Chương 154: Ngoại truyện: Ngao Vân - sau lớp mặt nạ
Quất Hoa Tán Lý
23/12/2014
Trên Diêu Đài, cái
hành lang làm bằng bạch ngọc như đang muốn lao vút lên trời, đầm sen bên cạnh nghi ngút khói, vô số các tiên nữ xinh đẹp bưng các loại bát đĩa
thoăn thoắt qua lại, dù đang bận rộn nhưng thi thoảng họ lại đưa mắt
nhìn người đàn ông đang rảo nhanh bước chân.
Các thần tiên anh tuấn trên Thiên Giới rất nhiều, nhưng nam nhân này lại đặc biệt thu hút ánh mắt họ, bởi vì mái tóc dài đỏ rực của chàng như một ngọn lửa toát lên sự nhiệt tình, say mê, trong Thiên Cung vốn đề cao sự thanh nhã, đơn giản thì màu sắc rực rỡ này sẽ trở nên vô cùng nổi bật.
Chỉ tiếc là hình như nam nhân đó không để ý tới điệu bộ nũng nịu của các tiên nữ như mọi khi, có hai tiên nữ dẫn đường cho chàng, chàng bước lên chính điện của Diêu Đài, nơi đó có một chiếc rèm châu được làm từ những hòn ngọc màu trắng và hồng, sau tấm rèm châu có hai người đang chơi cờ.
“Ngao Vân, ngươi tới rồi hả? Vẫn thất bại sao? Kính Hoa Thủy Nguyệt cũng vô dụng ư?” Một giọng nam ôn hòa vang lên, tràn đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.
“Ngọc Đế điện hạ, tình cảm của họ quá sâu sắc, xin thứ lỗi cho thuộc hạ vô năng.” Ngao Vân quỳ xuống hành lễ, giọng điệu vô cùng cung kính.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
“Thôi bỏ đi, ngươi lui đi.” Ngọc Đế chỉnh lại chiếc áo bào bằng gấm màu trắng, hạ quân cờ phỉ thúy xuống, nhìn Vương Mẫu có vẻ đắc ý, lắc đầu. “Bích Thanh thật là quá si tình, vì nữ nhân mà bất chấp tiền đồ, uổng phí ý tốt của ta, loại nam nhân như thế này có gì mà tốt?”
“Thua phải chấp nhận, thiếp đã nói hai đứa trẻ đó sẽ không từ bỏ ký ức để bắt đầu lại từ đầu đâu, nhưng chàng cứ nói có.” Vương Mẫu không cho ngài cơ hội được nói nhiều. “Chàng sẽ không nuốt lời đấy chứ? Hơn nữa thiếp thích hai đứa chúng, loại nam nhân vô tình vô nghĩa là ghét nhất.” Nói xong bà hằn học lườm Ngọc Đế một cái.
“Nếu không phải nàng cho chúng có thêm một ngày để gặp nhau thì con Mao yêu đó đã đồng ý bỏ cuộc rồi.” Ngọc Đế rất không cam tâm.
“Nó bỏ cuộc cũng là vì nghĩ đến đối phương, thế gọi là hy sinh!” Vương Mẫu không chịu thua kém, phản bác: “Chuyện lần trước thiếp nhắc tới, rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?”
“Ta nghe theo nàng, ta già rồi, vợ chồng già, không muốn cãi cọ với nàng vì chuyện nhỏ này.” Ngọc Đế lập tức đồng ý rồi đột nhiên ra chiêu độc trên bàn cờ, cười rất trẻ con. “Chiếu tướng.”
“Thôi, không chơi cờ với chàng nữa, thua mãi cũng chán.” Vương Mẫu buồn rầu cất bàn cờ, “Thiếp về xem phim đây, một mình chàng đi tìm con gái mà chơi.”
“Này… nàng lớn tuổi rồi mà sao thua cờ vẫn còn dỗi?”
“Ai lớn tuổi rồi?”
…
Ngoài Diêu Đài có tảng đá đã bị nước chảy hàng ngàn hàng vạn năm xuyên thấu, Hoa Dung đứng bên bậc thềm, si mê chờ đợi, chờ Ngao Vân đi ra, trong lòng thấy thật mông lung.
Nếu chàng bị làm sao thì làm thế nào? Không được, không thể nghĩ sâu hơn, Hoa Dung áp tay lên ngực, nơi đó đau nhói, nàng nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng chẳng thấy gì.
Từ sau khi chàng cứu mạng nàng, chàng đã thành mạng sống của nàng.
Nhưng Hoa Dung biết chàng cứu mình chẳng qua chỉ vì lời thỉnh cầu của Hoa Miêu Miêu, con Mao yêu đó mới là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, sự ngây thơ trong sáng của nàng ta đâu thèm đứng chung với sự bẩn thỉu của người đã lăn lộn trong chốn hồng trần như nàng?
Nữ nhân bên cạnh Ngao Vân rất nhiều, chàng chưa bao giờ đụng tới một Hoa Dung có thể được coi là mỹ nhân dưới đáy biển, một lần cũng không, có thể vì chàng chê bai nàng.
Hoa Dung là một nữ nhân rất biết điều, nàng biết rõ hơn ai hết rằng thực ra Ngao Vân là một người rất nghiêm túc và trọng tình cảm, chỉ có điều chàng thích dùng chiếc mặt nạ giả để che giấu bản thân, chàng giả bộ phóng đãng, hư hỏng để người ta không đoán được những điều chàng đang suy nghĩ.
Chàng chìm đắm trong hưởng lạc chẳng qua chỉ là mượn nó để tuyên cáo với tất cả mọi người rằng mình không thích cạnh tranh, bon chen, mình thích cuộc sống yên lành, để không làm tổn hại tới huynh đệ thủ túc của mình. Đằng sau sự thản nhiên ấy, chàng hiếu thắng hơn bất kỳ ai, ngày nào cũng lén lút luyện võ, luôn cẩn thận trong công việc, sẵn sàng chia sẻ áp lực với phụ thân.
Chàng tham lam mỹ sắc, thi thoảng lại giễu cợt một ai đó, nhưng thực ra người đến với chàng lại không nhiều, hơn nữa đều chia tay trong êm đẹp, từ sau khi Dao Dao qua đời, chàng càng vô cùng thận trọng với việc tình cảm, những người chàng qua lại đa số đều là những nữ tử không coi trọng danh tiết, ai cũng vì nhu cầu của mình, chia tay rồi không dính dáng gì tới nhau.
Duy chỉ có nàng mèo không xuất hiện theo cách bình thường kia, vốn tưởng là một mỹ nhân ngu ngốc có thể tùy tiện đi theo bất cứ ai, nhưng không ngờ phán đoán sai lầm, chàng động chân tình, nhưng chỉ đổi lại sự thất bại.
Mọi điều ở chàng, Hoa Dung đều lặng lẽ quan sát, thi thoảng lại nằm mơ thấy hai người được ở bên nhau, tỉnh dậy rồi thì không bao giờ dám vọng tưởng, cũng không dám hy vọng chàng đối xử với mình có gì khác biệt với mọi người, chỉ có điều nàng luôn cố gắng chôn vùi giấc mơ ấy vào trong tim, chôn thật sâu, thật sâu. Sau đó cố gắng giúp đỡ chàng hoàn thành bất cứ việc nào mà chàng muốn làm.
Thế nên Hoa Dung hơi hận Hoa Miêu Miêu, không phải vì Ngao Vân yêu nàng ta, mà vì nàng ta không yêu Ngao Vân, không yêu người đàn ông mà nàng đã cất giấu trong tim như một bảo vật, lại còn hết lần này tới lần khác từ chối chàng, làm tổn thương tới chàng.
Nhưng đó không phải là lỗi của Hoa Miêu Miêu, thế nên Hoa Dung lại thấy xấu hổ bởi sự nhỏ nhen của mình.
Không biết Miêu Miêu bây giờ như thế nào, thủ đoạn lần này của Ngao Vân hơi quá đà, không giống với hành vi thường ngày của chàng, liệu có bị Thiên Giới phạt không?
Càng nghĩ càng thấy nóng ruột, Hoa Dung chỉ hận là mình không thể biến thành một cơn gió, chui vào bên trong xem xét tình hình. Đang nóng ruột đi qua đi lại thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Chẳng phải đã bảo nàng về Long Cung rồi sao? Ở ngoài này chờ làm gì? Không có tiền lương làm thêm cho nàng đâu.”
Cuối cùng hôm nay Ngao Vân cũng cởi bỏ được hòn đá đeo nặng trong tim, cảm giác cả người vô cùng dễ chịu, đang nheo mắt nhìn Hoa Dung.
Hoa Dung thấy chàng đi ra thì vội vàng chạy lại:
“Ngao Vân đại nhân, ngài… ngài không sao chứ?”
“Nàng muốn ta bị sao à?” Ngao Vân nhướng mày, nghiêng mắt nhìn nàng.
“Thiếp… Thiếp chỉ cảm thấy lần này…” Hoa Dung hơi do dự, không biết có nên hỏi thẳng hay không.
“Nàng cảm thấy ta làm rất quá đáng, rất vô lý, rất khốn nạn?” Ngao Vân xua tay, gọi con Kỳ Lân tới, đằng sau lưng Kỳ Lân kéo theo một chiếc xe, bảo Hoa Dung ngồi lên đó.
“Thiếp cảm thấy ngài không giống ngài ngày trước, khác quá nhiều.” Hoa Dung định thần lại, không lên xe, nàng dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình. “Thiếp chưa từng nghĩ ngài lại đối xử với Miêu Miêu cô nương như thế.”
Ngao Vân thấy nàng phản bác mình thì bất giác dừng chân lại, nở nụ cười giảo hoạt:
“Đây là cơ hội mà ta phải cầu khẩn Vương Mẫu nương nương lâu lắm mới có được.”
“Cơ hội gì ạ?” Hoa Dung nghĩ ngợi giây lát rồi phủ nhận khả năng chàng mượn tay Vương Mẫu nương nương để có được Miêu Miêu.
“Không thể để họ cứ rơi vào luân hồi ở nhân gian, như thế chẳng biết đến ngày nào tháng nào năm nào mới dừng lại, khiến mọi người đều phải chịu khổ theo.” Ngao Vân theo Hoa Dung lên xe, Kỳ Lân tự mình chạy về Long Cung. “Thế nên ta mới ỷ có Vương Mẫu nương nương thương yêu ta, phải cầu xin rất lâu để cho hai gã ngốc đó một cơ hội, sau này quay về Thiên Giới. Nhưng Ngọc Đế không nghe, thế là mới có vụ cá cược này.”
“Cá cược?” Hoa Dung càng ngơ ngác.
“Ngài cho rằng nhân gian hồng trần thời hiện đại thay đổi, rồi lại qua hai kiếp luân hồi, Bích Thanh Thần Quân và Hoa Miêu Miêu không thể nào giữ được bản tính ngày trước, thế nên bảo ta dùng mọi thủ đoạn để quấy rối. Nếu họ từ bỏ tình yêu, quay lại quá khứ thì Ngọc Đế điện hạ sẽ thắng, Bích Thanh Thần Quân có thể quay về Thiên Giới, Hoa Miêu Miêu vẫn ở lại nhân gian làm yêu quái, từ nay không bao giờ gặp nhau, nói không chừng ta còn có cơ hội quyến rũ nàng ta.” Ngao Vân mím môi cười.
“Nhưng họ thà chết cũng không từ bỏ thì thế nào?” Hoa Dung tiếp tục hỏi.
“Thế thì Vương Mẫu nương nương sẽ thắng, sau khi họ chịu khổ hết kiếp này, cả hai sẽ được quay về Thiên Giới, nhưng Bích Thanh Thần Quân không còn chức vị cũ nữa, sau này chỉ được làm tản tiên, nhân tiện giúp Hải Dương đi tuần tra.” Ngao Vân nằm xuống chiếc ghế sau lưng, vô cùng đắc ý. “Cho dù là kết quả nào thì cũng phải trông chờ vào lựa chọn của họ.”
“Thế nên ngài mới ra sức diễn kịch, đến thiếp cũng bị lừa, thật chẳng dễ dàng gì.” Hoa Dung cười nhẹ, gọt một quả lê rồi nhét vào miệng Ngao Vân, “Nhưng thiếp thấy ngài hy vọng hai người họ đều được quay về Thiên Giới.”
“Sao nàng lại đoán được? Chẳng nhẽ những chỗ ta cho nước đều bị nàng để ý sao?” Thần sắc Ngao Vân trở nên thật dịu dàng, không còn vẻ khiêu khích lúc trước.
“Không ạ.” Hoa Dung lắc đầu, “Nhưng thiếp biết Hoa Miêu Miêu mà ngài yêu không phải là người mà ngài đã nhốt.”
“Hoa Miêu Miêu mà ta yêu là ai? Chẳng nhẽ nàng thực sự tưởng rằng ta là người háo sắc?” Đôi mắt vàng của Ngao Vân nheo lại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
“Không, ngài yêu Hoa Miêu Miêu si tình với Bích Thanh Thần Quân, ngài yêu sự si tình và ngây thơ ấy, nếu nàng thực sự yêu ngài thì e rằng ngài sẽ không còn yêu nàng ấy nữa.”
“Mắt nàng đúng là tinh thật.” Ngao Vân không nhịn được bật cười lớn, “Thực ra ta làm quá thật, chỉ sợ hai người đó sẽ hận ta suốt đời mất.”
“Bích Thanh Thần Quân đại nhân không phải kẻ ngốc, chẳng bao lâu sau chắc sẽ đoán ra dụng ý của ngài, ngài ấy sẽ giải thích cho Miêu Miêu cô nương, ngài không phải lo.” Chiếc xe khẽ lảo đảo, Hoa Dung trả lời xong, nhìn Ngao Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng bất giác thấy hân hoan, thì ra người đàn ông mà nàng yêu vẫn chưa biến chất. Không biết sau này cô nương nào sẽ xứng với chàng, chắc chắn phải là một cô gái si tình với chàng hơn cả Hoa Miêu Miêu đã si tình với Bích Thanh Thần Quân.
Nàng tính toán trong lòng rất lâu, đột nhiên Ngao Vân lên tiếng:
“Những gì nàng nói lần trước ở Ly Sầu Cung ngốc quá…”
“Nói gì ạ?” Hoa Dung ngơ ngác.
“Không có gì, ta ngủ tiếp đây, tới Long Cung thì gọi ta.”
“Vâng, Ngao Vân đại nhân.”
Các thần tiên anh tuấn trên Thiên Giới rất nhiều, nhưng nam nhân này lại đặc biệt thu hút ánh mắt họ, bởi vì mái tóc dài đỏ rực của chàng như một ngọn lửa toát lên sự nhiệt tình, say mê, trong Thiên Cung vốn đề cao sự thanh nhã, đơn giản thì màu sắc rực rỡ này sẽ trở nên vô cùng nổi bật.
Chỉ tiếc là hình như nam nhân đó không để ý tới điệu bộ nũng nịu của các tiên nữ như mọi khi, có hai tiên nữ dẫn đường cho chàng, chàng bước lên chính điện của Diêu Đài, nơi đó có một chiếc rèm châu được làm từ những hòn ngọc màu trắng và hồng, sau tấm rèm châu có hai người đang chơi cờ.
“Ngao Vân, ngươi tới rồi hả? Vẫn thất bại sao? Kính Hoa Thủy Nguyệt cũng vô dụng ư?” Một giọng nam ôn hòa vang lên, tràn đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.
“Ngọc Đế điện hạ, tình cảm của họ quá sâu sắc, xin thứ lỗi cho thuộc hạ vô năng.” Ngao Vân quỳ xuống hành lễ, giọng điệu vô cùng cung kính.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
“Thôi bỏ đi, ngươi lui đi.” Ngọc Đế chỉnh lại chiếc áo bào bằng gấm màu trắng, hạ quân cờ phỉ thúy xuống, nhìn Vương Mẫu có vẻ đắc ý, lắc đầu. “Bích Thanh thật là quá si tình, vì nữ nhân mà bất chấp tiền đồ, uổng phí ý tốt của ta, loại nam nhân như thế này có gì mà tốt?”
“Thua phải chấp nhận, thiếp đã nói hai đứa trẻ đó sẽ không từ bỏ ký ức để bắt đầu lại từ đầu đâu, nhưng chàng cứ nói có.” Vương Mẫu không cho ngài cơ hội được nói nhiều. “Chàng sẽ không nuốt lời đấy chứ? Hơn nữa thiếp thích hai đứa chúng, loại nam nhân vô tình vô nghĩa là ghét nhất.” Nói xong bà hằn học lườm Ngọc Đế một cái.
“Nếu không phải nàng cho chúng có thêm một ngày để gặp nhau thì con Mao yêu đó đã đồng ý bỏ cuộc rồi.” Ngọc Đế rất không cam tâm.
“Nó bỏ cuộc cũng là vì nghĩ đến đối phương, thế gọi là hy sinh!” Vương Mẫu không chịu thua kém, phản bác: “Chuyện lần trước thiếp nhắc tới, rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?”
“Ta nghe theo nàng, ta già rồi, vợ chồng già, không muốn cãi cọ với nàng vì chuyện nhỏ này.” Ngọc Đế lập tức đồng ý rồi đột nhiên ra chiêu độc trên bàn cờ, cười rất trẻ con. “Chiếu tướng.”
“Thôi, không chơi cờ với chàng nữa, thua mãi cũng chán.” Vương Mẫu buồn rầu cất bàn cờ, “Thiếp về xem phim đây, một mình chàng đi tìm con gái mà chơi.”
“Này… nàng lớn tuổi rồi mà sao thua cờ vẫn còn dỗi?”
“Ai lớn tuổi rồi?”
…
Ngoài Diêu Đài có tảng đá đã bị nước chảy hàng ngàn hàng vạn năm xuyên thấu, Hoa Dung đứng bên bậc thềm, si mê chờ đợi, chờ Ngao Vân đi ra, trong lòng thấy thật mông lung.
Nếu chàng bị làm sao thì làm thế nào? Không được, không thể nghĩ sâu hơn, Hoa Dung áp tay lên ngực, nơi đó đau nhói, nàng nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng chẳng thấy gì.
Từ sau khi chàng cứu mạng nàng, chàng đã thành mạng sống của nàng.
Nhưng Hoa Dung biết chàng cứu mình chẳng qua chỉ vì lời thỉnh cầu của Hoa Miêu Miêu, con Mao yêu đó mới là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, sự ngây thơ trong sáng của nàng ta đâu thèm đứng chung với sự bẩn thỉu của người đã lăn lộn trong chốn hồng trần như nàng?
Nữ nhân bên cạnh Ngao Vân rất nhiều, chàng chưa bao giờ đụng tới một Hoa Dung có thể được coi là mỹ nhân dưới đáy biển, một lần cũng không, có thể vì chàng chê bai nàng.
Hoa Dung là một nữ nhân rất biết điều, nàng biết rõ hơn ai hết rằng thực ra Ngao Vân là một người rất nghiêm túc và trọng tình cảm, chỉ có điều chàng thích dùng chiếc mặt nạ giả để che giấu bản thân, chàng giả bộ phóng đãng, hư hỏng để người ta không đoán được những điều chàng đang suy nghĩ.
Chàng chìm đắm trong hưởng lạc chẳng qua chỉ là mượn nó để tuyên cáo với tất cả mọi người rằng mình không thích cạnh tranh, bon chen, mình thích cuộc sống yên lành, để không làm tổn hại tới huynh đệ thủ túc của mình. Đằng sau sự thản nhiên ấy, chàng hiếu thắng hơn bất kỳ ai, ngày nào cũng lén lút luyện võ, luôn cẩn thận trong công việc, sẵn sàng chia sẻ áp lực với phụ thân.
Chàng tham lam mỹ sắc, thi thoảng lại giễu cợt một ai đó, nhưng thực ra người đến với chàng lại không nhiều, hơn nữa đều chia tay trong êm đẹp, từ sau khi Dao Dao qua đời, chàng càng vô cùng thận trọng với việc tình cảm, những người chàng qua lại đa số đều là những nữ tử không coi trọng danh tiết, ai cũng vì nhu cầu của mình, chia tay rồi không dính dáng gì tới nhau.
Duy chỉ có nàng mèo không xuất hiện theo cách bình thường kia, vốn tưởng là một mỹ nhân ngu ngốc có thể tùy tiện đi theo bất cứ ai, nhưng không ngờ phán đoán sai lầm, chàng động chân tình, nhưng chỉ đổi lại sự thất bại.
Mọi điều ở chàng, Hoa Dung đều lặng lẽ quan sát, thi thoảng lại nằm mơ thấy hai người được ở bên nhau, tỉnh dậy rồi thì không bao giờ dám vọng tưởng, cũng không dám hy vọng chàng đối xử với mình có gì khác biệt với mọi người, chỉ có điều nàng luôn cố gắng chôn vùi giấc mơ ấy vào trong tim, chôn thật sâu, thật sâu. Sau đó cố gắng giúp đỡ chàng hoàn thành bất cứ việc nào mà chàng muốn làm.
Thế nên Hoa Dung hơi hận Hoa Miêu Miêu, không phải vì Ngao Vân yêu nàng ta, mà vì nàng ta không yêu Ngao Vân, không yêu người đàn ông mà nàng đã cất giấu trong tim như một bảo vật, lại còn hết lần này tới lần khác từ chối chàng, làm tổn thương tới chàng.
Nhưng đó không phải là lỗi của Hoa Miêu Miêu, thế nên Hoa Dung lại thấy xấu hổ bởi sự nhỏ nhen của mình.
Không biết Miêu Miêu bây giờ như thế nào, thủ đoạn lần này của Ngao Vân hơi quá đà, không giống với hành vi thường ngày của chàng, liệu có bị Thiên Giới phạt không?
Càng nghĩ càng thấy nóng ruột, Hoa Dung chỉ hận là mình không thể biến thành một cơn gió, chui vào bên trong xem xét tình hình. Đang nóng ruột đi qua đi lại thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Chẳng phải đã bảo nàng về Long Cung rồi sao? Ở ngoài này chờ làm gì? Không có tiền lương làm thêm cho nàng đâu.”
Cuối cùng hôm nay Ngao Vân cũng cởi bỏ được hòn đá đeo nặng trong tim, cảm giác cả người vô cùng dễ chịu, đang nheo mắt nhìn Hoa Dung.
Hoa Dung thấy chàng đi ra thì vội vàng chạy lại:
“Ngao Vân đại nhân, ngài… ngài không sao chứ?”
“Nàng muốn ta bị sao à?” Ngao Vân nhướng mày, nghiêng mắt nhìn nàng.
“Thiếp… Thiếp chỉ cảm thấy lần này…” Hoa Dung hơi do dự, không biết có nên hỏi thẳng hay không.
“Nàng cảm thấy ta làm rất quá đáng, rất vô lý, rất khốn nạn?” Ngao Vân xua tay, gọi con Kỳ Lân tới, đằng sau lưng Kỳ Lân kéo theo một chiếc xe, bảo Hoa Dung ngồi lên đó.
“Thiếp cảm thấy ngài không giống ngài ngày trước, khác quá nhiều.” Hoa Dung định thần lại, không lên xe, nàng dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình. “Thiếp chưa từng nghĩ ngài lại đối xử với Miêu Miêu cô nương như thế.”
Ngao Vân thấy nàng phản bác mình thì bất giác dừng chân lại, nở nụ cười giảo hoạt:
“Đây là cơ hội mà ta phải cầu khẩn Vương Mẫu nương nương lâu lắm mới có được.”
“Cơ hội gì ạ?” Hoa Dung nghĩ ngợi giây lát rồi phủ nhận khả năng chàng mượn tay Vương Mẫu nương nương để có được Miêu Miêu.
“Không thể để họ cứ rơi vào luân hồi ở nhân gian, như thế chẳng biết đến ngày nào tháng nào năm nào mới dừng lại, khiến mọi người đều phải chịu khổ theo.” Ngao Vân theo Hoa Dung lên xe, Kỳ Lân tự mình chạy về Long Cung. “Thế nên ta mới ỷ có Vương Mẫu nương nương thương yêu ta, phải cầu xin rất lâu để cho hai gã ngốc đó một cơ hội, sau này quay về Thiên Giới. Nhưng Ngọc Đế không nghe, thế là mới có vụ cá cược này.”
“Cá cược?” Hoa Dung càng ngơ ngác.
“Ngài cho rằng nhân gian hồng trần thời hiện đại thay đổi, rồi lại qua hai kiếp luân hồi, Bích Thanh Thần Quân và Hoa Miêu Miêu không thể nào giữ được bản tính ngày trước, thế nên bảo ta dùng mọi thủ đoạn để quấy rối. Nếu họ từ bỏ tình yêu, quay lại quá khứ thì Ngọc Đế điện hạ sẽ thắng, Bích Thanh Thần Quân có thể quay về Thiên Giới, Hoa Miêu Miêu vẫn ở lại nhân gian làm yêu quái, từ nay không bao giờ gặp nhau, nói không chừng ta còn có cơ hội quyến rũ nàng ta.” Ngao Vân mím môi cười.
“Nhưng họ thà chết cũng không từ bỏ thì thế nào?” Hoa Dung tiếp tục hỏi.
“Thế thì Vương Mẫu nương nương sẽ thắng, sau khi họ chịu khổ hết kiếp này, cả hai sẽ được quay về Thiên Giới, nhưng Bích Thanh Thần Quân không còn chức vị cũ nữa, sau này chỉ được làm tản tiên, nhân tiện giúp Hải Dương đi tuần tra.” Ngao Vân nằm xuống chiếc ghế sau lưng, vô cùng đắc ý. “Cho dù là kết quả nào thì cũng phải trông chờ vào lựa chọn của họ.”
“Thế nên ngài mới ra sức diễn kịch, đến thiếp cũng bị lừa, thật chẳng dễ dàng gì.” Hoa Dung cười nhẹ, gọt một quả lê rồi nhét vào miệng Ngao Vân, “Nhưng thiếp thấy ngài hy vọng hai người họ đều được quay về Thiên Giới.”
“Sao nàng lại đoán được? Chẳng nhẽ những chỗ ta cho nước đều bị nàng để ý sao?” Thần sắc Ngao Vân trở nên thật dịu dàng, không còn vẻ khiêu khích lúc trước.
“Không ạ.” Hoa Dung lắc đầu, “Nhưng thiếp biết Hoa Miêu Miêu mà ngài yêu không phải là người mà ngài đã nhốt.”
“Hoa Miêu Miêu mà ta yêu là ai? Chẳng nhẽ nàng thực sự tưởng rằng ta là người háo sắc?” Đôi mắt vàng của Ngao Vân nheo lại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
“Không, ngài yêu Hoa Miêu Miêu si tình với Bích Thanh Thần Quân, ngài yêu sự si tình và ngây thơ ấy, nếu nàng thực sự yêu ngài thì e rằng ngài sẽ không còn yêu nàng ấy nữa.”
“Mắt nàng đúng là tinh thật.” Ngao Vân không nhịn được bật cười lớn, “Thực ra ta làm quá thật, chỉ sợ hai người đó sẽ hận ta suốt đời mất.”
“Bích Thanh Thần Quân đại nhân không phải kẻ ngốc, chẳng bao lâu sau chắc sẽ đoán ra dụng ý của ngài, ngài ấy sẽ giải thích cho Miêu Miêu cô nương, ngài không phải lo.” Chiếc xe khẽ lảo đảo, Hoa Dung trả lời xong, nhìn Ngao Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng bất giác thấy hân hoan, thì ra người đàn ông mà nàng yêu vẫn chưa biến chất. Không biết sau này cô nương nào sẽ xứng với chàng, chắc chắn phải là một cô gái si tình với chàng hơn cả Hoa Miêu Miêu đã si tình với Bích Thanh Thần Quân.
Nàng tính toán trong lòng rất lâu, đột nhiên Ngao Vân lên tiếng:
“Những gì nàng nói lần trước ở Ly Sầu Cung ngốc quá…”
“Nói gì ạ?” Hoa Dung ngơ ngác.
“Không có gì, ta ngủ tiếp đây, tới Long Cung thì gọi ta.”
“Vâng, Ngao Vân đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.