Quyển 1 - Chương 6: Quyển 1 - Chương 6
A Tử
07/12/2021
Khi Quân Huyền nguôi giận thì Cửu Điệp chỉ còn thút thít nho nhỏ, liên tục nói: "Muội sai rồi, muội sai rồi mà... Muội xin lỗi, lần sau không dám nữa... Ca ca tha cho muội đi..."
Nó khóc ướt gối, khóe mắt hồng hồng nom rất đáng thương.
Nghe thế, Quân Huyền mới sực tỉnh, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Cửu Điệp mà bàng hoàng lùi về đằng sau, chống hụt tay, ngã mạnh khỏi giường.
Cửu Điệp giật mình kêu lên: "Ca ca!"
Quân Huyền kìm nén nhịp thở dồn, lưng toát đầy mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy trúc trắc chống người dậy. Nghe con bé tiếp tục lo lắng hỏi, tay phải của cậu đè lên tay trái, tự bấm móng tay vào mình để giữ bình tĩnh, cậu gục đầu xuống đất, như cá mắc cạn há miệng đớp khí, mãi mới đáp được: "Ta, ta... không sao... Muội đ - đừng lo."
Mình vừa làm gì thế này? Đánh nữ nhi ư?
Những lời đay nghiến cay nghiệt của mẹ ùa về tâm trí cậu.
Ngươi trốn trong đó làm cái gì! Ngươi muốn nhìn lén ai? Hả? Còn nhỏ như vậy mà đã học thói ghê tởm như cha ngươi rồi!
Ai cho phép ngươi chạm vào áo múa của ta! Ngươi định làm trò bẩn thỉu gì với nó!
Ngươi nhìn con bé ấy làm gì! Đừng có xúc phạm đến nó bằng những suy nghĩ thối nát của ngươi!
Những lời mạt sát trút hận luôn đi kèm với đòn roi chát chúa. Quân Huyền cố gắng hết sức để ngăn nước mắt trào ra, cuộn mình ôm đầu, cực kỳ kích động muốn đập trán xuống đất để phá tan đám âm thanh hỗn độn trong đầu.
Cửu Điệp bị cuốn chặt trong chăn không hiểu vì sao ca ca đột nhiên kích động, lo lắng lăn từng vòng đến mép giường, khe khẽ gọi: "Ca ca ơi..."
Quân Huyền gắng đè nén cảm xúc đáp: "... Ừ?"
Nhất thời Cửu Điệp không biết nên nói gì, bối rối mãi mới bật ra một câu: "Dưới đất lạnh lắm, ca ca lên đây đi."
"Muội - không," Ca ca rối loạn hỏi, "... không giận sao?"
"Không giận. Ca ca dạy bảo đúng. Là muội sai nên phải nhận lỗi." Âm điệu trong veo, nó lặp lại: "Dưới đất lạnh, ca ca đừng ở đó nữa."
Quân Huyền học theo lời của sư cô, chầm chậm hít vào thở ra thật sâu rồi mới có thể chống người dậy, lo âu chần chừ nâng tay bám vào mép giường, trái tim trong lồng ngực vẫn đập rất nhanh.
Cửu Điệp nhạy cảm thấy ca ca hơi rụt rè trước mình nên lại lăn vào bên trong, được ủ ấm nãy giờ nó cũng lấy lại cảm giác tay chân rồi nên hơi cục cựa hỏi nhỏ xíu: "Ca ca... có thể thả muội ra không?"
Quân Huyền tránh né ánh mắt mà chậm chạp cởi trói cho nó. Cửu Điệp cứ chăm chú nhìn ca ca rồi ngồi dậy vuốt lại tóc, tự nhiên vươn tay trùm chăn lên đầu người kia, cười toe nói: "Ca ca tốt, ở đây không có ai làm hại huynh đâu. Đừng sợ nhé?"
Quân Huyền có chút sững sờ.
Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên nụ cười tỏa nắng của nó, cài tóc bạc lấp lánh như sao. Con bé giữ nguyên sự tươi vui rạng rỡ tựa mặt trời nhỏ, hăm hở dùng chăn bao lấy cậu, hỏi: "Ca ca thấy ấm không?"
"... Ấm, ấm." Quân Huyền nảy sinh xúc động, lại nén nước mắt đáp: "Ấm lắm."
"Tốt quá!" Cửu Điệp nhét vạt chăn vào trong tay ca ca rồi xoa bụng nói: "Muội đói, ca ca có thức ăn ngon không?"
"Ta, ta, ta có để sẵn cho muội ở nhà bếp."
"Muội sợ tối." Nó co chân lại, nũng nịu mở to mắt chớp chớp, mím đôi môi hồng: "Muội ôm lò sưởi chờ ở đây. Ca ca đi lấy cho muội được không?"
Quân Huyền chợt nhận ra mắt Cửu Điệp không phải màu đen mà xanh thẫm như đáy biển, phải nhìn kỹ mới thấy. Chúng tựa một cặp ngọc quý khảm dưới đôi mi dài trên khuôn mặt xinh xắn, cậu nhất thời bần thần gật đầu lia lịa: "Được, được, được. Muội cứ ở yên đây."
"Cảm ơn ca ca!" Cửu Điệp lập tức cười toe toét.
Yến Sở nghe tiếng động, ghé mắt ra ngoài xem hai đứa trẻ kia có gây sự nữa không, thấy đồ đệ nhỏ khoác chăn chạy lon ton đến nhà bếp rồi lon ton bê khay thức ăn trở về phòng. Bụng tự hỏi nó làm gì vậy, rồi ông mới phát hiện đứa nhóc rắc rối không còn ở ngoài, hiểu ra thức ăn được đưa cho ai.
Ông đóng cửa vào, không lo lắng, nam với nữ mới có vấn đề, hai đứa con trai có thể làm gì với nhau được chứ?
Ông vẫn luôn nghĩ rằng hai đứa nó xưng hô ca ca - muội muội với nhau chỉ vì Cửu Điệp thích vậy, chứ nam hay nữ, ai không mù thì nhìn hoài cũng phân biệt được thôi.
Mặt trời nhỏ Cửu Điệp thực sự rất ấm áp. Dù khóe mắt chưa tan sưng nhưng nó vẫn có thể dùng sự rạng rỡ của mình bù vào.
Quân Huyền chưa bao giờ ở gần con gái như thế này, nguội đầu rồi mới cảm thấy lúng túng, càng ngày càng thu mình sát vào trong góc giường, lén lút nhìn Cửu Điệp xới từng muỗng cơm to vào miệng, không chút gì thục nữ nhai bên má phồng phồng phính phính.
"Ca ca!" Nuốt xong miếng cơm cuối, nó lập tức cầm chén đặt lên trán, nằm ườn ra cười tươi rói: "Ca ca nấu cơm thật ngon! Sau này ai được làm vợ của ca ca thì sẽ hạnh phúc lắm!"
"Không, không đâu." Quân Huyền kìm nén trái tim run rẩy, lắc đầu nguây nguẩy thu mình vào chăn: "Ta không tốt, không tốt chút nào, không thể làm người khác hạnh phúc."
"Không phải đâu!" Cửu Điệp lớn tiếng phản bác: "Ca ca biết làm bao nhiêu là việc. Nào là giặt giũ, nấu ăn; nào là chẻ củi, gánh nước... còn biết phơi đồ, quét tước. Ca ca dùng kiếm rất giỏi, còn biết dạy, dạy..." Nó hơi đỏ mặt, "dạy muội nữa."
Nghe vậy, Quân Huyền cũng đỏ bừng mặt, chôn mặt vào đầu gối đáp: "Đó đều là những việc thường tình. Ta vốn không hề biết làm nhưng vì chịu ơn cưu mang của sư phụ nên tất nhiên phải học hỏi. Phải làm để xứng có ăn, có ở. Làm để báo đáp."
"Nói như vậy thì Điệp Nhi không xứng được ăn, được ở sao?" Nó cụp mi rầu rĩ: "Điệp Nhi chỉ biết ăn ngủ với quậy phá, nói như ca ca thì Điệp Nhi là đứa vong ân bội nghĩa rồi..."
"Không phải. Muội là thiên kim tiểu thư, là cành vàng lá ngọc. Cách báo đáp của muội là hằng ngày phải thật vui tươi, phải cười thật nhiều, sau này phải tìm một người thật tốt, nhất định phải trải qua một đời thật hạnh phúc."
"Ta là người, ca ca cũng là người." Cửu Điệp cãi: "Khác biệt ở đâu mà ca ca lại phân biệt như vậy chứ?"
"Khác biệt ở chỗ muội là nữ, còn ta là nam."
"Nhưng muội là -..."
Cửu Điệp kịp thời ngừng lại, bởi vì Mi cô cô nói rằng nó phải giữ bí mật về điều này. Nó phụng phịu bặm môi, chưa chịu bỏ cuộc nhăn mày suy nghĩ. Bỗng nhiên nó bật dậy, hăm hở nói với Quân Huyền: "Ca ca biết không? Tây Vực có truyền thuyết kể rằng, ngoài sa mạc tồn tại một đầm lầy đom đóm rất lớn, cách bảy năm sẽ xuất hiện một lần. Tương truyền đầm lầy ấy từng là hồ chứa máu của hàng vạn binh sĩ trong một cuộc đại chiến, oán khí dày đặc giam cầm tất cả oan hồn ở đó khỏi cửa siêu sinh. Thượng thần Trường Ly thấy vậy nên thương xót hái một đóa sen trắng thêu trên vạt áo trồng vào hồ. Hoa sen lấy máu làm nước, oán khí làm dinh dưỡng, tuần hoàn nở rồi tàn. Nhưng hoa tàn không khô héo mà hóa thành đom đóm làm nhiệm vụ dẫn đường cho những oan hồn được giải thoát đến cõi U Minh. Qua thời gian rất rất lâu, hồ máu đã được thanh tẩy hoàn toàn, hoa sen không còn dưỡng chất nên hóa thành đom đóm, tạo ra đầm lầy Đom Đóm.
"Người ta nói không bệnh nào mà nước trong đầm không thể chữa và - vầng sáng đom đóm phản chiếu sở nguyện của mỗi người. Ca ca, một ngày nào đó, muội sẽ đưa huynh đến đầm lầy Đom Đóm, để chỉ cho huynh thấy huynh cũng muốn hạnh phúc!"
"Đó chỉ là truyền thuyết, không có thật..."
"Có thật! Có thật mà!" Cửu Điệp khua tay minh họa, đôi mắt sáng lên lấp lánh: "Muội đã từng trông thấy tận mắt một vầng sáng lớn như vầy nè!"
"Muội nghe ai kể chuyện đó?"
"Mi cô cô."
Quân Huyền lẳng lặng nhìn con bé một chút rồi quay mặt đi, tự dưng hậm hực nói: "Muội tin lời người ta quá đó. Người lớn rất hay nói dối."
Những con hát ghen tỵ với tài năng của mẹ từng rất thích trò lừa rằng mẹ gọi cậu vào rót nước kìa, nhưng thực chất là cố ý dụ cậu xuất hiện khi mẹ đang tức giận rồi giễu cợt cậu là 'con hoang'.
Vốn dĩ hận mình bất tài mà lại trút hận lên đầu trẻ con vô tri.
"Mi cô cô sẽ không lừa muội." Cửu Điệp nhăn mặt phản đối: "Ca ca không được nói xấu Mi cô cô."
"Thế thì thử coi sao." Ca ca đột ngột bảo: "Thử coi sang mùa xuân năm sau, cô cô của muội có trở lại không?"
Cửu Điệp thoáng khựng rồi siết chặt váy, nhắm mắt che giấu hoang mang nói: "Mi cô cô sẽ không nói dối muội. Nhất định là như vậy!"
Qua mùa xuân năm sau, Đồ Mi thực sự không trở lại.
Cửu Điệp ngồi co ro trên phiến đá hướng ra biển, đôi vai nhỏ bé thu lại, cài tóc lấp lánh đan xen với những sợi đen lơ thơ. Nó ngồi yên tĩnh như vậy đã được một lúc, tóc bị gió nghịch rối cũng không quan tâm.
"Điệp Nhi."
Tay áo sóng xanh phất phơ, một đĩa bánh đậu xanh được đặt xuống bên cạnh nó. "Ta làm cho sư phụ mà còn thừa chút bột nên nặn nốt cho muội."
Thiếu niên quay đầu nhìn nữ hài, lại gọi: 'Điệp Nhi'. Nhưng nó không đoái hoài, cứ chăm chăm ánh mắt hướng ra biển. Thiếu niên cũng không nói gì thêm, im lặng ngồi cạnh nó cùng nhìn biển cả mênh mang, nghe sóng vỗ rì rào.
Gió hôm nay nhẹ, thổi vi vu.
Sở dĩ Quân Huyền nói ra lời 'thử coi' ấy là bởi đã quá quen với đôi mắt của một người không thể quay về. Đó là đôi mắt hằng đêm ngồi trước gương của mẹ cậu, nuối tiếc về sự bồng bột tuổi trẻ của người đã từ bỏ gia đình để theo đuổi hoài bão vô vọng.
Tài hoa là gì khi con hát và vũ cơ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được?
Ban đầu sư phụ không có ý định nhận cậu làm đồ đệ nên đã bỏ ra không ít công để tìm kiếm thân nhân của mẹ cậu và tìm được. Nhưng bọn họ cương quyết từ mặt mẹ cậu, cũng không muốn nhận 'cháu hoang'. Đứng trước cảnh ấy, sư phụ mới bất đắc dĩ nhận tạm cậu rồi, cứ thế, cậu làm đồ đệ của người đến tận lúc này.
Hai mươi ba chiêu của kiếm pháp Táng Niên, cậu đã học được mười bốn.
Cửu Điệp học được bốn, thế là nhanh, nhưng vẫn còn rất trúc trắc. Gió biển hất tung tóc nó, làm hình xăm sau tai trái lộ ra. Con hồ điệp ấy màu tím, ở phần cuối mỗi chiếc cánh dưới có một sợi tơ đỏ thẫm kéo dài xuống, vào trong cổ áo.
Mùi thơm của bánh đậu xanh âm ấm sắp bị gió thổi tan hết.
Quân Huyền tự nhiên hối hận vì đã nói với Cửu Điệp câu 'thử coi' kia.
"Điệp Nhi." Cậu lại gọi, giọng khẽ khàng như dỗ dành: "Bánh nguội mất, muội không muốn ăn sao?"
"Ca ca." Cửu Điệp đột ngột hỏi: "Tại sao người lớn phải giấu giếm nhiều chuyện như vậy? Tại sao người lớn cứ hứa cho có rồi không giữ lời?
"Lông lá bá bá nói sẽ đưa muội mua váy đẹp và trang sức rồi vứt muội tại đây mà bỏ đi. Mi cô cô mua thật nhiều váy áo và trang sức cho muội, nói muội yên tâm, cô cô ở với muội mà cô cô quá hẹn lâu lắm rồi còn chưa trở lại."
Nó chớp chớp đôi mắt ươn ướt, nghẹn ngào tiếp tục: "Muội... có chú ý đến sự lo lắng của mọi người mà. Nếu không, muội chẳng ngoan ngoãn để mình bị lừa đâu. Nhưng, nhưng... sao mọi người cứ xua đuổi muội đi chỗ khác - vậy? Muội chỉ muốn đưa trà cho mọi người cũng kh - không... được..."
Nó nấc nghẹn nhưng không khóc, vùi nửa khuôn mặt vào hai cánh tay khoanh trên đầu gối.
Quân Huyền bỗng nghĩ: 'Muội ấy được nuôi dưỡng bằng thật nhiều tình yêu thương.' Rồi cậu cầm một miếng bánh đưa nó, nói: "Muội ăn đi."
Cửu Điệp thoáng bất ngờ, cũng nhận lấy, ăn từng miếng nhỏ như mèo. Vị ngọt tan nhanh trong miệng, nó ăn càng lúc càng hăng, chốc lát đã gặm sạch bong đĩa bánh.
"Ngon không?" Quân Huyền mỉm cười hỏi.
Cửu Điệp gật đầu, cười tít mắt nhai hai bên má phồng phồng rồi nuốt chửng toàn bộ, đáp: "Ngon lắm."
"Muội nhìn biển xem." Quân Huyền đột nhiên bảo: "Ban ngày thì xanh biếc như màu trời, ban đêm cũng đắp cùng tấm chăn màu đêm. Ngay bây giờ thì mặc cùng màu hoàng hôn. Muội nghĩ thử, tại sao trời và biển lúc nào cũng cùng màu với nhau vậy?"
Con bé nghiêng đầu ngẫm ngợi rồi lắc đầu đáp: "Muội không biết."
"Bởi vì biển cả và bầu trời là bạn tâm giao của nhau. Ngày qua ngày, từng khắc, từng giờ, trời luôn nhìn xuống biển cũng như biển luôn hướng lên trời. Biển và trời luôn mặc cùng một màu áo là thời gian trôi qua cùng nhau."
"Nhưng trời luôn ở trên, biển luôn ở dưới, làm bạn mà không thể gặp nhau thì chẳng phải buồn lắm sao?"
"Ai nói trời và biển không thể gặp nhau được?" Quân Huyền trỏ tay về phía đường chân trời xa vời vợi, hỏi: "Đó không phải là nơi trời và biển gặp nhau sao?"
Lòng biển trong đôi mắt Cửu Điệp bỗng hửng sáng trong sự ngỡ ngàng.
"Điều ta muốn nói với muội nãy giờ là gì, muội đã hiểu chưa, Điệp Nhi?"
Nó gật gật đầu, nâng tay dụi mi mắt ướt mèm đáp: "Ca ca nói đúng. Mi cô cô và mọi người rất lợi hại, nhất định sẽ không bị sao hết."
Quân Huyền rũ mi cười.
Được yêu thương thật tốt.
"Ca ca." Cửu Điệp bất thình lình nghiêng đầu áp sát tới khiến cậu giật nảy mình, nó cười hỏi: "Khi Mi cô cô trở lại đón muội, ca ca có muốn đi với muội thăm Tây Vực không?
"Tây Vực không chỉ có cát đâu. Tây Vực đẹp lắm đó! Nếu ca ca đồng ý thì muội sẽ dẫn huynh đi xem tận mắt đầm Đom Đóm. Tới lúc đó, ca ca nhất định phải xin lỗi muội!
"Nha? Nha? Nha? Ca ca đi nha?"
Quân Huyền bị nó áp sát muốn chóng mặt, hồ đồ gật đầu cái rụp: "Ừ."
Cửu Điệp gian xảo hơn, đưa ngón út ra: "Phải hứa cơ."
Móc ngoéo thành hẹn.
Nó khóc ướt gối, khóe mắt hồng hồng nom rất đáng thương.
Nghe thế, Quân Huyền mới sực tỉnh, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Cửu Điệp mà bàng hoàng lùi về đằng sau, chống hụt tay, ngã mạnh khỏi giường.
Cửu Điệp giật mình kêu lên: "Ca ca!"
Quân Huyền kìm nén nhịp thở dồn, lưng toát đầy mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy trúc trắc chống người dậy. Nghe con bé tiếp tục lo lắng hỏi, tay phải của cậu đè lên tay trái, tự bấm móng tay vào mình để giữ bình tĩnh, cậu gục đầu xuống đất, như cá mắc cạn há miệng đớp khí, mãi mới đáp được: "Ta, ta... không sao... Muội đ - đừng lo."
Mình vừa làm gì thế này? Đánh nữ nhi ư?
Những lời đay nghiến cay nghiệt của mẹ ùa về tâm trí cậu.
Ngươi trốn trong đó làm cái gì! Ngươi muốn nhìn lén ai? Hả? Còn nhỏ như vậy mà đã học thói ghê tởm như cha ngươi rồi!
Ai cho phép ngươi chạm vào áo múa của ta! Ngươi định làm trò bẩn thỉu gì với nó!
Ngươi nhìn con bé ấy làm gì! Đừng có xúc phạm đến nó bằng những suy nghĩ thối nát của ngươi!
Những lời mạt sát trút hận luôn đi kèm với đòn roi chát chúa. Quân Huyền cố gắng hết sức để ngăn nước mắt trào ra, cuộn mình ôm đầu, cực kỳ kích động muốn đập trán xuống đất để phá tan đám âm thanh hỗn độn trong đầu.
Cửu Điệp bị cuốn chặt trong chăn không hiểu vì sao ca ca đột nhiên kích động, lo lắng lăn từng vòng đến mép giường, khe khẽ gọi: "Ca ca ơi..."
Quân Huyền gắng đè nén cảm xúc đáp: "... Ừ?"
Nhất thời Cửu Điệp không biết nên nói gì, bối rối mãi mới bật ra một câu: "Dưới đất lạnh lắm, ca ca lên đây đi."
"Muội - không," Ca ca rối loạn hỏi, "... không giận sao?"
"Không giận. Ca ca dạy bảo đúng. Là muội sai nên phải nhận lỗi." Âm điệu trong veo, nó lặp lại: "Dưới đất lạnh, ca ca đừng ở đó nữa."
Quân Huyền học theo lời của sư cô, chầm chậm hít vào thở ra thật sâu rồi mới có thể chống người dậy, lo âu chần chừ nâng tay bám vào mép giường, trái tim trong lồng ngực vẫn đập rất nhanh.
Cửu Điệp nhạy cảm thấy ca ca hơi rụt rè trước mình nên lại lăn vào bên trong, được ủ ấm nãy giờ nó cũng lấy lại cảm giác tay chân rồi nên hơi cục cựa hỏi nhỏ xíu: "Ca ca... có thể thả muội ra không?"
Quân Huyền tránh né ánh mắt mà chậm chạp cởi trói cho nó. Cửu Điệp cứ chăm chú nhìn ca ca rồi ngồi dậy vuốt lại tóc, tự nhiên vươn tay trùm chăn lên đầu người kia, cười toe nói: "Ca ca tốt, ở đây không có ai làm hại huynh đâu. Đừng sợ nhé?"
Quân Huyền có chút sững sờ.
Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên nụ cười tỏa nắng của nó, cài tóc bạc lấp lánh như sao. Con bé giữ nguyên sự tươi vui rạng rỡ tựa mặt trời nhỏ, hăm hở dùng chăn bao lấy cậu, hỏi: "Ca ca thấy ấm không?"
"... Ấm, ấm." Quân Huyền nảy sinh xúc động, lại nén nước mắt đáp: "Ấm lắm."
"Tốt quá!" Cửu Điệp nhét vạt chăn vào trong tay ca ca rồi xoa bụng nói: "Muội đói, ca ca có thức ăn ngon không?"
"Ta, ta, ta có để sẵn cho muội ở nhà bếp."
"Muội sợ tối." Nó co chân lại, nũng nịu mở to mắt chớp chớp, mím đôi môi hồng: "Muội ôm lò sưởi chờ ở đây. Ca ca đi lấy cho muội được không?"
Quân Huyền chợt nhận ra mắt Cửu Điệp không phải màu đen mà xanh thẫm như đáy biển, phải nhìn kỹ mới thấy. Chúng tựa một cặp ngọc quý khảm dưới đôi mi dài trên khuôn mặt xinh xắn, cậu nhất thời bần thần gật đầu lia lịa: "Được, được, được. Muội cứ ở yên đây."
"Cảm ơn ca ca!" Cửu Điệp lập tức cười toe toét.
Yến Sở nghe tiếng động, ghé mắt ra ngoài xem hai đứa trẻ kia có gây sự nữa không, thấy đồ đệ nhỏ khoác chăn chạy lon ton đến nhà bếp rồi lon ton bê khay thức ăn trở về phòng. Bụng tự hỏi nó làm gì vậy, rồi ông mới phát hiện đứa nhóc rắc rối không còn ở ngoài, hiểu ra thức ăn được đưa cho ai.
Ông đóng cửa vào, không lo lắng, nam với nữ mới có vấn đề, hai đứa con trai có thể làm gì với nhau được chứ?
Ông vẫn luôn nghĩ rằng hai đứa nó xưng hô ca ca - muội muội với nhau chỉ vì Cửu Điệp thích vậy, chứ nam hay nữ, ai không mù thì nhìn hoài cũng phân biệt được thôi.
Mặt trời nhỏ Cửu Điệp thực sự rất ấm áp. Dù khóe mắt chưa tan sưng nhưng nó vẫn có thể dùng sự rạng rỡ của mình bù vào.
Quân Huyền chưa bao giờ ở gần con gái như thế này, nguội đầu rồi mới cảm thấy lúng túng, càng ngày càng thu mình sát vào trong góc giường, lén lút nhìn Cửu Điệp xới từng muỗng cơm to vào miệng, không chút gì thục nữ nhai bên má phồng phồng phính phính.
"Ca ca!" Nuốt xong miếng cơm cuối, nó lập tức cầm chén đặt lên trán, nằm ườn ra cười tươi rói: "Ca ca nấu cơm thật ngon! Sau này ai được làm vợ của ca ca thì sẽ hạnh phúc lắm!"
"Không, không đâu." Quân Huyền kìm nén trái tim run rẩy, lắc đầu nguây nguẩy thu mình vào chăn: "Ta không tốt, không tốt chút nào, không thể làm người khác hạnh phúc."
"Không phải đâu!" Cửu Điệp lớn tiếng phản bác: "Ca ca biết làm bao nhiêu là việc. Nào là giặt giũ, nấu ăn; nào là chẻ củi, gánh nước... còn biết phơi đồ, quét tước. Ca ca dùng kiếm rất giỏi, còn biết dạy, dạy..." Nó hơi đỏ mặt, "dạy muội nữa."
Nghe vậy, Quân Huyền cũng đỏ bừng mặt, chôn mặt vào đầu gối đáp: "Đó đều là những việc thường tình. Ta vốn không hề biết làm nhưng vì chịu ơn cưu mang của sư phụ nên tất nhiên phải học hỏi. Phải làm để xứng có ăn, có ở. Làm để báo đáp."
"Nói như vậy thì Điệp Nhi không xứng được ăn, được ở sao?" Nó cụp mi rầu rĩ: "Điệp Nhi chỉ biết ăn ngủ với quậy phá, nói như ca ca thì Điệp Nhi là đứa vong ân bội nghĩa rồi..."
"Không phải. Muội là thiên kim tiểu thư, là cành vàng lá ngọc. Cách báo đáp của muội là hằng ngày phải thật vui tươi, phải cười thật nhiều, sau này phải tìm một người thật tốt, nhất định phải trải qua một đời thật hạnh phúc."
"Ta là người, ca ca cũng là người." Cửu Điệp cãi: "Khác biệt ở đâu mà ca ca lại phân biệt như vậy chứ?"
"Khác biệt ở chỗ muội là nữ, còn ta là nam."
"Nhưng muội là -..."
Cửu Điệp kịp thời ngừng lại, bởi vì Mi cô cô nói rằng nó phải giữ bí mật về điều này. Nó phụng phịu bặm môi, chưa chịu bỏ cuộc nhăn mày suy nghĩ. Bỗng nhiên nó bật dậy, hăm hở nói với Quân Huyền: "Ca ca biết không? Tây Vực có truyền thuyết kể rằng, ngoài sa mạc tồn tại một đầm lầy đom đóm rất lớn, cách bảy năm sẽ xuất hiện một lần. Tương truyền đầm lầy ấy từng là hồ chứa máu của hàng vạn binh sĩ trong một cuộc đại chiến, oán khí dày đặc giam cầm tất cả oan hồn ở đó khỏi cửa siêu sinh. Thượng thần Trường Ly thấy vậy nên thương xót hái một đóa sen trắng thêu trên vạt áo trồng vào hồ. Hoa sen lấy máu làm nước, oán khí làm dinh dưỡng, tuần hoàn nở rồi tàn. Nhưng hoa tàn không khô héo mà hóa thành đom đóm làm nhiệm vụ dẫn đường cho những oan hồn được giải thoát đến cõi U Minh. Qua thời gian rất rất lâu, hồ máu đã được thanh tẩy hoàn toàn, hoa sen không còn dưỡng chất nên hóa thành đom đóm, tạo ra đầm lầy Đom Đóm.
"Người ta nói không bệnh nào mà nước trong đầm không thể chữa và - vầng sáng đom đóm phản chiếu sở nguyện của mỗi người. Ca ca, một ngày nào đó, muội sẽ đưa huynh đến đầm lầy Đom Đóm, để chỉ cho huynh thấy huynh cũng muốn hạnh phúc!"
"Đó chỉ là truyền thuyết, không có thật..."
"Có thật! Có thật mà!" Cửu Điệp khua tay minh họa, đôi mắt sáng lên lấp lánh: "Muội đã từng trông thấy tận mắt một vầng sáng lớn như vầy nè!"
"Muội nghe ai kể chuyện đó?"
"Mi cô cô."
Quân Huyền lẳng lặng nhìn con bé một chút rồi quay mặt đi, tự dưng hậm hực nói: "Muội tin lời người ta quá đó. Người lớn rất hay nói dối."
Những con hát ghen tỵ với tài năng của mẹ từng rất thích trò lừa rằng mẹ gọi cậu vào rót nước kìa, nhưng thực chất là cố ý dụ cậu xuất hiện khi mẹ đang tức giận rồi giễu cợt cậu là 'con hoang'.
Vốn dĩ hận mình bất tài mà lại trút hận lên đầu trẻ con vô tri.
"Mi cô cô sẽ không lừa muội." Cửu Điệp nhăn mặt phản đối: "Ca ca không được nói xấu Mi cô cô."
"Thế thì thử coi sao." Ca ca đột ngột bảo: "Thử coi sang mùa xuân năm sau, cô cô của muội có trở lại không?"
Cửu Điệp thoáng khựng rồi siết chặt váy, nhắm mắt che giấu hoang mang nói: "Mi cô cô sẽ không nói dối muội. Nhất định là như vậy!"
Qua mùa xuân năm sau, Đồ Mi thực sự không trở lại.
Cửu Điệp ngồi co ro trên phiến đá hướng ra biển, đôi vai nhỏ bé thu lại, cài tóc lấp lánh đan xen với những sợi đen lơ thơ. Nó ngồi yên tĩnh như vậy đã được một lúc, tóc bị gió nghịch rối cũng không quan tâm.
"Điệp Nhi."
Tay áo sóng xanh phất phơ, một đĩa bánh đậu xanh được đặt xuống bên cạnh nó. "Ta làm cho sư phụ mà còn thừa chút bột nên nặn nốt cho muội."
Thiếu niên quay đầu nhìn nữ hài, lại gọi: 'Điệp Nhi'. Nhưng nó không đoái hoài, cứ chăm chăm ánh mắt hướng ra biển. Thiếu niên cũng không nói gì thêm, im lặng ngồi cạnh nó cùng nhìn biển cả mênh mang, nghe sóng vỗ rì rào.
Gió hôm nay nhẹ, thổi vi vu.
Sở dĩ Quân Huyền nói ra lời 'thử coi' ấy là bởi đã quá quen với đôi mắt của một người không thể quay về. Đó là đôi mắt hằng đêm ngồi trước gương của mẹ cậu, nuối tiếc về sự bồng bột tuổi trẻ của người đã từ bỏ gia đình để theo đuổi hoài bão vô vọng.
Tài hoa là gì khi con hát và vũ cơ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được?
Ban đầu sư phụ không có ý định nhận cậu làm đồ đệ nên đã bỏ ra không ít công để tìm kiếm thân nhân của mẹ cậu và tìm được. Nhưng bọn họ cương quyết từ mặt mẹ cậu, cũng không muốn nhận 'cháu hoang'. Đứng trước cảnh ấy, sư phụ mới bất đắc dĩ nhận tạm cậu rồi, cứ thế, cậu làm đồ đệ của người đến tận lúc này.
Hai mươi ba chiêu của kiếm pháp Táng Niên, cậu đã học được mười bốn.
Cửu Điệp học được bốn, thế là nhanh, nhưng vẫn còn rất trúc trắc. Gió biển hất tung tóc nó, làm hình xăm sau tai trái lộ ra. Con hồ điệp ấy màu tím, ở phần cuối mỗi chiếc cánh dưới có một sợi tơ đỏ thẫm kéo dài xuống, vào trong cổ áo.
Mùi thơm của bánh đậu xanh âm ấm sắp bị gió thổi tan hết.
Quân Huyền tự nhiên hối hận vì đã nói với Cửu Điệp câu 'thử coi' kia.
"Điệp Nhi." Cậu lại gọi, giọng khẽ khàng như dỗ dành: "Bánh nguội mất, muội không muốn ăn sao?"
"Ca ca." Cửu Điệp đột ngột hỏi: "Tại sao người lớn phải giấu giếm nhiều chuyện như vậy? Tại sao người lớn cứ hứa cho có rồi không giữ lời?
"Lông lá bá bá nói sẽ đưa muội mua váy đẹp và trang sức rồi vứt muội tại đây mà bỏ đi. Mi cô cô mua thật nhiều váy áo và trang sức cho muội, nói muội yên tâm, cô cô ở với muội mà cô cô quá hẹn lâu lắm rồi còn chưa trở lại."
Nó chớp chớp đôi mắt ươn ướt, nghẹn ngào tiếp tục: "Muội... có chú ý đến sự lo lắng của mọi người mà. Nếu không, muội chẳng ngoan ngoãn để mình bị lừa đâu. Nhưng, nhưng... sao mọi người cứ xua đuổi muội đi chỗ khác - vậy? Muội chỉ muốn đưa trà cho mọi người cũng kh - không... được..."
Nó nấc nghẹn nhưng không khóc, vùi nửa khuôn mặt vào hai cánh tay khoanh trên đầu gối.
Quân Huyền bỗng nghĩ: 'Muội ấy được nuôi dưỡng bằng thật nhiều tình yêu thương.' Rồi cậu cầm một miếng bánh đưa nó, nói: "Muội ăn đi."
Cửu Điệp thoáng bất ngờ, cũng nhận lấy, ăn từng miếng nhỏ như mèo. Vị ngọt tan nhanh trong miệng, nó ăn càng lúc càng hăng, chốc lát đã gặm sạch bong đĩa bánh.
"Ngon không?" Quân Huyền mỉm cười hỏi.
Cửu Điệp gật đầu, cười tít mắt nhai hai bên má phồng phồng rồi nuốt chửng toàn bộ, đáp: "Ngon lắm."
"Muội nhìn biển xem." Quân Huyền đột nhiên bảo: "Ban ngày thì xanh biếc như màu trời, ban đêm cũng đắp cùng tấm chăn màu đêm. Ngay bây giờ thì mặc cùng màu hoàng hôn. Muội nghĩ thử, tại sao trời và biển lúc nào cũng cùng màu với nhau vậy?"
Con bé nghiêng đầu ngẫm ngợi rồi lắc đầu đáp: "Muội không biết."
"Bởi vì biển cả và bầu trời là bạn tâm giao của nhau. Ngày qua ngày, từng khắc, từng giờ, trời luôn nhìn xuống biển cũng như biển luôn hướng lên trời. Biển và trời luôn mặc cùng một màu áo là thời gian trôi qua cùng nhau."
"Nhưng trời luôn ở trên, biển luôn ở dưới, làm bạn mà không thể gặp nhau thì chẳng phải buồn lắm sao?"
"Ai nói trời và biển không thể gặp nhau được?" Quân Huyền trỏ tay về phía đường chân trời xa vời vợi, hỏi: "Đó không phải là nơi trời và biển gặp nhau sao?"
Lòng biển trong đôi mắt Cửu Điệp bỗng hửng sáng trong sự ngỡ ngàng.
"Điều ta muốn nói với muội nãy giờ là gì, muội đã hiểu chưa, Điệp Nhi?"
Nó gật gật đầu, nâng tay dụi mi mắt ướt mèm đáp: "Ca ca nói đúng. Mi cô cô và mọi người rất lợi hại, nhất định sẽ không bị sao hết."
Quân Huyền rũ mi cười.
Được yêu thương thật tốt.
"Ca ca." Cửu Điệp bất thình lình nghiêng đầu áp sát tới khiến cậu giật nảy mình, nó cười hỏi: "Khi Mi cô cô trở lại đón muội, ca ca có muốn đi với muội thăm Tây Vực không?
"Tây Vực không chỉ có cát đâu. Tây Vực đẹp lắm đó! Nếu ca ca đồng ý thì muội sẽ dẫn huynh đi xem tận mắt đầm Đom Đóm. Tới lúc đó, ca ca nhất định phải xin lỗi muội!
"Nha? Nha? Nha? Ca ca đi nha?"
Quân Huyền bị nó áp sát muốn chóng mặt, hồ đồ gật đầu cái rụp: "Ừ."
Cửu Điệp gian xảo hơn, đưa ngón út ra: "Phải hứa cơ."
Móc ngoéo thành hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.