Chương 33:
Tịnh Yên
05/09/2021
Tôi nhìn tình hình xung quanh đánh giá một chút, cuối cùng quyết định trước mắt cứ quan sát diễn biến thế nào đã, nếu cặp nam nữ này làm ra chuyện gì quá bất lợi cho Phương Nghi lúc đấy tôi xuất hiện giúp cô ấy cũng không muộn. Vừa hay, đằng sau có chậu hoa đỗ quyên đỏ nở sum suê to hơn nửa người bình thường, làm chỗ ẩn mình quá tiện tôi vừa lui về sau ba bước đã nghe thấy Lê Ninh nói:
- Gọi tôi ra có việc gì?
Tôi quan sát ánh mắt hắn ta nhìn Phương Nghi, rõ ràng không có một tia tình cảm nào, cô ấy không thể không nhận ra đi, phải nhận ra để sau ngày hôm nay có thể buông bỏ mà bắt đầu cuộc sống mới chứ. Phương Nghi nhìn Lê Ninh, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng, tôi có cảm giác cô ấy nhìn thấy người này thì khóc càng dữ dội hơn thì phải, khóc đến mức chỉ có thể há miệng nhưng không thể nói được một lời nào. Không biết tôi có vô cảm quá không, lúc này còn có thể nghĩ rằng thật may cô ấy khóc như vậy nhưng không có chảy nước mũi nếu không chắc Lê Ninh sẽ cảm thấy ghê lắm, lại làm cho vị tiểu thư Nguyễn gia kia càng hả hê, cũng không biết đây có được gọi là kiểu khóc hoa lê đái vũ trong truyền thuyết không? Tôi thở dài một cái tự mắng bản thân không biết đồng cảm cho người khác, lại thấy Lê Ninh nhìn cô ấy nhíu mày lạnh lùng Phương Nghi nhưng khóe môi lại ẩn ẩn có chút tự giễu nói:
- Nếu không có chuyện gì thì cô về đi, đừng làm phiền tôi nữa. Một tháng trước không phải cô đã nói rất rõ ràng, cô không yêu tôi, không muốn bên cạnh tôi sao? Dù tôi có cầu xin cô thế nào cô cũng dứt khoát ra đi. Vậy hôm nay cô đến đây làm gì? Tôi đã nói nếu ngày hôm đó cô đi thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, hôm nay cô đã đến đây thì tôi sẽ nói thẳng với cô vậy. Tôi đã hết yêu cô rồi, bây giờ người tôi yêu là cô ấy, Nguyễn Nhan vị hôn thê của tôi.
Lê Ninh vừa nói vừa vươn tay kéo cô gái tên Nguyễn Nhan kia ra trước mặt mình. Tôi có dịp nhìn rõ vị đại tiểu thư Nguyễn gia này rồi, hiên ngang khí phách, quanh thân lại toát ra khí độ hào sảng dễ dàng khiến người khác có hảo cảm, thật không hổ là con gái nhà võ. Nếu như không biết những chuyện trước đó cô ta đã làm, tôi thật sự muốn kết giao với người này, giống như chị Vũ Đồng vậy, vừa gặp đã thích. Trong đầu lại miên man suy nghĩ không biết vị tiểu thư nhà võ này có khả năng giống nữ côn đồ hôm trước không, nếu có thì bản thân ngàn vạn lần không nên dây vào cô ta mới đúng, không cần biết gia thế nhà nào hơn nhà nào chứ bị cô ta cho một cú chắc thật sự bị hủy dung có khi còn mất mạng cũng nên. Tôi nhìn đôi mắt sáng của cô ta mà có chút khó hiểu, không nghĩ người có đôi mắt sáng như vậy có thể làm ra những chuyện âm hiểm như trước đó, phải chăng thế giới này con người ngụy trang quá giỏi?
Vị tiểu thư Nguyễn Nhan này đầy tự tin, sang chảnh chỉ đứng đó khoanh tay nhìn Phương Nghi, hoàn toàn không có ý định lên tiếng mà Phương Nghi nhìn hai người họ vẫn không nói được lời nào, rõ ràng là cô ấy khóc đến nghẹn luôn rồi, một chữ cũng không nói nên lời. Cũng may hôm nay cô ấy không trang điểm, nếu không bây giờ khuôn mặt cô ấy chắc thảm lắm. Không khí giữa ba người họ có vẻ hơi ngượng ngập hoàn toàn trái ngược với tình hình xung quanh. Xung quanh mọi người đã bắt đầu tụ tập dòm ngó, có vẻ như giao tình của Nguyễn Nhan không tệ, còn có vài cô gái ăn mặc trang điểm tinh xảo đi đến cạnh cô ta hỏi thăm xem có chuyện gì mà lúc này hai nhân vật chính lại ở đây? Có lẽ cũng là khách đến tham dự lễ đính hôn của hai người này. Nguyễn Nhan dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo lại có chút khinh thường nhìn về phía Phương Nghi hất cằm nói:
- Em gái trà xanh xuất hiện.
Lời Nguyễn Nhan vừa nói ra, cả đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao, nữ thì bắt đầu buôn lời miệt thị, còn nam thì cười cợt trêu ghẹo. Lê Ninh không biết là vì nhìn Phương Nghi khóc đến không kiên nhẫn hay vì không nhìn nổi cảnh này mà quay người nắm tay Nguyễn Nhan kéo cô ta đi về phía thang máy. Tôi thấy ánh mắt Phương Nghi bắt đầu hoảng hốt, cô ấy chạy ba bước nhỏ đuổi theo Lê Ninh, rồi tự nhiên đứng khựng lại. Tôi kinh ngạc không biết cô ấy muốn làm gì thì thấy Phương Nghi dường như lấy hết can đảm trong bao nhiêu năm sống trên đời, ánh mắt kiên định nhìn theo bóng lưng Lê Phương nói lớn:
- Lê Ninh, em yêu anh.
Tôi choáng rồi, không biết là nên khâm phục cô ấy hay nên cảm thấy đáng thương thay cho cô ấy nữa. Nếu là tôi thì chắc dũng khí để đến đây cũng không có chứ đừng nói là tỏ tình với người vừa nói đã hết yêu mình, mà còn là đứng giữa một đám đông đang bàn tán dè bỉu khinh thường mình nữa chứ. Lê Ninh ở phía trước khựng lại trong giây lát, anh ta không quay đầu nên không ai biết được cảm xúc của anh ta như thế nào khi nghe lời tỏ tình vừa rồi của Phương Nghi, chỉ thấy đến cuối cùng anh ta vẫn bước tiếp về phía thang máy mà không nói một lời. Nếu như trong tình huống này mà vị đại tiểu thư Nguyễn Nhan kia cứ thế mà đi theo vị hôn phu của mình thì có lẽ chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Tuy nhiên, cô ta cứ thế mà hất mạnh bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lê Ninh đi nhanh về phía Phương Nghi dùng khí thế mạnh mẽ của con nhà võ khiến cô ấy liên tục lui về phía sau, trời à tôi đứng đây mà tim muốn thoát ra ngoài đừng nói Phương Nghi phải trực tiếp chịu khí thế áp bức đó sẽ sợ đến mức nào chứ, tôi cứ tưởng cô ta sẽ tung một cái tát về phía Nghi Phương nhưng thật may cô ta hùng hùng xông tới rồi dừng lại cách Phương Nghi ba bước chân nhìn cô ấy cười một cách kinh miệt nói:
- Này em gái trà xanh, nghe nói cô là diễn viên, diễn viên bọn cô đều thích dùng kiểu lạc mềm buộc chặt với đàn ông như vậy à, lúc anh ấy yêu cô thì cô dùng dằng đòi chia tay, lúc anh ấy nói hết yêu cô thì cô chạy lại níu kéo. Cô có thể nào có chút liêm sỉ được không vậy? Tôi không cần biết cô là thật lòng hay giả dối nhưng bây giờ Lê Ninh là vị hôn phu của tôi rồi, với tư cách là vị hôn thê của anh ấy tôi cảnh cáo cô tránh xa anh ấy ra, nếu tôi lại thấy cô lại tìm cách để tìm gặp anh ấy thì đừng trách tôi.
Nguyễn Nhan vừa nói vừa dùng nắm đấm của mình giơ giơ vài cái về phía Phương Nghi, tôi thật muốn bước ra chỉ thẳng mặt cô ta nói bộ mấy người là gia tộc côn đồ sao, ai ai cũng đều hễ tí là muốn đánh người vậy, nghĩ tới đây tôi lại thấy sôi máu, Lê Na nhà tôi không không bị ăn một cái tát, phải mất hơn mười ngày khuôn mặt mới hết sưng. Giờ lại nghe thấy cô ta nói vậy với Phương Nghi, cái gì mà em gái trà xanh, cái gì mà có thể nào có chút liêm sỉ được không? Lại còn đám thiên kim mà trong mắt họ chỉ có bọn họ là trên hết còn những người khác đều là vì tiền mà đến? Nếu như tôi không có chứng kiến những gì xảy ra ở đoàn phim có lẽ tôi cũng sẽ có chung suy nghĩ với bọn họ, nhưng tôi biết sự thật là gì, biết vị đại tiểu thư Nguyễn gia kia đã làm gì, vậy nên bây giờ tôi chỉ có phẫn nộ và phẫn nộ thôi. Tôi cố gắn nhủ thầm bản thân phải thật bình tĩnh, Nguyễn Nhan như vậy đối với Nghi Phương cũng không phải là chuyện xấu, để cho cô ấy thấy được đối thủ của mình là ai mà hoàn toàn chết tâm đi, hy vọng sau ngày hôm nay cô ấy sẽ thật sự từ bỏ mà bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, không nên có chút lưu luyến gì với tên Lê Ninh kia mới tốt.
Nếu như mọi chuyện cứ như vậy ngừng lại ở lời cảnh cáo của Nguyễn Nhan thì tốt biết bao cũng sẽ không phát sinh thêm chuyện của tôi rồi.
Chỉ là... Hai chữ này rất thích đeo bám tôi.
Tôi lại nhìn thấy nữ côn đồ đánh Lê Na xuất hiện rồi, cô ta vội vã từ thang máy chạy lại đây, nhìn thấy Phương Nghi thì kinh ngạc một chút, sau đó lại nhếch miệng cười, cái kiểu cười kinh miệt người khác này chắc được trên dưới Nguyễn gia huấn luyện thì phải, vì tôi thấy so với kiểu cười khi nãy của Nguyễn Nhan thực sự không có khác biệt lắm, cô ta nhìn Phương Nghi nói:
- Cô Phương Nghi này, tôi thật không hiểu nổi loại người như cô nghĩ gì...
Thật lòng mà nói, cho đến bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của nữ côn đồ kia là tôi đã muốn làm cho khuôn mặt đó biến dạng rồi, chứ đừng nói là nghe cô ta nói chuyện vậy nên có lẽ là trong lúc bốc đồng không kiểm soát được tôi đã đi ra từ phía sau chậu đỗ quyên, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất hai kiếp cắt ngang những lời kế tiếp của nữ côn đồ:
- Loại người như cô ấy là loại người gì?
Đám đông nhìn thấy tôi liền đồng loạt im lặng, tôi biết nhân duyên của mình trong giới thượng lưu này không tốt, cho dù tốt cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi, vậy nên lúc này tôi cũng hoàn toàn ý thức rằng có thể một mình tôi sẽ phải đơn thân độc mã mà chiến đấu lại với một đám con cháu nhà giàu này. Nữ côn đồ nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta khẽ biến, tôi nhếch miệng cười mỉa mai nói:
- Ít nhất cũng không phải là loại côn đồ thích dùng bạo lực, lại thích giở thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn, nghĩ mình là tiểu thư giàu có là có thể bỏ tiền sai một đám côn đồ mỗi ngày đi bắt nạt một cô gái yếu đuối, ép người ta đến mức xấu hỗ nhục nhã rời tự động rời khỏi người mình yêu. Tôi nói có đúng không tiểu thư Nguyễn Nhan.
Tôi lại dùng ánh mắt miệt thị chuyển qua nhìn Nguyễn Nhan, phải nói hơn một tháng học diễn xuất, tôi có thể diễn đến thần sầu thế này quả nhiên bản thân có năng khiếu, ít nhất về mặc khí thế không thể để thua được đúng không? Nguyễn Nhan thấy tôi xuất hiện trong mắt cô ta có ngạc nhiên, nhưng sau đó lại tỏ ra ấm ức nhìn tôi, không biết cô ta tính nói gì, cũng không biết cô ta tại sao lại tỏ ra ấm ức như vậy. Tôi tự biết về mưu thâm kế độc chắc chắn tôi không lại vị này rồi, nên là đừng để cô ta lên tiếng mới tốt, tôi phớt lờ cô ta khoát tay lên vai Phương Nghi, nhìn Lê Ninh nói:
- Anh Lê này, anh miệng nói yêu Phương Nghi nhà tôi, vậy anh có biết mỗi ngày cô ấy ở đoàn phim đã phải chịu đựng đám vệ sĩ mà anh thuê cho cô ấy như thế nào không? Hắt nước lạnh không đủ còn trực tiếp dùng nước nóng, đây là dự định hủy dung người ta hay gì? Đừng nói đến một cô gái yếu đuối như cô ấy, là tôi thì cũng sẽ sợ hãi mà bỏ trốn ấy chứ.
- Gọi tôi ra có việc gì?
Tôi quan sát ánh mắt hắn ta nhìn Phương Nghi, rõ ràng không có một tia tình cảm nào, cô ấy không thể không nhận ra đi, phải nhận ra để sau ngày hôm nay có thể buông bỏ mà bắt đầu cuộc sống mới chứ. Phương Nghi nhìn Lê Ninh, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng, tôi có cảm giác cô ấy nhìn thấy người này thì khóc càng dữ dội hơn thì phải, khóc đến mức chỉ có thể há miệng nhưng không thể nói được một lời nào. Không biết tôi có vô cảm quá không, lúc này còn có thể nghĩ rằng thật may cô ấy khóc như vậy nhưng không có chảy nước mũi nếu không chắc Lê Ninh sẽ cảm thấy ghê lắm, lại làm cho vị tiểu thư Nguyễn gia kia càng hả hê, cũng không biết đây có được gọi là kiểu khóc hoa lê đái vũ trong truyền thuyết không? Tôi thở dài một cái tự mắng bản thân không biết đồng cảm cho người khác, lại thấy Lê Ninh nhìn cô ấy nhíu mày lạnh lùng Phương Nghi nhưng khóe môi lại ẩn ẩn có chút tự giễu nói:
- Nếu không có chuyện gì thì cô về đi, đừng làm phiền tôi nữa. Một tháng trước không phải cô đã nói rất rõ ràng, cô không yêu tôi, không muốn bên cạnh tôi sao? Dù tôi có cầu xin cô thế nào cô cũng dứt khoát ra đi. Vậy hôm nay cô đến đây làm gì? Tôi đã nói nếu ngày hôm đó cô đi thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, hôm nay cô đã đến đây thì tôi sẽ nói thẳng với cô vậy. Tôi đã hết yêu cô rồi, bây giờ người tôi yêu là cô ấy, Nguyễn Nhan vị hôn thê của tôi.
Lê Ninh vừa nói vừa vươn tay kéo cô gái tên Nguyễn Nhan kia ra trước mặt mình. Tôi có dịp nhìn rõ vị đại tiểu thư Nguyễn gia này rồi, hiên ngang khí phách, quanh thân lại toát ra khí độ hào sảng dễ dàng khiến người khác có hảo cảm, thật không hổ là con gái nhà võ. Nếu như không biết những chuyện trước đó cô ta đã làm, tôi thật sự muốn kết giao với người này, giống như chị Vũ Đồng vậy, vừa gặp đã thích. Trong đầu lại miên man suy nghĩ không biết vị tiểu thư nhà võ này có khả năng giống nữ côn đồ hôm trước không, nếu có thì bản thân ngàn vạn lần không nên dây vào cô ta mới đúng, không cần biết gia thế nhà nào hơn nhà nào chứ bị cô ta cho một cú chắc thật sự bị hủy dung có khi còn mất mạng cũng nên. Tôi nhìn đôi mắt sáng của cô ta mà có chút khó hiểu, không nghĩ người có đôi mắt sáng như vậy có thể làm ra những chuyện âm hiểm như trước đó, phải chăng thế giới này con người ngụy trang quá giỏi?
Vị tiểu thư Nguyễn Nhan này đầy tự tin, sang chảnh chỉ đứng đó khoanh tay nhìn Phương Nghi, hoàn toàn không có ý định lên tiếng mà Phương Nghi nhìn hai người họ vẫn không nói được lời nào, rõ ràng là cô ấy khóc đến nghẹn luôn rồi, một chữ cũng không nói nên lời. Cũng may hôm nay cô ấy không trang điểm, nếu không bây giờ khuôn mặt cô ấy chắc thảm lắm. Không khí giữa ba người họ có vẻ hơi ngượng ngập hoàn toàn trái ngược với tình hình xung quanh. Xung quanh mọi người đã bắt đầu tụ tập dòm ngó, có vẻ như giao tình của Nguyễn Nhan không tệ, còn có vài cô gái ăn mặc trang điểm tinh xảo đi đến cạnh cô ta hỏi thăm xem có chuyện gì mà lúc này hai nhân vật chính lại ở đây? Có lẽ cũng là khách đến tham dự lễ đính hôn của hai người này. Nguyễn Nhan dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo lại có chút khinh thường nhìn về phía Phương Nghi hất cằm nói:
- Em gái trà xanh xuất hiện.
Lời Nguyễn Nhan vừa nói ra, cả đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao, nữ thì bắt đầu buôn lời miệt thị, còn nam thì cười cợt trêu ghẹo. Lê Ninh không biết là vì nhìn Phương Nghi khóc đến không kiên nhẫn hay vì không nhìn nổi cảnh này mà quay người nắm tay Nguyễn Nhan kéo cô ta đi về phía thang máy. Tôi thấy ánh mắt Phương Nghi bắt đầu hoảng hốt, cô ấy chạy ba bước nhỏ đuổi theo Lê Ninh, rồi tự nhiên đứng khựng lại. Tôi kinh ngạc không biết cô ấy muốn làm gì thì thấy Phương Nghi dường như lấy hết can đảm trong bao nhiêu năm sống trên đời, ánh mắt kiên định nhìn theo bóng lưng Lê Phương nói lớn:
- Lê Ninh, em yêu anh.
Tôi choáng rồi, không biết là nên khâm phục cô ấy hay nên cảm thấy đáng thương thay cho cô ấy nữa. Nếu là tôi thì chắc dũng khí để đến đây cũng không có chứ đừng nói là tỏ tình với người vừa nói đã hết yêu mình, mà còn là đứng giữa một đám đông đang bàn tán dè bỉu khinh thường mình nữa chứ. Lê Ninh ở phía trước khựng lại trong giây lát, anh ta không quay đầu nên không ai biết được cảm xúc của anh ta như thế nào khi nghe lời tỏ tình vừa rồi của Phương Nghi, chỉ thấy đến cuối cùng anh ta vẫn bước tiếp về phía thang máy mà không nói một lời. Nếu như trong tình huống này mà vị đại tiểu thư Nguyễn Nhan kia cứ thế mà đi theo vị hôn phu của mình thì có lẽ chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Tuy nhiên, cô ta cứ thế mà hất mạnh bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lê Ninh đi nhanh về phía Phương Nghi dùng khí thế mạnh mẽ của con nhà võ khiến cô ấy liên tục lui về phía sau, trời à tôi đứng đây mà tim muốn thoát ra ngoài đừng nói Phương Nghi phải trực tiếp chịu khí thế áp bức đó sẽ sợ đến mức nào chứ, tôi cứ tưởng cô ta sẽ tung một cái tát về phía Nghi Phương nhưng thật may cô ta hùng hùng xông tới rồi dừng lại cách Phương Nghi ba bước chân nhìn cô ấy cười một cách kinh miệt nói:
- Này em gái trà xanh, nghe nói cô là diễn viên, diễn viên bọn cô đều thích dùng kiểu lạc mềm buộc chặt với đàn ông như vậy à, lúc anh ấy yêu cô thì cô dùng dằng đòi chia tay, lúc anh ấy nói hết yêu cô thì cô chạy lại níu kéo. Cô có thể nào có chút liêm sỉ được không vậy? Tôi không cần biết cô là thật lòng hay giả dối nhưng bây giờ Lê Ninh là vị hôn phu của tôi rồi, với tư cách là vị hôn thê của anh ấy tôi cảnh cáo cô tránh xa anh ấy ra, nếu tôi lại thấy cô lại tìm cách để tìm gặp anh ấy thì đừng trách tôi.
Nguyễn Nhan vừa nói vừa dùng nắm đấm của mình giơ giơ vài cái về phía Phương Nghi, tôi thật muốn bước ra chỉ thẳng mặt cô ta nói bộ mấy người là gia tộc côn đồ sao, ai ai cũng đều hễ tí là muốn đánh người vậy, nghĩ tới đây tôi lại thấy sôi máu, Lê Na nhà tôi không không bị ăn một cái tát, phải mất hơn mười ngày khuôn mặt mới hết sưng. Giờ lại nghe thấy cô ta nói vậy với Phương Nghi, cái gì mà em gái trà xanh, cái gì mà có thể nào có chút liêm sỉ được không? Lại còn đám thiên kim mà trong mắt họ chỉ có bọn họ là trên hết còn những người khác đều là vì tiền mà đến? Nếu như tôi không có chứng kiến những gì xảy ra ở đoàn phim có lẽ tôi cũng sẽ có chung suy nghĩ với bọn họ, nhưng tôi biết sự thật là gì, biết vị đại tiểu thư Nguyễn gia kia đã làm gì, vậy nên bây giờ tôi chỉ có phẫn nộ và phẫn nộ thôi. Tôi cố gắn nhủ thầm bản thân phải thật bình tĩnh, Nguyễn Nhan như vậy đối với Nghi Phương cũng không phải là chuyện xấu, để cho cô ấy thấy được đối thủ của mình là ai mà hoàn toàn chết tâm đi, hy vọng sau ngày hôm nay cô ấy sẽ thật sự từ bỏ mà bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, không nên có chút lưu luyến gì với tên Lê Ninh kia mới tốt.
Nếu như mọi chuyện cứ như vậy ngừng lại ở lời cảnh cáo của Nguyễn Nhan thì tốt biết bao cũng sẽ không phát sinh thêm chuyện của tôi rồi.
Chỉ là... Hai chữ này rất thích đeo bám tôi.
Tôi lại nhìn thấy nữ côn đồ đánh Lê Na xuất hiện rồi, cô ta vội vã từ thang máy chạy lại đây, nhìn thấy Phương Nghi thì kinh ngạc một chút, sau đó lại nhếch miệng cười, cái kiểu cười kinh miệt người khác này chắc được trên dưới Nguyễn gia huấn luyện thì phải, vì tôi thấy so với kiểu cười khi nãy của Nguyễn Nhan thực sự không có khác biệt lắm, cô ta nhìn Phương Nghi nói:
- Cô Phương Nghi này, tôi thật không hiểu nổi loại người như cô nghĩ gì...
Thật lòng mà nói, cho đến bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của nữ côn đồ kia là tôi đã muốn làm cho khuôn mặt đó biến dạng rồi, chứ đừng nói là nghe cô ta nói chuyện vậy nên có lẽ là trong lúc bốc đồng không kiểm soát được tôi đã đi ra từ phía sau chậu đỗ quyên, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất hai kiếp cắt ngang những lời kế tiếp của nữ côn đồ:
- Loại người như cô ấy là loại người gì?
Đám đông nhìn thấy tôi liền đồng loạt im lặng, tôi biết nhân duyên của mình trong giới thượng lưu này không tốt, cho dù tốt cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi, vậy nên lúc này tôi cũng hoàn toàn ý thức rằng có thể một mình tôi sẽ phải đơn thân độc mã mà chiến đấu lại với một đám con cháu nhà giàu này. Nữ côn đồ nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta khẽ biến, tôi nhếch miệng cười mỉa mai nói:
- Ít nhất cũng không phải là loại côn đồ thích dùng bạo lực, lại thích giở thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn, nghĩ mình là tiểu thư giàu có là có thể bỏ tiền sai một đám côn đồ mỗi ngày đi bắt nạt một cô gái yếu đuối, ép người ta đến mức xấu hỗ nhục nhã rời tự động rời khỏi người mình yêu. Tôi nói có đúng không tiểu thư Nguyễn Nhan.
Tôi lại dùng ánh mắt miệt thị chuyển qua nhìn Nguyễn Nhan, phải nói hơn một tháng học diễn xuất, tôi có thể diễn đến thần sầu thế này quả nhiên bản thân có năng khiếu, ít nhất về mặc khí thế không thể để thua được đúng không? Nguyễn Nhan thấy tôi xuất hiện trong mắt cô ta có ngạc nhiên, nhưng sau đó lại tỏ ra ấm ức nhìn tôi, không biết cô ta tính nói gì, cũng không biết cô ta tại sao lại tỏ ra ấm ức như vậy. Tôi tự biết về mưu thâm kế độc chắc chắn tôi không lại vị này rồi, nên là đừng để cô ta lên tiếng mới tốt, tôi phớt lờ cô ta khoát tay lên vai Phương Nghi, nhìn Lê Ninh nói:
- Anh Lê này, anh miệng nói yêu Phương Nghi nhà tôi, vậy anh có biết mỗi ngày cô ấy ở đoàn phim đã phải chịu đựng đám vệ sĩ mà anh thuê cho cô ấy như thế nào không? Hắt nước lạnh không đủ còn trực tiếp dùng nước nóng, đây là dự định hủy dung người ta hay gì? Đừng nói đến một cô gái yếu đuối như cô ấy, là tôi thì cũng sẽ sợ hãi mà bỏ trốn ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.