Chương 314: Hòa hợp (04) : Tư niên
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Nghe xong Tần Tứ giải thích về “Quy tắc vào tranh”, Lý Tiểu Xuân lập tức lộ ra vẻ mặt không tin, sau đó dùng ánh mắt soi mói nhìn đám người cũ, giống như sợ mình đây là đang bị lôi vào một trò chơi khăm nào đó —— dù sao hắn đang ngủ thì bị lôi vào đây, ai biết được rốt cuộc đã xảy ra cái gì chứ.
Nhạc Sầm từ đầu tới cuối đều im lặng, giống như đang suy tư điều gì.
Hoa Tế Thu thì ngược lại, có hỏi về một hai vấn đề theo kiểu lệ thường, sau đó được Tần Tứ kiên nhẫn giải đáp, rồi cũng… trầm mặc.
Có lẽ do Hoa quán trưởng cũng có mặt ở đây, nên Lý Tiểu Xuân cảm thấy việc này hẳn là không phải lừa đảo, liền bước tới bên cạnh Hoa Tế Thu, nhỏ giọng thì thầm với đối phương cái gì đó, Hoa Tế Thu vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời hắn “Sự thật có lẽ như lời Tần bác sĩ nói vậy… Đúng thế, chúng ta hiện tại có lẽ đang trong bức tranh… Thật, tôi cảm thấy đây là thật.”
La Bộ mắt nhìn cơ thể có vẻ cường tráng của Lý Tiểu Xuân, hỏi một câu “Đồng chí đây là đảm nhiệm vị trí nào ở bảo tàng thế?”
La Bộ tự độc thoại trong lòng: Chắc là bảo an rồi, hi vọng là bảo an xuất thân từ lính trinh sát!
Lý Tiểu Xuân “Đầu bếp.”
La Bộ “…”
Sau khi xác định độ chân thực của việc “vào tranh” này, Lý Tiểu Xuân cả người bỗng trở nên bình tĩnh, hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, cũng đã tập cho mình thói quen giữ bình tĩnh thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Hắn cảm thấy mình hẳn là nên giới thiệu một cách chính thức với mọi người, thế nên hắn giọng một cái, nói “Tôi tên là Lý Tiểu Xuân, bởi vì được sinh ra vào mùa xuân, nên ông nội của tôi đặt cho tôi cái tên là Lý Tiểu Xuân, tôi… tôi sở trường… ờm, sở trường cooking, còn mọi người thì sao? Nếu chúng ta phải cùng nhau vượt qua… lâu như vậy, tự giới thiệu để lẫn nhau làm quen một chút đi.”
“Là do tôi sơ sót,” Tần Tứ lúc này mới phát hiện nãy giờ chỉ lo giới thiệu quy tắc với mọi người, mà quên giới thiệu tên tuổi “Tôi tên là Tần Tứ, sở trường là… curing.”
Vệ Đông nghe không hiểu curing là có ý gì, cơ mà cũng không ảnh hưởng tới việc hắn tự giới thiệu, “Vệ Đông, sở trường… eating.”
Kha Tầm nói “Kha Tầm, sở trường running, vị này tên là Mục Dịch Nhiên, sở trường driving… à đâu nhầm, sở trường thinking.”
Kha Tầm như bị đắm vào ánh mắt lành lạnh của Mục Dịch Nhiên, hướng về phía đối phương nhoẻn miệng nở nụ cười ngây thơ.
Thiệu Lăng không ngờ là đám người này lại phối hợp với cái cậu đồng bọn mới gia nhập kia, thế là cũng lên tiếng “Thiệu Lăng, sở trường đại khái là choosing.”
Những người còn lại không ai lên tiếng nữa, phần giới thiệu nửa tây nửa ta này cứ thế kẹt ngay chỗ Thiệu Lăng.
Thiệu Lăng: …
Mục Dịch Nhiên hắng giọng một tiếng, nói “Hiện tại đại sảnh này chưa cung cấp manh mối cho chúng ta, chi bằng lợi dụng khoảng thời gian này để tìm hiểu rõ ràng một chút về bức tranh 《 Hòa hợp 》kia đi.”
Hoa Tế Thu tháo mắt kính của mình ra rồi lại đeo vào, cơ mà vô dụng, thế giới trước mắt vẫn y như vậy, không phải tháo kính mắt ra là có thể trở lại thế giới quen thuộc trước kia.
Hoa Tế Thu khẽ thở dài một tiếng, nói “Tôi là thuyết minh viên của đợt triển lãm tranh Tết lần này, có một chút hiểu biết về bức tranh kia, hi vọng có thể giúp mọi người đạt được manh mối gì đó.”
Có được một vị hiểu biết về tranh như thế trong đoàn đội, quả thật là chuyện may mắn.
Mọi người chăm chú biểu tình nhìn về phía Hoa Tế Thu, chờ đợi những lời kế tiếp của hắn.
Hoa Tế Thu vẫn cố gắng giữ vững giọng điệu rõ ràng với tốc độ thích hợp của một vị thuyết minh viên, chậm rãi nói “Bức tranh 《 Hòa hợp 》này là từ tổng cộng 28 mảnh tàn phiến mộc bản ghép lại mà in ra, tác giả cũng không phải là một nghệ nhân chuyên làm tranh Tết, mà là hai nhà khảo cổ học.”
“Hai người?” Mọi người hoài nghi mình đang nghe lầm.
“Nhà khảo cổ học?” Một mình Thiệu Lăng lên tiếng.
Mọi người: Điểm chú ý của người này tại sao lại không giống người thường như vậy.
Ngô Duy truy hỏi một câu “Ý của chú là, cái tên Tư Niên này là… của hai người?!”
“Đúng thế,” Hoa Tế Thu gật đầu tỏ vẻ khẳng định “Tư Hữu Quân cùng Kỳ Niên, họ là một cặp vợ chồng, cũng là hai nhà khảo cổ học chuyên nghiệp, nghe nói trong những năm cuối của cuộc đời mình, hai người họ vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm thu thập các tàn phiến của các mộc bản tranh Tết, bức 《 Hòa hợp 》này chính là được bọn họ dùng các hoa văn thích hợp chọn lọc từ các tàn phiến, ghép lại cùng nhau.”
“Bức tranh tên là 《 Hòa hợp 》, như vậy cái tên này có liên quan gì đến vợ chồng bọn họ không?” Nhạc Sầm ngồi trên xe lăng nãy giờ vẫn im lặng bỗng dưng lên tiếng hỏi.
Quả thật, hai chữ “Hòa hợp” này rất dễ làm người ta liên tưởng đến Hòa Hợp Nhị Tiên, đôi thần tiên cai quản những cuộc hôn nhân mỹ mãn của nhân gian.
“Việc này tôi cũng không rõ lắm” Hoa Tế Thu ngước mắt nhìn không gian rộng lớn sáng ngời rồi lại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng vực dậy tinh thần như muốn tan rã của mình “Vả lại, Hòa Hợp Nhị Tiên không phải chỉ cai quản mỗi hôn nhân thôi, mà còn phù hộ gia đình hòa thuận, thậm chí là thế gian an bình.”
Tới lượt Kha Tầm hỏi “Mới nãy chú vừa bảo, bọn họ trong những năm cuối đời đều dành để sưu tầm các tàn phiến mộc bản, vậy bọn họ là vì sao lại rời khỏi nhân thế? Nghe chú nói như vậy, cảm giác như bọn họ biết trước mấy năm sau sẽ qua đời vậy?”
Hoa Tế Thu “Hai người họ đã mất trong một sự cố khảo cổ học cách đây mấy năm, cả đội khảo cổ lần đó đều là bình an vô sự, chỉ có mỗi hai vợ chồng bọn họ cố ý đi vào một nơi khá nguy hiểm, rồi cũng không may mắn sống sót. Nhưng trước chuyến đi khảo cổ ấy, bọn họ đã xử lý xong xuôi toàn bộ những chuyện hậu sự về sau, bởi thế nên có rất nhiều người trong giới phỏng đoán bọn họ giống như đang chuẩn bị trước cái chết của mình vậy… Bọn họ cũng quyên góp rất nhiều tàn phiến của mộc bản tranh Tết mà lúc còn sống đã tìm ra được cho bảo tàng của chúng tôi, trong đó có bức tranh ghép tàn phiến 《 Hòa hợp 》này.”
Mọi người nghe xong lời này, vẻ mặt đều trầm ngâm.
“Hoa quán trưởng, chú có thể dựa vào trí nhớ vẽ đại khái hoa văn của bức tranh Tết kia lại không?” Cố Thanh Thanh vừa nói vừa mở túi xách mang theo, may là sổ tay cùng bút bên trong đều còn đầy đủ.
Hoa Tế Thu nhìn cô gái dáng vẻ như học sinh đứng tước mặt mình, mới đầu còn cảm thấy mấy cô bé trẻ tuổi này có vẻ yếu nhất cả đội này, cơ mà hiện tại lại cảm giác mấy cô cậu thanh niên này không ai đơn giản.
Hoa Tế Thu cầm lấy quyển sổ tay cùng bút mà Cố Thanh Thanh đưa qua “Để tôi thử xem.”
Trong quá trình Hoa Tế Thu vẽ lại bức tranh, Nhạc Sầm lại hỏi mọi người về vài vấn đề của những lần vào tranh trước đó, mà mấy vấn đề kia được hỏi theo các góc độ vô cùng chuẩn xác khéo léo, thậm chí có vài cái bọn họ mới vừa nghĩ đến, lúc này lại bị người phụ nữ trước mặt bình thản ung dung hỏi ra.
Sau vài vòng câu hỏi, đến cả Mục Dịch Nhiên cũng bất giác tỏ ra kính trọng Nhạc Sầm.
Vệ Đông không nhịn được, hỏi “Chị Sầm, chị làm việc gì vậy? Phải là thám tử không?”
Nhạc Sầm mỉm cười “Cảm ơn đã khen ngợi, tiếc là những thám tử vĩ đại tựa hồ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.”
“Vậy chị…”
“Tôi chỉ là một người kẻ vô công rỗi nghề mà thôi.”
Vệ Đông dùng ánh mắt đánh giá người phụ nữ tuổi trung niên ngồi xe lăn trước mặt, hoàn toàn không cảm giác được một chút yếu thế nào từ đối phương —— một người phụ nữ trung niên ‘vô công rỗi nghề’, trên người vây quanh một cái khăn choàng màu xanh đậm, bởi vì ngồi xe lăn cho nên phải thường xuyên ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng kẻ khác lại chỉ thấy được vẻ khôn ngoan, điềm tĩnh một cách vừa phải đúng mực từ ánh mắt của chị ta.
Nhạc Sầm hơi ngẩng đầu nhìn mọi người “Dựa theo tình huống hiện tại, ngoại trừ chờ đợi ra, chúng ta có thể làm gì khác không?”
Kha Tầm đang tính trả lời, lại phát hiện bọn họ lúc này đúng là chỉ có thể chờ đợi…
Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Chỗ này có vẻ vô cùng trống trải, hơn nữa cũng sáng sủa, dựa theo mức độ của ánh sáng xung quanh, nơi này hẳn là cấm địa, cũng chính là vị trí bờ tranh mà trước đó từng nhắc tới. Tôi nghĩ chốc nữa nếu bức tranh này bắt đầu “diễn biến”, có thể cảnh tượng sẽ có thay đổi, hoặc sẽ xuất hiện một NPC. Hiện tại điều chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi, đồng thời cố gắng hiểu biết nhiều một chút về nội dung của bức tranh này.”
Mọi người nghe xong đều đồng ý, Thiệu Lăng lại đếm số người một lần nữa “Dù sao chúng ta đã đủ người rồi, thế giới này hẳn là sẽ không dừng lại mãi như vậy.”
Bên kia, Hoa Tế Thu đã vẽ lại được hơn phân nửa bức tranh, Cố Thanh Thanh đứng bên cạnh chăm chú quan sát “Thật khó tin, Hoa quán trưởng, chú vẽ gần như giống hệt bản gốc.”
Hoa Tế Thu lại cầm bút, lông mày khẽ cau “Tôi nhớ kỹ đều là mấy hoa văn mà cá nhân tôi thấy hứng thú, còn lại hơn mười mảnh hoa văn thật sự nhớ không nhớ ra, hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan vị trí của mấy hoa văn kia là chính xác.”
“Trí nhớ của tôi đối với mấy thứ như tranh ảnh cũng rất có hạn, nếu như liên quan đến chữ viết có lẽ sẽ nhớ lâu hơn một chút.” Mặc dù nói thế, nhưng Cố Thanh Thanh vẫn là cầm bút chỉ vào một chỗ dưới góc phải “Tôi nhớ ở chỗ này hẳn là có một con dơi.”
Những lời này như nhắc nhở Hoa Tế Thu, hắn lập tức dùng bút vẽ một con dơi kiểu cổ phong, đường nét vẽ cánh thoạt nhìn giống như ý tường vân.
“Nếu như nhớ không lầm thì ở góc phải xéo trên con dơi có một quả đào tiên.” Vệ Đông cũng bước tới, cầm bút vẽ ở vị trí kia một cái quả đào.
Hoa Tế Thu lại lần nữa thay đổi cách nhìn với mấy cô cậu thanh niên “Thật không ngờ trong nhóm cũng có một nhân tài hội họa.”
Vệ Đông vội lắc tay “Không dám không dám, tui chỉ là một gã đì-zai bé bé thôi —— chỗ này nhìn giống tùng thử (sóc), trong họa tiết cát tường thời xưa cũng có tùng thử hả ta?”
“Đúng thế, thời xưa tùng thử ngụ ý là con nhiều phúc đông.” Hoa Tế Thu nói “Người xưa thường dùng hình ảnh ‘Tùng thử bồ đào’ (sóc nho) trong thêu thùa hoặc làm đồ sứ.”
“Ủa tùng thử thì có liên quan gì tới con nhiều phúc đông?” La Bộ cũng vô thức lên tiếng hỏi.
“Bởi vì thử (chuột) đại biểu cho giờ tý, hài âm với ‘tử’, tùng thụ (cây thông) lại nhiều hạt, hơn nữa đại biểu cho trường thọ, bởi vậy tùng thử thường mang nghĩa là con nhiều phúc đông.”
La Bộ “Người hồi xưa giỏi liên tưởng ghê.”
Vệ Đông giống như sực nhớ ra gì đó, lại vẽ vài cái vòng tròn ở bên cạnh con tùng thử kia “Nghe chú nhắc tới quả nho mới nhớ, chỗ này đúng là có vẽ mấy trái nho, lúc ấy nhìn mà chả hiểu tại sao nên cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần, hình như bên trên quả nho còn có mấy cái hoa văn cát tường nữa thì phải.”
Hoa Tế Thu chăm chú nhìn mấy cái vòng tròn mà Vệ Đông vẽ ra, nói “Đây hình như không phải nho, nếu như tôi nhớ không sai thì chỗ này là mấy hạt phật châu.”
Sau toàn bộ mọi người đều cùng nhau nhớ lại, dần dần lại nhớ thêm mấy họa tiết khác, nhưng vẫn là không được đầy đủ, hơn nữa vị trí cũng không chính xác lắm.
Một tiếng khụ giống như ai đó đang đằng hắng bỗng vang lên.
Mục Dịch Nhiên cau mày, ánh mắt cảnh giác lướt qua mọi người nhìn một vòng.
Thiệu Lăng cũng nhận ra có gì đó không đúng “Mới nãy là ai? Ai vừa khụ lên một tiếng?”
Không ai trả lời.
Khi tiếng khụ kia vang lên lần thứ hai, mọi người càng khẳng định âm thanh kia là từ người xa lạ phát ra.
Không gian nơi này sáng ngời lại rộng thoáng, tiếng khụ kia rõ ràng đến thế, vậy mà bọn họ không ai thấy được chủ nhân của nó đâu.
Cũng may cả ba người mới lần này đều khá ổn, không ai hét chói tai hay là để lộ vẻ mặt hoảng sợ kinh ngạc, Lý Tiểu Xuân đưa tay quẹt quẹt mồ hôi trên trán, chầm chậm nhích lại gần mọi người “Sao… sao tôi cảm giác như… tiếng kia nó từ dưới đất vọng lên vậy.”
Lý Tiểu Xuân nói không sai, đoàn người cũng đều cảm giác giống như vậy, tiếng khụ mới nãy rõ ràng là từ dưới nền đất truyền lên.
“Lùi ra đằng sau!” Phương Phỉ bỗng hô lên “Sàn gạch bên đó đang chuyển động!”
Phát hiện của Phương Phỉ làm cho mọi người đều khẩn trương, nhìn theo dấu tay của Mục Dịch Nhiên xúm lại gần nhau, sau đó im lặng không lên tiếng đều bước lui về phía sau, tận mắt nhìn thấy khe gạch ở chính giữa sảnh dần dần to ra, nguyên một khối đất dần dần lún xuống dưới.
_________________________
Chú thích
(*) Hợp Hòa Nhị Tiên : hình tượng tượng trưng điển hình trong văn hóa truyền thống TQ, là hai vị thần vui mừng (hỉ thần) quản lý hôn nhân của dân gian, Hòa Hợp Nhị Tiên cũng còn có biệt danh là “Hoan Thiên Hỉ Địa” (Hớn hở trời đất), hình tượng thường là dùng trong chúc phúc, hình ảnh thường là hai đứa trẻ để tóc chỏm đi chân trần, mặt mang mỉm cười, một cầm hoa sen nở rộ, một bê cái hộp tròn (hoặc là “như ý & bảo châu”, lấy hài âm “hà” trong hoa sen hoặc “hạp” trong cái hộp ngụ ý vui mừng)
Nhạc Sầm từ đầu tới cuối đều im lặng, giống như đang suy tư điều gì.
Hoa Tế Thu thì ngược lại, có hỏi về một hai vấn đề theo kiểu lệ thường, sau đó được Tần Tứ kiên nhẫn giải đáp, rồi cũng… trầm mặc.
Có lẽ do Hoa quán trưởng cũng có mặt ở đây, nên Lý Tiểu Xuân cảm thấy việc này hẳn là không phải lừa đảo, liền bước tới bên cạnh Hoa Tế Thu, nhỏ giọng thì thầm với đối phương cái gì đó, Hoa Tế Thu vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời hắn “Sự thật có lẽ như lời Tần bác sĩ nói vậy… Đúng thế, chúng ta hiện tại có lẽ đang trong bức tranh… Thật, tôi cảm thấy đây là thật.”
La Bộ mắt nhìn cơ thể có vẻ cường tráng của Lý Tiểu Xuân, hỏi một câu “Đồng chí đây là đảm nhiệm vị trí nào ở bảo tàng thế?”
La Bộ tự độc thoại trong lòng: Chắc là bảo an rồi, hi vọng là bảo an xuất thân từ lính trinh sát!
Lý Tiểu Xuân “Đầu bếp.”
La Bộ “…”
Sau khi xác định độ chân thực của việc “vào tranh” này, Lý Tiểu Xuân cả người bỗng trở nên bình tĩnh, hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, cũng đã tập cho mình thói quen giữ bình tĩnh thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Hắn cảm thấy mình hẳn là nên giới thiệu một cách chính thức với mọi người, thế nên hắn giọng một cái, nói “Tôi tên là Lý Tiểu Xuân, bởi vì được sinh ra vào mùa xuân, nên ông nội của tôi đặt cho tôi cái tên là Lý Tiểu Xuân, tôi… tôi sở trường… ờm, sở trường cooking, còn mọi người thì sao? Nếu chúng ta phải cùng nhau vượt qua… lâu như vậy, tự giới thiệu để lẫn nhau làm quen một chút đi.”
“Là do tôi sơ sót,” Tần Tứ lúc này mới phát hiện nãy giờ chỉ lo giới thiệu quy tắc với mọi người, mà quên giới thiệu tên tuổi “Tôi tên là Tần Tứ, sở trường là… curing.”
Vệ Đông nghe không hiểu curing là có ý gì, cơ mà cũng không ảnh hưởng tới việc hắn tự giới thiệu, “Vệ Đông, sở trường… eating.”
Kha Tầm nói “Kha Tầm, sở trường running, vị này tên là Mục Dịch Nhiên, sở trường driving… à đâu nhầm, sở trường thinking.”
Kha Tầm như bị đắm vào ánh mắt lành lạnh của Mục Dịch Nhiên, hướng về phía đối phương nhoẻn miệng nở nụ cười ngây thơ.
Thiệu Lăng không ngờ là đám người này lại phối hợp với cái cậu đồng bọn mới gia nhập kia, thế là cũng lên tiếng “Thiệu Lăng, sở trường đại khái là choosing.”
Những người còn lại không ai lên tiếng nữa, phần giới thiệu nửa tây nửa ta này cứ thế kẹt ngay chỗ Thiệu Lăng.
Thiệu Lăng: …
Mục Dịch Nhiên hắng giọng một tiếng, nói “Hiện tại đại sảnh này chưa cung cấp manh mối cho chúng ta, chi bằng lợi dụng khoảng thời gian này để tìm hiểu rõ ràng một chút về bức tranh 《 Hòa hợp 》kia đi.”
Hoa Tế Thu tháo mắt kính của mình ra rồi lại đeo vào, cơ mà vô dụng, thế giới trước mắt vẫn y như vậy, không phải tháo kính mắt ra là có thể trở lại thế giới quen thuộc trước kia.
Hoa Tế Thu khẽ thở dài một tiếng, nói “Tôi là thuyết minh viên của đợt triển lãm tranh Tết lần này, có một chút hiểu biết về bức tranh kia, hi vọng có thể giúp mọi người đạt được manh mối gì đó.”
Có được một vị hiểu biết về tranh như thế trong đoàn đội, quả thật là chuyện may mắn.
Mọi người chăm chú biểu tình nhìn về phía Hoa Tế Thu, chờ đợi những lời kế tiếp của hắn.
Hoa Tế Thu vẫn cố gắng giữ vững giọng điệu rõ ràng với tốc độ thích hợp của một vị thuyết minh viên, chậm rãi nói “Bức tranh 《 Hòa hợp 》này là từ tổng cộng 28 mảnh tàn phiến mộc bản ghép lại mà in ra, tác giả cũng không phải là một nghệ nhân chuyên làm tranh Tết, mà là hai nhà khảo cổ học.”
“Hai người?” Mọi người hoài nghi mình đang nghe lầm.
“Nhà khảo cổ học?” Một mình Thiệu Lăng lên tiếng.
Mọi người: Điểm chú ý của người này tại sao lại không giống người thường như vậy.
Ngô Duy truy hỏi một câu “Ý của chú là, cái tên Tư Niên này là… của hai người?!”
“Đúng thế,” Hoa Tế Thu gật đầu tỏ vẻ khẳng định “Tư Hữu Quân cùng Kỳ Niên, họ là một cặp vợ chồng, cũng là hai nhà khảo cổ học chuyên nghiệp, nghe nói trong những năm cuối của cuộc đời mình, hai người họ vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm thu thập các tàn phiến của các mộc bản tranh Tết, bức 《 Hòa hợp 》này chính là được bọn họ dùng các hoa văn thích hợp chọn lọc từ các tàn phiến, ghép lại cùng nhau.”
“Bức tranh tên là 《 Hòa hợp 》, như vậy cái tên này có liên quan gì đến vợ chồng bọn họ không?” Nhạc Sầm ngồi trên xe lăng nãy giờ vẫn im lặng bỗng dưng lên tiếng hỏi.
Quả thật, hai chữ “Hòa hợp” này rất dễ làm người ta liên tưởng đến Hòa Hợp Nhị Tiên, đôi thần tiên cai quản những cuộc hôn nhân mỹ mãn của nhân gian.
“Việc này tôi cũng không rõ lắm” Hoa Tế Thu ngước mắt nhìn không gian rộng lớn sáng ngời rồi lại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng vực dậy tinh thần như muốn tan rã của mình “Vả lại, Hòa Hợp Nhị Tiên không phải chỉ cai quản mỗi hôn nhân thôi, mà còn phù hộ gia đình hòa thuận, thậm chí là thế gian an bình.”
Tới lượt Kha Tầm hỏi “Mới nãy chú vừa bảo, bọn họ trong những năm cuối đời đều dành để sưu tầm các tàn phiến mộc bản, vậy bọn họ là vì sao lại rời khỏi nhân thế? Nghe chú nói như vậy, cảm giác như bọn họ biết trước mấy năm sau sẽ qua đời vậy?”
Hoa Tế Thu “Hai người họ đã mất trong một sự cố khảo cổ học cách đây mấy năm, cả đội khảo cổ lần đó đều là bình an vô sự, chỉ có mỗi hai vợ chồng bọn họ cố ý đi vào một nơi khá nguy hiểm, rồi cũng không may mắn sống sót. Nhưng trước chuyến đi khảo cổ ấy, bọn họ đã xử lý xong xuôi toàn bộ những chuyện hậu sự về sau, bởi thế nên có rất nhiều người trong giới phỏng đoán bọn họ giống như đang chuẩn bị trước cái chết của mình vậy… Bọn họ cũng quyên góp rất nhiều tàn phiến của mộc bản tranh Tết mà lúc còn sống đã tìm ra được cho bảo tàng của chúng tôi, trong đó có bức tranh ghép tàn phiến 《 Hòa hợp 》này.”
Mọi người nghe xong lời này, vẻ mặt đều trầm ngâm.
“Hoa quán trưởng, chú có thể dựa vào trí nhớ vẽ đại khái hoa văn của bức tranh Tết kia lại không?” Cố Thanh Thanh vừa nói vừa mở túi xách mang theo, may là sổ tay cùng bút bên trong đều còn đầy đủ.
Hoa Tế Thu nhìn cô gái dáng vẻ như học sinh đứng tước mặt mình, mới đầu còn cảm thấy mấy cô bé trẻ tuổi này có vẻ yếu nhất cả đội này, cơ mà hiện tại lại cảm giác mấy cô cậu thanh niên này không ai đơn giản.
Hoa Tế Thu cầm lấy quyển sổ tay cùng bút mà Cố Thanh Thanh đưa qua “Để tôi thử xem.”
Trong quá trình Hoa Tế Thu vẽ lại bức tranh, Nhạc Sầm lại hỏi mọi người về vài vấn đề của những lần vào tranh trước đó, mà mấy vấn đề kia được hỏi theo các góc độ vô cùng chuẩn xác khéo léo, thậm chí có vài cái bọn họ mới vừa nghĩ đến, lúc này lại bị người phụ nữ trước mặt bình thản ung dung hỏi ra.
Sau vài vòng câu hỏi, đến cả Mục Dịch Nhiên cũng bất giác tỏ ra kính trọng Nhạc Sầm.
Vệ Đông không nhịn được, hỏi “Chị Sầm, chị làm việc gì vậy? Phải là thám tử không?”
Nhạc Sầm mỉm cười “Cảm ơn đã khen ngợi, tiếc là những thám tử vĩ đại tựa hồ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.”
“Vậy chị…”
“Tôi chỉ là một người kẻ vô công rỗi nghề mà thôi.”
Vệ Đông dùng ánh mắt đánh giá người phụ nữ tuổi trung niên ngồi xe lăn trước mặt, hoàn toàn không cảm giác được một chút yếu thế nào từ đối phương —— một người phụ nữ trung niên ‘vô công rỗi nghề’, trên người vây quanh một cái khăn choàng màu xanh đậm, bởi vì ngồi xe lăn cho nên phải thường xuyên ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng kẻ khác lại chỉ thấy được vẻ khôn ngoan, điềm tĩnh một cách vừa phải đúng mực từ ánh mắt của chị ta.
Nhạc Sầm hơi ngẩng đầu nhìn mọi người “Dựa theo tình huống hiện tại, ngoại trừ chờ đợi ra, chúng ta có thể làm gì khác không?”
Kha Tầm đang tính trả lời, lại phát hiện bọn họ lúc này đúng là chỉ có thể chờ đợi…
Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Chỗ này có vẻ vô cùng trống trải, hơn nữa cũng sáng sủa, dựa theo mức độ của ánh sáng xung quanh, nơi này hẳn là cấm địa, cũng chính là vị trí bờ tranh mà trước đó từng nhắc tới. Tôi nghĩ chốc nữa nếu bức tranh này bắt đầu “diễn biến”, có thể cảnh tượng sẽ có thay đổi, hoặc sẽ xuất hiện một NPC. Hiện tại điều chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi, đồng thời cố gắng hiểu biết nhiều một chút về nội dung của bức tranh này.”
Mọi người nghe xong đều đồng ý, Thiệu Lăng lại đếm số người một lần nữa “Dù sao chúng ta đã đủ người rồi, thế giới này hẳn là sẽ không dừng lại mãi như vậy.”
Bên kia, Hoa Tế Thu đã vẽ lại được hơn phân nửa bức tranh, Cố Thanh Thanh đứng bên cạnh chăm chú quan sát “Thật khó tin, Hoa quán trưởng, chú vẽ gần như giống hệt bản gốc.”
Hoa Tế Thu lại cầm bút, lông mày khẽ cau “Tôi nhớ kỹ đều là mấy hoa văn mà cá nhân tôi thấy hứng thú, còn lại hơn mười mảnh hoa văn thật sự nhớ không nhớ ra, hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan vị trí của mấy hoa văn kia là chính xác.”
“Trí nhớ của tôi đối với mấy thứ như tranh ảnh cũng rất có hạn, nếu như liên quan đến chữ viết có lẽ sẽ nhớ lâu hơn một chút.” Mặc dù nói thế, nhưng Cố Thanh Thanh vẫn là cầm bút chỉ vào một chỗ dưới góc phải “Tôi nhớ ở chỗ này hẳn là có một con dơi.”
Những lời này như nhắc nhở Hoa Tế Thu, hắn lập tức dùng bút vẽ một con dơi kiểu cổ phong, đường nét vẽ cánh thoạt nhìn giống như ý tường vân.
“Nếu như nhớ không lầm thì ở góc phải xéo trên con dơi có một quả đào tiên.” Vệ Đông cũng bước tới, cầm bút vẽ ở vị trí kia một cái quả đào.
Hoa Tế Thu lại lần nữa thay đổi cách nhìn với mấy cô cậu thanh niên “Thật không ngờ trong nhóm cũng có một nhân tài hội họa.”
Vệ Đông vội lắc tay “Không dám không dám, tui chỉ là một gã đì-zai bé bé thôi —— chỗ này nhìn giống tùng thử (sóc), trong họa tiết cát tường thời xưa cũng có tùng thử hả ta?”
“Đúng thế, thời xưa tùng thử ngụ ý là con nhiều phúc đông.” Hoa Tế Thu nói “Người xưa thường dùng hình ảnh ‘Tùng thử bồ đào’ (sóc nho) trong thêu thùa hoặc làm đồ sứ.”
“Ủa tùng thử thì có liên quan gì tới con nhiều phúc đông?” La Bộ cũng vô thức lên tiếng hỏi.
“Bởi vì thử (chuột) đại biểu cho giờ tý, hài âm với ‘tử’, tùng thụ (cây thông) lại nhiều hạt, hơn nữa đại biểu cho trường thọ, bởi vậy tùng thử thường mang nghĩa là con nhiều phúc đông.”
La Bộ “Người hồi xưa giỏi liên tưởng ghê.”
Vệ Đông giống như sực nhớ ra gì đó, lại vẽ vài cái vòng tròn ở bên cạnh con tùng thử kia “Nghe chú nhắc tới quả nho mới nhớ, chỗ này đúng là có vẽ mấy trái nho, lúc ấy nhìn mà chả hiểu tại sao nên cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần, hình như bên trên quả nho còn có mấy cái hoa văn cát tường nữa thì phải.”
Hoa Tế Thu chăm chú nhìn mấy cái vòng tròn mà Vệ Đông vẽ ra, nói “Đây hình như không phải nho, nếu như tôi nhớ không sai thì chỗ này là mấy hạt phật châu.”
Sau toàn bộ mọi người đều cùng nhau nhớ lại, dần dần lại nhớ thêm mấy họa tiết khác, nhưng vẫn là không được đầy đủ, hơn nữa vị trí cũng không chính xác lắm.
Một tiếng khụ giống như ai đó đang đằng hắng bỗng vang lên.
Mục Dịch Nhiên cau mày, ánh mắt cảnh giác lướt qua mọi người nhìn một vòng.
Thiệu Lăng cũng nhận ra có gì đó không đúng “Mới nãy là ai? Ai vừa khụ lên một tiếng?”
Không ai trả lời.
Khi tiếng khụ kia vang lên lần thứ hai, mọi người càng khẳng định âm thanh kia là từ người xa lạ phát ra.
Không gian nơi này sáng ngời lại rộng thoáng, tiếng khụ kia rõ ràng đến thế, vậy mà bọn họ không ai thấy được chủ nhân của nó đâu.
Cũng may cả ba người mới lần này đều khá ổn, không ai hét chói tai hay là để lộ vẻ mặt hoảng sợ kinh ngạc, Lý Tiểu Xuân đưa tay quẹt quẹt mồ hôi trên trán, chầm chậm nhích lại gần mọi người “Sao… sao tôi cảm giác như… tiếng kia nó từ dưới đất vọng lên vậy.”
Lý Tiểu Xuân nói không sai, đoàn người cũng đều cảm giác giống như vậy, tiếng khụ mới nãy rõ ràng là từ dưới nền đất truyền lên.
“Lùi ra đằng sau!” Phương Phỉ bỗng hô lên “Sàn gạch bên đó đang chuyển động!”
Phát hiện của Phương Phỉ làm cho mọi người đều khẩn trương, nhìn theo dấu tay của Mục Dịch Nhiên xúm lại gần nhau, sau đó im lặng không lên tiếng đều bước lui về phía sau, tận mắt nhìn thấy khe gạch ở chính giữa sảnh dần dần to ra, nguyên một khối đất dần dần lún xuống dưới.
_________________________
Chú thích
(*) Hợp Hòa Nhị Tiên : hình tượng tượng trưng điển hình trong văn hóa truyền thống TQ, là hai vị thần vui mừng (hỉ thần) quản lý hôn nhân của dân gian, Hòa Hợp Nhị Tiên cũng còn có biệt danh là “Hoan Thiên Hỉ Địa” (Hớn hở trời đất), hình tượng thường là dùng trong chúc phúc, hình ảnh thường là hai đứa trẻ để tóc chỏm đi chân trần, mặt mang mỉm cười, một cầm hoa sen nở rộ, một bê cái hộp tròn (hoặc là “như ý & bảo châu”, lấy hài âm “hà” trong hoa sen hoặc “hạp” trong cái hộp ngụ ý vui mừng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.