Hoa Miêu Miêu

Chương 27

Quất Hoa Tán Lý

23/12/2014

“Không được.” Tôi nghĩ cũng muốn nhưng cự tuyệt, “Đáy biển không có mặt trời và cỏ non mềm mại.”

“Ta hàng ngày có thể đưa ngươi lên mặt biển ngắm mặt trời mọc và lặn, và trồng cỏ mềm mại nhất ở cung điện cho ngươi.” Ngao Vân tiếp tục dỗ dành.

Tôi hơi động lòng, ngẩng đầu hỏi:”Thế sư phụ và Cẩm Văn có thể đến cùng không?”

Mặt của Ngao Vân hơi nghiêm, lắc đầu nói:”Chỉ một mình ngươi.”

“Thế thì không cần.” Tôi cũng lắc đầu, “Miêu Miêu thích Ngao Vân nhưng cũng rất thích sư phụ.”

“Sư phụ ngươi bảo thủ như thế, có cái gì hay ho?”

“Bất luận thế nào cũng thích! Không được nói xấu anh ta.”

“Thế lần sau sẽ nói tốt nhé.” Ngao Vân không kiên trì, đành phải cùng cùng tôi chơi đùa trong vườn hoa.

Hai người chơi thật vui, đột nhiên từ xa xa phía bắc vọng đến tiếng sấm, chấn động mạnh làm cho tôi hơi lắc lư. Mặt Ngao Vân đột nhiên biến sắc, vội vàng đứng thẳng người lên nhìn về hướng đó, rất lâu không nói chuyện, tôi hiếu kì hỏi:”Ở dưới biển cũng có sấm sao?”

“Không, truyền âm của nước biển xa hơn ở mặt đất.” Ngao Vân cười khổ sở, vội vàng chỉnh lại quần áo, sai Đãi Nữ ở Tiểu Cung điện đi dắt quái thú mình lân, nhảy lên nói với tôi,”Hình như ở nhà ngục xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem sao.”

“Miêu Miêu cũng đi!” Trực giác nói với tôi, dường như xảy ra chuyện hay, thế là gọi với theo, không để anh ta đi một mình, Ngao Vân sống chết không chịu, tôi và anh ta tranh chấp bất phân thắng bại, đột nhiên phát hiện toàn thân bị một bóng đen bao phủ, ngẩng đầu lên, là một con quái vật rắn chín đầu, đang nhe năng giơ vuốt nhìn chúng tôi, mỗi cái đầu của nó đều có răng nhọn hoắt, trên mình phủ một lớp vảy dày, xem ra…Ăn không ngon.

“Tiểu tử Ngao Vân kia! Nạp mạng cho ta!” Con quái thú kia quả nhiên biết nói tiếng người, tôi giật cả mình, sau đó nhìn nó giơ đuôi ve vẩy bên người Ngao Vân.

“Tôi nói tam thúc, ngươi đào ngục là không nên.” Ngao Vân không thay đổi thần sắc, ngược lại đẩy tôi sang một bên, và rút ra cây thương dài móc vào cái đuôi đang vung vẩy của nó.



Mặt nước bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, san hô bị chặt đứt bởi sự xung đột tranh chấp hơn thua quyết liệt, tôi sững sờ nhìn, lại bị đuôi của con rắn chín đầu quất vào, ngã xuống bụi san hô, vừa mới ngồi trở lại, không cẩn thận ngồi vào cái vòi bạch tuộc, quấn tôi lại và kêu gào lên. Đáng ghét! Đều do con rắn kì quái không tốt! Tôi phẫn nộ xông lên, lao vào chiến đấu, cào vào mắt một trong những cái đầu của nó.

“Đến thật đúng lúc.” Con rắn chín đầu nhìn thấy tôi đột nhiên ra tay, không buông tha, nó dùng một cái đầu cắn tôi dường như muốn khống chế tôi làm mồi nhử để uy hiếp Ngao Vân.

Tôi hừm một tiếng lạnh lùng, sắp cào đến nơi, đột nhiên các ngón tay xuất chiêu Phá Thiên Trảo, vốn nhìn có vẻ ra đòn rất bình thường không có lực, nhưng lập tức biến hóa mạnh mẽ vô cùng, dứt khoát chặt đứt một cái đầu của nó. Rắn chín đầu thất thanh kêu lên, lùi lại phía sau, cuối cùng không dám khinh địch, anh ta đứng vững trở lại, trên người toát ra một làn khói trắng, biến thành hình người, một người đàn ông kì quái có chín con mắt và tám cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một loại vũ khí khác nhau, cái đầu bị đứt lìa cũng biến thành một cánh tay,nằm trên đất.

“Cẩn thận, ông ta rất lợi hại.” Ngao Vân lo lắng nói với tôi.

Tôi ngược lại không mảy may sợ hãi, nói cho cùng dĩ vãng mấy trăm năm yêu giới, ngoài Bích Thanh Thần Quân ra, không yêu quái nào khiến tôi cảm thấy có cảm giác bị khuất phục, trước mặt tên này cũng không ngoại lệ, hơn nữa Phá Thiên Trảo của tôi nhanh như gió, biến hóa khôn lường, tập kích từ trên không xuống. Con rắn chín đầu dốc sức chống đỡ không nổi, lập tức nổi giận, một cái đuôi của nó hất tôi ra, sau đó kéo cái thương của Ngao Vân lại gần, giữ chặt anh ta trong lòng, nôn ra viên Nội Đơn màu đỏ lấp lánh, hào quang của Nội Đơn chiếu lên mặt nước xung quanh bắt đầu nóng rỡ, sôi sùng sục, và dần biến thành màu đen…

“Tam thúc, người làm sao phải liều mạng với ta?” Ngao Vân giật mình sợ hãi, vội vàng thoát ra kêu lên.

Con rắn chín đầu giận dữ nói:”Nếu không phải năm đó ngươi ngang ngược hống hách khiến cho Giao Giao yêu ngươi thì nó sẽ không chết! Ta cũng không đến nỗi phạm sai lầm, bị tống vào nhà giam tám trăm năm!”

“Con gái ngươi yêu ta thì có liên quan gì đến ta? Lại không phải do tôi cố ý cấu kết, cô ấy tự lấy cái chết để ép buộc, làm khó dễ để ép ta lấy cô ấy?” Ngao Vân đột nhiên cười điên dại,”Ngươi yêu như thế nào thì nói như thế đấy!”

“Tóm lại, đều là lỗi của ngươi!” Con rắn chín đâù thúc vào Nội Đơn, mặt nước lại lay động:”Ta và ngươi cùng chết.”

“Miêu Miêu!” Ngao Vân vội vàng nói to với tôi:” Chạy nhanh! Chuyện này không liên quan đến ngươi!”

Tôi xoa xoa đầu, do dự một lát, đột nhiên phóng mình lao đến, một chân đá vào con rắn chín đầu đang phấn khích, và nuốt lấy viên Nội Đơn màu đỏ kia, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Hai người bên cạnh ngẩn người ra… Con rắn chín đầu không đề phòng chiêu này, nó giật mình kinh ngạc, trong tích tắc Ngao Vân nắm lấy cơ hội, nhanh chóng dùng khuyủ tay thúc mạnh từ phía sau, nới lỏng vòng tay, cây thương trong tay biến thành cái chùy, ném mạnh vào cái đầu lớn nhất của con rắn, con rắn chín đầu thoáng chốc sực tỉnh lại nhưng chưa kịp làm gì thì Ngao Vân dùng chiêu Khốn Long Tỏa bó chặt lấy nó. Tôi lao ra phía đằng xa, nhìn thấy tất cả, cuối cùng cũng hơi yên tâm, không ngờ Ngao Vân bỏ lại con rắn chín đầu, nhanh chóng chạy đến bên tôi, ngược lại nhấc hai chân của tôi lên, sau đó không ngừng run rẩy, vừa run vừa hét:”Nhanh nôn ra! Nôn ra! Đừng nuốt nó vào! Có độc đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Miêu Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook