Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 52

Chấp Thông Nhất Căn

19/02/2024

Thẩm Thận im lặng một hồi, biểu tình trên mặt rất nhạt, chỉ là bàn tay đó hơi đi xuống, sau đó ngừng lại, ở bên trên không nặng không nhẹ véo một cái.

Hứa Mạt nhéo nhéo mặt anh, "Sao không nói chuyện vậy?"

Thẩm Thận nhướng mày, "Em không phải hiểu anh sao, làm so với nói càng trực tiếp hơn."

Hứa Mạt níu cổ áo của anh, có chút bất mãn, "Anh dừng lại nha, đừng đổi chủ đề."

Thẩm Thận nhẹ ho một cái, cũng không nghĩ kéo dài chủ đề này.

Hứa Mạt lại gần hôn lên mặt anh một cái, giống như gió nhẹ, nhẹ nhàng lướt qua, nháy mắt liền biến mất.

Đầu mũi Thẩm Thận đều là hương thơm thanh ngọt trên người cô, sau đó anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vang lên, "Vậy em hôn anh một cái, để anh có thể ngủ ngon một chút."

Con ngươi của Thẩm Thận tối lại, nắm lấy tay nhỏ lộn xộn của cô, giọng nói ép xuống cực thấp, "Em học ai vậy?"

Anh hình như chưa từng thấy qua dáng vẻ làm nũng này của Hứa Mạt, lời này vừa dứt, anh cảm thấy tim mình đều muốn tan chảy. Trước kia cô cũng làm nũng, thế nhưng có lẽ là tính cách khiến cho cảm xúc cũng không có lộ ra bên ngoài như hiện tại.

"Học anh đó." Hứa Mạt cười lên, đèn phòng khách khẽ chiếu xuống, chiếu lên hai gò má trơn bóng của cô, lông tơ trên khuôn mặt nhỏ gần như rõ ràng từng cọng, mang đến một cảm giác lông xù ấm áp.

Thẩm Thận không muốn tiếp tục khắc chế khát vọng tự dưng bùng lên của bản thân, thuận theo tâm ý của mình cúi người xuống liền muốn hôn.

Hứa Mạt vươn hai ngón tay, nhẹ ấn lên trên môi anh, ngăn cản động tác tiến thêm một bước của anh, cô biết điều anh muốn là gì.

Thẩm Thận thu mắt, trong ánh mắt nổi lên nghi hoặc.

Hứa Mạt nâng cánh tay khác, bắn một nhẹ nhàng một cái lên trên lông mi anh.

Lông mi của Thẩm Thận rất dài, rậm rạp giống như mưa nhỏ rào rạt, mà đôi mắt hoa đào đó trời sinh đuôi mắt nhếch lên, mặt mày hợp lại đều là sự phong lưu vốn có.

Cô thưởng thức một chút, tự nói, "Anh không phải nói cái gì cũng nghe em sao, hiện giờ em không cho anh hôn."

Thẩm Thận sững sờ trong nháy mắt, rất nhanh hồi phục lại giọng điệu lười biếng như trước, "Không để anh trai hôn, vậy để ai hôn?"

Ngón tay Hứa Mạt che phủ vành tai anh, ở bên trên nhào nặn, học cách nói trước đó của anh, "Anh đoán đi."

Thẩm Thận nghe xong, bất động thanh sắc híp mắt lại, trên mặt không biểu hiện quá lớn.

Sau đó, Hứa Mạt vẫn bị tóm lại, bị Thẩm nhị thiếu hung hăng, hung ác trừng phạt một trận.

Sau đó vài ngày, Hứa Mạt vì lần phạm lỗi này của anh, mà ban cho Thẩm Thận thời gian khảo hạch khó khăn, anh dỗ làm sao cũng đều không để ý đến anh. Nhưng dù sao cũng là tình nhân nhỏ trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, trong lúc ồn ào cãi vã, trái lại so với trước kia còn ngọt ngào hơn vài phần, như keo như sơn.

Hứa Mạt gần đây danh tiếng lan rộng, ban ngày cũng không muốn ra ngoài, lại thêm tính tình cô vốn thích yên tĩnh, dứt khoát liền ở trong nhà.

Thẩm Thận hai ngày trước còn ở cạnh cô, sau đó liền bị Hứa Mạt đuổi đi làm. Anh đáp thì đáp ứng, thế nhưng trong đêm, luôn lấy nhiều cách khác nhau mà đòi trở về.

Trong lúc không nỡ nhưng cũng phải chia ly, sau khi Hứa Mạt sửa soạn một phen, liền theo đoàn phim đi lên phía bắc, hoàn thành cảnh quay tiếp theo.

Thảo nguyên phía bắc rộng lớn, nước suối trong suốt, nâng mắt là núi tuyết trắng tinh ở đằng xa, cúi đầu liền là một mảnh hoa dại, trâu cừu thành đàn, phong cảnh đẹp dằn lòng không nổi.

Tuy nói điều kiện cực khổ một chút, nhưng quay phim ở gần tự nhiên, làm cho cả người Hứa Mạt đều trở nên thoải mái.

Lúc rảnh rỗi, ngoại trừ học thuộc kịch bản và nghiên cứu tình tiết, cô có thời gian vẫn xem xem sắp xếp tiếp theo.

Nhất Thiên ở mức độ nào đó, đối với nghệ nhân vẫn là không tệ, trên căn bản đều sẽ chiếu theo địa vị cá nhân, tận lực vì bọn họ nhận những công việc phù hợp với hình tượng bản thân. Ít nhất liền sẽ không có thiếu tiền kiếm.

Dù sao Nhất Thiên quy mô lớn, chỉ chương trình tạp kỹ tự tạo liền có thể nâng không ít người hot.

Hứa Mạt có thể cảm nhận được sự chăm sóc của Thẩm Thận đối với cô, thế nhưng cơ bản, anh vẫn là dựa theo quy định của công ty. Ở hướng đi lớn hơn, vẫn là cấp cao công ty quy định đường lối cho Hứa Mạt.

Sau đó cô tham gia một hạng mục truyền hình thực tế mà Nhất Thiên tốn số tiền lớn đầu tư, Hứa Mạt qua loa lướt qua một chút danh sách nhân viên tham gia, căn bản đều là những người nổi tiếng, nghệ thuật gia vai vế lớn cũng chói lọi nằm ở trên danh sách.

Người mới cũng có, chính là nam chính trong bộ phim mà Hứa Mạt đang quay, là vị tiểu thịt tươi đó. Hai người bình thường xem như có nói chuyện, là quan hệ bạn bè bình thường, đây tính là người Hứa Mạt khá quen rồi.

Mà làm cô kinh ngạc là, Giang Mặc nhưng cũng tham gia chương trình này. Cô đối với bình luận trên mạng có liên quan đến Giang Mặc cũng không tính xa lạ, fans đều có tổng kết.

Ngoại trừ những triển lãm ảnh quốc tế, anh ta chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ trong nước, có những tổ chương trình không tiếc tốn số tiền lớn đi mời anh ta, cũng bị anh ta lạnh lùng vô tình mà từ chối.



Thế nhưng anh ta thần bí như vậy, lại khiến cho một đám con gái theo đuổi thần tượng tung hô động lòng không thôi. Anh ta có khuôn mặt cao lãnh, lại mang danh hiệu nhiếp ảnh gia quốc tế, không biết bắt được bao nhiêu trái tim người khác, rất nhiều người vô cùng thích kiểu như anh ta.

Hứa Mạt vội vàng lật qua, chỉ là ngạc nhiên chốc lát, cũng không để trong lòng, rất nhanh liền vứt ở sau đầu.

Ngày tháng ở căn cứ phía bắc cũng nhoáng một cái mà qua, cảnh quay cuối cùng của Hứa Mạt cũng gần kết thúc, trước khi kết thúc, cô chọn mấy ngày khi rảnh rỗi, bản thân đặt vé máy bay về thành phố Z, chuẩn bị cho Thẩm Thận một kinh hỉ.

Ngày tháng ở trên thảo nguyên rất kham khổ, mọi người vì tiến độ quay phim, đều cắn răng chịu đựng. Nơi đó thôn làng còn chưa thông đường, cột tín hiệu chưa xây dựng, này đây tín hiệu thường ngày lúc có lúc không, đa số thời gian gần như lên mạng không được.

Cứ như vậy, thời gian liên lạc của cô và Thẩm Thận liền ít đi rất nhiều, càng đừng nói tới gọi video.

Gần như thời gian hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng Hứa Mạt liền vô cùng nhớ anh, nhớ khuôn mặt yên tĩnh khi anh ngủ say, nhớ lời tình tứ khi anh dán vào tai cô nhẹ nhàng nỉ non, cũng nhớ dáng vẻ anh kiêu ngạo tùy ý sủng cô vào lòng.

Đường từ sân bay đến tầng cao nhất của Nhất Thiên vô cùng thuận lợi, cô có mật mã thang máy chuyên dụng của Thẩm Thận, liền trực tiếp đến tầng cao nhất.

Tống Đình và Trần Thanh Huy đang ở tầng cao nhất làm việc bên ngoài văn phòng, bàn làm việc của hai bọn họ tự mình chiếm một nửa sảnh, chính giữa giống như có kết giới, kéo ra hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Trên bàn của Trần Thanh Huy sạch sẽ kỹ lưỡng, người cũng ngồi thẳng tắp đoan chính, bận rộn không thôi. Trên bàn của Tống Đình đống chất thành núi, người vùi vào sau tài liệu, chỉ có thể nhìn thấy một nhúm tóc nhỏ.

Nghe thấy tiếng thang máy, hai người không hẹn mà đồng thời nghiêng mặt qua, sau khi nhìn rõ người đến, liền giống như đã hẹn trước, đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Khóe miệng Hứa Mạt cong lên, "Thẩm Thận ở bên trong sao?"

Tống Đình giành trả lời rất nhanh, "Không có, vừa nãy cậu ta xuống dưới một chuyến, không biết làm gì rồi."

Trần Thanh Huy thấy Tống Đình trả lời rồi, cũng không nhiều lời.

Hứa Mạt tiến lên trước, vẫy vẫy tay, "Vậy vừa may, tôi tiến vào đây, hai người đừng nói ra."

Tống Đình cười không có hảo ý, đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, "Cô trở về không nói cho Thẩm Thận sao?"

Hứa Mạt nhìn xung quanh, tầng cao nhất rộng lớn chỉ có hai người họ ở đây làm việc, sau khi xác định xong cô mới trả lời, "Đúng, chờ lát anh ấy đi lên, hai người đừng có nhắc nhở nha."

Tống Đình đáp một tiếng, đầu lại vùi vào trong tài liệu, nhọ giọng lầm bầm, "Đầu năm nay tình nhân còn làm chuyện ngạc nhiên nhỏ rồi sao...?"

Cả người Hứa Mạt đã dò xét vào bên trong, thân người ở trong cửa, ngoài cửa chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, lại nhẹ kêu lên một tiếng.

Tống Đình chợt ngẩng đầu, suýt nữa bị dọa sợ, "....Có lời nói đàng hoàng, dọa người chính là cô không đúng rồi."

Hứa Mạt ngẩng đầu, còn muốn dặn dò gì đó, liền nghe thấy giọng lạnh như băng của Trần Thanh Huy vang lên, "Thang máy sắp lên tới rồi."

Lúc này trái lại kịp thời nhắc nhở cô, Hứa Mạt liếc nhìn màn hình hiển thị trên thang máy, khoang chuyên dụng của Thẩm Thận, chữ số màu đỏ đang dần dần tăng lên, nhảy từng ô một, tốc độ chuyển rất nhanh.

Cô không dám tiếp tục dừng lại, trực tiếp khép cửa lại.

Thân hình của cô chưa tiến vào cửa không lâu, cửa thang máy liền mở ra, Thẩm Thận một thân chính trang từ trong thang máy chậm rãi đi ra.

Tống Đình tùy ý liếc nhìn, nhất thời nghẹn lại. Sau lưng anh là ba bốn người hội đồng quản trị của công ty, thấy khí thế này, giống như là muốn vào văn phòng tiến hành nói chuyện, nghĩ đến Hứa Mạt ở trong cửa, Tống Đình cảm thấy đầu có chút bự.

Tống Đình còn chưa nghĩ đối sách, nháy mắt với Trần Thanh Huy, ánh mắt Thẩm Thận liếc thấy, động tác dừng lại, "Thời gian làm việc, vứt mị nhãn cái gì?"

Tống Đình khổ mà không thể nói, xét thấy mấy vị cấp cao công ty sau lưng Thẩm Thận, anh ta cũng không dám tùy tiện, trong lòng thầm nghĩ là vứt cái em gái cậu, lời ra khỏi miệng nhưng là, "Không có gì có thể gần đây mắt có chút co giật, cảm ơn Thẩm tổng quan tâm."

Thẩm Thận dừng lại không lâu, liền nhấc chân bước vào trong văn phòng.

Vừa mới đẩy mở cửa, liền bị một người đi lên ôm lấy, động tác đến đột nhiên, Thẩm Thận tránh không được, theo bản năng đẩy người ra.

Anh mang theo chút tức giận, bình thương người muốn nhào vào ngực ôm lấy anh rất nhiều, nhưng có thể tiếp cận anh, một người cũng không có. Tuyệt đối không nghĩ rằng, hôm nay anh thế nhưng là thua ở nơi này.

Đáy mắt Thẩm Thận nhất thời nhiễm một tầng khói mù, động tác của anh kịch liệt, sức lực cũng lớn, một chút thương tiếc cũng không có, trực tiếp đẩy người ra.

Trong lúc đẩy người, thời gian rất ngắn, Thẩm Thận không kịp ngửi nhẹ mùi thơm hoa nhài khác biệt trong không khí, liền nghe thấy người bị đẩy ra đó đau đớn than lên một tiếng.

Giọng nói đó Thẩm Thận vô cùng quen thuộc, đầu tim anh nảy lên một cái, chăm chú nhìn qua, thấy Hứa Mạt đang chau mày, bóp cánh tay của bản thân, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thẩm Thận nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng xông lên bế ngang người lên, trực tiếp đặt cô lên sô pha, giọng nói nôn nóng, "Bảo bảo, em không sao chứ?"

Không những là những quản trị cấp cao sau lưng Thẩm Thận sợ ngây người, Tống Đình ở ngoài cửa cũng kinh sợ.



Anh ta trước kia cũng thấy qua cảnh Thẩm Thận và Hứa Mạt hai người ở bên nhau, Thẩm Thận cuối cùng vẫn là công tử cao quý tự phụ, cả người mang một loại lười biếng tản mạn tự nhiên, đối với bất cứ chuyện gì nhìn như để tâm, kỳ thật trong lòng lộ ra đều là thờ ơ.

Nào giống như bộ dạng bây giờ, giống như thứ bản thân ôm là gốm sứ dễ vỡ, hoảng hốt không thôi, nào có sự bình tình lúc trước.

Tống Đình suy tư một lát, để ngừa bị vọt đến mắt chó, tự mình ngồi về, cũng không định quản chuyện người khác.

Thế nhưng mấy vị hội đồng quản trị công ty đang đứng ở cửa lại nổi lên chút xấu hổ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Bọn họ đều là người có tuổi tác rồi, trong đó còn có trưởng bối thế giao với Thẩm gia, lúc này thấy Thẩm nhị thiếu kiêu ngạo tự tự phụ lộ ra biểu tình này, nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chờ khi họ nhìn rõ mặt nữ chính của sự việc bất thình lình này, trong lòng liền sóng lớn cuộn trào. Khuôn mặt này bọn họ vô cùng quen thuộc, là người mới đang nổi gần đây của công ty.

Hứa Mạt không rảnh bận tâm, biết sự túng quẫn vừa nãy bị người đều nhìn thấy, không khỏi có chút xấu hổ.

Nhưng mà cuối cùng đau đớn trên cánh tay chiếm thượng phong, cô nhỏ giọng oán giận, "Anh sao vậy, bạo ngược như vậy chứ..."

Thẩm Thận bóp cánh tay cô, còn may chỉ có chút ửng đỏ, không có gì đáng ngại, "Anh cho rằng là người khác."

Hứa Mạt nghe xong trong lòng không hiểu sao vui vẻ không ít.

Cô xuyên qua bả vai rộng của anh, nhìn đến những người sau lưng anh, gần như không suy nghĩ liền đẩy vai anh, "Anh bận trước đi, em ở sô pha đợi anh."

Nói xong, Hứa Mạt còn nhẹ đá anh.

Thẩm Thận vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhíu lại với nhau, "Thật không sao?"

"Thật không sao, em nào có mỏng manh như vậy?" Hứa mạt sau đó đè thấp giọng, "Người phía sau luôn nhìn chằm chằm đó anh nhanh đi đi."

Thẩm Thận nhìn cô một hồi, sau đó cười lên, "Mỏng manh nhất chính là em rồi."

Mỏng manh không có gì không tốt, còn có anh sủng mà.

Sau đó tốc độ công việc của Thẩm Thận đều tăng nhanh lên không ít, gần như giống như con quay xoay tròn, xác định mỗi mặt đều đề cập đến rồi, tay lớn vẫy một cái, liền kết thúc cuộc họp.

Người của hội đồng quản trị vẻ mặt lờ mờ, nhưng cũng cũng xoi mói Thẩm Thận, không hỏi nhiều liền lui ra ngoài, có một người trước khi đi ra, còn tri kỷ đóng cánh cửa văn phòng đang khép hờ lại.

Tiếng đóng cửa không to không nhỏ, sau đó văn phòng rộng lớn liền rơi vào một mảng yên tĩnh.

Hứa Mạt nhịn một hồi, cũng không nghe bên bàn làm việc có động tĩnh. Sau đó cô liền khẽ meo meo nghiêng đầu qua, liền nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm.

Tim cô đột nhiên đột nhiên chậm một nhịp, nói chuyện cũng không linh hoạt, "Anh....Anh làm gì vậy, lén lút.....một chút tiếng động cũng không có....là muốn dọa chết em sao?"

Thẩm Thận đầu cũng không cũng không cúi, liền duy trì tư thế như vậy nhìn cô, tay vô cùng chuẩn xác đặt lên cánh tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trải qua trận chấn kinh và lo lắng lúc đầu, anh cũng xem có thể đàng hoàng nhìn cô.

Nghe lời cô nói, Thẩm Thận nhướng mày, "Em nói như vậy, không phải đều là bản thân em sao?"

Hứa Mạt có chút chột dạ, nhưng lập tức cây ngay không sợ chết đứng, có điều càng nhiều hơn là có chút nhụt chí, "Em chỉ muốn cho anh một sự kinh hỉ thôi..."

Giọng cô đột nhiên mềm xuống, đầu nhỏ cúi xuống, có chút rầu rĩ không vui, trong lòng Thẩm Thận giống như được hầm qua, mềm thành một đống hồ đồ.

"Ừm." Anh thấp giọng đáp một tiếng, trên mặt không hiện, trong lòng đối với sự chủ động của cô lại vô cùng yêu thích.

"Những người vừa này nhìn thấy....chắc là không sao chứ?" Hứa Mạt suy nghĩ, vẫn cảm thấy vừa nãy quá xấu hổ rồi, cô thật sự muốn biến thành đà điểu, tìm đến bãi cát mà chui vào, không muốn cho người khác thấy mới tốt.

Thẩm Thận thu mắt, đẩy khuôn mặt nhỏ của cô, an ủi cô nói, "Không sao, họ có chừng mực."

"Có điều em nhưng cần nói cho anh, tại sao đột nhiên chạy về?" Thẩm Thận sáp lại gần, hai người dường như dán lại với nhau.

Hứa Mạt nhìn vẻ mặt của anh, không giống như dáng vẻ thích, trong lòng nhất thời đình trệ, ngốc nghếch hỏi, "Anh không thích sao?"

Thẩm Thận cắn một ngụm lên mặt nhỏ của cô, mang theo chút ý hung hăng, "Không ngoan."

Mắt nai mờ mịt của Hứa Mạt nổi lên chút ẩm ướt, bộ dạng có chút không hiểu.

Thẩm Thận nhẹ cười lên, "Nhưng anh rất thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook