Chương 3: Lam Mặc
Lăn Một Vòng
13/08/2017
Hai người một trước một sau theo lối mòn trở về hướng gian phòng nghỉ
ngơi cho người ngoài. Trên đường băng qua cái hồ sen hoa đã nở um tùm,
giữa hồ vắt ngang một cây cầu đá đã cũ, Vũ Anh mới chợt nhớ tới một đoạn ký ức.
Mấy trăm năm trước, sư phụ vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành tiên. Hai huynh đệ họ một tới Kim Đan hậu kỳ, một thì vừa mới đột phá kỳ Kim Đan, vốn là hai đệ tử duy nhất dưới trướng Không Hoa Đạo trưởng, được kế thừa toàn bộ bí tịch của Người. Riêng sư huynh là đại đệ tử, sư phụ phi thăng rồi sẽ trở thành Phong chủ núi Linh Tư, hoàn toàn có cơ hội sau này sẽ trở thành Tông chủ Hồng Mai. Tuy mừng cho sư huynh, nhưng Vũ Anh biết, hai người sẽ chẳng mấy khi gặp nhau được.
Biết thế nên thỉnh thoảng sư huynh lại bỏ bê đống việc, dắt Vũ Anh trốn tới cuối cầu đá của hồ sen đọc bí tịch. Mùa hè tới, đài hoa cùng lá sen đều cao ngang thân cầu, nếu không chú ý thì chẳng có ai phát hiện được hai người họ đằng sau tầng tầng lớp lớp những bông sen đang khoe sắc nở rộ.
Thiếu niên áo tím tựa vào thành cầu nghiêm túc đọc, bên cạnh là thiếu niên áo lam cứ chốc chốc lại lăn qua lăn lại vì nhàm chán.
“Sư huynh, sau này huynh làm Tông chủ, sẽ không vì thế mà không quan tâm tới đệ nữa chứ?”
“Đương nhiên là sẽ không. Chỉ sợ đến lúc đấy đệ tự do phiêu du khắp nơi, quên mất mình có một sư huynh là ta thôi.”
“Sư huynh yên tâm, sư phụ đã nói rồi. Đã cùng bái người làm sư thì cho tới lúc chết cũng vẫn là huynh đệ đồng môn. Chúng ta nhất định phải bảo vệ nhau, không được tổn thương lẫn nhau. Cái này sư phụ đều luôn miệng nhắc đi nhắc lại, nhắc nhàm cả tai.”
“Ấy thế đệ có chắc là sau này nhớ được không đấy?”
“Huynh coi thường trí nhớ của đệ? Vậy thế này đi, nếu có người quên mất thì người kia tát cho tỉnh là được. Nhất định phải tát mạnh tay, cho nổ đom đóm mắt thì thôi.”
“Ha ha, sao ta lại nỡ tát tiểu đệ đệ dễ thương này chứ.”
Đáng tiếc là sau đó không lâu thì Vũ Anh trúng lời nguyền, giữa hai người xảy ra biến cố, ta giết, ngươi chém… Chớp mắt đã thấy đứng hai đầu chiến tuyến, chĩa mũi đao vào nhau. Lời hứa năm nào e chỉ còn mình hắn nhớ, gửi gắm lời hứa này cho cậu chắc là do không thể xuống tay.
Vũ Anh hơi cúi đầu, lòng hạ quyết tâm liều một phen. Đúng lúc này, thân ảnh phía trước đột nhiên ngừng lại.
“Ngô Tông chủ, hữu lễ.”
“Cẩm Trà Lam Phong chủ, hữu lễ.”
Đứng chắn trước mặt Kiến Văn lúc này là một vị kiếm sĩ. Y phục của hắn màu xám trắng, cổ áo và tay áo đều viền màu chàm điểm xuyết chút hoa văn hoa trà, khoác bên ngoài là một lớp áo choàng nâu đất. Trông trang phục của hắn khá bình dị nhưng mái tóc xám khói để thả cùng mày kiếm sắc lạnh khiến hắn toát lên dáng vẻ tiên tử tiên tôn.
“Không biết Lam Phong chủ tới, Ngô mỗ không kịp nghênh đón từ xa. Để Phong chủ chê cười rồi.”
“Hôm nay ta chỉ là người hộ tống hậu duệ Lam gia tới dự tuyển đệ tử môn phái, không cần phải làm lớn chuyện.”
Dứt lời, hắn hướng về phía sau Kiến Văn gọi.
“Lam Đồng Kỳ, ngươi còn chưa phải đệ tử môn phái, chạy lung tung cái gì, mau theo ta về nhã gian nghỉ ngơi chuẩn bị cho đợt thi tiếp theo.”
Vũ Anh u u mê mê trong đầu. Sao lại nhảy đến cậu rồi? Đằng sau Ngô Kiến Văn bây giờ cũng chỉ có cậu đang đứng, chắc chắn là đang gọi cậu. Nửa ngờ vực nửa tò mò quan sát kỹ vị Phong chủ này thêm một lần nữa, tới khi dừng lại ở vệt chu sa trên trán hắn, cậu rốt cuộc cũng nhớ ra người này là ai.
“Vâng, sư tổ.”
Sau khi xác định, cậu cực kỳ ngoan ngoãn bước tới cạnh hắn, cúi người cảm ơn Hồng Mai Tông chủ rồi cùng hắn cáo lui trở về nhã gian. Trên đường về còn không quên lùng sục thêm trong đoạn ký ức những thông tin về vị này. Hắn thực chất là một trong ba người bạn tốt Vũ Anh đã kết thân sau khi thoát khỏi Ma giới… Và cũng là người duy nhất còn sống.
Còn về việc vì sao hắn nhận ra cậu…
“Cổ Trùng vẫn còn trong người huynh? Huynh thừa sức lấy nó ra mà?”
Thực ra thì trước đây Vũ Anh từng có cơ hội tới phái Cẩm Trà để trốn tránh. Vị Tông chủ phái này phải gọi là tính tình rất cổ quái. Hắn tuy nghi ngờ cậu nhưng lại không hề thông cáo cho toàn thiên hạ, trái lại còn sắp xếp cho cậu một gian phòng riêng tránh phiền phức. Nhờ thế, cậu gặp Lam Mặc.
Hắn là đại đệ tử của Phong chủ đỉnh Đông Sơn trong phái Cẩm Trà, tính tình so với Tông chủ thì chỉ có thể nói quái dị hơn chứ không có quái dị bằng. Thường ngày mặt hắn đều băng lãnh, nhưng ở lâu với hắn mới thấy suy nghĩ của hắn là một thứ mà người thường không cách nào bắt kịp. Tư chất thì cực biến thái, thuần Lôi linh căn, Tuệ căn cũng cao, tu luyện chẳng mấy chốc mà đã tới lúc độ kiếp lên kỳ Phân Thần.
Vũ Anh thấy tốc độ tu luyện của người này thì cực kỳ khiếp sợ, tự nhủ không nên đắc tội với hắn không có ngày lại bị ngũ mã phanh thây. Cũng may, lúc ấy hắn cũng không biết cậu là Xích Vũ Ma tôn.
Ngày hắn độ kiếp, mây đen kéo đầy trời, sấm chớp giật đùng đoàng ra uy. Hiển nhiên trời cao cũng sợ tốc độ tu luyện của hắn. Cậu nhìn độ dày đám mây, chỉ sợ là Cửu Cửu Thiên kiếp, kỳ này hắn khó qua rồi.
Mà đúng như cái miệng quạ của cậu suy đoán, hắn suýt nữa thì quỵ ở thiên kiếp thứ bảy mươi. Nhưng đáng sợ hơn thế, Lam Mặc hắn lại rơi vào tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đảo lộn, nếu tiếp tục gắng gượng chống đỡ thiên kiếp thì chỉ có nước hồn phi phách tán. Vũ Anh đành cắn răn chạy vào đỡ hộ một phát Thiên kiếp rồi truyền Cổ Trùng Ma Tinh vào trong người hắn, điều khiển nó đả thông kinh mạch, dẫn dắt lại linh lực. Cảm tạ trời đất, cậu số cao mạng cao không bị Thiên kiếp đánh cho nát bấy, cũng không bị Lam Mặc tẩu hỏa nhập ma đánh cho nát bấy.
Cuối cùng thì hắn thuận lợi độ kiếp, còn Vũ Anh thì liệt giường hai tháng.
Mà cũng kỳ lạ, hồi trước hắn không đủ năng lực để lấy Cổ Trùng ra thì không nói làm gì. Bây giờ đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thế mà vẫn không chịu lấy nó ra.
Lam Mặc coi như là một chuyện bình thường, thong thả trả lời nghi vấn của cậu.
“Không cần thiết nên không lấy ra.”
“Ờ phải, không có ta điều khiển thì nó cũng chỉ là một con trùng bé nhỏ yên vị bên cạnh Kim đan của huynh thôi. Vừa hay đến hôm nay nó nhận ra ta liền đánh động huynh. Huynh có biết không, con Cổ Trùng này cũng đứng hạng cao trong các loại ma thú đấy, nó có linh tính…. Bla bla bla”
Vũ Anh lải nhải một hồi thì thấy cả người nhột nhột. Té ra vị Lam Phong chủ kia hoàn toàn không quan tâm tới mấy câu lải nhải, tầm mắt chỉ dán chặt vào ngực của cậu. Cậu giật thót, nhảy lùi ra sau một bước.
“Huynh nhìn cái gì đấy!”
“Mảnh ngọc trong người ngươi chỉ có một nửa.”
“…”
“Mang ngọc vỡ theo người rất dễ dẫn vận xui.”
Được rồi, hóa ra là hắn quan tâm đến cái này. Cậu thừa nhận trước đó cậu đã tưởng hắn có ý nghĩ không trong sáng… tội lỗi, tội lỗi.
“Ma thú của ta đều ở trong này, ta lại không đủ tiền mua mảnh ngọc khác nên đành chịu thôi.”
Ngọc Phượng này vốn là của sư phụ tặng cho cậu, nó là một đôi với Ngọc Rồng của sư huynh. Cậu lúc nào cũng nâng niu nó bên người, chỉ hận không thể mỗi ngày đều đem ra lau lau chùi chùi. Tiếc là tại sự kiện Tháp Thiên Sơn nó đã bị mũi tên bắn vỡ thành hai nửa, một nửa vẫn còn trên dây, nửa còn lại không biết rơi ở nơi nào.
Lam Mặc suy tư một hồi rồi giật ngọc bội khắc hình hoa trà trên đai lưng mình xuống đưa cho Vũ Anh.
“Này là ngọc Phỉ Thúy, tặng cho ngươi. Đổi đi. Ma thú trên người ngươi khẳng định không dễ chịu với mảnh ngọc vỡ kia.”
Ngọc vỡ cũng có thể khiến Ma thú trong nó khó chịu? Ầy, sao không nói sớm, đổi nhanh đổi nhanh không chúng nó ghét mình rồi phản động thì ăn đủ. Chân thành vạn nghìn lần cảm ơn Lam đại ca đã nhắc nhở nha.
Vũ Anh nhận ngọc, cảm ơn Lam Mặc một tiếng. Tuy vậy cậu không chuyển ngay mà vẫn giữ cả hai mảnh ngọc trong người. Căn bản là cậu còn chưa biết cách chuyển được chưa…
Hắn cũng không chú ý đến cậu nữa, đi ra phía cửa, nhắc nhở cậu một câu.
“Hôm nay ta đưa Lam Đồng Kỳ tới dự tuyển nhưng sau vòng một thì nó trốn mất. Giờ ta phải đi tìm nó, ngươi cứ lấy thân phận Đồng Kỳ ở lại làm chuyện cần làm. Hẹn ngày sau gặp lại.”
“Được được, Lam huynh, cảm ơn huynh nha. Ngày sau gặp lại”
Vũ Anh vẫy vẫy vài cái tiễn Lam Mặc, mắt thấy vẫn còn thời gian trước khi vòng hai diễn ra liền leo lên ghế xếp bằng gọi hệ thống lên hỗ trợ.
“Hệ thống, làm sao để chuyển Ma thú từ ngọc này sang ngọc khác mà không lộ ma khí?”
“Trong mảnh ngọc Phượng có chứa túi không gian, Ma thú đều được giấu kín ở trong túi, không lộ ma khí. Vì vậy chỉ cần di chuyển túi không gian là được. Cách thức chuyển túi: đặt hai miếng ngọc lên tay, vận khí dịch chuyển”
Dễ dàng chuyển túi không gian sang ngọc Phỉ Thúy, Vũ Anh cầm mảnh ngọc Phượng giờ đã xám màu đi không ít, thở dài. Mảnh ngọc này thân chủ trước không nỡ vứt đi, vẫn giữ lại bên mình. Nhưng nó cũng là thứ đã chứng kiến tất thảy những mất mát đau khổ, tình cảm vụn vỡ đã qua. Có lẽ cậu nên tìm cơ hội đưa nó cho Ngô Kiến Văn coi như là gửi hắn những gì còn lại của Vũ Anh ngày xưa…
Mặt trời từ trên đỉnh đầu dần dần hạ xuống phía tây khiến bầu trời nhuộm một màu hồng cam thê lương kéo dài.
Đợt dự tuyển đã kết thúc. Có tầm một trăm người may mắn thông qua, trở thành đệ tử phái Hồng Mai. Trong số đó, Vũ Anh dưới thân phận Lam Đồng Kỳ cũng nghiễm nhiên lọt qua. Có danh phận chính thức quả nhiên hoạt động thoải mái hơn nhiều.
Tuy nhiên, thời gian để thực hiện nhiệm vụ của cậu chỉ còn có gần một tháng.
Mấy trăm năm trước, sư phụ vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành tiên. Hai huynh đệ họ một tới Kim Đan hậu kỳ, một thì vừa mới đột phá kỳ Kim Đan, vốn là hai đệ tử duy nhất dưới trướng Không Hoa Đạo trưởng, được kế thừa toàn bộ bí tịch của Người. Riêng sư huynh là đại đệ tử, sư phụ phi thăng rồi sẽ trở thành Phong chủ núi Linh Tư, hoàn toàn có cơ hội sau này sẽ trở thành Tông chủ Hồng Mai. Tuy mừng cho sư huynh, nhưng Vũ Anh biết, hai người sẽ chẳng mấy khi gặp nhau được.
Biết thế nên thỉnh thoảng sư huynh lại bỏ bê đống việc, dắt Vũ Anh trốn tới cuối cầu đá của hồ sen đọc bí tịch. Mùa hè tới, đài hoa cùng lá sen đều cao ngang thân cầu, nếu không chú ý thì chẳng có ai phát hiện được hai người họ đằng sau tầng tầng lớp lớp những bông sen đang khoe sắc nở rộ.
Thiếu niên áo tím tựa vào thành cầu nghiêm túc đọc, bên cạnh là thiếu niên áo lam cứ chốc chốc lại lăn qua lăn lại vì nhàm chán.
“Sư huynh, sau này huynh làm Tông chủ, sẽ không vì thế mà không quan tâm tới đệ nữa chứ?”
“Đương nhiên là sẽ không. Chỉ sợ đến lúc đấy đệ tự do phiêu du khắp nơi, quên mất mình có một sư huynh là ta thôi.”
“Sư huynh yên tâm, sư phụ đã nói rồi. Đã cùng bái người làm sư thì cho tới lúc chết cũng vẫn là huynh đệ đồng môn. Chúng ta nhất định phải bảo vệ nhau, không được tổn thương lẫn nhau. Cái này sư phụ đều luôn miệng nhắc đi nhắc lại, nhắc nhàm cả tai.”
“Ấy thế đệ có chắc là sau này nhớ được không đấy?”
“Huynh coi thường trí nhớ của đệ? Vậy thế này đi, nếu có người quên mất thì người kia tát cho tỉnh là được. Nhất định phải tát mạnh tay, cho nổ đom đóm mắt thì thôi.”
“Ha ha, sao ta lại nỡ tát tiểu đệ đệ dễ thương này chứ.”
Đáng tiếc là sau đó không lâu thì Vũ Anh trúng lời nguyền, giữa hai người xảy ra biến cố, ta giết, ngươi chém… Chớp mắt đã thấy đứng hai đầu chiến tuyến, chĩa mũi đao vào nhau. Lời hứa năm nào e chỉ còn mình hắn nhớ, gửi gắm lời hứa này cho cậu chắc là do không thể xuống tay.
Vũ Anh hơi cúi đầu, lòng hạ quyết tâm liều một phen. Đúng lúc này, thân ảnh phía trước đột nhiên ngừng lại.
“Ngô Tông chủ, hữu lễ.”
“Cẩm Trà Lam Phong chủ, hữu lễ.”
Đứng chắn trước mặt Kiến Văn lúc này là một vị kiếm sĩ. Y phục của hắn màu xám trắng, cổ áo và tay áo đều viền màu chàm điểm xuyết chút hoa văn hoa trà, khoác bên ngoài là một lớp áo choàng nâu đất. Trông trang phục của hắn khá bình dị nhưng mái tóc xám khói để thả cùng mày kiếm sắc lạnh khiến hắn toát lên dáng vẻ tiên tử tiên tôn.
“Không biết Lam Phong chủ tới, Ngô mỗ không kịp nghênh đón từ xa. Để Phong chủ chê cười rồi.”
“Hôm nay ta chỉ là người hộ tống hậu duệ Lam gia tới dự tuyển đệ tử môn phái, không cần phải làm lớn chuyện.”
Dứt lời, hắn hướng về phía sau Kiến Văn gọi.
“Lam Đồng Kỳ, ngươi còn chưa phải đệ tử môn phái, chạy lung tung cái gì, mau theo ta về nhã gian nghỉ ngơi chuẩn bị cho đợt thi tiếp theo.”
Vũ Anh u u mê mê trong đầu. Sao lại nhảy đến cậu rồi? Đằng sau Ngô Kiến Văn bây giờ cũng chỉ có cậu đang đứng, chắc chắn là đang gọi cậu. Nửa ngờ vực nửa tò mò quan sát kỹ vị Phong chủ này thêm một lần nữa, tới khi dừng lại ở vệt chu sa trên trán hắn, cậu rốt cuộc cũng nhớ ra người này là ai.
“Vâng, sư tổ.”
Sau khi xác định, cậu cực kỳ ngoan ngoãn bước tới cạnh hắn, cúi người cảm ơn Hồng Mai Tông chủ rồi cùng hắn cáo lui trở về nhã gian. Trên đường về còn không quên lùng sục thêm trong đoạn ký ức những thông tin về vị này. Hắn thực chất là một trong ba người bạn tốt Vũ Anh đã kết thân sau khi thoát khỏi Ma giới… Và cũng là người duy nhất còn sống.
Còn về việc vì sao hắn nhận ra cậu…
“Cổ Trùng vẫn còn trong người huynh? Huynh thừa sức lấy nó ra mà?”
Thực ra thì trước đây Vũ Anh từng có cơ hội tới phái Cẩm Trà để trốn tránh. Vị Tông chủ phái này phải gọi là tính tình rất cổ quái. Hắn tuy nghi ngờ cậu nhưng lại không hề thông cáo cho toàn thiên hạ, trái lại còn sắp xếp cho cậu một gian phòng riêng tránh phiền phức. Nhờ thế, cậu gặp Lam Mặc.
Hắn là đại đệ tử của Phong chủ đỉnh Đông Sơn trong phái Cẩm Trà, tính tình so với Tông chủ thì chỉ có thể nói quái dị hơn chứ không có quái dị bằng. Thường ngày mặt hắn đều băng lãnh, nhưng ở lâu với hắn mới thấy suy nghĩ của hắn là một thứ mà người thường không cách nào bắt kịp. Tư chất thì cực biến thái, thuần Lôi linh căn, Tuệ căn cũng cao, tu luyện chẳng mấy chốc mà đã tới lúc độ kiếp lên kỳ Phân Thần.
Vũ Anh thấy tốc độ tu luyện của người này thì cực kỳ khiếp sợ, tự nhủ không nên đắc tội với hắn không có ngày lại bị ngũ mã phanh thây. Cũng may, lúc ấy hắn cũng không biết cậu là Xích Vũ Ma tôn.
Ngày hắn độ kiếp, mây đen kéo đầy trời, sấm chớp giật đùng đoàng ra uy. Hiển nhiên trời cao cũng sợ tốc độ tu luyện của hắn. Cậu nhìn độ dày đám mây, chỉ sợ là Cửu Cửu Thiên kiếp, kỳ này hắn khó qua rồi.
Mà đúng như cái miệng quạ của cậu suy đoán, hắn suýt nữa thì quỵ ở thiên kiếp thứ bảy mươi. Nhưng đáng sợ hơn thế, Lam Mặc hắn lại rơi vào tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đảo lộn, nếu tiếp tục gắng gượng chống đỡ thiên kiếp thì chỉ có nước hồn phi phách tán. Vũ Anh đành cắn răn chạy vào đỡ hộ một phát Thiên kiếp rồi truyền Cổ Trùng Ma Tinh vào trong người hắn, điều khiển nó đả thông kinh mạch, dẫn dắt lại linh lực. Cảm tạ trời đất, cậu số cao mạng cao không bị Thiên kiếp đánh cho nát bấy, cũng không bị Lam Mặc tẩu hỏa nhập ma đánh cho nát bấy.
Cuối cùng thì hắn thuận lợi độ kiếp, còn Vũ Anh thì liệt giường hai tháng.
Mà cũng kỳ lạ, hồi trước hắn không đủ năng lực để lấy Cổ Trùng ra thì không nói làm gì. Bây giờ đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thế mà vẫn không chịu lấy nó ra.
Lam Mặc coi như là một chuyện bình thường, thong thả trả lời nghi vấn của cậu.
“Không cần thiết nên không lấy ra.”
“Ờ phải, không có ta điều khiển thì nó cũng chỉ là một con trùng bé nhỏ yên vị bên cạnh Kim đan của huynh thôi. Vừa hay đến hôm nay nó nhận ra ta liền đánh động huynh. Huynh có biết không, con Cổ Trùng này cũng đứng hạng cao trong các loại ma thú đấy, nó có linh tính…. Bla bla bla”
Vũ Anh lải nhải một hồi thì thấy cả người nhột nhột. Té ra vị Lam Phong chủ kia hoàn toàn không quan tâm tới mấy câu lải nhải, tầm mắt chỉ dán chặt vào ngực của cậu. Cậu giật thót, nhảy lùi ra sau một bước.
“Huynh nhìn cái gì đấy!”
“Mảnh ngọc trong người ngươi chỉ có một nửa.”
“…”
“Mang ngọc vỡ theo người rất dễ dẫn vận xui.”
Được rồi, hóa ra là hắn quan tâm đến cái này. Cậu thừa nhận trước đó cậu đã tưởng hắn có ý nghĩ không trong sáng… tội lỗi, tội lỗi.
“Ma thú của ta đều ở trong này, ta lại không đủ tiền mua mảnh ngọc khác nên đành chịu thôi.”
Ngọc Phượng này vốn là của sư phụ tặng cho cậu, nó là một đôi với Ngọc Rồng của sư huynh. Cậu lúc nào cũng nâng niu nó bên người, chỉ hận không thể mỗi ngày đều đem ra lau lau chùi chùi. Tiếc là tại sự kiện Tháp Thiên Sơn nó đã bị mũi tên bắn vỡ thành hai nửa, một nửa vẫn còn trên dây, nửa còn lại không biết rơi ở nơi nào.
Lam Mặc suy tư một hồi rồi giật ngọc bội khắc hình hoa trà trên đai lưng mình xuống đưa cho Vũ Anh.
“Này là ngọc Phỉ Thúy, tặng cho ngươi. Đổi đi. Ma thú trên người ngươi khẳng định không dễ chịu với mảnh ngọc vỡ kia.”
Ngọc vỡ cũng có thể khiến Ma thú trong nó khó chịu? Ầy, sao không nói sớm, đổi nhanh đổi nhanh không chúng nó ghét mình rồi phản động thì ăn đủ. Chân thành vạn nghìn lần cảm ơn Lam đại ca đã nhắc nhở nha.
Vũ Anh nhận ngọc, cảm ơn Lam Mặc một tiếng. Tuy vậy cậu không chuyển ngay mà vẫn giữ cả hai mảnh ngọc trong người. Căn bản là cậu còn chưa biết cách chuyển được chưa…
Hắn cũng không chú ý đến cậu nữa, đi ra phía cửa, nhắc nhở cậu một câu.
“Hôm nay ta đưa Lam Đồng Kỳ tới dự tuyển nhưng sau vòng một thì nó trốn mất. Giờ ta phải đi tìm nó, ngươi cứ lấy thân phận Đồng Kỳ ở lại làm chuyện cần làm. Hẹn ngày sau gặp lại.”
“Được được, Lam huynh, cảm ơn huynh nha. Ngày sau gặp lại”
Vũ Anh vẫy vẫy vài cái tiễn Lam Mặc, mắt thấy vẫn còn thời gian trước khi vòng hai diễn ra liền leo lên ghế xếp bằng gọi hệ thống lên hỗ trợ.
“Hệ thống, làm sao để chuyển Ma thú từ ngọc này sang ngọc khác mà không lộ ma khí?”
“Trong mảnh ngọc Phượng có chứa túi không gian, Ma thú đều được giấu kín ở trong túi, không lộ ma khí. Vì vậy chỉ cần di chuyển túi không gian là được. Cách thức chuyển túi: đặt hai miếng ngọc lên tay, vận khí dịch chuyển”
Dễ dàng chuyển túi không gian sang ngọc Phỉ Thúy, Vũ Anh cầm mảnh ngọc Phượng giờ đã xám màu đi không ít, thở dài. Mảnh ngọc này thân chủ trước không nỡ vứt đi, vẫn giữ lại bên mình. Nhưng nó cũng là thứ đã chứng kiến tất thảy những mất mát đau khổ, tình cảm vụn vỡ đã qua. Có lẽ cậu nên tìm cơ hội đưa nó cho Ngô Kiến Văn coi như là gửi hắn những gì còn lại của Vũ Anh ngày xưa…
Mặt trời từ trên đỉnh đầu dần dần hạ xuống phía tây khiến bầu trời nhuộm một màu hồng cam thê lương kéo dài.
Đợt dự tuyển đã kết thúc. Có tầm một trăm người may mắn thông qua, trở thành đệ tử phái Hồng Mai. Trong số đó, Vũ Anh dưới thân phận Lam Đồng Kỳ cũng nghiễm nhiên lọt qua. Có danh phận chính thức quả nhiên hoạt động thoải mái hơn nhiều.
Tuy nhiên, thời gian để thực hiện nhiệm vụ của cậu chỉ còn có gần một tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.