Hoa Miêu Miêu

Chương 95

Quất Hoa Tán Lý

23/12/2014

Chẳng có chỗ nào để đào hang, tôi lắp bắp trả lời:

“Hôm nay thời… thời tiết đẹp thật… tìm thấy Tiểu Mao rồi.”

Tiểu Mao ngồi cạnh cũng ra sức gật đầu phụ họa, đầy căng thẳng:

“Đôi tai mèo này đeo để chơi ạ, chơi thôi.”

“Rốt cuộc nàng là ai? Hoa Miêu Miêu?” Hiển nhiên Hướng Thanh không bị lừa gạt bởi câu nói dối thô thiển ấy, chàng vẫn không buông tha cho chúng tôi, tiếp tục truy hỏi.

“Thiếp… thiếp…” Tôi còn chưa nghĩ xong nên trả lời câu hỏi này thế nào, thấy sắc mặt khó coi của chàng, tôi vội vàng phi thân lên vách đá, định đưa tay ra kéo Hướng Thanh lên giải thích.

Nhưng chàng tránh ra, hơn nữa còn nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ:

“Bỡn cợt với tình cảm của con người thú vị lắm sao?”

Tiểu Mao lúc này cũng bò lên, nó lại gần kéo Hướng Thanh, ngoan ngoãn nói:

“Cha… cha đừng giận, không phải mẹ con cố ý đâu.”

Hướng Thanh do dự giây lát, rồi gạt tay nó ra:

“Ngay từ đầu nàng đã không bình thường, rõ ràng là võ nghệ cao cường nhưng lại giả vờ là không biết võ công, mọi hành vi cũng vô cùng kỳ quái. Chỉ vì ta thích nàng, tưởng rằng nàng có điều gì khó nói, thế nên mới không nghĩ ngợi nhiều. Hóa ra nàng chỉ là yêu quái.”

Đêm ở Tàng Long Cốc rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta thấy khó thở, nham thạch xung quanh cũng vô cùng nặng nề, sự thất vọng trong ánh mắt của Hướng Thanh càng làm tôi buồn hơn. Có lẽ tôi đã làm sai điều gì đó.

“Bây giờ nghĩ kỹ lại, thì hai tên cướp hôm trước cũng là đồng bọn của nàng phải không?” Hướng Thanh cười nhạt.

Tôi thấy chân tướng đã bị bại lộ thì chỉ đành thành thật gật đầu thừa nhận.

Hướng Thanh càng bực mình hơn:

“Vì sao nàng lại làm thế? Vì sao lại dùng thủ đoạn này để lừa gạt ta?”

“Thiếp không dám nói với chàng thiếp là yêu quái, bởi vì thiếp sợ chàng sẽ không cần thiếp nữa.” Tôi khẽ trả lời, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Nàng…” Hướng Thanh định nói gì đó nhưng không nói thành lời, cuối cùng ủ rũ ngồi lên một tảng đá, dường như không còn sức lực. “Vì sao ta lại yêu một con yêu quái?”

“Chàng ghét yêu quái đến thế sao?” Tôi thận trọng hỏi. “Nhưng yêu quái không phải ai cũng ác mà.”

Tiểu Mao cũng gật đầu theo:

“Vừa nãy con giận dỗi cha là con không đúng, nhưng mẹ đã đợi cha năm trăm năm rồi, không phải mẹ cố tình lừa gạt cha đâu.”

“Những điều hai người vừa nói, ta cũng nghe được một ít.” Hướng Thanh ngẩng đầu lên nhìn tôi, chậm rãi hỏi. “Nàng thích ta là vì ta là chuyển thế của Bích Thanh Thần Quân sao?”

“Vâng.” Tôi vội vã trả lời.

“Người nàng thích không phải Hướng Thanh ta mà là hình bóng của Bích Thanh Thần Quân sao?”

“Đối với thiếp thì chàng chỉ có một.”

“Không, ta không phải Bích Thanh Thần Quân, ta chỉ là Hướng Thanh! Một người phàm rất bình thường! Một đạo sĩ của Mao Sơn!” Hướng Thanh hét lên.

“Chàng đừng giận.” Thấy chàng phẫn nộ, tôi càng hoảng loạn, không biết phải nói gì, thế là tôi lại bắt đầu nói linh tinh. “Chàng là ai thiếp cũng thích, đừng nói là đạo sĩ, cho dù là ăn mày, là chó, là chuột, thiếp đều thích.”

“Vì sao… Vì sao ta lại thích một yêu quái…” Hướng Thanh không nghe tôi nói, chỉ lẩm bẩm.

“Có phải chàng không cần thiếp nữa không?” Tôi hỏi khẽ.

“Nàng đừng nói nữa.” Hướng Thanh lắc đầu, rơi vào im lặng.

“Nếu… Chàng thực sự không muốn Miêu Miêu là yêu quái…” Tôi nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, “Thế thì thiếp không làm thê tử của chàng, mà chỉ là một con mèo cũng được… Một con mèo bình thường ở bên chàng, được không?”

“Đừng nói nữa?”

“Chẳng phải chàng thích mèo nhất sao?”

Tiểu Mao cũng kéo tay tôi khuyên nhủ:

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…” Sau đó lại kéo tay Hướng Thanh, cắn môi, không nói được lời nào.

Tôi ôm Tiểu Mao vào lòng, nhìn Hướng Thanh đau khổ trước mắt, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, trong lòng chỉ thấy hối hận vì mình đã làm bao nhiêu chuyện mà cuối cùng vẫn khiến chàng bị tổn thương.

Bầu trời đầy sao, như một tấm rèm màu bạc bao phủ Tàng Long Cốc, ở một nơi rất xa vọng lại tiếng gầm của một con dã thú, một cảm giác nguy hiểm tới gần, đó là gì.

Sợi dây thần kinh nhạy cảm dóng lên hồi chuông cảnh báo, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Mao Sơn, sau đó do dự nhìn Tiểu Mao, hỏi:

“Con nghe thấy gì không?”

“Hình như… có nguy hiểm.” Tiểu Mao dỏng tai lên. “Là tiếng kêu của ma vật, mùi lan đi xa như thế chứng tỏ thực lực của nó không đơn giản.”

Hướng Thanh cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên:

“Ma vật gì?”

Tôi vội vàng cảnh báo chàng:

“Hình như có một yêu quái rất lợi hại sau khi nhập ma đã xâm nhập vào Mao Sơn, chàng đừng lại gần, có thể có nguy hiểm.”

Hướng Thanh chưa chờ tôi nói xong đã nhảy lên lao về phía Mao Sơn, tôi lập tức nhớ ra người này là một con mọt sách chỗ nào có nguy hiểm thì sẽ lao vào, nên vội vàng giấu tai với đuôi đi rồi đuổi theo chàng.

Tàng Long Cốc với Mao Sơn cách nhau không xa lắm, chỉ khoảng mười dặm, khi về tới hậu sơn thì mùi của ma vật đã càng lúc càng nồng nặc, chắc chắn là loại vật đã tu hành không dưới một nghìn năm, thậm chí là hai nghìn năm, tuy rằng còn chưa biết là yêu quái nào, vì sao lại tới, nhưng sát khí xung thiên, chắc chắn không phải là loài lương thiện, và cũng không nằm trong phạm vi con người bình thường có thể thu phục được. Tiếng rên la thảm thiết của các đệ tử Mao Sơn vang lên chói tai, trán Hướng Thanh lấm tấm mồ hôi, chàng đưa tay ra định rút kiếm gỗ và bùa chú để lao tới tấn công, tôi giữ chàng lại:

“Chàng định chết hay sao?”

“Sư huynh đệ gặp nạn, không thể không giúp.” Hướng Thanh vội vàng đáp.

Tiểu Mao lò dò theo sau, nói:

“Chi bằng cứ quan sát tình hình xong rồi tính, mọi người đừng sốt ruột.”

Trong thời khắc nguy cấp này, ba người chúng tôi chẳng nghĩ ngợi được nhiều, tạm thời gác lại chuyện ban nãy, cùng nhau hợp tác, cố điều chỉnh hơi thở, len lén đi vào trong từ cửa bên, thấy Mao Sơn đệ tử cả người toàn là vết thương và máu me, tim gan của họ đã bị móc ra, mạng sống đã tận, bên cạnh có mấy con yêu quái đang vây lấy những thi thể ấy, chén một bữa đêm ngon lành.

“Loài yêu quái khốn khiếp.” Hướng Thanh thầm quát, lặng lẽ lại gần dùng kiếm đâm chết một con yêu quái nai không kịp đề phòng.

“Không phải thiếp làm đâu.” Tôi hoảng hốt vội vàng giơ tay thể hiện sự trong sạch của mình, và lập tức liên thủ với Tiểu Mao, trong phút chốc giải quyết hết cái đám làm ô uế thanh danh của yêu tộc kia.

Hướng Thanh lườm tôi một cái, tiếp tục lần vào bên trong.

Trước mặt vang lên tiếng giao chiến và tiếng quát tháo, còn có vô số người đang chạy tứ tán, nhất bách tam thập thất sư huynh đang vội vàng chạy về phía chúng tôi, tôi giữ nó lại hỏi chuyện.

Nó đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp một hồi lâu mới kể được câu chuyện hoàn chỉnh.

Nửa năm trước, mấy vị sư huynh xuống núi, nghe nói là nhận được sự ủy thác thu phục một con đào hoa yêu chuyên đi khắp nơi mê hoặc lòng người, con yêu quái đó tu hành không cao, họ rất dễ dàng đánh chết nó, không ngờ con Hùng yêu[1] chống lưng cho con yêu quái này lại có pháp lực cao thâm, nó thấy thê tử của mình chết thảm, phẫn nộ nên đã xả thân đi vào ma đạo, hôm nay nó dẫn theo rất nhiều yêu quái thủ hạ tới đây, thề phải giết hết toàn bộ già trẻ lớn bé của Mao Sơn, đến gà lợn cũng không tha, giờ tam sư thúc đang cố dốc hết công lực toàn thân ra đối kháng để nó không lại gần, và bảo mọi người chạy trốn.



[1]: Yêu quái gấu

Đệ định chạy đi đâu?” Hướng Thanh vội vàng hỏi nhất bách tam thập thất sư huynh.

“Xuống núi chứ đi đâu. Không chạy là mất mạng đấy.”

“Không thể chạy được đâu.” Tôi ngửi xung quanh, nghiêm túc nói. “Xung quanh đây bị yêu quái vây kín rồi, chạy xuống núi chắc chắn là chịu chết.”

“Ta không muốn chết! Ta vẫn còn nhỏ! Chưa sống đủ.” Nhất bách tam thập thất sư huynh gào lên khóc to.

Xung quanh là khói và lửa, Hướng Thanh ngẩng đầu lên nói:

“Việc đã đến nước này, chi bằng hãy lên Tàng Bảo Các, mọi người cùng ở đó lấy pháp bảo và chiến đấu với con yêu quái đó.”

“Những thứ đó vô ích thôi.” Tôi vội vàng lên tiếng. “Thiếp từng tới Tàng Bảo Các rồi, những thứ đó chỉ thu phục được mấy tiểu yêu quái, đối với những con yêu quái đã nhập ma thì chắc chắn là vô dụng.”

“Thu phục được tiểu yêu thì sẽ xuống núi được, giữ lại đường sống đã rồi tính sau.”

Lại có tiếng kêu thảm thiết từ đằng xa vọng lại, tôi nhìn Hướng Thanh, suy nghĩ giây lát rồi nghiến răng ra lệnh cho Tiểu Mao:

“Con theo họ mở đường máu tới Tàng Bảo Các, còn con yêu quái kia thì để cho mẹ.”

Nói xong, tôi lập tức hiện hình yêu, thò móng vuốt ra lao về nơi có ma khí mạnh nhất.

Sau lưng vang lên tiếng hét của nhất bách tam thập thất sư huynh:

“Hóa ra Miêu Miêu sư muội cũng là yêu quái à!”

Càng đi về phía trước thì máu càng nhiều, các đệ tử đang chạy trốn của Mao Sơn hình như cũng tưởng tôi là yêu quái xâm nhập nên đua nhau chạy trốn. Thất sư huynh vẫn đang đấu võ miệng với Vân Lam sư tỷ.

Thất sư huynh nói:

“Để nữ nhi tương trợ, đồn ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào nữa?”

Mộ Vân Lam xắn tay áo lên, hung dữ nói:

“Ai cứu huynh? Ta còn đang định dùng kẻ bất tài như huynh làm tấm bia đỡ tên để còn chạy trốn đây.”

Thất sư huynh điên tiết:

“Muội vứt ta ở đây chẳng phải cũng thế sao?”

“Vớ vẩn!” Mộ Vân Lam lúc này trông vô cùng hung dữ, kéo hắn lên lưng, cõng đi, mồ hôi rơi đầm đìa. “Bọn yêu quái dưới kia còn lợi hại hơn ở trên! Ít nhiều cũng là một nam nhân, huynh phải cứu ta.”

“Làm sao mà ta cứu muội được! Đồ điên vô lý này! Mau thả ta xuống! Nếu Ngân Tử cô nương mà nhìn thấy thì xấu hổ chết mất!” Thất sư huynh vội vã hét lên. “Mau thả ta xuống! Ta ghét nhất là những nữ nhân tự cho mình là giỏi! Cút mau.”

“Lát nữa sẽ cút!”

Tôi lại gần nhìn kỹ mới phát hiện ra chân của thất sư huynh bị gãy rồi, máu chảy đầm đìa mặt đất, tam sư tỷ thân hình yếu đuối, lúc này đang lảo đảo chạy, đã mấy lần hai người ngã xuống, trán bị rách ra, vết máu nham nhở. Xung quanh là mấy con tiểu yêu đang bao vây họ vào giữa, ánh mắt hau háu như nhìn thấy một bữa ăn ngon.

Mộ Vân Lam run rẩy rút thanh kiếm gỗ ở thắt lưng ra, chĩa về đám tiểu yêu, bảo vệ thất sư huynh sau lưng mình. Thất sư huynh đang dùng tay cố gắng bò lên khỏi mắt đất, nhưng nhấc được nửa người lên lại nặng nề ngã phịch xuống.

Nhắm chặt mắt, Mộ Vân Lam đâm mạnh thanh kiếm về phía một con tiểu yêu hung ác, tôi nhanh như chớp, đi lướt qua người họ, móng vuốt sắc nhọn âm thầm lướt qua. Khi nàng ta mở mắt ra, những cái đầu của đám tiểu yêu đã rơi xuống đất.

Mộ Vân Lam ngây người nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không hề nôn ọe hay hét lên như những cô gái thông thường, chỉ nhanh chóng cõng thất sư huynh lên lưng rồi chạy xuống núi.

“Tới Tàng Bảo Các tập hợp với mọi người.” Thấy nàng là tay đi sai được, tôi buột miệng lên tiếng nhắc.

Mộ Vân Lam như con chim sợ cành cong, quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của tôi, tôi không dám để nàng ta nhìn thấy dáng vẻ yêu quái của mình, thế nên tiếp tục nhảy nhanh vào căn nhà trước mặt, không ngờ phía trước vang lên tiếng khóc ri rỉ của nữ nhi. Là Liễu Văn Chỉ và Dương Diệc Lan đang run rẩy co mình trong góc căn nhà, ôm lấy nhau không dám đi ra.

“Chàng… chàng bỏ ta chạy mất, sao chàng có thể như thế…” Dương Diệc Lan mặt tái mét, thần sắc đầy tuyệt vọng.

“Sư muội, nói nhỏ thôi, bên ngoài vẫn còn yêu quái…” Giọng nói của Liễu Văn Chỉ tuy rằng đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn còn bình tĩnh.

“Vân Chỉ, chi bằng muội ra ngoài làm mồi nhử, tỷ nhân cơ hội đó chạy đi.” Dương Diệc Lan khóc lóc nói, “Dù sao muội cũng không muốn sống nữa.”

“Mẹ kiếp! Chết vì cái gã mặt người dạ thú ấy?” Liễu Văn Chỉ vốn là người nho nhã lúc này buột miệng chửi thề. “Nào là nói phu thê như chim trên trời, cá dưới nước, vậy mà đến khi đại nạn tới lại một mình chạy mất, muội cứ coi như chưa từng quen biết loài súc sinh ấy, tỷ muội chúng ta tự dựa vào chính mình.”

“Nhưng… Muội cảm thấy mình không sống nổi nữa rồi.” Tâm trạng của Dương Diệc Lan vô cùng xấu. “Chi bằng chết luôn cho nhanh, không cần phải dày vò bản thân nữa.”

“Đừng lên tiếng, rút kiếm và chủy thủ của muội ra!” Liễu Văn Chỉ đanh giọng. “Yêu quái mà đến thì đâm chết chúng! Giết được một con không lỗ, giết hai con còn được tiền! Chúng ta phải sống tiếp để đánh chết gã nam nhân khốn nạn đó, không thể để hắn sống sung sướng được!”

“Đánh thế nào?” Cuối cùng Dương Diệc Lan cũng thu hết dũng khí, rút vũ khí ra, nàng ta ngẩng đầu lên hỏi, dường như đã coi Liễu Văn Chỉ là chỗ dựa duy nhất.

Liễu Văn Chỉ khựng lại:

“Ta cũng chưa đánh nhau bao giờ, không biết…”

“Phía Bắc có khe hở! Cẩn thận đi qua đó là tới Tàng Bảo Các, mọi người đều ở đó.” Hai sư tỷ này đều rất tốt đối với tôi, lúc nào cũng cho tôi đồ ăn, thế nên tôi tốt bụng nhắc nhở họ.

Liễu Văn Chỉ giật mình, nhìn quanh quất, lại do dự bàn bạc với Dương Diệc Lan giây lát, cuối cùng cảm thấy có hy vọng còn hơn là chờ chết ở đây, thế là len lén trốn về nơi an toàn.

Càng đi về phía trước, nhân khí càng ít, ma khí càng vượng, những ai không thoát ra được thì chỉ còn thi thể. Dừng chân lại, cố gắng phân biệt các âm thanh trong tiếng gió, tiếng binh khí giao chiến kịch liệt vào nhau vọng tới từ Tây Đường, tôi vội vàng quay đầu chạy về hướng đó.

Hành lang của Tây Đường đã bị đánh sập hoàn toàn, những bức tranh mười tám tầng địa ngục vỡ vụn trong cát bụi, các bức tượng bị đánh vỡ, có mấy chỗ thấy lửa bốc lên, bốn bề là tường đỏ, cùng với đó là những người chết không thể nhắm mắt, ai tới cứu họ?

Dọc đường các tiểu yêu thấy tôi đều tưởng là đồng bọn, lại thấy yêu khí rất mạnh nên chúng đều nở nụ cười lấy lòng, lại gần hành lễ với tôi. Tôi vừa mỉm cười tươi tắn đáp lại, vừa bóp chết hết chúng. Chúng thấy tôi ra tay giết yêu thì mới tỉnh ngộ lại, ra sức kêu gào, gọi đồng bọn đến giúp đỡ tấn công tôi, như thế này rất hợp ý tôi, đỡ mất công đi khắp nơi tìm chúng, mà cũng không phải lo chúng tấn công vào chỗ Tàng Bảo Các.

Giết tới Tây Đường, có một con yêu quái mặc bộ khôi giáp bằng da bò, chiếc khóa vàng đeo trước ngực đang đứng ở giữa sân, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đang chém xuống người tam sư thúc, khiến ông chỉ còn đủ sức chống đỡ, không thể nào đánh trả. Tôi lại gần nhìn, con yêu quái này hai mắt đỏ ngầu, trên mặt vằn vện gân xanh và hắc khí, ngực nó bị đâm một kiếm, xuyên thẳng tim mà vẫn không chết. Hàn khí trong tim dâng lên, nó đâu phải chỉ nhập ma, mà ngay cả lí trí cũng đã biến mất. Có lẽ là đã hiến tim của mình cho Ma Giới để đổi lấy sức mạnh toàn thân, khế ước trao đổi này khiến trong đầu nó chỉ còn lại ý niệm duy nhất là giết hết chúng nhân ở Mao Sơn, ý niệm sau khi đạt thành rồi sẽ chết.

Ngay cả khi Bích Thanh Thần Quân còn sống cũng vô cùng đau đầu với loại ma vật này, bởi vì chúng không sợ đau, cũng không sợ chết, trên người chỉ có một tử huyệt duy nhất, không biết là ở đâu, chỉ có thể khiến toàn thân chúng nát vụn thì mới biến mất.

Nói thực lòng, tôi chưa từng giao thủ với loại yêu quái này, bởi vì nếu không có thâm thù đại hận thì chẳng yêu quái nào muốn nhập loại ma này, đó là cách làm lưỡng bại câu thương, không đáng.

Xương cốt toàn thân của tam sư thúc đã vỡ, nằm mềm oặt trên đất, yêu ma đang hành hạ ông, hình như không muốn ông chết nhanh. Hơi thở của ông có vào mà không thấy ra, chắc là sắp không qua khỏi.

Tôi không dám chậm trễ, lập tức bước lên, kéo vai con yêu quái ấn mạnh một cái, khiến vũ khí trong tay nó mất độ chuẩn, đánh phải nền đất ở bên cạnh, thân hình tôi thuận thế xoay vai nó lại, dùng Phá Thiên Trảo đâm thẳng từ Thiên Linh Cái của nó xuống.

Thiên Linh Cái vỡ rồi, yêu ma trở nên điên cuồng, đẩy mạnh tôi ra đất. tôi dỏng đuôi lên giữ thăng bằng, lùi về sau mấy bộ mới đứng vững được. Tam sư thúc giương đôi mắt lờ đờ lên nhìn tôi, có vẻ sửng sốt:

“Là ngươi…”

Tôi thấy ông ấy đã gần chết thì trong lòng lo lắng, lại nghĩ người này là sư thúc mà Hướng Thanh rất kính trọng, không thể không quản, nhưng nếu muốn quản thì con yêu ma trước mặt chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó mà lấy mạng tôi.

Nghĩ trước nghĩ sau, tôi bay lên, đá ông ra khỏi bức tường đã đỏ, ngã xuống một thảm cỏ ven đầm, coi như là không nhìn thấy thì đỡ phải lo, nếu ông không may bị chết thì cũng coi như không liên quan gì tới tôi.

Tam sư thúc đúng là dai sức, bị hành hạ như thế mà ông chẳng than một câu, hình như chỉ bị ngất đi…

“Này này, đồ to con kia, đừng đánh nữa, đều là yêu quái, có gì thì nói chuyện với nhau, chúng ta hòa giải được không?” Thấy con yêu ma kia tấn công quá điên cuồng, tôi thử dùng cách nói chuyện để ổn định lại tâm trạng của nó.

Tiếc rằng nó đã không còn lí trí, trong miệng chỉ nói đi nói lại một tiếng:

“Giết… giết… giết…”

Tôi đành phải mặt dày, trong luồng tấn công như vũ bão của nó, tránh chỗ này, né chỗ kia, thi thoảng lại đâm mấy cái vào những bộ phận yếu hại của nó, tiếc là vận may của tôi quá kém, chẳng lần nào đâm trúng mệnh môn… Kéo dài như thế, bản thân tôi lại trở nên yếu thế, bất giác thấy nóng ruột, Ngước mắt lên, tôi thấy Kiếm Nam đang ở nóc nhà đối diện hét lên với tôi:

“Miêu Miêu, chạy mau! Đừng đánh nhau với loại yêu quái này!”



“Không đi!” Tôi vừa mới lơ đãng, cánh tay đã bị cào rách. “Nếu đi thì… nó sẽ giết Hướng Thanh!”

“Loại yêu quái không có tim này không chết đâu, không dễ đánh đâu!” Kiếm Nam rất sốt ruột, cuối cùng hắn quay người chạy đi. “Cô cố chịu đựng, ta đi gọi cứu binh.”

Hắn vừa chạy được không xa thì đã thấy Hướng Thanh mặc bộ Đa Bảo Khải rách nát, tay xách thanh kiếm Tô Mi bị sứt, vội vàng chạy tới, tôi đang định bảo chàng trốn đi, không ngờ Phương Thiên Họa Kích của yêu ma đã đè xuống, tôi chỉ đành giơ Phá Thiên Trảo lên đối chọi với nó.

Hướng Thanh giơ Tô Mi Kiếm lên, chém bừa lên người yêu ma, nhưng đừng nói là bị thương, đến một vết rạn cũng không có, thế là chàng ngơ ngác hỏi:

“Nàng biết cái này dùng thế nào không?”

Đầu tôi lấm tấm mồ hôi, thành thực trả lời:

“Không biết…”

“Làm thế nào?”

“Không biết…” Hướng Thanh cầm Tô Mi Kiếm lên chém bừa mấy nhát nữa, yêu ma quẫy đuôi như một cái roi, quấn lấy thắt lưng chàng, tôi vội vàng nhảy lên, lấy móng vuốt chặn đòn tấn công, nhưng bị chiếc đuôi dài cuốn lấy, giữ chặt vũ khí.

“Phải tấn công vào mệnh môn!” Tôi vừa cố gắng chống cự lại với sức mạnh của yêu ma, vừa hét lên với Hướng Thanh.

“Mệnh môn gì?” Hướng Thanh ngơ ngác, nhưng nhanh chóng vỡ lẽ ra. “Đây là Vô Tâm Chi Yêu[2]?”

[2]: Nghĩa là yêu quái mất tim

“Phải!” Giờ tôi đang rất đau đớn, một con mèo yếu đuối phải đối đầu với một con gấu to lớn, thật là chẳng có ưu thế.

Yêu ma cúi đầu, nhe hàm răng nanh đáng sợ trước mắt tôi, lại còn nhỏ dãi nữa chứ, trông thật buồn nôn, mùi hôi thối của tử thi trên người nó càng nồng nặc hơn, kích thích vào mũi tôi, khiến mũi tôi gần như mất linh, chỉ đành co chân búng mạnh một cái, thoát ra khỏi mũi nó.

Hướng Thanh rút kiếm tấn công, liên tục chém mười mấy nhát lên người nó, nhưng không thể nào xuyên qua được lớp da dày của nó. Chàng lo lắng suýt thì vứt kiếm đi, ngoác miệng chửi:

“Nàng nói ta là chuyển thể của Bích Thanh Thần Quân, vì sao đến thanh kiếm hỏng cũng không dùng được?”

“Chắc lâu rồi không được sửa…” Tôi lí nhí đáp, và dùng chân gạt đòn tấn công của yêu ma ra.

“Trên đó rõ ràng là có pháp lực! Nhưng ta lại không dùng được.” Hướng Thanh vô cùng sốt ruột, thế là lao thẳng tới định dùng tay để giải thoát móng vuốt của tôi đang bị kìm kẹp.

“Chàng không thể khôi phục sức mạnh được.” Đột nhiên tôi nhớ ra lời dặn dò của Mạc Lâm. “Tuyệt đối không thể dùng sức mạnh của Bích Thanh Thần Quân.”

“Vì sao?”

“Chàng sẽ không thể quay về Thiên Giới, từ đó sẽ không bao giờ có thể hồi quy thần vị.”

“Thế thì đã sao?” Bàn tay Hướng Thanh bị móng vuốt sắc nhọn của tôi cào rách, máu chảy tí tách, hình như đột nhiên chàng lĩnh ngộ ra điều gì đó, vuốt máu lên thanh kiếm Tô Mi, thân kiếm tối đen lập tức lóe lên tia sáng, phảng phất như xé rách cả bầu trời đang bị bao phủ bởi huyết ô và ma khí.

Hướng Thanh khựng lại giây lát, rồi lập tức cứa mấy nhát kiếm vào cánh tay mình, từng giọt máu chảy ra, nhuộm đỏ cả Tô Mi Kiếm và Đa Bảo Khải, hai món đồ ấy sau khi được uống no máu đều phát ra tia sáng ban đầu, bao phủ cả Hướng Thanh vào trong, anh tư bùng phát, giống y như năm xưa lần đầu tôi gặp chàng, vừa mạnh mẽ, vừa lợi hại…

Ngây người nhìn Hướng Thanh, tôi thất thần, thế là bị Phương Thiên Họa Kích đâm vào bụng, mặc dù đã nhanh chóng dùng trảo chặn lại, nhưng vẫn bị đâm gãy xương, văng ra ngoài, Hướng Thanh phi thân tới đón lấy tôi, tốc độ của chàng nhanh hơn rất nhiều, tôi không cảm thấy đau, chỉ thẫn thờ nói:

“Chết rồi… thế này sau này chàng không về Thiên Giới được rồi…”

“Không về cũng được!” Hướng Thanh dịu dàng đặt tôi xuống, ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng như băng, chàng múa kiếm về phía yêu ma, lúc đụng vào nhau, hỏa tinh bắn lên, khiến Phương Thiên Họa Kích trong tay đối phương suýt thì rơi xuống đất.

Chớp mắt, hai người đã giao thủ với nhau mười mấy chiêu, Hướng Thanh mới nhận được thần lực, chưa đủ kinh nghiệm nên vẫn chưa thể khống chế thoải mái, vẫn ở thế hạ phong, giây lát sau, vết thương trên người chàng đã thêm bảy, tám vết, tôi bò dậy, lau vệt máu tươi ở miệng, chờ thời cơ gia nhập cuộc chiến.

Công cụ giết người không có linh hồn, chỉ có thù hận, loài yêu ma không sợ chết, không sợ đau, đầu, cổ, tim, bụng và mọi chỗ yếu hại trên người nó đều đã bị thương không chỉ một lần, nhưng tiếc là toàn bộ mọi chỗ đó đều không thể lấy mạng nó, và cũng không thể ngăn lại bước tấn công của nó.

“Để ý chỗ mệnh môn!” Hướng Thanh ra lệnh, trán chàng đầm đìa mồ hôi, kiếm thế vẫn không loạn, bình ổn đâm vào các bộ phận khác nhau của yêu ma để thăm dò, tôi nghe thấy lời chàng nói thì ngơ ngác, sau đó cũng nghiêm túc mở to mắt, nhưng không làm sao tìm được chỗ nào là mệnh môn của nó, vò đầu bứt tai sốt ruột.

“Đừng do dự!” Hướng Thanh lại một lần nữa ra lệnh.

Câu này có ý là gì? Mặc kệ có nghĩa là gì, sư phụ nói làm thì phải làm. Tôi chẳng phát hiện ra điều gì, vẫn cố đứng lên, định bất chấp tất cả, xông tới vặt đầu con yêu ma kia rồi tính sau.

Không ngờ, một cái bóng màu đen nhanh nhẹn nhảy lên lưng yêu ma, một thanh chủy thủ sắc nhọn cắm thẳng vào vị trí đốt xương sống thứ ba của nó, yêu ma rú lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất. Tiểu Mao đang đứng trên người yêu ma, đắc ý làm mặt hề.

“Làm tốt lắm.” Hướng Thanh hình như đã hao tổn khí lực toàn thân, trượt người xuống, nhìn Tiểu Mao, miệng nở nụ cười. “Không hổ danh là con của ta.”

“Xì, đừng có nịnh!” Tiểu Mao khoanh tay, mặt tỏ vẻ khinh thường, “Đối phó với một con yêu quái mà cũng đánh mãi không xong, người chưa đủ tư cách làm phụ thân của con.”

“Có cần đấu vài chiêu nữa không?” Hướng Thanh mới có thần lực nên vô cùng đắc ý.

“Đánh thì đánh, ai sợ ai?”

“Meo…” Tôi cảm thấy hình như mình đã bị lãng quên, vội vàng lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Hướng Thanh quay đầu, khựng lại, rồi vội vàng ngồi dậy chạy tới bên tôi, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ hỏi khẽ:

“Nàng không sao chứ?”

“Không sao, không sao.” Tôi nối lại khớp xương bị gẫy, xua tay tỏ vẻ rất khỏe mạnh.

Hướng Thanh không lên tiếng, chàng cúi người xé áo ra, lặng lẽ băng bó vết thương cho tôi.

“Chàng vẫn giận hả?” Tôi thận trọng hỏi, thấy chàng không phản ứng gì thì lại vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi, Miêu Miêu không cố ý lừa chàng đâu…”

Tiểu Mao lại gần, ôm lấy tôi, sau đó thè lưỡi ra liếm vết thương trên mặt tôi:

“Xin lỗi cái gì, người đó mà biết mẹ là yêu quái thì đã chạy từ lâu rồi, làm gì có chuyện cho mẹ cơ hội tiếp cận.”

“Ta… thực sự…” Hướng Thanh mở miệng định thanh minh, nhưng cuối cùng lại thở dài, tiếp tục im lặng.

“Con nói không sai phải không.” Tiểu Mao ve vẩy đuôi, rồi nói với chàng. “Người phải nghĩ cho kỹ, cho dù mẹ con là yêu quái, nhưng một con yêu quái vừa đáng yêu lại vừa si tình như thế trên đời này không có người thứ hai đâu, nếu bỏ lỡ thì người sẽ hối hận cả đời!”

“Nói linh tinh gì thế!” Tôi sợ Hướng Thanh không vui nên vội vàng trách cứ Tiểu Mao.

Trời sáng rồi, những tia nắng sớm mai bao phủ mặt đất, yêu ma đã lui hết, trả lại cho Mao Sơn vẻ tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không còn. Trên người Hướng Thanh dính đầy vết máu, tóc chàng vẫn dính cỏ khô, thần sắc vô cùng mệt mỏi, thanh kiếm Tô Mi trong tay vô thức chọc xuống đất, một lúc lâu sau, chàng mới khẽ khàng thốt ra hai tiếng:

“Thôi vậy…”

Tôi ngơ ngác, vội vàng kéo áo chàng khẩn cầu:

“Chàng định bỏ rơi thiếp sao? Chàng quyết định không cần thiếp nữa sao?”

Cái đuôi đang ngoe nguẩy của Tiểu Mao dừng lại, vẻ mặt bất cần cũng trở nên cứng đơ, đôi mắt nó lặng lẽ đảo sang nhìn Hướng Thanh, thần sắc có vẻ căng thẳng.

“Ta cần nàng.” Hướng Thanh đưa bàn tay to lớn ra nhẹ nhàng vuốt lên tai tôi, miệng chàng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng hơn cả ánh nắng sớm mai, ấm áp chiếu rọi vào trái tim u tối của tôi, như cá gặp nước, như mèo gặp cá, một nỗi xúc động khó nói thành lời lan ra khắp toàn thân tôi.

Tôi nghĩ tôi nên cười mới đúng, nhưng miệng tôi toét ra, rồi cuối cùng bật thành tiếng khóc, khóc cho hết nỗi cô đơn suốt năm trăm năm qua, khóc cho hết nỗi tủi thân suốt năm trăm năm qua, khóc cho hết nỗi nhớ nhung suốt năm trăm năm qua. Dường như cùng với những giọt nước mắt này, mọi đau khổ đều bị cuốn trôi.

Từ nay về sau, tôi chẳng còn mong ước gì cao sang hơn nữa, cũng không còn muốn gì nữa, chỉ cần khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi, cho tới vĩnh hằng.

“Miêu Miêu, đừng khóc.” Hướng Thanh ôm chặt lấy tôi, lóng ngóng vỗ lưng tôi, vốn không phải người khéo nói, chàng không biết làm thế nào để an ủi người khác, đó là trái tim bao dung mọi khuyết điểm để yêu tôi.

Khóc mãi, Tiểu Mao đứng cạnh không chịu yên, lúc thì nó nói mình đau chỗ này, lúc lại nói là đau chỗ kia, bắt tôi phải thổi vết thương cho nó, cái xương sườn ở bụng tôi vẫn còn đau, Hướng Thanh có vẻ ngượng ngùng khi cởi áo ra băng bó cho tôi.

Đột nhiên, bầu trời sáng rực bị mây đen che khuất, sát khí bao phủ càn khôn, tôi ngẩng đầu lên, thiên binh thiên tướng đang bao vây kín cả bầu trời, người đi đầu là Hải Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Miêu Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook