Chương 30
Chấp Thông Nhất Căn
19/02/2024
Hứa mạt ngẩng đầu nhìn Thẩm Thận, còn chưa nói chuyện liền bị Lương Kình Tùng giành trước, anh ta nhe răng trợn mắt, "Hai người là tình huống gì vậy."
Tuyệt thế Eo Thần của Kim Đỉnh cư nhiên liền bị nhẹ nhàng đẩy bay ra ngoài hành lang như vậy, đây nếu như bị truyền ra ngoài làm trò cười, thì xấu hổ biết bao nha.
Tống Đình là một cái yêu tinh, lúc này ôm lấy bả vai của người ta, một bộ dáng rất quen thuộc, mang Lương Kình Tùng ra ngoài, ở bên tai anh ta thì thầm cái gì đó.
Đợi bị mang đến cửa lớn, Lương Kình Tùng mới hồi thần lại, "Không phải, cậu con mẹ nó là ai."
Tống Đình cười đẩy mắt kính ở trên sống mũi, sau mặt kính ẩn chứa u quang, "Lúc nhỏ hai người chúng ta cãi nhau, mông của cậu bị tôi đánh đến nở hoa, bây giờ không nhận ra tôi rồi?"
Lương Kình Tùng đờ đẫn trong nháy mắt, cuối cùng nhớ lại quá khứ thảm khốc không đành lòng nhìn đó.
"Cậu là Tống Tống Tống....!!" Lương Kình Tùng kích động lên, dùng tay chỉ vào Tống Đình.
Tống Đình bắt lấy tay anh ta, "Đừng loạn chỉ vào người khác, chính là tại hạ."
Lương Kình Tùng trực tiếp nhào tới, "Lão tử cuối cùng cũng tóm được cậu, hôm nay không đánh cậu vậy còn có ý nghĩa sao!"
Tống Đình bị Thẩm Thận áp bức lâu rồi, lúc này ngược gió trở mình, càng muốn chọc ghẹo tên ngốc này.
Âm thanh nhao nhao ồn ào đi xa, Hứa Mạt bước chân muốn vòng qua Thẩm Thận đi ra ngoài, bị anh nhấc tay ngăn lại.
"Hai tuần này tại sao em đều không tìm anh?" Thẩm Thận cúi đầu nhìn cô.
Có lẽ cách rất gần, còn có thể ngửi thấy mùi ngọt thanh mơ hồ trên người cô, trầm tĩnh triền miên.
Hứa Mạt không biết anh có gì cần phải hỏi, anh không tiếp tục liên lạc với cô, cô cho rằng anh đã từ bỏ rồi.
Trong lòng cô kỳ thật một chút cũng không kỳ quái, những điều mà Thẩm Thận từng nói từng làm bất quá là dụ.c vọng chiếm hữu nhất thời quấy phá. Chờ anh tỉnh táo lại, anh mới sẽ không bỏ xuống sự kiêu ngạo.
Thế là, chờ lúc Thẩm Thận thật sự không tiếp tục xuất hiện nữa, cô đè xuống chút quái dị xuất hiện ở trong lòng, càng nhiều vẫn là thả lỏng.
"Cứ như vậy hai bên không làm phiền cũng khá tốt." Mấy ngày này Hứa Mạt rơi vào trạng thái tự do nhàn rỗi, cả thể xác lẫn tinh thần đều dồn vào việc quay phim, cô cảm thấy vô cùng tốt.
Đồng tiền mà thông qua bản thân nỗ lực cả ngày lẫn đêm mà kiếm được, cảm giác nắm chặt nó ở trong tay vô cùng tuyệt vời!
Môi mỏng của Thẩm Thận mím chặt thành một đường thẳng, "Anh biết em không thích anh tùy tiện dựa vào ý của bản thân đến tìm em, cho nên anh không dám làm phiền đến em."
Nhưng cô cũng quá nhẫn tâm rồi, một câu hỏi thăm cũng không có.
Hứa Mạt nghe được lời này không biết đang nghĩ cái gì, "Ừm..."
Thẩm Thận thấy cô như vậy, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn là khắc chế không được lòng mình, "Tiểu Mạt....Làm này anh rất nhớ em."
Còn không phải sao, đều nhớ đến trong mơ rồi.
Hứa Mạt thấy anh càng ép càng gần, "Anh xem anh, anh lại ép buộc em rồi."
Thẩm Thận kinh ngạc nhướng mày, giống như nghĩ tới gì đó, "Vậy anh không như vậy nữa, có phải còn có cơ hội?"
"Em thích dáng vẻ gì, anh đều làm được."
Vì cô, anh câm tâm tình nguyện.
Vẻ mặt của anh lúc này hiếm thấy mang theo chút mờ mịt do dự, Hứa Mạt chưa từng thấy anh như vậy, mới lạ liếc nhìn anh hai cái, còn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Thẩm Thận, vụ weibo lần trước anh quá phách lối rồi."
Thẩm Thận cười lên, tùy ý gật đầu, "Vậy à."
Đôi mắt anh tràn ngập tình ý, giống như có thể làm cho người khác lún sâu vào, "Nhưng đối với em không cần khiêm tốn."
Anh vốn là có bề ngoài cực tốt, lúc này dưới sự chiếu rọi của ánh đèn Kim Đỉnh, càng lộ vẻ sáng chói.
Thẩm Thận trước nay chính luôn luôn là một người đàn ông vô cùng có lực hấp dẫn.
Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, thế nhưng lại nhìn thêm hai ba cái, cuối cùng duỗi tay đẩy anh ra, "Vậy không cần thương lượng nữa."
Lời là nói dễ nghe, trong xương cốt vẫn là người đàn ông tự làm theo ý mình.
Thẩm Thận bị cô đẩy cuống quít lùi lại phía sau, còn lảo đảo vài cái, suýt nữa thì ngã xuống.
Hứa Mạt hoảng sợ, nhanh chóng đi lên đỡ lấy anh, cô....rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực mà.
"Anh không sao chứ?" Giọng Hứa Mạt mang theo lo lắng, có chút quan tâm hỏi anh.
Cô lại ngẩng đầu muốn xem thử xem nơi Thẩm Thận bị đẩy, tay nắm chặt lấy cánh tay anh, không chú ý nâng mắt, lại nhìn vào trong đôi con ngươi mang theo ý cười.
Thẩm Thận bình tình một chút hoảng loạn cũng không có.
Khóe miệng anh hơi cong lên nhắc nhở cô, cô lại mềm lòng rồi.
Hứa Mạt thật sự có chút giận rồi, lập tức buông anh ra, cao giọng gọi một câu, "Thẩm Thận!"
Giọng cô mềm mại, mặc dù là lúc này trong tình huống mang theo sự tức giận, cũng không có sức uy hiếp gì, chỉ làm cho người khác cảm thấy như chú mèo giả dạng thành chú hổ, mang theo ý vị quấy nhiễu người khác.
Thẩm Thận còn đang trong dư vị xúc cảm vừa nãy được cô đỡ lấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn, lập tức giống như thỏa mãn đáp lại một tiếng, "Anh đây."
"Em thấy qua ăn vạ nhưng chưa từng thấy qua anh ăn vạ như vậy." Hứa Mạt tỉ mỉ đánh giá anh một phen, ngữ khí nghiêm túc.
Thẩm Thận không tiếp tục chủ đề này, cúi người xuống sáp gần lại người cô, "Mạt Bảo, kỳ thật lời vừa nãy của em, là ý đó mà anh đang hiểu sao?"
Anh hạ thấp giọng còn có chút thương lượng.
Hứa Mạt có chút thẹn thùng, "Em không phải ý đó...."
Thẩm Thận không được như ý thì không bỏ cuộc, tiếp tục nhìn chằm chằm cô, giống như muốn từ trong mắt cô lấy được đáp án, "Sau này anh tất cả đều nghe em."
Nói ra câu này còn chưa đủ, Thẩm Thận thế nhưng chậm rãi bổ sung nói, "Lúc trước anh không nghĩ sẽ sủng ai yêu ai, nhưng sau này anh gặp được rồi."
Chỉ có thể là cô cũng chỉ có cô.
Đây là lời tỏ tình vô cùng lớn mật, cũng đủ mê người.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh, hai tay Hứa Mạt nắm chặt lấy túi chéo vai, "Em muốn ra ngoài xem Thư Nguyệt, anh đừng chắn đường của em."
Trong lòng Thẩm Thận lập tức nhộn nhạo, giống như đồng cỏ khô cằn cuối cùng nghênh đón gió xuân đến với nước nguồn trong vắt.
Không có cự tuyệt cũng là một sự bắt đầu tốt.
"Tuân mệnh." Thẩm Thận cười dời thân mình.
Hứa Mạt nhấc chân đi ra ngoài, Thẩm Thận sau đó cũng ngựa không dừng vó mà theo sau.
Hứa Mạt xoay đầu, ra lệnh cho anh, đôi mắt trừng lớn, "Anh đừng có theo em."
Cô bây giờ không biết tại sao, khi đứng trước Thẩm Thận phi thường đầy đủ sức mạnh.
Thẩm Thận hai tay đút túi, cười tùy ý, "Ừm, anh đi tìm Trần Thanh Huy, thuận tiện cùng đường."
Bước chân Hứa Mạt hơi ngừng lại, dời tầm mắt, cũng không có nhìn anh, "Không cần gọi em Mạt Bảo, quá thân mật rồi."
Cô vô tri vô giác mà nâng tay sờ mặt của bản thân.
Thẩm Thận hoàn toàn là đang nước đổ đầu vịt, tùy tiện đáp ứng, "Ừm, là quá thân mật rồi."
Thấy ánh mắt Hứa Mạt không thích hợp, anh nhanh chóng bổ sung, "Được nha, bây giờ không gọi."
Chờ sau này gọi.
Nói xong anh giống như nghĩ tới cái gì, cười đến vô cùng mê người, "Vậy lẫn trước gọi em tiểu bảo bối, em không có phản đối, thì ra là thích cái này?"
"Em gọi anh cái gì anh trái lại không để ý, gọi anh Anh Trai cũng không tệ." Lời Thẩm Thận càng ngày càng nhiều.
Bản thân anh cũng đều không phát hiện, bây giờ chỉ muốn gặp được Hứa Mạt, anh liền giống như máy hát không đóng lại được, luôn có vô số lời nói muốn thổ lộ.
Thẩm Thận còn muốn tiếp tục, Hứa Mạt bị làm phiền lại lần nữa thấy được độ dày của da mặt anh, đạp một cái vô cùng tàn nhẫn lên đôi giày đắt tiền của anh.
Đạp xong cô lại không hiểu sao chột dạ.
Trái lại Thẩm Thận nhướng mày, giang cánh tay ra, một bộ dạng chờ cô đến ôm ấp yêu thương, "Đến nha đi sâu vào một chút, anh trai liền thích như vậy."
Trên hành lang vừa vặn có một nhóm người đi ngang qua, nhìn thấy người đàn ông khí thế bất phàm này nói ra lời như vậy, đều không hẹn mà cùng che miệng.
Hứa Mạt mặt mày cong cong, cô bây giờ rất thích nhìn thấy Thẩm Thận nhận thua.
Sau khi cười, Hứa Mạt mới nhớ tới Ưng Thư Nguyệt.
Tuy nói Trần Thanh Huy đích thật không phải loại ngụy quân tử lợi dụng người khác lúc khó khăn, nhưng trong nhận thức của cô, đối với quan hệ của hai người họ một chút khái niệm cũng không có.
Cho đến bây giờ, cô chỉ biết được Ưng Thư Nguyệt mơ hồ lộ ra cô ấy có hảo cảm với Trần Thanh Huy với cô, ngoài cái đó không còn cái khác.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, Hứa Mạt liền nhìn thấy một chiếc việt dã quen thuộc.
Cửa xe phía sau mở lớn, đôi chân có đường cong tuyệt đẹp, thon dài thẳng tắp, nõn nà của người con gái lộ ra bên ngoài, giày cao gót nửa vắt lên trên bàn chân, cảnh tượng ướt át lại kíc,h thích.
Mà Trần Thanh Huy liền đứng ở ngoài xe, thân người ở đó, đầu cũng duỗi vào bên trong, hai người giống như bộ dạng đang dây dưa.
Trong đầu Hứa Mạt không thể khống chế mà nảy lên một cái.
May mà hai người bọn họ thoạt nhìn quần áo chắc là đều hoàn hảo.
Có điều cũng không kịp nghĩ nhiều, Ưng Thư Nguyệt đều đã uống say như vậy, xem thế nào cũng đều là con gái chịu thiệt, bị Trần Thanh Huy chiếm tiện nghi.
Hứa Mạt nhanh chóng chạy lên, Thẩm Thận thấy vậy cũng sải bước đến trước xe.
Thế nhưng Hứa Mạt còn chưa kéo Trần Thanh Huy ra, liền nghe thấy giọng nói nũng nịu của Ưng Thư Nguyệt truyền đến, "Tiểu Huy Huy, chân em đau quá đi, muốn anh thổi vù vù mới có thể tốt lên. Ừm, ngực cũng đau nữa."
Hứa Mạt ngẩn ra, mượn cửa xe đang mở rộng nhìn vào trong, một mùi rượu xông người bổ vào mặt.
Ưng Thư Nguyệt nhắm chặt mắt, chắc là say đến bất tỉnh nhân sự rồi, không giống như bộ dạng tỉnh táo.
Lúc này đang gắt gao ôm lấy Trần Thanh Huy, không ngừng làm nũng nhào nặn, cọ xát, giọng nói vừa mềm mại vừa yêu kiều.
Hứa Mạt thật sự nhìn không được nữa.
Trần Thanh Huy mặt không biểu tình, nhưng cũng tùy ý để cô ấy ôm, tùy cô ấy mượn rượu làm càn.
Phi lễ chớ nhìn, Thẩm Thận vừa bắt đầu liền không quan tâm mấy, chỉ canh ở một bên không nhìn vào bên trong.
Thế nhưng Tống Đình với Lương Kình Tùng ở một bên giống như chọi gà nhất thời bỏ xuống ân oán trong tay, sáp lại muốn xem náo nhiệt.
Trần Thanh Huy ở trước khi hai người họ đi qua, nhanh nhẹn cởi ra áo khoác của bản thân, bao lấy Ưng Thư Nguyệt.
Một loạt động tác này của anh ta trôi chảy giống như nước chảy mây trôi, không mang theo chút do dự, Hứa Mạt ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.
Thẩm Thận ở một bên thấy cô nhìn đến có chút ngốc rồi, trong lòng mơ hồ không vui, nhưng lại không nỡ nói cô, liền đen mặt thúc giục Trần Thanh Huy, "Được chưa vậy."
Trần Thanh Huy gật đầu với anh đẩy Ưng Thư Nguyệt vào ghế sau, nhanh chóng theo đó ngồi vào.
Thẩm Thận nhìn Hứa Mạt, "Lên xe đi, anh đưa bọn em về."
Tống Đình vừa nhìn bọn họ muốn đi, liền hạ chiến thư với Lương Kình Tùng, biểu thị sau này lại quyết đấu, nhanh chóng chuẩn bị trèo lên xe việt dã.
Thế nhưng anh ta vừa mới mở cửa ghế phụ, không hiểu sao lại cảm nhận được địch ý đến từ Thẩm Thận.
Ánh mắt Thẩm Thận rất lạnh, hai tay nắm lấy vô lăng, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gõ lên trên đó.
Nhận được ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Thận, Tống Đình ngầm hiểu, lập tức chân chó cút xuống xe, còn đẩy Hứa Mạt đang đứng ở chỗ cũ đến chỗ ghế phụ.
Hứa Mạt nâng mắt nhìn Thẩm Thận, thế nhưng tầm mắt còn chưa tiếp xúc với mặt anh, lại trước tiên bị một thứ hấp dẫn ánh mắt.
Nơi ổ cắm chìa khóa dưới vô lăng, một đôi móc khóa con thỏ vô cùng ngây thơ đang gắt gao gần sát bên nhau, chen chúc đụng chạm lẫn nhau, hơi lay động.
Đây là quà sinh nhật mà cô đã tặng Thẩm Thận.
Tuyệt thế Eo Thần của Kim Đỉnh cư nhiên liền bị nhẹ nhàng đẩy bay ra ngoài hành lang như vậy, đây nếu như bị truyền ra ngoài làm trò cười, thì xấu hổ biết bao nha.
Tống Đình là một cái yêu tinh, lúc này ôm lấy bả vai của người ta, một bộ dáng rất quen thuộc, mang Lương Kình Tùng ra ngoài, ở bên tai anh ta thì thầm cái gì đó.
Đợi bị mang đến cửa lớn, Lương Kình Tùng mới hồi thần lại, "Không phải, cậu con mẹ nó là ai."
Tống Đình cười đẩy mắt kính ở trên sống mũi, sau mặt kính ẩn chứa u quang, "Lúc nhỏ hai người chúng ta cãi nhau, mông của cậu bị tôi đánh đến nở hoa, bây giờ không nhận ra tôi rồi?"
Lương Kình Tùng đờ đẫn trong nháy mắt, cuối cùng nhớ lại quá khứ thảm khốc không đành lòng nhìn đó.
"Cậu là Tống Tống Tống....!!" Lương Kình Tùng kích động lên, dùng tay chỉ vào Tống Đình.
Tống Đình bắt lấy tay anh ta, "Đừng loạn chỉ vào người khác, chính là tại hạ."
Lương Kình Tùng trực tiếp nhào tới, "Lão tử cuối cùng cũng tóm được cậu, hôm nay không đánh cậu vậy còn có ý nghĩa sao!"
Tống Đình bị Thẩm Thận áp bức lâu rồi, lúc này ngược gió trở mình, càng muốn chọc ghẹo tên ngốc này.
Âm thanh nhao nhao ồn ào đi xa, Hứa Mạt bước chân muốn vòng qua Thẩm Thận đi ra ngoài, bị anh nhấc tay ngăn lại.
"Hai tuần này tại sao em đều không tìm anh?" Thẩm Thận cúi đầu nhìn cô.
Có lẽ cách rất gần, còn có thể ngửi thấy mùi ngọt thanh mơ hồ trên người cô, trầm tĩnh triền miên.
Hứa Mạt không biết anh có gì cần phải hỏi, anh không tiếp tục liên lạc với cô, cô cho rằng anh đã từ bỏ rồi.
Trong lòng cô kỳ thật một chút cũng không kỳ quái, những điều mà Thẩm Thận từng nói từng làm bất quá là dụ.c vọng chiếm hữu nhất thời quấy phá. Chờ anh tỉnh táo lại, anh mới sẽ không bỏ xuống sự kiêu ngạo.
Thế là, chờ lúc Thẩm Thận thật sự không tiếp tục xuất hiện nữa, cô đè xuống chút quái dị xuất hiện ở trong lòng, càng nhiều vẫn là thả lỏng.
"Cứ như vậy hai bên không làm phiền cũng khá tốt." Mấy ngày này Hứa Mạt rơi vào trạng thái tự do nhàn rỗi, cả thể xác lẫn tinh thần đều dồn vào việc quay phim, cô cảm thấy vô cùng tốt.
Đồng tiền mà thông qua bản thân nỗ lực cả ngày lẫn đêm mà kiếm được, cảm giác nắm chặt nó ở trong tay vô cùng tuyệt vời!
Môi mỏng của Thẩm Thận mím chặt thành một đường thẳng, "Anh biết em không thích anh tùy tiện dựa vào ý của bản thân đến tìm em, cho nên anh không dám làm phiền đến em."
Nhưng cô cũng quá nhẫn tâm rồi, một câu hỏi thăm cũng không có.
Hứa Mạt nghe được lời này không biết đang nghĩ cái gì, "Ừm..."
Thẩm Thận thấy cô như vậy, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn là khắc chế không được lòng mình, "Tiểu Mạt....Làm này anh rất nhớ em."
Còn không phải sao, đều nhớ đến trong mơ rồi.
Hứa Mạt thấy anh càng ép càng gần, "Anh xem anh, anh lại ép buộc em rồi."
Thẩm Thận kinh ngạc nhướng mày, giống như nghĩ tới gì đó, "Vậy anh không như vậy nữa, có phải còn có cơ hội?"
"Em thích dáng vẻ gì, anh đều làm được."
Vì cô, anh câm tâm tình nguyện.
Vẻ mặt của anh lúc này hiếm thấy mang theo chút mờ mịt do dự, Hứa Mạt chưa từng thấy anh như vậy, mới lạ liếc nhìn anh hai cái, còn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Thẩm Thận, vụ weibo lần trước anh quá phách lối rồi."
Thẩm Thận cười lên, tùy ý gật đầu, "Vậy à."
Đôi mắt anh tràn ngập tình ý, giống như có thể làm cho người khác lún sâu vào, "Nhưng đối với em không cần khiêm tốn."
Anh vốn là có bề ngoài cực tốt, lúc này dưới sự chiếu rọi của ánh đèn Kim Đỉnh, càng lộ vẻ sáng chói.
Thẩm Thận trước nay chính luôn luôn là một người đàn ông vô cùng có lực hấp dẫn.
Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, thế nhưng lại nhìn thêm hai ba cái, cuối cùng duỗi tay đẩy anh ra, "Vậy không cần thương lượng nữa."
Lời là nói dễ nghe, trong xương cốt vẫn là người đàn ông tự làm theo ý mình.
Thẩm Thận bị cô đẩy cuống quít lùi lại phía sau, còn lảo đảo vài cái, suýt nữa thì ngã xuống.
Hứa Mạt hoảng sợ, nhanh chóng đi lên đỡ lấy anh, cô....rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực mà.
"Anh không sao chứ?" Giọng Hứa Mạt mang theo lo lắng, có chút quan tâm hỏi anh.
Cô lại ngẩng đầu muốn xem thử xem nơi Thẩm Thận bị đẩy, tay nắm chặt lấy cánh tay anh, không chú ý nâng mắt, lại nhìn vào trong đôi con ngươi mang theo ý cười.
Thẩm Thận bình tình một chút hoảng loạn cũng không có.
Khóe miệng anh hơi cong lên nhắc nhở cô, cô lại mềm lòng rồi.
Hứa Mạt thật sự có chút giận rồi, lập tức buông anh ra, cao giọng gọi một câu, "Thẩm Thận!"
Giọng cô mềm mại, mặc dù là lúc này trong tình huống mang theo sự tức giận, cũng không có sức uy hiếp gì, chỉ làm cho người khác cảm thấy như chú mèo giả dạng thành chú hổ, mang theo ý vị quấy nhiễu người khác.
Thẩm Thận còn đang trong dư vị xúc cảm vừa nãy được cô đỡ lấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn, lập tức giống như thỏa mãn đáp lại một tiếng, "Anh đây."
"Em thấy qua ăn vạ nhưng chưa từng thấy qua anh ăn vạ như vậy." Hứa Mạt tỉ mỉ đánh giá anh một phen, ngữ khí nghiêm túc.
Thẩm Thận không tiếp tục chủ đề này, cúi người xuống sáp gần lại người cô, "Mạt Bảo, kỳ thật lời vừa nãy của em, là ý đó mà anh đang hiểu sao?"
Anh hạ thấp giọng còn có chút thương lượng.
Hứa Mạt có chút thẹn thùng, "Em không phải ý đó...."
Thẩm Thận không được như ý thì không bỏ cuộc, tiếp tục nhìn chằm chằm cô, giống như muốn từ trong mắt cô lấy được đáp án, "Sau này anh tất cả đều nghe em."
Nói ra câu này còn chưa đủ, Thẩm Thận thế nhưng chậm rãi bổ sung nói, "Lúc trước anh không nghĩ sẽ sủng ai yêu ai, nhưng sau này anh gặp được rồi."
Chỉ có thể là cô cũng chỉ có cô.
Đây là lời tỏ tình vô cùng lớn mật, cũng đủ mê người.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh, hai tay Hứa Mạt nắm chặt lấy túi chéo vai, "Em muốn ra ngoài xem Thư Nguyệt, anh đừng chắn đường của em."
Trong lòng Thẩm Thận lập tức nhộn nhạo, giống như đồng cỏ khô cằn cuối cùng nghênh đón gió xuân đến với nước nguồn trong vắt.
Không có cự tuyệt cũng là một sự bắt đầu tốt.
"Tuân mệnh." Thẩm Thận cười dời thân mình.
Hứa Mạt nhấc chân đi ra ngoài, Thẩm Thận sau đó cũng ngựa không dừng vó mà theo sau.
Hứa Mạt xoay đầu, ra lệnh cho anh, đôi mắt trừng lớn, "Anh đừng có theo em."
Cô bây giờ không biết tại sao, khi đứng trước Thẩm Thận phi thường đầy đủ sức mạnh.
Thẩm Thận hai tay đút túi, cười tùy ý, "Ừm, anh đi tìm Trần Thanh Huy, thuận tiện cùng đường."
Bước chân Hứa Mạt hơi ngừng lại, dời tầm mắt, cũng không có nhìn anh, "Không cần gọi em Mạt Bảo, quá thân mật rồi."
Cô vô tri vô giác mà nâng tay sờ mặt của bản thân.
Thẩm Thận hoàn toàn là đang nước đổ đầu vịt, tùy tiện đáp ứng, "Ừm, là quá thân mật rồi."
Thấy ánh mắt Hứa Mạt không thích hợp, anh nhanh chóng bổ sung, "Được nha, bây giờ không gọi."
Chờ sau này gọi.
Nói xong anh giống như nghĩ tới cái gì, cười đến vô cùng mê người, "Vậy lẫn trước gọi em tiểu bảo bối, em không có phản đối, thì ra là thích cái này?"
"Em gọi anh cái gì anh trái lại không để ý, gọi anh Anh Trai cũng không tệ." Lời Thẩm Thận càng ngày càng nhiều.
Bản thân anh cũng đều không phát hiện, bây giờ chỉ muốn gặp được Hứa Mạt, anh liền giống như máy hát không đóng lại được, luôn có vô số lời nói muốn thổ lộ.
Thẩm Thận còn muốn tiếp tục, Hứa Mạt bị làm phiền lại lần nữa thấy được độ dày của da mặt anh, đạp một cái vô cùng tàn nhẫn lên đôi giày đắt tiền của anh.
Đạp xong cô lại không hiểu sao chột dạ.
Trái lại Thẩm Thận nhướng mày, giang cánh tay ra, một bộ dạng chờ cô đến ôm ấp yêu thương, "Đến nha đi sâu vào một chút, anh trai liền thích như vậy."
Trên hành lang vừa vặn có một nhóm người đi ngang qua, nhìn thấy người đàn ông khí thế bất phàm này nói ra lời như vậy, đều không hẹn mà cùng che miệng.
Hứa Mạt mặt mày cong cong, cô bây giờ rất thích nhìn thấy Thẩm Thận nhận thua.
Sau khi cười, Hứa Mạt mới nhớ tới Ưng Thư Nguyệt.
Tuy nói Trần Thanh Huy đích thật không phải loại ngụy quân tử lợi dụng người khác lúc khó khăn, nhưng trong nhận thức của cô, đối với quan hệ của hai người họ một chút khái niệm cũng không có.
Cho đến bây giờ, cô chỉ biết được Ưng Thư Nguyệt mơ hồ lộ ra cô ấy có hảo cảm với Trần Thanh Huy với cô, ngoài cái đó không còn cái khác.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, Hứa Mạt liền nhìn thấy một chiếc việt dã quen thuộc.
Cửa xe phía sau mở lớn, đôi chân có đường cong tuyệt đẹp, thon dài thẳng tắp, nõn nà của người con gái lộ ra bên ngoài, giày cao gót nửa vắt lên trên bàn chân, cảnh tượng ướt át lại kíc,h thích.
Mà Trần Thanh Huy liền đứng ở ngoài xe, thân người ở đó, đầu cũng duỗi vào bên trong, hai người giống như bộ dạng đang dây dưa.
Trong đầu Hứa Mạt không thể khống chế mà nảy lên một cái.
May mà hai người bọn họ thoạt nhìn quần áo chắc là đều hoàn hảo.
Có điều cũng không kịp nghĩ nhiều, Ưng Thư Nguyệt đều đã uống say như vậy, xem thế nào cũng đều là con gái chịu thiệt, bị Trần Thanh Huy chiếm tiện nghi.
Hứa Mạt nhanh chóng chạy lên, Thẩm Thận thấy vậy cũng sải bước đến trước xe.
Thế nhưng Hứa Mạt còn chưa kéo Trần Thanh Huy ra, liền nghe thấy giọng nói nũng nịu của Ưng Thư Nguyệt truyền đến, "Tiểu Huy Huy, chân em đau quá đi, muốn anh thổi vù vù mới có thể tốt lên. Ừm, ngực cũng đau nữa."
Hứa Mạt ngẩn ra, mượn cửa xe đang mở rộng nhìn vào trong, một mùi rượu xông người bổ vào mặt.
Ưng Thư Nguyệt nhắm chặt mắt, chắc là say đến bất tỉnh nhân sự rồi, không giống như bộ dạng tỉnh táo.
Lúc này đang gắt gao ôm lấy Trần Thanh Huy, không ngừng làm nũng nhào nặn, cọ xát, giọng nói vừa mềm mại vừa yêu kiều.
Hứa Mạt thật sự nhìn không được nữa.
Trần Thanh Huy mặt không biểu tình, nhưng cũng tùy ý để cô ấy ôm, tùy cô ấy mượn rượu làm càn.
Phi lễ chớ nhìn, Thẩm Thận vừa bắt đầu liền không quan tâm mấy, chỉ canh ở một bên không nhìn vào bên trong.
Thế nhưng Tống Đình với Lương Kình Tùng ở một bên giống như chọi gà nhất thời bỏ xuống ân oán trong tay, sáp lại muốn xem náo nhiệt.
Trần Thanh Huy ở trước khi hai người họ đi qua, nhanh nhẹn cởi ra áo khoác của bản thân, bao lấy Ưng Thư Nguyệt.
Một loạt động tác này của anh ta trôi chảy giống như nước chảy mây trôi, không mang theo chút do dự, Hứa Mạt ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.
Thẩm Thận ở một bên thấy cô nhìn đến có chút ngốc rồi, trong lòng mơ hồ không vui, nhưng lại không nỡ nói cô, liền đen mặt thúc giục Trần Thanh Huy, "Được chưa vậy."
Trần Thanh Huy gật đầu với anh đẩy Ưng Thư Nguyệt vào ghế sau, nhanh chóng theo đó ngồi vào.
Thẩm Thận nhìn Hứa Mạt, "Lên xe đi, anh đưa bọn em về."
Tống Đình vừa nhìn bọn họ muốn đi, liền hạ chiến thư với Lương Kình Tùng, biểu thị sau này lại quyết đấu, nhanh chóng chuẩn bị trèo lên xe việt dã.
Thế nhưng anh ta vừa mới mở cửa ghế phụ, không hiểu sao lại cảm nhận được địch ý đến từ Thẩm Thận.
Ánh mắt Thẩm Thận rất lạnh, hai tay nắm lấy vô lăng, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gõ lên trên đó.
Nhận được ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Thận, Tống Đình ngầm hiểu, lập tức chân chó cút xuống xe, còn đẩy Hứa Mạt đang đứng ở chỗ cũ đến chỗ ghế phụ.
Hứa Mạt nâng mắt nhìn Thẩm Thận, thế nhưng tầm mắt còn chưa tiếp xúc với mặt anh, lại trước tiên bị một thứ hấp dẫn ánh mắt.
Nơi ổ cắm chìa khóa dưới vô lăng, một đôi móc khóa con thỏ vô cùng ngây thơ đang gắt gao gần sát bên nhau, chen chúc đụng chạm lẫn nhau, hơi lay động.
Đây là quà sinh nhật mà cô đã tặng Thẩm Thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.