Chương 46: Y Nhi, Nàng Theo Ta Về
Lam Ngân Thảo
06/04/2023
Y nhi, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Ngoan, theo ta về đi.
- Tam Vương Gia, ta và chàng đã hòa li, sớm không còn quan hệ gì rồi.
Trình Tranh lấy ra bức hòa li, trước mặt Họa Y xé làm hai mảnh.
- Trình Tranh ta vẫn chưa ký thì bức hòa li này không được tính, đời này kiếp này Chu Họa Y nàng mãi mãi là thê tử của ta.
Đáy mắt Họa Y đo đỏ nhìn gương mặt kiên định của Trình Tranh, trong lòng rất muốn lao đến mà ôm chặt lấy hắn cho thỏa sự nhớ mong suốt thời gian qua, nhưng lại sợ bản thân vì vậy mà mềm lòng, không buông xuống được.
Trình Tranh tiến thêm vài bước, đồng tử run run nói với cô:
- Y nhi, nàng theo ta về, không có bất kỳ ai có thể thay thế được nàng.
- Tam Vương Gia, lễ thành hôn cũng đã cử hành, chàng bây giờ là Thái Tử Điện Hạ cao cao tại thượng, bên cạnh có một Thái Tử Phi xinh đẹp khuynh thành, có ta hay không cũng không quan trọng.
Hắn lắc đầu:
- Tất cả những thứ trên thế gian này đều không quan trọng nếu nơi đó chẳng có nàng, Y nhi, tình cảm phu thê của chúng ta nàng nói buông là buông được sao?
Thấy cô im lặng cúi mặt, Trình Tranh lại nói:
- Ta thừa nhận đã để nàng phải chịu thiệt thòi, nhưng mà Y nhi, nàng hiểu cho ta một chút được không? Ta xin thề trong lòng ta ngoài nàng ra tuyệt đối không có người khác.
- Thái Tử Điện Hạ trước mặt nữ nhân khác nói những lời này không biết Thái Tử Phi nghe được sẽ có suy nghĩ gì?
Trình Quân nói bằng giọng điệu chế giễu chậm rãi bước ra, ánh mắt của hắn thập phần khiêu khích, Trình Tranh tiếp lời:
- Nhị Hoàng Huynh, huynh tự ý mang Vương Phi của ta rời khỏi Tam Vương Phủ, ta vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng với huynh.
- Thái Tử Điện Hạ quá lời rồi, nếu Y nhi không còn mối quan hệ gì với ngươi thì chuyện rời khỏi là điều sớm muộn.
- Bổn Thái Tử không đồng ý hòa li ta xem ai dám cướp nàng ấy từ trong tay của ta.
Trình Quân quay sang Họa Y:
- Y nhi, nàng không được đi với hắn trở về, nàng quên những ngày qua nàng đã đau khổ thế nào sao?
Làm sao cô quên được, nhìn thấy nam nhân của mình cùng một nữ nhân khác bước vào cao đường, bái lạy thề nguyền, đối với kẻ nặng tình là điều tàn nhẫn, cảm giác đau tận tâm can đó một khắc cô cũng không quên, nhưng những thứ ấy chẳng phải do chính cô tự mình nhận lãnh hay sao, cô không trách hắn, trái lại cô càng áy náy và yêu hắn nhiều hơn.
Dù cho Trình Tranh nay hoàn toàn bước ra khỏi lớp vỏ xấu xí đã từng, trở thành vị Vương Gia hưởng nhiều kỳ vọng của thánh thượng, nhưng từng chút một hắn vẫn đối đãi nhất mực trân trọng cô, đây là thứ mà cô khao khát. Chỉ là mối nhân duyên này chưa đẹp đẽ được bao lâu lại thêm sóng gió.
Thời khắc này, Trình Tranh đối diện với cô, ánh mắt của hắn, hơi thở của hắn càng làm cho Hoạ Y chẳng muốn buông tay, cô tự hỏi nếu thử một lần học cách bao dung thì kết quả có tốt hơn hay không? Cô thèm thuồng được rút vào trong lòng của hắn, nghe tiếng tâm tư Trình Tranh dao động, thèm thuồng những giây phút ngây ngô mà hắn dành cho, hạnh phúc đó chẳng có một ai thay thế nổi.
Không kìm được nước mắt Hoạ Y nhanh quay lưng lại, giấu hai hàng lệ thi nhau rơi xuống, thanh giọng run run.
- Thái Tử Điện Hạ, chàng về đi, ta với chàng không còn bất kỳ liên quan gì nữa.
- Y nhi, nàng quên nàng từng hứa sẽ không rời xa ta sao, chúng ta phu thê một thể, không có nàng Trình Tranh ta khổ sở biết bao.
Lời nói của Trình Tranh như một chiếc lá mỏng manh chạm vào mặt hồ vốn đang phẳng lặng, mọi kìm nén đều chỉ bằng không. Cô ngước mắt lên bầu trời cao xanh vời vợi, tầm nhìn nhoè nhoẹt chớp chớp đôi mi.
Vô Ưu nhận ra cảm giác muốn nhưng lại không dám của Họa Y, hắn liền kính cẩn nói:
- Trắc Phi, Chu tướng quân bị truy tội tham ô vũ khí của triều đình, hiện Hoàng Thượng đang giam giữ trong đại lao.
Họa Y bất ngờ, trước giờ cô luôn nghi ngờ Chu Lương có ý đồ phản nghịch, khi Trình Cảnh thất thế ông ta từng muốn lôi kéo Trình Tranh thông qua cô về phe cánh của mình, nhưng lại không ngờ hành động của Chu Lương nhanh như vậy.
Cô lại nhớ đến lời hứa với nguyên chủ trong huyễn cảnh, khuất tất về cái chết của Cao Quân Hoa vẫn chưa được làm rõ, Họa Y không thể nuốt lời.
Trình Quân khẩn thiết đứng bên cạnh cô, lòng dạ nóng như lửa đốt, hắn sợ cô sẽ xiêu lòng. Hấp tấp nói:
- Y nhi, chuyện của Chu tướng quân ta sẽ giúp nàng giải quyết, nàng đừng vì vậy mà quay về nơi khiến bản thân đau lòng.
Họa Y trầm mặc, thương thế của Trình Quân vẫn chưa khỏi, lại vì cô mà hắn mới bị thương, nếu lúc này rời đi quả thật không yên tâm. Nhưng tội tham ô vũ khí là tội nặng, luật pháp Nguyệt Quốc có ghi rõ hình phạt chắc chắn sẽ bị lưu đày, nếu còn chậm trễ thì một tia manh mối để tìm ra chân tướng cái chết của Cao Quân Hoa cũng không còn kịp.
Lúc này âm giọng khàn khàn của Âu Dương thúc thúc vang lên:
- Lòng đã không an sao còn do dự?
- Âu Dương thúc thúc.
Mày rậm của Trình Tranh khẽ nhíu lại, đề phòng người đàn ông đang chậm rãi bước ra từ cánh cửa nhỏ bên gian trái, dáng vẻ trầm ổn tiến gần tới Hoạ Y. Mặc dù diện mạo giản dị, nhưng hắn cơ hồ cảm nhận được khí tức đường hoàng và bản lĩnh của người đàn ông kia không tầm thường.
Âu Dương lại nói với Họa Y:
- Nam nhân này đã có ta lo liệu, cô yên tâm rời đi đi.
Khóe môi đỏ hồng của Họa Y khẽ mỉm:
- Đa tạ Âu Dương thúc thúc.
Trình Quân nắm chặt lấy cánh tay cô, khẽ khàng lắc đầu, con ngươi đen láy trừng nhìn, ý muốn không để cô đi. Họa Y nói:
- Nhị Vương Gia, ân tình của ngài Họa Y ta nhất định sẽ có ngày báo đáp, hiện giờ ta còn có việc quan trọng phải làm, không thể không trở về. Ngài bảo trọng.
- Y nhi, đừng đi.
Trình Tranh nhanh chóng tiến lên, ôm lấy cô mà xiết chặt, nụ cười sáng tựa sao Mai đầy ắp vui mừng.
Khi cô nằm gọn trong vòng tay hắn, Trình Quân có ý lại gần liền Vô Ưu và đám thị vệ phía sau rút kiếm bên mình ngăn cản, Âu Dương đưa cánh tay ra giữ lấy Trình Quân.
Hắn liếc sang gương mặt điềm tĩnh của ông ấy rồi nghiến răng im lặng, càng không thể động thủ bởi kinh mạch của hắn đã bị Âu Dương phong bế để liệu thương.
Trình Tranh ôm vòng sau eo của Họa Y, nhấc bổng người cô lên yên tuấn mã, phía sau choàng qua giữ chắc nữ nhân trong lòng.
Khi hai người họ an toàn rời đi Vô Ưu mới cùng đám thị vệ rút lui.
Trình Quân dưới mái tranh tức giận phát tiết cuồng nộ vào chiếc bàn tre, một cú đấm không dùng nhiều nội lực nhưng vẫn khiến nó tan tành, nát vụn, hắn ôm lấy vết thương vừa bị nhứt nhối kia gồng mình.
Âu Dương Tinh Húc đưa cho hắn một viên đan ngũ sắc, Trình Quân bất giác nhìn theo nét mặt đôn hậu của ông ta, mười mươi như hiểu ra suy đoán của mình là chính xác.
Âu Dương Tinh Húc quay lưng, thư thái chấp hai tay sau mông nhìn theo hướng Họa Y vừa rời khỏi nói:
- Lòng người không ở đây, sao con lại cố gắng giữ lấy làm gì? Đợi khi thời cơ vừa vặn trực tiếp giành lấy không phải sẽ chắc chắn hơn sao?
...----------------...
Con đường dài phủ một màu nhàn nhạt của lối mòn đất ẩm, lá trúc rơi chao đảo trong gió theo vó ngựa đi qua, Trình Tranh giật dây cương phi nhanh qua từng khe suối, hõm đá, đôi lần nhìn nữ nhân trong lòng thầm hạnh phúc và vui mừng.
- Y nhi, nàng muốn đi đâu trước?
- Đại lao.
- Được.
Nụ cười trên môi của Hoạ Y và ánh mắt chứa tình của Trình Tranh làm dịu đi cái nắng vàng ươm giữa cánh rừng trúc.
Đại Lao.
Hoạ Y điềm nhiên bước tới từng phòng giam dậy lên mùi ẩm mốc của rơm rạ, ánh sáng chiếu qua những lỗ thông gió yếu ớt, người canh ngục dẫn cô đến một phòng giam lớn.
- Trắc Phi, người đừng nói quá lâu.
- Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.
Nói rồi kẻ đó hành lễ cung kính rời đi.
Nhìn thấy vóc dáng của nữ nhân nhỏ nhắn, thân hình như liễu đứng bên ngoài, Chu Lương vội lao ra song gỗ, áp sát gương mặt lắm lem, tiều tụy nói:
- Y nhi, con đến rồi. Con và Thái Tử Điện Hạ đã làm lành với nhau chưa?
Cô không trả lời, đanh mắt nhìn thái độ giả tạo của ông ta. Tiếng leng keng từ xiềng xích trên người Chu Lương khua lên theo chuyển động:
- Con gái ngoan, con nói với Hoàng Thượng rằng ta bị oan, ta thật sự bị oan. Nhanh giúp ta thoát khỏi nơi này.
Hoạ Y nhếch mép:
- Tự làm tự chịu.
- Con nói gì vậy? Chu Lương ta cả đời trung thành, tận tụy vì nước, nay mang phải hàm oan mà bị đày đoạ chốn lao ngục, sao có thể như vậy được.
- Hàm oan sao? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, đã điều tra đến tận gốc lẫn rễ mà ông vẫn muốn kêu oan.
Chu Lương sững người.
- Ta là cha ruột của ngươi, lúc này ngươi không có lấy một câu đau xót, còn ở đây định tội của ta sao? Đồ bất hiếu.
Hoạ Y hơi nghiêng đầu, phong thái ngạo nghễ:
- Hiếu? Ông cũng có tư cách để nói với ta chữ này sao?
- Ngươi...
- Tam Vương Gia, ta và chàng đã hòa li, sớm không còn quan hệ gì rồi.
Trình Tranh lấy ra bức hòa li, trước mặt Họa Y xé làm hai mảnh.
- Trình Tranh ta vẫn chưa ký thì bức hòa li này không được tính, đời này kiếp này Chu Họa Y nàng mãi mãi là thê tử của ta.
Đáy mắt Họa Y đo đỏ nhìn gương mặt kiên định của Trình Tranh, trong lòng rất muốn lao đến mà ôm chặt lấy hắn cho thỏa sự nhớ mong suốt thời gian qua, nhưng lại sợ bản thân vì vậy mà mềm lòng, không buông xuống được.
Trình Tranh tiến thêm vài bước, đồng tử run run nói với cô:
- Y nhi, nàng theo ta về, không có bất kỳ ai có thể thay thế được nàng.
- Tam Vương Gia, lễ thành hôn cũng đã cử hành, chàng bây giờ là Thái Tử Điện Hạ cao cao tại thượng, bên cạnh có một Thái Tử Phi xinh đẹp khuynh thành, có ta hay không cũng không quan trọng.
Hắn lắc đầu:
- Tất cả những thứ trên thế gian này đều không quan trọng nếu nơi đó chẳng có nàng, Y nhi, tình cảm phu thê của chúng ta nàng nói buông là buông được sao?
Thấy cô im lặng cúi mặt, Trình Tranh lại nói:
- Ta thừa nhận đã để nàng phải chịu thiệt thòi, nhưng mà Y nhi, nàng hiểu cho ta một chút được không? Ta xin thề trong lòng ta ngoài nàng ra tuyệt đối không có người khác.
- Thái Tử Điện Hạ trước mặt nữ nhân khác nói những lời này không biết Thái Tử Phi nghe được sẽ có suy nghĩ gì?
Trình Quân nói bằng giọng điệu chế giễu chậm rãi bước ra, ánh mắt của hắn thập phần khiêu khích, Trình Tranh tiếp lời:
- Nhị Hoàng Huynh, huynh tự ý mang Vương Phi của ta rời khỏi Tam Vương Phủ, ta vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng với huynh.
- Thái Tử Điện Hạ quá lời rồi, nếu Y nhi không còn mối quan hệ gì với ngươi thì chuyện rời khỏi là điều sớm muộn.
- Bổn Thái Tử không đồng ý hòa li ta xem ai dám cướp nàng ấy từ trong tay của ta.
Trình Quân quay sang Họa Y:
- Y nhi, nàng không được đi với hắn trở về, nàng quên những ngày qua nàng đã đau khổ thế nào sao?
Làm sao cô quên được, nhìn thấy nam nhân của mình cùng một nữ nhân khác bước vào cao đường, bái lạy thề nguyền, đối với kẻ nặng tình là điều tàn nhẫn, cảm giác đau tận tâm can đó một khắc cô cũng không quên, nhưng những thứ ấy chẳng phải do chính cô tự mình nhận lãnh hay sao, cô không trách hắn, trái lại cô càng áy náy và yêu hắn nhiều hơn.
Dù cho Trình Tranh nay hoàn toàn bước ra khỏi lớp vỏ xấu xí đã từng, trở thành vị Vương Gia hưởng nhiều kỳ vọng của thánh thượng, nhưng từng chút một hắn vẫn đối đãi nhất mực trân trọng cô, đây là thứ mà cô khao khát. Chỉ là mối nhân duyên này chưa đẹp đẽ được bao lâu lại thêm sóng gió.
Thời khắc này, Trình Tranh đối diện với cô, ánh mắt của hắn, hơi thở của hắn càng làm cho Hoạ Y chẳng muốn buông tay, cô tự hỏi nếu thử một lần học cách bao dung thì kết quả có tốt hơn hay không? Cô thèm thuồng được rút vào trong lòng của hắn, nghe tiếng tâm tư Trình Tranh dao động, thèm thuồng những giây phút ngây ngô mà hắn dành cho, hạnh phúc đó chẳng có một ai thay thế nổi.
Không kìm được nước mắt Hoạ Y nhanh quay lưng lại, giấu hai hàng lệ thi nhau rơi xuống, thanh giọng run run.
- Thái Tử Điện Hạ, chàng về đi, ta với chàng không còn bất kỳ liên quan gì nữa.
- Y nhi, nàng quên nàng từng hứa sẽ không rời xa ta sao, chúng ta phu thê một thể, không có nàng Trình Tranh ta khổ sở biết bao.
Lời nói của Trình Tranh như một chiếc lá mỏng manh chạm vào mặt hồ vốn đang phẳng lặng, mọi kìm nén đều chỉ bằng không. Cô ngước mắt lên bầu trời cao xanh vời vợi, tầm nhìn nhoè nhoẹt chớp chớp đôi mi.
Vô Ưu nhận ra cảm giác muốn nhưng lại không dám của Họa Y, hắn liền kính cẩn nói:
- Trắc Phi, Chu tướng quân bị truy tội tham ô vũ khí của triều đình, hiện Hoàng Thượng đang giam giữ trong đại lao.
Họa Y bất ngờ, trước giờ cô luôn nghi ngờ Chu Lương có ý đồ phản nghịch, khi Trình Cảnh thất thế ông ta từng muốn lôi kéo Trình Tranh thông qua cô về phe cánh của mình, nhưng lại không ngờ hành động của Chu Lương nhanh như vậy.
Cô lại nhớ đến lời hứa với nguyên chủ trong huyễn cảnh, khuất tất về cái chết của Cao Quân Hoa vẫn chưa được làm rõ, Họa Y không thể nuốt lời.
Trình Quân khẩn thiết đứng bên cạnh cô, lòng dạ nóng như lửa đốt, hắn sợ cô sẽ xiêu lòng. Hấp tấp nói:
- Y nhi, chuyện của Chu tướng quân ta sẽ giúp nàng giải quyết, nàng đừng vì vậy mà quay về nơi khiến bản thân đau lòng.
Họa Y trầm mặc, thương thế của Trình Quân vẫn chưa khỏi, lại vì cô mà hắn mới bị thương, nếu lúc này rời đi quả thật không yên tâm. Nhưng tội tham ô vũ khí là tội nặng, luật pháp Nguyệt Quốc có ghi rõ hình phạt chắc chắn sẽ bị lưu đày, nếu còn chậm trễ thì một tia manh mối để tìm ra chân tướng cái chết của Cao Quân Hoa cũng không còn kịp.
Lúc này âm giọng khàn khàn của Âu Dương thúc thúc vang lên:
- Lòng đã không an sao còn do dự?
- Âu Dương thúc thúc.
Mày rậm của Trình Tranh khẽ nhíu lại, đề phòng người đàn ông đang chậm rãi bước ra từ cánh cửa nhỏ bên gian trái, dáng vẻ trầm ổn tiến gần tới Hoạ Y. Mặc dù diện mạo giản dị, nhưng hắn cơ hồ cảm nhận được khí tức đường hoàng và bản lĩnh của người đàn ông kia không tầm thường.
Âu Dương lại nói với Họa Y:
- Nam nhân này đã có ta lo liệu, cô yên tâm rời đi đi.
Khóe môi đỏ hồng của Họa Y khẽ mỉm:
- Đa tạ Âu Dương thúc thúc.
Trình Quân nắm chặt lấy cánh tay cô, khẽ khàng lắc đầu, con ngươi đen láy trừng nhìn, ý muốn không để cô đi. Họa Y nói:
- Nhị Vương Gia, ân tình của ngài Họa Y ta nhất định sẽ có ngày báo đáp, hiện giờ ta còn có việc quan trọng phải làm, không thể không trở về. Ngài bảo trọng.
- Y nhi, đừng đi.
Trình Tranh nhanh chóng tiến lên, ôm lấy cô mà xiết chặt, nụ cười sáng tựa sao Mai đầy ắp vui mừng.
Khi cô nằm gọn trong vòng tay hắn, Trình Quân có ý lại gần liền Vô Ưu và đám thị vệ phía sau rút kiếm bên mình ngăn cản, Âu Dương đưa cánh tay ra giữ lấy Trình Quân.
Hắn liếc sang gương mặt điềm tĩnh của ông ấy rồi nghiến răng im lặng, càng không thể động thủ bởi kinh mạch của hắn đã bị Âu Dương phong bế để liệu thương.
Trình Tranh ôm vòng sau eo của Họa Y, nhấc bổng người cô lên yên tuấn mã, phía sau choàng qua giữ chắc nữ nhân trong lòng.
Khi hai người họ an toàn rời đi Vô Ưu mới cùng đám thị vệ rút lui.
Trình Quân dưới mái tranh tức giận phát tiết cuồng nộ vào chiếc bàn tre, một cú đấm không dùng nhiều nội lực nhưng vẫn khiến nó tan tành, nát vụn, hắn ôm lấy vết thương vừa bị nhứt nhối kia gồng mình.
Âu Dương Tinh Húc đưa cho hắn một viên đan ngũ sắc, Trình Quân bất giác nhìn theo nét mặt đôn hậu của ông ta, mười mươi như hiểu ra suy đoán của mình là chính xác.
Âu Dương Tinh Húc quay lưng, thư thái chấp hai tay sau mông nhìn theo hướng Họa Y vừa rời khỏi nói:
- Lòng người không ở đây, sao con lại cố gắng giữ lấy làm gì? Đợi khi thời cơ vừa vặn trực tiếp giành lấy không phải sẽ chắc chắn hơn sao?
...----------------...
Con đường dài phủ một màu nhàn nhạt của lối mòn đất ẩm, lá trúc rơi chao đảo trong gió theo vó ngựa đi qua, Trình Tranh giật dây cương phi nhanh qua từng khe suối, hõm đá, đôi lần nhìn nữ nhân trong lòng thầm hạnh phúc và vui mừng.
- Y nhi, nàng muốn đi đâu trước?
- Đại lao.
- Được.
Nụ cười trên môi của Hoạ Y và ánh mắt chứa tình của Trình Tranh làm dịu đi cái nắng vàng ươm giữa cánh rừng trúc.
Đại Lao.
Hoạ Y điềm nhiên bước tới từng phòng giam dậy lên mùi ẩm mốc của rơm rạ, ánh sáng chiếu qua những lỗ thông gió yếu ớt, người canh ngục dẫn cô đến một phòng giam lớn.
- Trắc Phi, người đừng nói quá lâu.
- Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.
Nói rồi kẻ đó hành lễ cung kính rời đi.
Nhìn thấy vóc dáng của nữ nhân nhỏ nhắn, thân hình như liễu đứng bên ngoài, Chu Lương vội lao ra song gỗ, áp sát gương mặt lắm lem, tiều tụy nói:
- Y nhi, con đến rồi. Con và Thái Tử Điện Hạ đã làm lành với nhau chưa?
Cô không trả lời, đanh mắt nhìn thái độ giả tạo của ông ta. Tiếng leng keng từ xiềng xích trên người Chu Lương khua lên theo chuyển động:
- Con gái ngoan, con nói với Hoàng Thượng rằng ta bị oan, ta thật sự bị oan. Nhanh giúp ta thoát khỏi nơi này.
Hoạ Y nhếch mép:
- Tự làm tự chịu.
- Con nói gì vậy? Chu Lương ta cả đời trung thành, tận tụy vì nước, nay mang phải hàm oan mà bị đày đoạ chốn lao ngục, sao có thể như vậy được.
- Hàm oan sao? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, đã điều tra đến tận gốc lẫn rễ mà ông vẫn muốn kêu oan.
Chu Lương sững người.
- Ta là cha ruột của ngươi, lúc này ngươi không có lấy một câu đau xót, còn ở đây định tội của ta sao? Đồ bất hiếu.
Hoạ Y hơi nghiêng đầu, phong thái ngạo nghễ:
- Hiếu? Ông cũng có tư cách để nói với ta chữ này sao?
- Ngươi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.