Chương 81
Dan Brown
16/06/2015
Nằm ngay phía đông nhà thờ Frari kỳ vĩ, xưởng Pietro Longhi luôn là một trong những nhà cung cấp đồ cổ trang, tóc giả, và các phụ kiện hàng đầu Venice. Danh sách khách hàng của nó bao gồm những công ty điện ảnh và đoàn kịch, cũng như các nhân vật có ảnh hưởng của công chúng, những người phải nhờ cậy đến tay nghề của đội ngũ ở đây để giúp họ phục sức trong những buổi dạ tiệc tốn kém nhất của lễ hôi Carnevale.
Nhân viên bán hàng vừa định đóng cửa nghỉ tối thì có tiếng chuông cửa réo vang. Anh ta ngước lên và thấy một phụ nữ quyến rũ với mái tóc đuôi ngựa vàng óng xộc vào. Cô ấy thở không ra hơi, như thể vừa chạy hàng dặm đường. Cô vội tới bên quầy, đôi mắt màu nâu đầy tuyệt vọng và bấn loạn.
“Tôi muốn nói chuyện với Giorgio Venci”, cô ấy hổn hển nói.
Khéo thế, anh chàng nhân viên thầm nghĩ. Làm gì có ai tới để gặp phù thủy đâu.
Giorgio Venci – chuyên gia thiết kế trưởng của xưởng – thực hiện ‘phép màu’ từ sau rèm, hiếm khi trò chuyện với khách hàng và chẳng bao giờ thiếu lịch hẹn. Là người giàu có và có thế lực, Giorgio được phép có một số điểm lập dị nhất định, trong đó bao gồm cả việc ưa thích được cô độc. Ông ấy uống riêng, bay riêng, và không ngớt than phiền về số lượng khách du lịch ngày càng tăng ở Venice. Ông không phải là người ưa thích bầu bạn khách khứa.
“Tôi xin lỗi”. anh chàng nhân viên nói kèm theo một nụ cười nhà nghề. “Tôi sợ rằng ngài Venci không ở đây. Tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
“Giorgio ở đây”, cô gái tuyên bố. “Phòng ông ấy trên tầng. Tôi nhìn thấy đèn còn sáng. Tôi là một người bạn của ông ấy. Tình hình rất khẩn cấp.”
Ở người phụ nữ này có sự quyết liệt cháy bỏng. Một người bạn ư? Cô ấy nhận như vậy. “Tôi có thể nói với Giorgio tên cô được không?”
Người phụ nữ vớ lấy một mảnh giấy trên quầy và ghi vội xuống mấy chữ cái và con số.
“Cứ đưa cho ông ấy cái này”, cô ấy nói, trao cho anh chàng nhân viên mẩu giấy. “Và xin nhanh lên cho. Tôi không có nhiều thời gian.”
Anh chàng nhân viên ngần ngừ cầm mảnh giấy lên gác và đặt nó trên một chiếc bàn dài, nơi Giorgio vẫn chăm chú gò lưng bên máy khâu.
‘Thưa ông”, anh ta nói khẽ. “Có người đến đây gặp ông. Cô ấy nói là tình huống khẩn cấp.”
Không ngừng tay cũng chẳng nhìn lên, người đàn ông thò một tay và nhặt mẩu giấy, đọc nội dung.
Máy khâu của ông ta chạy lạch xạch rồi dừng lại.
“Dẫn cô ấy lên đây ngay lập tức”, Giorgio ra lệnh trong khi xé vụn mảnh giấy thành những mẩu nhỏ.
Nhân viên bán hàng vừa định đóng cửa nghỉ tối thì có tiếng chuông cửa réo vang. Anh ta ngước lên và thấy một phụ nữ quyến rũ với mái tóc đuôi ngựa vàng óng xộc vào. Cô ấy thở không ra hơi, như thể vừa chạy hàng dặm đường. Cô vội tới bên quầy, đôi mắt màu nâu đầy tuyệt vọng và bấn loạn.
“Tôi muốn nói chuyện với Giorgio Venci”, cô ấy hổn hển nói.
Khéo thế, anh chàng nhân viên thầm nghĩ. Làm gì có ai tới để gặp phù thủy đâu.
Giorgio Venci – chuyên gia thiết kế trưởng của xưởng – thực hiện ‘phép màu’ từ sau rèm, hiếm khi trò chuyện với khách hàng và chẳng bao giờ thiếu lịch hẹn. Là người giàu có và có thế lực, Giorgio được phép có một số điểm lập dị nhất định, trong đó bao gồm cả việc ưa thích được cô độc. Ông ấy uống riêng, bay riêng, và không ngớt than phiền về số lượng khách du lịch ngày càng tăng ở Venice. Ông không phải là người ưa thích bầu bạn khách khứa.
“Tôi xin lỗi”. anh chàng nhân viên nói kèm theo một nụ cười nhà nghề. “Tôi sợ rằng ngài Venci không ở đây. Tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
“Giorgio ở đây”, cô gái tuyên bố. “Phòng ông ấy trên tầng. Tôi nhìn thấy đèn còn sáng. Tôi là một người bạn của ông ấy. Tình hình rất khẩn cấp.”
Ở người phụ nữ này có sự quyết liệt cháy bỏng. Một người bạn ư? Cô ấy nhận như vậy. “Tôi có thể nói với Giorgio tên cô được không?”
Người phụ nữ vớ lấy một mảnh giấy trên quầy và ghi vội xuống mấy chữ cái và con số.
“Cứ đưa cho ông ấy cái này”, cô ấy nói, trao cho anh chàng nhân viên mẩu giấy. “Và xin nhanh lên cho. Tôi không có nhiều thời gian.”
Anh chàng nhân viên ngần ngừ cầm mảnh giấy lên gác và đặt nó trên một chiếc bàn dài, nơi Giorgio vẫn chăm chú gò lưng bên máy khâu.
‘Thưa ông”, anh ta nói khẽ. “Có người đến đây gặp ông. Cô ấy nói là tình huống khẩn cấp.”
Không ngừng tay cũng chẳng nhìn lên, người đàn ông thò một tay và nhặt mẩu giấy, đọc nội dung.
Máy khâu của ông ta chạy lạch xạch rồi dừng lại.
“Dẫn cô ấy lên đây ngay lập tức”, Giorgio ra lệnh trong khi xé vụn mảnh giấy thành những mẩu nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.