Chương 30:
Tịnh Yên
29/08/2021
Hôm nay là thứ bảy, tối nay phải tham gia bữa cơm gia đình mà công việc ở đoàn phim cũng xong rồi nên tôi không đến đó nữa. Thời gian này tôi đang nghiên cứu kịch bản của bộ phim mới mà Ngô Dật Hiên chuẩn bị tham gia. Thực sự để một diễn viên nhỏ bằng hạt mè như tôi có cơ hội tham gia casting vai nữ chính còn khó hơn cả tìm đường lên trời. Ngô Dật Hiên nói cái gì mà tự lực bản thân, tự lực bản thân có mà đến mùa quýt năm sau tôi vẫn mãi là một diễn viên bé như hạt mè này thôi, cũng không nhớ bản thân đã tốn hết bao nhiêu nước bọt mới có thể thuyết phục anh trai đầu tư cho bộ phim này mới có được cơ hội casting vào ngày mai.
Tôi từ phòng ngủ xuống phòng khách đi qua nhà lớn, phòng ăn bây giờ chỉ có bà nội và bác cả Lý đang bận chuẩn bị các món ăn mà thôi. Nói là chuẩn bị không có nghĩa là họ tự vào bếp nha, hai người họ chỉ đứng đó theo dõi thôi mà hết quay đông rồi lại quay tây. Tôi kéo ghế ngồi vào vị trí của mình nhìn họ lắc đầu thở dài, không biết bao nhiêu năm qua có khi nào họ cảm thấy cuộc sống nhàm chán không nhỉ? Bà nội thấy tôi nằm dài trên bàn nhìn họ liền mắng:
- Con ngồi đó thở dài cái gì, mai mốt trước khi về nhà chồng con cũng phải vào bếp học những công việc này.
Tôi lắc đầu xua tay, sợ hãi nói:
- Con nói với hai người, con không học những việc này đâu tương lai con sẽ lấy một người bình thường thôi, mỗi bữa ăn, hai vợ chồng cùng nhau vào bếp như vậy sẽ tình cảm biết bao.
Không ngờ bà nội hôm nay nghe tôi nói vậy lại nổi hứng trêu ghẹo, chỉ thấy bà liếc nhìn bác cả Lý rồi hai người cùng cười một cách khó hiểu sau đó quay sang nhìn tôi nói:
- Là cái anh chàng diễn viên hôm trước đến nhà mình đúng không?
Trời à, còn biết là anh chàng diễn viên luôn rồi, tôi đã theo đuổi được người ta đâu chớ. Nói ra cũng thật mất mặt.
Bác cả Lý đến cạnh tôi, không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi sợ nhất là bộ dáng này của bác ấy, cứ như bao nhiêu ruột gan phèo phổi của tôi dưới đôi mắt đen láy của bác ấy đều trở nên trong suốt vậy. Tôi phất tay, yếu ớt nói:
- Người ta còn không thèm để mắt đến con đâu.
Lần này cả bà nội và bác cả Lý cũng đồng thanh a lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó bác cả Lý còn gật gù như chiêm nghiệm ra điều gì nói một câu sát muối vào tim tôi:
- Cũng đúng, cậu ấy khá đẹp trai, Vi Vi nhà chúng ta so ra còn kém một chút.
- Nhưng xung quanh chúng ta có cô gái nào có thể hơn được Vi Vi của chúng ta
Bà nội không hổ là bà nội của tôi, vậy mà cũng có thể nói được, bà vứt chị Kiều Vân đi đâu rồi, không sợ nói như vậy bác cả Lý sẽ giận hay sao chứ?
Nói chuyện với bà nội và bác cả Lý một lúc lâu sau mọi người cũng về tới, mẹ tôi không chung đường nhưng được ba tôi đón nên lúc nào cũng về cùng. Bữa cơm ngày thứ bảy lúc nào cũng diễn ra như một quá trình được lặp đi lặp lại mỗi tuần, chỉ khác là ngày hôm nay chúng tôi nhận được thư mời từ Lê Gia và Nguyễn gia, bọn họ tổ chức tiệc đính hôn cho con trai và con gái mình mời cả nhà chúng tôi cùng tham gia. Những bữa tiệc như thế này thường thì toàn gia chúng tôi sẽ cùng nhau tham dự, tôi nói thường là bởi vì ông bà nội cũng có những lúc cũng sẽ không tham gia.
Tôi nghe đến Lê gia và Nguyễn gia liền nghĩ tới Nghi Phương, sau chuyện kia, cô ấy đều đến phim trường một mình, có lẽ đã cắt đứt với tên thiếu gia họ Lê kia rồi, như vậy cũng tốt, cô ấy mà còn qua lại với hắn ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đi, mà vị tiểu thư Nguyễn gia này cũng thật cao tay, không hổ là tiểu thư thế gia, thủ đoạn đúng là không coi thường được.
Nhà bọn họ đãi tiệc vào thứ năm tuần sau tại khách sạn của Châu gia, khách sạn lớn nhất của thành phố này, Châu gia này chính là gia tộc của tên Châu Kiệt hôm trước gạ gẫm theo đuổi tôi, hắn chỉ nói ông nội hắn làm trong quân đội, ba hắn làm trong viện kiểm sát, nhưng hắn không nói hắn còn một ông chú kinh doanh nhà hàng khách sạn, là Châu gia đứng hàng thứ năm trong hơn mười gia tộc giàu có của thành phố này, đủ thấy hắn ta lươn lẹo cỡ chừng nào, thiếu gia giàu có không làm đi làm ca sĩ rồi diễn viên đủ kiểu, người giàu có cũng lắm thói tiêu khiển thật.
Tôi không quan tâm lắm, đi thì cứ đi thôi bởi bây giờ khiến tôi quan tâm nhiều hơn vẫn là buổi casting ngày mai. Tôi đã đọc đi đọc lại kịch bản không dưới mười lần, cũng đã tìm cách liên lạc với biên bịch của kịch bản này trao đổi một số chỗ không hiểu. Đây là bộ phim kể về mối tình của một chàng trai và một cô gái từ thời thanh xuân cho đến lúc trưởng thành trải qua rất nhiều sóng gió cùng phân li cuối cùng cũng đến được với nhau.
Cô gái ở nông thôn mỗi tuần sẽ ghé qua tiệm internet cuối xóm một lần, một buổi chiều đẹp trời cô vô tình quen biết với một cậu bé cùng tuổi ở một thành phố lớn, hai người cứ thế nói chuyện qua lại một thời gian, rồi giao hẹn sẽ thi vào cùng một trường đại học để có thể gặp mặt nhau. Qua nhiều năm làm bạn cùng nhau, cô gái thầm mến bạn nam, nỗ lực học tập cùng làm thêm để tích góp tiền với hy vọng tương lai có thể vào thành phố lớn học cùng trường với người mình thích, mà cũng không biết thật ra bạn nam cũng thầm mến mình. Cuối cùng, bạn nữ này cũng thành công thực hiện lời hẹn với bạn nam, ngày hai người gặp nhau, bầu trời trong xanh, hàng cây ven đường cũng nổi gió như cùng vui thay bọn họ, nhưng họ không biết sóng gió chỉ mới bắt đầu từ đây mà thôi. Trong quá trình học tập, bạn nữ khá xinh đẹp nên được một công ty giải trí mời làm diễn viên một bộ phim học đường, sau đó thì nổi tiếng. Bạn nam cũng không phải dạng vừa, vì không muốn mình thua kém bạn gái liền tham gia vào giới này nhưng với vai trò là một ca sĩ, không lâu sau cũng nổi tiếng. Bạn nam điều kiện tốt hơn bạn nữ nên mặc dù tiến vào làng giải trí sau nhưng độ nổi tiếng lại hơn bạn nữ rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, chuyện tình cảm của hai người cũng bị cánh nhà báo phát hiện, tuy nhiên bạn nữ lại bị fan của bạn nam vùi dập không thương tiếc, lại bị trợ lý của bạn nam làm cho hiểu nhầm nên lặng lẽ ra đi. Tuy nhiên vì mang tính cách khá mạnh mẽ, một thời gian sau bạn nữ này đã dùng khả năng của mình phát triển sự nghiệp trở thành nữ cường nhân nổi tiếng chỉ sau ba năm ngắn ngủi. Cô ấy trong một sự kiện đã gặp lại bạn nam năm xưa, cuối cùng thì hai người cũng ngồi lại với nhau để giải quyết hiểu lầm của mình. Nói chung đây là một bộ phim có đầy đủ nội dung khiến mấy bạn trẻ thời nay yêu thích, vừa có thanh xuân vườn trường vừa có thế giới giải trí muôn màu muôn vẻ, lại có trai xinh gái đẹp. Nói chung kịch bản này tôi tự tin có thể diễn tốt, chỉ là có một cảnh mà tôi có thế nào cũng không thể diễn được, mà lại là cảnh quan trọng nhất của nữ chính, vậy mới khổ chứ. Đó chính là đoạn nữ chính ở dưới hậu trường nhìn bạn nam đang hát lên khán đài, cảnh này yêu cầu chỉ được dùng ánh mắt để diễn tả tâm trạng của nữ chính, ánh mắt có thể diễn tả hết tất cả những lời mình muốn nói với nam chính, rằng cô ấy rất yêu bạn ấy nhưng bản thân không thể chịu nổi những áp lực của dư luận, cũng không thể để bản thân hủy hoại sự nghiệp của người mình yêu, cuối cùng chính là khóc trong lặng lẽ rồi quay người ra đi, chính là sự day dứt, huyến tiếc không nỡ, tuyệt vọng cho một mối tình rồi.
Lê Na đoán, ngày mai hẳn là đạo diễn sẽ bắt cast đoạn này, nên mấy ngày nay cô ấy bắt tôi chỉ luyện tập cảnh này, tập đến nỗi mắt tôi muốn đau xót vì liên tục bôi dầu cho nước mắt chảy ra. Thành thật Lê Na đã nói với tôi trăm ngàn lần rằng nữ chính vì đau đên tan nát cõi lòng nên mới khóc trong thầm lặng như vậy nhưng tôi có thế nào cũng không hiểu cảnh đó có gì đau lòng mà có thể khóc được chứ? Cô ấy còn nói, nếu tôi mà diễn đạt cảnh này thì khi nhìn thấy nữ chính khóc khán giả cũng sẽ khóc theo, thật tình tôi không biết cô ấy có nói quá không nữa, vì nếu đúng theo lời của cô ấy thì diễn xuất của tôi quá tệ rồi còn gì. Vậy nên đến ăn cơm tôi cũng cầu nguyện thần thánh ngày mai đạo diễn ngàn vạn lần đừng bắt tôi diễn đoạn này nếu không, con đường đến bên cạnh Ngô Dật Hiên tôi không thấy có điểm cuối rồi.
Tôi từ phòng ngủ xuống phòng khách đi qua nhà lớn, phòng ăn bây giờ chỉ có bà nội và bác cả Lý đang bận chuẩn bị các món ăn mà thôi. Nói là chuẩn bị không có nghĩa là họ tự vào bếp nha, hai người họ chỉ đứng đó theo dõi thôi mà hết quay đông rồi lại quay tây. Tôi kéo ghế ngồi vào vị trí của mình nhìn họ lắc đầu thở dài, không biết bao nhiêu năm qua có khi nào họ cảm thấy cuộc sống nhàm chán không nhỉ? Bà nội thấy tôi nằm dài trên bàn nhìn họ liền mắng:
- Con ngồi đó thở dài cái gì, mai mốt trước khi về nhà chồng con cũng phải vào bếp học những công việc này.
Tôi lắc đầu xua tay, sợ hãi nói:
- Con nói với hai người, con không học những việc này đâu tương lai con sẽ lấy một người bình thường thôi, mỗi bữa ăn, hai vợ chồng cùng nhau vào bếp như vậy sẽ tình cảm biết bao.
Không ngờ bà nội hôm nay nghe tôi nói vậy lại nổi hứng trêu ghẹo, chỉ thấy bà liếc nhìn bác cả Lý rồi hai người cùng cười một cách khó hiểu sau đó quay sang nhìn tôi nói:
- Là cái anh chàng diễn viên hôm trước đến nhà mình đúng không?
Trời à, còn biết là anh chàng diễn viên luôn rồi, tôi đã theo đuổi được người ta đâu chớ. Nói ra cũng thật mất mặt.
Bác cả Lý đến cạnh tôi, không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi sợ nhất là bộ dáng này của bác ấy, cứ như bao nhiêu ruột gan phèo phổi của tôi dưới đôi mắt đen láy của bác ấy đều trở nên trong suốt vậy. Tôi phất tay, yếu ớt nói:
- Người ta còn không thèm để mắt đến con đâu.
Lần này cả bà nội và bác cả Lý cũng đồng thanh a lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó bác cả Lý còn gật gù như chiêm nghiệm ra điều gì nói một câu sát muối vào tim tôi:
- Cũng đúng, cậu ấy khá đẹp trai, Vi Vi nhà chúng ta so ra còn kém một chút.
- Nhưng xung quanh chúng ta có cô gái nào có thể hơn được Vi Vi của chúng ta
Bà nội không hổ là bà nội của tôi, vậy mà cũng có thể nói được, bà vứt chị Kiều Vân đi đâu rồi, không sợ nói như vậy bác cả Lý sẽ giận hay sao chứ?
Nói chuyện với bà nội và bác cả Lý một lúc lâu sau mọi người cũng về tới, mẹ tôi không chung đường nhưng được ba tôi đón nên lúc nào cũng về cùng. Bữa cơm ngày thứ bảy lúc nào cũng diễn ra như một quá trình được lặp đi lặp lại mỗi tuần, chỉ khác là ngày hôm nay chúng tôi nhận được thư mời từ Lê Gia và Nguyễn gia, bọn họ tổ chức tiệc đính hôn cho con trai và con gái mình mời cả nhà chúng tôi cùng tham gia. Những bữa tiệc như thế này thường thì toàn gia chúng tôi sẽ cùng nhau tham dự, tôi nói thường là bởi vì ông bà nội cũng có những lúc cũng sẽ không tham gia.
Tôi nghe đến Lê gia và Nguyễn gia liền nghĩ tới Nghi Phương, sau chuyện kia, cô ấy đều đến phim trường một mình, có lẽ đã cắt đứt với tên thiếu gia họ Lê kia rồi, như vậy cũng tốt, cô ấy mà còn qua lại với hắn ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đi, mà vị tiểu thư Nguyễn gia này cũng thật cao tay, không hổ là tiểu thư thế gia, thủ đoạn đúng là không coi thường được.
Nhà bọn họ đãi tiệc vào thứ năm tuần sau tại khách sạn của Châu gia, khách sạn lớn nhất của thành phố này, Châu gia này chính là gia tộc của tên Châu Kiệt hôm trước gạ gẫm theo đuổi tôi, hắn chỉ nói ông nội hắn làm trong quân đội, ba hắn làm trong viện kiểm sát, nhưng hắn không nói hắn còn một ông chú kinh doanh nhà hàng khách sạn, là Châu gia đứng hàng thứ năm trong hơn mười gia tộc giàu có của thành phố này, đủ thấy hắn ta lươn lẹo cỡ chừng nào, thiếu gia giàu có không làm đi làm ca sĩ rồi diễn viên đủ kiểu, người giàu có cũng lắm thói tiêu khiển thật.
Tôi không quan tâm lắm, đi thì cứ đi thôi bởi bây giờ khiến tôi quan tâm nhiều hơn vẫn là buổi casting ngày mai. Tôi đã đọc đi đọc lại kịch bản không dưới mười lần, cũng đã tìm cách liên lạc với biên bịch của kịch bản này trao đổi một số chỗ không hiểu. Đây là bộ phim kể về mối tình của một chàng trai và một cô gái từ thời thanh xuân cho đến lúc trưởng thành trải qua rất nhiều sóng gió cùng phân li cuối cùng cũng đến được với nhau.
Cô gái ở nông thôn mỗi tuần sẽ ghé qua tiệm internet cuối xóm một lần, một buổi chiều đẹp trời cô vô tình quen biết với một cậu bé cùng tuổi ở một thành phố lớn, hai người cứ thế nói chuyện qua lại một thời gian, rồi giao hẹn sẽ thi vào cùng một trường đại học để có thể gặp mặt nhau. Qua nhiều năm làm bạn cùng nhau, cô gái thầm mến bạn nam, nỗ lực học tập cùng làm thêm để tích góp tiền với hy vọng tương lai có thể vào thành phố lớn học cùng trường với người mình thích, mà cũng không biết thật ra bạn nam cũng thầm mến mình. Cuối cùng, bạn nữ này cũng thành công thực hiện lời hẹn với bạn nam, ngày hai người gặp nhau, bầu trời trong xanh, hàng cây ven đường cũng nổi gió như cùng vui thay bọn họ, nhưng họ không biết sóng gió chỉ mới bắt đầu từ đây mà thôi. Trong quá trình học tập, bạn nữ khá xinh đẹp nên được một công ty giải trí mời làm diễn viên một bộ phim học đường, sau đó thì nổi tiếng. Bạn nam cũng không phải dạng vừa, vì không muốn mình thua kém bạn gái liền tham gia vào giới này nhưng với vai trò là một ca sĩ, không lâu sau cũng nổi tiếng. Bạn nam điều kiện tốt hơn bạn nữ nên mặc dù tiến vào làng giải trí sau nhưng độ nổi tiếng lại hơn bạn nữ rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, chuyện tình cảm của hai người cũng bị cánh nhà báo phát hiện, tuy nhiên bạn nữ lại bị fan của bạn nam vùi dập không thương tiếc, lại bị trợ lý của bạn nam làm cho hiểu nhầm nên lặng lẽ ra đi. Tuy nhiên vì mang tính cách khá mạnh mẽ, một thời gian sau bạn nữ này đã dùng khả năng của mình phát triển sự nghiệp trở thành nữ cường nhân nổi tiếng chỉ sau ba năm ngắn ngủi. Cô ấy trong một sự kiện đã gặp lại bạn nam năm xưa, cuối cùng thì hai người cũng ngồi lại với nhau để giải quyết hiểu lầm của mình. Nói chung đây là một bộ phim có đầy đủ nội dung khiến mấy bạn trẻ thời nay yêu thích, vừa có thanh xuân vườn trường vừa có thế giới giải trí muôn màu muôn vẻ, lại có trai xinh gái đẹp. Nói chung kịch bản này tôi tự tin có thể diễn tốt, chỉ là có một cảnh mà tôi có thế nào cũng không thể diễn được, mà lại là cảnh quan trọng nhất của nữ chính, vậy mới khổ chứ. Đó chính là đoạn nữ chính ở dưới hậu trường nhìn bạn nam đang hát lên khán đài, cảnh này yêu cầu chỉ được dùng ánh mắt để diễn tả tâm trạng của nữ chính, ánh mắt có thể diễn tả hết tất cả những lời mình muốn nói với nam chính, rằng cô ấy rất yêu bạn ấy nhưng bản thân không thể chịu nổi những áp lực của dư luận, cũng không thể để bản thân hủy hoại sự nghiệp của người mình yêu, cuối cùng chính là khóc trong lặng lẽ rồi quay người ra đi, chính là sự day dứt, huyến tiếc không nỡ, tuyệt vọng cho một mối tình rồi.
Lê Na đoán, ngày mai hẳn là đạo diễn sẽ bắt cast đoạn này, nên mấy ngày nay cô ấy bắt tôi chỉ luyện tập cảnh này, tập đến nỗi mắt tôi muốn đau xót vì liên tục bôi dầu cho nước mắt chảy ra. Thành thật Lê Na đã nói với tôi trăm ngàn lần rằng nữ chính vì đau đên tan nát cõi lòng nên mới khóc trong thầm lặng như vậy nhưng tôi có thế nào cũng không hiểu cảnh đó có gì đau lòng mà có thể khóc được chứ? Cô ấy còn nói, nếu tôi mà diễn đạt cảnh này thì khi nhìn thấy nữ chính khóc khán giả cũng sẽ khóc theo, thật tình tôi không biết cô ấy có nói quá không nữa, vì nếu đúng theo lời của cô ấy thì diễn xuất của tôi quá tệ rồi còn gì. Vậy nên đến ăn cơm tôi cũng cầu nguyện thần thánh ngày mai đạo diễn ngàn vạn lần đừng bắt tôi diễn đoạn này nếu không, con đường đến bên cạnh Ngô Dật Hiên tôi không thấy có điểm cuối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.