Quyển 4 - Chương 3: Diệp Hướng Vinh
Cửu Dạ Hồi
29/04/2018
Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa rời khỏi căn nhà 13 mét vuông cũ kỹ,
chuyển đến sống trong một căn hộ chung cư ở nội thành do Trình Hào thuê, cả hai ngủ phòng riêng để đến đêm khỏi phải xấu hổ. Ngụy Như Phong trở
nên rất lạnh nhạt, cậu không nhắc lại một câu về chuyện ngày hôm đó, từ
chuyện yêu đương cho đến quyết định chuyển nhà đột ngột. Dường như cậu
đang tận lực giam cấm bản thân, Hạ Như Họa không hiểu nổi lý do vì sao
mọi chuyện lại thành ra như vậy, có lúc cô thậm chí còn hy vọng Ngụy Như Phong có thể suy nghĩ lại, cho dù cậu lớn tiếng như trước đây cũng
được, nhưng cậu lại chẳng có biểu hiện gì. Hạ Như Họa khó mà đè nén được sự buồn lòng, thất vọng, thấp thỏm, khổ sở, thế nhưng cô vẫn cùng Ngụy
Như Phong dọn nhà đi, họ không thể rời bỏ nhau, cho dù là thân tình hay
là ái tình, họ đã sớm bị ràng buộc sâu sắc với nhau rồi. Tham vọng của
Trình Hào càng ngày càng lớn, tại địa chỉ cũ của KTV Kim Tiêu, hắn mở
phòng tắm hơi đầu tiên của thành phố Hải Bình. Dù bên ngoài vẫn phồn hoa hào nhoáng như vậy, nhưng Trình Hào biết rõ hơn ai hết số tiền này
không minh bạch, hắn phải kịp thời “Rửa tiền”. Ngay sau khi tiền mặt
cuồn cuộn chảy vào, hắn cũng bắt đầu giở trò tìm đường đẩy ra. Từ sòng
bạc chảy đến ngân hàng bí mật, tiền đen trải qua một vòng tuần hoàn đã
được tẩy sạch, cuối cùng thành tiền trắng. Nhà kinh doanh, nhà từ thiện, nhà sản xuất phim, nho thương… Trình Hào sở hữu một loạt các danh hiệu
chói mắt, lòng tham không đáy của hắn đã lũng đoạn toàn bộ thành phố Hải Bình. Ngụy Như Phong hoàn toàn tiến vào trong tấm màn đen của Trình
Hào, cậu chủ yếu đóng chốt ở bến tàu, theo lão Chung kiểm hàng, giống
như một tên du côn làm bảo vệ. Theo như lời Trình Hào, hắn không chỉ
buôn thuốc lá, mà còn có rất nhiều hàng hóa bị nhà nước cấm. Lão Chung
rất giảo hoạt, mỗi khi “Có việc” liền bắt Ngụy Như Phong đi. Ngụy Như
Phong cũng không chối từ, cậu biết mình đã sớm nhúng chàm, rửa thế nào
cũng không sạch được nữa, Trình Hào đã đảo lộn thế giới của cậu, mà
trong thế giới đảo điên ấy, chỉ cần một nơi vẫn giữ được sự tinh thuần
là đủ rồi.
Hạ Như Họa ở nơi ấy, được Ngụy Như Phong lặng lẽ bảo vệ. Mùa hè năm đó, Hạ Như Họa thi đậu đại học, theo chuyên ngành tiếng Trung. Thật ra thì việc học không hề có ý nghĩ sâu sắc đối với cô, trước đây cô chấp nhất muốn Ngụy Như Phong đi học lại, giờ ý niệm đó cũng đã dần phai mờ, tương lai của họ chỉ còn sự mơ hồ. Hạ Như Họa thường nhớ về những ngày còn thơ bé, nhớ căn nhà nhỏ bé xác xơ, nhớ Ngụy Như Phong mặc chiếc áo khoát rách nát, cầm điểm tâm đứng chờ cô ở trước cổng trường ngày trước.
Bây giờ Ngụy Như Phong đã không có khả năng quay về trường học nữa, bình thường cậu cũng không về nhà qua đêm, trừ khi trời đổ mưa, Hạ Như Họa cũng không biết chắc khi nào thì cậu về cái nơi được gọi là nhà này. Bây giờ họ sống không tồi, Ngụy Như Phong không tiếc tiền cho cô, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Nhưng mà cuộc sống thư thái ấy không đem lại cảm giác hạnh phúc cho Hạ Như Họa, thoát khỏi bần cùng và đói khát, sự sung túc lại là cho con người ta ngỡ ngàng. Hạ Như Họa không có cách nào yên tâm hưởng thụ nổi, cô vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ không biết sắp tới sẽ ra sao. Ngụy Như Phong không nói cho cô biết mình đang làm gì, chỉ nói vẫn còn ở Đông Ca, thỉnh thoảng chạy qua bến tàu Kỳ Gia Loan một chút. Thế nhưng Hạ Như Họa cảm thấy không đơn giản như vậy, cô không tin Trình Hào lại thuê cho người làm công bình thường một căn hộ tốt thế này, cũng không tin tiền lương khi làm ở hộp đêm có thể làm phong bì căng phồng từng đó, càng không tin chỉ cần qua bến tàu giúp một tay là có thể ngồi xe hơi cao cấp có rèm che. Ban đầu Ngụy Như Phong chỉ kiếm được có 500, đây là số tiền mà cậu nên nhận mới phải, thế mà bây giờ cậu nhận được tới 1500, rõ ràng cậu phải dùng một gì đó để đổi lấy thù lao cao hơn. Hạ Như Họa thường xem chương trình về pháp luật, gần đây thành phố Hải Bình bắt đầu thắt chặt trị an, lúc nào cũng đưa tin bắt được 1 đường dây buôn lậu nào đó, hoặc là phát lệnh truy nã, sau khi xem, Hạ Như Họa bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh. Cô sợ Ngụy Như Phong phạm tội, cái loại cảm giác này từng giây từng khắc dày vò cô, cuối cùng, sự sợ hãi ấy thôi thúc cô đi tìm một tờ giấy cũ, cô do dự mãi rồi cũng quyết định gọi vào số của Diệp Hướng Vinh.
Diệp Hướng Vinh và Hạ Như Họa hẹn nhau ở một quán cà phê ở gần trường của cô, Hạ Như Họa vừa mới đến chỗ hẹn, chọn một góc để ngồi xong thì Diệp Hướng Vinh đẩy cửa tiến vào và trông thấy cô. Bây giờ trông cô xinh đẹp hơn hồi học trung học, cây thủy tiên thanh nhã ngày ấy đã trưởng thành thành một đóa tường vi diễm lệ, cho dù là ở dưới ánh đèn lờ mờ cũng tự tỏa sáng trong mắt người khác. Ý nghĩ ấy khiến Diệp Hướng Vinh có chút ngượng ngùng, ngay từ đầu anh đã rất có cảm tình với Hạ Như Họa, mặc dù anh hiểu rõ, cái loại cảm tình ấy không thích hợp nảy sinh trong thời gian đang phá án. Hạ Như Họa nhìn thấy Diệp Hướng Vinh, cô băn khoăn đứng lên, Diệp Hướng Vinh phất tay một ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Xin lỗi, tôi tới trễ một chút.” Diệp Hướng Vinh ngồi xuống nói. “Không sao đâu, công việc của ngài rất bận rộn, có thể tới gặp tôi, tôi đã cảm thấy biết ơn rồi.” Hạ Như Họa vẫn còn hơi câu nệ, Diệp Hướng Vinh cười cười, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Chắc sinh viên thường đến chỗ này nhỉ? Em xem xem, ai cũng nhìn tôi cả! Em cũng đừng khách sáo như thế, làm tôi cứ cảm thấy mình đã già lắm vậy. Không cần gọi tôi bằng ngài trịnh trọng như thế đâu, em cứ kêu tôi Diệp Hướng Vinh là được rồi.”
“Như vậy sao được…” Hạ Như Họa vội vàng lắc đầu nói. “Vậy gọi Diệp đại ca đi.” Diệp Hướng Vinh vừa nói vừa uống một hớp nước trái cây, anh không nhìn Hạ Như Họa, lời vừa ra khỏi miệng liền thấy mặt mình đỏ từng bừng. “Diệp… Diệp…” Hạ Như Họa lắp ba lắp bắp.
“Thôi tùy em!” Diệp Hướng Vinh ho khan một tiếng nói, “Sao em lại tới tìm anh? Có phải Ngụy Như Phong đã xảy ra chuyện gì hau không?” “Em ấy không có chuyện gì cả, chẳng qua em ấy vẫn còn đang ở hộp đêm Đông Ca.” Hạ Như Họa khẽ nhíu mày. “Ừ, anh biết rồi.”
Diệp Hướng Vinh gật đầu, những tin tức mà 1149 gửi về cho anh gần đây liên quan tới Ngụy Như Phong rất nhiều. Anh và Ngô Cường đều cho rằng, Ngụy Như Phong đã vượt qua 1149, tiến đến vùng biên của đường dây buôn lậu Trình Hào. Một thanh niên trên dưới 20 tuổi không biết chừng mực cứ như vậy mà sa vào con đường tội lỗi, điều này làm cho người của đội hình cảnh đều thở dài, ngay cả 1149 cũng phải lắc đầu. Nhưng họ sẽ không vì thế mà dung túng cậu, Diệp Hướng Vinh có một loại dự cảm, cuối cùng anh sẽ tống cậu bé mới gặp đã như quen này vào nhà giam. “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Hướng Vinh châm thuốc, nhìn Hạ Như Họa nói. “Anh Diệp… Anh nói cho em biết buôn lậu là gì được không? Nếu như là buôn lậu thì sao mình biết được? Sẽ kiếm được rất nhiều tiền ạ?” Hạ Như Họa hơi khẩn cấp hỏi.
Diệp Hướng Vinh cười một nói: “Buôn lậu ấy à, nói đơn giản chính là không tuân theo phát luật tự mình xuất nhập cảnh hàng hóa. Người buôn lậu đương nhiên đều có rất nhiều tiền, sở dĩ bọn họ buôn lậu chính là vì muốn kiếm tiền. Về chuyện làm cách nào mới có thể nhận biết được thì, a, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần làm chuyện xấu, nhất định sẽ lưu lại vết tích.” Hạ Như Họa run lên hỏi: “Sẽ bị xử phạt sao?” “Ừm.”
“Vậy sẽ bị tử hình ư?” “Nếu nghiêm trọng.” “Nếu như là giúp người ta buôn lậu thì sao ạ?”
“Sẽ bị luận tội là đồng phạm của buôn lậu.” “Cũng bị phạt?” “Tất nhiên. Nếu như buôn lậu súng ống đạn được, hoặc nếu chống lại cảnh sát chống buôn lậu cũng sẽ bị xử tử hình.”
Hạ Như Họa “phịch” một tiếng đánh rơi cái cốc, Diệp Hướng Vinh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng kéo cô ra, vừa gọi nhân viên phục vụ vừa quay đầu nói với cô: “Cẩn thận một chút!” Hạ Như Họa sững sờ đứng cạnh bàn, ánh mắt chẳng biết đã trôi dạt đến nơi nào. Lời của Diệp Hướng Vinh không những không giảm bớt sự lo lắng của cô, trái lại còn khiến cô càng thêm sợ hãi. “Em cảm thấy Ngụy Như Phong đang buôn lậu sao?” Diệp Hướng Vinh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Hạ Như Họa cuống quít lắc đầu nói: “Không có không có! Chẳng qua là em xem trên TV, Như Phong em ấy là người tốt.”
Hạ Như Họa bắt đầu cảm thấy hối hận vì tìm đến Diệp Hướng Vinh, mặc dù anh có thiện ý chính nghĩa, nhưng có thể anh sẽ mang Ngụy Như Phong rời khỏi cô. Nhưng Hạ Như Họa không muốn giao Ngụy Như Phong cho bất kì người nào chứ đưng nói là để cậu ấy vào tù, bị tử hình, cô không thể để mất em trai, tình cảm vượt qua hết thảy lý trí, cho dù tình cảm của bản thân đang vướng mắc không rõ. “Anh Diệp, em phải về đây.” Hạ Như Họa không đợi phục vụ viên thu dọn xong bàn ghế đã vội vội vàng vàng nói. “Như Họa, em phải hiểu cái gì là đúng, cái gì là sai, có một số việc em không thể bao che được.” Diệp Hướng Vinh kéo cô lại, “Nếu như em thực sự cảm thấy Ngụy Như Phong làm chuyện sai trái thì đừng để mặc cậu ấy tiếp tục sai lại càng sai thêm, phải để cậu ấy chịu trách nhiệm với việc mình đã gây ra.” Diệp Hướng Vinh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Hạ Như Họa mím môi cúi đầu, cô không dám nhìn Diệp Hướng Vinh, cũng không nói tạm biệt đã quay đầu đi ra ngoài. Diệp Hướng Vinh nhìn theo bóng lưng cô quạnh đang dần biến mất, cô bé thanh khiết này tựa như phong cảnh mỹ lệ, khi đó anh có một sự tự tin vô hình, rằng Hạ Như Họa sẽ đứng về phía mình. Cho nên khi ngẩng đầu đi ra khỏi quán cà phê, anh không mảy may nghĩ rằng, mình cũng là một mảnh phong cảnh trong mắt người khác..
Hạ Như Họa ở nơi ấy, được Ngụy Như Phong lặng lẽ bảo vệ. Mùa hè năm đó, Hạ Như Họa thi đậu đại học, theo chuyên ngành tiếng Trung. Thật ra thì việc học không hề có ý nghĩ sâu sắc đối với cô, trước đây cô chấp nhất muốn Ngụy Như Phong đi học lại, giờ ý niệm đó cũng đã dần phai mờ, tương lai của họ chỉ còn sự mơ hồ. Hạ Như Họa thường nhớ về những ngày còn thơ bé, nhớ căn nhà nhỏ bé xác xơ, nhớ Ngụy Như Phong mặc chiếc áo khoát rách nát, cầm điểm tâm đứng chờ cô ở trước cổng trường ngày trước.
Bây giờ Ngụy Như Phong đã không có khả năng quay về trường học nữa, bình thường cậu cũng không về nhà qua đêm, trừ khi trời đổ mưa, Hạ Như Họa cũng không biết chắc khi nào thì cậu về cái nơi được gọi là nhà này. Bây giờ họ sống không tồi, Ngụy Như Phong không tiếc tiền cho cô, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Nhưng mà cuộc sống thư thái ấy không đem lại cảm giác hạnh phúc cho Hạ Như Họa, thoát khỏi bần cùng và đói khát, sự sung túc lại là cho con người ta ngỡ ngàng. Hạ Như Họa không có cách nào yên tâm hưởng thụ nổi, cô vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ không biết sắp tới sẽ ra sao. Ngụy Như Phong không nói cho cô biết mình đang làm gì, chỉ nói vẫn còn ở Đông Ca, thỉnh thoảng chạy qua bến tàu Kỳ Gia Loan một chút. Thế nhưng Hạ Như Họa cảm thấy không đơn giản như vậy, cô không tin Trình Hào lại thuê cho người làm công bình thường một căn hộ tốt thế này, cũng không tin tiền lương khi làm ở hộp đêm có thể làm phong bì căng phồng từng đó, càng không tin chỉ cần qua bến tàu giúp một tay là có thể ngồi xe hơi cao cấp có rèm che. Ban đầu Ngụy Như Phong chỉ kiếm được có 500, đây là số tiền mà cậu nên nhận mới phải, thế mà bây giờ cậu nhận được tới 1500, rõ ràng cậu phải dùng một gì đó để đổi lấy thù lao cao hơn. Hạ Như Họa thường xem chương trình về pháp luật, gần đây thành phố Hải Bình bắt đầu thắt chặt trị an, lúc nào cũng đưa tin bắt được 1 đường dây buôn lậu nào đó, hoặc là phát lệnh truy nã, sau khi xem, Hạ Như Họa bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh. Cô sợ Ngụy Như Phong phạm tội, cái loại cảm giác này từng giây từng khắc dày vò cô, cuối cùng, sự sợ hãi ấy thôi thúc cô đi tìm một tờ giấy cũ, cô do dự mãi rồi cũng quyết định gọi vào số của Diệp Hướng Vinh.
Diệp Hướng Vinh và Hạ Như Họa hẹn nhau ở một quán cà phê ở gần trường của cô, Hạ Như Họa vừa mới đến chỗ hẹn, chọn một góc để ngồi xong thì Diệp Hướng Vinh đẩy cửa tiến vào và trông thấy cô. Bây giờ trông cô xinh đẹp hơn hồi học trung học, cây thủy tiên thanh nhã ngày ấy đã trưởng thành thành một đóa tường vi diễm lệ, cho dù là ở dưới ánh đèn lờ mờ cũng tự tỏa sáng trong mắt người khác. Ý nghĩ ấy khiến Diệp Hướng Vinh có chút ngượng ngùng, ngay từ đầu anh đã rất có cảm tình với Hạ Như Họa, mặc dù anh hiểu rõ, cái loại cảm tình ấy không thích hợp nảy sinh trong thời gian đang phá án. Hạ Như Họa nhìn thấy Diệp Hướng Vinh, cô băn khoăn đứng lên, Diệp Hướng Vinh phất tay một ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Xin lỗi, tôi tới trễ một chút.” Diệp Hướng Vinh ngồi xuống nói. “Không sao đâu, công việc của ngài rất bận rộn, có thể tới gặp tôi, tôi đã cảm thấy biết ơn rồi.” Hạ Như Họa vẫn còn hơi câu nệ, Diệp Hướng Vinh cười cười, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Chắc sinh viên thường đến chỗ này nhỉ? Em xem xem, ai cũng nhìn tôi cả! Em cũng đừng khách sáo như thế, làm tôi cứ cảm thấy mình đã già lắm vậy. Không cần gọi tôi bằng ngài trịnh trọng như thế đâu, em cứ kêu tôi Diệp Hướng Vinh là được rồi.”
“Như vậy sao được…” Hạ Như Họa vội vàng lắc đầu nói. “Vậy gọi Diệp đại ca đi.” Diệp Hướng Vinh vừa nói vừa uống một hớp nước trái cây, anh không nhìn Hạ Như Họa, lời vừa ra khỏi miệng liền thấy mặt mình đỏ từng bừng. “Diệp… Diệp…” Hạ Như Họa lắp ba lắp bắp.
“Thôi tùy em!” Diệp Hướng Vinh ho khan một tiếng nói, “Sao em lại tới tìm anh? Có phải Ngụy Như Phong đã xảy ra chuyện gì hau không?” “Em ấy không có chuyện gì cả, chẳng qua em ấy vẫn còn đang ở hộp đêm Đông Ca.” Hạ Như Họa khẽ nhíu mày. “Ừ, anh biết rồi.”
Diệp Hướng Vinh gật đầu, những tin tức mà 1149 gửi về cho anh gần đây liên quan tới Ngụy Như Phong rất nhiều. Anh và Ngô Cường đều cho rằng, Ngụy Như Phong đã vượt qua 1149, tiến đến vùng biên của đường dây buôn lậu Trình Hào. Một thanh niên trên dưới 20 tuổi không biết chừng mực cứ như vậy mà sa vào con đường tội lỗi, điều này làm cho người của đội hình cảnh đều thở dài, ngay cả 1149 cũng phải lắc đầu. Nhưng họ sẽ không vì thế mà dung túng cậu, Diệp Hướng Vinh có một loại dự cảm, cuối cùng anh sẽ tống cậu bé mới gặp đã như quen này vào nhà giam. “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Hướng Vinh châm thuốc, nhìn Hạ Như Họa nói. “Anh Diệp… Anh nói cho em biết buôn lậu là gì được không? Nếu như là buôn lậu thì sao mình biết được? Sẽ kiếm được rất nhiều tiền ạ?” Hạ Như Họa hơi khẩn cấp hỏi.
Diệp Hướng Vinh cười một nói: “Buôn lậu ấy à, nói đơn giản chính là không tuân theo phát luật tự mình xuất nhập cảnh hàng hóa. Người buôn lậu đương nhiên đều có rất nhiều tiền, sở dĩ bọn họ buôn lậu chính là vì muốn kiếm tiền. Về chuyện làm cách nào mới có thể nhận biết được thì, a, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần làm chuyện xấu, nhất định sẽ lưu lại vết tích.” Hạ Như Họa run lên hỏi: “Sẽ bị xử phạt sao?” “Ừm.”
“Vậy sẽ bị tử hình ư?” “Nếu nghiêm trọng.” “Nếu như là giúp người ta buôn lậu thì sao ạ?”
“Sẽ bị luận tội là đồng phạm của buôn lậu.” “Cũng bị phạt?” “Tất nhiên. Nếu như buôn lậu súng ống đạn được, hoặc nếu chống lại cảnh sát chống buôn lậu cũng sẽ bị xử tử hình.”
Hạ Như Họa “phịch” một tiếng đánh rơi cái cốc, Diệp Hướng Vinh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng kéo cô ra, vừa gọi nhân viên phục vụ vừa quay đầu nói với cô: “Cẩn thận một chút!” Hạ Như Họa sững sờ đứng cạnh bàn, ánh mắt chẳng biết đã trôi dạt đến nơi nào. Lời của Diệp Hướng Vinh không những không giảm bớt sự lo lắng của cô, trái lại còn khiến cô càng thêm sợ hãi. “Em cảm thấy Ngụy Như Phong đang buôn lậu sao?” Diệp Hướng Vinh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Hạ Như Họa cuống quít lắc đầu nói: “Không có không có! Chẳng qua là em xem trên TV, Như Phong em ấy là người tốt.”
Hạ Như Họa bắt đầu cảm thấy hối hận vì tìm đến Diệp Hướng Vinh, mặc dù anh có thiện ý chính nghĩa, nhưng có thể anh sẽ mang Ngụy Như Phong rời khỏi cô. Nhưng Hạ Như Họa không muốn giao Ngụy Như Phong cho bất kì người nào chứ đưng nói là để cậu ấy vào tù, bị tử hình, cô không thể để mất em trai, tình cảm vượt qua hết thảy lý trí, cho dù tình cảm của bản thân đang vướng mắc không rõ. “Anh Diệp, em phải về đây.” Hạ Như Họa không đợi phục vụ viên thu dọn xong bàn ghế đã vội vội vàng vàng nói. “Như Họa, em phải hiểu cái gì là đúng, cái gì là sai, có một số việc em không thể bao che được.” Diệp Hướng Vinh kéo cô lại, “Nếu như em thực sự cảm thấy Ngụy Như Phong làm chuyện sai trái thì đừng để mặc cậu ấy tiếp tục sai lại càng sai thêm, phải để cậu ấy chịu trách nhiệm với việc mình đã gây ra.” Diệp Hướng Vinh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Hạ Như Họa mím môi cúi đầu, cô không dám nhìn Diệp Hướng Vinh, cũng không nói tạm biệt đã quay đầu đi ra ngoài. Diệp Hướng Vinh nhìn theo bóng lưng cô quạnh đang dần biến mất, cô bé thanh khiết này tựa như phong cảnh mỹ lệ, khi đó anh có một sự tự tin vô hình, rằng Hạ Như Họa sẽ đứng về phía mình. Cho nên khi ngẩng đầu đi ra khỏi quán cà phê, anh không mảy may nghĩ rằng, mình cũng là một mảnh phong cảnh trong mắt người khác..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.