Chương 37
Lam Ngân Thảo
06/04/2023
Một manh áo choàng chườm lên người, cư nhiên Hoạ Y phản kháng, tâm tư đang lúc rối ren hiển nhiên không muốn tiếp nhận sự quan tâm của Trình Tranh, cô ngẩng đầu định là khước từ, nhưng ánh mắt trong như ngọc thạch của nam nhân đang khom lưng nhìn xuống khiến Hoạ Y ngỡ ngàng.
Trình Quân ôn nhu kéo tay về, thu lại chiếc quạt thư pháp trong tay vắt ở đai lưng, rồi cẩn thận đỡ hai vai Hoạ Y đứng dậy, buộc lại dây trên cổ áo choàng cho cô.
Hoạ Y giữ khoảng cách lùi đi một nhịp, đánh mặt sang nơi khác.
Trình Quân khựng lại động tác nửa vời, nhưng vẫn là tiến tới kéo cô rời khỏi bờ hồ sâu thẳm, dịu dàng thắt lại dây áo choàng cho cô, không nói không rằng đứng lặng nhìn cô rất lâu.
Họa Y chẳng buồn để ý, chỉ lạnh nhạt hỏi hắn:
- Là Vương Gia chàng ấy nhờ ngài đến khuyên nhủ ta sao?
- Không phải, là bổn Vương tự mình tìm đến.
- Đã muộn như vậy rồi, Nhị Vương Gia ghé thăm Tam Vương Phủ là có việc gì?
Cô nào nhìn thấy ánh mắt chứa tình của kẻ phía sau, tay với rất gần như muốn chạm vào nữ nhân trước mặt, nhưng rồi không biết vì điều gì âm thầm rút lại.
- Ta chợt nhớ ra để quên ít đồ ở Thôi Hoán Viện, nên mới trở lại tìm.
Trình Quân do dự, sau cùng cũng nhắc đến vết thương hở miệng chưa lành của Họa Y.
- Ta vừa hay được chuyện của Tam hoàng đệ, thánh chỉ đã ban không thể làm trái. Muội...Tam đệ muội có dự tính gì không?
Như chạm đúng tâm tư mình, Họa Y đột nhiên trở nên tùy ý, quay sang nhíu mày khổ sở đối diện Trình Quân, hỏi:
- Nhị Vương Gia, một nữ tử như ta đáng lẽ phải đứng ra lo liệu chuyện đại sự này cho chàng, nhưng tâm tư ta ích kỷ, không chấp nhận san sẻ nam nhân của mình với người khác, ta có đáng trách không? Nhưng thật tình ta không làm được...ta tuyệt không làm được.
Trình Quân vẫn trìu mến ôm trọn khuôn mặt Hoạ Y bằng đôi mắt của mình, mềm giọng đáp:
- Yêu một người là chỉ muốn người đó mãi mãi của riêng mình, ngay cả chân tơ kẽ tóc cũng chỉ thuộc về một mình mình, làm gì có lỗi.
- Vậy sao? Chàng ấy có hiểu như vậy không?
Trình Quân hiện lên chua xót không trả lời, dưới vầng nguyệt tròn vành vạnh, đáy mắt Hoạ Y như hòn ngọc lóng lánh, ảm đạm.
- Tam hoàng đệ vừa được gọi vào cung, đồng thời Phụ hoàng hạ chỉ sau khi hôn lễ cử hành, Tam hoàng đệ sẽ được sắc phong thành Thái Tử, Kha Nguyệt quận chúa sắc phong làm Thái Tử Phi, tình hình chiến sự ở Bắc Ải không vơi nhiệt hôn sự này tổ chức cũng quá gấp gáp rồi. Muội định sẽ thế nào?
Hoạ Y quay lưng lại, nụ cười khổ sở hiện ra, xa xăm nhìn vào bể tối vô định, nhạt giọng:
- Nhân duyên của ta và chàng ấy có lẽ đã hết, đoạn đường sau này mong rằng phu thê chàng ấy ân ái bên nhau, ta đã tìm hiểu về Kha Nguyệt quận chúa, cô ấy là người tài mạo song toàn, có thể giúp ích rất nhiều cho cơ nghiệp sau này của chàng, đời này của ta xem như không còn gì để hối tiếc.
- Muội muốn rời đi sao? Muội định sẽ đi đâu?
Cô mấp máy môi, khí tiết lạnh lẽo của màn đêm khiến hơi thở vừa thoát ra đã hoá thành khói trắng:
- Ta không biết, ta không thể trở về Chu gia, nơi đó không còn được gọi là nhà nữa.
Nam nhân phía sau tâm can như thắt lại, hắn cảm thấy tim mình hiện tại không ổn một chút nào, thà rằng Hoạ Y có thể khóc to một trận, tiếng khóc có uất nghẹn đến đâu cũng không đáng sợ bằng vẻ kìm nén bây giờ, hắn lo tấm thân nhỏ nhắn của cô không chịu nổi đả kích, lại thêm tính cách mềm mỏng của cô sớm muộn cũng sẽ sinh ra tâm bệnh.
Trình Quân liền nói:
- Nếu muội không chê có thể đến chỗ của ta ở tạm.
Cô chỉ lắc đầu, một chút liên quan đến Trình Tranh tuyệt nhiên cũng không muốn dính đến, bởi lẽ hắn là ký ức đẹp đẽ nhất trong đời cô, dù cho kiếp này hay kiếp trước, càng lưu luyến càng nhiều khát vọng, càng trông thấy sẽ càng nhớ nhung.
- Chân trời góc bể sẽ có một nơi cho ta nương thân.
- Hoạ Y, nơi ta nói đến không phải Nhị Vương Phủ Miên Trúc, mà là một ngôi nhà tách biệt với bên ngoài, phong cảnh xinh đẹp, linh khí dồi dào, có ích cho tinh thần của muội.
Ngẫm nghĩ lúc lâu Hoạ Y như con chim nhỏ bị lạc lối, mất cả phương hướng. Dù sao cũng chẳng có chốn để về, chỉ cần đến nơi mà Trình Tranh không thể tìm ra thì có dừng chân chốn nào cũng không quan trọng nữa, chi bằng tạm thời nhận lấy ân tình này của Trình Quân.
Cô cười, nụ cười nhạt nhẽo đến mức vừa hé đã vùi tắt:
- Vậy cũng được, chỉ cần đến nơi không có dấu tích của chàng ấy, đợi khi hôn lễ hoà thân đã được cử hành, biến loạn tiêu tán thì có lẽ ta cũng đã nguôi ngoai. Mong rằng chàng ấy sẽ nghĩ cho đại cuộc, không phí tâm tư khổ ải của ta.
Ngay trong đêm tối, Hoạ Y viết xong bức hoà li, đặt trên gối vải có hương huân y thảo mà chính tay cô may cho Trình Tranh.
Trong thư là đôi lời nhắn nhủ, mong hắn sớm có thể quên được đoạn nhân duyên ngắn ngủi này, trân trọng nữ nhân có thể trọn đời ở bên cạnh hắn, tương lai trở thành một bậc minh quân.
Bức hoà li Hoạ Y đã ký sẵn, sau khi rời đi hiển nhiên chẳng còn lại chút quan hệ gì. Cô tuyệt tình như vậy, Trình Tranh hắn có hận cô không? Nhưng hiện tại cô đang hận chính mình, đến nam nhân mà bản thân yêu thương nhất cô cũng không giữ được.
...----------------...
Ba ngày sau.
Tam Vương Phủ ồn ào, náo nhiệt, vách cao tường đứng vây kín dòng người.
Xác pháo theo trận trận cuồng phong thổi bay lên những mái ngói, xơ xác trên mặt đường tựa như trải thảm mở đường cho tân giai nhân.
Trong biển mênh mông đó Hoạ Y mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, đầu không cài trâm, mặt không tô điểm, mang mạn che đứng hướng mắt nhìn chiếc kiệu hoa đang từ từ đi đến.
Trước cổng Tam Vương Phủ, nam nhân vận cẩm y rực rỡ, ánh mắt không có lấy một tia vui mừng, cũng chẳng buồn nhìn tân nương đang tiến đến.
Kiệu hoa dừng lại, bà mai vén rèm hoa, Trình Tranh chân bước chần chừ đến trước kiệu, hắn đưa mắt dò tìm nữ nhân đã biệt tích trong đám đông nhốn nháo dưới kia, cầu mong có thể nhìn thấy được cô. Nhưng thật lòng hắn không biết nếu như hai kẻ đối diện nhau thì hắn phải khóc hay cười, nữ nhân hắn muốn gặp sẽ như thế nào. Hắn muốn cô đến, nhưng cũng không mong cô đến.
Trình Tranh đưa vào tay Kha Nguyệt một đoạn vải đỏ, hai bên nắm lấy hai đầu đoạn vải, từ từ tiến vào cửa lớn.
Dòng người như cơn lũ ồ ạt xô đẩy nhau đến nơi nhìn rõ quan cảnh bên trong, giữa sân viện rộng lớn một thảm lụa rực màu trải đỏ dưới chân, cô nhìn thấy bóng lưng của nam nhân ấy, vẫn thẳng tắp, quen thuộc như ngày nào, cùng giai nhân trong giá y đẹp đẽ tiến đến cao đường.
" Vương Gia, chàng vẫn anh tuấn như vậy, mê hoặc như vậy. Giống với khi ấy ta vừa mới gặp chàng, mãi mãi một Tranh nhi ngây dại trước mặt ta ".
Những tiếng xì xào góp phần náo nhiệt của kẻ vây quanh:
- Trông họ thật là xứng đôi, vị quân chúa này dáng dấp thanh thoát, bước đi uyển chuyển như vậy nhất định là một đại mỹ nhân.
" Đúng vậy, chàng và nàng ta trông thật xứng đôi ".
Hoạ Y cong môi chua chát, trong lòng hỗn tạp những mạch cảm xúc hoang đường. Chẳng phải chính cô là người đẩy hắn tiến gần với nữ nhân khác sao, chẳng phải cô không mong nhưng vẫn là vô tình với hắn sao? Vậy bây giờ cô uất ức cái gì, ghen tuông cái gì? Hoang đường, đúng thật hoang đường.
Trình Quân len lén ngước nhìn Hoạ Y mặt ủ mày chau, tâm hắn lạnh như băng, đứng ở gần vị trí cao đường hô lớn:
- Nhất bái thiên địa.
Kha Nguyệt giật mình, sau lớp khăn trùm đầu con ngươi như thu thủy mở to. Cơ hồ cô ta nhận ra nam nhân đang chủ trì hôn lễ là người mà cô ta đêm ngày tơ tưởng.Cô ấy không cam tâm, sau tam bái này vĩnh viễn cô ta cũng không thể quay đầu, cũng không còn tư cách nhung nhớ Trình Quân, tấm chân tình đứt làm hai nửa.
Hoạ Y rời khỏi biển người, lê từng bước chậm chạp tiến đến phía Tây Nguyệt Thành, sau mạn che mặt trắng tinh nét mỹ mạo đã bị cơn mưa lệ làm cho ướt đẫm, trong vô số những kẻ đi qua, họ chỉ tiện thể nhìn cô một cái, chẳng ai thấu được đáy vực ở tim Hoạ Y là bao sâu, bao lớn.
Gió thổi bù bay cả cát bụi, càng làm cho đôi mắt cay hơn, nước mắt có cố ngăn vẫn không sao kìm lại được.
Ánh mặt trời cư nhiên chói chang phản chiếu nhân ảnh của Hoạ Y trên mặt đường.
* Cọc....cọc....cọc...* Tiếng bánh xe gỗ lăn đều đều từ xa, thanh giọng lanh lảnh của một nam nhân xin đường:
- Nhường đường, xin nhường đường.
* Gầm *
Nam nhân ăn mặc đơn sơ gấp gáp đẩy chiếc xe chất đầy cỏ rơm lao đến. Vì khuất tầm nhìn đã vô ý đâm phải Hoạ Y, cô ngã dưới mặt đường, đá sỏi cứa rách đầu gối, loang lổ vết máu trên y phục.
Nam nhân thật thà kia cuống cuồng:
- Cô nương, cô có bị sao không? Thật xin lỗi, ta đã vô ý.
Hoạ Y không trả lời, bất tri bất giác yếu đuối đứng lên, lại chậm chạp tiến lên phía trước.
- Cô nương, đầu gối của cô bị thương rồi, ta đưa cô đi gặp đại phu, ta sẽ trả tiền thuốc thang cho cô xem như là bồi thường.
Người trước mặt thất thểu lướt qua, dường như hoàn toàn không nghe thấy những gì nam nhân này đang nói.
- Người gì đâu kỳ quái.
Một ý nghĩ chợt vụt đến trong đầu, giá như lúc này cô có thể trở về đúng thời không vốn có, ở thế giới đó dẫu cho cô bị tra nam phản bội, cũng không thê thảm bằng ở nơi này.
Nhìn người mình yêu cưới người khác, không ai là người phản bội, nhưng nghiễm nhiên lại chẳng thể ở bên nhau.
Cảm giác mất đi thứ mà bản thân trân quý đau khổ đến nhường nào. Chạm không tới, nắm không xong, buông cũng không đành. Càng khó có được lại càng mãnh liệt mong muốn.
Trình Quân ôn nhu kéo tay về, thu lại chiếc quạt thư pháp trong tay vắt ở đai lưng, rồi cẩn thận đỡ hai vai Hoạ Y đứng dậy, buộc lại dây trên cổ áo choàng cho cô.
Hoạ Y giữ khoảng cách lùi đi một nhịp, đánh mặt sang nơi khác.
Trình Quân khựng lại động tác nửa vời, nhưng vẫn là tiến tới kéo cô rời khỏi bờ hồ sâu thẳm, dịu dàng thắt lại dây áo choàng cho cô, không nói không rằng đứng lặng nhìn cô rất lâu.
Họa Y chẳng buồn để ý, chỉ lạnh nhạt hỏi hắn:
- Là Vương Gia chàng ấy nhờ ngài đến khuyên nhủ ta sao?
- Không phải, là bổn Vương tự mình tìm đến.
- Đã muộn như vậy rồi, Nhị Vương Gia ghé thăm Tam Vương Phủ là có việc gì?
Cô nào nhìn thấy ánh mắt chứa tình của kẻ phía sau, tay với rất gần như muốn chạm vào nữ nhân trước mặt, nhưng rồi không biết vì điều gì âm thầm rút lại.
- Ta chợt nhớ ra để quên ít đồ ở Thôi Hoán Viện, nên mới trở lại tìm.
Trình Quân do dự, sau cùng cũng nhắc đến vết thương hở miệng chưa lành của Họa Y.
- Ta vừa hay được chuyện của Tam hoàng đệ, thánh chỉ đã ban không thể làm trái. Muội...Tam đệ muội có dự tính gì không?
Như chạm đúng tâm tư mình, Họa Y đột nhiên trở nên tùy ý, quay sang nhíu mày khổ sở đối diện Trình Quân, hỏi:
- Nhị Vương Gia, một nữ tử như ta đáng lẽ phải đứng ra lo liệu chuyện đại sự này cho chàng, nhưng tâm tư ta ích kỷ, không chấp nhận san sẻ nam nhân của mình với người khác, ta có đáng trách không? Nhưng thật tình ta không làm được...ta tuyệt không làm được.
Trình Quân vẫn trìu mến ôm trọn khuôn mặt Hoạ Y bằng đôi mắt của mình, mềm giọng đáp:
- Yêu một người là chỉ muốn người đó mãi mãi của riêng mình, ngay cả chân tơ kẽ tóc cũng chỉ thuộc về một mình mình, làm gì có lỗi.
- Vậy sao? Chàng ấy có hiểu như vậy không?
Trình Quân hiện lên chua xót không trả lời, dưới vầng nguyệt tròn vành vạnh, đáy mắt Hoạ Y như hòn ngọc lóng lánh, ảm đạm.
- Tam hoàng đệ vừa được gọi vào cung, đồng thời Phụ hoàng hạ chỉ sau khi hôn lễ cử hành, Tam hoàng đệ sẽ được sắc phong thành Thái Tử, Kha Nguyệt quận chúa sắc phong làm Thái Tử Phi, tình hình chiến sự ở Bắc Ải không vơi nhiệt hôn sự này tổ chức cũng quá gấp gáp rồi. Muội định sẽ thế nào?
Hoạ Y quay lưng lại, nụ cười khổ sở hiện ra, xa xăm nhìn vào bể tối vô định, nhạt giọng:
- Nhân duyên của ta và chàng ấy có lẽ đã hết, đoạn đường sau này mong rằng phu thê chàng ấy ân ái bên nhau, ta đã tìm hiểu về Kha Nguyệt quận chúa, cô ấy là người tài mạo song toàn, có thể giúp ích rất nhiều cho cơ nghiệp sau này của chàng, đời này của ta xem như không còn gì để hối tiếc.
- Muội muốn rời đi sao? Muội định sẽ đi đâu?
Cô mấp máy môi, khí tiết lạnh lẽo của màn đêm khiến hơi thở vừa thoát ra đã hoá thành khói trắng:
- Ta không biết, ta không thể trở về Chu gia, nơi đó không còn được gọi là nhà nữa.
Nam nhân phía sau tâm can như thắt lại, hắn cảm thấy tim mình hiện tại không ổn một chút nào, thà rằng Hoạ Y có thể khóc to một trận, tiếng khóc có uất nghẹn đến đâu cũng không đáng sợ bằng vẻ kìm nén bây giờ, hắn lo tấm thân nhỏ nhắn của cô không chịu nổi đả kích, lại thêm tính cách mềm mỏng của cô sớm muộn cũng sẽ sinh ra tâm bệnh.
Trình Quân liền nói:
- Nếu muội không chê có thể đến chỗ của ta ở tạm.
Cô chỉ lắc đầu, một chút liên quan đến Trình Tranh tuyệt nhiên cũng không muốn dính đến, bởi lẽ hắn là ký ức đẹp đẽ nhất trong đời cô, dù cho kiếp này hay kiếp trước, càng lưu luyến càng nhiều khát vọng, càng trông thấy sẽ càng nhớ nhung.
- Chân trời góc bể sẽ có một nơi cho ta nương thân.
- Hoạ Y, nơi ta nói đến không phải Nhị Vương Phủ Miên Trúc, mà là một ngôi nhà tách biệt với bên ngoài, phong cảnh xinh đẹp, linh khí dồi dào, có ích cho tinh thần của muội.
Ngẫm nghĩ lúc lâu Hoạ Y như con chim nhỏ bị lạc lối, mất cả phương hướng. Dù sao cũng chẳng có chốn để về, chỉ cần đến nơi mà Trình Tranh không thể tìm ra thì có dừng chân chốn nào cũng không quan trọng nữa, chi bằng tạm thời nhận lấy ân tình này của Trình Quân.
Cô cười, nụ cười nhạt nhẽo đến mức vừa hé đã vùi tắt:
- Vậy cũng được, chỉ cần đến nơi không có dấu tích của chàng ấy, đợi khi hôn lễ hoà thân đã được cử hành, biến loạn tiêu tán thì có lẽ ta cũng đã nguôi ngoai. Mong rằng chàng ấy sẽ nghĩ cho đại cuộc, không phí tâm tư khổ ải của ta.
Ngay trong đêm tối, Hoạ Y viết xong bức hoà li, đặt trên gối vải có hương huân y thảo mà chính tay cô may cho Trình Tranh.
Trong thư là đôi lời nhắn nhủ, mong hắn sớm có thể quên được đoạn nhân duyên ngắn ngủi này, trân trọng nữ nhân có thể trọn đời ở bên cạnh hắn, tương lai trở thành một bậc minh quân.
Bức hoà li Hoạ Y đã ký sẵn, sau khi rời đi hiển nhiên chẳng còn lại chút quan hệ gì. Cô tuyệt tình như vậy, Trình Tranh hắn có hận cô không? Nhưng hiện tại cô đang hận chính mình, đến nam nhân mà bản thân yêu thương nhất cô cũng không giữ được.
...----------------...
Ba ngày sau.
Tam Vương Phủ ồn ào, náo nhiệt, vách cao tường đứng vây kín dòng người.
Xác pháo theo trận trận cuồng phong thổi bay lên những mái ngói, xơ xác trên mặt đường tựa như trải thảm mở đường cho tân giai nhân.
Trong biển mênh mông đó Hoạ Y mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, đầu không cài trâm, mặt không tô điểm, mang mạn che đứng hướng mắt nhìn chiếc kiệu hoa đang từ từ đi đến.
Trước cổng Tam Vương Phủ, nam nhân vận cẩm y rực rỡ, ánh mắt không có lấy một tia vui mừng, cũng chẳng buồn nhìn tân nương đang tiến đến.
Kiệu hoa dừng lại, bà mai vén rèm hoa, Trình Tranh chân bước chần chừ đến trước kiệu, hắn đưa mắt dò tìm nữ nhân đã biệt tích trong đám đông nhốn nháo dưới kia, cầu mong có thể nhìn thấy được cô. Nhưng thật lòng hắn không biết nếu như hai kẻ đối diện nhau thì hắn phải khóc hay cười, nữ nhân hắn muốn gặp sẽ như thế nào. Hắn muốn cô đến, nhưng cũng không mong cô đến.
Trình Tranh đưa vào tay Kha Nguyệt một đoạn vải đỏ, hai bên nắm lấy hai đầu đoạn vải, từ từ tiến vào cửa lớn.
Dòng người như cơn lũ ồ ạt xô đẩy nhau đến nơi nhìn rõ quan cảnh bên trong, giữa sân viện rộng lớn một thảm lụa rực màu trải đỏ dưới chân, cô nhìn thấy bóng lưng của nam nhân ấy, vẫn thẳng tắp, quen thuộc như ngày nào, cùng giai nhân trong giá y đẹp đẽ tiến đến cao đường.
" Vương Gia, chàng vẫn anh tuấn như vậy, mê hoặc như vậy. Giống với khi ấy ta vừa mới gặp chàng, mãi mãi một Tranh nhi ngây dại trước mặt ta ".
Những tiếng xì xào góp phần náo nhiệt của kẻ vây quanh:
- Trông họ thật là xứng đôi, vị quân chúa này dáng dấp thanh thoát, bước đi uyển chuyển như vậy nhất định là một đại mỹ nhân.
" Đúng vậy, chàng và nàng ta trông thật xứng đôi ".
Hoạ Y cong môi chua chát, trong lòng hỗn tạp những mạch cảm xúc hoang đường. Chẳng phải chính cô là người đẩy hắn tiến gần với nữ nhân khác sao, chẳng phải cô không mong nhưng vẫn là vô tình với hắn sao? Vậy bây giờ cô uất ức cái gì, ghen tuông cái gì? Hoang đường, đúng thật hoang đường.
Trình Quân len lén ngước nhìn Hoạ Y mặt ủ mày chau, tâm hắn lạnh như băng, đứng ở gần vị trí cao đường hô lớn:
- Nhất bái thiên địa.
Kha Nguyệt giật mình, sau lớp khăn trùm đầu con ngươi như thu thủy mở to. Cơ hồ cô ta nhận ra nam nhân đang chủ trì hôn lễ là người mà cô ta đêm ngày tơ tưởng.Cô ấy không cam tâm, sau tam bái này vĩnh viễn cô ta cũng không thể quay đầu, cũng không còn tư cách nhung nhớ Trình Quân, tấm chân tình đứt làm hai nửa.
Hoạ Y rời khỏi biển người, lê từng bước chậm chạp tiến đến phía Tây Nguyệt Thành, sau mạn che mặt trắng tinh nét mỹ mạo đã bị cơn mưa lệ làm cho ướt đẫm, trong vô số những kẻ đi qua, họ chỉ tiện thể nhìn cô một cái, chẳng ai thấu được đáy vực ở tim Hoạ Y là bao sâu, bao lớn.
Gió thổi bù bay cả cát bụi, càng làm cho đôi mắt cay hơn, nước mắt có cố ngăn vẫn không sao kìm lại được.
Ánh mặt trời cư nhiên chói chang phản chiếu nhân ảnh của Hoạ Y trên mặt đường.
* Cọc....cọc....cọc...* Tiếng bánh xe gỗ lăn đều đều từ xa, thanh giọng lanh lảnh của một nam nhân xin đường:
- Nhường đường, xin nhường đường.
* Gầm *
Nam nhân ăn mặc đơn sơ gấp gáp đẩy chiếc xe chất đầy cỏ rơm lao đến. Vì khuất tầm nhìn đã vô ý đâm phải Hoạ Y, cô ngã dưới mặt đường, đá sỏi cứa rách đầu gối, loang lổ vết máu trên y phục.
Nam nhân thật thà kia cuống cuồng:
- Cô nương, cô có bị sao không? Thật xin lỗi, ta đã vô ý.
Hoạ Y không trả lời, bất tri bất giác yếu đuối đứng lên, lại chậm chạp tiến lên phía trước.
- Cô nương, đầu gối của cô bị thương rồi, ta đưa cô đi gặp đại phu, ta sẽ trả tiền thuốc thang cho cô xem như là bồi thường.
Người trước mặt thất thểu lướt qua, dường như hoàn toàn không nghe thấy những gì nam nhân này đang nói.
- Người gì đâu kỳ quái.
Một ý nghĩ chợt vụt đến trong đầu, giá như lúc này cô có thể trở về đúng thời không vốn có, ở thế giới đó dẫu cho cô bị tra nam phản bội, cũng không thê thảm bằng ở nơi này.
Nhìn người mình yêu cưới người khác, không ai là người phản bội, nhưng nghiễm nhiên lại chẳng thể ở bên nhau.
Cảm giác mất đi thứ mà bản thân trân quý đau khổ đến nhường nào. Chạm không tới, nắm không xong, buông cũng không đành. Càng khó có được lại càng mãnh liệt mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.