Chương 126: Nguyện đến bạc đầu
Quất Hoa Tán Lý
23/12/2014
Sau khi nhận được
tin này, tôi vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đi hỏi thăm khắp nơi, kết
quả tôi nhận được là ông hận vì con mình bị bắt nên đã đối đầu với những người đi lấy kinh, bởi vậy bị Thiên Giới phái người xuống thu phục, bị
xỏ vòng qua lỗ mũi, từ đó bị nhốt trong nhà lao, đối diện với bốn bức
tường để hối lỗi. Tiểu thiếp Kiều Kiều cũng bị Sa Tăng đánh chết.
Từng là Bình Thiên Đại Thánh, Ngưu Ma Vương từng là một yêu quái vô cùng kiêu ngạo, ông là người có thân phận cao quý, được chúng yêu sùng bái, cho dù là Long Vương ở Đông Hải cũng phải nể mặt ông vài phần, làm sao có thể chịu đựng được cảnh lao tù ngày nay. Người ra tay lại còn là huynh đệ kết bái của ông, Tôn Ngộ Không, người từng là Tề Thiên Đại Thánh.
Vội vã đi tìm Hải Dương, hình như hắn biết trước là tôi sẽ tới, thế là các tướng sĩ gác cửa đều không hỏi gì đã cho tôi vào. Trong hoa viên, tôi thấy Hải Dương đang ngồi trên chiếc trường kỷ của Lương Đình, hắn chau mày, nhìn đống công văn chất trước mắt, điệu bộ đó khiến tôi phảng phất như nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân của năm xưa - Một Bích Thanh Thần Quân với trách nhiệm nặng nề, phiền não vây quanh và vô cùng mạnh mẽ.
Nhẹ nhàng lại gần chào hắn, Hải Dương dường như lúc này mới thấy tôi tới, vội vàng bỏ án quyển trong tay xuống, nở nụ cười khó nhọc:
“Cô tới rồi à?”
“Ừm, ta tới rồi.” Ngồi lên chiếc ghế đá cạnh hắn, tôi thận trọng hỏi, “Ngưu Ma Vương ca ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông ấy thực sự làm chuyện gì quá đáng với Đường Tam Tạng sao?”
Hải Dương khó xử nói với tôi:
“Làm việc gì không quan trọng, quan trọng là thế lực của ông ấy thực sự quá rộng lớn, ảnh hưởng rất rộng trong Yêu Giới, Thiên Giới vốn đã muốn ra tay thu phục ông ấy từ lâu, chỉ có điều mấy trăm năm nay, ông ấy rất khiêm tốn nên Thiên Giới không tìm được cái cớ gì để hạ thủ. Lần này cho dù là vì vấn đề của Hồng Hài Nhi hay hành động của ông ấy thì cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.”
“Nhưng từ năm xưa sau khi bị Bích Thanh Thần Quân cảnh cáo… ông ấy có làm gì nữa đâu. Hồng Hài Nhi bị bắt cũng đã cố nhẫn nhịn lại.” Tôi cố gắng thanh minh cho ca ca mình.
“Chỉ là vì Bích Thanh Thần Quân tạm thời giấu chuyện ông ấy làm năm xưa thôi.” Hải Dương lắc đầu, “Nợ cũ sớm muộn gì cũng bị lật lại. Cái gì mà Tề Thiên Đại Thánh, Bình Thiên Đại Thánh, chẳng phải thiên hạ này rồi cũng phải bình lại hay sao? Lần này mượn cớ đi lấy kinh, Thiên Giới đã tiêu diệt toàn bộ những yêu quái mạnh không chịu phục rồi, điều tôi thấy may mắn duy nhất là cô vốn sống lặng lẽ, không gây chuyện gì thị phi.”
Tôi không thể nào biện giải được nữa, chỉ biết cầu xin:
“Chẳng nhẽ không còn cách nào khác sao? Rốt cuộc ông ấy sẽ bị nhốt bao lâu? La Sát tẩu tẩu không thể không có ca ca được.”
Hải Dương lắc đầu:
“Chuyện này ta không làm chủ được, chẳng có ai nói là bị nhốt bao lâu sẽ được thả, có lẽ là năm trăm năm, hoặc một ngàn năm… Phải trông chờ vào vận may thôi.”
“Ta có thể đi thăm ông không?” Biết rằng chuyện này chẳng thể thay đổi, tôi thấy lòng mình trĩu nặng.
“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, ta sẽ nghĩ cách giúp cô.” Hải Dương xoa đầu tôi, thở dài rồi bỏ đi.
Mấy ngày sau, hắn tìm được cho tôi một cơ hội, để tôi cải trang thành tiểu binh, đi vào huyệt động nhốt Ngưu Ma Vương, lén lút gặp mặt ông.
Ngưu Ma Vương bị xích bằng xích sắt, hán tử từng tiếu ngạo Yêu Giới lúc này đôi mắt đã mất đi thần thái hào sảng thường ngày, ông dựa vào vách đá, thẫn thờ nhìn bầu trời xanh qua khung cửa hẹp, dường như không nghe thấy cũng không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cho tới khi tôi gọi ông mấy tiếng liền, ông mới sực tỉnh lại, kinh ngạc thốt lên:
“Miêu Miêu sao?”
“Là Miêu Miêu đây… Miêu Miêu tới thăm huynh đây.” Tôi không nén được những giọt nước dâng đầy trong khóe mắt, nhưng vẫn cố để chúng không lăn ra ngoài.
“Ca ca bây giờ thê thảm quá, để muội cười rồi.” Ngưu Ma Vương cười khổ một tiếng, ông định xoa mặt tôi, nhưng bị sợi xích ngăn lại, bàn tay giơ lên trên không, vụng về.
Tôi nắm lấy bàn tay thô ráp của ông, áp lên mặt mình, cuối cùng cũng nói được thành lời:
“Ca ca, không ngờ Tôn Ngộ Không bất chấp tình nghĩa huynh đệ, đối xử với huynh như thế… Hay là Miêu Miêu trả thù cho huynh, giết hắn và cái người lấy kinh chết tiệt kia.”
“Không được.” Ngưu Ma Vương vội vàng quát lên, “Muội tử ngốc, việc này không thể được. Đừng nói là muội không đánh nổi con khỉ đó, cho dù có đánh được thì cũng không thể giống ta, bất chấp tất cả mà làm bừa, muội còn có trượng phu, có con trai, bây giờ cả nhà đoàn viên, hòa thuận là một hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, tuyệt đối không được để đến mức như của ta.”
“Nhưng… muội buồn lắm.” Tôi cúi đầu, cụp tai, “Miêu Miêu chẳng giúp được gì cả.”
“Muội tới thăm ta là đủ rồi. Mấy hôm nay ta đã bình tĩnh lại, sau lưng Tôn Ngộ Không còn có Hoa Quả Sơn, cũng có cái khó của hắn.” Ngưu Ma Vương đột nhiên bật cười, “Muội không cần lo gì cả, cũng đừng lo tới ta, ta không thể làm một ca ca gương mẫu…”
Tôi ra sức lắc đầu:
“Không, muội không muốn như thế…”
“Miêu Miêu ngoan, đừng khóc, giúp ta một việc nhé.” Viền mắt Ngưu Ma Vương đỏ ửng, nhưng không một giọt lệ, ông nghĩ ngợi giây lát, rồi cuối cùng khó nhọc nói với tôi. “Đi nói với La Sát, là ta… ta kiếp này đã phụ nàng, nay ly biệt, không biết ngày tháng năm nào mới được tự do, bảo nàng tìm một người tốt rồi cưới đi, đừng tìm phải một gã nam nhân khốn kiếp như ta nữa.”
“Nhưng…” Tôi còn định nói thêm.
Ngưu Ma Vương lắc đầu, ngắt ngang lời tôi:
“Cứ nói với nàng ấy như vậy.”
Hải Dương vội vàng chạy vào gọi tôi, bảo là không thể để lỡ thời gian, bảo tôi mau đi. Tôi vô cùng lưu luyến, nhưng lúc này chỉ đành li biệt, trước khi ra khỏi động, tôi lại quay đầu lại nhìn ông một cái. Ngưu Ma Vương đã cúi thấp đầu, che lấp gương mặt, không còn nhìn tôi.
Nước mắt nam nhân không dễ rơi, tôi vội vàng rời khỏi ngục lao, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của ông.
Cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cho tới khi che giấu hoàn toàn vẻ đau khổ rồi mới tới Hỏa Diệm Sơn tìm La Sát. Không ngờ La Sát không có ở trong phủ, tôi tìm tới Tích Lôi Sơn, thấy nàng mặc y phục đơn giản, đứng trước một mộ phần mới lập, lặng lẽ đốt tiền vàng.
Cho Yêu Khuyển dừng lại ở đằng xa, tôi lặng lẽ đi tới gần bà. Trên phần mộ có một tấm bia mộ được đúc từ đá xanh Đại Lý và rất nhiều hoa tươi, viết tên Kiều Kiều.
“Muội tới rồi à.” La Sát ném một nắm tiền giấy vào lửa, không quay đầu lại, nhưng vẫn biết tôi đã đến.
Tôi ừ nhỏ một tiếng rồi hỏi:
“Chẳng phải tỷ rất ghét Kiều Kiều sao?”
“Chết thì cũng chết rồi, thiên thu đại hạn gì cũng theo mây bay đi, còn gì nữa đâu mà ghét với không ghét.” La Sát thắp ba nén hương, cắm lên mộ Kiều Kiều, nói khẽ, “Thực ra nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương không nơi nương tựa, cũng từng là tỷ muội của ta, dù sao cũng phải thu táng cho nàng ta.”
Tôi cũng thắp ba nén hương, sau đó chuyển lời cho bà những điều mà Ngưu Ma Vương đã dặn dò.
La Sát nghe xong, gương mặt lạnh lùng vẫn không chút phản ứng, chỉ hỏi đơn giản:
“Muội muội, năm xưa muội chờ Hướng Thanh bao năm?”
“Năm trăm năm.”
“Muội đã chờ được thì ta cũng có thể, bảo cái lão chết tiệt ấy rút hết mấy lời nói vô trách nhiệm này về.” La Sát đáp chắc như đinh đóng cột. “Cải giá cái quái gì, lão nương đã sinh con trai cho lão rồi, chẳng nhẽ giờ phải tìm cha kế cho nó?”
“Nhưng Hồng Hài Nhi ở Tử Trúc Lâm, không biết bao giờ mới được quay về.”
“Không sao, hai cha con họ ta đều chờ, cho dù bao nhiêu năm ta cũng chờ.” Một giọt nước mắt lạnh lẽo cuối cùng cũng chầm chậm lăn trên gò má thanh tú của La Sát, thấm ướt y phục. “Chờ tới khi biển cạn đá mòn, nước xuyên thấu đá, rồi họ sẽ quay về thôi. Muội nói với cái lão khốn kiếp ấy rằng, cứ ngoan ngoãn mà hối lỗi, có người chờ lão về, mãi mãi chờ lão về.”
Một cơn gió nổi lên, những cây hoa trước mộ khẽ lắc lư, màu đỏ rực rỡ như máu tươi, như đang kể lể một lời thề kiên định, lại một lời thề chờ nước xuyên thấu đá.
Tôi thực sự không thể tiếp tục ở lại nơi này, vội vã quay đầu, cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục rời khỏi nơi này, lao vào lòng Hướng Thanh, khóc lớn.
Hướng Thanh vỗ vai tôi, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi, giúp tôi lau nước mắt, chờ nước mắt của tôi đã rơi hết mới nhẹ nhàng nói:
“Hình phạt cầm tù rồi sẽ có ngày phải hết, huynh ấy sẽ trở về, năm xưa nàng với ta âm dương cách biệt còn có thể trùng phùng, Ngưu Ma Vương và La Sát cũng có thể trùng phùng.”
Tôi ngước đôi mắt sưng vù lên hỏi chàng:
“Thật không?”
“Thật, ta lừa nàng lúc nào chưa?” Nụ cười của Hướng Thanh rất dịu dàng, xóa mờ mọi đau buồn trong lòng tôi, thế là tôi tin lời chàng nói, và chuyển lời của La Sát cho Ngưu Ma Vương ca ca, ông nghe thấy câu ấy thì có vẻ kinh ngạc:
“La Sát… nàng ấy thực sự không trách ta? Nàng ấy thực sự sẽ chờ ta?”
“Đúng vậy.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
Đôi mắt như mặt nước đã chết của ông cuối cùng cũng sáng bừng lên một ánh sáng mới, niềm vui lâu lắm rồi mới lại nở trên mặt ông. Ông có niềm tin và hy vọng, giá lạnh bao nhiêu năm ông cũng sẽ chờ được.
Cho tới ngày đoàn tụ.
Sau khi tâm trạng đã ổn định trở lại, tôi với Hướng Thanh lại tiếp tục cuộc hành trình, bước chân của chúng tôi đặt lên những quốc gia kỳ lạ mà Tiểu Trà nói, chuyến đi lần này, rất nhiều năm sau chúng tôi không trở về cố hương.
Chúng tôi càng đi càng xa, theo đề nghị của Tiểu Trà, chúng tôi tới một nơi tên là Ai Cập. Nơi đó có những cung điện và kiến trúc hùng vĩ không kém gì Trung Nguyên, dòng sông Nil nở đầy những đóa sen rất to. Ở quốc gia thần bí ấy, lần đầu tiên tôi tranh cãi với Hướng Thanh. Bởi vì là một nơi tôn thờ Mèo, vị pháp lão vương của Ai Cập anh tuấn yêu mến mèo đã để mắt tới vẻ đẹp của tôi, thế là tới tìm tôi để chơi, hơn nữa người ta còn tặng rất nhiều lễ vật cho tôi, nói tôi là thần mèo giáng lâm, ngày nào cũng tới lễ bái. Tất cả những điều này đều khiến tôi vô cùng đắc ý, khiến Hướng Thanh bất mãn, không ngờ lúc này Công chúa Ai Cập lại để mắt tới chàng, nghĩ đủ mọi cách để có cơ hội ở bên chàng. Thế là hạt giống đố kị nảy sinh, chúng tôi giận dỗi, mải vui với các mối quan hệ riêng của mình, Ngân Tử với Tiểu Trà khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.
Được vài ngày sau thì tôi hối hận, len lén đi tìm chàng xin lỗi, lại thấy chàng đang ôm theo rất nhiều hoa sen, đứng trước cửa phòng tôi, ăn năn nói:
“Miêu Miêu, ta sai rồi.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Là thiếp sai mới đúng.”
Hai người đều ngượng ngùng, đưa mắt nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng rời khỏi đất nước xinh đẹp này, bay tới một đất nước thú vị khác, hành trình càng lúc càng xa.
Ngân Tử nói tôi càng ngày càng giống một con người, dần dần thoát khỏi bản tính của loài mèo, nhưng tôi vẫn không phải con người.
Dọc đường, chúng tôi đi qua nhiều nơi, suốt năm mươi năm trời, cuối cùng chúng tôi cũng thấy nhớ quê hương. Lúc này Hướng Thanh đã bảy mươi tuổi rồi, tóc mai của chàng đã điểm bạc, trên trán đã có nếp nhăn. Nhưng dung mạo của tôi vẫn không hề thay đổi.
Người xa lạ ban đầu gọi tôi là thê tử xinh đẹp của Hướng Thanh, sau đó là con gái xinh đẹp của Hướng Thanh, và cuối cùng là cháu gái xinh đẹp của Hướng Thanh…
Tiểu Trà năm bốn mươi tuổi thì quay về Thiên Giới, khôi phục tiên thân, còn Hướng Thanh thì mãi mãi không thể quay về. Tôi sợ chàng buồn nên cố gắng an ủi chàng, Hướng Thanh chỉ ôm tôi nói chồng già vợ trẻ là phúc của mình.
Tôi thường day nhẹ những nếp nhăn của chàng, cười nói:
“Chúng rất đẹp, trông chàng càng đẹp trai hơn.”
Hướng Thanh cũng cười ha hả, chàng nói:
“Đương nhiên rồi.” Sau đó vùi mặt vào tóc tôi, tham lam ôm chặt lấy tôi, bắt tôi phải dỗ dành cho chàng vui.
Ngân Tử nói con người già rồi thì sẽ như trẻ con.
Tôi nhìn hắn khinh bỉ, Hướng Thanh nhà tôi không già đâu, chàng mãi mãi đẹp trai, quyến rũ.
Về tới cố hương, mẹ chồng đã qua đời, đại bá đại tẩu cũng đã qua đời, con của họ không nhận ra chúng tôi, chỉ hỏi là vị khách dị hương từ đâu tới?
Hướng Thanh nắm tay tôi cười rất lâu, không giải thích gì, chỉ vào một thung lũng có trăm hoa đua nở, tự xây nhà, từ đó định cư nơi rừng xanh, rất ít quan hệ với người ngoài.
Thời gian như nước chảy, không bao giờ ngừng nghỉ. Năm Hướng Thanh một trăm tuổi, tóc đã bạc trắng, thân thể chàng cũng không còn khỏe mạnh như trước kia, ký ức cũng dần dần kém đi, có những chuyện phải nói vài lần chàng mới nhớ được.
Tiểu Trà vô cùng thương cảm, nàng ta hỏi:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu, có phải kết cục của những tiểu thuyết tình yêu đều như vậy sao?”
Ngân Tử quả quyết đáp lời:
“Phải.”
Tôi thì nói không phải:
“Dù sao nếu hai cùng già đi thì mới tốt.”
Cho dù chúng tôi nói gì thì thời gian vẫn cứ thế trôi đi, Ngân Tử với Tiểu Trà ngày càng tâm đầu ý hợp, họ không còn đấu võ miệng với nhau nữa, mà thường ở Hoa Phủ gẩy đàn, lau đá quý, thi thoảng lại bỏ đi chơi.
Năm Hướng Thanh một trăm mười tuổi, trí nhớ của chàng thực sự không hoạt động được nữa rồi. Chàng quên hết tất cả, quên cả Tiểu Mao, thậm chí quên cả những thường thức trong cuộc sống, duy chỉ ghi nhớ mỗi tôi, lúc nào rỗi việc, chàng thường gọi tên tôi, sau đó nắm chặt tay tôi, mấy canh giờ cũng không chịu buông.
Một buổi sáng ánh mặt trời rạng rỡ, Hướng Thanh nằm trên giường, khép hờ mắt, trông chàng rất sảng khoái, ký ức cũng tốt hơn rất nhiều, chàng nhớ ra Tiểu Mao, nhớ ra mọi chuyện trong quá khứ. Chàng còn nói với tôi rất nhiều chuyện, cuối cùng chàng mệt mỏi khép mắt lại:
“Miêu Miêu, nàng mở cửa sổ giúp ta, ta muốn nhìn thấy mặt trời.”
Tôi vội vàng đứng lên, ra mở cửa sổ, nhưng khi ánh nắng tràn vào phòng thì bàn tay chàng trượt xuống, không bao giờ còn nhấc lên được nữa, khóe miệng chàng vẫn nở nụ cười, phảng phất như đã ngủ một giấc ngủ đầy hài lòng, ngủ vĩnh viễn.
Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh Hướng Thanh, ngồi rất lâu, rất lâu, trong lòng tôi chợt hiểu, chàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng tôi không khóc, cũng không hề thấy đau lòng.
Tiểu Mao vẫn học trên Thiên Giới với mục tiêu cao cả, Ngân Tử và Tiểu Trà vẫn thương yêu nhau, Oa Oa đã cưới Tiểu Thiên từ hơn hai mười năm trước, Tiểu Lâm vẫn âm thầm làm việc, không chịu rời khỏi Huyền Thanh Cung. Cẩm Văn với Mạc Lâm đã sinh đứa con thứ ba, cuộc sống của Kiếm Nam với Lạc Lạc cũng vô cùng vui vẻ, Ngao Vân đã lâu lắm rồi không tới thăm tôi, hắn vẫn còn rong chơi ở Đông Hải. La Sát đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm chờ đợi Ngưu Ma Vương trở về.
Hình như tất cả mọi chuyện đều không còn liên quan gì đến tôi nữa. Nghĩ ngợi rất lâu, tôi không biết sau đó mình nên làm gì, cuộc sống tương lai nên như thế nào.
Tinh lực của mấy ngàn năm dường như đã hao kiệt trong mấy chục năm qua, linh hồn của mèo không thể chứa nổi tư duy của con người. Điểm tựa duy nhất đã ra đi, bỗng dưng tôi cảm thấy thật mệt mỏi.
Hướng Thanh từng nói, kiếp này chàng không còn sở cầu gì nữa, nhưng tôi vẫn còn, còn một nguyện vọng không thể nào thực hiện.
Cuối cùng, khi mặt trời một lần nữa ló rạng, tôi đứng lên, cầm theo Tam Muội Chân Hỏa lấy từ Thiên Giới, đốt rụi tất cả.
Nhà cửa, gia cụ, sân vườn, thân thể của Hướng Thanh, và cả thân thể của tôi, tất cả đều hòa vào làm trong ngọn lửa cháy rực. Tất cả những điều này đều là vì nguyện vọng cuối cùng của tôi, một nguyện vọng tham lam.
“Nguyện sinh cùng ngày, ngày ngày bên chàng.”
Hoàng hôn lại buông, chân trời đỏ rực, linh hồn tôi chầm chậm bay lên thiên đường, rơi vào luân hồi, rồi đuổi theo bóng hình người vừa biến mất.
Giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, trên bầu trời vang lên một tiếng Rồng kêu vô cùng thê lương, xuyên thấu mây xanh.
Thời hiện đại
Nếu thiếp không còn dung nhan xinh đẹp
Nếu thiếp không còn thân hình yểu điệu
Nếu thiếp không còn kim ngân tài bảo
Nếu thiếp không còn tiên thuật pháp lực
Chàng còn yêu thiếp không? Ngàn năm không đổi?
Ngọn lửa hừng hực nuốt gọn tất cả. Trời đất biến sắc méo mó trong làn khói mịt mù, tôi nằm trên giường, khóe miệng nở nụ cười, si mê nhìn một người đàn ông. Bàn trang điểm chầm chậm đổ xuống, trong chiếc gương đồng soi rõ dung nhan phút cuối đời của tôi, gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi.
Từng là Bình Thiên Đại Thánh, Ngưu Ma Vương từng là một yêu quái vô cùng kiêu ngạo, ông là người có thân phận cao quý, được chúng yêu sùng bái, cho dù là Long Vương ở Đông Hải cũng phải nể mặt ông vài phần, làm sao có thể chịu đựng được cảnh lao tù ngày nay. Người ra tay lại còn là huynh đệ kết bái của ông, Tôn Ngộ Không, người từng là Tề Thiên Đại Thánh.
Vội vã đi tìm Hải Dương, hình như hắn biết trước là tôi sẽ tới, thế là các tướng sĩ gác cửa đều không hỏi gì đã cho tôi vào. Trong hoa viên, tôi thấy Hải Dương đang ngồi trên chiếc trường kỷ của Lương Đình, hắn chau mày, nhìn đống công văn chất trước mắt, điệu bộ đó khiến tôi phảng phất như nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân của năm xưa - Một Bích Thanh Thần Quân với trách nhiệm nặng nề, phiền não vây quanh và vô cùng mạnh mẽ.
Nhẹ nhàng lại gần chào hắn, Hải Dương dường như lúc này mới thấy tôi tới, vội vàng bỏ án quyển trong tay xuống, nở nụ cười khó nhọc:
“Cô tới rồi à?”
“Ừm, ta tới rồi.” Ngồi lên chiếc ghế đá cạnh hắn, tôi thận trọng hỏi, “Ngưu Ma Vương ca ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông ấy thực sự làm chuyện gì quá đáng với Đường Tam Tạng sao?”
Hải Dương khó xử nói với tôi:
“Làm việc gì không quan trọng, quan trọng là thế lực của ông ấy thực sự quá rộng lớn, ảnh hưởng rất rộng trong Yêu Giới, Thiên Giới vốn đã muốn ra tay thu phục ông ấy từ lâu, chỉ có điều mấy trăm năm nay, ông ấy rất khiêm tốn nên Thiên Giới không tìm được cái cớ gì để hạ thủ. Lần này cho dù là vì vấn đề của Hồng Hài Nhi hay hành động của ông ấy thì cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.”
“Nhưng từ năm xưa sau khi bị Bích Thanh Thần Quân cảnh cáo… ông ấy có làm gì nữa đâu. Hồng Hài Nhi bị bắt cũng đã cố nhẫn nhịn lại.” Tôi cố gắng thanh minh cho ca ca mình.
“Chỉ là vì Bích Thanh Thần Quân tạm thời giấu chuyện ông ấy làm năm xưa thôi.” Hải Dương lắc đầu, “Nợ cũ sớm muộn gì cũng bị lật lại. Cái gì mà Tề Thiên Đại Thánh, Bình Thiên Đại Thánh, chẳng phải thiên hạ này rồi cũng phải bình lại hay sao? Lần này mượn cớ đi lấy kinh, Thiên Giới đã tiêu diệt toàn bộ những yêu quái mạnh không chịu phục rồi, điều tôi thấy may mắn duy nhất là cô vốn sống lặng lẽ, không gây chuyện gì thị phi.”
Tôi không thể nào biện giải được nữa, chỉ biết cầu xin:
“Chẳng nhẽ không còn cách nào khác sao? Rốt cuộc ông ấy sẽ bị nhốt bao lâu? La Sát tẩu tẩu không thể không có ca ca được.”
Hải Dương lắc đầu:
“Chuyện này ta không làm chủ được, chẳng có ai nói là bị nhốt bao lâu sẽ được thả, có lẽ là năm trăm năm, hoặc một ngàn năm… Phải trông chờ vào vận may thôi.”
“Ta có thể đi thăm ông không?” Biết rằng chuyện này chẳng thể thay đổi, tôi thấy lòng mình trĩu nặng.
“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, ta sẽ nghĩ cách giúp cô.” Hải Dương xoa đầu tôi, thở dài rồi bỏ đi.
Mấy ngày sau, hắn tìm được cho tôi một cơ hội, để tôi cải trang thành tiểu binh, đi vào huyệt động nhốt Ngưu Ma Vương, lén lút gặp mặt ông.
Ngưu Ma Vương bị xích bằng xích sắt, hán tử từng tiếu ngạo Yêu Giới lúc này đôi mắt đã mất đi thần thái hào sảng thường ngày, ông dựa vào vách đá, thẫn thờ nhìn bầu trời xanh qua khung cửa hẹp, dường như không nghe thấy cũng không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cho tới khi tôi gọi ông mấy tiếng liền, ông mới sực tỉnh lại, kinh ngạc thốt lên:
“Miêu Miêu sao?”
“Là Miêu Miêu đây… Miêu Miêu tới thăm huynh đây.” Tôi không nén được những giọt nước dâng đầy trong khóe mắt, nhưng vẫn cố để chúng không lăn ra ngoài.
“Ca ca bây giờ thê thảm quá, để muội cười rồi.” Ngưu Ma Vương cười khổ một tiếng, ông định xoa mặt tôi, nhưng bị sợi xích ngăn lại, bàn tay giơ lên trên không, vụng về.
Tôi nắm lấy bàn tay thô ráp của ông, áp lên mặt mình, cuối cùng cũng nói được thành lời:
“Ca ca, không ngờ Tôn Ngộ Không bất chấp tình nghĩa huynh đệ, đối xử với huynh như thế… Hay là Miêu Miêu trả thù cho huynh, giết hắn và cái người lấy kinh chết tiệt kia.”
“Không được.” Ngưu Ma Vương vội vàng quát lên, “Muội tử ngốc, việc này không thể được. Đừng nói là muội không đánh nổi con khỉ đó, cho dù có đánh được thì cũng không thể giống ta, bất chấp tất cả mà làm bừa, muội còn có trượng phu, có con trai, bây giờ cả nhà đoàn viên, hòa thuận là một hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, tuyệt đối không được để đến mức như của ta.”
“Nhưng… muội buồn lắm.” Tôi cúi đầu, cụp tai, “Miêu Miêu chẳng giúp được gì cả.”
“Muội tới thăm ta là đủ rồi. Mấy hôm nay ta đã bình tĩnh lại, sau lưng Tôn Ngộ Không còn có Hoa Quả Sơn, cũng có cái khó của hắn.” Ngưu Ma Vương đột nhiên bật cười, “Muội không cần lo gì cả, cũng đừng lo tới ta, ta không thể làm một ca ca gương mẫu…”
Tôi ra sức lắc đầu:
“Không, muội không muốn như thế…”
“Miêu Miêu ngoan, đừng khóc, giúp ta một việc nhé.” Viền mắt Ngưu Ma Vương đỏ ửng, nhưng không một giọt lệ, ông nghĩ ngợi giây lát, rồi cuối cùng khó nhọc nói với tôi. “Đi nói với La Sát, là ta… ta kiếp này đã phụ nàng, nay ly biệt, không biết ngày tháng năm nào mới được tự do, bảo nàng tìm một người tốt rồi cưới đi, đừng tìm phải một gã nam nhân khốn kiếp như ta nữa.”
“Nhưng…” Tôi còn định nói thêm.
Ngưu Ma Vương lắc đầu, ngắt ngang lời tôi:
“Cứ nói với nàng ấy như vậy.”
Hải Dương vội vàng chạy vào gọi tôi, bảo là không thể để lỡ thời gian, bảo tôi mau đi. Tôi vô cùng lưu luyến, nhưng lúc này chỉ đành li biệt, trước khi ra khỏi động, tôi lại quay đầu lại nhìn ông một cái. Ngưu Ma Vương đã cúi thấp đầu, che lấp gương mặt, không còn nhìn tôi.
Nước mắt nam nhân không dễ rơi, tôi vội vàng rời khỏi ngục lao, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của ông.
Cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cho tới khi che giấu hoàn toàn vẻ đau khổ rồi mới tới Hỏa Diệm Sơn tìm La Sát. Không ngờ La Sát không có ở trong phủ, tôi tìm tới Tích Lôi Sơn, thấy nàng mặc y phục đơn giản, đứng trước một mộ phần mới lập, lặng lẽ đốt tiền vàng.
Cho Yêu Khuyển dừng lại ở đằng xa, tôi lặng lẽ đi tới gần bà. Trên phần mộ có một tấm bia mộ được đúc từ đá xanh Đại Lý và rất nhiều hoa tươi, viết tên Kiều Kiều.
“Muội tới rồi à.” La Sát ném một nắm tiền giấy vào lửa, không quay đầu lại, nhưng vẫn biết tôi đã đến.
Tôi ừ nhỏ một tiếng rồi hỏi:
“Chẳng phải tỷ rất ghét Kiều Kiều sao?”
“Chết thì cũng chết rồi, thiên thu đại hạn gì cũng theo mây bay đi, còn gì nữa đâu mà ghét với không ghét.” La Sát thắp ba nén hương, cắm lên mộ Kiều Kiều, nói khẽ, “Thực ra nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương không nơi nương tựa, cũng từng là tỷ muội của ta, dù sao cũng phải thu táng cho nàng ta.”
Tôi cũng thắp ba nén hương, sau đó chuyển lời cho bà những điều mà Ngưu Ma Vương đã dặn dò.
La Sát nghe xong, gương mặt lạnh lùng vẫn không chút phản ứng, chỉ hỏi đơn giản:
“Muội muội, năm xưa muội chờ Hướng Thanh bao năm?”
“Năm trăm năm.”
“Muội đã chờ được thì ta cũng có thể, bảo cái lão chết tiệt ấy rút hết mấy lời nói vô trách nhiệm này về.” La Sát đáp chắc như đinh đóng cột. “Cải giá cái quái gì, lão nương đã sinh con trai cho lão rồi, chẳng nhẽ giờ phải tìm cha kế cho nó?”
“Nhưng Hồng Hài Nhi ở Tử Trúc Lâm, không biết bao giờ mới được quay về.”
“Không sao, hai cha con họ ta đều chờ, cho dù bao nhiêu năm ta cũng chờ.” Một giọt nước mắt lạnh lẽo cuối cùng cũng chầm chậm lăn trên gò má thanh tú của La Sát, thấm ướt y phục. “Chờ tới khi biển cạn đá mòn, nước xuyên thấu đá, rồi họ sẽ quay về thôi. Muội nói với cái lão khốn kiếp ấy rằng, cứ ngoan ngoãn mà hối lỗi, có người chờ lão về, mãi mãi chờ lão về.”
Một cơn gió nổi lên, những cây hoa trước mộ khẽ lắc lư, màu đỏ rực rỡ như máu tươi, như đang kể lể một lời thề kiên định, lại một lời thề chờ nước xuyên thấu đá.
Tôi thực sự không thể tiếp tục ở lại nơi này, vội vã quay đầu, cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục rời khỏi nơi này, lao vào lòng Hướng Thanh, khóc lớn.
Hướng Thanh vỗ vai tôi, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi, giúp tôi lau nước mắt, chờ nước mắt của tôi đã rơi hết mới nhẹ nhàng nói:
“Hình phạt cầm tù rồi sẽ có ngày phải hết, huynh ấy sẽ trở về, năm xưa nàng với ta âm dương cách biệt còn có thể trùng phùng, Ngưu Ma Vương và La Sát cũng có thể trùng phùng.”
Tôi ngước đôi mắt sưng vù lên hỏi chàng:
“Thật không?”
“Thật, ta lừa nàng lúc nào chưa?” Nụ cười của Hướng Thanh rất dịu dàng, xóa mờ mọi đau buồn trong lòng tôi, thế là tôi tin lời chàng nói, và chuyển lời của La Sát cho Ngưu Ma Vương ca ca, ông nghe thấy câu ấy thì có vẻ kinh ngạc:
“La Sát… nàng ấy thực sự không trách ta? Nàng ấy thực sự sẽ chờ ta?”
“Đúng vậy.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
Đôi mắt như mặt nước đã chết của ông cuối cùng cũng sáng bừng lên một ánh sáng mới, niềm vui lâu lắm rồi mới lại nở trên mặt ông. Ông có niềm tin và hy vọng, giá lạnh bao nhiêu năm ông cũng sẽ chờ được.
Cho tới ngày đoàn tụ.
Sau khi tâm trạng đã ổn định trở lại, tôi với Hướng Thanh lại tiếp tục cuộc hành trình, bước chân của chúng tôi đặt lên những quốc gia kỳ lạ mà Tiểu Trà nói, chuyến đi lần này, rất nhiều năm sau chúng tôi không trở về cố hương.
Chúng tôi càng đi càng xa, theo đề nghị của Tiểu Trà, chúng tôi tới một nơi tên là Ai Cập. Nơi đó có những cung điện và kiến trúc hùng vĩ không kém gì Trung Nguyên, dòng sông Nil nở đầy những đóa sen rất to. Ở quốc gia thần bí ấy, lần đầu tiên tôi tranh cãi với Hướng Thanh. Bởi vì là một nơi tôn thờ Mèo, vị pháp lão vương của Ai Cập anh tuấn yêu mến mèo đã để mắt tới vẻ đẹp của tôi, thế là tới tìm tôi để chơi, hơn nữa người ta còn tặng rất nhiều lễ vật cho tôi, nói tôi là thần mèo giáng lâm, ngày nào cũng tới lễ bái. Tất cả những điều này đều khiến tôi vô cùng đắc ý, khiến Hướng Thanh bất mãn, không ngờ lúc này Công chúa Ai Cập lại để mắt tới chàng, nghĩ đủ mọi cách để có cơ hội ở bên chàng. Thế là hạt giống đố kị nảy sinh, chúng tôi giận dỗi, mải vui với các mối quan hệ riêng của mình, Ngân Tử với Tiểu Trà khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.
Được vài ngày sau thì tôi hối hận, len lén đi tìm chàng xin lỗi, lại thấy chàng đang ôm theo rất nhiều hoa sen, đứng trước cửa phòng tôi, ăn năn nói:
“Miêu Miêu, ta sai rồi.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Là thiếp sai mới đúng.”
Hai người đều ngượng ngùng, đưa mắt nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng rời khỏi đất nước xinh đẹp này, bay tới một đất nước thú vị khác, hành trình càng lúc càng xa.
Ngân Tử nói tôi càng ngày càng giống một con người, dần dần thoát khỏi bản tính của loài mèo, nhưng tôi vẫn không phải con người.
Dọc đường, chúng tôi đi qua nhiều nơi, suốt năm mươi năm trời, cuối cùng chúng tôi cũng thấy nhớ quê hương. Lúc này Hướng Thanh đã bảy mươi tuổi rồi, tóc mai của chàng đã điểm bạc, trên trán đã có nếp nhăn. Nhưng dung mạo của tôi vẫn không hề thay đổi.
Người xa lạ ban đầu gọi tôi là thê tử xinh đẹp của Hướng Thanh, sau đó là con gái xinh đẹp của Hướng Thanh, và cuối cùng là cháu gái xinh đẹp của Hướng Thanh…
Tiểu Trà năm bốn mươi tuổi thì quay về Thiên Giới, khôi phục tiên thân, còn Hướng Thanh thì mãi mãi không thể quay về. Tôi sợ chàng buồn nên cố gắng an ủi chàng, Hướng Thanh chỉ ôm tôi nói chồng già vợ trẻ là phúc của mình.
Tôi thường day nhẹ những nếp nhăn của chàng, cười nói:
“Chúng rất đẹp, trông chàng càng đẹp trai hơn.”
Hướng Thanh cũng cười ha hả, chàng nói:
“Đương nhiên rồi.” Sau đó vùi mặt vào tóc tôi, tham lam ôm chặt lấy tôi, bắt tôi phải dỗ dành cho chàng vui.
Ngân Tử nói con người già rồi thì sẽ như trẻ con.
Tôi nhìn hắn khinh bỉ, Hướng Thanh nhà tôi không già đâu, chàng mãi mãi đẹp trai, quyến rũ.
Về tới cố hương, mẹ chồng đã qua đời, đại bá đại tẩu cũng đã qua đời, con của họ không nhận ra chúng tôi, chỉ hỏi là vị khách dị hương từ đâu tới?
Hướng Thanh nắm tay tôi cười rất lâu, không giải thích gì, chỉ vào một thung lũng có trăm hoa đua nở, tự xây nhà, từ đó định cư nơi rừng xanh, rất ít quan hệ với người ngoài.
Thời gian như nước chảy, không bao giờ ngừng nghỉ. Năm Hướng Thanh một trăm tuổi, tóc đã bạc trắng, thân thể chàng cũng không còn khỏe mạnh như trước kia, ký ức cũng dần dần kém đi, có những chuyện phải nói vài lần chàng mới nhớ được.
Tiểu Trà vô cùng thương cảm, nàng ta hỏi:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu, có phải kết cục của những tiểu thuyết tình yêu đều như vậy sao?”
Ngân Tử quả quyết đáp lời:
“Phải.”
Tôi thì nói không phải:
“Dù sao nếu hai cùng già đi thì mới tốt.”
Cho dù chúng tôi nói gì thì thời gian vẫn cứ thế trôi đi, Ngân Tử với Tiểu Trà ngày càng tâm đầu ý hợp, họ không còn đấu võ miệng với nhau nữa, mà thường ở Hoa Phủ gẩy đàn, lau đá quý, thi thoảng lại bỏ đi chơi.
Năm Hướng Thanh một trăm mười tuổi, trí nhớ của chàng thực sự không hoạt động được nữa rồi. Chàng quên hết tất cả, quên cả Tiểu Mao, thậm chí quên cả những thường thức trong cuộc sống, duy chỉ ghi nhớ mỗi tôi, lúc nào rỗi việc, chàng thường gọi tên tôi, sau đó nắm chặt tay tôi, mấy canh giờ cũng không chịu buông.
Một buổi sáng ánh mặt trời rạng rỡ, Hướng Thanh nằm trên giường, khép hờ mắt, trông chàng rất sảng khoái, ký ức cũng tốt hơn rất nhiều, chàng nhớ ra Tiểu Mao, nhớ ra mọi chuyện trong quá khứ. Chàng còn nói với tôi rất nhiều chuyện, cuối cùng chàng mệt mỏi khép mắt lại:
“Miêu Miêu, nàng mở cửa sổ giúp ta, ta muốn nhìn thấy mặt trời.”
Tôi vội vàng đứng lên, ra mở cửa sổ, nhưng khi ánh nắng tràn vào phòng thì bàn tay chàng trượt xuống, không bao giờ còn nhấc lên được nữa, khóe miệng chàng vẫn nở nụ cười, phảng phất như đã ngủ một giấc ngủ đầy hài lòng, ngủ vĩnh viễn.
Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh Hướng Thanh, ngồi rất lâu, rất lâu, trong lòng tôi chợt hiểu, chàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng tôi không khóc, cũng không hề thấy đau lòng.
Tiểu Mao vẫn học trên Thiên Giới với mục tiêu cao cả, Ngân Tử và Tiểu Trà vẫn thương yêu nhau, Oa Oa đã cưới Tiểu Thiên từ hơn hai mười năm trước, Tiểu Lâm vẫn âm thầm làm việc, không chịu rời khỏi Huyền Thanh Cung. Cẩm Văn với Mạc Lâm đã sinh đứa con thứ ba, cuộc sống của Kiếm Nam với Lạc Lạc cũng vô cùng vui vẻ, Ngao Vân đã lâu lắm rồi không tới thăm tôi, hắn vẫn còn rong chơi ở Đông Hải. La Sát đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm chờ đợi Ngưu Ma Vương trở về.
Hình như tất cả mọi chuyện đều không còn liên quan gì đến tôi nữa. Nghĩ ngợi rất lâu, tôi không biết sau đó mình nên làm gì, cuộc sống tương lai nên như thế nào.
Tinh lực của mấy ngàn năm dường như đã hao kiệt trong mấy chục năm qua, linh hồn của mèo không thể chứa nổi tư duy của con người. Điểm tựa duy nhất đã ra đi, bỗng dưng tôi cảm thấy thật mệt mỏi.
Hướng Thanh từng nói, kiếp này chàng không còn sở cầu gì nữa, nhưng tôi vẫn còn, còn một nguyện vọng không thể nào thực hiện.
Cuối cùng, khi mặt trời một lần nữa ló rạng, tôi đứng lên, cầm theo Tam Muội Chân Hỏa lấy từ Thiên Giới, đốt rụi tất cả.
Nhà cửa, gia cụ, sân vườn, thân thể của Hướng Thanh, và cả thân thể của tôi, tất cả đều hòa vào làm trong ngọn lửa cháy rực. Tất cả những điều này đều là vì nguyện vọng cuối cùng của tôi, một nguyện vọng tham lam.
“Nguyện sinh cùng ngày, ngày ngày bên chàng.”
Hoàng hôn lại buông, chân trời đỏ rực, linh hồn tôi chầm chậm bay lên thiên đường, rơi vào luân hồi, rồi đuổi theo bóng hình người vừa biến mất.
Giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, trên bầu trời vang lên một tiếng Rồng kêu vô cùng thê lương, xuyên thấu mây xanh.
Thời hiện đại
Nếu thiếp không còn dung nhan xinh đẹp
Nếu thiếp không còn thân hình yểu điệu
Nếu thiếp không còn kim ngân tài bảo
Nếu thiếp không còn tiên thuật pháp lực
Chàng còn yêu thiếp không? Ngàn năm không đổi?
Ngọn lửa hừng hực nuốt gọn tất cả. Trời đất biến sắc méo mó trong làn khói mịt mù, tôi nằm trên giường, khóe miệng nở nụ cười, si mê nhìn một người đàn ông. Bàn trang điểm chầm chậm đổ xuống, trong chiếc gương đồng soi rõ dung nhan phút cuối đời của tôi, gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.