Hoa Miêu Miêu

Chương 87

Quất Hoa Tán Lý

23/12/2014

“Ui da, đừng đánh lên đầu đệ, trẻ con bị đánh lên đầu là sẽ ngu đi đấy.” Nhất bách tam thập thất sư huynh than thở rồi chạy mất.

Tôi lén cười, sau đó nhìn ngang ngó dọc một lúc, cảm thấy lời nói của nhất bách tam thập thất sư huynh này không đáng tin cậy lắm, chắc không phải là người trong mộng của Hướng Thanh, thế nên có thể loại bỏ hiềm nghi.

Nhưng... nữ nhân mà chàng muốn cầu thân rốt cuộc là ai? Chẳng nhẽ... ở dưới núi? Đáng ghét! Tôi thề là phải theo dõi chàng tới cùng! Không giết chết nữ nhân đó thì tôi sẽ không quay về!

Hướng Thanh cuộn tay nải lên đang định ra ngoài, tôi vội vàng theo sát sau lưng chàng, chưa đi được vài bước thì một bóng áo trắng đã chặn trước mặt tôi - là gương mặt đằng đằng sát khí của Ngân Tử.

“Meo...” Tôi thấy hắn nổi giận thì vội vàng lăn lộn trên đất, để lộ ra cái bụng trắng như tuyết.

Tiếc là chiêu này dùng quá nhiều lần nên không còn tác dụng gì với Ngân Tử nữa rồi, lòng dạ hắn sắt đá xách tai tôi lên, nhéo mấy cái, đau tới suýt ngất. Rồi hắn lại xách phần lông chỗ sau gáy tôi, mở miệng chửi tôi:

“Cô giỏi lắm, không để ý cái là gây rối ngay.”

“Meo! Đau, đau! Con quạ ngu ngốc kia buông ra ngay!” Tôi đau đớn giơ móng vuốt ra, gạt tay hắn ra, rơi xuống đất, ấm ức nói, “Lần này Miêu Miêu có lý do quan trọng.”

“Lý do vớ vẩn nào? Nói!”

“Sư phụ định đi cầu thân nữ nhân khác!” Tôi vội vàng hét lên.

Ngân Tử ngây người, hắn nhìn tôi một lúc lâu, sau đó do dự hỏi:

“Liệu cô có nhầm không?”

“Chàng nói chàng phải kiếm tiền để nữ nhân kia không phải lo lắng gì, rồi sẽ đi cầu thân, hình như nữ nhân kia rất giàu có, chàng không muốn ả phải chịu khổ.” Tôi nhanh nhẹn báo cáo tình hình.

Ngân Tử gầm lên:

“Chẳng nhẽ... là cái người tên Vân Lam gì gì đó?”

“Ta không biết, tóm lại là bây giờ ta đang định đi theo dõi chàng, xem rốt cuộc chàng định làm gì? Gặp gỡ nữ nhân nào!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, rồi lại dùng mấy từ ngày trước học được để thuyết phục Ngân Tử, “Biết địch biết ta, ngàn trận ngàn thắng.”

“Là trăm trận trăm thắng!” Ngân Tử phẩy tay, ra lệnh cho tôi biến thành hình người, sau đó cùng chạy về hướng Hướng Thanh đã bỏ đi. “Sự việc cấp bách thế này, cô phải nói với ta sớm chứ, chúng ta cùng đi thăm dò xem rốt cuộc con hồ ly nhà nào mê hoặc Hướng Thanh, rồi sau đó tìm ả giải quyết ngay.”

Chúng tôi chạy rất nhanh, không lâu sau thì đã đuổi kịp Hướng Thanh cũng đang đi nhanh, Ngân Tử kéo tôi chạy tới, cười tươi nói:

“Hướng đại ca, huynh ra ngoài à.”

Hướng Thanh thấy chúng tôi thì có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng liếc tôi một cái, giọng nói có vẻ khác thường, hình như là hơi ngượng:

“Ta... ta tới trấn gần đây thu phục yêu quái.”

“May quá!” Ngân Tử hoan hỉ nói. “Bọn tôi rất muốn xem thu phục yêu quái thế nào, nghe nói bãn lĩnh của Hướng đại ca là cao nhất, hay là đưa bọn tôi đi xem nhé.”

“Không được.” Hướng Thanh từ chối rất nhanh, “Nơi đó quá nguy hiểm, yêu quái trông rất đáng sợ, ta thường xuyên làm việc này... Không muốn hai cô sợ hãi.”

“Tôi không sợ yêu quái.” Tôi vội vàng trả lời, “Miêu Miêu thích yêu quái...”

Còn chưa nói xong, tôi đã bị Ngân Tử giẫm mạnh một cái vào chân, vội vàng cúi đầu không dám nói tiếp.

Hướng Thanh nghe tôi nói không sợ yêu quái thì mặt chàng thoáng chút vui vẻ, nhưng nhanh chóng trở về vẻ nghiêm túc:

“Yêu quái hung ác, ta sợ làm các cô bị thương.”

“Bọn tôi sẽ thận trọng.” Ngân Tử lập tức tiếp lời, lời lẽ của hắn nghe vô cùng hùng hồn, “Ít nhiều gì cũng đã vào Mao Sơn, tự xét thấy mình rất chăm chỉ học tập, diệt yêu trừ ma là góp một phần sức mạnh cho chúng sinh trong thiên hạ.”

Ngươi diệt yêu trừ ma quỷ gì... Tôi bất mãn nhìn Ngân Tử, chẳng phải chỉ có mấy yêu quái không chịu cống nạp đá quý cho ngươi mới bị ngươi đánh hay sao, hơn nữa ngươi còn đánh chẳng nổi, phải bắt Tiểu Mao tới giúp đỡ, không đánh tới đầu rơi máu chảy thì không quay về, đúng là một con quạ lưu manh.

Ngân Tử mặc kệ sự bất mãn của tôi, tiếp tục phát biểu đầy chí khí, rằng từ liệt tổ liệt tông của Hoa gia đều hy vọng Hoa Miêu Miêu tôi và hắn làm một người tốt, rồi tới việc các vị tổ sư sáng lập ra Mao Sơn đã dạy chúng tôi những phẩm chất tốt đẹp, phải có tinh thần không sợ chết, không sợ khổ, phục vụ cho nhân dân, cống hiến cho Mao Sơn, học tập theo Hướng Thanh.

Cuối cùng, Hướng Thanh hình như bị thuyết phục bởi những lời lẽ hùng hồn ấy, cũng gật đầu, nhưng chỉ đồng ý cho chúng tôi đứng nhìn từ xa, không được lại gần nơi nguy hiểm. Bọn tôi lập tức đồng ý.

Dọc đường, Ngân Tử dùng đủ mọi cách, ra sức hỏi thăm Hướng Thanh xem vì sao lại phải kiếm tiền, vì sao lại vội vàng kiếm tiền, vì sao lại phát hiện ra kiếm tiền là một việc rất kì diệu.

Hướng Thanh chỉ trả lời một cách đơn giản là để chuộc cái gương Tầm Yêu của sư phụ về, và tiết kiệm để dùng vào một việc khác.

Tuy rằng khi chàng nói một việc khác ấy, trông chàng có vẻ lắp bắp, trán lại lấm tấm mồ hôi, nhưng chúng tôi đều hiểu chuyện đó là chuyện cầu thân, xem ra chàng thực sự có người khác rồi...

Khi Ngân Tử cẩn thận nhắc tới Mộ Vân Lam, chàng lại rất sảng khoái nói rằng cô nương đó tính tình tuy hơi kiêu ngạo, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, nỗ lực, hơn nữa khẩu xà tâm phật, trọng tình trọng nghĩa, chưa bao giờ nhìn nhận người khác qua xuất thân của họ, là một cô nương tốt hiếm có.

Xong rồi, tất cả xong rồi.

Ngân Tử bực bội nói, nếu chàng có lòng muốn cưới người khác thì sẽ không sống chung với tôi nữa. Sự thực này khiến tim tôi gần như vỡ tan, đau lòng quá, đau lòng quá.

Làm thế nào để xoay chuyển càn khôn, đây thực sự là một vấn đề rất lớn.

Ngân Tử đề nghị tôi hay là cứ “khử” chàng luôn, chờ chàng đầu thai lại là xong, nhưng cái ý tưởng điên rồ này khiến tôi phẫn nộ cắn Ngân Tử mấy cái, ai mà làm tổn thương sư phụ, Miêu Miêu sẽ thí mạng với kẻ đó.

Buồn bã đi tới trấn Lạc Nguyệt, người sống trong trấn không nhiều, trông có vẻ hoang sơ, rất nhiều căn nhà bị bỏ hoang để cỏ dại mọc um tùm, đúng là một nơi thích hợp để yêu quái sinh sống.

Nhìn Đông ngó Tây, Hướng Thanh bảo vệ chúng tôi ở sau lưng, còn mình thì thận trọng tiến về phía trước, tay rút ra các loài bùa và thanh kiếm gỗ vô dụng, khiến chúng tôi thấy lo lắng cho sự an nguy của chàng, có điều nghĩ rằng có bọn tôi theo dõi thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.

Mùi yêu quái xộc vào mũi tôi, không biết vì sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Hướng Thanh thì căng thẳng giải thích với chúng tôi:



“Người ủy thác là một hộ giàu có trong trấn này, nói là con yêu quái ấy có ngoại hình rất hung ác, làm chết rất nhiều gia súc nhà họ, hơn nữa còn làm hỏng bao nhiêu là ruộng vườn, nhưng hình như chưa từng làm thương đến con người nào. Nhưng yêu khí ở xung quanh đây thì hình như là nặng hơn tưởng tượng, hai cô phải vô cùng thận trọng.”

Tôi hơi kinh ngạc, có thể khiến người thường cảm nhận được yêu khí đa phần đều là yêu quái tu luyện chưa quá một nghìn năm... Yêu quái vừa mới thành người thì sao có thể lợi hại được? Nhưng tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.

Thế là tôi âm thầm thò móng vuốt ra khỏi tay áo, từng bước đi theo Hướng Thanh, Ngân Tử thì giả bộ vô cùng sợ hãi, hai con mắt đảo tròn liên tục, nắm lấy tay tôi, đoán chắc là sợ tôi làm bừa, rồi lại muốn tìm thấy con yêu quái đó trước, ra tay trước rồi để Hướng Thanh giải quyết nốt...

Tiếng gió thổi vi vu, lá cây xào xạc, trấn này không có tiếng chó sủa gà kêu, màn đêm yên tĩnh tới quái dị. Hướng Thanh đi khắp nơi một vòng mà không phát hiện ra tung tích của yêu quái, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Ngân Tử không biết vì sao đột nhiên ngồi xuống giả bộ sợ quá không đi nổi nữa, thế là Hướng Thanh bó tay, đành phải vẽ một bùa chú trấn yêu ở bên cạnh chúng tôi, dặn dò chúng tôi từng bước ra, có phát hiện gì thì hét lớn. Sau đó một mình chàng vào chỗ chuồng lợn ở cách đó tìm kiếm, nói là để tìm xem có dấu vết gì để lại không.

Ngân Tử thấy chàng đã bỏ đi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người hắn trở nên thoải mái hẳn, hắn chỉ sang bên phải, nói nhỏ:

“Nhìn đi, ở bên kia, yêu quái ở bên kia, mắt ta rất tinh phải không?”

Tôi quay đầu lại, một đại hán to lớn, cao tới hai mét, thân mặc áo da, gương mặt đằng đằng sát khí, đầu tóc rối tung, tay cầm rìu lớn đang lặng lẽ đứng trong rừng cây, hòa lẫn với màn đêm. Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã mang theo đôi mắt vằn vện máu lao ra khỏi rừng, cầm cây rìu nhào tới chỗ tôi:

“Đại vương! Ta nhớ người quá!”

Nghe thấy tiếng gọi của gã đại hán, tôi vội vàng rụt móng vuốt về, mặc cho hắn lao tới trước mặt, hai đầu gối quỳ thụp xuống đất, ôm lấy chân tôi khóc lóc thảm thiết, mặt mũi dính đầy đất cát, chùi hết lên váy tôi.

Cái gã này rốt cuộc là ai? Dạo này trí nhớ của tôi lại kém đi rồi sao? Vò đầu bứt tai, tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Ngân Tử, Ngân Tử khoanh tay lại gần, hất cằm gã đại hán lên, nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía rất kỹ lưỡng một hồi rồi do dự hỏi:

“Ngươi là Tiểu Hoàng?”

Hả, Tiểu Hoàng thì tôi biết, là con hổ hay ăn cỏ ở Lạc Anh Sơn, hai trăm năm trước hắn đi luyện tâm rồi không thấy quay về, nói là phải đi ngao du sơn thủy, tận hưởng hết phồn hoa của nhân gian. Không ngờ sau khi biến thành người hắn lại có bộ dạng này, mặt mày râu ria xồm xoàm, vừa cao vừa to, được lắm, rất đẹp trai.

“Ngân Tử đại ca?” Tiểu Hoàng ngước đôi mắt nhòe lệ lên, đưa bàn tay lông lá ra lau nước mắt, rồi lại định thần nhìn lại, rồi rụt rè hỏi, “Đúng là Ngân Tử đại ca sao? Thì ra huynh... là nữ?”

“Nữ cái đầu ngươi!” Ngân Tử lập tức không khách sáo, co chân đá bụp vào đầu hắn, và quay sang ra lệnh cho tôi, “Miêu Miêu, tẩn hắn cho ta.”

“Đừng, Tiểu Hoàng không dám nữa.” Cái gã nhát gan này càng ôm chặt lấy tôi, muốn nỗ lực giấu cái thân hình khổng lồ của hắn sau vạt váy tôi.

Váy của tôi tuy rằng rất dài, nhưng cũng không thể cho hắn chui vào được! Hắn sẽ làm rách váy, mà vá lại thì rất phiền phức! Thế là tôi phẫn nộ co chân đang định đạp hắn thì đằng xa vang lên giọng nói đầy căng thẳng của Hướng Thanh:

“Miêu Miêu! Cẩn thận! Đó là yêu quái!”

Chàng quay về rồi, tôi vui vẻ quay đầu lại định lao về phía chàng, không ngờ lại bắt gặp gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt tràn ngập lo lắng của chàng, vầng trán chàng lấm tấm mồ hôi, nhanh nhẹn rút cây kiếm gỗ trong tay ra, nhìn Tiểu Hoàng đang ôm lấy tôi như thể nhìn một kẻ địch.

Tiểu Hoàng có vẻ tủi thân, quẫy mạnh cái đuôi hổ.

Hướng Thanh sát khí xung thiên:

“Miêu Miêu, ta sẽ cứu cô, đừng sợ.”

Tiểu Hoàng tò mò hỏi:

“Sợ cái gì?”

“Nghiệt súc khốn kiếp! Buông cô nương trong tay ngươi ra! Nếu không cho dù mất mạng ta cũng phải xé xác ngươi ra!”

Tiểu Hoàng vẫn rất vô tội:

“Vì sao?”

Hai người cứ như thế một lát, gió lạnh thổi tới, tiếng quạ kêu từ rừng cây vọng lại.

Híc, một kẻ trì độn như tôi nhìn thấy cảnh này, cũng biết là hình như sắp xảy ra chuyện rồi, nhưng... giải thích thế nào đây?

Ngân Tử chạy tới bên cạnh Hướng Thanh, tôi thấy Ngân Tử ra sức đánh mắt ra hiệu, nhất thời hiểu ý, đầu óc như được khai thông, bàn chân giấu trong chiếc váy dài lùi về sau một bước, giẫm mạnh lên chân Tiểu Hoàng, khiến hắn đau đớn chảy nước mắt, rồi dùng tiếng mèo dặn dò:

“Nếu dám nói linh tinh, ta sẽ giết ngươi.”

Hổ với mèo là đồng tộc, hơn nữa bọn tôi lại ở với nhau rất lâu, hắn hiểu ý của tôi, biết là tôi nói được làm được, bởi vậy không dám nói tiếp nữa, chỉ nhìn chúng tôi bằng vẻ đáng thương.

Hướng Thanh thấy có cơ hội, lập tức tấn công, dùng cây kiếm gỗ trong tay đâm trúng vai Tiểu Hoàng, tay còn lại đẩy tôi về phía Ngân Tử, và hét:

“Chạy mau!”

Tiểu Hoàng vừa thành người chưa lâu, bởi vậy khả năng kháng cự với vũ khí đạo môn chưa cao, thêm vào đó là thanh kiếm gỗ rất cứng đâm vào vai cũng thấy đau, thế là hắn rú lên, để lộ răng nanh và móng vuốt của hổ, chuẩn bị đánh trả.

Thế là tôi lạnh mặt, thò tay ra làm tư thế chặt đầu, cùng Ngân Tử dùng ánh mắt đáng sợ ra hiệu cho hắn, nếu làm Hướng Thanh bị thương một sợi tóc nào thôi thì chúng tôi sẽ xé thịt, lột da hắn ra làm đệm.

“Gầm...” Lúc này, Tiểu Hoàng đáng thương chỉ đành kêu lên bi thảm, sau đó ôm đầu ôm mặt cho Hướng Thanh tấn công, miệng liên tục cầu xin, “Tráng sĩ! Đạo trưởng! Đại nhân! Ngài đứng đánh mặt tôi, đừng đánh mặt, xin hãy tha cho tôi! Vì sao lại đánh tôi chứ... Hu hu hu....”

Tôi với Ngân Tử quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh đó...

Tình hình cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, Tiểu Hoàng bị dán mười tám đạo bùa lên trên, hiện nguyện hình bò lăn trên đất, vô cùng hợp tác, chỉ xin Hướng Thanh đừng đánh hắn nữa, bắt hắn làm gì cũng được.

Hướng Thanh cuối cùng cũng thở dài một tiếng, quay người chạy về phía tôi, ôm mạnh tôi vào lòng, rồi lại buông ra rất nhanh, ngượng ngùng nhìn khắp một lượt, xác định là không sao rồi mới an tâm.

“Thế còn... còn con yêu quái hổ kia làm thế nào?” Ngân Tử rụt rè nhìn chúng tôi, khựng lại một lát rồi mới lại gần hỏi.

Hướng Thanh chưa nghĩ ngợi gì đã rút thanh chủy thủ ở thắt lưng ra:

“Giết đi, trừ hại cho dân.”

“Đừng mà, tôi có làm việc xấu nào đâu! Xin tha mạng cho tôi!” Tiểu Hoàng vừa nghe thấy thế, gương mặt hổ đã méo mó tội nghiệp, hét lên.



Hại Tiểu Hoàng bị đánh tôi thấy bình thường, nhưng nếu hại hắn bị giết thì thật là không nhẫn tâm, thế là tôi vội vàng chạy lên ngăn Hướng Thanh lại:

“Vì sao phải giết nó?”

“Nó hại cô suýt nữa thì chết! Loại yêu quái không biết điều này giữ lại có ích gì?” Hướng Thanh nghiến răng nói.

Tiểu Hoàng nhìn tôi, nước mắt to như hạt đậu, lại hét lên bằng tiếng hổ:

“Đại Vương, người không thể đối xử với tôi như thế.”

Biết rồi! Tôi trừng mắt nhìn hắn, rồi lại do dự nói:

“Nhưng con yêu quái này đã giết tôi đâu... thế nên, cũng không cần phải giết nó, được không?”

“Cô sợ máu sao?” Hướng Thanh như thể vỡ lẽ ra, “Không sao đâu, cô đứng xa một chút, không nhìn thấy là được.”

Có phải tôi nghĩ thế đâu, tôi hét thầm trong lòng như vậy, Ngân Tử cũng lại gần, cười nói:

“Con yêu quái này tuy rằng đã giữ lấy Miêu Miêu cô nương, nhưng hình như không có ý định giết, chi bằng hỏi xem những việc ở đây có phải do nó làm không rồi quyết định cũng không muộn.”

Hướng Thanh quay đầu sang nhìn Tiểu Hoàng đáng thương, lúc lâu sau sự giận dữ trên gương mặt mới bình tĩnh trở lại, chàng lại gần, nghiêm giọng hỏi:

“Loài yêu quái ngươi không ở trong rừng sâu, vì sao lại tới trấn Lạc Nguyệt gây tội ác?”

Tiểu Hoàng vội vàng hét lớn:

“Oan uổng quá! Trên có trời cao, đạo trưởng minh giám! Tiểu yêu ở đây không những chưa làm một việc xấu nào, khi rảnh rỗi còn giúp người già cô quạnh thu hoạch lúa, gánh nước, làm ruộng, sao lại nói là gây tội ác được?”

Ngân Tử phì cười thành tiếng:

“Có phải ngươi xem kịch nhiều quá rồi không?”

Hướng Thanh cũng không nhịn được, môi nhếch lên, rồi nhanh chóng quay lại vẻ nghiêm túc:

“Chẳng nhẽ phá hoại ruộng vườn, giết chết gà vịt không phải là ngươi làm?”

“Tôi... đúng là tôi đã phá hỏng ruộng của một nhà giàu...” Tiểu Hoàng lắp bắp nói, “Nhưng mà... nhưng mà bọn chúng quá đáng quá... thế nên, thế nên tôi mới dạy dỗ chúng...”

“Thế mà còn không phải là việc xấu sao?” Hướng Thanh phẫn nộ.

Tiểu Hoàng vội vàng hét lớn:

“Cái hộ nhà giàu họ Hoàng ấy ỷ mình có tiền có đất, ép đứa con gái mười bốn tuổi của Hồ lão hán ở cuối thôn phải cưới lão thái gia tám mươi tuổi nhà chúng! Tôi... tôi thực sự không chịu được nên mới gây rối, hy vọng họ biết khó mà rút lui.”

“Sao yêu quái lại quản chuyện nhân gian.” Hướng Thanh nghe xong, khẩu khí đã hòa hoãn hơn một chút.

“Thế thì ai quản? Quan huyện sao? Đã bị mua chuộc từ lâu rồi!” Tiểu Hoàng trở nên phẫn nộ, lông trên người dựng đứng lên, trông vô cùng đáng sợ, “Bọn họ đều không quản! Giương mắt lên nhìn Hồ lão hán treo cổ, nhìn Tiểu Thu cắt cổ tự sát! Một đám không bằng súc sinh.”

Hướng Thanh im lặng.

“Tuy tôi chỉ là yêu quái, nhưng tôi cũng có tình cảm!” Tiểu Hoàng tiếp tục nói lớn. “Khi tôi đi qua trấn Lạc Nguyệt đang vào mùa đại hạn, chính Tiểu Thu đã cho một vị khách qua đường như tôi số nước mà muội ấy không nỡ uống, một cô gái tốt bụng như thế mà sao lại phải chết? Sao cái gã độc ác họ Hoàng ấy không chết, sao tôi mới gây rối một tí thì đã phải chết?”

“Ta phải chứng minh những điều ngươi nói là sự thật thì mới quyết định được.” Hướng Thanh cất thanh chủy thủ đi, “Nhà Hồ lão hán ở đâu?”

“Tiểu Thu tự sát đã được cứu rồi, Hồ lão hán thì chết rồi, bây giờ muội ấy chẳng còn thân nhân nào nữa, được hàng xóm chăm sóc.” Tiểu Hoàng nước mắt lưng tròng, “Tùy các người đi hỏi, ta không nói dối.”

Hướng Thanh lại bố trí mấy phát trận lên người hắn, sau đó đưa bọn tôi đi về phía đầu làng, nghe thấy hơi thở yếu ớt của một cô gái nằm trên giường trong căn nhà dột nát. Thế là chàng rảo nhanh bước chân quay lại, nhìn Tiểu Hoàng rất lâu, thở dài, cuối cùng tha cho hắn:

“Ngươi đi đi, sau này đừng mà chuyện gì xấu.”

“Ngươi không giết ta?” Tiểu Hoàng không dám chắc chắn, hỏi lại lần nữa, rồi lại đưa mắt liếc tôi một cái.

Ngươi chưa đi còn chờ bị nấu lấy cao sao? Đúng là đồ hổ ngu ngốc, tôi khinh bỉ nhìn hắn.

“Không giết nữa.” Hướng Thanh cất các loại bùa và pháp khí đi.

Tiểu Hoàng do dự:

“Ta không thể đi.”

“Vì sao?” Hướng Thanh chau mày hỏi.

“Tiểu Thu... một mình muội ấy sẽ bị bắt nạt... Ta phải ở lại chăm sóc muội ấy.” Giọng nói của Tiểu Hoàng vo ve như tiếng muỗi.

“Yêu quái và con người không thể thông hôn, ngươi ở lại sẽ làm hỏng danh tiết của người ta.”

“Thế thì làm thế nào? Còn cách nào khác không?”

Thế là mọi người cùng cố gắng nghĩ cách, nhưng chẳng nghĩ ra cách gì, cho tới khi chân trời tờ mờ sáng, Tiểu Hoàng mới cáo từ chúng tôi, đi về nhà Hồ lão hán, lúc đó tôi với Ngân Tử cũng theo chân Hướng Thanh đi về.

Hướng Thanh không biết đang nghĩ gì, dọc đường không nói năng gì cả.

Tôi thấy chàng hình như buồn buồn, bèn tạm thời gác lại chuyện cầu thân, dù sao thì chàng cũng không thoát được vuốt mèo của tôi, hừ hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Miêu Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook