nữ mà là Tiên nữ vì cô nương thật đẹp, đẹp tợ thiên tiên, nhất là tấm lòng của cô nương mới là cái đẹp vĩnh cửu.
Quỷ Nữ thở dài, lệ tràn ra khóe mắt. Nàng thì thầm :
- Nhưng mà kẻ khác đều cho tôi là một người xấu xa nhơ nhớp...
Đường Luân quát :
- Bọn chúng nói láo!
Không biết trải qua bao nhiêu thì giờ, Đường Luân nghe thấy nước mắt của mình trào ra và rơi xuống gương mặt Quỷ Nữ.
Đường Luân nghe thấy thể xác của nàng dần dần nguội lạnh, hơi thở của nàng mỏi mòn, rồi tắt đi lúc nào không biết...
Nhìn những dòng máu thắm của Quỷ Nữ làm hoen ố vạt áo trước của mình, Đường Luân nghe thấy lòng mình đau như dao cắt.
Ngửa mặt nhìn muôn vạn vì sao nằm trên vòm trời cao rộng, Đường Luân tự nguyện với mình nếu một mai chàng còn sống sót, nhứt định sẽ cầm thanh bá kiếm mà tàn sát bọn Vô Hồn tông để lấy máu mà đền món nợ máu.
Vuốt mái tóc của Quỷ Nữ, Đường Luân thì thầm khấn vái :
- Nàng hãy yên nghỉ dưới suối vàng, Ma Đại Nhân rồi đây sẽ đi sau nàng mà sang bên kia thế giới. Bọn cao thủ của Thiên La Nham đang đợi nó và rồi đây chắc chắn bọn nó sẽ đưa hồn của tên già độc ác về cõi âm ty...
Chàng nhìn quanh quất, cố tìm một chỗ kín đáo để vùi xác của Quỷ Nữ. Chàng sờ soạn ngồi dậy, nhưng toàn thân ê ẩm, lại rũ người mà ngồi xuống.
Chợt từ đàng xa, có một lão già khập khiễng đi tới, trong mồm ngân nga một bài thơ cổ.
Đường Luân ngóng cổ ra ngoài bụi rậm liếc mắt nhìn xem.
Trong chớp mắt, lão già kia đã đu trờ tới, và cặp mắt cú vọ của lão đã trông thấy thể xác của Quỷ Nữ, lão vỗ trán cười rằng :
- Ha ha ha... thằng Trần Như Phong này tung hoành ba bốn mươi năm trên chốn giang hồ mà chưa từng thấy ma, hôm nay lại bị ma nhác...
Nói rồi lão rút lưỡi Hỏa Long thần kiếm ra, một đường hào quang trỗi dậy. Lão xử thế Đại Bàng Triển Dực để cho thân hình bay vù ra sau hơn trượng.
Thân hình của lão lơ lửng giữa từng không, lão nghĩ thầm :
- Thật là lạ... chẳng biết xác của ai nằm ngang chỗ này?
Tánh tò mò nổi dậy, lão thình lình nhảy xổ tới để nhìn xác người cho kỹ và cặp mắt của lão sau một cái liếc nhanh như chớp đã bắt gặp Đường Luân và lão mừng rỡ reo lên :
- Trời... Luân nhi đó, có phải chăng?
Đường Luân cũng mừng rỡ kêu lên hai tiếng :
- Sư thúc!
Trần Như Phong lúc bấy giờ mới reo lên :
- Trời Phật... thì ra mày không chết!
Nói rồi, nhảy xổ tới ôm Đường Luân vào lòng...
Và khi ông ta thấy sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, Ấn đường nổi lên một vầng đen thì ông sa sầm ngay nét mặt.
Ông ta cắm lưỡi Hỏa Long thần kiếm xuống đất, dùng ngón tay điểm thoăn thoắt vào tám huyệt trên mình của Đường Luân...
* * * * *
Đường Luân cảm thấy tứ chi của mình nổi lên một cơn đau đớn cực kỳ kinh khủng, khẽ cựa mình, chợt bên tai có tiếng quát của Trần Như Phong :
- Đừng nhúc nhích!
Thần sắc của ông cực kỳ trang trọng, ông ta rút lưỡi Hỏa Long thần kiếm lên, cắt nhẹ mười vết vào mười đầu ngón tay của chàng.
Và từ trong những vết thương, mười dòng máu đen rỉ ra lấm tấm...
Ông ta hậm hực :
- Người trong Hiệp Nghĩa tông hồi nào đến giờ chỉ có thắng chứ không có bại, Đường Luân... cớ sao mi lại trúng độc của Thiên Độc môn?
Đường Luân mơ màng mở mắt, phát giác mình bây giờ đang nằm trong chiếc màn sang trọng, liếc mắt nhìn quanh chàng suy nghĩ chắc có lẽ đây là trong một gian phòng của khách sạn.
Thì ra ban nãy, Trần Như Phong đã điểm huyệt mê của chàng mà mang vào đây điều trị.
Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Khi con vào Pháp Hoa tự, thằng Thiên Độc Nhất Phẩm trước khi trao lưỡi Hỏa Long thần kiếm có ép con uống thứ thuốc độc này, nên phải bị công phạt đến ngày hôm nay...
Trần Như Phong hậm hực :
- Nếu gặp ta trễ nửa canh giờ, chắc tánh mạng của mi còn đâu nữa.
- Đa tạ sư thúc đã cứu mạng cho...
Trần Như Phong ha hả cả cười, thò hai tay ra đỡ chàng ngồi dậy, đặt bàn tay vào huyệt Khí Hải của chàng để truyền hơi nóng cho.
Chính vào lúc một làn hơi ấm áp từ trong lòng bàn tay của Trần Như Phong truyền vào huyệt Khí Hải của chàng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nghe côm cốp...
Có tiếng của thằng tiểu nhị oang oang như lệnh vỡ :
- Trần lão gia... Trần lão gia...
Bất đắc dĩ, Trần Như Phong phải thu tay trở về, chỏi nhẹ một tay lên giường để cho thân hình của ông ta là là bay về phía cửa, thò tay ra mở chốt, ông ngóng cổ dòm ra ngoài.
Thì ra bên ngoài, là một ông chủ hiệu mập mạp, đang đứng cầm một ngọn đèn lồng, sau lưng lão ta là thằng tiểu nhị.
Trần Như Phong hỏi :
- Việc gì?
Chủ tiệm mỉm cười nói :
- Đêm hôm khuya khoắc, nếu chẳng có việc chẳng dám quấy rầy lão gia. Vì ban nãy, tôi có nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như phát ra tự trong phòng này nên đến đây để hỏi thăm.
Nói đoạn, cặp mắt của ông ta đảo nhanh mấy vòng, liếc nhìn vào phòng.
Chợt lão bắt gặp lưỡi Hỏa Long thần kiếm lóng lánh sáng ngời nằm trên đầu giường.
Trên mặt của lão thoáng hiện lên một nét thèm thuồng...
Trần Như Phong lấy làm khó chịu, bảo rằng :
- Chúng bay thật là đa sự, tiếng kêu đó quả thật từ trong phòng này phát ra, do một người anh em của ta mang bệnh mà nói mê.
Tên chủ tiệm trao cho tiểu nhị một nụ cười bí hiểm, quay lại hỏi Trần Như Phong rằng :
- Thật lạ... Ông lớn tuổi thế này, tại sao có một người bạn trẻ tuổi thế kia?
Trần Như Phong gắt gỏng :
- Việc riêng của ta, chúng bây chớ hỏi.
Lão chủ tiệm thấy thái độ của Trần Như Phong nóng nảy, vội vàng lôi tên tiểu nhị trở ra, vừa đi vừa cáo lỗi.
Chờ cho bọn họ đi khuất rồi, Trần Như Phong mới quay trở vào màn, bảo Đường Luân ngồi xếp bằng theo lối Nhập thiền, đoạn ông ta ra lệnh cho chàng nhắm nghiền cặp mắt lại...
Đường Luân vâng lời, đôi mi vừa khép, thì nghe tiếng gió vì vèo. Ngón tay của Trần Như Phong xé gió, điểm một cách thần tốc vào các yếu huyệt trên mình của Đường Luân.
Ngón tay của ông ta đi nhanh như gió, đó là phép Thuần Dương chỉ của ông ta sáng chế ra.
Những yếu huyệt của Đường Luân bấy lâu ngưng trệ vì những chất độc mãnh liệt của Thiên Độc Nhất Phẩm thuấm nhuần vào cơ thể bây giờ bị Thuần Dương chỉ khai thông nên khí huyết chu lưu thật là thoải mái.
Hai mạch Dương duy và Âm duy của chàng bị ngón tay thần diệu của Trần Như Phong khai thông nên chàng nghe thấy tinh thần dần dần dễ chịu.
Một luồng khí ấm tỏa khắp châu thân, hơi thở của chàng bắt đầu điều hòa trở lại.
Sắc mặt cũng dần dần tươi tỉnh.
Sau khi tàn một nén hương, ngón tay của Trần Như Phong dừng lại vì Thuần dương chỉ đã sử dụng chu tất và bảy mươi hai huyệt đạo trên mình của Đường Luân lúc bấy giờ đã được điểm khắp.
Vừa dợm mở mắt ra, chợt bàn tay của Trần Như Phong lại ém mạnh vào huyệt Chí Đường. Một làn hơi ấm từ lòng bàn tay của lão già họ Trần truyền sang cơ thể của Đường Luân.
Làn hơi ấm này xuyên qua mạch Nhiệm và mạch Đốc rồi vào tận Trung lâu, rồi lần lần đi xuống Đan điền...
Đường Luân biết rằng đây là một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm của một người mang trọng bệnh, phải dùng nội lực trị thương.
Trong giai đoạn cuối cùng này đây, nếu bất thần gặp phải một trở lực nào thì người bệnh có thể bị công phạt mà thần khinh thác loạn, dễ mất mạng như chơi.
Vì vậy mà chàng để hết tâm tư trợ lực với lão già Trần Như Phong để cho cuộc điều khí trị thương chóng hoàn tất.
Chính vào lúc công việc sắp sửa hoàn thành thì bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng ai gõ cửa nghe côm cốp.
Trần Như Phong tức tối, vì không biết có kẻ nào đã thọc gậy bánh xe khi mình còn một đoạn đường ngắn là sẽ thành công mỹ mãn.
Ông cắn răng, tăng gia thêm sức mạnh, ngõ hầu cho công việc hoàn tất...
Nhưng mà tiếng gõ cửa càng gấp rút. Ban đầu chỉ gõ nhè nhẹ, càng lúc tiếng gõ càng ra chiều cáu kỉnh, vang động cả gian phòng.
Trần Như Phong bất chấp, vì rằng trong giai đoạn quyết liệt này, nếu rút tay ra để lo việc khác, Đường Luân sẽ mất mạng như chơi.
Vì vậy mà ông ta cứ tiếp tục truyền nội lực.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp rút, và có tiếng oang oang như lệnh vỡ :
- Mở cửa mau lên, cho công sai vào khám xét.
Trần Như Phong nghe câu nói này đã biết việc gì sẽ xảy ra.
Theo sự ước đoán của lão thì đây là một ngôi hắc điếm, vì trong lúc cần kíp, ông ta phải tìm một chỗ trị thương cho Đường Luân mà sa chân lạc bước vào đây.
Quả thật, đúng với sự ước đoán của lão, ngôi khách sạn này là một ngôi hắc điếm danh chấn giang hồ mà ai nghe tên cũng đều phải vỡ mật.
Trần Như Phong vì nhứt thời cần kíp nên phải sa chân vào chỗ hổ huyệt long đàm mà ông ta chưa rõ.
Lúc bấy giờ, năm tay vạm vỡ, thủ sẵn binh khí sáng ngời, đứng trước cửa phòng mạo danh công sai để vào khám xét.
Vì ban nãy, tên chủ tiệm đã liếc thấy lưỡi Hỏa Long thần kiếm, nước thép sáng ngời đó tố cáo cho lão biết đây là thanh bảo kiếm.
Lòng tham nổi dậy, lão quyết ra tay để cướp thanh kiếm quí này.
Trong lúc năm tên bộ hạ đang gõ cửa phòng, có ba tên nữa đã chực chờ bên cửa sổ, chận nghẽn lối đi.
Lắng tai nghe tiếng động tĩnh bên ngoài, Trần Như Phong nghe thấy có hơi thở nhè nhẹ bên khung cửa sổ nên biết rằng mình đã lọt vào thế bị bao vây.
Chợt... trên mái ngói lại vang lên mấy tiếng động khe khẽ, tố cáo rằng trên ấy cũng có người.
Như vậy là bọn chúng đã bủa vây khắp nơi, thiên la địa võng. Tình thế càng nguy, Trần Như Phong càng cố gắng dồn hết nội lực cho công việc trị thương mau hoàn tất.
Bên ngoài bọn chúng quát hỏi thêm vài ba câu nữa, không thấy trả lời, thế là chúng bắt đầu dọng cửa.
Tiếng khua ì ầm vang động cả gian phòng, cửa khóa chặt nên chúng không làm sao suy xuyển...
Một tên lực lưỡng có vẻ đàn anh thấy vậy bực tức, xua mấy đứa đàn em sang một bên, nó xuống một cái Chác mã tấn rồi thình lình bước tới một bước, tống ra một chưởng thôi sơn vào cánh cửa bằng danh mộc.
Cánh cửa trúng đòn, kêu lên răng rắc...
Một người đứng ngoài vỗ tay khen dậy :
- Thần lực của Hồ Sử quả thật là danh bất hư truyền.
Lời khen chưa dứt thì Hồ Sử đã thay đổi thế đứng, để rồi lướt tới thêm một bước, bồi thêm một chưởng kinh hồn.
Lần này, cánh cửa đã long sẵn, trúng đòn bay vù vào bên trong.
Tay hữu của Trần Như Phong đang kẹt trên huyệt Chí Đường của Đường Luân thình lình nghe hai tiếng dọng cửa kinh hồn và một cánh cửa chắc bằng danh mộc bị trúng đòn, sút chốt đang bay vù vào bên trong.
Cánh cửa ấy bay thẳng về phía hai người đang ngồi, một luồng gió mạnh nổi lên, làm cho Trần Như Phong thất sắc kinh hoàng.
Vì rằng trong giai đoạn này, nếu Đường Luân bị thương thật nhẹ cũng đủ mất mạng, vì vậy ông ta thủ sẵn bàn tay trái, chờ cho cánh cửa bay tới còn năm tấc, tung ra một đòn Cách không.
Biết thế nào bọn chúng cũng ùa vào phòng nên Trần Như Phong dùng sức chốt bay vào chờ năm tên đứng bên ngoài tranh nhau phi thân vào phòng để cướp công đầu.
Một tên vào trước, thân hình của hắn vừa thoát khỏi ngưỡng cửa thì cánh cửa quái ác do Trần Như Phong đánh bạt trở về vù vù bay tới.
Người và cửa gặp gỡ với nhau giữa không trung một cách thật kinh người. Một tiếng bốp vang lên, tên nọ trúng đòn rơi trở về mặt đất!
Hồ Sử đứng bên ngoài ôm bụng cười ngặt ngoẻo rồi thong thả bước vào.
Nhìn qua bức màn, nhác trông điệu bộ của hai người, hắn đã biết Đường Luân đang thọ trọng thương, còn lão già kia là người trị thương.
Vốn người võ học nên hắn biết Đường Luân hiện đang nằm trong giai đoạn vô cùng nguy hiểm.
Còn lão già trị thương đang ngồi trong cái thế Kỵ hổ nan hạ, mình chỉ dùng một sức mạnh tầm thường cũng đủ lấy mạng hai người này như chơi.
Vì vậy mà hắn buông ra mấy tiếng cười khoái trá, rề lần... rề lần đến bên giường, từ từ co bàn tay tả lên định tung ra một chưởng.
Một bầu không khí nặng nề u uất bao trùm lấy gian phòng. Mọi người thảy đều nín thở để chờ đợi một cơn đột biến.
Như một con hổ đói sắp sửa đớp lấy con mồi béo bở, Hồ Sử tiến lần... tiến lần tới, rồi bỗng hắn ta thét lên một tiếng rợn người, dùng bàn tay tả đánh thốc tới một đòn mãnh liệt vào huyệt Giai Tĩnh của Đường Luân.
Thế võ của hắn cực kỳ mạnh bạo, như thành nghiêng, núi sụp, nào ngờ... đòn vừa tuôn ra một nửa, sắp sửa thành công bỗng hào quang trỗi dậy. Một đường gươm lóe lên theo hình trôn ốc, xoắn tít vào cườm tay của hắn...
Thì ra, lão già Trần Như Phong đã tính sẵn từ trước, thủ lưỡi Hỏa Long thần kiếm dưới đùi của mình, chờ cho kẻ địch thờ ơ là xuất thủ.
Hồ Sử tin chắc mình sẽ thành công dễ dàng, nào ngờ lưỡi Hỏa Long thần kiếm bất chợt vung lên, hắn vội vàng cắn răng thu tay trở về nhưng việc đã trễ...
Lưỡi Hỏa Long thần kiếm trong cái thế Ngọc Long Ban Thụ quấn chặt vào cườm tay của hắn, và trong một cái chớp mắt, bàn tay hộ pháp kia đã lìa khỏi thể xác của hắn rơi bên cạnh giường.
Hồ Sử thét lên một tiếng kinh hoàng, thối lui ba bước hô :
- Lôi Chân đâu? Ta trúng kế rồi...
Tiếng kêu chưa dứt, sau lưng hắn có một người lách mình xông ra. Trong tay của người này cầm một cái lưỡi búa to tướng, hắn lập tức tung ra một đòn Kim Phủ Khai Sơn.
Búa là một loại binh khí nặng nề to lớn, chuyên sử dụng những đòn ngạnh công. Thế Kim Phủ Khai Sơn từ trên ào ào chụp xuống, khí thế cực kỳ hung bạo...
Trần Như Phong một tay ém huyệt của Đường Luân, một tay cầm Hỏa Long thần kiếm, ông ta chém róc một đường từ dưới lên trên, quyết dùng sức mạnh chọi sức mạnh vì ông ta cầm chắc rằng Hỏa Long thần kiếm có thể hủy diệt binh khí của đối phương.
Một tiếng soẹt vang lên, quả thật lưỡi Hỏa Long thần kiếm đã cắt đứt lưỡi búa khổng lồ kia.
Trong tay của Lôi Chấn vẫn còn cầm cán búa mà lưỡi búa đã thoát bay ra ngoài. Vì trớn đi quá mạnh, mặc dầu đứt lìa với cán búa nhưng nó vẫn bay tới chiếu thẳng vào mình của Trần Như Phong...
Tình thế thật nguy hiểm nhưng ông ta là người lịch lãm giang hồ nên đã tính sẵn từ trước, nhanh như chớp ông thu lưỡi gươm trở về, trở đốc kiếm lên khoát nhẹ cho lưỡi búa rơi xuống giường đánh rầm một tiếng...
Lôi Chấn thật không ngờ lưỡi Hỏa Long thần kiếm lại sắt bén như thế nên vừa thấy binh khí của bị cụt, hắn lại gầm lên một tiếng vang động cả gian phòng, rồi cầm cán búa mà sử dụng những đòn ngạnh công tới tấp...
Khá khen cho Trần Như Phong. Một tay vẫn tiếp tục ém huyệt của Đường Luân, còn một tay kia vẫn dùng lưỡi Hỏa Long thần kiếm loang lên vùn vụt để đấu với Lôi Chấn.
Ba hiệp trôi qua, Trần Như Phong thủ nhiều mà công ít, còn Lôi Chấn thì hơi thở phì phò mà vẫn không sao hạ nổi lão già tinh quái kia.
Lúc bấy giờ, hai tên lâu la đã kẹp chặt Hồ Sử đưa vào phòng băng bó, còn lại một tên chỉ đứng bên ngoài hò hét trợ oai mà chẳng dám xông vào.
Lại thêm bốn hiệp nữa trôi trong tình trạng cực kỳ khẩn trương. Trần Như Phong đã lợi dụng một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể của Đường Luân. Một luồng hơi nóng tỏa ra khắp châu thân và xông thấu Đan điền.
Đường Luân thấy công việc trị thương đã sắp sửa thành công, vội vàng tập trung hết khí lực trong châu thân của mình để trợ lực với luồng chân khí của Trần Như Phong.
Chàng đẩy nó xông qua khỏi Đan điền, như thế là công việc đã hoàn tất...
Trong lúc đó thì bên tai gió dậy vèo vèo, chiếc cán búa khổng lồ của Lôi Chấn tung ra những đòn vũ bão, nửa cương nửa nhu, bất thình lình...
Hắn tháo lui một bộ, vừa dừng bước là hắn vọt tới sử dụng một đòn Thần Phủ Trảm Long.
Đòn này vốn là một đòn sử dụng bằng búa, nhưng bây giờ lưỡi búa đã cụt mắt rồi, chỉ còn lại một cán búa trơ trọi, dù vậy nhưng đòn vẫn tuôn ra thật là ác liệt, đánh thẳng vào hậu tâm của Trần Như Phong.
Lão già họ Trần không ngờ đối phương lại đánh úp vào hậu tâm của mình. Còn đang luống cuống chợt Đường Luân cất lên một tiếng hú hào hùng, bay mình thoát khỏi lòng bàn tay của lão.
Lão biết trong cơ thể của Đường Luân đã hoàn tất công việc trị thương nên trong lòng mừng rỡ, bất thình lình lão xử một thế Kim Lý Tiềm Giang, thân hình của lão uốn cong mềm mại như một con Lý ngư, rạp mình sát vào mặt giường...
Nhờ đó mà chiếc cán búa khổng lồ của đối phương lướt ngang qua gáy ông ta trong đường tơ kẽ tóc, đánh trúng vào chiếc gối bằng sành để ở đầu giường vang lên một tiếng “cảng”, mảnh vụn bắn ra tứ tung...
Lúc bấy giờ, Trần Như Phong đã rảnh tay, không còn phải bận bịu đến Đường Luân nữa, vì vậy mà có thể để hết tinh thần vào trận chiến.
Thừa lúc tiếng đổ vỡ của chiếc gối sành vang lên, ông ta tức tốc tung ra một cước, đá lòn vào hông của Lôi Chấn, lúc bấy giờ đang để hở.
Vì tiếng đổ vỡ của chiếc gối sành át mất tiếng gió của đường cước do Trần Như Phong tung ra, nên Lôi Chấn không kịp trở mình, chưa kịp thu cán búa trở về thì dưới hông đã nhói lên một cái, hắn chuệnh choạng thối lui hai bước...
Còn đang bần thần thì Đường Luân đã bay vù tới. Thân hình còn đang ở trên từng không, Đường Luân vung bàn tay ra, chộp xuống huyệt Hoa Cái của hắn bằng một cái chộp mềm mại lạ thường.
Đó là một ngón Ưng trảo công mà Đường Luân quyết tình dùng nó để lấy mạng của Lôi Chấn.
Chính vào lúc bàn tay của chàng còn cách huyệt Hoa Cái của nó chừng nửa thước, bỗng nhiên một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa sổ ở đàng đông sút chốt mở toang ra, và từ ngoài ấy một món ám khí bay vèo vèo, chiếu thẳng vào hậu tâm của chàng...
Đường Luân muốn vận công bế huyệt, chịu lấy đòn đó để mà lấy mạng của Lôi Chấn.
Nhưng món ám khí chưa tới thì cương khí đã ập tới trước, chàng nghe lạnh buốt xương, biết rằng người này không phải tay vừa. Chẳng dám tháo thứ, Đường Luân tức tốc uốn mình, sà ngang cánh trái chừng năm tấc, để nhường cho món ám khí đi qua.
Lôi Chấn nhờ đó mà thoát chết, hắn ta vội vàng rút lui thêm ba bước nữa, cầm chiếc cán búa trong tay, hắn thủ một thế vô cùng kín đáo, dường như con mãnh hổ tựa mình vào góc núi, sẵn sàng liều chết với kẻ thù.
Trong lúc ấy thì Đường Luân đã sà mình xuống đất. Chàng trờ tới một chút, định tấn công Lôi Chấn.
Nhưng từ bên ngoài cửa sổ có một chuỗi cười kinh rợn theo gió lạnh đưa vào...
Chuỗi cười thật đầy ma lực, làm cho người nghe có cảm giác kinh rợn dị thường.
Trần Như Phong và Đường Luân không bảo nhau đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nơi ấy, lúc bấy giờ đã xuất hiện hình dáng một người, đó là một bà lão tóc dài thườn thượt, mắt lộ hung quang, hàm răng khập khểnh, nước da đen như đồng đen. Thoạt trông thấy cũng biết là một người luyện võ lâu năm.
Không cần suy nghĩ cũng biết giọng cười kinh rợn ban nãy do bà lão này phát ra.
Đưa mắt liếc nhìn Lôi Chấn đang rút vào xó tường, bà ta lại buông ra một chuỗi cười man rợ, cất tiếng lanh lảnh nói rằng :
- Ngươi là đồ vô dụng, làm mất tiếng của ta!
Nói rồi, không trông thấy thân hình của bà ta động đậy, bà đã nhẹ nhàng cất lên khỏi mặt đất rồi bay tọt vào phòng như một bóng ma trơi.
Thân hình của bà nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất trong một cái tấn chữ Đinh cực kỳ kín đáo.
Nhác trông thấy điệu bộ của bà, Trần Như Phong trong lòng cả sợ, nghĩ rằng :
- Cứ nhìn xem thân pháp khinh công này thì võ nghệ của bà ta thật không dưới tay mình...
Vừa nghĩ đến đây thì bà ta lại cất tiếng cười lanh lảnh, hỏi rằng :
- Hai thằng chuột lắc này, hãy mau dâng thanh bảo kiếm cho bà, đừng để cho Hắc Sát phải nhọc lòng ra tay...
Hai tiếng Hắc Sát đem đến cho Trần Như Phong một cảm giác kinh hoàng. Ông ta vụt nhớ ra trong chốn giang hồ hồi bốn, năm mươi năm về trước, cái tên Hắc Sát đã làm cho ai nấy nghe thấy đều vỡ mật.
Vì rằng Hắc Sát đây là một người con gái, có một nước da đen sạm như đồng đen, vốn là một đứa học trò yêu của Chưởng môn phái Nga Mi nhưng vì hành vi có nhiều chỗ không được đẹp dạ người trong môn phái, nên bị nghi kỵ.
Vì vậy mà Hắc Sát sinh ra lòng bất mãn, thừa một cơ hội tốt vào một đêm tối trời, ngửa bàn tay không trông thấy, Hắc Sát lẻn vào phòng riêng của Chưởng môn đánh cắp quyển Hắc Long bí quyết, rồi cao bay xa chạy.
Hai mươi năm trời mai danh ẩn tích, người ta không rõ tăm hơi của Hắc Sát đâu, rồi bỗng nhiên, mùa thu năm ấy, trong hai vùng Lưỡng Hồ bỗng nhiên liên tiếp xảy ra nhiều vụ án kinh thiên động địa...
Nhiều bậc phú hào tai mắt trong vùng bị bắt cóc và tống tiền một cách thẳng tay, người nào chần chờ thì bị giết chết một cách thảm thiết.
Những vụ án này thấu tai các phái võ lâm. Họ cho điều tra thì mới biết rằng thủ phạm chính là Hắc Sát đã tái xuất giang hồ mà làm những điều nhũng nhiễu dân lành.
Rồi bẳng đi một dạo, không nghe người ta nhắc nhở đến, không ngờ hôm nay lại chạm mặt bà ta ở nơi đây.
Xem tình thế này thì đêm nay mình cùng Đường Luân chắc phải trải qua một trường huyết chiến mà e khó thoát khỏi bàn tay móng vuốt của con người vang danh độc ác này.
- Thật là lạ, mi là một vị Chưởng môn của Thiên Độc môn, mà cớ sao lại trúng độc, thật là chơi dao có ngày đứt tay, chơi lửa có ngày phỏng tay.
Đường Luân đang cơn đau đớn mà nghe giọng nói êm đềm của nàng, bất giác nghe thấy con người mang tên Quỷ Nữ này chắc chắn chưa hủy diệt hết nhân tính, Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Chất độc mà ta vướng phải, vốn không nguy hiểm mấy, chỉ vì ta không kịp uống thuốc giải trừ nên mới lâm độc.
Quỷ Nữ chớp nhanh cặp mắt :
- Vậy thì tướng công có thể tự mình bốc thuốc để trừ chất độc của tướng công?
Đường Luân trả lời :
- Lẽ tự nhiên...
Quỷ Nữ hỏi :
- Bốc thuốc ngay bây giờ còn kịp không?
Đường Luân mừng rỡ, trả lời :
- May ra còn kịp.
Quỷ Nữ băn khoăn suy nghĩ, bỗng thình lình trờ tới một bước, đưa lưỡi dao sáng ngời lên và từ từ đâm tới một nhát.
Đường Luân giật mình kinh hãi, nhưng hào quang đã trỗi dậy và lưỡi dao trên tay của Quỷ Nữ đâm ra những đường khéo léo làm cho những đường giây gân bò trên mình của Đường Luân rơi ra lả tả...
Quỷ Nữ cúi xuống nhặt vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm, đưa mắt nhìn về phía con đường hầm tối tăm u ám, đoạn quay sang Đường Luân bảo nhỏ :
- Nhanh lên, để tôi cõng tướng công trốn khỏi nơi này.
Đường Luân còn đang sửng sốt kinh dị thì Quỷ Nữ đã xử một thế Mãnh Hổ Tróc Ngưu, vác Đường Luân lên vai, vừa đi vừa nói :
- Phải thoát ly khỏi nơi này rồi sẽ tìm thuốc để giải độc.
Đi được mười bước, Quỷ Nữ nhét lọ thuốc đỏ vào tay của Đường Luân, nói rằng :
- Đây là thuốc giải độc cho ba mươi sáu mũi kim ban nãy, tướng công hãy cất lấy.
Vừa nói, nàng vừa băng mình đi sâu vào con đường hầm tăm tối...
Nằm trên lưng của Quỷ Nữ, Đường Luân nghe thấy một mùi hương thoang thoảng phất qua lỗ mũi của mình, da thịt của nàng mát rượi như nhung, mềm mại như gấm...
Bước chân của nàng đi nhanh thoăn thoắt, mặc dầu con đường hầm tối tăm và khúc khuỷu, mái tóc của nàng quấn chặt lấy cổ của Đường Luân, chàng nghe có vẻ rùng rợn như một con mãng xà...
Trong khoảng đường ngắn ngủi, từ trong gian phòng đi ra ngoài miệng hầm, Đường Luân đê mê ngây ngất vì hương của người đẹp. Từng làn hơi ấm trong cơ thể của Quỷ Nữ truyền sang Đường Luân, đem đến cho chàng một cảm giác thoải mái, làm cho cơn đau nhức từ từ êm dịu lại...
Thế rồi trước mặt chàng hiện ra một vùng ánh sáng mơ hồ huyền ảo, có lẽ đó là cửa hầm thông ra bên ngoài...
Từng cơn gió lạnh của rừng đêm thổi ào ạt vào hang sâu, đem đến cho chàng một cảm giác tỉnh táo.
Nhìn ra bên ngoài, thấy năm ba vì sao lấm tấm trên nền trời xanh thẳm...
Còn cách miệng hầm chừng mười trượng, bỗng bên ngoài có một tiếng nạt vang lừng :
- Ai?
Quỷ Nữ vội vàng ghìm chân đứng lại, khe khẽ tựa lưng vào vách đá, bên ngoài lại có một tiếng nạt trỗi lên :
- Ai?
Quỷ Nữ thò tay ra nắm chặt chuôi đao Liễu Diệp, yểu điệu trả lời :
- Ta đây... ngoài kia có phải là Tam sư huynh?
Tiếng nói ở bên ngoài dịu giọng :
- Chính ta đây... thì ra là sư muội. Nhưng ta khuyên sư muội chớ ra khỏi nơi này, ngu huynh đang vâng lịnh của sư phụ, cấm ngặt sư muội rời khỏi nơi này nửa bước.
Quỷ Nữ mỉm cười trong bóng tối, sửa giọng nói của mình cho thêm phần quyến rũ :
- Hôm nay sao Tam sư huynh lại hung bạo đến thế?
Giọng nói bên ngoài hậm hực :
- Chúng ta là người của Vô Hồn tông, thì không giống kẻ thường tình, hà huống sư phụ đã ban lệnh nghiêm cấm.
Quỷ Nữ dịu giọng hỏi :
- Bên ngoài chỉ có một mình Tam sư huynh thôi ư?
- Phải!
Quỷ Nữ buông ra mấy tiếng cười man rợ :
- Nếu đã có lịnh của sư phụ thì tôi không ra nữa... một mình tôi ở trong này thật là cô quạnh...
Tam sư huynh cười bằng một chuỗi cười sâu độc :
- Người của Vô Hồn tông không biết cô quạnh là gì.
Quỷ Nữ thở dài, nói bằng một giọng não nùng bi thiết :
- Thế mà tôi nghe thấy mình đơn độc lắm, vì sư phụ muốn dùng tôi làm một việc, nên không diệt hết nhân tính của tôi, mà để làm một miếng mồi quyến rũ thế nhân...
Có tiếng thở dài của Tam sư huynh từ bên ngoài vọng vào và Quỷ Nữ tiếp tục tấn công :
- Tam sư huynh là cao đệ của sư phụ, nhưng... không biết đã diệt hết nhân tính hay chưa?
Có tiếng trả lời ngập ngừng :
- Thật là hổ thẹn... Ta còn chưa diệt hết được nhân tính...
Giọng nói của Quỷ Nữ ra chiều kinh dị :
- Lạ quá... Thật không ngờ nhân tính của sư huynh hãy còn...
Có tiếng trả lời hóm hỉnh của Tam sư huynh :
- Có chi là lạ, đến như sư phụ là Vô Hồn tông chủ mà ta xem hỉ, nộ, ái, ố vẫn còn lộ ra ngoài nét mặt, thì nhân tính hãy còn.
Quỷ Nữ buông ra một tiếng cười khoái trá :
- Thú nhỉ! Vậy thì... tôi xin hỏi sư huynh... như tôi đây có thể gọi là một người giai nhân tuyệt thế?
Lâu lắm, từ bên ngoài mới có tiếng trả lời, thều thào vọng vào :
- Có thể... có thể...
Quỷ Nữ lại nói một câu đầy hấp dẫn :
- Vậy thì... sư huynh đành để cho một trang tuyệt thế giai nhân phải chịu lạnh lùng cô quạnh trong ngôi cổ mộ này sao?
Bên ngoài cửa hầm im lìm chẳng có tiếng trả lời, dường như hắn đang miên man suy nghĩ.
Đối với người trong Vô Hồn tông, hạng người mà chuyên luyện cho mình mất hết nhân tính đó, thì câu nói đầy dẫn lực của người đẹp kia, thật là đầy đủ sự quyến rũ...
Nằm trên lưng của Quỷ Nữ, Đường Luân cũng giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ con người lạnh lùng đanh đá như Quỷ Nữ này mà cũng biết sử dụng mỹ nhân kế, định dùng sắc đẹp của mình mà đánh một đòn tâm lý.
Còn đang triền miên nghĩ ngợi, thì giọng nói nóng bỏng như lửa của nàng vang lên :
- Tôi không thể ra ngoài đó được, vậy thì... Tam sư huynh sao chẳng vào đây?
Dường như trong thâm tâm của tam sư huynh đang đấu tranh mãnh liệt, không có tiếng trả lời.
Quỷ Nữ lại cố uốn giọng của mình cho thêm phần quyến rũ :
- Tam sư huynh hãy vào đây... để cho tôi đỡ buồn... dù sao thì sư phụ đã đi xa rồi, trong này cũng chẳng có một ai...
Rồi nàng thều thào gọi :
- Tam sư huynh... Tam sư huynh...
Giọng nói hổn hển của nàng làm cho Đường Luân cũng phải giật mình kinh hãi.
Người ở bên ngoài dường như không dằn được cơn xúc động, buông ra một tiếng cười nho nhỏ. Có tiếng chân nổi lên, và một chiếc bóng đen bay vù tới cửa hầm...
Quỷ Nữ đã nép mình bên cạnh hầm, cặp mắt của nàng sáng rực lên như mắt mèo, nàng lại khe khẽ gọi :
- Tam sư huynh...
Rồi sẽ lần tới.
Tam sư huynh vừa thoáng thấy trên lưng của Quỷ Nữ còn một người nữa, chưa kịp giật mình, thì một tiếng “hự” vang lên... rồi một ngọn đao Liễu Diệp trong tay của Quỷ Nữ vù vù bay tới...
Tam sư huynh thét lên một tiếng rùng rợn, hai bàn chân của hắc đều cung một cách thần tốc để lánh đường đao cay nghiệt...
Nhưng mà, đã trễ một bước. Cự Quang huyệt của hắn trúng đòn, một tia máu đào vọt ra, và thân hình hộ pháp của hắn ngã sóng soài trên mặt đất.
Quỷ Nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tay cầm lưỡi dao đầm đìa những máu của bạn đồng môn mình, vừa ló đầu ra thì một chuỗi cười đanh ác theo gió lộng đưa vào...
Và một câu nói văng vẳng vang lên :
- Hà hà... hay lắm, thật mi không hổ thẹn là một người do Vô Hồn tông chủ huấn luyện ngót hai mươi năm trời...
Quỷ Nữ kinh hoàng thất sắc, Đường Luân thoảng thấy đôi gò má của nàng trắng bạch như tờ giấy. Nàng lẹ làng thối lui một bước.
Vì nghe giọng nói, nàng biết người ấy chính là đại sư huynh Lý Lập.
Lý Lập nhìn thấy Đường Luân nằm trên lưng của nàng, chợt giật mình và nụ cười sâu độc tắt hẳn trên vành môi.
Hắn gào lên một tiếng, quát :
- Hay cho Quỷ Nữ, ta ngỡ rằng mi thay mặt sư phụ để hành hình một kẻ chưa trừ hết nhân tính, chẳng ngờ mi lại cuốn gói theo trai!
Rồi bằng một động tác vô cùng nhanh nhẹn, hắn rút Âm Thủ Phán Quan bút bay vù tới chắn ngang đường.
Một tiếng nạt thanh tao trỗi dậy :
- Đứng lại!
Quỷ Nữ tay cầm vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm đưa ngang trước mặt mình mà hỏi một câu hách dịch :
- Mi xem... đây là gì?
Đại sư huynh nhìn thấy vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm sáng ngời trong bức màn đêm, ba chữ Vô Hồn điệu khắc sâu vào đó.
Lý Lập biến sắc, ngọn bút trong tay hắn uể oải buông rũ xuống. Hắn cười đanh ác :
- Hèn chi mi cả gan dám làm việc tày trời, thì ra mi đã đánh cặp bảo vật của sư phụ.
Quỷ Nữ nạt :
- Câm mồm lại... mi là đại sư huynh vậy có biết ý nghĩa của ba chữ Vô Hồn điệu?
Lý Lập nghiến răng kèn kẹt, trả lời :
- Vô Hồn điệu ở đâu là sư tổ ở đó!
- Nếu ai chống lại Vô Hồn điệu thì sao?
- Thì phải chịu cực hình, cắt tay xẻ thịt mà đi vào thế giới Vô Hồn.
Quỷ Nữ hất hàm, hách dịch :
- Vậy ta nhân anh Vô Hồn điệu, truyền lệnh cho mi... mi có vâng lệnh hay không thì bảo?
Lý Lập cúi đầu trả lời :
- Vô Hồn điệu ở đâu là sư tổ ở đó, tôi đâu dám.
Quỷ Nữ mỉm cười nói :
- Nay ta ra lịnh cho mi vào con đường hầm của ngôi cổ mộ này, tự đóng cửa gian phòng đá lại, chờ đến khi nào Vô Hồn tông chủ trở về mới được phép mở cửa ra...
Lý Lập ngoan ngoãn cúi đầu :
- Xin tuân thượng lệnh!
Rồi bỗng nhiên Lý Lập ngẩng đầu lên, chớp nhanh cặp mắt nói nho nhỏ :
- Trời... Quỷ Nữ, sư phụ đứng ở phía sau lưng mi kìa!
Lợi dụng một chút do dự của Quỷ Nữ, một tiếng hú vang lừng trỗi dậy và nhanh như một tia chớp, Lý Lập vung ngọn bút trong tay mình đâm tới một đường thần tốc...
Bàn tay tả của hắn vung ra như năm chiếc móc sắt, chộp một đường dữ dội vào giữa ngực của Quỷ Nữ, cốt để yểm trợ cho ngọn Âm Bút Phán Quan.
Quỷ Nữ thất sắc kinh hoàng, hai bàn chân của nàng di động thoăn thoắt, thân hình mềm mại của nàng cõng Đường Luân quay lông lốc, liên tiếp, nàng tràn mình mấy cái để trốn đòn của đối phương và ngọn đao Liễu Diệp trong tay nàng cắt gió nghe ào ào bên tai của Đường Luân.
Đường Luân mắt hoa đầu váng, chàng cảm thấy thân hình của Quỷ Nữ lắc lư như muốn sắp té khuỵu xuống, và chàng nghe thấy hơi thở của nàng bắt đầu nặng nhọc...
Giữa lúc mơ hồ, Đường Luân thoáng thấy Quỷ Nữ vung tay ra chộp lấy ngọn Âm Bút Phán Quan của Lý Lập, và nàng thét :
- Lý Lập, mi dám kháng cự với Vô Hồn điệu?
Lý Lập cười sâu độc :
- Không dám... không dám, tôi chỉ thanh toán một con Quỷ Nữ đã dám nội phản tông phái của ta...
Trên gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu của Quỷ Nữ lộ lên nét cười bí hiểm, nàng lạnh lùng nói :
- Lý Lập, mi có ý muốn giết ta cũng được. Mặc dầu chúng ta đồng môn nhưng hồi nào tới giờ chưa có cơ hội để so tài. Chúng ta dùng sanh mạng của chúng ta để đánh cuộc, thử so tài một trận xem sao?
Lý Lập cười ồ ồ, trả lời :
- Hay lắm... tôi đã có ý muốn nghiên cứu võ nghệ với sư muội nhưng hiềm vì chưa có dịp.
Quỷ Nữ nhướng cặp chân mày nói :
- Vậy thì mi hãy cầm binh khí lên.
Nói rồi buông ngọn bút ra.
Lý Lập trong lòng nghĩ thầm :
- Con nhỏ này võ nghệ tầm thường, làm sao có thể kháng cự với ta là một người đã luyện tập gần năm mươi năm.
Nghĩ đoạn lòng vui hớn hở. Một tay cầm Âm Bút Phán Quan, mạnh dạn bước tới, rồi bất thình lình đâm xéo vào giữa mặt Quỷ Nữ một đường.
Nhưng bàn chân của Quỷ Nữ cực kỳ lanh lẹ, nàng chỉ thối lui nửa bước là đường võ của Lý Lập đã đi vào khoảng không một cách trơ trẽn.
Lối trốn đòn bất ngờ đó làm cho Lý Lập giựt mình ngừng tay lại. Quỷ Nữ lại nở một nụ cười khó hiểu, hỏi rằng :
- Mi sợ gì, chẳng lẽ mi ngại ta dùng ám khí?
Lý Lập cười ha hả, trả lời :
- Tôi không bao giờ dám nghĩ sư muội lại đi làm một việc mờ ám như thế.
Quỷ Nữ lại mỉm cười, ánh trăng bàng bạc lại rọi vào nét mặt đẹp đẽ của nàng, càng làm nổi bật cái vẻ đẹp lạnh lùng huyền ảo của một người mang tên Quỷ Nữ.
Chợt Lý Lập nói :
- Vậy thì... bây giờ sư muội bắt đầu chú ý nhé...
Câu nói vừa dứt, hắn vội vàng đổi cung đảo mình một cách thần tốc, để rồi tung ra một đường Thiết Bút Sát Thủ về phía Quỷ Nữ.
Quỷ Nữ cũng thét lên một tiếng vừa tràn mình né tránh, vừa sử dụng một đòn Liễu Diệp Phiêu Phong để phá đòn của đối phương.
Trong chớp mắt, hai chiếc bóng xoắn tít vào nhau, đôi bên đã trao đổi hơn mười hiệp.
Đang lúc đấu chiến cùng nhau đến hồi sôi động, bất thình lình Quỷ Nữ thét lên một tiếng, nàng dùng một miếng Thất Tinh bộ bắn lùi về phía sau.
Thất Tinh bộ vốn là một thế võ bắn lùi thật xa để trốn đòn của địch. Nhưng lần này Quỷ Nữ dợm thối lui chỉ có một bước, rồi thân hình nàng bắn vọt tới một cách thần tốc.
Bàn tay của nàng trổ ra cực kỳ nham hiểm trong thế Liễu Diệp Thôi Sơn.
Liễu diệp là một vật mềm mà có thể thôi sơn, cứ theo nghĩa mà suy, tức là lấy thế võ mềm đẩy lui thế võ cứng...
Trong một cái chớp mắt, người ta thấy bóng đao bay ra trùng trùng điệp điệp như muôn hình lá liễu.
Và một tiếng rú não nùng vang lên, Lý Lập trúng đòn, bị lưỡi dao Liễu Diệp rọc một đường từ trên vai xuống tới rốn, máu đào bắn ra lai láng, và hắn rũ người ra, giẫy giụa trên vũng máu đào.
Nhưng mà...
Quỷ Nữ thắng được một đòn rồi thì thân hình nàng run rẩy và từ từ té xỉu xuống. Gắng gượng lắm nàng mới trỗi dậy được, và cõng Đường Luân đi ra ngoài xa hơn mười trượng.
Chợt vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm trong tay nàng rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng kẻng lạnh lùng...
Nàng buông Đường Luân ra, ôm ngực mình mà thều thào nói :
- Đường tướng công ơi! Chắc tôi... không thể gượng đi nổi được.
Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Tôi đã là một người sắp chết, cô nương đừng lo nghĩ gì nữa, hãy đưa lưỡi Liễu Diệp đao cho tôi.
Quỷ Nữ rên siết trả lời :
- Không...
Rồi nàng tối tăm mặt mũi, ngã sóng soài trên mặt đất.
Đường Luân gắng gượng cơn đau xót trong lòng và sự đau đớn của thể xác. Chàng bò lần tới trước mặt của Quỷ Nữ nói rằng :
- Cô nương đã thọ thương.
Quỷ Nữ gắng gượng nở một nụ cười chua chát :
- Tuy bị thương nhưng vẫn còn nhẹ hơn tướng công... xem sắc mặt của tướng công như tờ giấy bạch... mau dùng thuốc giải độc của Ma Đại Nhân.
Nói rồi, thò tay vào túi của Đường Luân lấy lọ thuốc trút ra mà nhét vào miệng của Đường Luân.
Những hạt thuốc mát rượi vừa trôi qua cửa họng, trong phút chốc đã lan tràn khắp cơ thể và cơn đau đớn của Đường Luân đã bắt đầu dịu xuống.
Đường Luân hổn hển trả lời :
- Cô nương đối với tôi thật là có ơn tái tạo, không biết bao giờ mới báo đáp được...
Nước mắt ràn rụa, Quỷ Nữ trả lời một cách chân thành :
- Xin đừng nói đến việc báo ơn.
Bỗng nàng quay mặt đi, rền rĩ lâu lắm rồi mới quay đầu lại. Đường Luân trông thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng dễ sợ. Đôi mắt của nàng tỏa ra ánh sáng dị thường.
Bỗng nàng quay mặt đi, Đường Luân thấy hai bờ vai của nàng chao động mấy cái mạnh, rồi nàng từ từ quay đầu lại. Phen này đôi mắt thất thần và lưỡi Liễu Diệp đao trong bàn tay tả của nàng đầm đìa những máu...
Đường Luân hốt hoảng nói :
- Trời... cô nương đã thọ thương?
Nàng cố gắng điềm đạm trả lời :
- Tôi đã cho tướng công uống thuốc giải độc thì tôi phải chọn lưỡi Liễu diệp đao.
Đường Luân như người bị điện giật, nhảy nhổm lên hỏi rằng :
- Cô nói sao?
Lần này Quỷ Nữ mới run rẩy trả lời :
- Tôi cũng trúng thuốc độc của Vô Hồn tông chủ. Lúc hắn ra đi, hắn đã ghim một mũi kim có tẩm thuốc độc vào huyệt Chí Đường của tôi. Không đến một tiếng đồng hồ nữa thì thuốc bắt đầu công phạt và tôi sẽ đứt ruột mà chết... Vì vậy nên mới mượn lưỡi Liễu Diệp đao này mà đi sớm một bước.
Nói rồi, nàng đưa cánh tay hữu lên, nơi mạch máu chỗ cườm tay của nàng bị cắt đứt một đường, máu tuôn xối xả.
Đường Luân rú lên một tiếng kinh hoàng, chồm lên định điểm huyệt Giai Tĩnh của nàng, đồng thời khóa huyệt Uyển mạch để cầm máu.
Nhưng mà Đường Luân bây giờ đã yếu ớt lắm rồi, vì vậy mà ngón tay của chàng không đủ sức mạnh để đi thấu vào huyệt đạo của Quỷ Nữ.
Quỷ Nữ mỉm cười bi thảm lắc đầu nói :
- Trễ lắm rồi... dù có khóa được huyệt đạo thì cũng không làm sao cứu nổi mạng tôi.
Thế rồi thân hình của nàng từ từ lả vào lòng của Đường Luân.
Quỷ Nữ nằm co quắp trong lòng của chàng, mơ màng nói như một người đang nằm chiêm bao :
- Từ thuở nhỏ, tôi đã bị bọn Vô Hồn tông bắt vào hoang mộ, lìa bỏ cha mẹ, lìa bỏ anh chị em và tất cả những người thân thuộc... Chúng nó rèn luyện tôi trở nên người tàn ác, giết người chẳng biết gớm tay, và bây giờ đây tôi sắp từ giả cõi đời...
Đường Luân không muốn cho nàng phải quá đau đớn, chen vào hỏi :
- Xin hỏi cô nương cao danh quí tánh?
Quỷ Nữ lắc đầu trả lời một câu bi thảm :
- Tôi không có tên, bọn chúng cứ gọi tôi là Quỷ Nữ...
Đường Luân nói một câu thành thật :
- Không, chẳng phải là Quỷ Nữ mà là Tiên nữ vì cô nương thật đẹp, đẹp tợ thiên tiên, nhất là tấm lòng của cô nương mới là cái đẹp vĩnh cửu.
Quỷ Nữ thở dài, lệ tràn ra khóe mắt. Nàng thì thầm :
- Nhưng mà kẻ khác đều cho tôi là một người xấu xa nhơ nhớp...
Đường Luân quát :
- Bọn chúng nói láo!
Không biết trải qua bao nhiêu thì giờ, Đường Luân nghe thấy nước mắt của mình trào ra và rơi xuống gương mặt Quỷ Nữ.
Đường Luân nghe thấy thể xác của nàng dần dần nguội lạnh, hơi thở của nàng mỏi mòn, rồi tắt đi lúc nào không biết...
Nhìn những dòng máu thắm của Quỷ Nữ làm hoen ố vạt áo trước của mình, Đường Luân nghe thấy lòng mình đau như dao cắt.
Ngửa mặt nhìn muôn vạn vì sao nằm trên vòm trời cao rộng, Đường Luân tự nguyện với mình nếu một mai chàng còn sống sót, nhứt định sẽ cầm thanh bá kiếm mà tàn sát bọn Vô Hồn tông để lấy máu mà đền món nợ máu.
Vuốt mái tóc của Quỷ Nữ, Đường Luân thì thầm khấn vái :
- Nàng hãy yên nghỉ dưới suối vàng, Ma Đại Nhân rồi đây sẽ đi sau nàng mà sang bên kia thế giới. Bọn cao thủ của Thiên La Nham đang đợi nó và rồi đây chắc chắn bọn nó sẽ đưa hồn của tên già độc ác về cõi âm ty...
Chàng nhìn quanh quất, cố tìm một chỗ kín đáo để vùi xác của Quỷ Nữ. Chàng sờ soạn ngồi dậy, nhưng toàn thân ê ẩm, lại rũ người mà ngồi xuống.
Chợt từ đàng xa, có một lão già khập khiễng đi tới, trong mồm ngân nga một bài thơ cổ.
Đường Luân ngóng cổ ra ngoài bụi rậm liếc mắt nhìn xem.
Trong chớp mắt, lão già kia đã đu trờ tới, và cặp mắt cú vọ của lão đã trông thấy thể xác của Quỷ Nữ, lão vỗ trán cười rằng :
- Ha ha ha... thằng Trần Như Phong này tung hoành ba bốn mươi năm trên chốn giang hồ mà chưa từng thấy ma, hôm nay lại bị ma nhác...
Nói rồi lão rút lưỡi Hỏa Long thần kiếm ra, một đường hào quang trỗi dậy. Lão xử thế Đại Bàng Triển Dực để cho thân hình bay vù ra sau hơn trượng.
Thân hình của lão lơ lửng giữa từng không, lão nghĩ thầm :
- Thật là lạ... chẳng biết xác của ai nằm ngang chỗ này?
Tánh tò mò nổi dậy, lão thình lình nhảy xổ tới để nhìn xác người cho kỹ và cặp mắt của lão sau một cái liếc nhanh như chớp đã bắt gặp Đường Luân và lão mừng rỡ reo lên :
- Trời... Luân nhi đó, có phải chăng?
Đường Luân cũng mừng rỡ kêu lên hai tiếng :
- Sư thúc!
Trần Như Phong lúc bấy giờ mới reo lên :
- Trời Phật... thì ra mày không chết!
Nói rồi, nhảy xổ tới ôm Đường Luân vào lòng...
Và khi ông ta thấy sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, Ấn đường nổi lên một vầng đen thì ông sa sầm ngay nét mặt.
Ông ta cắm lưỡi Hỏa Long thần kiếm xuống đất, dùng ngón tay điểm thoăn thoắt vào tám huyệt trên mình của Đường Luân...
* * * * *
Đường Luân cảm thấy tứ chi của mình nổi lên một cơn đau đớn cực kỳ kinh khủng, khẽ cựa mình, chợt bên tai có tiếng quát của Trần Như Phong :
- Đừng nhúc nhích!
Thần sắc của ông cực kỳ trang trọng, ông ta rút lưỡi Hỏa Long thần kiếm lên, cắt nhẹ mười vết vào mười đầu ngón tay của chàng.
Và từ trong những vết thương, mười dòng máu đen rỉ ra lấm tấm...
Ông ta hậm hực :
- Người trong Hiệp Nghĩa tông hồi nào đến giờ chỉ có thắng chứ không có bại, Đường Luân... cớ sao mi lại trúng độc của Thiên Độc môn?
Đường Luân mơ màng mở mắt, phát giác mình bây giờ đang nằm trong chiếc màn sang trọng, liếc mắt nhìn quanh chàng suy nghĩ chắc có lẽ đây là trong một gian phòng của khách sạn.
Thì ra ban nãy, Trần Như Phong đã điểm huyệt mê của chàng mà mang vào đây điều trị.
Đường Luân rên rỉ trả lời :
- Khi con vào Pháp Hoa tự, thằng Thiên Độc Nhất Phẩm trước khi trao lưỡi Hỏa Long thần kiếm có ép con uống thứ thuốc độc này, nên phải bị công phạt đến ngày hôm nay...
Trần Như Phong hậm hực :
- Nếu gặp ta trễ nửa canh giờ, chắc tánh mạng của mi còn đâu nữa.
- Đa tạ sư thúc đã cứu mạng cho...
Trần Như Phong ha hả cả cười, thò hai tay ra đỡ chàng ngồi dậy, đặt bàn tay vào huyệt Khí Hải của chàng để truyền hơi nóng cho.
Chính vào lúc một làn hơi ấm áp từ trong lòng bàn tay của Trần Như Phong truyền vào huyệt Khí Hải của chàng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nghe côm cốp...
Có tiếng của thằng tiểu nhị oang oang như lệnh vỡ :
- Trần lão gia... Trần lão gia...
Bất đắc dĩ, Trần Như Phong phải thu tay trở về, chỏi nhẹ một tay lên giường để cho thân hình của ông ta là là bay về phía cửa, thò tay ra mở chốt, ông ngóng cổ dòm ra ngoài.
Thì ra bên ngoài, là một ông chủ hiệu mập mạp, đang đứng cầm một ngọn đèn lồng, sau lưng lão ta là thằng tiểu nhị.
Trần Như Phong hỏi :
- Việc gì?
Chủ tiệm mỉm cười nói :
- Đêm hôm khuya khoắc, nếu chẳng có việc chẳng dám quấy rầy lão gia. Vì ban nãy, tôi có nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như phát ra tự trong phòng này nên đến đây để hỏi thăm.
Nói đoạn, cặp mắt của ông ta đảo nhanh mấy vòng, liếc nhìn vào phòng.
Chợt lão bắt gặp lưỡi Hỏa Long thần kiếm lóng lánh sáng ngời nằm trên đầu giường.
Trên mặt của lão thoáng hiện lên một nét thèm thuồng...
Trần Như Phong lấy làm khó chịu, bảo rằng :
- Chúng bay thật là đa sự, tiếng kêu đó quả thật từ trong phòng này phát ra, do một người anh em của ta mang bệnh mà nói mê.
Tên chủ tiệm trao cho tiểu nhị một nụ cười bí hiểm, quay lại hỏi Trần Như Phong rằng :
- Thật lạ... Ông lớn tuổi thế này, tại sao có một người bạn trẻ tuổi thế kia?
Trần Như Phong gắt gỏng :
- Việc riêng của ta, chúng bây chớ hỏi.
Lão chủ tiệm thấy thái độ của Trần Như Phong nóng nảy, vội vàng lôi tên tiểu nhị trở ra, vừa đi vừa cáo lỗi.
Chờ cho bọn họ đi khuất rồi, Trần Như Phong mới quay trở vào màn, bảo Đường Luân ngồi xếp bằng theo lối Nhập thiền, đoạn ông ta ra lệnh cho chàng nhắm nghiền cặp mắt lại...
Đường Luân vâng lời, đôi mi vừa khép, thì nghe tiếng gió vì vèo. Ngón tay của Trần Như Phong xé gió, điểm một cách thần tốc vào các yếu huyệt trên mình của Đường Luân.
Ngón tay của ông ta đi nhanh như gió, đó là phép Thuần Dương chỉ của ông ta sáng chế ra.
Những yếu huyệt của Đường Luân bấy lâu ngưng trệ vì những chất độc mãnh liệt của Thiên Độc Nhất Phẩm thuấm nhuần vào cơ thể bây giờ bị Thuần Dương chỉ khai thông nên khí huyết chu lưu thật là thoải mái.
Hai mạch Dương duy và Âm duy của chàng bị ngón tay thần diệu của Trần Như Phong khai thông nên chàng nghe thấy tinh thần dần dần dễ chịu.
Một luồng khí ấm tỏa khắp châu thân, hơi thở của chàng bắt đầu điều hòa trở lại.
Sắc mặt cũng dần dần tươi tỉnh.
Sau khi tàn một nén hương, ngón tay của Trần Như Phong dừng lại vì Thuần dương chỉ đã sử dụng chu tất và bảy mươi hai huyệt đạo trên mình của Đường Luân lúc bấy giờ đã được điểm khắp.
Vừa dợm mở mắt ra, chợt bàn tay của Trần Như Phong lại ém mạnh vào huyệt Chí Đường. Một làn hơi ấm từ lòng bàn tay của lão già họ Trần truyền sang cơ thể của Đường Luân.
Làn hơi ấm này xuyên qua mạch Nhiệm và mạch Đốc rồi vào tận Trung lâu, rồi lần lần đi xuống Đan điền...
Đường Luân biết rằng đây là một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm của một người mang trọng bệnh, phải dùng nội lực trị thương.
Trong giai đoạn cuối cùng này đây, nếu bất thần gặp phải một trở lực nào thì người bệnh có thể bị công phạt mà thần khinh thác loạn, dễ mất mạng như chơi.
Vì vậy mà chàng để hết tâm tư trợ lực với lão già Trần Như Phong để cho cuộc điều khí trị thương chóng hoàn tất.
Chính vào lúc công việc sắp sửa hoàn thành thì bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng ai gõ cửa nghe côm cốp.
Trần Như Phong tức tối, vì không biết có kẻ nào đã thọc gậy bánh xe khi mình còn một đoạn đường ngắn là sẽ thành công mỹ mãn.
Ông cắn răng, tăng gia thêm sức mạnh, ngõ hầu cho công việc hoàn tất...
Nhưng mà tiếng gõ cửa càng gấp rút. Ban đầu chỉ gõ nhè nhẹ, càng lúc tiếng gõ càng ra chiều cáu kỉnh, vang động cả gian phòng.
Trần Như Phong bất chấp, vì rằng trong giai đoạn quyết liệt này, nếu rút tay ra để lo việc khác, Đường Luân sẽ mất mạng như chơi.
Vì vậy mà ông ta cứ tiếp tục truyền nội lực.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp rút, và có tiếng oang oang như lệnh vỡ :
- Mở cửa mau lên, cho công sai vào khám xét.
Trần Như Phong nghe câu nói này đã biết việc gì sẽ xảy ra.
Theo sự ước đoán của lão thì đây là một ngôi hắc điếm, vì trong lúc cần kíp, ông ta phải tìm một chỗ trị thương cho Đường Luân mà sa chân lạc bước vào đây.
Quả thật, đúng với sự ước đoán của lão, ngôi khách sạn này là một ngôi hắc điếm danh chấn giang hồ mà ai nghe tên cũng đều phải vỡ mật.
Trần Như Phong vì nhứt thời cần kíp nên phải sa chân vào chỗ hổ huyệt long đàm mà ông ta chưa rõ.
Lúc bấy giờ, năm tay vạm vỡ, thủ sẵn binh khí sáng ngời, đứng trước cửa phòng mạo danh công sai để vào khám xét.
Vì ban nãy, tên chủ tiệm đã liếc thấy lưỡi Hỏa Long thần kiếm, nước thép sáng ngời đó tố cáo cho lão biết đây là thanh bảo kiếm.
Lòng tham nổi dậy, lão quyết ra tay để cướp thanh kiếm quí này.
Trong lúc năm tên bộ hạ đang gõ cửa phòng, có ba tên nữa đã chực chờ bên cửa sổ, chận nghẽn lối đi.
Lắng tai nghe tiếng động tĩnh bên ngoài, Trần Như Phong nghe thấy có hơi thở nhè nhẹ bên khung cửa sổ nên biết rằng mình đã lọt vào thế bị bao vây.
Chợt... trên mái ngói lại vang lên mấy tiếng động khe khẽ, tố cáo rằng trên ấy cũng có người.
Như vậy là bọn chúng đã bủa vây khắp nơi, thiên la địa võng. Tình thế càng nguy, Trần Như Phong càng cố gắng dồn hết nội lực cho công việc trị thương mau hoàn tất.
Bên ngoài bọn chúng quát hỏi thêm vài ba câu nữa, không thấy trả lời, thế là chúng bắt đầu dọng cửa.
Tiếng khua ì ầm vang động cả gian phòng, cửa khóa chặt nên chúng không làm sao suy xuyển...
Một tên lực lưỡng có vẻ đàn anh thấy vậy bực tức, xua mấy đứa đàn em sang một bên, nó xuống một cái Chác mã tấn rồi thình lình bước tới một bước, tống ra một chưởng thôi sơn vào cánh cửa bằng danh mộc.
Cánh cửa trúng đòn, kêu lên răng rắc...
Một người đứng ngoài vỗ tay khen dậy :
- Thần lực của Hồ Sử quả thật là danh bất hư truyền.
Lời khen chưa dứt thì Hồ Sử đã thay đổi thế đứng, để rồi lướt tới thêm một bước, bồi thêm một chưởng kinh hồn.
Lần này, cánh cửa đã long sẵn, trúng đòn bay vù vào bên trong.
Tay hữu của Trần Như Phong đang kẹt trên huyệt Chí Đường của Đường Luân thình lình nghe hai tiếng dọng cửa kinh hồn và một cánh cửa chắc bằng danh mộc bị trúng đòn, sút chốt đang bay vù vào bên trong.
Cánh cửa ấy bay thẳng về phía hai người đang ngồi, một luồng gió mạnh nổi lên, làm cho Trần Như Phong thất sắc kinh hoàng.
Vì rằng trong giai đoạn này, nếu Đường Luân bị thương thật nhẹ cũng đủ mất mạng, vì vậy ông ta thủ sẵn bàn tay trái, chờ cho cánh cửa bay tới còn năm tấc, tung ra một đòn Cách không.
Biết thế nào bọn chúng cũng ùa vào phòng nên Trần Như Phong dùng sức chốt bay vào chờ năm tên đứng bên ngoài tranh nhau phi thân vào phòng để cướp công đầu.
Một tên vào trước, thân hình của hắn vừa thoát khỏi ngưỡng cửa thì cánh cửa quái ác do Trần Như Phong đánh bạt trở về vù vù bay tới.
Người và cửa gặp gỡ với nhau giữa không trung một cách thật kinh người. Một tiếng bốp vang lên, tên nọ trúng đòn rơi trở về mặt đất!
Hồ Sử đứng bên ngoài ôm bụng cười ngặt ngoẻo rồi thong thả bước vào.
Nhìn qua bức màn, nhác trông điệu bộ của hai người, hắn đã biết Đường Luân đang thọ trọng thương, còn lão già kia là người trị thương.
Vốn người võ học nên hắn biết Đường Luân hiện đang nằm trong giai đoạn vô cùng nguy hiểm.
Còn lão già trị thương đang ngồi trong cái thế Kỵ hổ nan hạ, mình chỉ dùng một sức mạnh tầm thường cũng đủ lấy mạng hai người này như chơi.
Vì vậy mà hắn buông ra mấy tiếng cười khoái trá, rề lần... rề lần đến bên giường, từ từ co bàn tay tả lên định tung ra một chưởng.
Một bầu không khí nặng nề u uất bao trùm lấy gian phòng. Mọi người thảy đều nín thở để chờ đợi một cơn đột biến.
Như một con hổ đói sắp sửa đớp lấy con mồi béo bở, Hồ Sử tiến lần... tiến lần tới, rồi bỗng hắn ta thét lên một tiếng rợn người, dùng bàn tay tả đánh thốc tới một đòn mãnh liệt vào huyệt Giai Tĩnh của Đường Luân.
Thế võ của hắn cực kỳ mạnh bạo, như thành nghiêng, núi sụp, nào ngờ... đòn vừa tuôn ra một nửa, sắp sửa thành công bỗng hào quang trỗi dậy. Một đường gươm lóe lên theo hình trôn ốc, xoắn tít vào cườm tay của hắn...
Thì ra, lão già Trần Như Phong đã tính sẵn từ trước, thủ lưỡi Hỏa Long thần kiếm dưới đùi của mình, chờ cho kẻ địch thờ ơ là xuất thủ.
Hồ Sử tin chắc mình sẽ thành công dễ dàng, nào ngờ lưỡi Hỏa Long thần kiếm bất chợt vung lên, hắn vội vàng cắn răng thu tay trở về nhưng việc đã trễ...
Lưỡi Hỏa Long thần kiếm trong cái thế Ngọc Long Ban Thụ quấn chặt vào cườm tay của hắn, và trong một cái chớp mắt, bàn tay hộ pháp kia đã lìa khỏi thể xác của hắn rơi bên cạnh giường.
Hồ Sử thét lên một tiếng kinh hoàng, thối lui ba bước hô :
- Lôi Chân đâu? Ta trúng kế rồi...
Tiếng kêu chưa dứt, sau lưng hắn có một người lách mình xông ra. Trong tay của người này cầm một cái lưỡi búa to tướng, hắn lập tức tung ra một đòn Kim Phủ Khai Sơn.
Búa là một loại binh khí nặng nề to lớn, chuyên sử dụng những đòn ngạnh công. Thế Kim Phủ Khai Sơn từ trên ào ào chụp xuống, khí thế cực kỳ hung bạo...
Trần Như Phong một tay ém huyệt của Đường Luân, một tay cầm Hỏa Long thần kiếm, ông ta chém róc một đường từ dưới lên trên, quyết dùng sức mạnh chọi sức mạnh vì ông ta cầm chắc rằng Hỏa Long thần kiếm có thể hủy diệt binh khí của đối phương.
Một tiếng soẹt vang lên, quả thật lưỡi Hỏa Long thần kiếm đã cắt đứt lưỡi búa khổng lồ kia.
Trong tay của Lôi Chấn vẫn còn cầm cán búa mà lưỡi búa đã thoát bay ra ngoài. Vì trớn đi quá mạnh, mặc dầu đứt lìa với cán búa nhưng nó vẫn bay tới chiếu thẳng vào mình của Trần Như Phong...
Tình thế thật nguy hiểm nhưng ông ta là người lịch lãm giang hồ nên đã tính sẵn từ trước, nhanh như chớp ông thu lưỡi gươm trở về, trở đốc kiếm lên khoát nhẹ cho lưỡi búa rơi xuống giường đánh rầm một tiếng...
Lôi Chấn thật không ngờ lưỡi Hỏa Long thần kiếm lại sắt bén như thế nên vừa thấy binh khí của bị cụt, hắn lại gầm lên một tiếng vang động cả gian phòng, rồi cầm cán búa mà sử dụng những đòn ngạnh công tới tấp...
Khá khen cho Trần Như Phong. Một tay vẫn tiếp tục ém huyệt của Đường Luân, còn một tay kia vẫn dùng lưỡi Hỏa Long thần kiếm loang lên vùn vụt để đấu với Lôi Chấn.
Ba hiệp trôi qua, Trần Như Phong thủ nhiều mà công ít, còn Lôi Chấn thì hơi thở phì phò mà vẫn không sao hạ nổi lão già tinh quái kia.
Lúc bấy giờ, hai tên lâu la đã kẹp chặt Hồ Sử đưa vào phòng băng bó, còn lại một tên chỉ đứng bên ngoài hò hét trợ oai mà chẳng dám xông vào.
Lại thêm bốn hiệp nữa trôi trong tình trạng cực kỳ khẩn trương. Trần Như Phong đã lợi dụng một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể của Đường Luân. Một luồng hơi nóng tỏa ra khắp châu thân và xông thấu Đan điền.
Đường Luân thấy công việc trị thương đã sắp sửa thành công, vội vàng tập trung hết khí lực trong châu thân của mình để trợ lực với luồng chân khí của Trần Như Phong.
Chàng đẩy nó xông qua khỏi Đan điền, như thế là công việc đã hoàn tất...
Trong lúc đó thì bên tai gió dậy vèo vèo, chiếc cán búa khổng lồ của Lôi Chấn tung ra những đòn vũ bão, nửa cương nửa nhu, bất thình lình...
Hắn tháo lui một bộ, vừa dừng bước là hắn vọt tới sử dụng một đòn Thần Phủ Trảm Long.
Đòn này vốn là một đòn sử dụng bằng búa, nhưng bây giờ lưỡi búa đã cụt mắt rồi, chỉ còn lại một cán búa trơ trọi, dù vậy nhưng đòn vẫn tuôn ra thật là ác liệt, đánh thẳng vào hậu tâm của Trần Như Phong.
Lão già họ Trần không ngờ đối phương lại đánh úp vào hậu tâm của mình. Còn đang luống cuống chợt Đường Luân cất lên một tiếng hú hào hùng, bay mình thoát khỏi lòng bàn tay của lão.
Lão biết trong cơ thể của Đường Luân đã hoàn tất công việc trị thương nên trong lòng mừng rỡ, bất thình lình lão xử một thế Kim Lý Tiềm Giang, thân hình của lão uốn cong mềm mại như một con Lý ngư, rạp mình sát vào mặt giường...
Nhờ đó mà chiếc cán búa khổng lồ của đối phương lướt ngang qua gáy ông ta trong đường tơ kẽ tóc, đánh trúng vào chiếc gối bằng sành để ở đầu giường vang lên một tiếng “cảng”, mảnh vụn bắn ra tứ tung...
Lúc bấy giờ, Trần Như Phong đã rảnh tay, không còn phải bận bịu đến Đường Luân nữa, vì vậy mà có thể để hết tinh thần vào trận chiến.
Thừa lúc tiếng đổ vỡ của chiếc gối sành vang lên, ông ta tức tốc tung ra một cước, đá lòn vào hông của Lôi Chấn, lúc bấy giờ đang để hở.
Vì tiếng đổ vỡ của chiếc gối sành át mất tiếng gió của đường cước do Trần Như Phong tung ra, nên Lôi Chấn không kịp trở mình, chưa kịp thu cán búa trở về thì dưới hông đã nhói lên một cái, hắn chuệnh choạng thối lui hai bước...
Còn đang bần thần thì Đường Luân đã bay vù tới. Thân hình còn đang ở trên từng không, Đường Luân vung bàn tay ra, chộp xuống huyệt Hoa Cái của hắn bằng một cái chộp mềm mại lạ thường.
Đó là một ngón Ưng trảo công mà Đường Luân quyết tình dùng nó để lấy mạng của Lôi Chấn.
Chính vào lúc bàn tay của chàng còn cách huyệt Hoa Cái của nó chừng nửa thước, bỗng nhiên một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa sổ ở đàng đông sút chốt mở toang ra, và từ ngoài ấy một món ám khí bay vèo vèo, chiếu thẳng vào hậu tâm của chàng...
Đường Luân muốn vận công bế huyệt, chịu lấy đòn đó để mà lấy mạng của Lôi Chấn.
Nhưng món ám khí chưa tới thì cương khí đã ập tới trước, chàng nghe lạnh buốt xương, biết rằng người này không phải tay vừa. Chẳng dám tháo thứ, Đường Luân tức tốc uốn mình, sà ngang cánh trái chừng năm tấc, để nhường cho món ám khí đi qua.
Lôi Chấn nhờ đó mà thoát chết, hắn ta vội vàng rút lui thêm ba bước nữa, cầm chiếc cán búa trong tay, hắn thủ một thế vô cùng kín đáo, dường như con mãnh hổ tựa mình vào góc núi, sẵn sàng liều chết với kẻ thù.
Trong lúc ấy thì Đường Luân đã sà mình xuống đất. Chàng trờ tới một chút, định tấn công Lôi Chấn.
Nhưng từ bên ngoài cửa sổ có một chuỗi cười kinh rợn theo gió lạnh đưa vào...
Chuỗi cười thật đầy ma lực, làm cho người nghe có cảm giác kinh rợn dị thường.
Trần Như Phong và Đường Luân không bảo nhau đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nơi ấy, lúc bấy giờ đã xuất hiện hình dáng một người, đó là một bà lão tóc dài thườn thượt, mắt lộ hung quang, hàm răng khập khểnh, nước da đen như đồng đen. Thoạt trông thấy cũng biết là một người luyện võ lâu năm.
Không cần suy nghĩ cũng biết giọng cười kinh rợn ban nãy do bà lão này phát ra.
Đưa mắt liếc nhìn Lôi Chấn đang rút vào xó tường, bà ta lại buông ra một chuỗi cười man rợ, cất tiếng lanh lảnh nói rằng :
- Ngươi là đồ vô dụng, làm mất tiếng của ta!
Nói rồi, không trông thấy thân hình của bà ta động đậy, bà đã nhẹ nhàng cất lên khỏi mặt đất rồi bay tọt vào phòng như một bóng ma trơi.
Thân hình của bà nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất trong một cái tấn chữ Đinh cực kỳ kín đáo.
Nhác trông thấy điệu bộ của bà, Trần Như Phong trong lòng cả sợ, nghĩ rằng :
- Cứ nhìn xem thân pháp khinh công này thì võ nghệ của bà ta thật không dưới tay mình...
Vừa nghĩ đến đây thì bà ta lại cất tiếng cười lanh lảnh, hỏi rằng :
- Hai thằng chuột lắc này, hãy mau dâng thanh bảo kiếm cho bà, đừng để cho Hắc Sát phải nhọc lòng ra tay...
Hai tiếng Hắc Sát đem đến cho Trần Như Phong một cảm giác kinh hoàng. Ông ta vụt nhớ ra trong chốn giang hồ hồi bốn, năm mươi năm về trước, cái tên Hắc Sát đã làm cho ai nấy nghe thấy đều vỡ mật.
Vì rằng Hắc Sát đây là một người con gái, có một nước da đen sạm như đồng đen, vốn là một đứa học trò yêu của Chưởng môn phái Nga Mi nhưng vì hành vi có nhiều chỗ không được đẹp dạ người trong môn phái, nên bị nghi kỵ.
Vì vậy mà Hắc Sát sinh ra lòng bất mãn, thừa một cơ hội tốt vào một đêm tối trời, ngửa bàn tay không trông thấy, Hắc Sát lẻn vào phòng riêng của Chưởng môn đánh cắp quyển Hắc Long bí quyết, rồi cao bay xa chạy.
Hai mươi năm trời mai danh ẩn tích, người ta không rõ tăm hơi của Hắc Sát đâu, rồi bỗng nhiên, mùa thu năm ấy, trong hai vùng Lưỡng Hồ bỗng nhiên liên tiếp xảy ra nhiều vụ án kinh thiên động địa...
Nhiều bậc phú hào tai mắt trong vùng bị bắt cóc và tống tiền một cách thẳng tay, người nào chần chờ thì bị giết chết một cách thảm thiết.
Những vụ án này thấu tai các phái võ lâm. Họ cho điều tra thì mới biết rằng thủ phạm chính là Hắc Sát đã tái xuất giang hồ mà làm những điều nhũng nhiễu dân lành.
Rồi bẳng đi một dạo, không nghe người ta nhắc nhở đến, không ngờ hôm nay lại chạm mặt bà ta ở nơi đây.
Xem tình thế này thì đêm nay mình cùng Đường Luân chắc phải trải qua một trường huyết chiến mà e khó thoát khỏi bàn tay móng vuốt của con người vang danh độc ác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.