Chương 21: Đã Không Muốn Cho Tôi Làm Một Cô Gái Yếu Đuối Vậy Thì Bản Cô Nương Đành Phải Tập Làm Người Mặt Dày Thôi .
Tịnh Yên
06/08/2021
Tôi ngước mặt nhìn trời, bầu trời xanh trong không một gợn mây, khóe môi không tự chủ mà cười tự giễu. Người ta quả thật không xem tôi là một cô gái, còn là một cô gái có da mặt mỏng. Liệu có nên thất vọng một chút không? Tôi quay lại nhìn Ngô Dật Hiên, càng nhìn lại càng muốn mắng bản thân không có tiền đồ, sao còn có thể u mê đến vậy chứ? Mà thôi, nếu như anh đã không cho tôi mặt mũi vậy thì cứ ném nó đi, từ hôm nay phải tập cách làm người mặt dày thôi, tôi hít sâu một hơi, cố tỏ ra thản nhiên nhất có thể nhìn anh ấy cười nói:
- Nếu anh đã không ngại thì em có gì phải ngại chứ? Không phải chị Vũ Đồng đã nói sao, chuyện này với em quả thật rất hời, mong còn không được ấy chứ?
Nhìn xem ai phải sợ ai nào?
Đạo diễn nghe tôi nói xong liền ha hả cười, miệng nói tốt tốt rồi coi như xong chuyện rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy có chút khó hiểu hỏi Lê Na:
- Vậy tiền công thì sao?
Lê Na kinh ngạc nhìn tôi, làm như câu nói của tôi là một điều gì đó thật mới mẻ với cô ấy vậy. Tôi nói có gì sai à? Tăng cảnh diễn, vai diễn tăng độ khó thì phải thêm tiền công chứ?
Lê Na nói sẽ đi hỏi thăm thử xem sao, nhưng mặt thì vẫn duy trì vẻ khó hiểu như vậy. Tôi thật sự không hiểu liền nói với chị Vũ Đồng thắc mắc của mình.
Nhưng mà.. Lại đến nữa rồi.
Tôi không hiểu tại sao từ khi tôi đến với thế giới này tới giờ, có quá nhiều "Nhưng mà" xuất hiện như vậy chứ?
Chị Vũ Đồng còn chưa thoát khỏi bùa chú cười để trả lời tôi thì một giọng nói vô cùng mềm mại vang lên phía sau khiến da đầu tôi tê rần.
- Loại diễn viên vô danh như cô, dựa vào chút nhan sắc được tăng thêm vài cảnh diễn đã là rất ưu ái rồi còn đòi tăng cát xê, đúng là không biết điều.
Tôi quả thật.. Không còn lời nào để nói.
Chỉ biết quay qua nhìn chị Vũ Đồng rồi quay lại nhìn Ngô Dật Hiên, thầm mong hai người có thể giải thoát tôi khỏi ma chưởng của người này. Tôi thật sự không muốn mở miệng nói chuyện với loại người này một chút nào. Cảm giác sẽ rất mệt não nha.
Nói đi nói lại cũng thật sự cảm khái, cô ta vừa xuất hiện bùa cười của chị Vũ Đồng liền mất tác dụng ngay lập tức. Tôi thấy mặt chị ấy sa sầm như muốn đánh người tới nơi. Lại nhìn qua Ngô Dật Hiên một chút, vậy mà anh ấy vẫn điềm nhiên đọc kịch bản như không nghe thấy chuyện gì. Mặc dù thật sự đau lòng nhưng quả thật tình huống này phải nói ai thân ai sơ đều có thể thấy rõ ràng rồi.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay chị Vũ Đồng, tình cảm chị em ta chắc chắn có thể bền lâu. Mặc dù rất cảm kích chị ấy, nhưng tôi không tán thành bạo lực đâu, đành phải tự mình ra trận thôi. Mệt não thì tối về nhà lại uống thuốc bổ não vậy, dù gì thì chuyện ngày hôm qua cô ta tấn công bạo lực với tôi, tôi vẫn chưa tính sổ mà, lấy tinh thần xong tôi quay qua nhìn cô ta lạnh nhạt nói:
- Tôi không biết điều đó thì làm sao? Liên quan gì đến cô?
Tôi là ai cô ta không biết sao, bà nội nói, trong thành phố này ngoại trừ Chị Kiều Vân những người khác nếu tôi muốn cho họ mặt mũi thì cho, còn không muốn thì cứ thẳng tay mà lấy thôi. Tôi ngày thường làm người khiêm tốn, không thích lên mặt với ai, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể để một người như cô ta năm lần bảy lượt bắt nạt mình. Nói đi nói lại, hôm nay có Lê Na, nếu tôi mà còn tiếp tục ngồi chờ cô ta bắt nạt thì tối nay về nhà người có kết cục không lành chính là tôi.
Vị nhà giàu mới nổi này thấy tôi trả lời cô ta một cách thách thức như vậy thì bắt đầu phát tác. Tôi nhìn đôi mắt cô ta trừng lớn mà kinh hãi, không biết có khi nào trừng quá cỡ con ngươi sẽ rớt luôn ra ngoài không? Liền la lên:
- Cô bình tĩnh, không nên trừng mắt to như vậy? Con ngươi sẽ rớt ra ngoài đó.
A.. Tôi lại đụng phải bùa cười của chị Vũ Đồng rồi, chị ấy đã không cùng tôi tham chiến thì thôi nghe tôi nói xong còn mất hình tượng phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài, tôi nhìn mà tự cảm thán năng lực khiến người sặc nước của mình lại thăng cấp rồi, cũng không trách tôi được, cái gọi là bản năng rất khó để khống chế.
Nhưng đối diện tôi, vị kia lại bị chọc tức đến điên rồi, tức đến mức không những trừng mắt mà tay chân cũng muốn hành động theo luôn. Tôi thật không hiểu sao vị này lại thích mấy trò bạo lực thế này chứ?
Lần này tôi xem Ngô Dật Hiên còn có thể còn ngồi yên được nữa không, tôi nghĩ thầm nếu đối diện với hành động bạo lực này mà anh ấy vẫn ngồi im như vậy, không chịu ra mặt giúp tôi thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ấy luôn, không thèm để ý anh ấy nữa. Nhưng thật may làm sao ngay lúc vị kia nhào tới anh ấy kịp thời đứng dậy chắn trước mặt tôi đẩy cô ta ra, sau đó tức giận quay lại nhíu mày nhìn tôi nói một cách bực bội:
- Em không thể bớt nghịch một chút được sao?
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, cảm thấy thật oan uổng hết sức, rõ ràng tôi là người bị bắt nạt sao anh ấy có thể hằn học khó chịu với tôi như vậy? Nếu tức giận thì cũng nên là tức giận với người gây chuyện kia mới đúng chứ? Tôi nghịch ngợm chỗ nào? Tôi sai chỗ nào? Không lẽ tôi cứ phải ường mặt ra nghe người ta mỉa mai đả kích sao? Tôi tức giận, dùng hết sức lực đẩy anh ấy ra. Ngô Dật Hiên rõ ràng cũng ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nhưng lúc này ai đâu quan tâm anh ấy thế nào, bao nhiêu tức giận tôi đều chuyển sang cho vị nhà giàu mới nổi rảnh rỗi không chuyện gì đi gây sự với người khác kia, liền nhìn cô ta mắng một tràng dài:
- Cô nghĩ cô là ai, nữ phụ số một thì to tác lắm sao? Còn không phải cũng chỉ là một vai phản diện à, tôi lúc trước thà đóng vai một nô tỳ ba cảnh diễn không không thèm nhận vai này, cô không biết hay sao mà còn ở đây lên mặt. Muốn đánh tôi? Đây, tôi đứng đây nè, cô can đảm thì lên thử đi. Tôi thật muốn xem một chút cô có thể làm được gì tôi đấy.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này tôi mắng người, mắng nhiều như vậy, hung hăn như vậy. Tôi cũng không biết xung quanh mình, mọi người kinh ngạc ra sao? Có làm cho Ngô Dật Hiên sợ hãi mà chạy mất không? Chỉ biết cảm giác mắng người thật sự rất sảng khoái, còn đang định mắng thêm mấy câu thì xung quanh bỗng vang lên âm thanh gào thét của các cô gái. Theo bản năng tôi quay lại theo hướng đó xem thử có chuyện gì, chỉ thấy cách tôi tầm hai mươi bước chân có hai người đàn ông đang song song đi đến. Xung quanh họ dường như đang phát ra thứ ánh hào quang khiến người khác không mở mắt được, đến tôi nhìn quen rồi còn cảm thấy chói mắt như vậy huống hồ là người khác, thầm mắng trong lòng không việc gì hai người cứ phải cùng nhau xuất hiện sao? Có biết cảnh tượng này choáng ngợp lắm không? Muốn bao nhiêu mỹ cảm thì có bấy nhiêu mỹ cảm. Tôi thật lòng có thể hiểu cho tâm trạng hiện tại của các chị em ở đây, thầm thở dài, thay họ thấy bi thương làm sao vì tôi biết rõ giữa hai người đàn ông đó không có chỗ cho các chị em đâu.
Hai anh em cùng cha cùng mẹ, nếu như tôi là một mỹ nhân thì anh trai tôi cũng không phải là dạng vừa rồi, lại vác theo một thân khí chất cuồng vọng cỡ kia, nếu không có cô nào ngất xỉu trước anh ấy tôi mới thấy lạ. Anh ấy đi đến cách tôi hai bước chân, liếc nhìn tôi một cái, một tay đút vào trong túi quần, một tay đặt lên vai Tô Kiệt lạnh lẽo nói:
- Tôi cũng muốn xem một chút ai có can đảm đánh em ấy.
- Nếu anh đã không ngại thì em có gì phải ngại chứ? Không phải chị Vũ Đồng đã nói sao, chuyện này với em quả thật rất hời, mong còn không được ấy chứ?
Nhìn xem ai phải sợ ai nào?
Đạo diễn nghe tôi nói xong liền ha hả cười, miệng nói tốt tốt rồi coi như xong chuyện rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy có chút khó hiểu hỏi Lê Na:
- Vậy tiền công thì sao?
Lê Na kinh ngạc nhìn tôi, làm như câu nói của tôi là một điều gì đó thật mới mẻ với cô ấy vậy. Tôi nói có gì sai à? Tăng cảnh diễn, vai diễn tăng độ khó thì phải thêm tiền công chứ?
Lê Na nói sẽ đi hỏi thăm thử xem sao, nhưng mặt thì vẫn duy trì vẻ khó hiểu như vậy. Tôi thật sự không hiểu liền nói với chị Vũ Đồng thắc mắc của mình.
Nhưng mà.. Lại đến nữa rồi.
Tôi không hiểu tại sao từ khi tôi đến với thế giới này tới giờ, có quá nhiều "Nhưng mà" xuất hiện như vậy chứ?
Chị Vũ Đồng còn chưa thoát khỏi bùa chú cười để trả lời tôi thì một giọng nói vô cùng mềm mại vang lên phía sau khiến da đầu tôi tê rần.
- Loại diễn viên vô danh như cô, dựa vào chút nhan sắc được tăng thêm vài cảnh diễn đã là rất ưu ái rồi còn đòi tăng cát xê, đúng là không biết điều.
Tôi quả thật.. Không còn lời nào để nói.
Chỉ biết quay qua nhìn chị Vũ Đồng rồi quay lại nhìn Ngô Dật Hiên, thầm mong hai người có thể giải thoát tôi khỏi ma chưởng của người này. Tôi thật sự không muốn mở miệng nói chuyện với loại người này một chút nào. Cảm giác sẽ rất mệt não nha.
Nói đi nói lại cũng thật sự cảm khái, cô ta vừa xuất hiện bùa cười của chị Vũ Đồng liền mất tác dụng ngay lập tức. Tôi thấy mặt chị ấy sa sầm như muốn đánh người tới nơi. Lại nhìn qua Ngô Dật Hiên một chút, vậy mà anh ấy vẫn điềm nhiên đọc kịch bản như không nghe thấy chuyện gì. Mặc dù thật sự đau lòng nhưng quả thật tình huống này phải nói ai thân ai sơ đều có thể thấy rõ ràng rồi.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay chị Vũ Đồng, tình cảm chị em ta chắc chắn có thể bền lâu. Mặc dù rất cảm kích chị ấy, nhưng tôi không tán thành bạo lực đâu, đành phải tự mình ra trận thôi. Mệt não thì tối về nhà lại uống thuốc bổ não vậy, dù gì thì chuyện ngày hôm qua cô ta tấn công bạo lực với tôi, tôi vẫn chưa tính sổ mà, lấy tinh thần xong tôi quay qua nhìn cô ta lạnh nhạt nói:
- Tôi không biết điều đó thì làm sao? Liên quan gì đến cô?
Tôi là ai cô ta không biết sao, bà nội nói, trong thành phố này ngoại trừ Chị Kiều Vân những người khác nếu tôi muốn cho họ mặt mũi thì cho, còn không muốn thì cứ thẳng tay mà lấy thôi. Tôi ngày thường làm người khiêm tốn, không thích lên mặt với ai, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể để một người như cô ta năm lần bảy lượt bắt nạt mình. Nói đi nói lại, hôm nay có Lê Na, nếu tôi mà còn tiếp tục ngồi chờ cô ta bắt nạt thì tối nay về nhà người có kết cục không lành chính là tôi.
Vị nhà giàu mới nổi này thấy tôi trả lời cô ta một cách thách thức như vậy thì bắt đầu phát tác. Tôi nhìn đôi mắt cô ta trừng lớn mà kinh hãi, không biết có khi nào trừng quá cỡ con ngươi sẽ rớt luôn ra ngoài không? Liền la lên:
- Cô bình tĩnh, không nên trừng mắt to như vậy? Con ngươi sẽ rớt ra ngoài đó.
A.. Tôi lại đụng phải bùa cười của chị Vũ Đồng rồi, chị ấy đã không cùng tôi tham chiến thì thôi nghe tôi nói xong còn mất hình tượng phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài, tôi nhìn mà tự cảm thán năng lực khiến người sặc nước của mình lại thăng cấp rồi, cũng không trách tôi được, cái gọi là bản năng rất khó để khống chế.
Nhưng đối diện tôi, vị kia lại bị chọc tức đến điên rồi, tức đến mức không những trừng mắt mà tay chân cũng muốn hành động theo luôn. Tôi thật không hiểu sao vị này lại thích mấy trò bạo lực thế này chứ?
Lần này tôi xem Ngô Dật Hiên còn có thể còn ngồi yên được nữa không, tôi nghĩ thầm nếu đối diện với hành động bạo lực này mà anh ấy vẫn ngồi im như vậy, không chịu ra mặt giúp tôi thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ấy luôn, không thèm để ý anh ấy nữa. Nhưng thật may làm sao ngay lúc vị kia nhào tới anh ấy kịp thời đứng dậy chắn trước mặt tôi đẩy cô ta ra, sau đó tức giận quay lại nhíu mày nhìn tôi nói một cách bực bội:
- Em không thể bớt nghịch một chút được sao?
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, cảm thấy thật oan uổng hết sức, rõ ràng tôi là người bị bắt nạt sao anh ấy có thể hằn học khó chịu với tôi như vậy? Nếu tức giận thì cũng nên là tức giận với người gây chuyện kia mới đúng chứ? Tôi nghịch ngợm chỗ nào? Tôi sai chỗ nào? Không lẽ tôi cứ phải ường mặt ra nghe người ta mỉa mai đả kích sao? Tôi tức giận, dùng hết sức lực đẩy anh ấy ra. Ngô Dật Hiên rõ ràng cũng ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nhưng lúc này ai đâu quan tâm anh ấy thế nào, bao nhiêu tức giận tôi đều chuyển sang cho vị nhà giàu mới nổi rảnh rỗi không chuyện gì đi gây sự với người khác kia, liền nhìn cô ta mắng một tràng dài:
- Cô nghĩ cô là ai, nữ phụ số một thì to tác lắm sao? Còn không phải cũng chỉ là một vai phản diện à, tôi lúc trước thà đóng vai một nô tỳ ba cảnh diễn không không thèm nhận vai này, cô không biết hay sao mà còn ở đây lên mặt. Muốn đánh tôi? Đây, tôi đứng đây nè, cô can đảm thì lên thử đi. Tôi thật muốn xem một chút cô có thể làm được gì tôi đấy.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này tôi mắng người, mắng nhiều như vậy, hung hăn như vậy. Tôi cũng không biết xung quanh mình, mọi người kinh ngạc ra sao? Có làm cho Ngô Dật Hiên sợ hãi mà chạy mất không? Chỉ biết cảm giác mắng người thật sự rất sảng khoái, còn đang định mắng thêm mấy câu thì xung quanh bỗng vang lên âm thanh gào thét của các cô gái. Theo bản năng tôi quay lại theo hướng đó xem thử có chuyện gì, chỉ thấy cách tôi tầm hai mươi bước chân có hai người đàn ông đang song song đi đến. Xung quanh họ dường như đang phát ra thứ ánh hào quang khiến người khác không mở mắt được, đến tôi nhìn quen rồi còn cảm thấy chói mắt như vậy huống hồ là người khác, thầm mắng trong lòng không việc gì hai người cứ phải cùng nhau xuất hiện sao? Có biết cảnh tượng này choáng ngợp lắm không? Muốn bao nhiêu mỹ cảm thì có bấy nhiêu mỹ cảm. Tôi thật lòng có thể hiểu cho tâm trạng hiện tại của các chị em ở đây, thầm thở dài, thay họ thấy bi thương làm sao vì tôi biết rõ giữa hai người đàn ông đó không có chỗ cho các chị em đâu.
Hai anh em cùng cha cùng mẹ, nếu như tôi là một mỹ nhân thì anh trai tôi cũng không phải là dạng vừa rồi, lại vác theo một thân khí chất cuồng vọng cỡ kia, nếu không có cô nào ngất xỉu trước anh ấy tôi mới thấy lạ. Anh ấy đi đến cách tôi hai bước chân, liếc nhìn tôi một cái, một tay đút vào trong túi quần, một tay đặt lên vai Tô Kiệt lạnh lẽo nói:
- Tôi cũng muốn xem một chút ai có can đảm đánh em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.