Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 85

Chấp Thông Nhất Căn

19/02/2024

Vừa dứt lời, bốn phía một mảnh yên lặng.

Ánh đèn tầng ngầm ga ra lờ mờ, hai người cách rất gần, gần đến có thể nghe được hô hấp gần trong gang tấc của nhau.

Ưng Thư Nguyệt cuồng dã xong, ngẩng đầu lên, lấy dũng khí đối mặt với anh.

Trong mắt Trần Thanh Huy lạnh nhạt, như núi xa rừng sương lạnh băng.

"Nói chuyện đi." Ưng Thư Nguyệt là tính tình muốn cái gì thì nhất định sẽ đi làm, mắt thấy không lấy được sự trả lời của anh, cũng không bị anh đẩy ra, gan lớn tới gần, dường như nằm trong ngực của anh.

Trần Thanh Huy rốt cục chậm rãi mở miệng, "Cô đến cùng muốn làm gì?"

Đầu ngón tay Ưng Thư Nguyệt gẩy gẩy cái cằm của anh, còn chưa trả lời, biến thành một trận trời đất quay cuồng.

Trần Thanh Huy thoáng dùng sức, đảo khách thành chủ, trực tiếp ấn cô lên thân xe.

Anh cúi người tới gần, ánh mắt song song với cô, tỉ mỉ mà nhìn cô, cảm xúc trong mắt khiến người đoán không ra.

Ưng Thư Nguyệt có thể cảm giác được, anh thật sự đang tò mò đánh giá cô.

Cô cong lên một nụ cười kiều mị, "Tiểu Huy Huy, anh không nhìn ra được sao?"

Ưng Thư Nguyệt chỉ chỉ dấu dâu tây nổi lên ở trên hầu kết của anh, "Em đang theo đuổi anh, anh nhìn đây còn có dấu vết của em đó, anh đi theo em đi."

Cô bắt đầu líu lo không ngừng, đếm kỹ bất động sản và tiền tiết kiệm của bản thân.

Trần Thanh Huy lạnh mặt, ngón tay như ngọc lướt nhẹ qua cổ cô, ngữ khí rất nhạt, "Ừm, lần sau không được như vậy nữa."

Ưng Thư Nguyệt không rõ ràng cho lắm, cảm giác sau cùng là xúc cảm mát lạnh vòng qua gáy cô.

Cô sững sờ ngay tại chỗ, anh tên đầu gỗ này, còn...... Sờ cô?

Suy nghĩ trong đầu Ưng Thư Nguyệt rất loạn, không biết anh nghĩ như thế nào, ngay cả Trần Thanh Huy rút thân rời ra cũng không có phát hiện.

Thẳng đến xe bên kia truyền tiếng còi xe, cô mới bừng tỉnh.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra nửa sườn mặt của Trần Thanh Huy, "Lên xe, tôi đưa em về."

Ưng Thư Nguyệt nháy nháy mắt, sau khi ngồi lên xe, còn đang cảm khái lúc nãy bị anh sờ, lẩm bẩm, "Thật sự là không nghĩ tới."

Ánh mắt nghi hoặc của Trần Thanh Huy nhìn qua, chạm tới gương mặt có chút phiếm hồng của cô.

Ưng Thư Nguyệt nghiêng mặt, cong lên hoàn mỹ độ cong, cười đến quyến rũ, "Thì ra anh thích dạng này."

·

Từ sau vụ chặn người ở tầng ngầm gara, Ưng Thư Nguyệt cũng không thấy được bóng dáng của Trần Thanh Huy. Vừa vặn cô có phim mới phải quay, sau khi vào đoàn phim trước tiên phải quay phân cảnh của cô, bận rộn vài ngày, anh một chút tin tức cũng không có.

Cô vốn chính được nuông chiều mà lớn lên, theo đuổi anh lâu như vậy, lần trước ở tầng ngầm gara vốn cho rằng quan hệ của hai người thân cận hơn, kết quả bây giờ lại khôi phục nguyên dạng.

Trong lòng Ưng Thư Nguyệt nghẹn một hơi, chính là khó chịu. Anh như vậy, cô chẳng phải đã làm chuyện vô dụng sao, tức giận rồi cô cũng dứt khoát mặc kệ, vừa vặn bên trong đoàn làm phim có liên hoan, cô liền theo đi, ném anh sang một bên.

Tiệc cơm lên xong, đợi đến lúc bị khuyên uống rượu, Ưng Thư Nguyệt liền nhận ra không thích hợp. Nam phụ của đoàn làm phim là nhị thế tổ mang theo tiền vốn vào đoàn, bình thường lời trong miệng liền không sạch sẽ, đặc biệt thích dính bên người cô, cả ngày xum xoe, người minh mẫn đều biết anh ta là có ý gì.

"Thật không uống một chút?" Dáng dấp người đàn ông cũng được, người tiến vào tình trường lâu rồi, cố ý lại gần cô như vậy, tự mang một ý vị nói không rõ ràng.

Ưng Thư Nguyệt lắc đầu, "Ngại quá, tôi gần đây có chút không thoải mái."

Người đàn ông bám riết không tha, "Một chén mà thôi, cho mặt mũi chứ?"

Đạo diễn và nhà sản xuất bên cạnh đều đang nhìn, nhưng không có ngăn cản, tên nhị thế tổ này nghe nói lai lịch lớn, bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Ưng Thư Nguyệt khẽ cắn môi, dù sao cô uống rượu quen rồi, một ly không sợ, căn bản không đáng kể. Nghĩ xong, cô bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Người đàn ông dưới ánh đèn mờ của phòng bao vỗ vỗ tay, dường như tham lam thưởng thức đường cong tuyệt mỹ của cô.

Ưng Thư Nguyệt một mực ngồi trong góc ghế sô pha, mặt không biểu cảm, không quan tâm. Người đàn ông cũng không giận, rất có dáng vẻ kiên nhẫn.

Cô chỉ mong liên hoan nhanh chóng kết thúc, cô còn về nhà.

Nhưng mà Ưng Thư Nguyệt không ngờ tới chính là, rượu này thế mà tác dụng phụ lớn như vậy, thường ngày một ly cô tuyệt đối sẽ không gục, bây giờ cũng không biết làm sao, đầu choáng choáng nặng nề, nơi tầm mắt nhìn đến đều là mông lung mơ hồ một mảnh.

Giống như đang nằm mơ, Ưng Thư Nguyệt đột nhiên rất nhớ Trần Thanh Huy, cô vô tri giác lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi một cú điện thoại qua.

Vang lên hai tiếng, đầu kia rất nhanh liền nhận máy.

Ưng Thư Nguyệt cảm thấy nếu đang nằm mơ, vậy liền chửi anh một một lần cho đã, để trút mối hận trong lòng!

Đợi đến sau khi cô hổn hển nói xong, đầu kia vang lên giọng của anh, vô cùng nghiêm túc, so với trước kia cũng muốn nặng nề hơn.

"Em đang ở đâu?"

"Liên quan gì đến anh." Ưng Thư Nguyệt nha một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Không biết qua bao lâu, liên hoan kết thúc, cô cũng bị người lay tỉnh. Nhưng chỉ như thế, cô vẫn choáng đến không được, chỉ cảm thấy toàn thân đều không có sức lực.

Vị nhị thế tổ trước đó liền dựa sát vào người cô, "Tôi đưa cô trở về?"

Cô còn chừa chút lý trí, nghĩ cũng không nghĩ, liền khoát tay cự tuyệt.

"Đạo diễn bọn họ đều đi rồi, cô cũng đừng giả bộ với tôi, đêm nay chỉ tôi với cô." Người đàn ông cười đến không có hảo ý, duỗi tay liền sờ so/ng đi lên.

Ưng Thư Nguyệt luyện múa qua, dáng người mềm dẻo, móng heo của người đàn ông đụng lên đến, cô khó khăn lắm né tránh, thế nhưng thân thể càng ngày càng thiếu lực, động tác chậm chạp.



Cô ngu ngốc đến mấy, cũng phản ứng lại, mình hẳn là bị hạ thuốc.

Ưng Thư Nguyệt giận không chỗ phá,t tiết, nhấc chân đạp tới. Trước kia lão Ưng nói vào cái ngành này, nhất định phải học thuật phòng thân, để phòng vạn nhất.

Không nghĩ tới bây giờ ngược lại có đất dụng võ, suy nghĩ trằn trọc đến đây, cô ngẩn người.

Người đàn ông vừa rồi không có phòng bị, bị tiểu nha đầu đạp cho, dứt khoát dỡ xuống mặt nạ giả nhân giả nghĩa, dùng lực, rất là cường thế, chuẩn bị kéo cô đi.

Nhưng mà anh ta còn chưa có bước ra, cửa phòng bao trực tiếp bị đá văng, cánh cửa bắn lên tường phát ra một tiếng "bùm", động tĩnh rất lớn.

Người đến lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó trực tiếp ôm lấy Ưng Thư Nguyệt từ trong tay anh ta, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Nhìn cửa trống rỗng, khuôn mặt người đàn ông không thể tin.

Ưng Thư Nguyệt thấy là anh, trong lòng không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra, sau đó cô giải thích nói, "Em bị bỏ thuốc, không còn sức lực."

Nhìn hàm dưới cứng rắn của anh, nghĩ nghĩ, cô lại thử hỏi anh, "Anh vừa rồi có nhận cuộc điện thoại kỳ lạ nào không?"

Trần Thanh Huy ôm cô vào khoang xe sau, mình cũng thò người vào, hai chân nhỏ của cô trần trụi ở bên ngoài, giày cao gót lắc lư, không hiểu sao kiều mị chọc người.

Giọng nói réo rắt của anh vang lên, "Em nói xem?"

Ưng Thư Nguyệt chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể cũng bay lên, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự bất ngờ của Trần Thanh Huy.

"A, vậy cũng không liên quan đến tôi, anh tảng băng thối, lão nương không hầu hạ nữa! Anh thả tôi ra, tự tôi về nhà."

"Chuyện không liên quan tới em? Ưng Thư Nguyệt, em chỉ để ý bản thân thoải mái có phải không?" Cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, dựa vào cái gì?

Ưng Thư Nguyệt nghe đến đây, thế nhưng có chút ủy khuất, kích động lên, "Vậy cũng tốt hơn so với anh suốt ngày mập mờ với người ta! Tôi không theo đuổi nữa, tiểu thịt tươi có hàng đống, tôi về sau sẽ gặp được người càng thích hơn, tôi muốn nói bái bai với anh."

Trần Thanh Huy vốn là đang sờ trán của cô, thăm dò nhiệt độ, nghe vậy cúi đầu nhìn cô, ngữ khí lại có chút ủy khuất, "Em đây là muốn nói chia tay?"

Ưng Thư Nguyệt ngây ngốc ngay tại chỗ, nhất thời yên tĩnh như gà.

Gì chứ? Chia tay?

"Anh thôi đi, lại không có ở bên nhau qua, chia tay cái gì, mau buông tôi ra."

Trần Thanh Huy hai tay chế trụ cô, "Lần trước ở tầng ngầm gara anh đã đáp ứng em, vòng bạn bè của em cũng đều thả tim rồi, em muốn quay phim anh cũng không làm phiền em, cái gì gọi là không có ở bên nhau qua?"

Hắn nói đến rõ ràng mạch lạc, Ưng Thư Nguyệt rất nhanh bị quấn vào. Tỉ mỉ nghĩ lại, ngày đó anh hình như là trả lời một câu "Ừm".

Thế nhưng người bình thường sẽ cho rằng anh đó là ý đáp ứng?

Bây giờ trong đầu cô một mảnh bột nhão, duỗi tay đẩy anh ra, "Em không muốn, ai còn không phải công chúa nhỏ chứ, em muốn yêu đương là theo đuổi sự ngọt ngào, không phải tìm tội, anh tránh ra!"

Trần Thanh Huy hiếm thấy gấp gáp, anh vốn cho rằng đây chính là ở bên nhau, nhưng mà Ưng Thư Nguyệt hình như hoàn toàn hiểu lầm rồi.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương, đây là lần đầu tiên nhận lấy tâm ý của con gái. Tính cách cho phép, anh cũng không thảo luận kinh nghiệm cùng với người khác, hoàn toàn dựa vào cảm giác đến.

Ai có thể nghĩ tới, sau vụ tầng ngầm gara, anh tìm không thấy bóng dáng của Ưng Thư Nguyệt. Cô ngược lại còn phát vòng bạn bè là đã vào đoàn phim, nói mình đi sớm về trễ mệt mỏi vô cùng.

Trần Thanh Huy nhìn điện thoại thật lâu, vẫn yên lặng thả tim cho bạn gái mới ra lò của mình. Cô chắc là ý tứ muốn để người khác không cần đến làm phiền.

Sau đó chính là nhận được cuộc điện thoại kia của cô, có trời mới biết anh một đường chạy như điên đến, trong lòng có bao nhiêu hoảng hốt.

Mắt thấy cô la hét muốn rời khỏi, quả thật tâm tính cô gái nhỏ. Trần Thanh Huy lần đầu gặp chuyện không hay như vậy, lập tức vứt bỏ tất cả rụt rè, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

Quả nhiên, vừa hôn như vậy, cô gái duỗi chân ra, liền yên tĩnh trở lại.

Hai người đều rất không lưu loát, nhưng càng hôn liền càng thả lỏng, trực tiếp làm toàn bộ cách hôn sâu kiểu Pháp.

Một nụ hôn coi như thôi, Ưng Thư Nguyệt tựa như ngâm nước hoa hồng, dược hiệu qua đi, trong mắt cũng là sương mù một mảnh, hiện ra ngập nước, lộ ra khí tức thiếu nữ mềm mại.

Trong mắt Trần Thanh Huy mây mù ngưng tụ, khuôn mặt thanh tuyển đến cực điểm.

Sau đó, anh liếm một ngụm bên gáy cô, "Hài lòng chưa?"

Đêm này, Ưng Thư Nguyệt nhận được tin tức có chút lớn, mặt nhất thời đỏ thành quả táo.

-

Yêu đương sau đó trong ngọt vẫn là ngọt. Bản nhân Trần Thanh Huy không nói nhiều, nhưng người lại rất cẩn thận.

Từ chuyện hiểu lầm về sau, anh liền đặc biệt ghi nhớ lời cô. Cô muốn yêu đương là theo đuổi sự ngọt ngào, bởi vậy, Trần Thanh Huy vẫn luôn vụng về thỏa mãn cô.

Bởi vì nguyên nhân Thẩm Thận, anh cũng đi theo đến giải trí Nhất Thiên. Ưng Thư Nguyệt lúc ấy trong lòng lo lắng một trận, bạn trai mị lực lớn, Nhất Thiên nhiều tiểu yêu tinh như vậy, nếu như bị câu đi mất thì làm sao bây giờ.

Anh ngữ khí nhàn nhạt, liếc nhìn cô, "Không tin anh?"

Ưng Thư Nguyệt hừ một tiếng, "Không phải không tin anh, em là không tin phụ nữ."

Giác quan thứ sáu của cô không sai, Nhất Thiên rất nhiều nữ nghệ nhân không đến gần được Thẩm Thận, liền chuyển hướng mũi nhọn về phía anh.

Ưng Thư Nguyệt có ngày thừa dịp không quay phim đi tìm anh, liền trông thấy có người đưa cơm hộp cho anh, còn lôi kéo anh kích động nói gì đó.

Hai người không có tiếp xúc thân thể, Trần Thanh Huy ở đằng xa xem ra cũng là vẻ mặt xa cách cự người ngàn dặm, mặc dù không có cái gì, nhưng cô vẫn không khỏi có chút buồn bực.

Về sau cô tìm Hứa Mạt ăn cơm, kết quả lại gặp cô gái đang dán lấy Trần Thanh Huy. Ưng Thư Nguyệt lập tức tức giận, trực tiếp cầm túi đập lên.

Trần Thanh Huy kéo cô vào trong ngực, đợi người đi hết rồi, kéo cô vào trong xe, một lần lại một lần hôn cô.

"Vừa rồi tay em đập tới rồi sao? Có đau hay không?" Nói xong, chậm rãi bóp ngón tay cho cô.

Ưng Thư Nguyệt hưởng thụ sự quan tâm của anh, nhỏ giọng lầm bầm, "Những người phụ nữ này thật là phiền."



Có điều không biết có phải là may mắn hay không, thế mà khiến cho suy nghĩ của cô thành sự thật.

Cũng không lâu lắm, những nữ nghệ nhân kia của Nhất Thiên được hạ lệnh không được quấy nhiễu sinh hoạt của trợ lý tổng giám đốc, việc riêng với công việc, hai phương diện đều không được.

Người phụ nữ kia không bao lâu liền đổi công tác. Tên phú nhị đại trước kia bỏ thuốc với cô, không biết vì nguyên nhân gì, chủ động lui khỏi khỏi đoàn làm phim, nghe nói còn bị phong sát.

Biết được những tin tức này về sau, cô cười he he nói với anh, cảm thấy mình có thể chất cá chép, Trần Thanh Huy kiên nhẫn nghe xong, nhàn nhạt đáp một tiếng, khóe miệng nhướng lên một độ cong không thể thấy.

-

Rất nhiều chuyện đều là nước chảy thành sông, lần đầu tiên của hai người cũng xảy ra bất ngờ.

Em trai Hứa Mạt là Hứa Trạm đến thành phố Z chơi, lúc ấy Hứa Mạt đi phía bắc quay phim không rảnh, Hứa Trạm cũng chỉ liên lạc cô.

Ưng Thư Nguyệt không nghĩ nhiều, vừa vặn Trần Thanh Huy rảnh rỗi, ba người cùng nhau ăn xong bữa cơm tối. Nửa chừng hai người đàn ông rời khỏi, sau khi Hứa Trạm trở về liền vô cùng trầm mặc.

Ưng Thư Nguyệt xem cậu như em trai ruột, không ngừng gắp thức ăn cho cậu, nói chuyện phiếm, còn nói tới nguyện vọng sau khi cậu thi đại học xong.

Cứ như vậy, cô hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng thối của Trần Thanh Huy.

Cô thân thiết mời Hứa Trạm ở khách sạn xa hoa, sau khi nhìn chàng trai thành công vào ở xong, cô muốn lôi kéo Trần Thanh Huy đi, thế nào anh cũng không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Cô có chút kỳ quái, hôm nay Trần Thanh Huy là lạ. So trước kia càng buồn bực càng lạnh nhạt hơn.

Trần Thanh Huy rũ mắt, "Đến đều đến rồi, không thuê phòng rất lãng phí."

Anh ngữ khí đứng đắn đến Ưng Thư Nguyệt cũng cho là anh muốn đến thảo luận kịch bản ban đêm với cô.

Vừa dứt lời, anh liền rút ra một tấm thẻ đen.

Tâm tư Ưng Thư Nguyệt chỉ ở trên câu vừa nãy của anh, cái khác cũng không quan tâm tới, đợi đến khi bị anh kéo ngồi trên giường lớn xa hoa của khách sạn, cô mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng.

"Này...... " Cô vừa mở miệng, Trần Thanh Huy liền trực tiếp hôn lên.

Nụ hôn này cũng không giống trước kia, mang theo chút vội vàng với cướp đoạt. Cô hưởng thụ sự nhiệt tình như vậy của anh, tay vươn vào trong sợi tóc của anh vuốt ve.

Hai người đều có chút ý loạ.n tình mê, sự tình tự nhiên liền phát sinh.

Chỉ có điều quá trình không tốt đẹp lắm, giày vò lâu không nói, hai người đều đau, không làm đúng cách.

Có điều đây cũng chỉ là lúc đầu, về sau, anh càng biểu hiện tốt hơn. Vừa ăn mặn biết vị, lại càng không biết mệt mỏi, ga giường cũng nhăn thành một nắm, chăn bị đẩy ra, hai người một mực dây dưa lẫn nhau mà triền miên.

Biểu hiện của Trần Thanh Huy ở phương diện này, với tướng mạo lạnh lùng xa cách của anh thật sự là một trời một vực.

Đến cuối cùng cô thực sự không được, kiều mỵ xin tha, lại chỉ chọc Trần Thanh Huy càng thêm kích động, ngậm lấy lấy vành tai của cô, "Không cho phép đối với cậu ta tốt như vậy."

Cô đu đưa một đêm, chập trùng lên xuống, cuối cùng trước khi ngủ mê mới hiểu ra ra ý tứ trong lời của anh.

-

Nói đến gặp nhau cũng là kỳ tích, hai người bọn họ vòng đi vòng lại, cũng đến thời điểm nói chuyện cưới gả.

Lúc trước cô nói qua với lão Ưng, đặc biệt báo tình huống gia đình của Trần Thanh Huy.

Lão Ưng nhíu mày, không nói chuyện. Ngược lại mẹ kế ở bên cạnh cười đến dịu dàng, mặc dù mặt ngoài là đang khuyên giải, trên thực tế đều đang ngầm ám chỉ cô đứa con gái này không ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Ưng Thư Nguyệt biết bà ta đang tính toán gì, hết lần này tới lần khác không cho bà ta như ý, "Có chuyện của dì sao? Dù sao tôi và bạn trai tôi sau này lại không gọi dì là mẹ, quản quá rộng rồi."

Sắc mặt mẹ kế cứng ngắc, mặt đều muốn tức đến méo luôn, xoay người nhìn về phía lão Ưng.

Lúc này lão Ưng không có giúp bà ta, chỉ nhìn về phía Ưng Thư Nguyệt, "Thích thì dẫn về nhìn xem."

Ưng Thư Nguyệt vui vẻ đáp ứng. Đợi đến lúc cô dẫn Trần Thanh Huy về, mắt lão Ưng híp lại, thoáng dò xét một phen, trực tiếp ngẩn người tại chỗ.

"Tên cha mẹ cháu là gì?" Lão Ưng quên luôn khuê nữ nhà mình, thử mở miệng, trực tiếp hỏi Trần Thanh Huy.

Trần Thanh Huy thành thật mà trả lời, lão Ưng nhất thời kích động, đón anh vào nhà.

Trong lúc đó cả người Ưng Thư Nguyệt đều choáng váng, cô lúc này mới biết, mình yêu đương với bạn trai mà gia tộc có tài sản tương đương với Thẩm thị.

Đã nói là tiểu tử nghèo đâu? Cái kịch bản này phát triển không thích hợp nha.

Cô ở đây ngơ ngơ ngác ngác, lão Ưng cũng đã vui vẻ vô cùng, hỏi lung tung này nọ, còn hỏi hai người thế nào nhận biết.

Trần Thanh Huy liếc nhìn Ưng Thư Nguyệt ở một bên giả làm chim chút, cười khẽ, mặt mày đạm bạc đều sáng chói, "Chú à, là cháu theo đuổi cô ấy."

Ban đêm hai người ngủ lại Ưng gia, cô còn đang tức giận với Trần Thanh Huy, luôn cảm giác mình bị lừa, lần này anh dỗ thế nào cũng vô dụng.

Nửa đêm, cô xuống lầu uống nước, đường qua khúc rẽ cầu thang, nghe được âm thanh cãi nhau không lớn không nhỏ từ trong phòng truyền đến.

"Chẳng phải bởi vì nó tìm được bạn trai phú hào sao? Hiện tại ngay cả con trai ông cũng không cần?"

"Bạn trai đối tốt với con bé đã đủ rồi, phú hào tôi càng có thể chấp nhận. Mà tôi đã sớm nói qua với bà, bất luận như thế nào, gia sản Ưng gia tất cả đều là của Thư Nguyệt, mẹ nó đi sớm, tôi về sau cũng không thể chăm sóc tốt cho nó."

"Vì sao nó là con của ông, con của tôi không phải là con của ông rồi?"

"Đương nhiên phải, nhưng thằng bé về sau có thể tự mình liều mạng. Bà cũng không cần cãi nhau ở đây với tôi, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi."

Ưng Thư Nguyệt im lặng tại chỗ một hồi, đưa tay sờ lên khóe mắt của mình, ẩm ướt lành lạnh.

Đúng lúc này, sau lưng dính sát một lồ,ng ngực ấm áp. Ưng Thư Nguyệt quay người vùi vào trong ngực Trần Thanh Huy, hít hít mũi, giọng nói buồn buồn truyền đến, "Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, lão Ưng đối em đều rất tốt, muốn cái gì đều có cái đó."

"Ừm." Anh ôm chặt lấy cô, "Không chỉ như vậy, em còn có anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook