Chương 38:
Tịnh Yên
21/09/2021
Giữa không khí quỷ mị như thế này, một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống đáp trên vai khiến tôi suýt chút nữa đã hét lên, nhặt nó lên nhìn trái nhìn phải lại ngẩng đầu nhìn một vòng mới phát hiện hóa ra chúng tôi đang đứng dưới một gốc cây mộc miên to. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cây mộc miên to như vậy, nó mọc phía bên kia đường, nhưng tán lá có thể vươn đến lề đường bên này thì cũng đủ để mọi người tưởng tượng nó lớn cỡ chừng nào. Mùa này, từng tán lá đều đã chuyển sang màu vàng, cứ mỗi đợt gió thổi qua lại theo đó mà rơi xuống đất. Tôi khá có ấn tượng đối với loại cây này, không phải hình ảnh trước khi chết của tôi chính là một bầu trời đỏ rực hoa mộc miên sao? Rõ ràng xấu như vậy, hôi như vậy, nhưng không hiểu sao tôi luôn có một cảm tình đặc biệt với loài hoa này đến thế, cảm tình này không hẳn là thích mà là có cảm giác nó đã gắn liền với một ký ức xưa cũ nào đó. Mà hôm nay nhìn thấy cây mộc miên này lồng ngực tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa nghẹn ngào lại có chút nhói đau, cảm giác giống hệt hai lần đầu khi tiếp xúc gần với Ngô Dật Hiên. Tôi ôm ngực cố áp chế cơn đau lại nhìn quanh một vòng phân tích, trước mặt chúng tôi là đường, sau lưng cũng là đường, bên trái là một cánh đồng có rộng lớn núi non bao phủ còn có cả ruộng bậc thang, bên phải là một gốc cây mộc miên to lớn chắn ngang tầm nhìn. Tôi kéo Tô Tranh lại hỏi bọn họ lúc đầu làm sao có thể phát hiện ra mình đi lạc. Cố ấy vậy mà lại chỉ ngay vào cây mộc miên này nói là do nhìn thấy nó. Cây mộc miên to như vậy lần đầu tiên nhìn thấy nên rất có ấn tượng, lần thứ hai nhìn thấy nó bọn họ cứ nghĩ nơi này sao có nhiều cây mộc miên lớn như vậy chứ, nhưng đến lần thứ ba thì liền nhận ra là mình đi lạc. Tôi lại hỏi rốt cuộc bọn họ đã mất bao nhiêu thời gian để đi một vòng quanh cây mộc miên này, lần này là anh tài xế trả lời, anh ấy nhìn trước rồi lại nhìn sau, lại suy nghĩ thêm một lúc liền khẳng định là đi tầm ba mươi phút đồng hồ. Đến lượt tôi suy nghĩ rồi, với vận tốc của chiếc xe này đi tầm ba mươi phút trên con đường vắng thế này, thì cũng khá là xa, chắc chắn không dưới bốn mươi cây số. Chúng tôi đi một vòng lại quay về chỗ này, đường lại thẳng như vậy. Tôi vừa lên suy nghĩ vừa lẩm bẩm, nhưng đến khi tôi nói đến chỗ này, ánh mắt bốn người chúng tôi đột nhiên bừng sáng, đường thẳng như vậy nhưng lại đi một vòng? Tôi nhìn về phía ruộng bậc thang bên kia, lại nhìn về phía bên này, thực ra một bên đường vốn là đồng cỏ, một bên là cây dại cao hơn đầu người. Tôi chỉ tay về phía ruộng bậc thang bên kia hỏi:
- Họ đi đường nào để lên đó được nhỉ?
Tô Tranh và hai người đàn ông cùng nhìn theo hướng tay tôi chỉ, Tô Tranh mặt không cảm xúc nói:
- Bên đó có một dòng suối nhỏ.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy hỏi:
- Sao cậu biết?
Tô tranh nhìn tôi thở dài, có lẽ cô ấy đang trong lúc không muốn nói chuyện, cũng có lẽ do tinh thần mệt mỏi nhưng đối diện ánh mắt vần sáng quắc như sao của tôi đành bất lực trả lời:
- Bọn họ đi thăm dò một lần rồi, suối không sâu lắm, có một cây cầu gỗ nhỏ để đi qua.
Nghe Tô Tranh nói tôi có thể khẳng định địa điểm chúng tôi cần tìm ở quanh đây thôi. Đây là làng gì cũng không biết nữa, làm gì mà phải thần thần bí bí như vậy chứ? Có lẽ bọn Tô Tranh cũng đang có suy nghĩ giống tôi đi, chỉ là không biết chính xác đường vào ở chỗ nào.
Đi hơn bốn mươi cây số vẫn không thấy căn nhà nào thì chỉ có thể là... Tôi quay người nhìn về phía sau lưng mình, cây mộc miên to như vậy, tại sao lại mọc ở đây? Loài cây này cũng không phải là loại cây mọc hoang, chắc chắn ngôi làng chúng tôi muốn cách chỗ này rất gần. Tôi thật sự muốn gọi trời, tại sao chỉ đi đóng phim thôi mà cứ như đi phá án vậy không biết. Tôi nhìn Tô Tranh, cô ấy vẫn im lặng nhìn về phía trước, thật kỳ lạ, một người nói nhiều như cô ấy sao có thể im lặng trong một khoảng thời gian lâu như vậy chứ? Tôi đẩy đẩy người cô ấy hỏi nhỏ:
- Tô Tranh, cậu có sao không?
Tô Tranh vẫn không nhìn tôi, cô ấy đưa tay lên miệng ra dấu cho tôi im lặng, tôi càng cảm thấy kỳ lạ, có âm thanh gì sao? Tôi cố dỏng tai lắng nghe nhưng thật sự ngoài tiếng gió ra còn có gì nữa đâu. Tôi lại nhìn cô ấy, có lẽ không chịu nổi ánh mắt của tôi, cô ấy giãy nãy nhăn nhó nói:
- Trời à, cậu để tớ yên tĩnh suy nghĩ xem nào.
Tôi oan uổng rồi, tôi có làm gì mà gây ồn ào? Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ấy, cô ấy lại dùng khuôn mặt đầy thần bí mà ánh mắt lại còn sáng hơn sao nhìn tôi, tôi đã nghĩ cô ấy chắc phát hiện ra điều gì rồi liền háo hức chờ đợi, cuối cùng nghe cô ấy nói:
- Cậu không thấy rất thú vị sao? Chúng ta cứ như những nhà trinh thám trong tiểu thuyết.
Nghe Tô Tranh nói xong, tôi liền quay đầu đi chỗ khác, thật sự không muốn để ý đến cô ấy nữa, đúng thật là, tôi còn hy vọng gì chứ, bất giác tôi nhìn thấy hai vị sư phụ đang tìm tòi gì đó phía bên kia đường phía sau cây mộc miên. Tôi cũng đi theo họ qua phía bên đó, thì ra họ phát hiện phía sau cây mộc miên có một đường mòn nhỏ cỡ một người đi lọt, hai vị sư phụ thân hình hơi cao lớn hơn người bình thường một chút nên phải nghiêng người mới có thể tránh được cỏ và nhánh cây dại hai bên, nếu như ngồi trên xe chắc chắn không thể nhìn thấy lối đi này rồi. Hai vị sư phụ này có thể phân tích vị trí xung quanh rồi đoán được ngôi làng ở phía bên này quả nhiên cũng không phải là người bình thường rồi. Tôi quay người gọi Tô Tranh, chờ cô gái này phát hiện chắc đến mai chúng tôi vẫn còn ở đây. Bốn người chúng tôi lần lượt đi vào trong, hai vị sư phụ lần lượt chia nhau người đi đầu, người đi cuối bảo vệ hai người chúng tôi ở giữa. Đi khoảng mười lăm phút, cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy được đầu bên kia rồi, đúng là có một ngôi làng, nhưng điều khiến chúng tôi câm nín không phải là ngôi làng mà là những chiếc xe tải và xe khách đậu ngay trước mặt mình. Bọn họ làm thế nào mà vào đây được vậy? Chúng tôi mang theo dấu nghi hoặc to bự trong lòng đi vào sâu bên trong, thật kỳ lạ sao không có ai vậy nhỉ? Thật sự càng lúc càng giống phim kinh dị rồi. Tôi nhìn Tô Tranh, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tôi cũng ló đầu nhìn sang, kết quả cô ấy nói:
- Vào đây lại có sóng rồi.
Có sóng rồi? Đúng là kỳ lạ thật, nhưng mà có sóng rồi thì không phải là nên gọi cho người trong đoàn phim sao? Cô ấy còn ngơ ra đó làm gì nhỉ? Bình thường nhanh nhẹn thế kia mà, thật tình. Tôi lấy điện thoại của mình gọi cho người trong đoàn phim, rất nhanh đã có người chạy ra đón. Chúng tôi được dẫn vào một căn nhà khá to, tuy có chút cũ kỹ nhưng có thể xem đây là căn nhà tốt nhất ở đây rồi. Tô Tranh háo hức ngó đông ngó tây, vào bên trong mới thấy căn nhà này thực chất rộng hơn nhiều so với chúng tôi nghĩ, cả đoàn phim từ đạo diễn đến diễn viên đều tá túc ở đây, bốn người chúng tôi được chia hai phòng, nhưng hai sư phụ đi cùng chúng tôi nói không cần bọn họ dựng lều ngủ ngoài xe. Hai sư phụ này là người của Tô gia nên tôi không có ý kiến nhiều, thật có cảm giác tôi đóng xong bộ phim này còn phải xin thêm tiền nhà mới đủ trả lương cho ba người Tô gia mà. Có một điều là từ lúc cước chân vào căn nhà này tôi luôn có cảm giác mọi thứ nơi đây rất quen thuộc, rõ ràng kiến trúc căn nhà này tương đối phức tạp nhiều ngõ ngách như vậy, nhưng tôi lại có thể đoán được mỗi phương mỗi hướng đường đi thế nào, mà cảm giác lồng ngực mỗi lúc một nặng nề. Tôi cố gắn nén cơn khó chịu, theo người hướng dẫn đi vào căn phòng được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Vừa vào phòng, tôi đã lao lên giường nằm ôm ngực. Tô Tranh hốt hoảng hỏi tôi bị làm sao? Tôi lắc đầu từ chối trả lời, thật sự muốn lôi tên Lâm lang băm kia ra chửi một vòng, có mỗi triệu chứng này, uống bao nhiêu thuốc rồi vẫn không khỏi là sao?
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt cố gắng điều chỉnh hơi thở để cơn khó chịu này qua đi. Tô Tranh lo lắng đi đi lại lại bên giường, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, bây giờ mới hơn năm giờ chiều, chắc là nhân viên đoàn phim, tôi mở mắt ra hiệu cho Tô Tranh đi mở cửa. Thật đúng là người của đoàn phim, còn là nhân viên cấp cao nữa, đạo diễn vậy mà đến xem tôi. Tôi thấy anh ấy đến liền ngồi dậy tỏ ý xin lỗi. Thật ra tôi là diễn viên, sau khi đến đây, việc đầu tiên nên làm là đi chào hỏi đạo diễn, nhưng vì vừa nãy quá khó chịu nên chưa đi được, không ngờ anh ấy đã đến trước, tôi ngại ngùng nói:
- Thật xin lỗi đáng lý ra tôi nên đi chào hỏi đạo diễn Trương trước, nhưng lúc nãy có hơi mệt nên nằm nghỉ một chút.
Đạo diễn này họ Trương, tên đầy đủ là Trương Quân Vĩ, còn khá trẻ, sự nghiệp cũng chưa có gì nổi trội, không biết làm sao lại mời được Ngô Dật Hiên. Anh ta cũng khá khách khí, nhìn tôi lại nhìn Tô Tranh bên cạnh gật đầu cười cười, sau đó lại tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, yên yên ổn ổn xong mới lại nhìn tôi nói:
- Không sao. Dật Hiên có nói qua với tôi, có lẽ khi đến đây cô sẽ không quen, vậy nên tôi mới đích thân đến đây xem thế nào, có lẽ Dật Hiên khá hiểu về cô Trịnh.
A... Tôi thật sự muốn hét lên rồi, Ngô Dật Hiên anh ấy vậy mà nhờ đạo diễn đến đây xem tôi, chu đáo như vậy thì sau khi quay xong bộ phim này không phải là... Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp, vui đến mức cười thành tiếng luôn rồi. Tô Tranh đứng bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt hết thuốc chữa, liên tục ho khan, nhưng mà tôi có thể kìm chế được sao. Tôi nhìn đạo diễn, anh ấy cũng đang nhìn tôi, thấy tôi nhìn liền xua tay nói:
- Không sao, không sao. Tôi có thê hiểu mà, mấy cô gái nghe đến tên cậu ấy ai cũng đều như cô cả.
Tôi hết cười nổi luôn rồi, mấy cô gái? Chứng tỏ xung quanh anh ấy có không ít ong bướm đi. Tôi thở phì một hơi, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn vị đạo diễn ở đối diện, anh ta vậy mà đột nhiên đứng phắt dậy làm cái ghế phái sau ngã ra nền nhà, dứt khoát quay lưng khoát tay nói:
- Tôi đi đây, ngày mai phải quay rồi, cô nghỉ ngơi đi.
Tô Tranh như bị nghẹn cười, nhìn thấy anh ta khuất bóng liền ôm bụng nhào lên người tôi cười ha hả. Tôi dùng ánh mắt nguy nhiểm nhìn cô ấy, không biết tôi đang giận sao? Còn cười được, tri kỷ gì đây? Tô Tranh nhìn tôi nói một câu không liên quan:
- Cậu không thấy vị đạo diễn kia hết sức đáng yêu sao? không biết anh ta có cần trợ lý không nhỉ?
Tôi choáng rồi, cái quỷ gì vậy? Tô Tranh cô ấy bị nghiện làm trợ lý à, mà khoan cô ấy không nhớ bản thân đang là trợ lý của tôi sao? Tôi thở phì một cái đẩy cô ấy ra khỏi người mình, nghỉ ngơi cũng đã nghỉ ngơi xong, tôi lục tìm áo quần để đi tắm, nhưng mà... Quần áo? Tôi nhìn Tô Tranh, hỏi
- Quần áo đâu?
Tô Tranh nhìn tôi đáp tỉnh bơ:
- Trên xe.
Tôi cạn lời...
Ai mà không biết quần áo trên xe, nhưng phải gọi người mang vào chứ. Tô Tranh nhúng nhúng vai, liếc tôi một cái rồi đi ra ngoài gọi người, nhưng điều kiến tôi bất ngờ là hai vị sư phụ vậy mà đã mang hai chiếc va li của chúng tôi đợi sẵn bên ngoài. Tôi nhận va li của mình, giơ ngón tay cái về phía cô ấy. Người của Tô gia không những nề nếp mà còn rất được việc.
Chúng tôi tắm xong, tôi dẫn Tô Tranh đến phòng bếp. Tô Tranh ngạc nhiên hỏi tôi làm sao biết nhà bếp đi hướng này, tôi nhìn cô ấy nói đùa đây là nhà mình trong kiếp trước. Cô ấy đánh tôi một cái vào vai nói bớt hù dọa cô ấy đi. Tôi thật hết sức oan uổng, chỉ đùa một chút thôi mà, tôi làm sao biết được tại sao tôi lại quen thuộc với nơi này như vậy, rõ ràng kiếp trước tôi cũng là sống ở thành phố lớn nha, còn chưa từng đến một nơi như thế này đâu.
- Họ đi đường nào để lên đó được nhỉ?
Tô Tranh và hai người đàn ông cùng nhìn theo hướng tay tôi chỉ, Tô Tranh mặt không cảm xúc nói:
- Bên đó có một dòng suối nhỏ.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy hỏi:
- Sao cậu biết?
Tô tranh nhìn tôi thở dài, có lẽ cô ấy đang trong lúc không muốn nói chuyện, cũng có lẽ do tinh thần mệt mỏi nhưng đối diện ánh mắt vần sáng quắc như sao của tôi đành bất lực trả lời:
- Bọn họ đi thăm dò một lần rồi, suối không sâu lắm, có một cây cầu gỗ nhỏ để đi qua.
Nghe Tô Tranh nói tôi có thể khẳng định địa điểm chúng tôi cần tìm ở quanh đây thôi. Đây là làng gì cũng không biết nữa, làm gì mà phải thần thần bí bí như vậy chứ? Có lẽ bọn Tô Tranh cũng đang có suy nghĩ giống tôi đi, chỉ là không biết chính xác đường vào ở chỗ nào.
Đi hơn bốn mươi cây số vẫn không thấy căn nhà nào thì chỉ có thể là... Tôi quay người nhìn về phía sau lưng mình, cây mộc miên to như vậy, tại sao lại mọc ở đây? Loài cây này cũng không phải là loại cây mọc hoang, chắc chắn ngôi làng chúng tôi muốn cách chỗ này rất gần. Tôi thật sự muốn gọi trời, tại sao chỉ đi đóng phim thôi mà cứ như đi phá án vậy không biết. Tôi nhìn Tô Tranh, cô ấy vẫn im lặng nhìn về phía trước, thật kỳ lạ, một người nói nhiều như cô ấy sao có thể im lặng trong một khoảng thời gian lâu như vậy chứ? Tôi đẩy đẩy người cô ấy hỏi nhỏ:
- Tô Tranh, cậu có sao không?
Tô Tranh vẫn không nhìn tôi, cô ấy đưa tay lên miệng ra dấu cho tôi im lặng, tôi càng cảm thấy kỳ lạ, có âm thanh gì sao? Tôi cố dỏng tai lắng nghe nhưng thật sự ngoài tiếng gió ra còn có gì nữa đâu. Tôi lại nhìn cô ấy, có lẽ không chịu nổi ánh mắt của tôi, cô ấy giãy nãy nhăn nhó nói:
- Trời à, cậu để tớ yên tĩnh suy nghĩ xem nào.
Tôi oan uổng rồi, tôi có làm gì mà gây ồn ào? Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ấy, cô ấy lại dùng khuôn mặt đầy thần bí mà ánh mắt lại còn sáng hơn sao nhìn tôi, tôi đã nghĩ cô ấy chắc phát hiện ra điều gì rồi liền háo hức chờ đợi, cuối cùng nghe cô ấy nói:
- Cậu không thấy rất thú vị sao? Chúng ta cứ như những nhà trinh thám trong tiểu thuyết.
Nghe Tô Tranh nói xong, tôi liền quay đầu đi chỗ khác, thật sự không muốn để ý đến cô ấy nữa, đúng thật là, tôi còn hy vọng gì chứ, bất giác tôi nhìn thấy hai vị sư phụ đang tìm tòi gì đó phía bên kia đường phía sau cây mộc miên. Tôi cũng đi theo họ qua phía bên đó, thì ra họ phát hiện phía sau cây mộc miên có một đường mòn nhỏ cỡ một người đi lọt, hai vị sư phụ thân hình hơi cao lớn hơn người bình thường một chút nên phải nghiêng người mới có thể tránh được cỏ và nhánh cây dại hai bên, nếu như ngồi trên xe chắc chắn không thể nhìn thấy lối đi này rồi. Hai vị sư phụ này có thể phân tích vị trí xung quanh rồi đoán được ngôi làng ở phía bên này quả nhiên cũng không phải là người bình thường rồi. Tôi quay người gọi Tô Tranh, chờ cô gái này phát hiện chắc đến mai chúng tôi vẫn còn ở đây. Bốn người chúng tôi lần lượt đi vào trong, hai vị sư phụ lần lượt chia nhau người đi đầu, người đi cuối bảo vệ hai người chúng tôi ở giữa. Đi khoảng mười lăm phút, cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy được đầu bên kia rồi, đúng là có một ngôi làng, nhưng điều khiến chúng tôi câm nín không phải là ngôi làng mà là những chiếc xe tải và xe khách đậu ngay trước mặt mình. Bọn họ làm thế nào mà vào đây được vậy? Chúng tôi mang theo dấu nghi hoặc to bự trong lòng đi vào sâu bên trong, thật kỳ lạ sao không có ai vậy nhỉ? Thật sự càng lúc càng giống phim kinh dị rồi. Tôi nhìn Tô Tranh, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tôi cũng ló đầu nhìn sang, kết quả cô ấy nói:
- Vào đây lại có sóng rồi.
Có sóng rồi? Đúng là kỳ lạ thật, nhưng mà có sóng rồi thì không phải là nên gọi cho người trong đoàn phim sao? Cô ấy còn ngơ ra đó làm gì nhỉ? Bình thường nhanh nhẹn thế kia mà, thật tình. Tôi lấy điện thoại của mình gọi cho người trong đoàn phim, rất nhanh đã có người chạy ra đón. Chúng tôi được dẫn vào một căn nhà khá to, tuy có chút cũ kỹ nhưng có thể xem đây là căn nhà tốt nhất ở đây rồi. Tô Tranh háo hức ngó đông ngó tây, vào bên trong mới thấy căn nhà này thực chất rộng hơn nhiều so với chúng tôi nghĩ, cả đoàn phim từ đạo diễn đến diễn viên đều tá túc ở đây, bốn người chúng tôi được chia hai phòng, nhưng hai sư phụ đi cùng chúng tôi nói không cần bọn họ dựng lều ngủ ngoài xe. Hai sư phụ này là người của Tô gia nên tôi không có ý kiến nhiều, thật có cảm giác tôi đóng xong bộ phim này còn phải xin thêm tiền nhà mới đủ trả lương cho ba người Tô gia mà. Có một điều là từ lúc cước chân vào căn nhà này tôi luôn có cảm giác mọi thứ nơi đây rất quen thuộc, rõ ràng kiến trúc căn nhà này tương đối phức tạp nhiều ngõ ngách như vậy, nhưng tôi lại có thể đoán được mỗi phương mỗi hướng đường đi thế nào, mà cảm giác lồng ngực mỗi lúc một nặng nề. Tôi cố gắn nén cơn khó chịu, theo người hướng dẫn đi vào căn phòng được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Vừa vào phòng, tôi đã lao lên giường nằm ôm ngực. Tô Tranh hốt hoảng hỏi tôi bị làm sao? Tôi lắc đầu từ chối trả lời, thật sự muốn lôi tên Lâm lang băm kia ra chửi một vòng, có mỗi triệu chứng này, uống bao nhiêu thuốc rồi vẫn không khỏi là sao?
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt cố gắng điều chỉnh hơi thở để cơn khó chịu này qua đi. Tô Tranh lo lắng đi đi lại lại bên giường, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, bây giờ mới hơn năm giờ chiều, chắc là nhân viên đoàn phim, tôi mở mắt ra hiệu cho Tô Tranh đi mở cửa. Thật đúng là người của đoàn phim, còn là nhân viên cấp cao nữa, đạo diễn vậy mà đến xem tôi. Tôi thấy anh ấy đến liền ngồi dậy tỏ ý xin lỗi. Thật ra tôi là diễn viên, sau khi đến đây, việc đầu tiên nên làm là đi chào hỏi đạo diễn, nhưng vì vừa nãy quá khó chịu nên chưa đi được, không ngờ anh ấy đã đến trước, tôi ngại ngùng nói:
- Thật xin lỗi đáng lý ra tôi nên đi chào hỏi đạo diễn Trương trước, nhưng lúc nãy có hơi mệt nên nằm nghỉ một chút.
Đạo diễn này họ Trương, tên đầy đủ là Trương Quân Vĩ, còn khá trẻ, sự nghiệp cũng chưa có gì nổi trội, không biết làm sao lại mời được Ngô Dật Hiên. Anh ta cũng khá khách khí, nhìn tôi lại nhìn Tô Tranh bên cạnh gật đầu cười cười, sau đó lại tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, yên yên ổn ổn xong mới lại nhìn tôi nói:
- Không sao. Dật Hiên có nói qua với tôi, có lẽ khi đến đây cô sẽ không quen, vậy nên tôi mới đích thân đến đây xem thế nào, có lẽ Dật Hiên khá hiểu về cô Trịnh.
A... Tôi thật sự muốn hét lên rồi, Ngô Dật Hiên anh ấy vậy mà nhờ đạo diễn đến đây xem tôi, chu đáo như vậy thì sau khi quay xong bộ phim này không phải là... Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp, vui đến mức cười thành tiếng luôn rồi. Tô Tranh đứng bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt hết thuốc chữa, liên tục ho khan, nhưng mà tôi có thể kìm chế được sao. Tôi nhìn đạo diễn, anh ấy cũng đang nhìn tôi, thấy tôi nhìn liền xua tay nói:
- Không sao, không sao. Tôi có thê hiểu mà, mấy cô gái nghe đến tên cậu ấy ai cũng đều như cô cả.
Tôi hết cười nổi luôn rồi, mấy cô gái? Chứng tỏ xung quanh anh ấy có không ít ong bướm đi. Tôi thở phì một hơi, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn vị đạo diễn ở đối diện, anh ta vậy mà đột nhiên đứng phắt dậy làm cái ghế phái sau ngã ra nền nhà, dứt khoát quay lưng khoát tay nói:
- Tôi đi đây, ngày mai phải quay rồi, cô nghỉ ngơi đi.
Tô Tranh như bị nghẹn cười, nhìn thấy anh ta khuất bóng liền ôm bụng nhào lên người tôi cười ha hả. Tôi dùng ánh mắt nguy nhiểm nhìn cô ấy, không biết tôi đang giận sao? Còn cười được, tri kỷ gì đây? Tô Tranh nhìn tôi nói một câu không liên quan:
- Cậu không thấy vị đạo diễn kia hết sức đáng yêu sao? không biết anh ta có cần trợ lý không nhỉ?
Tôi choáng rồi, cái quỷ gì vậy? Tô Tranh cô ấy bị nghiện làm trợ lý à, mà khoan cô ấy không nhớ bản thân đang là trợ lý của tôi sao? Tôi thở phì một cái đẩy cô ấy ra khỏi người mình, nghỉ ngơi cũng đã nghỉ ngơi xong, tôi lục tìm áo quần để đi tắm, nhưng mà... Quần áo? Tôi nhìn Tô Tranh, hỏi
- Quần áo đâu?
Tô Tranh nhìn tôi đáp tỉnh bơ:
- Trên xe.
Tôi cạn lời...
Ai mà không biết quần áo trên xe, nhưng phải gọi người mang vào chứ. Tô Tranh nhúng nhúng vai, liếc tôi một cái rồi đi ra ngoài gọi người, nhưng điều kiến tôi bất ngờ là hai vị sư phụ vậy mà đã mang hai chiếc va li của chúng tôi đợi sẵn bên ngoài. Tôi nhận va li của mình, giơ ngón tay cái về phía cô ấy. Người của Tô gia không những nề nếp mà còn rất được việc.
Chúng tôi tắm xong, tôi dẫn Tô Tranh đến phòng bếp. Tô Tranh ngạc nhiên hỏi tôi làm sao biết nhà bếp đi hướng này, tôi nhìn cô ấy nói đùa đây là nhà mình trong kiếp trước. Cô ấy đánh tôi một cái vào vai nói bớt hù dọa cô ấy đi. Tôi thật hết sức oan uổng, chỉ đùa một chút thôi mà, tôi làm sao biết được tại sao tôi lại quen thuộc với nơi này như vậy, rõ ràng kiếp trước tôi cũng là sống ở thành phố lớn nha, còn chưa từng đến một nơi như thế này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.