Quyển 1 - Chương 1: Quyển 1 - Chương 1
A Tử
07/12/2021
Từ hồi còn nhỏ xíu xiu, Quân Huyền đã bị mẹ nói là không có duyên với tiền bạc. Thế nên sau khi qua đời, bà chỉ để lại cho cậu một cây bút vẽ mắt tầm thường, được cho cũng không ai nhận.
Đối với người ta, cây bút ấy là thứ vô giá trị. Trong lòng Quân Huyền, nó là báu vật ngàn vàng không thể đổi lấy. Thi thoảng cậu sẽ cầm nó ra ngắm mà nhớ nhung mẹ.
Cậu lên núi Trữ Linh đến nay là năm thứ ba rồi, không biết cỏ trên mộ mẹ mọc có cao lắm không.
Núi Trữ Linh trông từ xa như một ụ cát xanh lá bị đùn ra biển, ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào êm dịu. Sư phụ của Quân Huyền là một tiền bối cao niên thoái ẩn giang hồ cư ngụ trên núi này, râu tóc người bạc phơ giống như tiên ông đi mây về gió.
"Sư huynh." Thanh Đàm ló cái đầu vô, tì thân thể nhỏ bé uể oải vào cạnh cửa nhà trúc, mếu máo nói: "Thùng tắm cao quá, đệ không với tới để đổ nước..."
Quân Huyền cất bút vẽ, đứng dậy đáp: "Để huynh làm cho."
Thanh Đàm dụi dụi khóe mắt hồng hồng, vươn tay cầm tay sư huynh. Nhóc mới được nhặt về một tháng nay, mấy ngày đầu chỉ biết chui vào trong chăn nằm khóc nức nở, sau đó thì bị sư phụ hung dữ lôi ra khỏi phòng bắt học vu thuật.
Quân Huyền xắn hai ống tay áo lên vai, tháo vát nâng nắp lu cao đến tận sống mũi mình xuống rồi bắt đầu cầm gáo múc nước vào chậu, ôm chậu vòng đi vòng lại đổ đầy thùng tắm.
Tiếng nước sóng sánh hòa lẫn với âm thanh thút thít nho nhỏ của Thanh Đàm. Nhóc cởi áo ra, để lộ hai cánh tay đầy vết rắn cắn. Đôi chỗ sưng lên to nhỏ, màu da chuyển thành thâm tím đáng sợ.
Quân Huyền ngồi quỳ đun nước, thấy thương quá hỏi: "Đệ có cần huynh lấy thuốc bôi ngoài da không?"
Thanh Đàm nhắm tịt mắt lắc đầu nguây nguẩy: "Không được! Sư phụ nói nếu lại làm sai thì sẽ bắt đệ làm lại!"
Người học vu thuật thì phải chịu được nhiều loại độc vật khác nhau. Thanh Đàm vừa xuýt xoa ôm vai vừa chậm rì rì bước vào thùng tắm, nước đánh vào mình mẩy đau quá thì lại đứng bật dậy.
Quân Huyền kê chậu nước trên vai, chờ sư đệ vừa đứng vừa ngồi rề rà ngâm mình vào nước: "Huynh đổ nước lên đầu đệ nhé?"
Thanh Đàm đột nhiên bật khóc tu tu: "Đệ đau quá... Hức, đệ đau quá... Đau không cử động được luôn... Sư huynh tắm cho đệ đi..."
Xoạch! Một thiếu nữ xinh xắn chợt đạp mạnh cửa ra, hung dữ mắng: "Khóc lóc cái gì mà lắm thế! Khi lão nương bị ném vào hố rắn còn chưa khóc nhiều như ngươi! Có nín đi không? Hay muốn bơi trong hố rắn?"
Thanh Đàm sợ hết hồn, lắc đầu thu mình, đáp liên thanh: "Dạ không, dạ không, dạ không..."
"Hừ! Nam nhi mà yếu đuối gì đâu!" Thiếu nữ xắn tay áo bước vào. Nàng dùng trâm anh có hai sợi tua dài chấm gót vấn tóc, trang trí trên trâm anh một con hồ điệp màu đen rất to. Váy áo trên thân đỏ rực như hỷ phục, ống tay áo đặc biệt dài và rộng. Từ trong đó, vài con lam điệp dập dìu bay ra, sau đuôi mơ hồ rải bụi phấn lấp lánh.
Nàng tiến đến ấn vai đồ đệ nhỏ vào nước, Thanh Đàm sợ quá khóc toáng lên. Hoa Tiên Tử đau đầu bịt miệng nó: "Im coi! Ta có dạy ngươi Sư Tử Hống đâu mà to mồm thế!"
Rồi nàng dùng ngón trỏ đặt một con bướm xanh lên vết sưng của nó. Lam điệp rũ cánh ôm lấy vết sưng một chốc rồi vỡ tan thành xác khô.
Thanh Đàm chợt thấy hết đau thì ngưỡng mộ la lên: "Lợi hại! Sư phụ lợi hại quá! Sư phụ dạy con cái này đi, mình đừng chơi với rắn nữa. Đi, đi mà, sư phụ xinh đẹp của con..."
Hoa Tiên Tử cốc đầu nhóc, trừng mắt mắng: "Chơi với rắn còn không xong thì nằm mơ ngươi mới nuôi được Ngải điệp!"
Nàng tiếp tục đặt thêm mấy con bướm nữa lên mình đồ đệ, dỗ nó nín khóc rồi cố ý cầm chậu nước trong tay Quân Huyền đổ cái ào xuống đỉnh đầu khiến nó sặc đến đỏ mắt.
Quân Huyền mỉm cười nhặt y phục bẩn của sư đệ bỏ vào sọt rồi định ôm sọt ra bờ sông giặt, bỗng bị Hoa Tiên Tử gọi lại: "Để việc đó sau. Lão yêu quái kia đang chờ khách từ xa đến, con pha trà sẵn đi."
Khách? Đây là lần đầu tiên núi Trữ Linh có khách, Quân Huyền hơi chút ngạc nhiên đáp: "Vâng, sư cô."
Cây trà mọc trên núi Trữ Linh khá nhiều, dù không phải loại trà quý giá nhưng được pha đúng cách thì cũng đủ thơm ngon.
Khi Quân Huyền bê trà vào thì thấy sư phụ đang mang vẻ suy nghĩ lắm nhíu chặt mày, cậu gọi hai lần, người mới phản ứng: "Ừ, đặt lên bàn đi."
"Người... cảm thấy không khỏe sao, sư phụ?" Quân Huyền cẩn thận hỏi.
"Không." Yến Sở vén tay áo nâng chén trà, trầm ngâm lắc đầu: "Ta chỉ đang nghĩ... người đến không có ý tốt."
Một giọng cười khàn như xát cát tức thì vang lên. "Sinh Kiếm tiền bối xin đừng nói vậy. Năm ấy ở địa vực, tiền bối cứu bổn tọa một mạng, bổn tọa vẫn chưa báo đáp. Hôm nay mặt dày đến đây, bổn tọa còn đang trăn trở suy nghĩ cách lấy lòng tiền bối này."
Quân Huyền sửng sốt thấy thấy một nam tử cường tráng cúi đầu bước qua cửa, từ trước đến nay cậu chưa từng thấy ai cao lớn đến vậy. Gã như một người khổng lồ với râu và tóc bị cháy nắng được tết thành bím ở phần đuôi, cổ quàng một bộ lông thú.
Mắt ánh màu xanh lam đậm. Khẩu âm khác lạ.
Không phải người đồng tộc.
Vô thức nhớ lại cái chết của mẹ, Quân Huyền suýt không kiềm chế được sát khí, cúi đầu thở dồn dập.
Yến Sở nghe vậy, gật đầu: "Tốt. Ngươi quay lưng lại. Đi thẳng. Không tiễn. Ta rất vui."
Tát Phục nhe răng cười, phóng khoáng đặt mông xuống ghế uống mấy hớp trà liên tục: "Tiền bối đã dọn sẵn trà bánh, bổn tọa mà bỏ đi luôn không phải là vô phép tắc quá sao?"
"Ưm..." Một tiếng rên vang lên cùng giọng lèm nhèm nhỏ xíu. "Lông lá ồn quá đi..."
"Ui da!" Tát Phục che chắn gáy: "Nhả ra. Nhả ra mau. Đứa nhỏ này, học ai mà cứ không vừa ý việc gì là cắn người vậy?"
"Oáp..." Một mái tóc đen ló ra khỏi khăn quàng lông thú của gã.
Lúc này Quân Huyền mới phát hiện trên lưng người khổng lồ còn cõng một đứa bé nữa.
Một bé gái.
Nữ hài nắm tóc gã, giật mình nhìn quanh hỏi: "Đây là đâu? Ta mới ngủ có một giấc mà bị đưa đi đâu rồi? Lông lá, lông lá, cái nơi tồi tàn này là đâu?"
"Cửu Điệp, yên coi." Tát Phục bị vỗ đầu đến chóng mặt, lôi đứa trẻ trên lưng xuống xách bên eo.
"Á! Lông lá! Thả ta xuống!" Một đôi chân thon nhỏ trắng nõn thò ra giãy giụa đá đá người khổng lồ.
Quân Huyền đỏ ửng mặt quay phắt đầu đi. Một đường nghĩ, nữ nhi kiểu gì lại mặc váy ngắn như vậy; đường kia nghĩ, thật thiếu lễ phép, mò đến nhà người ta ăn uống mà còn chê bai.
Yến Sở cũng nhăn mày bẻ một miếng bánh, búng chuẩn xác vào cái miệng lắm lời của nữ hài. Cửu Điệp sững lại chốc lát, nhai nhai nhai rồi sáng mắt hỏi: "Bánh gì mà ngon vậy? Lông lá, ta muốn ăn nữa!"
Tát Phục bất đắc dĩ đặt Cửu Điệp xuống nhưng không thả nó tự do ngay mà nghiêm mặt nói: "Tiền bối này là người có ân với bổn tọa. Điệp Nhi trước tiên chào hỏi đàng hoàng rồi tính tiếp."
Cửu Điệp vuốt chiếc váy nhăn nhúm rũ xuống đầu gối, ngoan ngoãn nói: "Điệp Nhi kính chào tiền bối ạ. Cảm ơn tiền bối vì đã giúp đỡ lông lá bá bá của Điệp Nhi."
Miệng thì nói năng ngọt ngào nhưng mắt nó lại dán chặt vào đĩa bánh.
Yến Sở kìm nén kích động muốn đuổi người, hắng giọng nói với đồ đệ: "Quân Huyền, cầm đĩa bánh ra ngoài với tiểu muội để chúng ta riêng tư."
"Vâng thưa sư phụ." Quân Huyền cố gắng không nhìn vào đôi chân của Cửu Điệp mà nâng đĩa bánh mời nữ hài ra ngoài.
Cửu Điệp chạy theo, trực tiếp nắm lấy tay Quân Huyền khiến cậu suýt đánh rơi đĩa bánh, mặt lại đỏ bừng.
Nam, nam, nam... Nam nữ thụ thụ bất thân!
Nữ hài vô tư nhoẻn cười tươi tắn.
Tát Phục thấy đứa nhỏ rắc rối đi xa rồi mới thở phào được, rót thêm trà, nói: "Đồ đệ của tiền bối... sát tâm có vẻ hơi nặng."
Yến Sở gật đầu, cũng nâng trà lên uống: "Đối với ngươi thôi."
"Bổn tọa đã làm gì đâu?"
"Ta nhặt được Quân Huyền sau vụ việc ở địa vực năm đó. Mẹ nó và nó làm việc trong một gánh hát lưu động đi khắp nơi từ trong nước ra ngoài nước. Lúc ta ngang qua thì gánh hát gặp phải một toán cướp sa mạc, mẹ Quân Huyền bị tên thủ lĩnh dị tộc to lớn tương tự ngươi chặt đôi ngay trước mặt nó."
"Cảnh tượng đó quả thật là kinh khủng với một đứa trẻ."
"Hừm... ngay lập tức Quân Huyền đã rút thanh đoản kiếm trên thắt lưng xác của trưởng gánh hát mà lao đến đâm tới tấp vào chân gã kia. Gã không chết nhưng ta tin chân gã bị phế hoàn toàn rồi." Yến Sở vuốt râu: "Khi ấy, nó mới sáu tuổi."
Tát Phục nhếch mép vỗ tay: "Có tiền đồ!"
"Trong suy nghĩ của dị tộc các ngươi thôi." Yến Sở nhăn mày lắc đầu: "Dễ tẩu hỏa nhập ma."
"Thế," Ông chặt lưỡi hỏi, "ngươi vác xác đến đây làm gì?"
Tát Phục khép hai tay vào nhau, trầm mặc hồi lâu rồi nắm tay đáp: "Một lời thực sự rất khó nói hết. Bổn tọa chỉ muốn nhờ vả tiền bối lần -..."
"Cửa đằng kia. Mở sẵn. Cút đi."
Tát Phục vội thành thật: "Thủy gia đang gặp rắc rối với hoàng thất Điệp Cách!"
"Chuyện đó thì liên quan gì đến Hoan Lạc cốc mà tận bốn vị đường chủ phải hộ tống ngươi tới đây?"
"Không phải bổn tọa, họ cùng với bổn tọa hộ tống Cửu Điệp."
"Đứa bé đó làm sao?"
"Nó là con lai với con lai." Tát Phục hơi cúi đầu mạnh tay bóp trán, mãi mới day dứt nói thêm: "Và... là con trai của bổn tọa."
Yến Sở ngẩn ra đoạn trừng mắt nhìn chằm chằm vào gã dị tộc trước mặt, hạ giọng nghiến răng hỏi: "Ngươi phá vỡ giao ước giữa Hoan Lạc cốc và Địa thành? Ngươi đã làm cái gì?"
Tát Phục siết đấm tay, đáp: "Người sinh ra Cửu Điệp là công chúa thứ chín của vương hoàng."
Công chúa mang thai con của con lai.
Thế nên Cửu Điệp mới phải đóng giả nữ. Bằng không thì nó đã bị bóp chết từ khi mới lọt lòng mẹ rồi.
Yến Sở không còn lời nào để nói, tức giận cắn răng trừng mắt nhìn tên khốn nạn trước mắt.
Tát Phục cũng tự biết bản thân khốn nạn khi vì một phút nông nổi mà gây ra rắc rối lớn đến mức này, nâng hai tay vuốt mặt để bình tâm lại mới nói tiếp: "Sinh Kiếm tiền bối, bổn tọa thực sự rất cần ngài giúp đỡ. Bổn tọa không thể để mẹ của Cửu Điệp chịu phạt một mình, cũng không thể để Thủy gia gánh hết mọi hậu quả của chuyện này. Bổn tọa muốn gửi Cửu Điệp lánh mặt ở đây một thời gian đến khi sóng yên biển lặng, người của cốc sẽ đón nó đi."
"Rồi sao! Tiếp theo sao nữa!" Yến Sở tức giận run người, cực kỳ muốn rút kiếm băm nhỏ Tát Phục, quát mắng: "Ngươi đem nó đến, vứt nó ở đây cho ta trông, để nó ngây ngốc chờ được đón đi để giáng vào mặt nó tin về cái chết thê thảm của cha mẹ từ đời tám hoánh vì nó sao? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của nó chút nào chưa? Hay chỉ biết thỏa mãn phần thân dưới rồi vô trách nhiệm đi chết cho xong chuyện?
"Còn Thủy gia, ngươi nghĩ Thủy gia bị ngươi làm liên lụy vào một rắc rối lớn đến mức này thì sẽ để Cửu Điệp được yên ổn sao?"
Cốp!
Tát Phục trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh, tiếng vang đánh tan phần nào cơn giận của Yến Sở, khẩn nài nói: "Ta quả thật không bằng trâu chó súc sinh, cặn bã rác rưởi khi vì không kiềm chế được dục vọng mà gây ra việc lớn đến mức này! Nhưng đến nay mọi sự không thể xoay sở kịp nữa rồi! Ta thà chết một cách nhục nhã, đau đớn nhất còn hơn để Hoan Lạc cốc đã cố gắng tồn tại suốt bao năm bị đánh đổ trong tay mình! Tiền bối, ta cầu xin ngài!"
Tộc Điệp Cách vốn có hủ tục kỵ con lai, Hoan Lạc cốc lại là nơi chứa chấp và nuôi dưỡng bao nhiêu đứa trẻ lai với ngoại tộc. Địa thành nằm dưới sự cai trị của hoàng thất đã luôn gai mắt Hoan Lạc cốc, hận không thể tiêu diệt. Dù Hoan Lạc cốc nhỏ nhưng lại hơn Địa thành ở chỗ giao thiệp rất nhiều với ngoại tộc và các nước lớn xung quanh, nên Địa thành không thể tùy tiện động vào.
Địa thành nhìn Hoan Lạc cốc như một đống rác, Hoan Lạc cốc cũng coi Địa thành như một bãi phân.
Đôi bên ngầm giao ước không xâm phạm lãnh thổ của nhau.
Mà gã khốn này thân là Hoan Lạc cốc chủ lại đi phát sinh quan hệ với hoàng thất.
Hại mẹ, hại con. Liên lụy toàn bộ Hoan Lạc cốc. Thủy gia cũng chịu vạ lây.
Máu từ giữa trán Tát Phục rẽ thành hai dòng chảy xuống cằm. "Xin ngài, ta chỉ muốn Cửu Điệp được bình an mạnh khỏe lớn lên."
Gã khổng lồ khẩn thiết nài.
Yến Sở ngẩng đầu, thấy bốn vị đường chủ cũng bước vào quỳ xuống.
Hoa Tiên Tử khoanh tay tựa vào cánh cửa, làm như bâng quơ nói với bạn già: "Đồ đệ ngoan của ngươi chưa gì đã cõng con gái nhà người ta trên lưng rồi."
Yến Sở lườm Hoa Tiên Tử, nhìn năm người đang quỳ, rốt cuộc chấp thuận.
Trước khi rời đi, Tát Phục còn đứng lại nói: "Giả như... giả như người của Thủy gia thực sự có thể tìm đến đây, xin hai vị tiền bối, bằng mọi giá, đừng để Cửu Điệp rơi vào tay họ."
Đối với người ta, cây bút ấy là thứ vô giá trị. Trong lòng Quân Huyền, nó là báu vật ngàn vàng không thể đổi lấy. Thi thoảng cậu sẽ cầm nó ra ngắm mà nhớ nhung mẹ.
Cậu lên núi Trữ Linh đến nay là năm thứ ba rồi, không biết cỏ trên mộ mẹ mọc có cao lắm không.
Núi Trữ Linh trông từ xa như một ụ cát xanh lá bị đùn ra biển, ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào êm dịu. Sư phụ của Quân Huyền là một tiền bối cao niên thoái ẩn giang hồ cư ngụ trên núi này, râu tóc người bạc phơ giống như tiên ông đi mây về gió.
"Sư huynh." Thanh Đàm ló cái đầu vô, tì thân thể nhỏ bé uể oải vào cạnh cửa nhà trúc, mếu máo nói: "Thùng tắm cao quá, đệ không với tới để đổ nước..."
Quân Huyền cất bút vẽ, đứng dậy đáp: "Để huynh làm cho."
Thanh Đàm dụi dụi khóe mắt hồng hồng, vươn tay cầm tay sư huynh. Nhóc mới được nhặt về một tháng nay, mấy ngày đầu chỉ biết chui vào trong chăn nằm khóc nức nở, sau đó thì bị sư phụ hung dữ lôi ra khỏi phòng bắt học vu thuật.
Quân Huyền xắn hai ống tay áo lên vai, tháo vát nâng nắp lu cao đến tận sống mũi mình xuống rồi bắt đầu cầm gáo múc nước vào chậu, ôm chậu vòng đi vòng lại đổ đầy thùng tắm.
Tiếng nước sóng sánh hòa lẫn với âm thanh thút thít nho nhỏ của Thanh Đàm. Nhóc cởi áo ra, để lộ hai cánh tay đầy vết rắn cắn. Đôi chỗ sưng lên to nhỏ, màu da chuyển thành thâm tím đáng sợ.
Quân Huyền ngồi quỳ đun nước, thấy thương quá hỏi: "Đệ có cần huynh lấy thuốc bôi ngoài da không?"
Thanh Đàm nhắm tịt mắt lắc đầu nguây nguẩy: "Không được! Sư phụ nói nếu lại làm sai thì sẽ bắt đệ làm lại!"
Người học vu thuật thì phải chịu được nhiều loại độc vật khác nhau. Thanh Đàm vừa xuýt xoa ôm vai vừa chậm rì rì bước vào thùng tắm, nước đánh vào mình mẩy đau quá thì lại đứng bật dậy.
Quân Huyền kê chậu nước trên vai, chờ sư đệ vừa đứng vừa ngồi rề rà ngâm mình vào nước: "Huynh đổ nước lên đầu đệ nhé?"
Thanh Đàm đột nhiên bật khóc tu tu: "Đệ đau quá... Hức, đệ đau quá... Đau không cử động được luôn... Sư huynh tắm cho đệ đi..."
Xoạch! Một thiếu nữ xinh xắn chợt đạp mạnh cửa ra, hung dữ mắng: "Khóc lóc cái gì mà lắm thế! Khi lão nương bị ném vào hố rắn còn chưa khóc nhiều như ngươi! Có nín đi không? Hay muốn bơi trong hố rắn?"
Thanh Đàm sợ hết hồn, lắc đầu thu mình, đáp liên thanh: "Dạ không, dạ không, dạ không..."
"Hừ! Nam nhi mà yếu đuối gì đâu!" Thiếu nữ xắn tay áo bước vào. Nàng dùng trâm anh có hai sợi tua dài chấm gót vấn tóc, trang trí trên trâm anh một con hồ điệp màu đen rất to. Váy áo trên thân đỏ rực như hỷ phục, ống tay áo đặc biệt dài và rộng. Từ trong đó, vài con lam điệp dập dìu bay ra, sau đuôi mơ hồ rải bụi phấn lấp lánh.
Nàng tiến đến ấn vai đồ đệ nhỏ vào nước, Thanh Đàm sợ quá khóc toáng lên. Hoa Tiên Tử đau đầu bịt miệng nó: "Im coi! Ta có dạy ngươi Sư Tử Hống đâu mà to mồm thế!"
Rồi nàng dùng ngón trỏ đặt một con bướm xanh lên vết sưng của nó. Lam điệp rũ cánh ôm lấy vết sưng một chốc rồi vỡ tan thành xác khô.
Thanh Đàm chợt thấy hết đau thì ngưỡng mộ la lên: "Lợi hại! Sư phụ lợi hại quá! Sư phụ dạy con cái này đi, mình đừng chơi với rắn nữa. Đi, đi mà, sư phụ xinh đẹp của con..."
Hoa Tiên Tử cốc đầu nhóc, trừng mắt mắng: "Chơi với rắn còn không xong thì nằm mơ ngươi mới nuôi được Ngải điệp!"
Nàng tiếp tục đặt thêm mấy con bướm nữa lên mình đồ đệ, dỗ nó nín khóc rồi cố ý cầm chậu nước trong tay Quân Huyền đổ cái ào xuống đỉnh đầu khiến nó sặc đến đỏ mắt.
Quân Huyền mỉm cười nhặt y phục bẩn của sư đệ bỏ vào sọt rồi định ôm sọt ra bờ sông giặt, bỗng bị Hoa Tiên Tử gọi lại: "Để việc đó sau. Lão yêu quái kia đang chờ khách từ xa đến, con pha trà sẵn đi."
Khách? Đây là lần đầu tiên núi Trữ Linh có khách, Quân Huyền hơi chút ngạc nhiên đáp: "Vâng, sư cô."
Cây trà mọc trên núi Trữ Linh khá nhiều, dù không phải loại trà quý giá nhưng được pha đúng cách thì cũng đủ thơm ngon.
Khi Quân Huyền bê trà vào thì thấy sư phụ đang mang vẻ suy nghĩ lắm nhíu chặt mày, cậu gọi hai lần, người mới phản ứng: "Ừ, đặt lên bàn đi."
"Người... cảm thấy không khỏe sao, sư phụ?" Quân Huyền cẩn thận hỏi.
"Không." Yến Sở vén tay áo nâng chén trà, trầm ngâm lắc đầu: "Ta chỉ đang nghĩ... người đến không có ý tốt."
Một giọng cười khàn như xát cát tức thì vang lên. "Sinh Kiếm tiền bối xin đừng nói vậy. Năm ấy ở địa vực, tiền bối cứu bổn tọa một mạng, bổn tọa vẫn chưa báo đáp. Hôm nay mặt dày đến đây, bổn tọa còn đang trăn trở suy nghĩ cách lấy lòng tiền bối này."
Quân Huyền sửng sốt thấy thấy một nam tử cường tráng cúi đầu bước qua cửa, từ trước đến nay cậu chưa từng thấy ai cao lớn đến vậy. Gã như một người khổng lồ với râu và tóc bị cháy nắng được tết thành bím ở phần đuôi, cổ quàng một bộ lông thú.
Mắt ánh màu xanh lam đậm. Khẩu âm khác lạ.
Không phải người đồng tộc.
Vô thức nhớ lại cái chết của mẹ, Quân Huyền suýt không kiềm chế được sát khí, cúi đầu thở dồn dập.
Yến Sở nghe vậy, gật đầu: "Tốt. Ngươi quay lưng lại. Đi thẳng. Không tiễn. Ta rất vui."
Tát Phục nhe răng cười, phóng khoáng đặt mông xuống ghế uống mấy hớp trà liên tục: "Tiền bối đã dọn sẵn trà bánh, bổn tọa mà bỏ đi luôn không phải là vô phép tắc quá sao?"
"Ưm..." Một tiếng rên vang lên cùng giọng lèm nhèm nhỏ xíu. "Lông lá ồn quá đi..."
"Ui da!" Tát Phục che chắn gáy: "Nhả ra. Nhả ra mau. Đứa nhỏ này, học ai mà cứ không vừa ý việc gì là cắn người vậy?"
"Oáp..." Một mái tóc đen ló ra khỏi khăn quàng lông thú của gã.
Lúc này Quân Huyền mới phát hiện trên lưng người khổng lồ còn cõng một đứa bé nữa.
Một bé gái.
Nữ hài nắm tóc gã, giật mình nhìn quanh hỏi: "Đây là đâu? Ta mới ngủ có một giấc mà bị đưa đi đâu rồi? Lông lá, lông lá, cái nơi tồi tàn này là đâu?"
"Cửu Điệp, yên coi." Tát Phục bị vỗ đầu đến chóng mặt, lôi đứa trẻ trên lưng xuống xách bên eo.
"Á! Lông lá! Thả ta xuống!" Một đôi chân thon nhỏ trắng nõn thò ra giãy giụa đá đá người khổng lồ.
Quân Huyền đỏ ửng mặt quay phắt đầu đi. Một đường nghĩ, nữ nhi kiểu gì lại mặc váy ngắn như vậy; đường kia nghĩ, thật thiếu lễ phép, mò đến nhà người ta ăn uống mà còn chê bai.
Yến Sở cũng nhăn mày bẻ một miếng bánh, búng chuẩn xác vào cái miệng lắm lời của nữ hài. Cửu Điệp sững lại chốc lát, nhai nhai nhai rồi sáng mắt hỏi: "Bánh gì mà ngon vậy? Lông lá, ta muốn ăn nữa!"
Tát Phục bất đắc dĩ đặt Cửu Điệp xuống nhưng không thả nó tự do ngay mà nghiêm mặt nói: "Tiền bối này là người có ân với bổn tọa. Điệp Nhi trước tiên chào hỏi đàng hoàng rồi tính tiếp."
Cửu Điệp vuốt chiếc váy nhăn nhúm rũ xuống đầu gối, ngoan ngoãn nói: "Điệp Nhi kính chào tiền bối ạ. Cảm ơn tiền bối vì đã giúp đỡ lông lá bá bá của Điệp Nhi."
Miệng thì nói năng ngọt ngào nhưng mắt nó lại dán chặt vào đĩa bánh.
Yến Sở kìm nén kích động muốn đuổi người, hắng giọng nói với đồ đệ: "Quân Huyền, cầm đĩa bánh ra ngoài với tiểu muội để chúng ta riêng tư."
"Vâng thưa sư phụ." Quân Huyền cố gắng không nhìn vào đôi chân của Cửu Điệp mà nâng đĩa bánh mời nữ hài ra ngoài.
Cửu Điệp chạy theo, trực tiếp nắm lấy tay Quân Huyền khiến cậu suýt đánh rơi đĩa bánh, mặt lại đỏ bừng.
Nam, nam, nam... Nam nữ thụ thụ bất thân!
Nữ hài vô tư nhoẻn cười tươi tắn.
Tát Phục thấy đứa nhỏ rắc rối đi xa rồi mới thở phào được, rót thêm trà, nói: "Đồ đệ của tiền bối... sát tâm có vẻ hơi nặng."
Yến Sở gật đầu, cũng nâng trà lên uống: "Đối với ngươi thôi."
"Bổn tọa đã làm gì đâu?"
"Ta nhặt được Quân Huyền sau vụ việc ở địa vực năm đó. Mẹ nó và nó làm việc trong một gánh hát lưu động đi khắp nơi từ trong nước ra ngoài nước. Lúc ta ngang qua thì gánh hát gặp phải một toán cướp sa mạc, mẹ Quân Huyền bị tên thủ lĩnh dị tộc to lớn tương tự ngươi chặt đôi ngay trước mặt nó."
"Cảnh tượng đó quả thật là kinh khủng với một đứa trẻ."
"Hừm... ngay lập tức Quân Huyền đã rút thanh đoản kiếm trên thắt lưng xác của trưởng gánh hát mà lao đến đâm tới tấp vào chân gã kia. Gã không chết nhưng ta tin chân gã bị phế hoàn toàn rồi." Yến Sở vuốt râu: "Khi ấy, nó mới sáu tuổi."
Tát Phục nhếch mép vỗ tay: "Có tiền đồ!"
"Trong suy nghĩ của dị tộc các ngươi thôi." Yến Sở nhăn mày lắc đầu: "Dễ tẩu hỏa nhập ma."
"Thế," Ông chặt lưỡi hỏi, "ngươi vác xác đến đây làm gì?"
Tát Phục khép hai tay vào nhau, trầm mặc hồi lâu rồi nắm tay đáp: "Một lời thực sự rất khó nói hết. Bổn tọa chỉ muốn nhờ vả tiền bối lần -..."
"Cửa đằng kia. Mở sẵn. Cút đi."
Tát Phục vội thành thật: "Thủy gia đang gặp rắc rối với hoàng thất Điệp Cách!"
"Chuyện đó thì liên quan gì đến Hoan Lạc cốc mà tận bốn vị đường chủ phải hộ tống ngươi tới đây?"
"Không phải bổn tọa, họ cùng với bổn tọa hộ tống Cửu Điệp."
"Đứa bé đó làm sao?"
"Nó là con lai với con lai." Tát Phục hơi cúi đầu mạnh tay bóp trán, mãi mới day dứt nói thêm: "Và... là con trai của bổn tọa."
Yến Sở ngẩn ra đoạn trừng mắt nhìn chằm chằm vào gã dị tộc trước mặt, hạ giọng nghiến răng hỏi: "Ngươi phá vỡ giao ước giữa Hoan Lạc cốc và Địa thành? Ngươi đã làm cái gì?"
Tát Phục siết đấm tay, đáp: "Người sinh ra Cửu Điệp là công chúa thứ chín của vương hoàng."
Công chúa mang thai con của con lai.
Thế nên Cửu Điệp mới phải đóng giả nữ. Bằng không thì nó đã bị bóp chết từ khi mới lọt lòng mẹ rồi.
Yến Sở không còn lời nào để nói, tức giận cắn răng trừng mắt nhìn tên khốn nạn trước mắt.
Tát Phục cũng tự biết bản thân khốn nạn khi vì một phút nông nổi mà gây ra rắc rối lớn đến mức này, nâng hai tay vuốt mặt để bình tâm lại mới nói tiếp: "Sinh Kiếm tiền bối, bổn tọa thực sự rất cần ngài giúp đỡ. Bổn tọa không thể để mẹ của Cửu Điệp chịu phạt một mình, cũng không thể để Thủy gia gánh hết mọi hậu quả của chuyện này. Bổn tọa muốn gửi Cửu Điệp lánh mặt ở đây một thời gian đến khi sóng yên biển lặng, người của cốc sẽ đón nó đi."
"Rồi sao! Tiếp theo sao nữa!" Yến Sở tức giận run người, cực kỳ muốn rút kiếm băm nhỏ Tát Phục, quát mắng: "Ngươi đem nó đến, vứt nó ở đây cho ta trông, để nó ngây ngốc chờ được đón đi để giáng vào mặt nó tin về cái chết thê thảm của cha mẹ từ đời tám hoánh vì nó sao? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của nó chút nào chưa? Hay chỉ biết thỏa mãn phần thân dưới rồi vô trách nhiệm đi chết cho xong chuyện?
"Còn Thủy gia, ngươi nghĩ Thủy gia bị ngươi làm liên lụy vào một rắc rối lớn đến mức này thì sẽ để Cửu Điệp được yên ổn sao?"
Cốp!
Tát Phục trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh, tiếng vang đánh tan phần nào cơn giận của Yến Sở, khẩn nài nói: "Ta quả thật không bằng trâu chó súc sinh, cặn bã rác rưởi khi vì không kiềm chế được dục vọng mà gây ra việc lớn đến mức này! Nhưng đến nay mọi sự không thể xoay sở kịp nữa rồi! Ta thà chết một cách nhục nhã, đau đớn nhất còn hơn để Hoan Lạc cốc đã cố gắng tồn tại suốt bao năm bị đánh đổ trong tay mình! Tiền bối, ta cầu xin ngài!"
Tộc Điệp Cách vốn có hủ tục kỵ con lai, Hoan Lạc cốc lại là nơi chứa chấp và nuôi dưỡng bao nhiêu đứa trẻ lai với ngoại tộc. Địa thành nằm dưới sự cai trị của hoàng thất đã luôn gai mắt Hoan Lạc cốc, hận không thể tiêu diệt. Dù Hoan Lạc cốc nhỏ nhưng lại hơn Địa thành ở chỗ giao thiệp rất nhiều với ngoại tộc và các nước lớn xung quanh, nên Địa thành không thể tùy tiện động vào.
Địa thành nhìn Hoan Lạc cốc như một đống rác, Hoan Lạc cốc cũng coi Địa thành như một bãi phân.
Đôi bên ngầm giao ước không xâm phạm lãnh thổ của nhau.
Mà gã khốn này thân là Hoan Lạc cốc chủ lại đi phát sinh quan hệ với hoàng thất.
Hại mẹ, hại con. Liên lụy toàn bộ Hoan Lạc cốc. Thủy gia cũng chịu vạ lây.
Máu từ giữa trán Tát Phục rẽ thành hai dòng chảy xuống cằm. "Xin ngài, ta chỉ muốn Cửu Điệp được bình an mạnh khỏe lớn lên."
Gã khổng lồ khẩn thiết nài.
Yến Sở ngẩng đầu, thấy bốn vị đường chủ cũng bước vào quỳ xuống.
Hoa Tiên Tử khoanh tay tựa vào cánh cửa, làm như bâng quơ nói với bạn già: "Đồ đệ ngoan của ngươi chưa gì đã cõng con gái nhà người ta trên lưng rồi."
Yến Sở lườm Hoa Tiên Tử, nhìn năm người đang quỳ, rốt cuộc chấp thuận.
Trước khi rời đi, Tát Phục còn đứng lại nói: "Giả như... giả như người của Thủy gia thực sự có thể tìm đến đây, xin hai vị tiền bối, bằng mọi giá, đừng để Cửu Điệp rơi vào tay họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.