Quyển 5 - Chương 7: Quyển 5 - Chương 111
A Tử
07/12/2021
Chưởng quỹ chắp tay đứng sát mép sông, lặp lại mọi điều đã thăm dò: "Đoạn kênh này dài ba mươi trượng, sâu chín thước năm xích*. Con lạch khuất dưới vách đá hẹp bị người dân đồn là hang ổ của quỷ nước tóc dài nhưng thực chất tóc quỷ chính là rong rêu sinh trưởng trên vách đá, dễ mắc vào tay chân khi bơi. Nếu bị rong mắc vào thì đừng hoảng, nhớ rõ trên đầu là đá lổm nhổm - đột ngột trồi lên coi chừng bị thương! Chỉ cần giật mạnh cho rong đứt ra là được rồi. Qua đoạn lạch sẽ gặp hai ngã, trái ra sông lớn, phải ra con hào."
* Sâu khoảng 5.35 mét.
Quân Huyền thoăn thoắt quấn băng vải túm lại hai tay áo, tóc búi chắc sau ót, y trang gọn gàng, cõng sau lưng thanh bội kiếm ngắn. Bấy giờ mặt trời đã khuất núi, dưới đôi mi phết bút, cặp mắt phản chiếu dòng nước tối màu chẳng rõ là bên nào đen hơn, hắn gật đầu: "Ta hiểu rồi, cảm tạ tiền bối."
"Lão nô không dám." Chưởng quỹ vội vàng xua tay, chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu tấm tắc khen người cốc chủ định chung thân. Con cái nhà ai mà vừa có dung mạo vừa có lễ nghĩa, kính trên nhường dưới, ai gặp cũng thích.
Hôm nay đúng ngày rằm, trăng sáng vành vạnh, bơi lặn vào buổi tối cũng không đến nỗi. Quân Huyền nhảy vào nước cùng với một đệ tử dẫn đường, rùng mình với cơn lạnh căm căm, dưới đáy sông tối đen, dáng hình bản thân trong lòng sông mù mờ dềnh dàng. Thấy đã thích ứng, hắn ra hiệu với người kia, cậu ta chính là nhóc xui xẻo suýt bị hắn bẻ gãy tay, tên là Lý Ngư, bơi giỏi như cá.
Lý Ngư bơi dẫn trước, Quân Huyền nương sóng nước cậu tạo ra bám theo. Cậu nhóc bơi rất êm, giữ hơi rất tốt, lắm lúc hai tay chỉ việc khép sát vào người, cứ thế lướt về phía trước.
Quân Huyền được bọn chưởng quỹ thịnh tình khoản đãi, ba ngày qua bất đắc dĩ sinh hoạt như phú ông, nay nhảy vào nước mới tìm lại được cảm giác lãng nhân. Bọn họ nhanh chóng bơi đến đoạn lạch, Lý Ngư chỉ cho hắn thấy hai vách đá khép kín thành cái vòm - thình lình nghe tiếng lạo xạo, Quân Huyền lập tức bịt miệng, kéo cậu ta lặn xuống, nép vào vách đá bất động.
Một khuôn mặt khắc khổ soi vào sông, đó chỉ là một tiều phu đến uống nước. Cả hai chưa kịp thả lỏng thì tràng âm thanh chó sủa dữ tợn bất ngờ ập tới. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, liền sau là chuỗi giọng đàn ông kinh hoàng kêu la đan xen với tiếng gầm gừ, nhai ngấu nghiến chấn động lòng người. Giọng đàn ông yếu đi nhanh rồi tắt lịm. Một thứ gì đó bỗng rơi tõm vào sông, lửng lơ nơi ánh trăng rọi sáng. Một cẳng chân òng ọc chảy máu.
Lý Ngư sợ đến mức ôm chặt cánh tay bịt miệng mình. Quân Huyền chỉ nhìn qua rồi ra hiệu 'đi thôi', lần này hắn dẫn trước. Con lạch tối tù mù, tay chân thường va quệt với các chùm rong dày, dài ngỡ như tóc người. Quân Huyền giật đứt chùm rong mắc vào tay, mắt thấy rõ lối ra, hắn lặng lẽ đưa tay về sau chặn Lý Ngư rồi bám vào vòm đá, tay còn lại rút kiếm.
Lý Ngư không biết hắn muốn làm gì thì tức khắc Quân Huyền đâm kiếm thẳng lên trên mặt nước, xuyên thủng ngực con ngao đang chúi mõm đánh hơi. Hắn xoay người nhảy lên bờ, lưu loát chém đứt cổ họng kẻ cầm xích chó, nắm gáy, đè cổ nhúng gã xuống nước cho đến khi gục chết.
"An toàn rồi."
Lý Ngư lọ mọ bò lên bờ, giật thột che lại hai mắt vì người kia đang ở trần nửa thân trên. Tấm lưng soi dưới ánh trăng xanh nhẵn nhụi không tì vết - cậu nhóc lại đỏ mặt, khuôn cằm như gọt, như mài, Quân Huyền thật sự quá tuấn tú để bị ghép vào 'dáng vẻ vừa rồi'.
Nào phải ai cũng làm được chuỗi động tác nhanh - gọn - sạch vừa rồi, Lý Ngư bắt đầu nghi ngờ đối phương từng có tiền sử làm sát thủ. Hoặc, hắn phải có một cái đầu rất 'lạnh'. Cậu rùng mình trợn mắt khi thấy người kia róc, lột vài miếng da đầy lông của con ngao.
Quân Huyền bình tĩnh dùng áo ướt lau sạch máu bắn lên áo của thi thể rồi tráo đổi y trang, cẩn thận che tóc và bội kiếm, nói với Lý Ngư: "Cậu tiếp tục đột nhập theo hào nước, ta sẽ đi như thế này từ đây."
Lý Ngư kinh ngạc, tính hỏi lại nhưng Quân Huyền quả quyết khoát tay, cậu bèn lặn xuống nước.
Quân Huyền kéo khăn che mặt lên, ánh mắt thâm trầm xuyên qua bóng đêm, hướng về phía lùm cây hắt ánh vàng cất bước. Tòa thủy tạ trông như một cây đuốc lớn, mọi cửa sổ đều được gia cố từ bên ngoài, canh tuần nghiêm ngặt, dù con hào thực sự dẫn đến đâu thì Quân Huyền cũng không có đủ hơi thở và kỹ thuật lặn để vượt qua đoạn đường dài thế này. Hắn hạ mắt, cố không liếc nhìn lung tung đi về một cánh cửa.
Bọn chúng kiểm tra người bằng lệnh bài và chó đánh hơi.
Quân Huyền âm thầm căng thẳng khi con chó ngao lông vàng to như sư tử ngày càng gần mình. Cái mõm chảy dãi nhớt của nó thừa sức ngoạm đứt đầu người, bất thần hắn phát hiện ra hai mắt con ngao bị mù và lưỡi cũng cụt. Nó đã ngửi tới chân hắn, chúi đầu đánh hơi. Hắn đã liều đắp các miếng da của con thú chết lên người, vì đoan chắc con ngao sẽ không phản ứng với mùi máu nên thậm chí cũng tự rạch vào bắp đùi trước khi nó đến, chuẩn bị thế rồi lặng yên cầu may.
Trót lọt vượt qua cửa lớn, thần kinh Quân Huyền như được đại xá, bấy giờ mới thấy vết thương đau, tìm chỗ khuất để quấn băng tạm. Hắn nhìn hành lang bát giác trước mặt, chính giữa là cầu thang xoắn ốc độc nhất, vừa ý thay - các gã khác có vẻ thoải mái đi xuống lầu. Quân Huyền cũng tỏ ra 'thoải mái' đi xuống lầu.
Lối đi tối mịt mù, ánh lửa leo lét soi rọi mấy chiếc lồng sắt lớn nhốt đám chó ngao chen chúc đập vào mắt Quân Huyền, nơi này ồn ào, nghe qua là chỗ nghỉ ngơi để bọn gã ăn uống, đổi ca. Hắn bị đám chó thu hút, kinh ngạc nhận ra chúng đều mù mắt và đứt lưỡi. Dường như hắn từng nghe Đào nương kể về phương thức luyện chó dữ bằng cách chọc mù mắt và cắt lưỡi chúng, chỉ để lại khứu giác với thính giác.
Dù đã chứng kiến bọn chó tấn công người nhưng hiện tại nhìn chúng rũ rượi nằm gục lên nhau, chõ mũi qua kẽ hở của lồng hít ngửi, cố thè cái lưỡi cụt mò vụn thức ăn rơi rớt từ trên tay gã luyện thú, Quân Huyền vẫn hơi khó chịu. Hắn xua tan cảm xúc đó, tìm kiếm hướng đi tiếp theo, băng qua lồng chó.
Hắn bước gần đến lối đi thì bất ngờ một con chó đứng phắt dậy sủa ầm lên, kéo theo cả bầy hưởng ứng ầm ĩ. Gã luyện thú bật ngửa làm rớt miếng ăn trong tay, bọn chó ngửi thấy, bắt đầu sửng cồ tranh giành. Quân Huyền nhân cơ hội thoát thân, chạy một mạch xuống lầu mới phát hiện lưng áo lạnh toát mồ hôi.
"Ngươi là -!"
Đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì Quân Huyền đã hành động, rút kiếm ép chặn họng, tay kia vòng ra sau bổ vào gáy gã một đòn chí mạng. Hắn vác thi thể xếp dựa lên ghế ngồi, tiện tay cầm luôn chùm chìa khóa rơi xuống.
Một tiếng huýt sáo cao vút đột ngột vang lên, thanh niên ở buồng giam thứ hai bên trái ló cái mặt đen nhẻm ra, phấn khởi vẫy tay với hắn: "Đằng ấy từ bên ngoài thâm nhập vào phải không?"
Quân Huyền phòng bị nhìn gã. Gã xòe hai tay giơ lên đầu, thiết tha cam đoan: "Ta xin thề mình không phải kẻ thù! Cả hai chúng ta đều đang tìm kiếm đầm nước. Ta biết nó ở đâu, ngươi thả ta ra đi, chúng ta cùng đến đó!"
Quân Huyền càng nhíu mày: "Vì sao ngươi dám khẳng định ta và ngươi cùng phe?"
Gã phổng mũi, ra chiều hít hà: "Trên người ngươi có mùi hương mà. Hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về người đó."
Quân Huyền ngẩn ra, ý gã... là mùi hương của Liên Nhi? Quả thực hắn và Liên Nhi hầu như luôn dính vào nhau nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc mùi hương của y sẽ bám lên người mình lâu như thế mà còn có thể bị ngửi ra, nghe thật kỳ diệu.
"Ta là Tiểu Tam Nhi, người chắc chắn từng nhắc đến tên ta với ngươi rồi. Người lúc nào cũng lo lắng cho ta. Ngươi thả ta ra đi, ta lo cho người muốn chết."
Tiểu Tam Nhi? Quân Huyền đột ngột tối sầm mắt: hắn quả là nghe qua rồi nhưng cũng không biết Liên Nhi quan tâm đến gã này như vậy đâu.
Thấy hắn mất vui, thanh niên liền đổi giọng hăm dọa: "Ngươi mà không thả ta, ta sẽ la toáng lên cho coi."
Quân Huyền cân nhắc một chút rồi quyết định nhân lúc thời vận đang không tồi đánh cược luôn. Khi vừa mở khóa cho gã, hắn thình lình phát hiện ra một bóng dáng quen mắt ở buồng giam bên cạnh, sửng sốt kêu lên: "Chung Ly đệ!"
"Giọng nói này..." Người đó kinh ngạc giật bả vai, ngẩng phắt đầu lên, Quân Huyền kéo khăn che ra để nhìn cho rõ - dù khuôn mặt bên trong dính đầy nhọ nhem nhưng vẫn thấy đó chính là Chung Ly Toái đã biến mất cả năm qua.
"Quân huynh! Sao huynh đến được đây?" Chung Ly Toái vội vàng hỏi gần như cùng lúc với Quân Huyền: "Hiền đệ sao lại rơi vào cảnh này?"
Rõ ràng Chung Ly Toái nhỏ tuổi hơn Quân Huyền nhưng nay vừng trán đã có những nếp gấp thời gian, hắn giống như rất xúc động nhưng thấy gã thanh niên nọ chõ mũi vào thì cố kìm nén lại, gượng ngồi thẳng dậy, quai hàm bạnh ra vẻ nghiêm nghị: "Quân huynh, huynh không thể ở đây lâu được. Chuyện của ta kể ra rất dài dòng, xin huynh mau đi đi. Nếu còn có thể gặp lại, ta sẽ nói hết với huynh sau."
"Ừ." Quân Huyền cũng hiểu, vả lại mục đích chính là tìm Liên Nhi, chỉ đành nói một câu bảo trọng rồi đứng lên. Gã thanh niên kia khoa trương lộ ra nét mặt bất ngờ nhìn Quân Huyền, hưng phấn đỏ mặt: "Trực giác của ta đúng là không bao giờ sai! Nhan sắc này đã đủ để ta ngắm no bụng!"
Quân Huyền: "..."
Tiểu Tam Nhi say đắm ngắm nghía hắn đến chừng như quên cả ý định. Quân Huyền phải ho một tiếng gã mới bừng tỉnh, che miệng cười e lệ, uốn éo mười ngón tay mềm như lan hoa chỉ bất thần chụp vào cổ một gã áo đen từ trên đi xuống, gọn ghẽ bẻ gãy.
"Vừa đúng giờ bọn chúng đổi ca, mau đi thôi." Tiểu Tam Nhi cười duyên nói.
Gã đá văng cái ghế cùng thi thể ngồi trên, dùng sức đẩy cánh cửa bên cạnh ra bước vào. Quân Huyền theo sau, kỹ tính khép cửa lại. Dưới ánh lửa bập bùng, Tiểu Tam Nhi bước nhanh trên những bậc thang ẩm mốc rêu phong, lõm bõm nước dẫn vào bóng tối thăm thẳm.
Cả hai đặt chân xuống mặt đất trơn nhẫy ngập nước đến đầu gối, xung quanh mờ tối như giăng mùng, tựa hồ chui vào đường hầm trong lòng đất.
"He, tiểu xảo của ta bao giờ cũng thừa sức qua mặt đám đàn ông." Tiểu Tam Nhi đắc chí tháo búi tóc ra, không ngờ trong đó có giấu hai con Ngải điệp. "Dẫn đường đi các bé."
Quân Huyền thấy trên cánh bướm có 'ký hiệu', bắt đầu tin gã này hơn một chút.
Lại thấy gã ta vừa đi về phía trước vừa vô tư vốc nước rửa mặt, hắn cũng thuận tiện cởi ra mấy tấm da thú lộm cộm trong áo, chợt nghe tiếng kêu: "Má nó, sao ngươi đẹp trai mà biến thái thế?"
Quân Huyền: "..."
"Cơ mà không sao. Ta cũng là một tên biến thái, xem chừng chúng ta có điểm chung rồi hen? Nhất định là duyên phận đó. Quê quán ngươi ở đâu vậy? Cha mẹ còn khỏe hay đã mất? Trong nhà có mấy hòm bạc? Mỗi ngày thay mấy cái áo? Ngươi chắc là thường xuyên ở gần chủ nhân lắm, mùi hương rất đậm, đến cả A Bát cũng không bám nhiều hương như ngươi. Ta mới thấy ngươi lần đầu, ngươi hầu hạ chủ nhân về mặt nào vậy? Mùi hương đậm thế này cũng chẳng giống là do ở lâu bám vào mà tựa hồ... cố ý đánh dấu?"
Quân Huyền xem như mình điếc, chú tâm bám sát cặp Ngải điệp.
Tiểu Tam Nhi lải nhải luôn miệng, thấy người kia bơ đẹp gã, ánh mắt lóe lên ác ý, thở dài chậm rãi áp sát: "Chúng ta đang đi cùng nhau mà ngươi chẳng chịu nói hai ba câu bồi dưỡng tình cảm gì hết vậy. Sao người đẹp lúc nào cũng kèm với tính lạnh lùng thế chứ? Ô, hình như ta quên hỏi tên ngươi. Lỗi ta, lỗi ta. Ta là Mạc Thập Tam, tên thân mật là Tiểu Tam Nhi..."
Bàn tay gã suýt soát chạm vào người phía trước thì hắn thình lình quay phắt lại tóm lấy, bẻ quặp tay gã, 'răng rắc' một tiếng trực tiếp tháo khớp vai. Thập Tam la lên, vội lùi lại, rưng rưng nước mắt: "Ngươi, ngươi... sao lại phải hung hăng như thế?"
Quân Huyền nhìn nhanh con rết đỏ như máu trên mu bàn tay gã rồi quay đi, năm ngón tay cong lại, đánh một chưởng vào ngực Thập Tam muốn kéo hắn, làm gã ngã ngửa xuống nước, lạnh lẽo bảo: "Ngưng làm trò đi."
"Mẹ kiếp..." Gã bò dậy, lau nước trên mặt, cắn răng nhìn bóng lưng một mạch đi tiếp chẳng có ý chờ đợi.
Thập Tam nhịn đau tự nắn lại khớp cho mình, nhổ nước bọt: "Chỉ mới bám chút mùi hương mà đã tác quái thế rồi! Làm như ngươi là chủ nhân của ta ấy!"
Thật yên tĩnh.
Thập Tam có lẽ tưởng mình ẩn thân rất kỹ, xác thực là ảnh vệ bọn họ không giỏi ẩn thân thì ai giỏi nhưng tai của Quân Huyền quá thính, giữa không gian lặng như tờ này thì vật sống càng khó lọt khỏi tầm theo dõi của hắn.
Có gì đó không ổn, Quân Huyền nhíu mày, quá yên tĩnh. Cho là hắn thực sự thoát được ải đám chó ầm ĩ thì đáng lẽ hai xác chết cũng nên bị phát hiện rồi, Thập Tam đào thoát không chạy lên trên thì nhất định chạy xuống dưới, vậy thì tại sao tới giờ vẫn không có dấu hiệu ai đuổi theo bọn họ?
Tiếng nước, tiếng thở, tiếng tim đập, tiếng đập cánh rõ ràng vang vào tai hắn.
Quá mức yên tĩnh.
Quân Huyền đột ngột đứng lại. Mắt nhìn hai con hồ điệp tiếp tục bay về phía trước, tay chân đã cóng tới tê cứng khớp, trực giác mãnh liệt mách bảo hắn rằng có điều không ổn. Hắn quay người lại, đằng sau vẫn là đường hầm nhỏ hẹp ngập nước tối tù mù, xa xăm, im ắng, ánh nước mờ nhạt hắt lên vách hầm gồ ghề giăng giăng như mạng... Khoan đã, ánh nước? Trong đường hầm không có đuốc thắp thì nước đang phản chiếu ánh sáng từ đâu?
Hắn bắt đầu nhớ lại hình ảnh những sợi dây như được phủ lân tinh của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận và cái hồ ở Lôi đài, trong lòng nảy ra một suy đoán, bán tín bán nghi lại gần vách tường, miết ngón trỏ vào ánh nước, miết ra một thứ cát bụi tựa như giũa từ ánh trăng. Không cần nghi ngờ nữa, thứ cát bụi này cũng chính là bụi tại Lôi đài. Thế thì mạng lưới như thể ánh nước giăng trên vách đá là dấu vết còn sót lại sau các hành động khai thác.
Đường hầm này là một mỏ khai thác đá Thần lệ. Nhưng vì sao nó lại ngập nước? Lẽ nào là do đào nhầm? Không. Không thể vô cớ mà xung quanh nơi này đào ra hệ thống hào dẫn nước từ sông. Khả năng cần nước để khai thác cao hơn.
Liệu vấn đề đó có liên quan đến trăng?
Liên Nhi liên tục nhấn mạnh vào mặt trăng. Thu đường chủ thì nhắc tới nước. Mặt trăng và nước... Lẽ nào muốn ám chỉ thủy triều?
Quân Huyền chợt lạnh toát sống lưng. Hôm nay là ngày rằm, chính là ngày thủy triều lên cao nhất! Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, hắn lập tức quay ngoắt lại, sải bước hối hả đuổi theo cặp hồ điệp.
Mạc Tử Liên thực sự không thể bắt bản thân chịu đựng sự im lặng một thời gian lâu được dù đang bị ngập nước tới miệng. Y hết nhìn chằm chằm trần động rồi lại nhìn Sầm Canh chẳng rõ làm gì mà cứ lủi vào trong bóng tối, cóng quá, không nhịn được phải nói chuyện: "Ngươi cứ thập thò làm gì đấy?"
Dù mặt gã tối lom lom nhưng y vẫn biết có một con mắt đang nhìn thẳng vào mình. Sầm Canh tự nhiên bật cười rồi chán nản thở dài: "Giá mà ta cũng có một chút gì đó vô tư như ngươi." Gã giật dây xích, "Xích sắt nối từ bên trên, năm mặt vách trần bám mảng rêu lớn có gợi cho ngươi ý tưởng gì sau khi đi qua hầm mỏ không?"
Mạc Tử Liên 'ồ' một tiếng: "Mấy chỗ tối đen đó đều là cửa sổ tháo nước chứ gì?" Lại ngó lên mặt trần, "Ta có lưu ý đến kết cấu của kiến trúc này lúc băng qua hào nước - kênh hào quá sâu, thường thì không ai sẽ đào sâu như vậy. Ta đoán bọn chúng đào hào sâu nhằm trữ nước làm ướt mỏ đá, hòng khai thác triệt để hầm mỏ thật nhanh."
"Ngươi nói đúng một nửa, các cửa sổ này không chỉ dùng để tháo nước mà cũng dùng để đổ nước vào."
"Nước chảy ngược dòng? Ta mới nghe đó."
"Không phải. Chậc, trí thông minh của ngươi sụt giảm nhiều thế, vấn đề ở..."
Mạc Tử Liên tỉnh ngộ, cướp lời: "Cửa sổ ở bên trên đổ nước vào, cửa sổ ở dưới đáy mới là tháo nước!"
Dứt lời, y còn đá chân xáo nước để chứng tỏ mình vẫn đủ thông minh.
Sầm Canh cạn lời một giây rồi tiếp tục: "Theo như ta tính toán thì hôm nay là ngày rằm. Hiện tại sắp đến lúc triều cường lên cao, bọn chúng sẽ mở cửa để thay nước trong hào. Chỗ này chính là khu ngập nhanh nhất và lâu rút nước nhất, thích hợp để hành hạ người khác. Ta biết ngươi sợ nước, lát nữa cố gắng bình tĩnh..."
Gã đang nói dở thì nghe phía sau 'ầm ầm' chấn động, ba dòng nước xối tung bọt trắng tuôn đổ vào, quát: "Nắm dây xích leo lên trên, trong đây sẽ không ngập tới trần!"
Vì chênh lệch chiều cao nên Mạc Tử Liên gần như ngay lập tức bị nhấn chìm trong khi Sầm Canh còn đủ thời gian để tìm điểm tựa trên vách đá để đạp chân, dùng cánh tay to khỏe nhấc cả cơ thể lên. Thấy đối phương chới với giữa dòng nước cuồn cuộn, gã biến sắc: "Mạc Tử Liên, ngươi còn lề mề cái gì? Mau leo lên!"
Mạc Tử Liên dĩ nhiên đang rất cố leo lên nhưng y ở xa vách tường quá, chân liên tục đạp phải đám rêu dày, vả lại cặp xích cũng mọc đầy rêu. Mất công lực, bụng bị đâm, ngâm trong nước lạnh một canh giờ đã gần như vắt kiệt sức lực của y, tay chân chết lặng, hoàn toàn không chống chọi nổi sức nước dữ.
"Mạc Tử Liên! Ngươi sao vậy?" Sầm Canh chỉ có một tay một chân để lo cho thân mình, sốt ruột nhìn người kia như phiến lá mỏng manh bị con nước vùi dập, kéo căng dây xích, nước ào ào đập vào tai làm gã chẳng nghĩ ra được cách gì. Bất ngờ có một bóng dáng theo thác đổ bị cuốn vào.
Đang khi Mạc Tử Liên sắp buông xuôi ý thức thì có hai cánh tay xốc y lên khỏi mặt nước, vững vàng neo tại một vị trí. Đó là một thanh niên lạ lẫm, sặc nước đến mức mặt mũi nhăn nhó như khỉ, to mồm thông báo: "Thuộc hạ Lý Ngư! Vâng lời phu nhân đến hộ giá cốc chủ!"
Lời tác giả: Hệ thống hào lấy nước từ sông khi triều cường lên, đồng thời đổ nước vốn chứa vào hầm mỏ cho ngập lụt đến trần rồi tháo nước ở trong mỏ ra ngược lại vào sông. Một hành vi rất gây ô nhiễm môi trường.
* Sâu khoảng 5.35 mét.
Quân Huyền thoăn thoắt quấn băng vải túm lại hai tay áo, tóc búi chắc sau ót, y trang gọn gàng, cõng sau lưng thanh bội kiếm ngắn. Bấy giờ mặt trời đã khuất núi, dưới đôi mi phết bút, cặp mắt phản chiếu dòng nước tối màu chẳng rõ là bên nào đen hơn, hắn gật đầu: "Ta hiểu rồi, cảm tạ tiền bối."
"Lão nô không dám." Chưởng quỹ vội vàng xua tay, chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu tấm tắc khen người cốc chủ định chung thân. Con cái nhà ai mà vừa có dung mạo vừa có lễ nghĩa, kính trên nhường dưới, ai gặp cũng thích.
Hôm nay đúng ngày rằm, trăng sáng vành vạnh, bơi lặn vào buổi tối cũng không đến nỗi. Quân Huyền nhảy vào nước cùng với một đệ tử dẫn đường, rùng mình với cơn lạnh căm căm, dưới đáy sông tối đen, dáng hình bản thân trong lòng sông mù mờ dềnh dàng. Thấy đã thích ứng, hắn ra hiệu với người kia, cậu ta chính là nhóc xui xẻo suýt bị hắn bẻ gãy tay, tên là Lý Ngư, bơi giỏi như cá.
Lý Ngư bơi dẫn trước, Quân Huyền nương sóng nước cậu tạo ra bám theo. Cậu nhóc bơi rất êm, giữ hơi rất tốt, lắm lúc hai tay chỉ việc khép sát vào người, cứ thế lướt về phía trước.
Quân Huyền được bọn chưởng quỹ thịnh tình khoản đãi, ba ngày qua bất đắc dĩ sinh hoạt như phú ông, nay nhảy vào nước mới tìm lại được cảm giác lãng nhân. Bọn họ nhanh chóng bơi đến đoạn lạch, Lý Ngư chỉ cho hắn thấy hai vách đá khép kín thành cái vòm - thình lình nghe tiếng lạo xạo, Quân Huyền lập tức bịt miệng, kéo cậu ta lặn xuống, nép vào vách đá bất động.
Một khuôn mặt khắc khổ soi vào sông, đó chỉ là một tiều phu đến uống nước. Cả hai chưa kịp thả lỏng thì tràng âm thanh chó sủa dữ tợn bất ngờ ập tới. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, liền sau là chuỗi giọng đàn ông kinh hoàng kêu la đan xen với tiếng gầm gừ, nhai ngấu nghiến chấn động lòng người. Giọng đàn ông yếu đi nhanh rồi tắt lịm. Một thứ gì đó bỗng rơi tõm vào sông, lửng lơ nơi ánh trăng rọi sáng. Một cẳng chân òng ọc chảy máu.
Lý Ngư sợ đến mức ôm chặt cánh tay bịt miệng mình. Quân Huyền chỉ nhìn qua rồi ra hiệu 'đi thôi', lần này hắn dẫn trước. Con lạch tối tù mù, tay chân thường va quệt với các chùm rong dày, dài ngỡ như tóc người. Quân Huyền giật đứt chùm rong mắc vào tay, mắt thấy rõ lối ra, hắn lặng lẽ đưa tay về sau chặn Lý Ngư rồi bám vào vòm đá, tay còn lại rút kiếm.
Lý Ngư không biết hắn muốn làm gì thì tức khắc Quân Huyền đâm kiếm thẳng lên trên mặt nước, xuyên thủng ngực con ngao đang chúi mõm đánh hơi. Hắn xoay người nhảy lên bờ, lưu loát chém đứt cổ họng kẻ cầm xích chó, nắm gáy, đè cổ nhúng gã xuống nước cho đến khi gục chết.
"An toàn rồi."
Lý Ngư lọ mọ bò lên bờ, giật thột che lại hai mắt vì người kia đang ở trần nửa thân trên. Tấm lưng soi dưới ánh trăng xanh nhẵn nhụi không tì vết - cậu nhóc lại đỏ mặt, khuôn cằm như gọt, như mài, Quân Huyền thật sự quá tuấn tú để bị ghép vào 'dáng vẻ vừa rồi'.
Nào phải ai cũng làm được chuỗi động tác nhanh - gọn - sạch vừa rồi, Lý Ngư bắt đầu nghi ngờ đối phương từng có tiền sử làm sát thủ. Hoặc, hắn phải có một cái đầu rất 'lạnh'. Cậu rùng mình trợn mắt khi thấy người kia róc, lột vài miếng da đầy lông của con ngao.
Quân Huyền bình tĩnh dùng áo ướt lau sạch máu bắn lên áo của thi thể rồi tráo đổi y trang, cẩn thận che tóc và bội kiếm, nói với Lý Ngư: "Cậu tiếp tục đột nhập theo hào nước, ta sẽ đi như thế này từ đây."
Lý Ngư kinh ngạc, tính hỏi lại nhưng Quân Huyền quả quyết khoát tay, cậu bèn lặn xuống nước.
Quân Huyền kéo khăn che mặt lên, ánh mắt thâm trầm xuyên qua bóng đêm, hướng về phía lùm cây hắt ánh vàng cất bước. Tòa thủy tạ trông như một cây đuốc lớn, mọi cửa sổ đều được gia cố từ bên ngoài, canh tuần nghiêm ngặt, dù con hào thực sự dẫn đến đâu thì Quân Huyền cũng không có đủ hơi thở và kỹ thuật lặn để vượt qua đoạn đường dài thế này. Hắn hạ mắt, cố không liếc nhìn lung tung đi về một cánh cửa.
Bọn chúng kiểm tra người bằng lệnh bài và chó đánh hơi.
Quân Huyền âm thầm căng thẳng khi con chó ngao lông vàng to như sư tử ngày càng gần mình. Cái mõm chảy dãi nhớt của nó thừa sức ngoạm đứt đầu người, bất thần hắn phát hiện ra hai mắt con ngao bị mù và lưỡi cũng cụt. Nó đã ngửi tới chân hắn, chúi đầu đánh hơi. Hắn đã liều đắp các miếng da của con thú chết lên người, vì đoan chắc con ngao sẽ không phản ứng với mùi máu nên thậm chí cũng tự rạch vào bắp đùi trước khi nó đến, chuẩn bị thế rồi lặng yên cầu may.
Trót lọt vượt qua cửa lớn, thần kinh Quân Huyền như được đại xá, bấy giờ mới thấy vết thương đau, tìm chỗ khuất để quấn băng tạm. Hắn nhìn hành lang bát giác trước mặt, chính giữa là cầu thang xoắn ốc độc nhất, vừa ý thay - các gã khác có vẻ thoải mái đi xuống lầu. Quân Huyền cũng tỏ ra 'thoải mái' đi xuống lầu.
Lối đi tối mịt mù, ánh lửa leo lét soi rọi mấy chiếc lồng sắt lớn nhốt đám chó ngao chen chúc đập vào mắt Quân Huyền, nơi này ồn ào, nghe qua là chỗ nghỉ ngơi để bọn gã ăn uống, đổi ca. Hắn bị đám chó thu hút, kinh ngạc nhận ra chúng đều mù mắt và đứt lưỡi. Dường như hắn từng nghe Đào nương kể về phương thức luyện chó dữ bằng cách chọc mù mắt và cắt lưỡi chúng, chỉ để lại khứu giác với thính giác.
Dù đã chứng kiến bọn chó tấn công người nhưng hiện tại nhìn chúng rũ rượi nằm gục lên nhau, chõ mũi qua kẽ hở của lồng hít ngửi, cố thè cái lưỡi cụt mò vụn thức ăn rơi rớt từ trên tay gã luyện thú, Quân Huyền vẫn hơi khó chịu. Hắn xua tan cảm xúc đó, tìm kiếm hướng đi tiếp theo, băng qua lồng chó.
Hắn bước gần đến lối đi thì bất ngờ một con chó đứng phắt dậy sủa ầm lên, kéo theo cả bầy hưởng ứng ầm ĩ. Gã luyện thú bật ngửa làm rớt miếng ăn trong tay, bọn chó ngửi thấy, bắt đầu sửng cồ tranh giành. Quân Huyền nhân cơ hội thoát thân, chạy một mạch xuống lầu mới phát hiện lưng áo lạnh toát mồ hôi.
"Ngươi là -!"
Đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì Quân Huyền đã hành động, rút kiếm ép chặn họng, tay kia vòng ra sau bổ vào gáy gã một đòn chí mạng. Hắn vác thi thể xếp dựa lên ghế ngồi, tiện tay cầm luôn chùm chìa khóa rơi xuống.
Một tiếng huýt sáo cao vút đột ngột vang lên, thanh niên ở buồng giam thứ hai bên trái ló cái mặt đen nhẻm ra, phấn khởi vẫy tay với hắn: "Đằng ấy từ bên ngoài thâm nhập vào phải không?"
Quân Huyền phòng bị nhìn gã. Gã xòe hai tay giơ lên đầu, thiết tha cam đoan: "Ta xin thề mình không phải kẻ thù! Cả hai chúng ta đều đang tìm kiếm đầm nước. Ta biết nó ở đâu, ngươi thả ta ra đi, chúng ta cùng đến đó!"
Quân Huyền càng nhíu mày: "Vì sao ngươi dám khẳng định ta và ngươi cùng phe?"
Gã phổng mũi, ra chiều hít hà: "Trên người ngươi có mùi hương mà. Hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về người đó."
Quân Huyền ngẩn ra, ý gã... là mùi hương của Liên Nhi? Quả thực hắn và Liên Nhi hầu như luôn dính vào nhau nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc mùi hương của y sẽ bám lên người mình lâu như thế mà còn có thể bị ngửi ra, nghe thật kỳ diệu.
"Ta là Tiểu Tam Nhi, người chắc chắn từng nhắc đến tên ta với ngươi rồi. Người lúc nào cũng lo lắng cho ta. Ngươi thả ta ra đi, ta lo cho người muốn chết."
Tiểu Tam Nhi? Quân Huyền đột ngột tối sầm mắt: hắn quả là nghe qua rồi nhưng cũng không biết Liên Nhi quan tâm đến gã này như vậy đâu.
Thấy hắn mất vui, thanh niên liền đổi giọng hăm dọa: "Ngươi mà không thả ta, ta sẽ la toáng lên cho coi."
Quân Huyền cân nhắc một chút rồi quyết định nhân lúc thời vận đang không tồi đánh cược luôn. Khi vừa mở khóa cho gã, hắn thình lình phát hiện ra một bóng dáng quen mắt ở buồng giam bên cạnh, sửng sốt kêu lên: "Chung Ly đệ!"
"Giọng nói này..." Người đó kinh ngạc giật bả vai, ngẩng phắt đầu lên, Quân Huyền kéo khăn che ra để nhìn cho rõ - dù khuôn mặt bên trong dính đầy nhọ nhem nhưng vẫn thấy đó chính là Chung Ly Toái đã biến mất cả năm qua.
"Quân huynh! Sao huynh đến được đây?" Chung Ly Toái vội vàng hỏi gần như cùng lúc với Quân Huyền: "Hiền đệ sao lại rơi vào cảnh này?"
Rõ ràng Chung Ly Toái nhỏ tuổi hơn Quân Huyền nhưng nay vừng trán đã có những nếp gấp thời gian, hắn giống như rất xúc động nhưng thấy gã thanh niên nọ chõ mũi vào thì cố kìm nén lại, gượng ngồi thẳng dậy, quai hàm bạnh ra vẻ nghiêm nghị: "Quân huynh, huynh không thể ở đây lâu được. Chuyện của ta kể ra rất dài dòng, xin huynh mau đi đi. Nếu còn có thể gặp lại, ta sẽ nói hết với huynh sau."
"Ừ." Quân Huyền cũng hiểu, vả lại mục đích chính là tìm Liên Nhi, chỉ đành nói một câu bảo trọng rồi đứng lên. Gã thanh niên kia khoa trương lộ ra nét mặt bất ngờ nhìn Quân Huyền, hưng phấn đỏ mặt: "Trực giác của ta đúng là không bao giờ sai! Nhan sắc này đã đủ để ta ngắm no bụng!"
Quân Huyền: "..."
Tiểu Tam Nhi say đắm ngắm nghía hắn đến chừng như quên cả ý định. Quân Huyền phải ho một tiếng gã mới bừng tỉnh, che miệng cười e lệ, uốn éo mười ngón tay mềm như lan hoa chỉ bất thần chụp vào cổ một gã áo đen từ trên đi xuống, gọn ghẽ bẻ gãy.
"Vừa đúng giờ bọn chúng đổi ca, mau đi thôi." Tiểu Tam Nhi cười duyên nói.
Gã đá văng cái ghế cùng thi thể ngồi trên, dùng sức đẩy cánh cửa bên cạnh ra bước vào. Quân Huyền theo sau, kỹ tính khép cửa lại. Dưới ánh lửa bập bùng, Tiểu Tam Nhi bước nhanh trên những bậc thang ẩm mốc rêu phong, lõm bõm nước dẫn vào bóng tối thăm thẳm.
Cả hai đặt chân xuống mặt đất trơn nhẫy ngập nước đến đầu gối, xung quanh mờ tối như giăng mùng, tựa hồ chui vào đường hầm trong lòng đất.
"He, tiểu xảo của ta bao giờ cũng thừa sức qua mặt đám đàn ông." Tiểu Tam Nhi đắc chí tháo búi tóc ra, không ngờ trong đó có giấu hai con Ngải điệp. "Dẫn đường đi các bé."
Quân Huyền thấy trên cánh bướm có 'ký hiệu', bắt đầu tin gã này hơn một chút.
Lại thấy gã ta vừa đi về phía trước vừa vô tư vốc nước rửa mặt, hắn cũng thuận tiện cởi ra mấy tấm da thú lộm cộm trong áo, chợt nghe tiếng kêu: "Má nó, sao ngươi đẹp trai mà biến thái thế?"
Quân Huyền: "..."
"Cơ mà không sao. Ta cũng là một tên biến thái, xem chừng chúng ta có điểm chung rồi hen? Nhất định là duyên phận đó. Quê quán ngươi ở đâu vậy? Cha mẹ còn khỏe hay đã mất? Trong nhà có mấy hòm bạc? Mỗi ngày thay mấy cái áo? Ngươi chắc là thường xuyên ở gần chủ nhân lắm, mùi hương rất đậm, đến cả A Bát cũng không bám nhiều hương như ngươi. Ta mới thấy ngươi lần đầu, ngươi hầu hạ chủ nhân về mặt nào vậy? Mùi hương đậm thế này cũng chẳng giống là do ở lâu bám vào mà tựa hồ... cố ý đánh dấu?"
Quân Huyền xem như mình điếc, chú tâm bám sát cặp Ngải điệp.
Tiểu Tam Nhi lải nhải luôn miệng, thấy người kia bơ đẹp gã, ánh mắt lóe lên ác ý, thở dài chậm rãi áp sát: "Chúng ta đang đi cùng nhau mà ngươi chẳng chịu nói hai ba câu bồi dưỡng tình cảm gì hết vậy. Sao người đẹp lúc nào cũng kèm với tính lạnh lùng thế chứ? Ô, hình như ta quên hỏi tên ngươi. Lỗi ta, lỗi ta. Ta là Mạc Thập Tam, tên thân mật là Tiểu Tam Nhi..."
Bàn tay gã suýt soát chạm vào người phía trước thì hắn thình lình quay phắt lại tóm lấy, bẻ quặp tay gã, 'răng rắc' một tiếng trực tiếp tháo khớp vai. Thập Tam la lên, vội lùi lại, rưng rưng nước mắt: "Ngươi, ngươi... sao lại phải hung hăng như thế?"
Quân Huyền nhìn nhanh con rết đỏ như máu trên mu bàn tay gã rồi quay đi, năm ngón tay cong lại, đánh một chưởng vào ngực Thập Tam muốn kéo hắn, làm gã ngã ngửa xuống nước, lạnh lẽo bảo: "Ngưng làm trò đi."
"Mẹ kiếp..." Gã bò dậy, lau nước trên mặt, cắn răng nhìn bóng lưng một mạch đi tiếp chẳng có ý chờ đợi.
Thập Tam nhịn đau tự nắn lại khớp cho mình, nhổ nước bọt: "Chỉ mới bám chút mùi hương mà đã tác quái thế rồi! Làm như ngươi là chủ nhân của ta ấy!"
Thật yên tĩnh.
Thập Tam có lẽ tưởng mình ẩn thân rất kỹ, xác thực là ảnh vệ bọn họ không giỏi ẩn thân thì ai giỏi nhưng tai của Quân Huyền quá thính, giữa không gian lặng như tờ này thì vật sống càng khó lọt khỏi tầm theo dõi của hắn.
Có gì đó không ổn, Quân Huyền nhíu mày, quá yên tĩnh. Cho là hắn thực sự thoát được ải đám chó ầm ĩ thì đáng lẽ hai xác chết cũng nên bị phát hiện rồi, Thập Tam đào thoát không chạy lên trên thì nhất định chạy xuống dưới, vậy thì tại sao tới giờ vẫn không có dấu hiệu ai đuổi theo bọn họ?
Tiếng nước, tiếng thở, tiếng tim đập, tiếng đập cánh rõ ràng vang vào tai hắn.
Quá mức yên tĩnh.
Quân Huyền đột ngột đứng lại. Mắt nhìn hai con hồ điệp tiếp tục bay về phía trước, tay chân đã cóng tới tê cứng khớp, trực giác mãnh liệt mách bảo hắn rằng có điều không ổn. Hắn quay người lại, đằng sau vẫn là đường hầm nhỏ hẹp ngập nước tối tù mù, xa xăm, im ắng, ánh nước mờ nhạt hắt lên vách hầm gồ ghề giăng giăng như mạng... Khoan đã, ánh nước? Trong đường hầm không có đuốc thắp thì nước đang phản chiếu ánh sáng từ đâu?
Hắn bắt đầu nhớ lại hình ảnh những sợi dây như được phủ lân tinh của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận và cái hồ ở Lôi đài, trong lòng nảy ra một suy đoán, bán tín bán nghi lại gần vách tường, miết ngón trỏ vào ánh nước, miết ra một thứ cát bụi tựa như giũa từ ánh trăng. Không cần nghi ngờ nữa, thứ cát bụi này cũng chính là bụi tại Lôi đài. Thế thì mạng lưới như thể ánh nước giăng trên vách đá là dấu vết còn sót lại sau các hành động khai thác.
Đường hầm này là một mỏ khai thác đá Thần lệ. Nhưng vì sao nó lại ngập nước? Lẽ nào là do đào nhầm? Không. Không thể vô cớ mà xung quanh nơi này đào ra hệ thống hào dẫn nước từ sông. Khả năng cần nước để khai thác cao hơn.
Liệu vấn đề đó có liên quan đến trăng?
Liên Nhi liên tục nhấn mạnh vào mặt trăng. Thu đường chủ thì nhắc tới nước. Mặt trăng và nước... Lẽ nào muốn ám chỉ thủy triều?
Quân Huyền chợt lạnh toát sống lưng. Hôm nay là ngày rằm, chính là ngày thủy triều lên cao nhất! Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, hắn lập tức quay ngoắt lại, sải bước hối hả đuổi theo cặp hồ điệp.
Mạc Tử Liên thực sự không thể bắt bản thân chịu đựng sự im lặng một thời gian lâu được dù đang bị ngập nước tới miệng. Y hết nhìn chằm chằm trần động rồi lại nhìn Sầm Canh chẳng rõ làm gì mà cứ lủi vào trong bóng tối, cóng quá, không nhịn được phải nói chuyện: "Ngươi cứ thập thò làm gì đấy?"
Dù mặt gã tối lom lom nhưng y vẫn biết có một con mắt đang nhìn thẳng vào mình. Sầm Canh tự nhiên bật cười rồi chán nản thở dài: "Giá mà ta cũng có một chút gì đó vô tư như ngươi." Gã giật dây xích, "Xích sắt nối từ bên trên, năm mặt vách trần bám mảng rêu lớn có gợi cho ngươi ý tưởng gì sau khi đi qua hầm mỏ không?"
Mạc Tử Liên 'ồ' một tiếng: "Mấy chỗ tối đen đó đều là cửa sổ tháo nước chứ gì?" Lại ngó lên mặt trần, "Ta có lưu ý đến kết cấu của kiến trúc này lúc băng qua hào nước - kênh hào quá sâu, thường thì không ai sẽ đào sâu như vậy. Ta đoán bọn chúng đào hào sâu nhằm trữ nước làm ướt mỏ đá, hòng khai thác triệt để hầm mỏ thật nhanh."
"Ngươi nói đúng một nửa, các cửa sổ này không chỉ dùng để tháo nước mà cũng dùng để đổ nước vào."
"Nước chảy ngược dòng? Ta mới nghe đó."
"Không phải. Chậc, trí thông minh của ngươi sụt giảm nhiều thế, vấn đề ở..."
Mạc Tử Liên tỉnh ngộ, cướp lời: "Cửa sổ ở bên trên đổ nước vào, cửa sổ ở dưới đáy mới là tháo nước!"
Dứt lời, y còn đá chân xáo nước để chứng tỏ mình vẫn đủ thông minh.
Sầm Canh cạn lời một giây rồi tiếp tục: "Theo như ta tính toán thì hôm nay là ngày rằm. Hiện tại sắp đến lúc triều cường lên cao, bọn chúng sẽ mở cửa để thay nước trong hào. Chỗ này chính là khu ngập nhanh nhất và lâu rút nước nhất, thích hợp để hành hạ người khác. Ta biết ngươi sợ nước, lát nữa cố gắng bình tĩnh..."
Gã đang nói dở thì nghe phía sau 'ầm ầm' chấn động, ba dòng nước xối tung bọt trắng tuôn đổ vào, quát: "Nắm dây xích leo lên trên, trong đây sẽ không ngập tới trần!"
Vì chênh lệch chiều cao nên Mạc Tử Liên gần như ngay lập tức bị nhấn chìm trong khi Sầm Canh còn đủ thời gian để tìm điểm tựa trên vách đá để đạp chân, dùng cánh tay to khỏe nhấc cả cơ thể lên. Thấy đối phương chới với giữa dòng nước cuồn cuộn, gã biến sắc: "Mạc Tử Liên, ngươi còn lề mề cái gì? Mau leo lên!"
Mạc Tử Liên dĩ nhiên đang rất cố leo lên nhưng y ở xa vách tường quá, chân liên tục đạp phải đám rêu dày, vả lại cặp xích cũng mọc đầy rêu. Mất công lực, bụng bị đâm, ngâm trong nước lạnh một canh giờ đã gần như vắt kiệt sức lực của y, tay chân chết lặng, hoàn toàn không chống chọi nổi sức nước dữ.
"Mạc Tử Liên! Ngươi sao vậy?" Sầm Canh chỉ có một tay một chân để lo cho thân mình, sốt ruột nhìn người kia như phiến lá mỏng manh bị con nước vùi dập, kéo căng dây xích, nước ào ào đập vào tai làm gã chẳng nghĩ ra được cách gì. Bất ngờ có một bóng dáng theo thác đổ bị cuốn vào.
Đang khi Mạc Tử Liên sắp buông xuôi ý thức thì có hai cánh tay xốc y lên khỏi mặt nước, vững vàng neo tại một vị trí. Đó là một thanh niên lạ lẫm, sặc nước đến mức mặt mũi nhăn nhó như khỉ, to mồm thông báo: "Thuộc hạ Lý Ngư! Vâng lời phu nhân đến hộ giá cốc chủ!"
Lời tác giả: Hệ thống hào lấy nước từ sông khi triều cường lên, đồng thời đổ nước vốn chứa vào hầm mỏ cho ngập lụt đến trần rồi tháo nước ở trong mỏ ra ngược lại vào sông. Một hành vi rất gây ô nhiễm môi trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.