Quyển 2 - Chương 12
Đản Đản 1133
03/03/2014
Tắm rửa, giặt quần áo, cho cô thời hạn nửa tiếng, quá hạn tôi trực tiếp đá cửa.
Xem ra, đêm nay Hình Tuế Kiến thực sự dồn cô vào tình thế bắt buộc.
Hừ hừ hừ, hắn coi bản thân là gì chứ? Vua sao?
Duy Đóa giận dữ đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh chảy vào người mình, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vì vậy, hiện tại, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô sẽ không thật sự làm chuyện kia với Hình Tuế Kiến chứ.
Mới nghĩ đến khả năng này, cả người Duy Đóa đã cảm thấy lạnh lẽo.
"28 phút rồi đấy." Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng nhắc nhở.
Giọng nói không lớn nhưng đủ khiến cho Duy Đóa rét lạnh, cả người không khống chế được run rẩy.
Hình Tuế Kiến thực sự không đùa!
Cô tắt vòi nước, mặc xong quần áo đã là 29 phút 40 giây, cô nghiêm nghị kéo cánh cửa nhà tắm.
Hắn ở trên giường, môi hơi nhếch lên, như thể đang khen ngợi, tốt lắm, rất thức thời.
Duy Đóa bình tĩnh như thường, nhìn không chớp mắt, cô xốc chăn, lên giường.
Hắn trái, cô phải, cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng, mỗi người một gối.
Trong nháy mắt đó, hắn không lên tiếng, còn cô cũng không có gì để nói.
Mới đầu hạ, trong phòng đã mở máy lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy có một trận lửa nóng từ trong cơ thể bản thân từ từ dâng lên. Cúi xuống, mạnh mẽ xoay người, hắn áp ở trên người Cô. Dần dần không khống chế được lửa nóng trong mắt, nhưng đáp lại là một đôi mắt lạnh lẽo từ đầu tới cuối. Cơ thể hắn dựa sát về phía cô, nhưng cô không hề nhúc nhích, lạnh lùng đối mặt với hắn.
Một giây, hai giây, ba giây, mười giây, ba mươi giây...
Loại lạnh lùng này, không giống như trước khi diễn ra quan hệ, mà giống như kẻ thù giằng co thì đúng hơn.
Người nào di chuyển trước thì kẻ đó thua.
Hai phút sau, hắn từ từ đứng lên, kéo giãn một chút khoảng cách với cô.
Ngay khi Duy Đóa âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi thì…
Hắn đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy hai tay cô, kéo tay cô lên, một tay chế ngự gối, làm cho cô không thể động đậy được.
Hắn nhanh như chớp cúi người, chớp mắt đã dán lên môi cô, mạnh mẽ đẩy răng cô ra, thô bạo xâm lược từng góc trong khoang miệng cô.
Nụ hôn này vô cùng hung mãnh, hung mãnh nóng lòng muốn nuốt luôn cô.
Cô rốt cục hiểu rõ vì sao sáng nay hắn không chạm vào cô, hóa ra là hắn đã tính "ăn buffet" nên mới giữ lại để ăn cho no nê.
Ngoài trừ nụ hôn sét đánh, tốc độ bàn tay của hắn cũng rất nhanh, bàn tay hắn tiến vào bên trong áo cô, nắm lấy phần đẫy đà, mạnh mẽ vuốt ve.
Ngay khi tay hắn đụng tới nơi bí ẩn của cô,sắc mặt Duy Đóa từ hồng hào phút chốc trở nên tái nhợt, thậm chí lông tơ toàn thân cô dựng đứng, cố gắng kiềm chế để cho bản thân không hét lên.
Ở trước mặt Hình Tuế Kiến, cô tuyệt đối không thể thua, không thể bại lộ nhược điểm của bản thân!
Áo ngực của cô khá dày, hắn chỉ vuốt ve như vậy quả nhiên không giải quyết được vấn đề, hắn vô cùng không hài lòng, bắt đầu có chút nôn nóng lôi kéo áo cô.
Hắn lôi kéo cực kì thô lỗ, cúc áo của cô đã bị hắn mạnh mẽ xé rách quăng xuống đất, nhưng áo ngực của cô vẫn còn ương ngạnh chiến đấu với hắn.
Hắn dùng lực xé, thế nhưng thứ đó dù đã bị xé thế nào vẫn cứ co dãn trở về vị trí cũ, bày ra bộ dáng chống đối lại hắn.
"Cởi như thế nào?" Mi tâm hắn nhíu lại, huyết mạch sôi sục, tràn ngập nôn nóng.
Thật ra hắn có thể lựa chọn cách khác để đạt được mục đích, nhưng hắn không muốn làm.
Hắn muốn từ từ tận hưởng cô!
Duy Đóa vô cùng bình tĩnh, cô lấy chiếc chăn mỏng quấn người, để tránh cảnh xuân lộ ra ngoài.
"Xin lỗi, cái kia của tôi đến." Cô lạnh nhạt nói.
Mi tâm của hắn bắt đầu nhíu lại, giống như thể không hiểu ý của cô.
"Kinh nguyệt mỗi tháng một lần của phụ nữ." Cô không hề xấu hổ, đáp lại dứt khoát.
Hắn chăm chú nhìn cô.
"Vừa nãy khi tắm, tôi mới phát hiện ra cái kia đến." Bộ dáng cô lạnh nhạt, thật sự làm cho người ta khó hoài nghi “sự thành thật" của cô.
"Anh là người làm ăn, sẽ không muốn gặp xui xẻo, còn tôi nên trân trọng cơ thể của mình, không muốn gặp phải bệnh phụ khoa." Cô thản nhiên nói, "Vì vậy, đêm nay chúng ta cứ như vậy ngủ đi, chuyện này, chờ cái kia hết rồi nói." Nói xong, cô bình tĩnh quấn lấy chăn mỏng, quay người về bên phải, đưa lưng về phía hắn.
Hiện tại, cô phải đi một bước tính một bước, có thể trốn được phút nào tính phút đó.
Cô giả vờ vô cùng tốt, làm cho người ta rất khó phát hiện lúc này cả người cô đều căng thẳng phòng bị.
Hắn bị bế tắc tại đó, liên tục nhíu mày.
Súng lên nửa vời, vô cùng khó chịu.
"Tắt đèn đi, cả ngày chăm sóc Tiểu Lộng, tôi đã rất mệt rồi." Cô giả vờ hoàn toàn không hiểu phía sau mình dường như sắp bị ánh mắt của hắn thiêu thành hai cái động, lạnh nhạt thúc giục.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, bình tĩnh nói xong, Duy Đóa đưa lưng về phía hắn, khóe môi mang theo một tia cười lạnh.
Hình Tuế Kiến giống hệt Tống Phỉ Nhiên, không chỉ muốn cơ thể mà còn muốn cả trái tim của cô. Cho nên, trước khi kế hoạch chưa thành công, bọn họ nhất định đều sẽ dối trá, nhẫn nại, bởi vì chỉ có khi cô trao trái tim của mình, sự trả thù của bọn họ mới chính thức bắt đầu!
Còn cô cũng sẽ tương kế tựu kế!
Quả nhiên, sau khi thấy cô lộ ra sự mệt mỏi, tất cả động tĩnh phía sau đều lặng im .
Duy Đóa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi muốn kiểm tra cơ thể." Hắn lãnh đạm nói.
Kiểm tra cơ thể?
Duy Đóa từ từ xoay người, ngồi dậy, không thể tin được điều bản thân nghe thấy, cô dùng một loại ánh mắt không thể tin được trừng hắn.
Hắn nôn nóng như vậy sao? Tám đời không chạm qua phụ nữ sao? Giống như Tống Phỉ Nhiên giả vờ quân tử sẽ chết sao? !
Phấn khích mắng, nhưng cuối cùng môi cô vẫn ngậm lại.
"Anh nghĩ rằng tôi lừa anh?" Vẻ mặt cô chính trực chất vấn.
"Không phải không có khả năng này." Hắn lãnh đạm trả lời.
Duy Đóa hít thở thật sâu.
Cô cho rằng sự "hung hãn" của mình sẽ làm hắn biểu lộ một chút áy náy hoặc bất an, ít nhất sẽ có phong độ một chút tạm thời buông tha cô.
Nhưng chó má, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như vậy!
Môi cô hơi nhếch lên, "Được tôi cho anh kiểm tra." May mà cô đã sớm chuẩn bị.
Cô kéo bàn tay hắn.
Chỉ là một động tác đơn giản, cô cũng đã cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trên quần cô có một chỗ vải thật dày, Hình Tuế Kiến nhíu mày, lại duỗi tay đè, xác định sự tồn tại của cái này làm cho người ta không thể xem nhẹ được.
"Có thể tin chưa, tôi không lừa anh!" Cô từ từ thả tay hắn ra, vô cùng bình tĩnh nói, "Vì vậy, hiện tại tôi có thể ngủ… "
Từ “chưa” cuối cùng cô còn chưa nói xong, cơ thể rắn chắc kia lại một lần nữa áp trên cơ thể mềm mại của cô.
Cả người cô trống rỗng.
Ngay khi hắn lại một lần nữa áp đảo cô, cô rõ ràng cảm giác được sự nguy hiểm của hắn.
Rốt cuộc là kiểm tra cơ thể hay là hắn muốn chạm vào cô đây? Cơ thể Duy Đóa không ngừng run rẩy, cánh môi phát run, đầu hỗn loạn.
Tay hắn đang hướng về mép quần của cô, mạnh mẽ dùng sức kéo quần lót của cô xuống.
Ở khoảnh khắc chất vải rời khỏi người cô, lý trí cũng đã rời khỏi cô mà đi mất, cô bắt đầu dùng sức giãy dụa.
Vì vậy, cô lại bị cường bạo một lần nữa? Đừng!
Trong lòng cô điên cuồng hò hét, động tác giãy dụa càng dữ dội, nhưng thể lực giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch, cho dù cô giãy dụa mạnh mẽ như
vậy nhưng so với hắn vẫn quá yếu ớt...
Quần lót của cô bị xé, không lưu tình chút nào vất trên đất.
"A!" Duy Đóa rốt cuộc không khống chế được, mắt không còn thấy gì điên cuồng hét chói tai.
Hồi ức khủng bố như thủy triều dâng, khiến cho cô rơi vào ma chướng không thể thoát ra.
Đặc biệt, lúc này lại là cùng một người, khiến cho sự sợ hãi càng thêm tăng lên.
Xung quanh yên tĩnh.
Chỉ có tiếng cô liên tục hét chói tai, vang vọng trong phòng ngủ rộng lớn.
Một phút, hai phút, ba phút, cô vẫn còn hét chói tai.
Thậm chí vừa hét chói tai, cô vừa mở ngăn kéo bên cạnh.
Cô đang tìm cái gì? Ngăn kéo phía dưới bình thường là nơi cô để túi.
Cô muốn lấy cái gì ở trong túi?
"Dừng lại." Hắn dùng tay che miệng cô lại.
Nếu còn tiếp tục hét như vậy, ngày mai cô sẽ bị khàn giọng.
Nhưng lòng bàn tay hắn lập tức truyền đến một trận đau đớn, màu, từ lòng bàn tay hắn từng giọt rơi xuống drap trắng tinh.
Cô cắn vô cùng độc ác, giống như một con thú nhỏ bị uy hiếp tính mạng.
Hắn vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô giờ phút này thất thố như vậy, mặc cô cắn cho tay hắn máu thịt đã mơ hồ.
Không phải hắn không giận, mà là cái người độc ác cắn người kia, giờ lúc này run rẩy giống như lá rụng bay theo gió, nước mắt ràn rụa.
Cô vô cùng không ổn.
"Kiều Duy Đóa, nếu cô còn tiếp tục cắn nữa bàn tay của tôi sẽ thành tàn phế." Mặt hắn không biểu cảm nói.
Hắn không biết dịu dàng, thời khắc này, hắn có phần không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hơn nữa, cô dường như căn bản không nghe thấy lời hắn nói, hai mắt đỏ bừng, còn sống chết cắn tay hắn không buông, như thể sợ bản thân buông lỏng sẽ bị hắn xâm phạm.
Thật ra, nếu hắn cố chấp, cô căn bản không ngăn được hắn.
Hắn thở dài, phải chế trụ miệng cô, vẻ mặt cô bình tĩnh.
Trên mặt cô càng sợ hãi.
Hắn mặc kệ, một chưởng hợp lí, bắt được miệng cô.
Hắn khống chế độ mạnh yếu vô cùng tốt, khiến cho cô buông lỏng bản thân, nhưng cũng không để cho cô bị thương.
"Tốt lắm, dừng lại." Dù là hét chói tai hay là cắn người đều phải ngừng lại.
Hai tròng mắt Duy Đóa đỏ bừng, liều mạng trừng hắn.
Giờ phút này, hai mắt cô đều không giấu được sự thù hận chán ghét.
Lòng Hình Tuế Kiến trầm xuống.
Đột nhiên, trong lòng có chút ác liệt.
"Tôi không muốn chơi với anh." Chơi ư, điều này không thích hợp với cô gái kiêu ngạo trong trí nhớ của hắn.
Cả người Duy Đóa càng cảnh giác .
Hắn dùng cánh tay kiềm chế cô, còn cô vô cùng ngang ngược giơ cánh tay về phía hắn, bộ dạng chuẩn bị liều mạng với hắn.
Nhưng hắn lại ngăn lại.
Lần này, tay hắn đặt ở ngực cô, khiến cho cô không có cách nào di chuyển được.
"Được, đêm nay tôi tha cho cô, hiện tại cô có thể tỉnh táo giúp tôi rồi chứ?!" Nhìn thấy cô không bình thường, hắn lạnh lùng quát.
Cô có ý đồ dùng chân tấn công hắn, lại vì những lời này của hắn mà cứng đờ giữa không trung.
Hắn nhẫn nại chờ.
Một hai phút sau, ánh mắt điên khùng mới dần dần tỉnh táo.
Hình Tuế Kiến cuối cùng có thể xác định cô đang sợ điều gì.
"Nhìn sàn nhà đi." Hắn đưa tay đẩy mặt cô, đanh giọng ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của hắn, ánh mắt của cô từ từ nhìn xuống dưới sàn.
Nơi đó, có quần lót của cô, cùng với “lời nói dối” trong chiếc quần lót. Băng vệ sinh sạch sẽ, căn bản không có một vết máu.
Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt vì lời nói dối của bản thân bị vạch trần, cũng vì bản thân vừa rồi phản ứng thái quá.
Hóa ra hắn cởi quần lót của cô, chỉ để “kiểm tra cơ thể”.
"Ngủ đi." Hắn quyết đoán tắt đèn.
Trong bóng đêm Duy Đóa cúi người nhặt quần lót dưới sàn, nhếch nhác nhanh chóng mặc "lời nói dối" vào. Lúc này cô mới cảm thấy hơi yên tâm một chút, ngồi một lát mới tự mình chui vào trong chăn.
Tiểu Lộng vẫn còn đang ở bệnh viện.
Cô muốn báo thù.
Vì vậy, cô phải tỉnh táo lại cùng giường với "hổ".
Cô vừa nằm xuống, lại có một cánh tay duỗi đến, một nguồn nhiệt dán về phía cô.
Trong lòng Duy Đóa hoảng hốt, đang muốn phản kháng.
"Tôi nói được thì sẽ làm được." Chỉ một câu nói hắn đã ngăn được cô tiếp tục giãy giụa.
Duy Đóa cắn môi, đè ép bản thân phải cố chịu.
Hình Tuế Kiến tuy rằng đáng giận, nhưng tính cách của hắn quả thật là nói được thì làm được.
Nhưng…
"Anh…" không phải nói được thì làm được sao?
Sắc mặt cô tái nhợt lại muốn né ra sự chèn ép của hắn.
"Buông tha cô, nhưng tôi phải 'chạm vào' cô mới có thể ngủ được!"
Duy Đóa cảm nhận được sự uy hiếp trước nay chưa từng có, cô run rẩy, tay lặng lẽ sờ soạng ngăn tủ, muốn tìm vũ khí có thể bảo vệ được cô.
"Túi của cô ở dưới phòng khách." Dù hắn đã nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng vẫn nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô.
Cô căng thẳng.
"Yên tâm, tôi sẽ không đi vào." Hắn thì thầm, giọng nói khàn khàn bộc lộ sự khát khao trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác này quả thực là tra tấn, nhưng hắn lại không thể không khuất phục loại tra tấn như vậy.
Bởi vì hắn vuốt ve, nên Duy Đóa lại run rẩy.
Vừa run rẩy, cô vừa giật mình hiểu rõ, cái gì gọi là "buông tha", còn cái gì gọi là "chạm vào" .
Đây là sự nhượng bộ của hắn, cũng điểm mấu chốt hắn có thể lui lại.
Cô cắn môi, mẫn cảm phát hiện phía sau hô hấp dồn dập, còn có tay hắn không an phận, dao động khắp nơi trên cơ thể cô.
Cơ thể cô căng thẳng, còn hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh.
Lúc này, hắn vô cùng giữ chữ tín, cô không cảm thấy đau đơn, hiện tại hắn đã "nhân từ" lắm rồi, cô không có khả năng được một tấc lại muốn tiến một thước .
Hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn không đi vào, nhưng trong phòng ngủ vẫn nồng đậm mùi tình dục.
Xem ra, đêm nay Hình Tuế Kiến thực sự dồn cô vào tình thế bắt buộc.
Hừ hừ hừ, hắn coi bản thân là gì chứ? Vua sao?
Duy Đóa giận dữ đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh chảy vào người mình, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vì vậy, hiện tại, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô sẽ không thật sự làm chuyện kia với Hình Tuế Kiến chứ.
Mới nghĩ đến khả năng này, cả người Duy Đóa đã cảm thấy lạnh lẽo.
"28 phút rồi đấy." Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng nhắc nhở.
Giọng nói không lớn nhưng đủ khiến cho Duy Đóa rét lạnh, cả người không khống chế được run rẩy.
Hình Tuế Kiến thực sự không đùa!
Cô tắt vòi nước, mặc xong quần áo đã là 29 phút 40 giây, cô nghiêm nghị kéo cánh cửa nhà tắm.
Hắn ở trên giường, môi hơi nhếch lên, như thể đang khen ngợi, tốt lắm, rất thức thời.
Duy Đóa bình tĩnh như thường, nhìn không chớp mắt, cô xốc chăn, lên giường.
Hắn trái, cô phải, cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng, mỗi người một gối.
Trong nháy mắt đó, hắn không lên tiếng, còn cô cũng không có gì để nói.
Mới đầu hạ, trong phòng đã mở máy lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy có một trận lửa nóng từ trong cơ thể bản thân từ từ dâng lên. Cúi xuống, mạnh mẽ xoay người, hắn áp ở trên người Cô. Dần dần không khống chế được lửa nóng trong mắt, nhưng đáp lại là một đôi mắt lạnh lẽo từ đầu tới cuối. Cơ thể hắn dựa sát về phía cô, nhưng cô không hề nhúc nhích, lạnh lùng đối mặt với hắn.
Một giây, hai giây, ba giây, mười giây, ba mươi giây...
Loại lạnh lùng này, không giống như trước khi diễn ra quan hệ, mà giống như kẻ thù giằng co thì đúng hơn.
Người nào di chuyển trước thì kẻ đó thua.
Hai phút sau, hắn từ từ đứng lên, kéo giãn một chút khoảng cách với cô.
Ngay khi Duy Đóa âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi thì…
Hắn đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy hai tay cô, kéo tay cô lên, một tay chế ngự gối, làm cho cô không thể động đậy được.
Hắn nhanh như chớp cúi người, chớp mắt đã dán lên môi cô, mạnh mẽ đẩy răng cô ra, thô bạo xâm lược từng góc trong khoang miệng cô.
Nụ hôn này vô cùng hung mãnh, hung mãnh nóng lòng muốn nuốt luôn cô.
Cô rốt cục hiểu rõ vì sao sáng nay hắn không chạm vào cô, hóa ra là hắn đã tính "ăn buffet" nên mới giữ lại để ăn cho no nê.
Ngoài trừ nụ hôn sét đánh, tốc độ bàn tay của hắn cũng rất nhanh, bàn tay hắn tiến vào bên trong áo cô, nắm lấy phần đẫy đà, mạnh mẽ vuốt ve.
Ngay khi tay hắn đụng tới nơi bí ẩn của cô,sắc mặt Duy Đóa từ hồng hào phút chốc trở nên tái nhợt, thậm chí lông tơ toàn thân cô dựng đứng, cố gắng kiềm chế để cho bản thân không hét lên.
Ở trước mặt Hình Tuế Kiến, cô tuyệt đối không thể thua, không thể bại lộ nhược điểm của bản thân!
Áo ngực của cô khá dày, hắn chỉ vuốt ve như vậy quả nhiên không giải quyết được vấn đề, hắn vô cùng không hài lòng, bắt đầu có chút nôn nóng lôi kéo áo cô.
Hắn lôi kéo cực kì thô lỗ, cúc áo của cô đã bị hắn mạnh mẽ xé rách quăng xuống đất, nhưng áo ngực của cô vẫn còn ương ngạnh chiến đấu với hắn.
Hắn dùng lực xé, thế nhưng thứ đó dù đã bị xé thế nào vẫn cứ co dãn trở về vị trí cũ, bày ra bộ dáng chống đối lại hắn.
"Cởi như thế nào?" Mi tâm hắn nhíu lại, huyết mạch sôi sục, tràn ngập nôn nóng.
Thật ra hắn có thể lựa chọn cách khác để đạt được mục đích, nhưng hắn không muốn làm.
Hắn muốn từ từ tận hưởng cô!
Duy Đóa vô cùng bình tĩnh, cô lấy chiếc chăn mỏng quấn người, để tránh cảnh xuân lộ ra ngoài.
"Xin lỗi, cái kia của tôi đến." Cô lạnh nhạt nói.
Mi tâm của hắn bắt đầu nhíu lại, giống như thể không hiểu ý của cô.
"Kinh nguyệt mỗi tháng một lần của phụ nữ." Cô không hề xấu hổ, đáp lại dứt khoát.
Hắn chăm chú nhìn cô.
"Vừa nãy khi tắm, tôi mới phát hiện ra cái kia đến." Bộ dáng cô lạnh nhạt, thật sự làm cho người ta khó hoài nghi “sự thành thật" của cô.
"Anh là người làm ăn, sẽ không muốn gặp xui xẻo, còn tôi nên trân trọng cơ thể của mình, không muốn gặp phải bệnh phụ khoa." Cô thản nhiên nói, "Vì vậy, đêm nay chúng ta cứ như vậy ngủ đi, chuyện này, chờ cái kia hết rồi nói." Nói xong, cô bình tĩnh quấn lấy chăn mỏng, quay người về bên phải, đưa lưng về phía hắn.
Hiện tại, cô phải đi một bước tính một bước, có thể trốn được phút nào tính phút đó.
Cô giả vờ vô cùng tốt, làm cho người ta rất khó phát hiện lúc này cả người cô đều căng thẳng phòng bị.
Hắn bị bế tắc tại đó, liên tục nhíu mày.
Súng lên nửa vời, vô cùng khó chịu.
"Tắt đèn đi, cả ngày chăm sóc Tiểu Lộng, tôi đã rất mệt rồi." Cô giả vờ hoàn toàn không hiểu phía sau mình dường như sắp bị ánh mắt của hắn thiêu thành hai cái động, lạnh nhạt thúc giục.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, bình tĩnh nói xong, Duy Đóa đưa lưng về phía hắn, khóe môi mang theo một tia cười lạnh.
Hình Tuế Kiến giống hệt Tống Phỉ Nhiên, không chỉ muốn cơ thể mà còn muốn cả trái tim của cô. Cho nên, trước khi kế hoạch chưa thành công, bọn họ nhất định đều sẽ dối trá, nhẫn nại, bởi vì chỉ có khi cô trao trái tim của mình, sự trả thù của bọn họ mới chính thức bắt đầu!
Còn cô cũng sẽ tương kế tựu kế!
Quả nhiên, sau khi thấy cô lộ ra sự mệt mỏi, tất cả động tĩnh phía sau đều lặng im .
Duy Đóa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi muốn kiểm tra cơ thể." Hắn lãnh đạm nói.
Kiểm tra cơ thể?
Duy Đóa từ từ xoay người, ngồi dậy, không thể tin được điều bản thân nghe thấy, cô dùng một loại ánh mắt không thể tin được trừng hắn.
Hắn nôn nóng như vậy sao? Tám đời không chạm qua phụ nữ sao? Giống như Tống Phỉ Nhiên giả vờ quân tử sẽ chết sao? !
Phấn khích mắng, nhưng cuối cùng môi cô vẫn ngậm lại.
"Anh nghĩ rằng tôi lừa anh?" Vẻ mặt cô chính trực chất vấn.
"Không phải không có khả năng này." Hắn lãnh đạm trả lời.
Duy Đóa hít thở thật sâu.
Cô cho rằng sự "hung hãn" của mình sẽ làm hắn biểu lộ một chút áy náy hoặc bất an, ít nhất sẽ có phong độ một chút tạm thời buông tha cô.
Nhưng chó má, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như vậy!
Môi cô hơi nhếch lên, "Được tôi cho anh kiểm tra." May mà cô đã sớm chuẩn bị.
Cô kéo bàn tay hắn.
Chỉ là một động tác đơn giản, cô cũng đã cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trên quần cô có một chỗ vải thật dày, Hình Tuế Kiến nhíu mày, lại duỗi tay đè, xác định sự tồn tại của cái này làm cho người ta không thể xem nhẹ được.
"Có thể tin chưa, tôi không lừa anh!" Cô từ từ thả tay hắn ra, vô cùng bình tĩnh nói, "Vì vậy, hiện tại tôi có thể ngủ… "
Từ “chưa” cuối cùng cô còn chưa nói xong, cơ thể rắn chắc kia lại một lần nữa áp trên cơ thể mềm mại của cô.
Cả người cô trống rỗng.
Ngay khi hắn lại một lần nữa áp đảo cô, cô rõ ràng cảm giác được sự nguy hiểm của hắn.
Rốt cuộc là kiểm tra cơ thể hay là hắn muốn chạm vào cô đây? Cơ thể Duy Đóa không ngừng run rẩy, cánh môi phát run, đầu hỗn loạn.
Tay hắn đang hướng về mép quần của cô, mạnh mẽ dùng sức kéo quần lót của cô xuống.
Ở khoảnh khắc chất vải rời khỏi người cô, lý trí cũng đã rời khỏi cô mà đi mất, cô bắt đầu dùng sức giãy dụa.
Vì vậy, cô lại bị cường bạo một lần nữa? Đừng!
Trong lòng cô điên cuồng hò hét, động tác giãy dụa càng dữ dội, nhưng thể lực giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch, cho dù cô giãy dụa mạnh mẽ như
vậy nhưng so với hắn vẫn quá yếu ớt...
Quần lót của cô bị xé, không lưu tình chút nào vất trên đất.
"A!" Duy Đóa rốt cuộc không khống chế được, mắt không còn thấy gì điên cuồng hét chói tai.
Hồi ức khủng bố như thủy triều dâng, khiến cho cô rơi vào ma chướng không thể thoát ra.
Đặc biệt, lúc này lại là cùng một người, khiến cho sự sợ hãi càng thêm tăng lên.
Xung quanh yên tĩnh.
Chỉ có tiếng cô liên tục hét chói tai, vang vọng trong phòng ngủ rộng lớn.
Một phút, hai phút, ba phút, cô vẫn còn hét chói tai.
Thậm chí vừa hét chói tai, cô vừa mở ngăn kéo bên cạnh.
Cô đang tìm cái gì? Ngăn kéo phía dưới bình thường là nơi cô để túi.
Cô muốn lấy cái gì ở trong túi?
"Dừng lại." Hắn dùng tay che miệng cô lại.
Nếu còn tiếp tục hét như vậy, ngày mai cô sẽ bị khàn giọng.
Nhưng lòng bàn tay hắn lập tức truyền đến một trận đau đớn, màu, từ lòng bàn tay hắn từng giọt rơi xuống drap trắng tinh.
Cô cắn vô cùng độc ác, giống như một con thú nhỏ bị uy hiếp tính mạng.
Hắn vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô giờ phút này thất thố như vậy, mặc cô cắn cho tay hắn máu thịt đã mơ hồ.
Không phải hắn không giận, mà là cái người độc ác cắn người kia, giờ lúc này run rẩy giống như lá rụng bay theo gió, nước mắt ràn rụa.
Cô vô cùng không ổn.
"Kiều Duy Đóa, nếu cô còn tiếp tục cắn nữa bàn tay của tôi sẽ thành tàn phế." Mặt hắn không biểu cảm nói.
Hắn không biết dịu dàng, thời khắc này, hắn có phần không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hơn nữa, cô dường như căn bản không nghe thấy lời hắn nói, hai mắt đỏ bừng, còn sống chết cắn tay hắn không buông, như thể sợ bản thân buông lỏng sẽ bị hắn xâm phạm.
Thật ra, nếu hắn cố chấp, cô căn bản không ngăn được hắn.
Hắn thở dài, phải chế trụ miệng cô, vẻ mặt cô bình tĩnh.
Trên mặt cô càng sợ hãi.
Hắn mặc kệ, một chưởng hợp lí, bắt được miệng cô.
Hắn khống chế độ mạnh yếu vô cùng tốt, khiến cho cô buông lỏng bản thân, nhưng cũng không để cho cô bị thương.
"Tốt lắm, dừng lại." Dù là hét chói tai hay là cắn người đều phải ngừng lại.
Hai tròng mắt Duy Đóa đỏ bừng, liều mạng trừng hắn.
Giờ phút này, hai mắt cô đều không giấu được sự thù hận chán ghét.
Lòng Hình Tuế Kiến trầm xuống.
Đột nhiên, trong lòng có chút ác liệt.
"Tôi không muốn chơi với anh." Chơi ư, điều này không thích hợp với cô gái kiêu ngạo trong trí nhớ của hắn.
Cả người Duy Đóa càng cảnh giác .
Hắn dùng cánh tay kiềm chế cô, còn cô vô cùng ngang ngược giơ cánh tay về phía hắn, bộ dạng chuẩn bị liều mạng với hắn.
Nhưng hắn lại ngăn lại.
Lần này, tay hắn đặt ở ngực cô, khiến cho cô không có cách nào di chuyển được.
"Được, đêm nay tôi tha cho cô, hiện tại cô có thể tỉnh táo giúp tôi rồi chứ?!" Nhìn thấy cô không bình thường, hắn lạnh lùng quát.
Cô có ý đồ dùng chân tấn công hắn, lại vì những lời này của hắn mà cứng đờ giữa không trung.
Hắn nhẫn nại chờ.
Một hai phút sau, ánh mắt điên khùng mới dần dần tỉnh táo.
Hình Tuế Kiến cuối cùng có thể xác định cô đang sợ điều gì.
"Nhìn sàn nhà đi." Hắn đưa tay đẩy mặt cô, đanh giọng ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của hắn, ánh mắt của cô từ từ nhìn xuống dưới sàn.
Nơi đó, có quần lót của cô, cùng với “lời nói dối” trong chiếc quần lót. Băng vệ sinh sạch sẽ, căn bản không có một vết máu.
Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt vì lời nói dối của bản thân bị vạch trần, cũng vì bản thân vừa rồi phản ứng thái quá.
Hóa ra hắn cởi quần lót của cô, chỉ để “kiểm tra cơ thể”.
"Ngủ đi." Hắn quyết đoán tắt đèn.
Trong bóng đêm Duy Đóa cúi người nhặt quần lót dưới sàn, nhếch nhác nhanh chóng mặc "lời nói dối" vào. Lúc này cô mới cảm thấy hơi yên tâm một chút, ngồi một lát mới tự mình chui vào trong chăn.
Tiểu Lộng vẫn còn đang ở bệnh viện.
Cô muốn báo thù.
Vì vậy, cô phải tỉnh táo lại cùng giường với "hổ".
Cô vừa nằm xuống, lại có một cánh tay duỗi đến, một nguồn nhiệt dán về phía cô.
Trong lòng Duy Đóa hoảng hốt, đang muốn phản kháng.
"Tôi nói được thì sẽ làm được." Chỉ một câu nói hắn đã ngăn được cô tiếp tục giãy giụa.
Duy Đóa cắn môi, đè ép bản thân phải cố chịu.
Hình Tuế Kiến tuy rằng đáng giận, nhưng tính cách của hắn quả thật là nói được thì làm được.
Nhưng…
"Anh…" không phải nói được thì làm được sao?
Sắc mặt cô tái nhợt lại muốn né ra sự chèn ép của hắn.
"Buông tha cô, nhưng tôi phải 'chạm vào' cô mới có thể ngủ được!"
Duy Đóa cảm nhận được sự uy hiếp trước nay chưa từng có, cô run rẩy, tay lặng lẽ sờ soạng ngăn tủ, muốn tìm vũ khí có thể bảo vệ được cô.
"Túi của cô ở dưới phòng khách." Dù hắn đã nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng vẫn nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô.
Cô căng thẳng.
"Yên tâm, tôi sẽ không đi vào." Hắn thì thầm, giọng nói khàn khàn bộc lộ sự khát khao trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác này quả thực là tra tấn, nhưng hắn lại không thể không khuất phục loại tra tấn như vậy.
Bởi vì hắn vuốt ve, nên Duy Đóa lại run rẩy.
Vừa run rẩy, cô vừa giật mình hiểu rõ, cái gì gọi là "buông tha", còn cái gì gọi là "chạm vào" .
Đây là sự nhượng bộ của hắn, cũng điểm mấu chốt hắn có thể lui lại.
Cô cắn môi, mẫn cảm phát hiện phía sau hô hấp dồn dập, còn có tay hắn không an phận, dao động khắp nơi trên cơ thể cô.
Cơ thể cô căng thẳng, còn hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh.
Lúc này, hắn vô cùng giữ chữ tín, cô không cảm thấy đau đơn, hiện tại hắn đã "nhân từ" lắm rồi, cô không có khả năng được một tấc lại muốn tiến một thước .
Hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn không đi vào, nhưng trong phòng ngủ vẫn nồng đậm mùi tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.