Quyển 5 - Chương 24: Quyển 5 - Chương 128
A Tử
07/12/2021
Ca ca ghé vào tai y, nói ra ba chữ. Chung Ly Toái.
Mạc Tử Liên nhíu mày, vài mẩu ký ức nhạt nhòa về cái tên này xuất hiện mất trật tự, hình như hắn ta là đệ tử thủ hộ của Xích trưởng lão, to con, mặt như cá chết thì phải... Chịu, y chỉ nhớ kỹ thân nhân và người đẹp, còn lại đều trở thành củ cải.
"Vì sao ca ca nghi ngờ hắn?"
"Vì sao à..." Quân Huyền trù trừ: "Ta không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng chỉ là suy đoán hoàn toàn dựa trên cảm tính chủ quan. Mà đệ có mỏi chân không? Thả ta xuống..."
Cặp tai dài của Mạc Tử Liên dựng lên, ngái ngủ bay hết sạch, xù lông nhấc người đứng bật dậy, phát cáu: "Huynh còn nghĩ ta yếu ớt thì ta cứ ôm, cứ ôm cho huynh biết mặt! Ta có thể ôm huynh thế này suốt cả đêm nhá!"
Quân Huyền gác tay lên cổ y, mím môi cười che đậy hàng mi ướt át: "Ta sai, ta sai. Đệ mạnh mẽ nhất, đệ mạnh mẽ nhất. Thả ta xuống nhé?"
"Ta không có nói đùa!" Y hặc lại, xốc hắn lên vai, bàn tay trên lưng luồn xuống cẳng chân, chuyển thành tư thế như bồng con nít. Quân Huyền thấy y giận thật, thu lại tâm tư trêu chọc nhưng vẫn không kìm được ý cười len vào ngữ điệu: "Đệ làm ta khó suy nghĩ quá." Vuốt má y, "Sao trước kia ta không phát hiện ra đệ bướng bỉnh thế này nhỉ, tiểu bảo bối?"
"Không có nhỏ!"
"Ừ, ừ, đại bảo bối."
Mạc Tử Liên uất nghẹn đến đỏ bừng mặt, đang tính 'trừng trị' một chút thì ca ca cúi đầu cụng trán vào trán y, thầm thì: "Ta lo cho đệ lắm."
"Liên Nhi, đệ có biết ta đã lo lắng cỡ nào khi đệ tự tiện can thiệp vào sự việc ở Xuyên Sơn không? Chẳng ai có thể làm ta lo lắng như đệ. Trước giờ ta đã luôn biết mình bị nhắm vào, ta tuyệt đối không bị động, đệ biết ta thích chủ động như thế nào, đây là bản năng của ta rồi."
"Đó mới là nguyên nhân thật sự thúc đẩy huynh truy tìm Quỷ Ảnh và tham dự vào sự việc lúc ban đầu*?"
* Sự việc khởi đầu từ chương 13.
"Phải, ta không làm những việc đó nhằm truy cầu danh vọng trên giang hồ, đệ cũng biết là ta cực kỳ ghét phiền phức, nên thanh danh hay tiếng tăm chẳng là gì trong mắt ta cả. Người đời muốn nói ta tốt cũng được, muốn nói ta xấu cũng thế, ta không quan tâm đến hình hài của bản thân trong mắt người ngoài. Ta không thể ngồi yên chờ đợi kẻ khác sắp đặt, ta phải chủ động bước vào thiên la địa võng để giữ lấy quyền lựa chọn cho chính mình. Liên, vì có đệ tham dự, ta càng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, ta rất sợ, sợ không nắm được cục diện thì sẽ sinh sự nằm ngoài tầm kiểm soát của ta. Ta không thể nào yên tâm nếu không nắm được toàn bộ thế cuộc..."
"Thế nên huynh mới thỏa hiệp với phương trượng Thiếu Lâm và Diệp bang chủ phải không, cùng ta tương trợ bọn họ đến bước đường này?"
Quân Huyền tựa vào tóc mai y, lại nói: "Ta không có lợi dụng đệ."
"Vâng, ta biết huynh thương ta mà."
Nhị chấn thâm căn cố đế, gần như nắm giữ thịnh suy của giang hồ, đây vốn dĩ là bàn cờ lớn của bọn họ nhằm xóa bỏ 'tàn dư hệ quả của loạn thế' và chặt đứt cánh tay tham vọng kiểm soát giang hồ của thế lực ngoại lai. Tuy nhiên đại cục bỗng xuất hiện một biến số bất ngờ từ Tây Vực: Mạc Tử Liên - nên Diệp Bái mới phải giám sát y chặt chẽ, và khi y can thiệp vào sự việc ở Xuyên Sơn cũng đồng thời làm thế cuộc của bọn họ nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chính vì xác định biến số Mạc Tử Liên có ảnh hưởng đến đại cục nên một cách tự nhiên, bọn họ buộc phải đối diện với hai hướng giải quyết: một - diệt trừ biến số, hai - mượn sức của biến số.
Tịnh Bạch phương trượng bắt đầu gieo lại cờ song đặt trọng tâm lên Quân Huyền và Mạc Tử Liên, nhờ bọn họ dẫn dắt thế cuộc.
Sự hiện diện của Yến Sở tại Thiếu Lâm tự* không phải trùng hợp. Quân Huyền đoán trước khi mình đến thì Tịnh Bạch phương trượng đã hỏi ý kiến của sư phụ về yêu cầu sắp đặt ra cho hắn, thế nên sư phụ mới nhắc hắn phải suy nghĩ kỹ về lựa chọn của mình. Kể từ đó, Cái Bang đều đặn báo cáo tình hình của hắn và Liên cho sư phụ - sau vụ việc thủy tạ, sư phụ phải chạy đến ngó xem hai đứa thế nào rồi và nhắc khéo mấy câu. Liên Nhi nói rất đúng, sư phụ luôn ngầm quan tâm bọn họ.
* Chương 74.
Lựa chọn mượn tay Mạc Tử Liên tuy có lợi mà cũng tiềm tàng nguy hại, lợi vì y không chỉ là biến số với bọn họ, đối với phe kia - y cũng là biến số; hại vì không rõ Mạc Tử Liên sẽ bày vẽ tình cảnh thế nào, có thể gây thiệt hại bao nhiêu - bằng cớ là vụ Trọng Yên. Để hạn chế phần hại, Tịnh Bạch cần thuyết phục Quân Huyền thỏa hiệp, chính hắn sẽ kiềm chế nếu như cái 'tà tính' của Mạc Tử Liên trỗi dậy. Cơ mà thực tế Quân Huyền mới tà khí ngút trời, Mạc Tử Liên lại tinh khôi như cục tuyết trắng.
Về vấn đề thỏa hiệp như vậy thì Quân Huyền được cái gì, tạm trả lời câu hỏi này bằng một câu hỏi khác: hà cớ hai người họ có thể chạy tung tăng gây chuyện trên giang hồ mà không bị sinh sự? Đều nhờ sự hậu thuẫn của Nhị chấn, nói không phải quá lời, có được hai đại phái Thiếu Lâm và Cái Bang bảo kê thì dù hoàng đế xuất binh truy nã cũng tuyệt đối không thể động vào hai người họ.
Đại cuộc như vậy hiển nhiên càng ít người biết càng tốt, Mạc Tử Liên cũng không được biết và thậm chí ngoài mặt ra vẻ thù oán Thiếu Lâm lại càng hoàn hảo.
"Nên là, bảo bối, Thiếu Lâm tự mà thực sự bày ra Thập Bát La Hán trận thì đệ có chạy đằng trời cũng không cướp nổi xá lợi của họ." Quân Huyền nhéo mũi y: "Ta đã được lĩnh giáo rồi."
"Hừ hừ..." Mạc Tử Liên vùi đầu vào ngực hắn, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà Phật môn thanh tịnh, Phật môn từ bi, rõ ràng là lão cáo già trăm tuổi thành tinh, dám tính kế ca ca và ta."
Quân Huyền cho là y khó chịu nên vuốt tóc y lẩm bẩm: "Xin lỗi."
"Ca ca có lỗi gì đâu."
Mạc Tử Liên cũng không phải hoàn toàn không nhìn ra gì đó, dù không có trí tuệ siêu phàm nhưng y cũng không ngốc, chỉ bị cái tật quên trước quên sau. Ngay từ lúc ca ca đột nhiên đề cập đến triều đình với a na là y đã sinh nghi nhưng sau đó lại bác bỏ ngờ vực vì không định nhúng tay sâu. Nhưng cố nhiên y đã lún sâu vào ván cờ này.
"Ta... Thật không biết nói như thế nào, Chung Ly Toái tạo cho ta cảm giác kỳ lạ từ ngay sau Đại hội Danh kiếm năm kia. Đệ có nhớ không? Khi Tiêu Mặc tấn công ta, Chung Ly Toái thừa nhận hắn đã cứu cậu ấy khỏi tay đệ nhưng, đặt giả thuyết tình huống khi ấy là đệ ôm ta đầm đìa máu, Tiêu Mặc bị đệ chi phối - nếu Chung Ly Toái chỉ vừa đến nơi và thấy cảnh đó, lập tức cứu Tiêu Mặc - vấn đề là: hắn bỏ rơi ta sao?"
Tại sao Chung Ly Toái lập tức ôm Tiêu Mặc bỏ đi thẳng, mặc kệ Quân Huyền không rõ sống chết?
Sau đó Quân Huyền đã thăm dò Chung Ly Toái* nhưng cũng không tìm thấy lý giải nào về việc Chung Ly Toái bỏ lại mình. Không phải muốn đội ơn người ta mà vì hành động đó không phù hợp với hiểu biết của hắn về Chung Ly Toái. Hắn sẽ chẳng canh cánh vấn đề này nếu hoàn cảnh không đặc thù và dẫn đến một đống việc sau đó.
* Đối thoại ở chương 28.
Mạc Tử Liên lâm râm nhức đầu rồi, trí nhớ của y không được tốt, cực chẳng đã đành thả người xuống để cầm bút vẽ sơ đồ theo lời ca ca.
"Thứ nhất, Chung Ly Toái bỏ lại ta ở mộ của Mạnh Đại Nghĩa, thi thể người chết bị trúng Thi độc (Mạc Tử Liên sửa lại thành luyện Thi thất bại). Chung Ly Toái bảo Tiêu Mặc bị cướp khỏi tay hắn giữa đường, rồi cậu nhóc xuất hiện một cách ly kỳ tại phường Ngũ Âm, kẻ tự xưng là Tống Ỷ La đòi Sinh Tử bội đổi thuốc giải; Trục đường chủ và Mạnh Lục Kiền bị chém chết..."
"Khoan đã." Con ngươi Mạc Tử Liên kịch liệt co rút, "Cung nữ bị giết cướp đi Sinh Tử bội, Tiêu Mặc bị trúng độc lấy Sinh Tử bội đổi thuốc giải, kẻ tự xưng..." Mồ hôi lạnh chợt túa ra lòng bàn tay y, "Chẳng, chẳng lẽ... 'Tống Ỷ La' ta đã gặp lúc đó là Tống Sơ Huyền giả mạo?"
Y rùng mình nhớ lại dáng vẻ 'Tống Ỷ La' nhàn nhã ngâm thơ, khi cười lên để lộ răng nanh, căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ - chết tiệt, khinh công của Tống Ỷ La cực giỏi nhưng võ công thì không, làm sao Tống Ỷ La có thể gọn gàng giết hai người trong thời gian ngắn như thế? Đó vốn dĩ không phải Tống Ỷ La.
"Thứ hai," Quân Huyền vỗ vai y, "sau Lôi đài năm ngoái Chung Ly Toái đã đột ngột biến mất đệ nhớ không? Có một câu hỏi tới tận bây giờ vẫn chưa có đáp án: ai đã mang kiếm Tế Khứ từ Lôi đài đến Xuyên Sơn, xuống vực Bát Khổ?"
Không phải Y Nhã, không phải Tiết ông, không phải ông nội hay lão Ô, không phải cặp song sinh - ai đã làm việc đó? Mạc Tử Liên thở hắt ra, bắt lấy tia sáng trong đầu, chậm chạp viết: "Và, tại - sao?"
Quân Huyền cảm thấy cơ bắp người kế cận căng chặt, biết là y đã hiểu vấn đề, yên lặng nắm lấy tay y.
Mạc Tử Liên thâm trầm nhìn câu hỏi 'ai đã lấy kiếm Tế Khứ?' và hai chữ 'tại sao' kế bên, gân trên trán gần như sắp nhảy ra, trong bụng cuộn lên một thứ cảm xúc phẫn khích khó tả, mép môi mím chặt, giần giật không ra cười không ra mếu, thoạt trông nét mặt hơi quỷ mị.
Y quả là được đánh giá cao trong bàn cờ này.
Nào chẳng phải vì kiếm Tế Khứ nên y mới xuống vực Bát Khổ đó sao? Và y lấy được bản chữ cổ, không phải ngẫu nhiên mà thế - là có người cố tình gửi bản chữ cổ cho y. Sách cổ rơi vào tay phe kia mà bản chữ lại nằm trong tay y. Một nước cờ kiềm chế lẫn nhau rất đẹp. Đó cũng là duyên cớ lý giải vì sao Tiết độ sứ Ôn Gia Hữu lại đích thân xuất hiện ở Tây Vực - Lý gia muốn dẫn Mạc Tử Liên trở lại Tư quốc, vì chỉ y mới đọc được chữ Điệp Cách cổ.
Trong đầu Mạc Tử Liên hiện lên bức thư pháp ẩn chứa huyền cơ, khóe môi chậm rãi phác ra ý cười lạnh lẽo. Sai lầm, sai lầm cả rồi, ngay từ ban đầu đã suy nghĩ sai hướng hoàn toàn. Phó gia truy tìm Cổ thư Trường Cửu không phải vì làm người chết sống lại hay phép trường sinh quái gì sất - mục đích thật sự của bọn họ là giải ra huyền cơ của bức thư pháp bí ẩn kia kìa.
Ca ca nói: Chỉ sợ là sơ đồ địa đạo trong cung.
Suy cho cùng, hết thảy mọi việc đều nhằm vào vị trí cao quý nhất thiên hạ, nhằm vào cửu ngũ chí tôn.
Quay lại vấn đề vực Bát Khổ, những người biết Tru Thiên lão nhân là ông nội y tại đất này vào thời điểm đó* chỉ có ca ca, Phùng Xuân, Xích trưởng lão và... Chung Ly Toái.
* Chương 45.
Chung Ly Toái. Mạc Tử Liên nặng nề lẩm nhẩm cái tên này. Hắn biến mất khỏi Lôi đài, cầm Tế Khứ ném xuống vực Bát Khổ, dẫn y vào cuộc cờ. Hắn ẩn náu một thời gian dài rồi tự dưng xuất hiện ở tòa thủy tạ, chỉ sợ thực chất chẳng phải bị bắt mà là ở đấy theo dõi để kịp thời trở tay nếu Phó Thục Trân gặp bất trắc.
Chung Ly Toái, không, Tống Sơ Huyền và Phó Thục Trân. Phu thê hai người đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, quả là mối lương duyên tuyệt phối của nhân gian mà trời đất tác thành.
Tống Sơ Huyền ở trong đại cục, thiết kế tiểu cục.
Trong cục, có cục. Mạc Tử Liên niệm, mặt trầm như đầm sâu, mi mày như nhiễm sương giá, lạnh mắt nhìn từng con chữ xiên xẹo trên trang giấy. Thực lòng mà nói: y không bất mãn với cục của Tịnh Bạch và Diệp Bái vì bọn họ chơi sòng phẳng, nghĩa khí, có qua có lại đàng hoàng, đúng chất chính đạo. Còn Tống Sơ Huyền thì chơi y theo nghĩa đen, tính kế y từ đầu đến cuối, gây nguy hiểm cho y, cho ca ca y.
"Đừng suy nghĩ nữa." Quân Huyền nhẹ nhàng gỡ nắm tay tái nhợt của y, xoa bóp trong lòng bàn tay. Mạc Tử Liên gục đầu vào hõm vai ca ca, lồng ngực tràn trề cảm giác thất bại, cắn chặt răng.
"Ta cũng chỉ mới nhận ra thôi, đệ đừng buồn."
"Vấn đề không phải ở đó..." Y ôm siết cơ thể người mình yêu nhất, bực tức với bản thân vì câu nói 'ta rất lo lắng' của ca ca. Há y có thể nhận mình tốt nếu như lúc nào cũng khiến ca ca lo lắng?
Huyền ca ca của y lưu ý từng chi tiết nhỏ nhặt, dù trong mắt đã thâu lược một đại cục lớn nhưng chẳng hề chủ quan, tâm trí lúc nào cũng suy đi nghĩ lại, cân nhắc kỹ lưỡng tất cả mọi thứ vì lo sợ có chuyện ngoài ý muốn mọc ra từ mấy điều lẻ tẻ đó sẽ làm hại y.
Mạc Tử Liên sâu sắc thất vọng về chính mình, phê phán bản thân suy xét không chu toàn.
"Bảo bối, đừng nghĩ vậy." Quân Huyền nghe y lầm rầm tự trách, dịu dàng ôm hai má y: "Giữa hai ta còn phải xét nét như thế sao? Tuy ta nhạy bén với những vấn đề bất thường, nhưng đệ thì giỏi tạo niềm tin với người khác; ta mẫn cảm với nguy cơ và có phản xạ tốt, đệ nhạy cảm với tâm tình của mọi người và biết cách ứng xử hài hòa. Ta luôn lo lắng cho an nguy của đệ, đệ cũng luôn cố gắng khiến ta thoải mái và hạnh phúc, đây là điểm mạnh riêng của mỗi người. Với lại đệ ở trên đất khách quê người, thổ nhưỡng phong tục lạ lẫm, có nhiều điều nghe mấy lần vẫn chưa hiểu, nhận thức chậm một chút là bình thường. Khi nào ta đến Tây Vực cũng sẽ thế thôi, nếu có làm gì ngốc nghếch thì đệ liệu mà dám cười đi."
Nghe vậy, tinh thần Mạc Tử Liên tốt hơn hẳn, hôn cái 'chụt' lên má hắn, cười gọi: "Bảo bối."
"Gọi ai đấy?"
"Gọi huynh chứ ai, bảo bối ca ca."
Quân Huyền xụ mặt che miệng y lại: "Chỉ có ta được gọi, đệ thì không."
"Chẳng phải vừa nói giữa hai ta không còn phải xét nét sao? Huynh gọi được thì ta cũng gọi được."
"Nhưng gọi 'bảo bối' nghe..." Ca ca y ngần ngừ, "yếu lắm."
"..." Mạc Tử Liên lập tức dựng tai, nghiến răng bóp cằm hắn: "Hôm nay ta phải trọng chấn phu cương*!"
* Củng cố uy quyền của người làm chồng.
Y hùng hổ ôm người đặt xuống dưới thân, bàn tay vương hơi lạnh luồn vào vạt áo, mơn trớn trên dưới châm lửa. Quân Huyền nhấc tay, hai ngón khép lại miết trên dây đàn, âm thanh rơi vào lòng Mạc Tử Liên hồ gợn sóng tỏa lan, tựa tơ ngũ sắc quấn lấy trái tim. Ca ca ngửa cổ về sau, gò má ửng hồng gối lên tóc xõa, cánh môi trời sinh lạnh bạc ẩn hiện ý cười lả lơi: "Đệ muốn làm ở đây luôn à?"
Mạc Tử Liên nhướng đuôi mày, ngón tay trượt qua xương cụt, cắn răng cười đáp: "Bảo bối hư hỏng thế này, chơi ở đâu chẳng được?"
"A..." Lưng cong lên, Quân Huyền cảm thấy chất cao ướt át giữa hai đùi, bẹo má y: "Sao đi đâu đệ cũng có thứ này?"
Y nhủ bụng: chẳng phải tại huynh luôn có thể bất ngờ trở nên hư hỏng, ta trẻ tuổi khí thịnh, lại còn luyện song tu, nhịn bằng cách nào?
Quân Huyền mở chân ra, ôm cổ y: "Bảo bối, vào - ư..."
Không cần nói, Mạc Tử Liên mới nghe đến hai tiếng 'bảo bối' là đã lập tức rút tay, mạnh mẽ đỉnh vào làm âm cuối của hắn vỡ tan. Điểm nhỏ ở bên trong bị mài trúng, vòng eo dưới tay cong lên ngỡ như y tóm được trăng khuyết giữa trời. Quân Huyền khép đùi quấn lấy hông y, một tay luồn vào cổ áo vuốt ve tấm lưng bên trên, tay kia lại miết dây đàn phát ra những tiếng 'tình tang' rời rạc như đệm nhạc cho cung âm rên xiết. Bàn tay y phủ lên tay hắn, thong dong gảy đàn, "Huyền ca ca của ta thật chu đáo, ở đây quả là không thể túng dục phát ra âm thanh, phải mượn tiếng đàn che giấu một chút..."
Miệng thì nói một đằng, bụng dưới lại làm một nẻo, hăng hái thúc đến mức người dưới run rẩy, ánh mắt ướt át say tình phản chiếu hình bóng y. Mạc Tử Liên rung động cúi đầu hôn mút từ cổ, hõm vai đến xương quai xanh, để lại từng nốt đỏ hồng, bờ môi lưu luyến ở hình xăm hoa sen rất lâu.
Quân Huyền mấy lần rút tay về che miệng không được, đành phải dụi vừng trán mướt mồ hôi vào mặt người kia làm nũng: "Phu quân, đừng vội..."
"Ta đây cứ vội đấy." Y ngoảnh mặt, rồi lại trẻ con đắc chí cắn tai hắn: "Nói ta đừng vội nhưng nếu làm chậm thì ca ca đâu có thích."
Người cũng chẳng biết thua kém bắt được vành tai mẫn cảm của y, trầm khàn cười: "Thông minh lắm, bảo bối..."
Tức khắc Mạc Tử Liên hung hăng làm cho hắn phải tập trung thở dốc và rên rỉ, mười ngón tay lồng vào nhau lướt trên dây đàn tấu lên làn điệu nhắc nhở cả hai đang ở đâu. Quân Huyền nghe rõ bước chân đi lại từ xa ngoài hành lang và tiếng động phòng bên cách vách, hai má nóng hổi vùi mặt vào vai y nén giọng, tiếng nước dớp dính dưới thân vang lên cực kỳ rõ, cám dỗ chi thể nhũn ra mà phóng túng.
Mưa lâm râm thổi chuông gió réo rắt, rèm thưa lay động đưa hương rượu bảng lảng thấm vào tóc mai quấn quýt, eo ca ca đã mỏi nên Mạc Tử Liên ôm hắn lên đùi, vạt áo buông rủ che khuất cảnh xuân giữa hai chân. Quân Huyền hôn cắn tô vẽ tình nhân, mi mày sắc bén ẩn hiện ý xuân miên man, cắn y đủ rồi lại hôn môi, cọ sát lồng ngực trần trụi đồng thời lắc eo hầu hạ, xong xuôi thì xụi lơ rúc vào lòng y, lim dim mắt.
Mạc Tử Liên bị biểu hiện của ca ca làm cho kinh diễm, từ tâm trí đến cơ thể đều vui sướng, thất thần một hồi mới hoàn hồn. Ca ca y vẫn còn chìm trong dư âm ngây ngất, mặt mày ửng hồng, toàn thân toát lên hơi thở 'được yêu thương', trán dụi vào cằm y, tỉ tê: "Bảo bối."
Y trừng mắt nhéo eo hắn: "Gọi phu quân." Nghe mùi rượu thoảng ra từ môi ca ca, nghĩ bụng: lẽ nào là do rượu?
Quân Huyền lười biếng ôm tình nhân, y phục tuột xuống lõa lồ cũng không quan tâm, tóc dài tán loạn dán vào lưng. Mạc Tử Liên mê mẩn ngắm cảnh đẹp, ánh mắt rạng rỡ như bầu trời sao, ngón tay mơn man phác theo đường biên hình xăm hoa sen, hơi thở nồng nàn và trìu mến len lỏi vào chân tơ kẽ tóc Quân Huyền: "Ca ca, ta chưa nói cho huynh biết ý nghĩa của chín cánh hoa phải không? Chín bằng ba lần ba, tượng trưng cho: tam sinh, tam thế, rồi lại thêm một lần tam sinh, có nghĩa là đời đời kiếp kiếp."
Tam sinh, tam thế rồi lại tam sinh, nghĩa là đời đời kiếp kiếp.
Quân Huyền mở to mắt ngỡ ngàng. Y hôn má hắn, nói: "Nếu có thể không uống canh Mạnh Bà mà luân hồi, ta thật muốn đời đời kiếp kiếp thương huynh."
Ký ức đời trước trào lên như bọt sóng, mơ hồ lẫn lộn vào xúc cảm của đời này, con quỷ bung tán ô bên cầu Nại Hà, cười đến là khoái trá.
"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Hoa sen ngươi chẳng phải mơ tưởng Dao Quang lâu lắm rồi à? Ta thấy ngươi cứ chết đi sống lại ngóng trông Dao Quang mãi, rốt cuộc cũng thương hại tạo cơ hội cho ngươi có được hắn. Thiên tính của rắn vốn dâm loạn, dù Dao Quang có tu luyện thành thần cũng không thể chối bỏ huyết mạch trời sinh, ngươi được sung sướng rồi muốn lấy oán trả ơn à?"
Tinh quân cao quý thần trí không rõ ở dưới thân y cố sức lấy lòng, tựa như một giấc mơ.
Nhưng tận đáy lòng Hoa sen, đó là nỗi day dứt, khổ sở dày vò y sớm chiều.
Lời tác giả: Thi thố xong rồi, giải quyết sắp hết vấn đề rồi, thư giãn chút xíu.
Mạc Tử Liên nhíu mày, vài mẩu ký ức nhạt nhòa về cái tên này xuất hiện mất trật tự, hình như hắn ta là đệ tử thủ hộ của Xích trưởng lão, to con, mặt như cá chết thì phải... Chịu, y chỉ nhớ kỹ thân nhân và người đẹp, còn lại đều trở thành củ cải.
"Vì sao ca ca nghi ngờ hắn?"
"Vì sao à..." Quân Huyền trù trừ: "Ta không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng chỉ là suy đoán hoàn toàn dựa trên cảm tính chủ quan. Mà đệ có mỏi chân không? Thả ta xuống..."
Cặp tai dài của Mạc Tử Liên dựng lên, ngái ngủ bay hết sạch, xù lông nhấc người đứng bật dậy, phát cáu: "Huynh còn nghĩ ta yếu ớt thì ta cứ ôm, cứ ôm cho huynh biết mặt! Ta có thể ôm huynh thế này suốt cả đêm nhá!"
Quân Huyền gác tay lên cổ y, mím môi cười che đậy hàng mi ướt át: "Ta sai, ta sai. Đệ mạnh mẽ nhất, đệ mạnh mẽ nhất. Thả ta xuống nhé?"
"Ta không có nói đùa!" Y hặc lại, xốc hắn lên vai, bàn tay trên lưng luồn xuống cẳng chân, chuyển thành tư thế như bồng con nít. Quân Huyền thấy y giận thật, thu lại tâm tư trêu chọc nhưng vẫn không kìm được ý cười len vào ngữ điệu: "Đệ làm ta khó suy nghĩ quá." Vuốt má y, "Sao trước kia ta không phát hiện ra đệ bướng bỉnh thế này nhỉ, tiểu bảo bối?"
"Không có nhỏ!"
"Ừ, ừ, đại bảo bối."
Mạc Tử Liên uất nghẹn đến đỏ bừng mặt, đang tính 'trừng trị' một chút thì ca ca cúi đầu cụng trán vào trán y, thầm thì: "Ta lo cho đệ lắm."
"Liên Nhi, đệ có biết ta đã lo lắng cỡ nào khi đệ tự tiện can thiệp vào sự việc ở Xuyên Sơn không? Chẳng ai có thể làm ta lo lắng như đệ. Trước giờ ta đã luôn biết mình bị nhắm vào, ta tuyệt đối không bị động, đệ biết ta thích chủ động như thế nào, đây là bản năng của ta rồi."
"Đó mới là nguyên nhân thật sự thúc đẩy huynh truy tìm Quỷ Ảnh và tham dự vào sự việc lúc ban đầu*?"
* Sự việc khởi đầu từ chương 13.
"Phải, ta không làm những việc đó nhằm truy cầu danh vọng trên giang hồ, đệ cũng biết là ta cực kỳ ghét phiền phức, nên thanh danh hay tiếng tăm chẳng là gì trong mắt ta cả. Người đời muốn nói ta tốt cũng được, muốn nói ta xấu cũng thế, ta không quan tâm đến hình hài của bản thân trong mắt người ngoài. Ta không thể ngồi yên chờ đợi kẻ khác sắp đặt, ta phải chủ động bước vào thiên la địa võng để giữ lấy quyền lựa chọn cho chính mình. Liên, vì có đệ tham dự, ta càng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, ta rất sợ, sợ không nắm được cục diện thì sẽ sinh sự nằm ngoài tầm kiểm soát của ta. Ta không thể nào yên tâm nếu không nắm được toàn bộ thế cuộc..."
"Thế nên huynh mới thỏa hiệp với phương trượng Thiếu Lâm và Diệp bang chủ phải không, cùng ta tương trợ bọn họ đến bước đường này?"
Quân Huyền tựa vào tóc mai y, lại nói: "Ta không có lợi dụng đệ."
"Vâng, ta biết huynh thương ta mà."
Nhị chấn thâm căn cố đế, gần như nắm giữ thịnh suy của giang hồ, đây vốn dĩ là bàn cờ lớn của bọn họ nhằm xóa bỏ 'tàn dư hệ quả của loạn thế' và chặt đứt cánh tay tham vọng kiểm soát giang hồ của thế lực ngoại lai. Tuy nhiên đại cục bỗng xuất hiện một biến số bất ngờ từ Tây Vực: Mạc Tử Liên - nên Diệp Bái mới phải giám sát y chặt chẽ, và khi y can thiệp vào sự việc ở Xuyên Sơn cũng đồng thời làm thế cuộc của bọn họ nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chính vì xác định biến số Mạc Tử Liên có ảnh hưởng đến đại cục nên một cách tự nhiên, bọn họ buộc phải đối diện với hai hướng giải quyết: một - diệt trừ biến số, hai - mượn sức của biến số.
Tịnh Bạch phương trượng bắt đầu gieo lại cờ song đặt trọng tâm lên Quân Huyền và Mạc Tử Liên, nhờ bọn họ dẫn dắt thế cuộc.
Sự hiện diện của Yến Sở tại Thiếu Lâm tự* không phải trùng hợp. Quân Huyền đoán trước khi mình đến thì Tịnh Bạch phương trượng đã hỏi ý kiến của sư phụ về yêu cầu sắp đặt ra cho hắn, thế nên sư phụ mới nhắc hắn phải suy nghĩ kỹ về lựa chọn của mình. Kể từ đó, Cái Bang đều đặn báo cáo tình hình của hắn và Liên cho sư phụ - sau vụ việc thủy tạ, sư phụ phải chạy đến ngó xem hai đứa thế nào rồi và nhắc khéo mấy câu. Liên Nhi nói rất đúng, sư phụ luôn ngầm quan tâm bọn họ.
* Chương 74.
Lựa chọn mượn tay Mạc Tử Liên tuy có lợi mà cũng tiềm tàng nguy hại, lợi vì y không chỉ là biến số với bọn họ, đối với phe kia - y cũng là biến số; hại vì không rõ Mạc Tử Liên sẽ bày vẽ tình cảnh thế nào, có thể gây thiệt hại bao nhiêu - bằng cớ là vụ Trọng Yên. Để hạn chế phần hại, Tịnh Bạch cần thuyết phục Quân Huyền thỏa hiệp, chính hắn sẽ kiềm chế nếu như cái 'tà tính' của Mạc Tử Liên trỗi dậy. Cơ mà thực tế Quân Huyền mới tà khí ngút trời, Mạc Tử Liên lại tinh khôi như cục tuyết trắng.
Về vấn đề thỏa hiệp như vậy thì Quân Huyền được cái gì, tạm trả lời câu hỏi này bằng một câu hỏi khác: hà cớ hai người họ có thể chạy tung tăng gây chuyện trên giang hồ mà không bị sinh sự? Đều nhờ sự hậu thuẫn của Nhị chấn, nói không phải quá lời, có được hai đại phái Thiếu Lâm và Cái Bang bảo kê thì dù hoàng đế xuất binh truy nã cũng tuyệt đối không thể động vào hai người họ.
Đại cuộc như vậy hiển nhiên càng ít người biết càng tốt, Mạc Tử Liên cũng không được biết và thậm chí ngoài mặt ra vẻ thù oán Thiếu Lâm lại càng hoàn hảo.
"Nên là, bảo bối, Thiếu Lâm tự mà thực sự bày ra Thập Bát La Hán trận thì đệ có chạy đằng trời cũng không cướp nổi xá lợi của họ." Quân Huyền nhéo mũi y: "Ta đã được lĩnh giáo rồi."
"Hừ hừ..." Mạc Tử Liên vùi đầu vào ngực hắn, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì mà Phật môn thanh tịnh, Phật môn từ bi, rõ ràng là lão cáo già trăm tuổi thành tinh, dám tính kế ca ca và ta."
Quân Huyền cho là y khó chịu nên vuốt tóc y lẩm bẩm: "Xin lỗi."
"Ca ca có lỗi gì đâu."
Mạc Tử Liên cũng không phải hoàn toàn không nhìn ra gì đó, dù không có trí tuệ siêu phàm nhưng y cũng không ngốc, chỉ bị cái tật quên trước quên sau. Ngay từ lúc ca ca đột nhiên đề cập đến triều đình với a na là y đã sinh nghi nhưng sau đó lại bác bỏ ngờ vực vì không định nhúng tay sâu. Nhưng cố nhiên y đã lún sâu vào ván cờ này.
"Ta... Thật không biết nói như thế nào, Chung Ly Toái tạo cho ta cảm giác kỳ lạ từ ngay sau Đại hội Danh kiếm năm kia. Đệ có nhớ không? Khi Tiêu Mặc tấn công ta, Chung Ly Toái thừa nhận hắn đã cứu cậu ấy khỏi tay đệ nhưng, đặt giả thuyết tình huống khi ấy là đệ ôm ta đầm đìa máu, Tiêu Mặc bị đệ chi phối - nếu Chung Ly Toái chỉ vừa đến nơi và thấy cảnh đó, lập tức cứu Tiêu Mặc - vấn đề là: hắn bỏ rơi ta sao?"
Tại sao Chung Ly Toái lập tức ôm Tiêu Mặc bỏ đi thẳng, mặc kệ Quân Huyền không rõ sống chết?
Sau đó Quân Huyền đã thăm dò Chung Ly Toái* nhưng cũng không tìm thấy lý giải nào về việc Chung Ly Toái bỏ lại mình. Không phải muốn đội ơn người ta mà vì hành động đó không phù hợp với hiểu biết của hắn về Chung Ly Toái. Hắn sẽ chẳng canh cánh vấn đề này nếu hoàn cảnh không đặc thù và dẫn đến một đống việc sau đó.
* Đối thoại ở chương 28.
Mạc Tử Liên lâm râm nhức đầu rồi, trí nhớ của y không được tốt, cực chẳng đã đành thả người xuống để cầm bút vẽ sơ đồ theo lời ca ca.
"Thứ nhất, Chung Ly Toái bỏ lại ta ở mộ của Mạnh Đại Nghĩa, thi thể người chết bị trúng Thi độc (Mạc Tử Liên sửa lại thành luyện Thi thất bại). Chung Ly Toái bảo Tiêu Mặc bị cướp khỏi tay hắn giữa đường, rồi cậu nhóc xuất hiện một cách ly kỳ tại phường Ngũ Âm, kẻ tự xưng là Tống Ỷ La đòi Sinh Tử bội đổi thuốc giải; Trục đường chủ và Mạnh Lục Kiền bị chém chết..."
"Khoan đã." Con ngươi Mạc Tử Liên kịch liệt co rút, "Cung nữ bị giết cướp đi Sinh Tử bội, Tiêu Mặc bị trúng độc lấy Sinh Tử bội đổi thuốc giải, kẻ tự xưng..." Mồ hôi lạnh chợt túa ra lòng bàn tay y, "Chẳng, chẳng lẽ... 'Tống Ỷ La' ta đã gặp lúc đó là Tống Sơ Huyền giả mạo?"
Y rùng mình nhớ lại dáng vẻ 'Tống Ỷ La' nhàn nhã ngâm thơ, khi cười lên để lộ răng nanh, căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ - chết tiệt, khinh công của Tống Ỷ La cực giỏi nhưng võ công thì không, làm sao Tống Ỷ La có thể gọn gàng giết hai người trong thời gian ngắn như thế? Đó vốn dĩ không phải Tống Ỷ La.
"Thứ hai," Quân Huyền vỗ vai y, "sau Lôi đài năm ngoái Chung Ly Toái đã đột ngột biến mất đệ nhớ không? Có một câu hỏi tới tận bây giờ vẫn chưa có đáp án: ai đã mang kiếm Tế Khứ từ Lôi đài đến Xuyên Sơn, xuống vực Bát Khổ?"
Không phải Y Nhã, không phải Tiết ông, không phải ông nội hay lão Ô, không phải cặp song sinh - ai đã làm việc đó? Mạc Tử Liên thở hắt ra, bắt lấy tia sáng trong đầu, chậm chạp viết: "Và, tại - sao?"
Quân Huyền cảm thấy cơ bắp người kế cận căng chặt, biết là y đã hiểu vấn đề, yên lặng nắm lấy tay y.
Mạc Tử Liên thâm trầm nhìn câu hỏi 'ai đã lấy kiếm Tế Khứ?' và hai chữ 'tại sao' kế bên, gân trên trán gần như sắp nhảy ra, trong bụng cuộn lên một thứ cảm xúc phẫn khích khó tả, mép môi mím chặt, giần giật không ra cười không ra mếu, thoạt trông nét mặt hơi quỷ mị.
Y quả là được đánh giá cao trong bàn cờ này.
Nào chẳng phải vì kiếm Tế Khứ nên y mới xuống vực Bát Khổ đó sao? Và y lấy được bản chữ cổ, không phải ngẫu nhiên mà thế - là có người cố tình gửi bản chữ cổ cho y. Sách cổ rơi vào tay phe kia mà bản chữ lại nằm trong tay y. Một nước cờ kiềm chế lẫn nhau rất đẹp. Đó cũng là duyên cớ lý giải vì sao Tiết độ sứ Ôn Gia Hữu lại đích thân xuất hiện ở Tây Vực - Lý gia muốn dẫn Mạc Tử Liên trở lại Tư quốc, vì chỉ y mới đọc được chữ Điệp Cách cổ.
Trong đầu Mạc Tử Liên hiện lên bức thư pháp ẩn chứa huyền cơ, khóe môi chậm rãi phác ra ý cười lạnh lẽo. Sai lầm, sai lầm cả rồi, ngay từ ban đầu đã suy nghĩ sai hướng hoàn toàn. Phó gia truy tìm Cổ thư Trường Cửu không phải vì làm người chết sống lại hay phép trường sinh quái gì sất - mục đích thật sự của bọn họ là giải ra huyền cơ của bức thư pháp bí ẩn kia kìa.
Ca ca nói: Chỉ sợ là sơ đồ địa đạo trong cung.
Suy cho cùng, hết thảy mọi việc đều nhằm vào vị trí cao quý nhất thiên hạ, nhằm vào cửu ngũ chí tôn.
Quay lại vấn đề vực Bát Khổ, những người biết Tru Thiên lão nhân là ông nội y tại đất này vào thời điểm đó* chỉ có ca ca, Phùng Xuân, Xích trưởng lão và... Chung Ly Toái.
* Chương 45.
Chung Ly Toái. Mạc Tử Liên nặng nề lẩm nhẩm cái tên này. Hắn biến mất khỏi Lôi đài, cầm Tế Khứ ném xuống vực Bát Khổ, dẫn y vào cuộc cờ. Hắn ẩn náu một thời gian dài rồi tự dưng xuất hiện ở tòa thủy tạ, chỉ sợ thực chất chẳng phải bị bắt mà là ở đấy theo dõi để kịp thời trở tay nếu Phó Thục Trân gặp bất trắc.
Chung Ly Toái, không, Tống Sơ Huyền và Phó Thục Trân. Phu thê hai người đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, quả là mối lương duyên tuyệt phối của nhân gian mà trời đất tác thành.
Tống Sơ Huyền ở trong đại cục, thiết kế tiểu cục.
Trong cục, có cục. Mạc Tử Liên niệm, mặt trầm như đầm sâu, mi mày như nhiễm sương giá, lạnh mắt nhìn từng con chữ xiên xẹo trên trang giấy. Thực lòng mà nói: y không bất mãn với cục của Tịnh Bạch và Diệp Bái vì bọn họ chơi sòng phẳng, nghĩa khí, có qua có lại đàng hoàng, đúng chất chính đạo. Còn Tống Sơ Huyền thì chơi y theo nghĩa đen, tính kế y từ đầu đến cuối, gây nguy hiểm cho y, cho ca ca y.
"Đừng suy nghĩ nữa." Quân Huyền nhẹ nhàng gỡ nắm tay tái nhợt của y, xoa bóp trong lòng bàn tay. Mạc Tử Liên gục đầu vào hõm vai ca ca, lồng ngực tràn trề cảm giác thất bại, cắn chặt răng.
"Ta cũng chỉ mới nhận ra thôi, đệ đừng buồn."
"Vấn đề không phải ở đó..." Y ôm siết cơ thể người mình yêu nhất, bực tức với bản thân vì câu nói 'ta rất lo lắng' của ca ca. Há y có thể nhận mình tốt nếu như lúc nào cũng khiến ca ca lo lắng?
Huyền ca ca của y lưu ý từng chi tiết nhỏ nhặt, dù trong mắt đã thâu lược một đại cục lớn nhưng chẳng hề chủ quan, tâm trí lúc nào cũng suy đi nghĩ lại, cân nhắc kỹ lưỡng tất cả mọi thứ vì lo sợ có chuyện ngoài ý muốn mọc ra từ mấy điều lẻ tẻ đó sẽ làm hại y.
Mạc Tử Liên sâu sắc thất vọng về chính mình, phê phán bản thân suy xét không chu toàn.
"Bảo bối, đừng nghĩ vậy." Quân Huyền nghe y lầm rầm tự trách, dịu dàng ôm hai má y: "Giữa hai ta còn phải xét nét như thế sao? Tuy ta nhạy bén với những vấn đề bất thường, nhưng đệ thì giỏi tạo niềm tin với người khác; ta mẫn cảm với nguy cơ và có phản xạ tốt, đệ nhạy cảm với tâm tình của mọi người và biết cách ứng xử hài hòa. Ta luôn lo lắng cho an nguy của đệ, đệ cũng luôn cố gắng khiến ta thoải mái và hạnh phúc, đây là điểm mạnh riêng của mỗi người. Với lại đệ ở trên đất khách quê người, thổ nhưỡng phong tục lạ lẫm, có nhiều điều nghe mấy lần vẫn chưa hiểu, nhận thức chậm một chút là bình thường. Khi nào ta đến Tây Vực cũng sẽ thế thôi, nếu có làm gì ngốc nghếch thì đệ liệu mà dám cười đi."
Nghe vậy, tinh thần Mạc Tử Liên tốt hơn hẳn, hôn cái 'chụt' lên má hắn, cười gọi: "Bảo bối."
"Gọi ai đấy?"
"Gọi huynh chứ ai, bảo bối ca ca."
Quân Huyền xụ mặt che miệng y lại: "Chỉ có ta được gọi, đệ thì không."
"Chẳng phải vừa nói giữa hai ta không còn phải xét nét sao? Huynh gọi được thì ta cũng gọi được."
"Nhưng gọi 'bảo bối' nghe..." Ca ca y ngần ngừ, "yếu lắm."
"..." Mạc Tử Liên lập tức dựng tai, nghiến răng bóp cằm hắn: "Hôm nay ta phải trọng chấn phu cương*!"
* Củng cố uy quyền của người làm chồng.
Y hùng hổ ôm người đặt xuống dưới thân, bàn tay vương hơi lạnh luồn vào vạt áo, mơn trớn trên dưới châm lửa. Quân Huyền nhấc tay, hai ngón khép lại miết trên dây đàn, âm thanh rơi vào lòng Mạc Tử Liên hồ gợn sóng tỏa lan, tựa tơ ngũ sắc quấn lấy trái tim. Ca ca ngửa cổ về sau, gò má ửng hồng gối lên tóc xõa, cánh môi trời sinh lạnh bạc ẩn hiện ý cười lả lơi: "Đệ muốn làm ở đây luôn à?"
Mạc Tử Liên nhướng đuôi mày, ngón tay trượt qua xương cụt, cắn răng cười đáp: "Bảo bối hư hỏng thế này, chơi ở đâu chẳng được?"
"A..." Lưng cong lên, Quân Huyền cảm thấy chất cao ướt át giữa hai đùi, bẹo má y: "Sao đi đâu đệ cũng có thứ này?"
Y nhủ bụng: chẳng phải tại huynh luôn có thể bất ngờ trở nên hư hỏng, ta trẻ tuổi khí thịnh, lại còn luyện song tu, nhịn bằng cách nào?
Quân Huyền mở chân ra, ôm cổ y: "Bảo bối, vào - ư..."
Không cần nói, Mạc Tử Liên mới nghe đến hai tiếng 'bảo bối' là đã lập tức rút tay, mạnh mẽ đỉnh vào làm âm cuối của hắn vỡ tan. Điểm nhỏ ở bên trong bị mài trúng, vòng eo dưới tay cong lên ngỡ như y tóm được trăng khuyết giữa trời. Quân Huyền khép đùi quấn lấy hông y, một tay luồn vào cổ áo vuốt ve tấm lưng bên trên, tay kia lại miết dây đàn phát ra những tiếng 'tình tang' rời rạc như đệm nhạc cho cung âm rên xiết. Bàn tay y phủ lên tay hắn, thong dong gảy đàn, "Huyền ca ca của ta thật chu đáo, ở đây quả là không thể túng dục phát ra âm thanh, phải mượn tiếng đàn che giấu một chút..."
Miệng thì nói một đằng, bụng dưới lại làm một nẻo, hăng hái thúc đến mức người dưới run rẩy, ánh mắt ướt át say tình phản chiếu hình bóng y. Mạc Tử Liên rung động cúi đầu hôn mút từ cổ, hõm vai đến xương quai xanh, để lại từng nốt đỏ hồng, bờ môi lưu luyến ở hình xăm hoa sen rất lâu.
Quân Huyền mấy lần rút tay về che miệng không được, đành phải dụi vừng trán mướt mồ hôi vào mặt người kia làm nũng: "Phu quân, đừng vội..."
"Ta đây cứ vội đấy." Y ngoảnh mặt, rồi lại trẻ con đắc chí cắn tai hắn: "Nói ta đừng vội nhưng nếu làm chậm thì ca ca đâu có thích."
Người cũng chẳng biết thua kém bắt được vành tai mẫn cảm của y, trầm khàn cười: "Thông minh lắm, bảo bối..."
Tức khắc Mạc Tử Liên hung hăng làm cho hắn phải tập trung thở dốc và rên rỉ, mười ngón tay lồng vào nhau lướt trên dây đàn tấu lên làn điệu nhắc nhở cả hai đang ở đâu. Quân Huyền nghe rõ bước chân đi lại từ xa ngoài hành lang và tiếng động phòng bên cách vách, hai má nóng hổi vùi mặt vào vai y nén giọng, tiếng nước dớp dính dưới thân vang lên cực kỳ rõ, cám dỗ chi thể nhũn ra mà phóng túng.
Mưa lâm râm thổi chuông gió réo rắt, rèm thưa lay động đưa hương rượu bảng lảng thấm vào tóc mai quấn quýt, eo ca ca đã mỏi nên Mạc Tử Liên ôm hắn lên đùi, vạt áo buông rủ che khuất cảnh xuân giữa hai chân. Quân Huyền hôn cắn tô vẽ tình nhân, mi mày sắc bén ẩn hiện ý xuân miên man, cắn y đủ rồi lại hôn môi, cọ sát lồng ngực trần trụi đồng thời lắc eo hầu hạ, xong xuôi thì xụi lơ rúc vào lòng y, lim dim mắt.
Mạc Tử Liên bị biểu hiện của ca ca làm cho kinh diễm, từ tâm trí đến cơ thể đều vui sướng, thất thần một hồi mới hoàn hồn. Ca ca y vẫn còn chìm trong dư âm ngây ngất, mặt mày ửng hồng, toàn thân toát lên hơi thở 'được yêu thương', trán dụi vào cằm y, tỉ tê: "Bảo bối."
Y trừng mắt nhéo eo hắn: "Gọi phu quân." Nghe mùi rượu thoảng ra từ môi ca ca, nghĩ bụng: lẽ nào là do rượu?
Quân Huyền lười biếng ôm tình nhân, y phục tuột xuống lõa lồ cũng không quan tâm, tóc dài tán loạn dán vào lưng. Mạc Tử Liên mê mẩn ngắm cảnh đẹp, ánh mắt rạng rỡ như bầu trời sao, ngón tay mơn man phác theo đường biên hình xăm hoa sen, hơi thở nồng nàn và trìu mến len lỏi vào chân tơ kẽ tóc Quân Huyền: "Ca ca, ta chưa nói cho huynh biết ý nghĩa của chín cánh hoa phải không? Chín bằng ba lần ba, tượng trưng cho: tam sinh, tam thế, rồi lại thêm một lần tam sinh, có nghĩa là đời đời kiếp kiếp."
Tam sinh, tam thế rồi lại tam sinh, nghĩa là đời đời kiếp kiếp.
Quân Huyền mở to mắt ngỡ ngàng. Y hôn má hắn, nói: "Nếu có thể không uống canh Mạnh Bà mà luân hồi, ta thật muốn đời đời kiếp kiếp thương huynh."
Ký ức đời trước trào lên như bọt sóng, mơ hồ lẫn lộn vào xúc cảm của đời này, con quỷ bung tán ô bên cầu Nại Hà, cười đến là khoái trá.
"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Hoa sen ngươi chẳng phải mơ tưởng Dao Quang lâu lắm rồi à? Ta thấy ngươi cứ chết đi sống lại ngóng trông Dao Quang mãi, rốt cuộc cũng thương hại tạo cơ hội cho ngươi có được hắn. Thiên tính của rắn vốn dâm loạn, dù Dao Quang có tu luyện thành thần cũng không thể chối bỏ huyết mạch trời sinh, ngươi được sung sướng rồi muốn lấy oán trả ơn à?"
Tinh quân cao quý thần trí không rõ ở dưới thân y cố sức lấy lòng, tựa như một giấc mơ.
Nhưng tận đáy lòng Hoa sen, đó là nỗi day dứt, khổ sở dày vò y sớm chiều.
Lời tác giả: Thi thố xong rồi, giải quyết sắp hết vấn đề rồi, thư giãn chút xíu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.