Quyển 6 - Chương 13: Quyển 6 - Chương 143
A Tử
07/12/2021
Nhắc nhở xíu là Điệp Cách theo chế độ một vợ, một chồng, tức là Hoàng chỉ có duy nhất một vợ là Hậu thôi, nên hoàng thất có thứ tự vương tử, vương nữ dựa theo thứ tự sinh trong cả tông tộc.
Về những thông tin về bối cảnh chính trị của Điệp Cách - và các chi tiết cần lưu ý - thì chỉ cần xem lại chương 73.
"Ngươi chuẩn bị đi." Quốc sư rút tay về, cầm ý chỉ đưa gã.
Sầm Canh phớt lờ: "Vì sao chọn ta? Nhìn ta có chỗ nào giống người Điệp Cách để dẫn đầu sứ đoàn đại diện cho dân tộc ngươi à? Ngươi ăn nói úp úp mở mở, ai biết có phải âm mưu làm việc xấu xa. Không, ta không đi."
Gân xanh trên trán Thủy Nguyện nhảy lên, gã nô lệ này cãi chủ chem chẻm, khó chiều hơn cả đàn bà, hắn đã hao tài tốn của mang về cho gã cánh tay giả từ tận bên kia biển, thái độ rất ôn hòa rồi, vậy mà gã còn làm giá! Quốc sư thở sâu, lạnh lùng nói: "Chớ có vờ vĩnh với ta, ngươi đều đã xem qua hết các tấu sớ, còn cái gì mà chưa biết?"
Quan viên dâng tấu sớ thường để một nhành lá thiên tuế vào trang có nội dung quan trọng cần bẩm, nếu bề trên không chấp thuận thì sẽ bẻ lá trả về cho người viết. Nhược bằng chấp thuận thì giữ lại nhành lá, lúc thượng triều gởi cho viên chức để họ trình bày trước triều đình. Mà trong một cuốn tấu tháng trước Quốc sư chưa hề mở, đã rơi ra nhành lá thiên tuế bị gãy - dấu vết lộ liễu, lớn mật vậy chỉ có thể là gã khốn này!
Gã nô lệ to lớn nhìn xuống con người quyền khuynh triều dã vương cung, dưới đáy mắt đen như giếng cổ hồ có gợn sóng lao xao, chợt giữa mi gian gã lộ ra sự day dứt: "Thủy Nguyện, ngươi cứ không buông được cố chấp này?"
"Buông, bỏ?" Giọng hắn vút cao, run bần bật vì giận dữ, tóm lấy cổ gã, "Ngươi nói ta buông thế nào! Ngươi có từng nhìn thấy em trai, em gái mình nổ tung ngay trước mắt sao! Ngươi từng nhìn thấy mẹ mình gục ngã giữa vũng máu sao! Ngươi có từng nếm trải nỗi đau mất hết thân nhân trong một ngày sao! Ngươi có đêm đêm mơ thấy ác mộng, bị âm thanh hấp hối của người thân quấy nhiễu sao! Ngươi nói ta buông thế nào? Ta đặng lòng buông thế nào?"
Quyền trượng rơi xuống đất, thắt lưng Thủy Nguyện đập vào cạnh bàn, đầu gối đau tới mức cẳng chân run rẩy. Sầm Canh để mặc đôi bàn tay trên cổ mình bóp chặt, đặt tay vào hông hắn giữ người khỏi ngã. Hắn bấu lấy cánh tay gã, năm móng tay cắm sâu vào da thịt thô ráp, mệt mỏi nói: "Hai mươi năm, ròng rã hai mươi năm. Sầm Canh, dân tộc này đã tước đi non nửa sinh mạng của ta, của cha mẹ, của các em... ta không thể buông."
Cái chết của mẹ và các em của Thủy Nguyện là một tấn thảm kịch. Đó là một cuộc bạo loạn diễn ra vào năm thứ ba*, phát sinh như hệ quả tất yếu của cuộc tranh đấu giữa Hoàng và Hậu. Khởi sự từ một câu nói từ điện Tư tế, rằng: cứ như thế này, vương thành sẽ đi tới bờ vực diệt vong.
* Năm thứ ba tính theo thời hạn bốn năm của bé Sen.
Đó là một nhận định không sai, nhưng chớ nên được thốt ra từ miệng của một Tư tế. Tín ngưỡng Điệp Cách là khuôn vàng thước ngọc của luân thường đạo lý, có sức ảnh hưởng mạnh đến toàn tộc. Do đó, trước tình hình triều đình bất ổn kéo dài khiến xã tắc lầm than - lời nói lỡ làng ấy trở thành chất xúc tác làm lòng dân 'tức nước vỡ bờ'.
Vì vương thành tọa lạc tại vùng trũng nên kiến trúc tháp cao được xem là sang quý, các tòa tháp đỉnh nhọn lợp ngói lưu ly nhiều màu là biểu tượng quyền lực của Điệp Cách. Vào năm thứ ba bi kịch ấy, Hoàng và Hậu cùng về tộc Cao Yên ăn Tết, thông gia hoàng tộc đang cạn chén trên tòa tháp trung tâm thì cuộc đảo chính diễn ra. Bầy lũ cầm đầu dân bao vây Cao Yên thị bức vua thoái vị.
Lúc đó Thủy phu nhân và các em của Thủy Nguyện cũng bị bao vây ở tòa tháp khác, hắn dự tính đưa Cửu Điệp tới nơi an toàn rồi cứu gia đình song y rút tay khỏi tay hắn, đôi mắt xanh sáng trong, nói: "Ngươi muốn đi xem bệ hạ thì cứ đi đi, ta sẽ đến chỗ phu nhân."
Quả thực Thủy Nguyện cũng muốn đến chỗ bệ hạ, vì Hoàng đang mắc kẹt cùng với đám Cao Yên thị, ai biết chúng có trở mặt không, phần vì hắn cố nhiên tin tưởng vào năng lực ứng đối của mẹ mình - vả lại, Sầm Canh đang ở gần bà. Vậy nên hắn lập tức đồng ý, để cho Cửu Điệp tới chỗ Thủy phu nhân còn bản thân thì đi hộ giá vương hoàng. Song, chỉ chưa đầy hai khắc sau, một tiếng nổ lớn vang lên - nền móng tòa tháp hắn đang đứng rung chuyển và liền sau là âm thanh nứt vỡ gai góc.
Thủy Nguyện mục kích một cảnh tượng kinh hoàng: tòa tháp nguy nga sụp đổ hoàn toàn trong giây lát, giữa những tiếng ầm ầm và la hét hỗn loạn như diệu vợi, hai tai hắn ù đi và ý thức đông cứng tại khoảnh khắc ánh mắt bắt gặp khuôn mặt các em trên lan can tòa tháp đứt gãy. Đầu Thủy Nguyện rỗng tuếch. Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không biết mình lao đến đống hoang tàn như thế nào. Ở đó hắn thấy Cửu Điệp và người của Hoan Lạc cốc.
Cửu Điệp tái nhợt, hoảng hốt gọi hắn. Nhưng dưới ánh mắt Thủy Nguyện là làn sóng hoài nghi: A Dao, Đồ Mi, Y Nhã... Các trụ cột của Hoan Lạc cốc làm gì ở đây?
Ý nghĩ đầu tiên của Thủy Nguyện là: Cửu Điệp nuốt lời, chưa đến bốn năm mà y đã định rời đi. Suy nghĩ này như nọc độc bọ cạp, nhanh chóng ngấm sâu vào cốt tủy, ăn mòn phủ tạng làm đảo lộn ruột gan, sự phẫn nộ bịt tai, che mắt hắn khỏi nỗ lực biện bạch của y. Hắn đã hấp tấp cho rằng cuộc bạo loạn này có sự nhúng tay của Hoan Lạc cốc để đưa Cửu Điệp rời khỏi mình.
Mọi chuyện tiếp theo là ký ức không thể vãn hồi. Sầm Canh bò dậy từ dưới tàn tích, trước ánh mắt bàng hoàng của hắn, lao đến như một mũi tên kéo y ra khỏi làn nước Khô Lâu đen đỏ, khản tiếng hét to: "Không phải tại y!" Rồi đổ sụp xuống như chết.
Vỡ lẽ... Đúng vậy, nếu y muốn rời khỏi thì y có thể im lặng rời khỏi, cần gì phải thế này? Y sẽ không bao giờ lôi người trong cốc vào vấn đề của Địa thành. Thủy Nguyện đã không nghe Cửu Điệp giãi bày, ngay từ ban đầu hắn chưa từng tin tưởng y. Sau khi bạo loạn kết thúc, hắn có công hộ giá bệ hạ, một bước lên mây. Hắn điên cuồng lao đầu điều tra về Tư tế đã thốt ra lời đó nhưng hoàn toàn vô ích. Không dấu vết, không manh mối. Vị 'Tư tế' kỳ bí nọ như bốc hơi.
Thủy Nguyện chỉ biết chắc là tông tộc Tư tế tuyệt đối không tránh khỏi liên quan. Song dù Cao Yên thị sụp đổ tan tành thì Nạp Lan thị vẫn cứ đứng vững.
Tựa như năm đó Nạp Lan thị từng đưa Cao Yên thị lên làm vương hậu để đối phó với Cửu công chúa thì lần này bọn họ vẫn cầm trịch sợi dây sau màn, phá tan vỡ mối quan hệ giữa Thủy Kính trang và Hoan Lạc cốc, đồng thời xô Cao Yên thị ra gánh toàn bộ lỗi lầm. Mà bản thân Nạp Lan thị chỉ cần đóng cửa sám hối, chờ đợi thế thời nguôi ngoai để tái khởi. Thủy Nguyện làm sao chấp nhận được điều đó? Lẽ nào lại chẳng có cách lật đổ Nạp Lan thị?
Vậy chẳng bằng hắn sẽ dùng chính cách thức của họ đối phó với bọn họ.
Chuyện Nạp Lan Khan* là do Thủy Nguyện giật dây.
* Chương 113.
Từ sau tấn bi kịch, Sầm Canh luôn luôn bị Thủy Nguyện kiếm cớ đuổi khỏi vương thành. Gã lớn xác nhưng không phải kẻ thiếu đầu óc, dù biết rõ Quốc sư vì tình hình vương thành bất ổn mà đưa Thánh tử hạ giáng đến Tây Minh để hòa giải dân với hoàng tộc, song ngay từ việc Thủy Nguyện 'chủ động' đề cập chuyện này với Mạc Tử Liên là gã đã thấy kỳ quặc.
Một tông tộc đông đúc dĩ nhiên sở hữu nội bộ vô cùng phức tạp, không ai có đãi ngộ như ai, trước quyền thế, phú quý, lòng người rất dễ dao động. Nạp Lan Khan vốn tham hư vinh, trước đây thường gièm pha bên tai Tam vương tử Ô Thù, Thù ngã thì gã nhanh chóng đi nịnh nọt tôn thất khác. Sau khi Thánh tử hạ giáng, vương tôn, tử, nữ mấy ai lại chẳng động lòng với ngai vàng, Quốc sư chỉ việc để lộ ra vài ý đồ bóng gió lập Thánh tử mới là Khan cắn câu liền.
Mà trước dã tâm của bọn chúng, Quốc sư kiên nhẫn khuyên bảo vương hoàng, tung hê công lao Ô Khê ra đi vì dân, cắn chặt không nhả vị trí Thánh tử, hướng suy nghĩ của bè lũ Nạp Lan Khan sang Thương Vũ vương. Quả nhiên chúng âm mưu phá hủy danh dự của Ô Khê bằng cách vu khống cậu hạ độc Thương Vũ vương.
Trước hết, phải biết một điều là cai thành Cao Yên thị sụp đổ thì quyền 'cai thành' của bọn họ sẽ tóm vào tay Sài thị và hoàng tộc, tức là bè lũ Khan muốn duỗi tay ra khỏi vương thành thì e rằng Quốc sư đã cố ý cho phép 'lỗ hổng' xuất hiện. Thủy Nguyện đã thao túng Nạp Lan Khan như vậy.
Về vấn đề Tư quốc, lại phải nhắc tới chiến sự năm ngoái của Tư quốc với tộc Miểu, những vu sư can dự vào cuộc chiến đó chính là tư binh* của Cao Yên thị. Bởi vì sao? Bởi vì sau cuộc bạo loạn thì quân sự của vương thành bị hoàng tộc gắt gao siết lại - dĩ nhiên là Ô thị phải làm vậy - và do đó bó chặt tay chân của Cao Yên thị. Vương hậu nóng lòng, liều lĩnh cấu kết với người Miểu rồi hủy dòng dõi trăm năm. Hình xăm của Hoan Lạc cốc xuất hiện trên Lý Vụ Siêu là hòng vì mục đích này. Thủy Nguyện chẳng có lý do gì để quan tâm đến sự bình yên của giang hồ đất trong, cái mà hắn muốn là khơi dậy hoài nghi về cuộc chiến đó với Hoàng đế Tư quốc. Thế là Nạp Lan thị sẽ phạm tội giống như Cao Yên thị.
* Binh lính nuôi riêng.
Tại sao hình xăm của Hoan Lạc cốc mà có thể đánh Nạp Lan thị? Thứ nhất, chẳng nhẽ Hoàng đế Tư quốc lại ngu đến mức chỉ dựa vào một hình xăm mà bác bỏ hết bằng cớ chĩa vào Nạp Lan Khan sao? Trái lại xăm lộ liễu càng khiến sự hoài nghi nặng hơn. Thứ hai, Hoan Lạc cốc bị liên lụy thì Mạc Tử Liên sẽ phải ra tay trấn áp, với tài và lực của y - ba thế lực cùng ép chết Nạp Lan thị thì họ sống nổi sao? Thủy Nguyện hận thấu xương, muốn dồn Nạp Lan thị vào đường cùng, để một đao chém chết tất cả, như năm đó tòa tháp sụp đổ tước mất tất cả của hắn.
Thủy Nguyện hoàn toàn không lo lắng bị Tư quốc tạo áp lực. Tây Vực đất độc song là con đường giao thương quan trọng giữa ba nước Tư, Minh và Yên Hoa. Vương thành đã ký hiệp ước với Tây Minh về vấn đề ổn định Tây Vực - do đó trừ khi Điệp Cách đồ sát con dân nước Tư, Hoàng đế Tư quốc muốn động vào bọn họ thì cũng phải nể mặt Thương Vũ vương, chưa kể dã tâm mở mang bờ cõi của Dương Duệ đế rõ như ban ngày, Tây vương chịu thiệt thì Đông đế ắt được lợi. Tư quốc dĩ nhiên chẳng ưa gì cái vị hàng xóm cứ nhăm nhe nước mình.
Đào nương cũng hiểu tất cả điều trên, nàng thất học nhưng không ngu xuẩn. Nàng có thể sử dụng các mối quan hệ tại kinh thành để thăm dò về Hoàng đế, chẳng rõ vì lý do gì mà Hoàng đế thật sự không ưa tộc Điệp Cách. Nếu đã vậy, đứng trước khả năng có thể báo thù cho tình đầu và con gái, nàng nóng ruột, ứa gan đến phát điên. Đàn bà nhỏ nhen như nàng vốn không thể nhẫn nại vì chuyện lớn, nhược bằng có thể thì hồi trẻ nàng đã không cầm đá đập bể đầu người. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người ta đau khổ quá thì có còn nghĩ được gì đâu? Thủy Nguyện hứa giao Ô Thù cho nàng tự tay trả thù cho con gái, thỏa thuận giữa Đào nương và Quốc sư chỉ đơn giản là vậy.
Mà Sầm Canh đã sớm nghi ngờ tất cả, khi gặp Mạc Tử Liên ở tòa thủy tạ, nghe y trả lời về chuyện Thương Vũ vương là gã liền hiểu. Vậy gã lập tức cướp đoạt sách cổ, dùng thời gian ngắn nhất quay về vương thành.
Trong mắt gã, trí thông minh của Thủy Nguyện thiếu sự tỉnh táo. Tầm mắt Thủy Nguyện tuy nhìn xa nhưng lại mù quáng.
Nhìn đi, sự nóng lòng của hắn có khác gì vương hậu và Nạp Lan Khan không? Chẳng qua là hắn khôn khéo hơn, có nhiều quyền lực hơn. Gã đã có ý tốt nhưng Thủy Nguyện nhất định phải kiếm chuyện đuổi gã đi cơ.
Nhất thời Sầm Canh cảm tưởng mình là một con gà mẹ đang cố ấp cái quả trứng lì lợm Thủy Nguyện cứ lăn ra khỏi mông gã.
Làm người tốt con mẹ nó quá khó.
Đách làm người tốt nữa. Sầm Canh chán nản xốc hông Quốc sư vác lên vai, kệ xác đối phương vùng vẫy mà bước thẳng ra ngoài. Gã cao phát khiếp, nhìn xuống mà Thủy Nguyện có cảm giác như bị máng lên móc treo, vừa thẹn vừa tức đấm thùm thụp vào lưng gã. Cơ mà bắp thịt gã rắn như đồng sắt, đấm vào mà tay hắn mới bị đau.
Sầm Canh lườm hai tên lính gác xanh cả mặt rồi đá cửa, thảy Thủy Nguyện đỏ mặt tía tai lên sập, nhanh tay tóm chặt hắn cho khỏi cựa quậy, nhướng mày nhìn xuống nam tử giận đến phát run, nói: "Trước kia ta nghĩ Mạc Tử Liên không thông minh nhưng hiện tại ta nhận ra Mạc Tử Liên thông minh hơn cả ngươi. Con mẹ nó mở to mắt ra nhìn tình hình của mình, ngươi muốn bức tử người ta thì đừng có bị người ta ép hấp hối trước! Ngươi đêm ngày căng thần kinh làm việc để chèn ép Nạp Lan thị mà chúng cũng im ỉm mặc ngươi chèn ép. Ta là ta chưa thấy Nạp Lan thị cuống lên thì ngươi đã như xác chết trôi rồi đấy!"
Quốc sư tức muốn ngất luôn.
Sầm Canh nhìn bờ mi rẻ quạt của hắn, ngứa răng nghĩ: cái mặt này mà chả đẹp như tranh là ta đã đè xuống đập một trận cho tỉnh ra rồi. Đâu ra cái kiểu 'địch tổn hại một ngàn còn ta cũng tám trăm' thế này?
"Ngươi thực sự cho là Đại tư tế đóng cửa sám hối đấy à? Có ranh con cáo già ấy mới nhả ra quyền lực dễ như thế! Sao ngươi không hoài nghi là Đại tư tế lấy cái gì mà tự tin cỡ đó? Tự tin đến mức chẳng sợ ngươi thao túng vương hoàng, triều đình. Sao ngươi chả nghi ngờ con cáo ấy còn che giấu cái gì để tự tin như vậy?"
Thủy Nguyện có chút thảng thốt: "Nạp Lan Dao Chước?"
Dạ xoa tóc trắng này xông vào thành làm náo loạn được Nạp Lan thị chứa chấp dĩ nhiên là Quốc sư biết, nhưng vì lòng có hổ thẹn bởi đã lợi dụng ngôi nhà của Cửu Điệp nên hắn vẫn nhịn chẳng làm gì mà chỉ giám sát để bắt lỗi của Đại tư tế. Chuyện của A Dao nhất định phải hỏi ý kiến Mạc Tử Liên chứ Thủy Nguyện không muốn càng thêm căng thẳng với y.
Bốn năm trước từng lợi dụng y, đến hôm nay vẫn tiếp tục lợi dụng y mà còn có suy nghĩ như vậy, Thủy Nguyện cũng chua chát chửi mặt bản thân thật dày, nhưng thực sự không muốn tương lai y nhìn mặt hắn cũng chán ghét. Vì từng nhận được sự tốt đẹp của người ấy nên không muốn mất đi ấn tượng 'từng đẹp' của mình trong mắt y. Âu cũng chỉ là ham muốn ích kỷ.
Sầm Canh cực kỳ ghét cái biểu cảm 'thương xuân bi thu' của hắn mỗi lần nhớ tới quá vãng, sầm sì mặt bóp khớp hàm làm Thủy Nguyện đau đến nhăn mặt, nghiến răng nói: "Ngươi còn lộ ra biểu cảm này là ta đánh ngươi đấy."
Quốc sư trừng trộ đôi mắt nảy lửa.
Muốn đuổi ta à? Lão tử đách làm người tốt nữa cho biết mặt. "Để ta nhắc ngươi nhớ hai mươi năm trước ta là thằng lỏi lầm lì được Thủy phu nhân phái tới giám thị ngươi. Có nghĩa là ta là người của mẹ ngươi chứ chả phải của ngươi. Nay Thủy phu nhân đã mất, ta cũng nhịn ngươi hai mươi năm rồi, từ lúc này lão tử đách nhịn nữa, ngươi láo toét là ta đánh. Yên tâm là ta sẽ không làm gì khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, ngoài ra..."
Thủy Nguyện bị tia mắt nóng rực sắc như lưỡi đao của gã bổ từ đỉnh đầu xuống gót chân đến nổi rần rần da gà da vịt, biết gã nói thật nên hắn đành phải cắn răng hòa hoãn. Sầm Canh thấy đối phương chịu ngoan thì mới nghiêm giọng nói tiếp: "Không phải Nạp Lan Dao Chước, là người khác."
Ở Hoan Lạc cốc vẫn là một buổi tối yên bình, với gió mát và ánh trăng, Thập Tam đung đưa võng ba hoa: "Ta nói thật đó, gã ếu phải con người! Cột trụ nó to hơn cả thân ta mà gã bẻ cái rụp xuống gốc!"
"Ngươi cứ làm quá lên, chẳng phải chỉ là nhảy từ mấy trượng xuống đất thôi hay sao? Ai có tí võ công mà chả làm được." Mấy gã ngồi dưới chiếu cười chê.
"Cái đám não ngắn các người không hình dung được lời ta. Này nhé." Tam Nhi xòe tay minh họa: "Gã dùng công cụ thì ta chả nói, nhưng đó là tay không, tay không nhé! Chọc vào thân cây rồi bẻ tưa gỗ ra luôn! Má nó, vậy mà chưa ghê à? Gã búng tay một cái chắc đầu ta văng khỏi cổ."
Mấy gã kia cười xùy ra chiều bán tín bán nghi, Mạc Tam nhào tới ôm vai Thập Tam cười nhe răng: "Tam Nhi nói như thế là không được, ảnh vệ của cốc chủ mà yếu đuối vậy là phải đi rèn luyện lại rồi!"
"Xí, ta vật lộn dưới đất không giỏi bằng trên giường mà cốc chủ vẫn dùng ta nhé. Còn lâu ta mới quay lại ăn nằm với cái đám vừa tẻ nhạt vừa xấu trai ấy."
Tam đường chủ Ngộ Miên Đàn nghe vậy liền mắng: "Ngươi cũng từ cái lò xấu trai, tẻ nhạt của ông đây mà ra thôi! Cái đồ ăn cháo đá bát, làm như mình đẹp lắm!"
Tam Nhi không sợ trời đất đáp trả: "Vậy mà vẫn có trai đẹp thích lôi ta lên giường đấy!"
Đám người xung quanh phá lên cười nắc nẻ, Ngộ Miên Đàn trợn mắt nhiếc 'cái thằng chó này', hừ lạnh làm động tác cắt cổ. Thập Tam chép miệng: "Cơ mà... vẫn có một số mỹ nhân chỉ khả dĩ nhìn mà không thể động."
Hắn sốt sắng liếc cốc chủ, Mạc Tử Liên thuận tay rút con dao gọt hoa quả phóng về phía đó. Tam Nhi vờ như vì né dao mà té chổng kềnh từ trên võng lăn ra trước mặt Tam đường chủ, chọc cười một trận nữa. Thật ra là tại Tam Nhi quen cậy sủng mà kiêu rồi nên ở trước mặt nhiều người cũng phải 'diễn' xíu để tạ lỗi với Ngộ Miên Đàn. Tam đường chủ thấy hắn ngoan ngoãn quỳ thì lại hừ lạnh.
Sang đông, buổi tối trên sa mạc lạnh rùng mình, than đốt không có thừa nên mọi người sẽ nhóm những đống lửa lớn rồi trải chiếu tụ tập xung quanh tám chuyện. Hình ảnh ấm cúng kỳ quặc này rảo khắp Tây Vực chắc chẳng mấy nơi như Hoan Lạc cốc.
Mạc Tử Liên co gối ngồi trên võng, tay phải cuốn lá làm kèn, tay trái ôm mỹ nhân đắp một tấm áo lông với mình, lạnh thì lạnh đó mà trong lòng thì ấm phải biết. Mấy bé mèo con co cụm lại quanh lò sưởi đặt dưới chân bọn họ, Bao Hắc Tử liếm lông cho cô vợ tam thể của nó. Gã mèo này vừa la làng kêu xuân lần đầu tiên là mèo cái ễnh bụng luôn, nó còn rất trách nhiệm dẫn bạn gái về ra mắt gia chủ.
Ban đầu Mạc Tử Liên còn nghi ngờ nó đi đổ vỏ cho mèo đực khác, hai tháng sau bầy mèo con ra đời mới đồng ý là con nó thật. Xấu y như mèo cha.
Tiểu Bạch rất hiếu kỳ với mấy cục lông nhỏ, ngặt nỗi mèo mẹ có bản năng bảo vệ con rất mạnh, thấy rắn bén mảng đến là xuất chiêu Liên Hoàn Trảo - cào cho Bạch Bồng tróc vảy chạy đi tìm chủ nhân khóc lóc.
"Buồn ngủ ạ?" Mạc Tử Liên dịu dàng gạt nước mắt hoen ra khóe mi ca ca, kéo lại vạt áo lông trên vai hắn. Quân Huyền nhập nhèm híp mắt cầm tay y chà xát vào gò má, chọc y bật cười véo má hắn, "Ca ca làm nũng ngày càng giỏi. Hôm nay huynh về ngủ trước nhé, ta sắp xếp xíu công việc rồi về ôm huynh."
Y nhường áo lông cho ca ca. Quân Huyền ôm cái sọt lăn lóc mấy nắm lông nhỏ, ngẩng đầu hôn y.
Ngộ Miên Đàn từ xa nhìn ngắm, dạ chợt bảo lạ, tình cảm trên nét mặt của cả hai tạo cảm giác như một đôi vợ chồng già đã vun vén, chưng cất tình nồng qua năm tháng chảy trôi, tới khí chất cũng dung hòa. Thật đáng ngạc nhiên khi cặp đôi chỉ mới ở tuổi đôi mươi mà đã hòa hợp được như vậy.
Tựa hồ kiếp trước đã từng quen biết.
Mạc Tử Liên âu yếm ca ca một hồi mới chịu đi công chuyện. Chỗ ở của Y Nhân được ưu ái than sưởi nhất cốc, bước vào liền thấy ấm áp như xuân, y gõ cửa phòng làm việc rồi đứng tựa vào cửa nhìn Y Nhân tráng lá trà, thẳng thừng hỏi: "Mạc Nhất đang ở chỗ Đại tư tế phải không?"
Tay Y Nhân run lên, đánh rơi chén trà vỡ tan, tung tóe nước.
Về những thông tin về bối cảnh chính trị của Điệp Cách - và các chi tiết cần lưu ý - thì chỉ cần xem lại chương 73.
"Ngươi chuẩn bị đi." Quốc sư rút tay về, cầm ý chỉ đưa gã.
Sầm Canh phớt lờ: "Vì sao chọn ta? Nhìn ta có chỗ nào giống người Điệp Cách để dẫn đầu sứ đoàn đại diện cho dân tộc ngươi à? Ngươi ăn nói úp úp mở mở, ai biết có phải âm mưu làm việc xấu xa. Không, ta không đi."
Gân xanh trên trán Thủy Nguyện nhảy lên, gã nô lệ này cãi chủ chem chẻm, khó chiều hơn cả đàn bà, hắn đã hao tài tốn của mang về cho gã cánh tay giả từ tận bên kia biển, thái độ rất ôn hòa rồi, vậy mà gã còn làm giá! Quốc sư thở sâu, lạnh lùng nói: "Chớ có vờ vĩnh với ta, ngươi đều đã xem qua hết các tấu sớ, còn cái gì mà chưa biết?"
Quan viên dâng tấu sớ thường để một nhành lá thiên tuế vào trang có nội dung quan trọng cần bẩm, nếu bề trên không chấp thuận thì sẽ bẻ lá trả về cho người viết. Nhược bằng chấp thuận thì giữ lại nhành lá, lúc thượng triều gởi cho viên chức để họ trình bày trước triều đình. Mà trong một cuốn tấu tháng trước Quốc sư chưa hề mở, đã rơi ra nhành lá thiên tuế bị gãy - dấu vết lộ liễu, lớn mật vậy chỉ có thể là gã khốn này!
Gã nô lệ to lớn nhìn xuống con người quyền khuynh triều dã vương cung, dưới đáy mắt đen như giếng cổ hồ có gợn sóng lao xao, chợt giữa mi gian gã lộ ra sự day dứt: "Thủy Nguyện, ngươi cứ không buông được cố chấp này?"
"Buông, bỏ?" Giọng hắn vút cao, run bần bật vì giận dữ, tóm lấy cổ gã, "Ngươi nói ta buông thế nào! Ngươi có từng nhìn thấy em trai, em gái mình nổ tung ngay trước mắt sao! Ngươi từng nhìn thấy mẹ mình gục ngã giữa vũng máu sao! Ngươi có từng nếm trải nỗi đau mất hết thân nhân trong một ngày sao! Ngươi có đêm đêm mơ thấy ác mộng, bị âm thanh hấp hối của người thân quấy nhiễu sao! Ngươi nói ta buông thế nào? Ta đặng lòng buông thế nào?"
Quyền trượng rơi xuống đất, thắt lưng Thủy Nguyện đập vào cạnh bàn, đầu gối đau tới mức cẳng chân run rẩy. Sầm Canh để mặc đôi bàn tay trên cổ mình bóp chặt, đặt tay vào hông hắn giữ người khỏi ngã. Hắn bấu lấy cánh tay gã, năm móng tay cắm sâu vào da thịt thô ráp, mệt mỏi nói: "Hai mươi năm, ròng rã hai mươi năm. Sầm Canh, dân tộc này đã tước đi non nửa sinh mạng của ta, của cha mẹ, của các em... ta không thể buông."
Cái chết của mẹ và các em của Thủy Nguyện là một tấn thảm kịch. Đó là một cuộc bạo loạn diễn ra vào năm thứ ba*, phát sinh như hệ quả tất yếu của cuộc tranh đấu giữa Hoàng và Hậu. Khởi sự từ một câu nói từ điện Tư tế, rằng: cứ như thế này, vương thành sẽ đi tới bờ vực diệt vong.
* Năm thứ ba tính theo thời hạn bốn năm của bé Sen.
Đó là một nhận định không sai, nhưng chớ nên được thốt ra từ miệng của một Tư tế. Tín ngưỡng Điệp Cách là khuôn vàng thước ngọc của luân thường đạo lý, có sức ảnh hưởng mạnh đến toàn tộc. Do đó, trước tình hình triều đình bất ổn kéo dài khiến xã tắc lầm than - lời nói lỡ làng ấy trở thành chất xúc tác làm lòng dân 'tức nước vỡ bờ'.
Vì vương thành tọa lạc tại vùng trũng nên kiến trúc tháp cao được xem là sang quý, các tòa tháp đỉnh nhọn lợp ngói lưu ly nhiều màu là biểu tượng quyền lực của Điệp Cách. Vào năm thứ ba bi kịch ấy, Hoàng và Hậu cùng về tộc Cao Yên ăn Tết, thông gia hoàng tộc đang cạn chén trên tòa tháp trung tâm thì cuộc đảo chính diễn ra. Bầy lũ cầm đầu dân bao vây Cao Yên thị bức vua thoái vị.
Lúc đó Thủy phu nhân và các em của Thủy Nguyện cũng bị bao vây ở tòa tháp khác, hắn dự tính đưa Cửu Điệp tới nơi an toàn rồi cứu gia đình song y rút tay khỏi tay hắn, đôi mắt xanh sáng trong, nói: "Ngươi muốn đi xem bệ hạ thì cứ đi đi, ta sẽ đến chỗ phu nhân."
Quả thực Thủy Nguyện cũng muốn đến chỗ bệ hạ, vì Hoàng đang mắc kẹt cùng với đám Cao Yên thị, ai biết chúng có trở mặt không, phần vì hắn cố nhiên tin tưởng vào năng lực ứng đối của mẹ mình - vả lại, Sầm Canh đang ở gần bà. Vậy nên hắn lập tức đồng ý, để cho Cửu Điệp tới chỗ Thủy phu nhân còn bản thân thì đi hộ giá vương hoàng. Song, chỉ chưa đầy hai khắc sau, một tiếng nổ lớn vang lên - nền móng tòa tháp hắn đang đứng rung chuyển và liền sau là âm thanh nứt vỡ gai góc.
Thủy Nguyện mục kích một cảnh tượng kinh hoàng: tòa tháp nguy nga sụp đổ hoàn toàn trong giây lát, giữa những tiếng ầm ầm và la hét hỗn loạn như diệu vợi, hai tai hắn ù đi và ý thức đông cứng tại khoảnh khắc ánh mắt bắt gặp khuôn mặt các em trên lan can tòa tháp đứt gãy. Đầu Thủy Nguyện rỗng tuếch. Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không biết mình lao đến đống hoang tàn như thế nào. Ở đó hắn thấy Cửu Điệp và người của Hoan Lạc cốc.
Cửu Điệp tái nhợt, hoảng hốt gọi hắn. Nhưng dưới ánh mắt Thủy Nguyện là làn sóng hoài nghi: A Dao, Đồ Mi, Y Nhã... Các trụ cột của Hoan Lạc cốc làm gì ở đây?
Ý nghĩ đầu tiên của Thủy Nguyện là: Cửu Điệp nuốt lời, chưa đến bốn năm mà y đã định rời đi. Suy nghĩ này như nọc độc bọ cạp, nhanh chóng ngấm sâu vào cốt tủy, ăn mòn phủ tạng làm đảo lộn ruột gan, sự phẫn nộ bịt tai, che mắt hắn khỏi nỗ lực biện bạch của y. Hắn đã hấp tấp cho rằng cuộc bạo loạn này có sự nhúng tay của Hoan Lạc cốc để đưa Cửu Điệp rời khỏi mình.
Mọi chuyện tiếp theo là ký ức không thể vãn hồi. Sầm Canh bò dậy từ dưới tàn tích, trước ánh mắt bàng hoàng của hắn, lao đến như một mũi tên kéo y ra khỏi làn nước Khô Lâu đen đỏ, khản tiếng hét to: "Không phải tại y!" Rồi đổ sụp xuống như chết.
Vỡ lẽ... Đúng vậy, nếu y muốn rời khỏi thì y có thể im lặng rời khỏi, cần gì phải thế này? Y sẽ không bao giờ lôi người trong cốc vào vấn đề của Địa thành. Thủy Nguyện đã không nghe Cửu Điệp giãi bày, ngay từ ban đầu hắn chưa từng tin tưởng y. Sau khi bạo loạn kết thúc, hắn có công hộ giá bệ hạ, một bước lên mây. Hắn điên cuồng lao đầu điều tra về Tư tế đã thốt ra lời đó nhưng hoàn toàn vô ích. Không dấu vết, không manh mối. Vị 'Tư tế' kỳ bí nọ như bốc hơi.
Thủy Nguyện chỉ biết chắc là tông tộc Tư tế tuyệt đối không tránh khỏi liên quan. Song dù Cao Yên thị sụp đổ tan tành thì Nạp Lan thị vẫn cứ đứng vững.
Tựa như năm đó Nạp Lan thị từng đưa Cao Yên thị lên làm vương hậu để đối phó với Cửu công chúa thì lần này bọn họ vẫn cầm trịch sợi dây sau màn, phá tan vỡ mối quan hệ giữa Thủy Kính trang và Hoan Lạc cốc, đồng thời xô Cao Yên thị ra gánh toàn bộ lỗi lầm. Mà bản thân Nạp Lan thị chỉ cần đóng cửa sám hối, chờ đợi thế thời nguôi ngoai để tái khởi. Thủy Nguyện làm sao chấp nhận được điều đó? Lẽ nào lại chẳng có cách lật đổ Nạp Lan thị?
Vậy chẳng bằng hắn sẽ dùng chính cách thức của họ đối phó với bọn họ.
Chuyện Nạp Lan Khan* là do Thủy Nguyện giật dây.
* Chương 113.
Từ sau tấn bi kịch, Sầm Canh luôn luôn bị Thủy Nguyện kiếm cớ đuổi khỏi vương thành. Gã lớn xác nhưng không phải kẻ thiếu đầu óc, dù biết rõ Quốc sư vì tình hình vương thành bất ổn mà đưa Thánh tử hạ giáng đến Tây Minh để hòa giải dân với hoàng tộc, song ngay từ việc Thủy Nguyện 'chủ động' đề cập chuyện này với Mạc Tử Liên là gã đã thấy kỳ quặc.
Một tông tộc đông đúc dĩ nhiên sở hữu nội bộ vô cùng phức tạp, không ai có đãi ngộ như ai, trước quyền thế, phú quý, lòng người rất dễ dao động. Nạp Lan Khan vốn tham hư vinh, trước đây thường gièm pha bên tai Tam vương tử Ô Thù, Thù ngã thì gã nhanh chóng đi nịnh nọt tôn thất khác. Sau khi Thánh tử hạ giáng, vương tôn, tử, nữ mấy ai lại chẳng động lòng với ngai vàng, Quốc sư chỉ việc để lộ ra vài ý đồ bóng gió lập Thánh tử mới là Khan cắn câu liền.
Mà trước dã tâm của bọn chúng, Quốc sư kiên nhẫn khuyên bảo vương hoàng, tung hê công lao Ô Khê ra đi vì dân, cắn chặt không nhả vị trí Thánh tử, hướng suy nghĩ của bè lũ Nạp Lan Khan sang Thương Vũ vương. Quả nhiên chúng âm mưu phá hủy danh dự của Ô Khê bằng cách vu khống cậu hạ độc Thương Vũ vương.
Trước hết, phải biết một điều là cai thành Cao Yên thị sụp đổ thì quyền 'cai thành' của bọn họ sẽ tóm vào tay Sài thị và hoàng tộc, tức là bè lũ Khan muốn duỗi tay ra khỏi vương thành thì e rằng Quốc sư đã cố ý cho phép 'lỗ hổng' xuất hiện. Thủy Nguyện đã thao túng Nạp Lan Khan như vậy.
Về vấn đề Tư quốc, lại phải nhắc tới chiến sự năm ngoái của Tư quốc với tộc Miểu, những vu sư can dự vào cuộc chiến đó chính là tư binh* của Cao Yên thị. Bởi vì sao? Bởi vì sau cuộc bạo loạn thì quân sự của vương thành bị hoàng tộc gắt gao siết lại - dĩ nhiên là Ô thị phải làm vậy - và do đó bó chặt tay chân của Cao Yên thị. Vương hậu nóng lòng, liều lĩnh cấu kết với người Miểu rồi hủy dòng dõi trăm năm. Hình xăm của Hoan Lạc cốc xuất hiện trên Lý Vụ Siêu là hòng vì mục đích này. Thủy Nguyện chẳng có lý do gì để quan tâm đến sự bình yên của giang hồ đất trong, cái mà hắn muốn là khơi dậy hoài nghi về cuộc chiến đó với Hoàng đế Tư quốc. Thế là Nạp Lan thị sẽ phạm tội giống như Cao Yên thị.
* Binh lính nuôi riêng.
Tại sao hình xăm của Hoan Lạc cốc mà có thể đánh Nạp Lan thị? Thứ nhất, chẳng nhẽ Hoàng đế Tư quốc lại ngu đến mức chỉ dựa vào một hình xăm mà bác bỏ hết bằng cớ chĩa vào Nạp Lan Khan sao? Trái lại xăm lộ liễu càng khiến sự hoài nghi nặng hơn. Thứ hai, Hoan Lạc cốc bị liên lụy thì Mạc Tử Liên sẽ phải ra tay trấn áp, với tài và lực của y - ba thế lực cùng ép chết Nạp Lan thị thì họ sống nổi sao? Thủy Nguyện hận thấu xương, muốn dồn Nạp Lan thị vào đường cùng, để một đao chém chết tất cả, như năm đó tòa tháp sụp đổ tước mất tất cả của hắn.
Thủy Nguyện hoàn toàn không lo lắng bị Tư quốc tạo áp lực. Tây Vực đất độc song là con đường giao thương quan trọng giữa ba nước Tư, Minh và Yên Hoa. Vương thành đã ký hiệp ước với Tây Minh về vấn đề ổn định Tây Vực - do đó trừ khi Điệp Cách đồ sát con dân nước Tư, Hoàng đế Tư quốc muốn động vào bọn họ thì cũng phải nể mặt Thương Vũ vương, chưa kể dã tâm mở mang bờ cõi của Dương Duệ đế rõ như ban ngày, Tây vương chịu thiệt thì Đông đế ắt được lợi. Tư quốc dĩ nhiên chẳng ưa gì cái vị hàng xóm cứ nhăm nhe nước mình.
Đào nương cũng hiểu tất cả điều trên, nàng thất học nhưng không ngu xuẩn. Nàng có thể sử dụng các mối quan hệ tại kinh thành để thăm dò về Hoàng đế, chẳng rõ vì lý do gì mà Hoàng đế thật sự không ưa tộc Điệp Cách. Nếu đã vậy, đứng trước khả năng có thể báo thù cho tình đầu và con gái, nàng nóng ruột, ứa gan đến phát điên. Đàn bà nhỏ nhen như nàng vốn không thể nhẫn nại vì chuyện lớn, nhược bằng có thể thì hồi trẻ nàng đã không cầm đá đập bể đầu người. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người ta đau khổ quá thì có còn nghĩ được gì đâu? Thủy Nguyện hứa giao Ô Thù cho nàng tự tay trả thù cho con gái, thỏa thuận giữa Đào nương và Quốc sư chỉ đơn giản là vậy.
Mà Sầm Canh đã sớm nghi ngờ tất cả, khi gặp Mạc Tử Liên ở tòa thủy tạ, nghe y trả lời về chuyện Thương Vũ vương là gã liền hiểu. Vậy gã lập tức cướp đoạt sách cổ, dùng thời gian ngắn nhất quay về vương thành.
Trong mắt gã, trí thông minh của Thủy Nguyện thiếu sự tỉnh táo. Tầm mắt Thủy Nguyện tuy nhìn xa nhưng lại mù quáng.
Nhìn đi, sự nóng lòng của hắn có khác gì vương hậu và Nạp Lan Khan không? Chẳng qua là hắn khôn khéo hơn, có nhiều quyền lực hơn. Gã đã có ý tốt nhưng Thủy Nguyện nhất định phải kiếm chuyện đuổi gã đi cơ.
Nhất thời Sầm Canh cảm tưởng mình là một con gà mẹ đang cố ấp cái quả trứng lì lợm Thủy Nguyện cứ lăn ra khỏi mông gã.
Làm người tốt con mẹ nó quá khó.
Đách làm người tốt nữa. Sầm Canh chán nản xốc hông Quốc sư vác lên vai, kệ xác đối phương vùng vẫy mà bước thẳng ra ngoài. Gã cao phát khiếp, nhìn xuống mà Thủy Nguyện có cảm giác như bị máng lên móc treo, vừa thẹn vừa tức đấm thùm thụp vào lưng gã. Cơ mà bắp thịt gã rắn như đồng sắt, đấm vào mà tay hắn mới bị đau.
Sầm Canh lườm hai tên lính gác xanh cả mặt rồi đá cửa, thảy Thủy Nguyện đỏ mặt tía tai lên sập, nhanh tay tóm chặt hắn cho khỏi cựa quậy, nhướng mày nhìn xuống nam tử giận đến phát run, nói: "Trước kia ta nghĩ Mạc Tử Liên không thông minh nhưng hiện tại ta nhận ra Mạc Tử Liên thông minh hơn cả ngươi. Con mẹ nó mở to mắt ra nhìn tình hình của mình, ngươi muốn bức tử người ta thì đừng có bị người ta ép hấp hối trước! Ngươi đêm ngày căng thần kinh làm việc để chèn ép Nạp Lan thị mà chúng cũng im ỉm mặc ngươi chèn ép. Ta là ta chưa thấy Nạp Lan thị cuống lên thì ngươi đã như xác chết trôi rồi đấy!"
Quốc sư tức muốn ngất luôn.
Sầm Canh nhìn bờ mi rẻ quạt của hắn, ngứa răng nghĩ: cái mặt này mà chả đẹp như tranh là ta đã đè xuống đập một trận cho tỉnh ra rồi. Đâu ra cái kiểu 'địch tổn hại một ngàn còn ta cũng tám trăm' thế này?
"Ngươi thực sự cho là Đại tư tế đóng cửa sám hối đấy à? Có ranh con cáo già ấy mới nhả ra quyền lực dễ như thế! Sao ngươi không hoài nghi là Đại tư tế lấy cái gì mà tự tin cỡ đó? Tự tin đến mức chẳng sợ ngươi thao túng vương hoàng, triều đình. Sao ngươi chả nghi ngờ con cáo ấy còn che giấu cái gì để tự tin như vậy?"
Thủy Nguyện có chút thảng thốt: "Nạp Lan Dao Chước?"
Dạ xoa tóc trắng này xông vào thành làm náo loạn được Nạp Lan thị chứa chấp dĩ nhiên là Quốc sư biết, nhưng vì lòng có hổ thẹn bởi đã lợi dụng ngôi nhà của Cửu Điệp nên hắn vẫn nhịn chẳng làm gì mà chỉ giám sát để bắt lỗi của Đại tư tế. Chuyện của A Dao nhất định phải hỏi ý kiến Mạc Tử Liên chứ Thủy Nguyện không muốn càng thêm căng thẳng với y.
Bốn năm trước từng lợi dụng y, đến hôm nay vẫn tiếp tục lợi dụng y mà còn có suy nghĩ như vậy, Thủy Nguyện cũng chua chát chửi mặt bản thân thật dày, nhưng thực sự không muốn tương lai y nhìn mặt hắn cũng chán ghét. Vì từng nhận được sự tốt đẹp của người ấy nên không muốn mất đi ấn tượng 'từng đẹp' của mình trong mắt y. Âu cũng chỉ là ham muốn ích kỷ.
Sầm Canh cực kỳ ghét cái biểu cảm 'thương xuân bi thu' của hắn mỗi lần nhớ tới quá vãng, sầm sì mặt bóp khớp hàm làm Thủy Nguyện đau đến nhăn mặt, nghiến răng nói: "Ngươi còn lộ ra biểu cảm này là ta đánh ngươi đấy."
Quốc sư trừng trộ đôi mắt nảy lửa.
Muốn đuổi ta à? Lão tử đách làm người tốt nữa cho biết mặt. "Để ta nhắc ngươi nhớ hai mươi năm trước ta là thằng lỏi lầm lì được Thủy phu nhân phái tới giám thị ngươi. Có nghĩa là ta là người của mẹ ngươi chứ chả phải của ngươi. Nay Thủy phu nhân đã mất, ta cũng nhịn ngươi hai mươi năm rồi, từ lúc này lão tử đách nhịn nữa, ngươi láo toét là ta đánh. Yên tâm là ta sẽ không làm gì khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, ngoài ra..."
Thủy Nguyện bị tia mắt nóng rực sắc như lưỡi đao của gã bổ từ đỉnh đầu xuống gót chân đến nổi rần rần da gà da vịt, biết gã nói thật nên hắn đành phải cắn răng hòa hoãn. Sầm Canh thấy đối phương chịu ngoan thì mới nghiêm giọng nói tiếp: "Không phải Nạp Lan Dao Chước, là người khác."
Ở Hoan Lạc cốc vẫn là một buổi tối yên bình, với gió mát và ánh trăng, Thập Tam đung đưa võng ba hoa: "Ta nói thật đó, gã ếu phải con người! Cột trụ nó to hơn cả thân ta mà gã bẻ cái rụp xuống gốc!"
"Ngươi cứ làm quá lên, chẳng phải chỉ là nhảy từ mấy trượng xuống đất thôi hay sao? Ai có tí võ công mà chả làm được." Mấy gã ngồi dưới chiếu cười chê.
"Cái đám não ngắn các người không hình dung được lời ta. Này nhé." Tam Nhi xòe tay minh họa: "Gã dùng công cụ thì ta chả nói, nhưng đó là tay không, tay không nhé! Chọc vào thân cây rồi bẻ tưa gỗ ra luôn! Má nó, vậy mà chưa ghê à? Gã búng tay một cái chắc đầu ta văng khỏi cổ."
Mấy gã kia cười xùy ra chiều bán tín bán nghi, Mạc Tam nhào tới ôm vai Thập Tam cười nhe răng: "Tam Nhi nói như thế là không được, ảnh vệ của cốc chủ mà yếu đuối vậy là phải đi rèn luyện lại rồi!"
"Xí, ta vật lộn dưới đất không giỏi bằng trên giường mà cốc chủ vẫn dùng ta nhé. Còn lâu ta mới quay lại ăn nằm với cái đám vừa tẻ nhạt vừa xấu trai ấy."
Tam đường chủ Ngộ Miên Đàn nghe vậy liền mắng: "Ngươi cũng từ cái lò xấu trai, tẻ nhạt của ông đây mà ra thôi! Cái đồ ăn cháo đá bát, làm như mình đẹp lắm!"
Tam Nhi không sợ trời đất đáp trả: "Vậy mà vẫn có trai đẹp thích lôi ta lên giường đấy!"
Đám người xung quanh phá lên cười nắc nẻ, Ngộ Miên Đàn trợn mắt nhiếc 'cái thằng chó này', hừ lạnh làm động tác cắt cổ. Thập Tam chép miệng: "Cơ mà... vẫn có một số mỹ nhân chỉ khả dĩ nhìn mà không thể động."
Hắn sốt sắng liếc cốc chủ, Mạc Tử Liên thuận tay rút con dao gọt hoa quả phóng về phía đó. Tam Nhi vờ như vì né dao mà té chổng kềnh từ trên võng lăn ra trước mặt Tam đường chủ, chọc cười một trận nữa. Thật ra là tại Tam Nhi quen cậy sủng mà kiêu rồi nên ở trước mặt nhiều người cũng phải 'diễn' xíu để tạ lỗi với Ngộ Miên Đàn. Tam đường chủ thấy hắn ngoan ngoãn quỳ thì lại hừ lạnh.
Sang đông, buổi tối trên sa mạc lạnh rùng mình, than đốt không có thừa nên mọi người sẽ nhóm những đống lửa lớn rồi trải chiếu tụ tập xung quanh tám chuyện. Hình ảnh ấm cúng kỳ quặc này rảo khắp Tây Vực chắc chẳng mấy nơi như Hoan Lạc cốc.
Mạc Tử Liên co gối ngồi trên võng, tay phải cuốn lá làm kèn, tay trái ôm mỹ nhân đắp một tấm áo lông với mình, lạnh thì lạnh đó mà trong lòng thì ấm phải biết. Mấy bé mèo con co cụm lại quanh lò sưởi đặt dưới chân bọn họ, Bao Hắc Tử liếm lông cho cô vợ tam thể của nó. Gã mèo này vừa la làng kêu xuân lần đầu tiên là mèo cái ễnh bụng luôn, nó còn rất trách nhiệm dẫn bạn gái về ra mắt gia chủ.
Ban đầu Mạc Tử Liên còn nghi ngờ nó đi đổ vỏ cho mèo đực khác, hai tháng sau bầy mèo con ra đời mới đồng ý là con nó thật. Xấu y như mèo cha.
Tiểu Bạch rất hiếu kỳ với mấy cục lông nhỏ, ngặt nỗi mèo mẹ có bản năng bảo vệ con rất mạnh, thấy rắn bén mảng đến là xuất chiêu Liên Hoàn Trảo - cào cho Bạch Bồng tróc vảy chạy đi tìm chủ nhân khóc lóc.
"Buồn ngủ ạ?" Mạc Tử Liên dịu dàng gạt nước mắt hoen ra khóe mi ca ca, kéo lại vạt áo lông trên vai hắn. Quân Huyền nhập nhèm híp mắt cầm tay y chà xát vào gò má, chọc y bật cười véo má hắn, "Ca ca làm nũng ngày càng giỏi. Hôm nay huynh về ngủ trước nhé, ta sắp xếp xíu công việc rồi về ôm huynh."
Y nhường áo lông cho ca ca. Quân Huyền ôm cái sọt lăn lóc mấy nắm lông nhỏ, ngẩng đầu hôn y.
Ngộ Miên Đàn từ xa nhìn ngắm, dạ chợt bảo lạ, tình cảm trên nét mặt của cả hai tạo cảm giác như một đôi vợ chồng già đã vun vén, chưng cất tình nồng qua năm tháng chảy trôi, tới khí chất cũng dung hòa. Thật đáng ngạc nhiên khi cặp đôi chỉ mới ở tuổi đôi mươi mà đã hòa hợp được như vậy.
Tựa hồ kiếp trước đã từng quen biết.
Mạc Tử Liên âu yếm ca ca một hồi mới chịu đi công chuyện. Chỗ ở của Y Nhân được ưu ái than sưởi nhất cốc, bước vào liền thấy ấm áp như xuân, y gõ cửa phòng làm việc rồi đứng tựa vào cửa nhìn Y Nhân tráng lá trà, thẳng thừng hỏi: "Mạc Nhất đang ở chỗ Đại tư tế phải không?"
Tay Y Nhân run lên, đánh rơi chén trà vỡ tan, tung tóe nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.