Chương 236: Nghịch lữ (21): Một tiếng rưỡi
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Nếu như thật sự có thể lợi dụng máy ảnh nhìn đến những chuyện từng xảy ra hồi lâu về trước và cả hồi lâu về sau, như vậy cơ hội tìm ra chữ ký của bọn họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
“Thời gian có hạn, từ lúc “trời sáng” đến giờ đã hơn hai tiếng trôi qua, chúng ta hiện tại tốt nhất là nên phân công nhau làm việc, một nhóm người dùng máy ảnh tìm kiếm manh mối, một nhóm khác tiếp tục tìm chữ ký.” Kha Tầm thoáng nhìn qua hương dây đốt ở góc tường, từ lúc đốt đèn đến bây giờ đã hai tiếng trôi qua.
Mạch Bồng ôm máy ảnh của mình: “Tôi đang nghĩ, nếu có thể được Mục tiên sinh ở bên cạnh chỉ điểm lúc tìm địa điểm chụp ảnh thì hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.”
Tào Hữu Ninh cũng nói: “Tìm chữ ký trong nguyên cái tòa lầu to đùng này quả thật không khác gì mò kim đáy bể, tôi cũng không có bản lĩnh gì khác nên… tôi cũng đi chụp ảnh tìm manh mối vậy.”
Mục Dịch Nhiên suy nghĩ: “Cũng được, nhóm các cậu am hiểu việc chụp ảnh, lát nữa cùng nhau bàn bạc phân phối việc sử dụng cuộn phim, hiện tại phim cũng xem như tài nguyên quý giá, chúng ta nên sử dụng sao cho hợp lý.”
Mấy người mới nghe vậy đều gật đầu, tự giữ lấy máy ảnh của mình.
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, nói: “Vậy đi, trễ nhất là hai tiếng sau mọi người đều phải trở về phòng tập hợp, nhóm chúng tôi sẽ tiện đường mua cơm trưa về, chúng ta tranh thủ ăn trưa trước khi dập đèn.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Nhóm bên em e là rất khó xác định phạm vi tìm chữ ký, chi bằng tìm cách hỏi thăm tình huống xung quanh trước xem sao.”
“Oke.”
Đỗ Linh Vũ nhìn Kha Tầm, vẻ mặt ngập ngừng.
Kha Tầm nói: “Tiểu Đỗ, lát nữa nhớ tranh thủ kể lại ảo giác mà cô đã nhìn thấy cho Dịch Nhiên ha.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Đỗ Linh Vũ gật đầu.
Kha Tầm lại nói: “Tần ca, anh ở lại nghiên cứu quyển sách thuốc kia tiếp đi, biết đâu chừng lại tìm được thứ gì đó giúp ích cho chúng ta.”
Tần Tứ cũng không cảm thấy có gì dị nghị, gật đầu đồng ý, sau đó đi đến chỗ để máy chiếu gỡ kính lúp ra, chuẩn bị lát nữa dùng thứ này để đọc sách.
Kha Tầm nhìn sang những người khác: “Chúng ta không nên chậm trễ nữa, hiện tại đi tìm chữ ký thôi.”
Thế là, Kha Tầm, Vệ Đông, Chu Hạo Văn, Phương Phỉ, La Bộ và Tâm Xuân cùng rời khỏi phòng.
Bảo là đi tìm chữ ký, nhưng thực chất cũng chẳng biết đường đâu mà tìm.
“Nói thật chứ tao cứ có cảm giác chữ ký nó giấu ở quá khứ hay là tương lai gì đó, méo có quan hệ gì với hiện tại.” Vệ Đông gãi đầu, “Kêu đi tìm nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.”
Chu Hạo Văn tỏ vẻ lạnh nhạt: “Nếu không xác định được thời gian, vậy xác định địa điểm và nhân vật trước.”
“Về địa điểm, ngoại trừ phòng chúng ta ở ra, hiện tại có mấy nơi nom có vẻ trọng yếu như sau: sân quảng trường lầu hai nơi Hà Ngọc bị sát hại; cửa sổ dùng để treo quan tài ở tầng cao nhất; lối ra vào của Đăng Lữ này.”
“Về nhân vật, tạm thời chỉ có thể dựa theo thân phận của chúng ta để suy đoán: những người từng giao dịch buôn bán với chúng ta, những người có sử dụng hoặc mua bán các thương phẩm có liên quan đến máy ảnh, cùng với nhân vật có uy quyền nhất thế giới này: Vu đại nhân.”
Nhắc đến Vu đại nhân, mọi người bất giác quay sang nhìn Phương Phỉ.
“Tôi cũng đang có ý tưởng này,” Phương Phỉ dừng bước lại, đứng ở cạnh tay vịn cầu thang, mái tóc đuôi ngựa nhỏng cao cùng dáng người thẳng tắp dưới ánh nến soi chiếu như toát lên vẻ độc lập xuất trần: “Mới đầu tôi còn tính đeo cái mặt nạ kia vào thử xem sao.”
“Tuyệt đối không được!” Vệ Đông thốt lên, “Ai biết cái mặt nạ kia rốt cuộc có tác dụng gì, lỡ như đeo lên rồi không tháo xuống được thì sao…”
Phương Phỉ khẽ cười: “Cái đấy thì chẳng sợ lắm, tôi chỉ lo mình đeo mặt nạ vào liền biến thành ‘Vu’, quên mất đi bản ngã chính mình.”
“Nghe cô nói vậy càng thấy đáng sợ hơn.” La Bộ cũng phụ họa.
“Mới nãy lời của Hạo Văn nhắc nhở tôi,” Phương Phỉ nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ tôi nên lợi dụng thân phận của mình thử đi quen biết các vị Vu khác, nói không chừng có thám thính được một ít tin tức hữu dụng.”
Đây quả thực là một ý tưởng rất tuyệt, nhưng Vệ Đông vẫn thấy lo: “Một mình cô đi thôi hả? Hay bảo Kha Nhi đi cùng cô nha?”
Phương Phỉ: “Trong đám chúng ta, chỉ có mình tôi thân phận là Vu, tôi đi một mình chắc sẽ thích hợp hơn, cơ mà tôi vẫn chưa nghĩ ra cái cớ thích hợp nào để viếng thăm họ.”
Kha Tầm chợt lóe ý tưởng: “Đúng rồi Phương Phỉ, cô có thể ghé thăm Vu đại nhân của Huỳnh Thạch Lữ để cảm ơn một tiếng, dù sao người ta đã cho chúng ta mượn một viên huỳnh thạch quý báu như thế mà.”
Phương Phỉ gật đầu: “Cũng là một ý kiến hay, để tôi trở về chuẩn bị một chút, trong đám hàng hóa của chúng ta có một ít hương liệu khá quý hiếm, mang đi làm quà tặng đáp lễ cũng được.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy cách làm này rất hợp lý, thế là Phương Phỉ quay trở về phòng chuẩn bị lễ vật, những người còn lại tiếp tục đi xuống lầu.
“Ể? Thiệu ca đâu rồi?” La Bộ lúc này phát hiện thiếu mất một người.
“Ở lại cùng nhóm đại lão nghiên cứu quá khứ – hiện tại – tương lai rồi,” Vệ Đông nói, “Bọn họ nghiên cứu thời gian, chúng ta đi nghiên cứu địa lý, trước tiên đi đâu giờ?”
“Mua đồ ăn trước đi.” Đề nghị của La Bộ lập tức được Tâm Xuân gật đầu ủng hộ.
“…Cái đồ quỷ ham ăn, chẳng phải mới nãy vừa ăn sáng sao?”
“Bánh khô khó ăn muốn chết á… Chúng ta lại ăn cổ lâu tử đi ha?” La Bộ lại đề nghị, Tâm Xuân lại gật đầu.
“…” Kha Tầm ngó xuống phía dưới nhìn, “Chúng ta đi sân quảng trường lầu hai xem trước, tìm thử địa điểm Hà Ngọc bị mưu hại như trong ảnh, nói không chừng có thể lần ra được chút đầu mối gì đó. Nếu như không có lại đi chỗ khác vậy.”
“Okela, cổ lâu tử bán ở lầu hai.” La Bộ bất chấp cái nhìn của mọi người, trong bụng ục ục nổ tung hai tiếng, “Thiệt chứ, đúng là đói khát sẽ làm con người ta đầu óc minh mẫn. Tui đột nhiên chợt nghĩ đến vấn đề mà Hạo Văn Nhi ca nhắc tới lúc nãy, về nhân vật ấy, rất là đáng để nghiên cứu nha. chúng ta nên thử lợi dụng mối quan hệ của mình trong Đăng Lữ để dò tìm manh mối.”
“Chú mày ở nơi này có quan hệ với ai?” Vệ Đông dám cá là cái tên này đã đói tới mụ đầu rồi, “Làm ơn đừng bảo là công ty nhà chú mở chi nhánh ở đây nha.”
Hai mắt La Bộ như sáng lên, giống hệt ánh mắt của Tâm Xuân, “Thì cái ông chú béo phệ tối qua đó, lúc ấy ổng cứ hỏi suốt về Tâm Xuân còn gì, tối qua chúng ta còn tính mượn kính lúp của bọn họ đó!”
“Chú béo ‘cắc cớ’ đấy hả?” Kha Tầm hỏi.
“Chính hắn, thì tui ở đây cũng chỉ có mỗi ‘mối quan hệ’ này thôi.” Nụ cười trên mặt La Bộ bỗng tràn ngập sức sống, “Cơ mà chắc tui không mang Tâm Xuân theo đâu, tui sợ ông béo kia lại có ý đồ với Tâm Xuân, để mình tui đi được rồi.”
“Mình chú á? Được không đó?” Vệ Đông vẻ mặt lo lắng.
“Trai thẳng nghe thấy hai chữ đó méo có vui đâu nha.” La Bộ vẻ mặt nghiêm túc.
Kha Tầm và Chu Hạo Văn: Cong nghe cũng vui méo đâu…
La Bộ: “Phương Phỉ là con gái mà còn dám một thân một mình đi gặp Vu, tui là đàn ông con trai hông lẽ một gã béo phàm nhân cũng không xử được?”
Chu Hạo Văn: “Để La Bộ đi xem, có lẽ cậu ấy giỏi mấy việc móc nối này cũng nên.”
Kha Tầm: “Ông chú béo kia hình như ở cạnh phòng chúng ta ấy, nếu thật có việc gì xảy ra cứ hú lên gọi phe mình qua, cơ mà đang ban ngày chắc không sao đâu. Củ Cải, nhớ để ý ăn nói cẩn thận, tuyệt đối đừng nói mấy lời phạm kỵ nhớ chưa.”
“Cứ yên tâm, cái nào không nên nói tui tuyệt đối sẽ không nói đâu.” La Bộ được giao trọng trách cảm thấy vui sướng vô cùng, vẻ mặt bịn rịn chia tay Tâm Xuân một lát rồi mới xuất phát.
***
Hương dây đang đốt trong phòng vẫn là đoạn hương mà Mục Dịch Nhiên đã đốt trước khi đi ngủ, nếu dựa vào thời gian đốt hết hương dây mà tính thì tổng thời gian sẽ là 20 tiếng, một đoạn đốt cháy tối qua là 8 tiếng, sau khi ‘”rời sáng” lại trôi qua thêm 2 tiếng rưỡi.
Dựa theo quy luật ngày hôm qua, thời gian của ban ngày ở nơi đây chỉ kéo dài 4 tiếng, hiện tại cách thời điểm dập đèn còn 1 tiếng rưỡi nữa.
Nhất định phải tập trung trở về phòng ở trước khi dập đèn, cho nên mỗi người đều phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mỗi người đều có thời gian 1 tiếng rưỡi, hai người cộng với nhau sẽ là 3 tiếng, bốn người sẽ có tổng là 6 tiếng, mà mười hai người cộng lại với nhau, sẽ có ước chừng 18 tiếng.
Đây là cách tính trong lòng La Bộ, người đông sức mạnh chính là như vậy đó mà.
Trong một tiếng rưỡi này, Mục đại lão cùng nhóm mấy vị nhiếp ảnh cùng nhau đi các địa điểm quan trong chụp ảnh, thăm dò bí mật về thời gian của thế giới này; Phương Phỉ dùng thân phận Vu đi gặp một vị Vu khác; Tần Tứ tập trung tinh thần xem quyển sách thuốc kia; còn đám người Kha Tầm thì lại đi càn quét cả tòa nhà này để “tìm bừa” ra chữ ký…
Mà hiện tại, nhiệm vụ của La Bộ chính là… đi gõ cửa phòng kế bên.
Đây là một tiếng rưỡi thuộc về La Bộ.
***
—— “Cốc cốc cốc”
Cửa được mở ra rất nhanh, người mở cửa chính là cái ông chú béo ục ịch với mái đầu hói quá nửa cùng gương mặt luôn cười, lúc này gã cũng đang cười, âm thanh phát ra tựa như một con chim cốc đang cố nuốt trọng con cá lớn.
“Hôm nay không mang chó theo à?” Ông chú béo mở rộng cửa mời La Bộ đi vào.
“Ra ngoài cùng người khác rồi.” La Bộ bắt mình phải bình tĩnh, nặn ra nụ cười trên mặt.
Căn phòng này kết cấu bên trong cũng không khác gì mấy so với phòng bọn họ, chỉ là hơi nhỏ hơn một chút. Trong phòng đang có vài người, có ở trên giường nghỉ ngơi, lại có người như đang kiểm tra sổ sách.
Đối với việc La Bộ đến, đám người kia không quan tâm đến mấy, có người nhìn có người không, hoặc có người khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Đều là Quang Minh Lữ hết,” Chú béo giới thiệu La Bộ cho đồng bạn của mình, “Hôm qua gặp chó là của cậu ta.”
Những lời này mới chính thức làm cho đám đồng bọn của hắn ngẩng đầu lên nhìn La Bộ, một người đang nằm trên người lập tức ngồi dậy hỏi: “Bên cậu là bán chó à?”
La Bộ cười nói: “Chúng tôi bán hương liệu, chó là của đoàn.”
Người nọ quay qua nói chuyện với chú béo: “Linh khuyển à?”
“Đúng thế, là linh khuyển, rất hiếm thấy.” Ông chú béo toe toét nở nụ cười không giấu được.
“Được rồi, hai người nói chuyện đi,” Mấy người đang trên giường nghỉ ngơi bỗng nhiêu đều rời giường, đến cả người đang ngồi tính sổ sách cũng ngừng tay, “Nói đi nói đi, chúng tôi đi mua một ít rượu với lương khô.”
Chẳng mấy chốc, đám bọn họ đều đi hết, chỉ còn lại mỗi chú béo cùng La Bộ.
Chắc là ông chú béo muốn nở nụ cười để mình trông có vẻ chân thành một chút, cơ mà càng cười càng thấy dê xồm.
La Bộ vô thức tránh xa hắn ra: “Tôi họ La, ngài xưng hô như thế nào?”
“Cứ kêu tôi là lão Lý là được. Chúng tôi bán cá khô thịt khô, lát nữa đưa cậu ít cá khô mang trở về nếm thử, là mùi của quê nhà Quang Minh Lữ chúng ta, ở mấy nơi khác khó mà nếm được lắm.” Chú béo nhiệt tình nói.
“Ngài khách sáo quá, kỳ thật tôi tới đây là tính mượn kính lúp, chẳng hay nơi này của ngài có hay không?” La Bộ nêu ra lý do mà mình nghĩ sẵn từ trước.
Chú béo vẻ mặt có hơi khó xử đưa tay vê vê cái cằm nọng của hắn: “Chúng tôi không xài tới thứ đó, mà cái đội buôn mấy thứ kính này thì lại rời đi rồi, nếu không tìm bọn họ mua cũng được.”
“Đi rồi?” La Bộ trong lòng có hơi khẩn trương, không biết trao đổi như thế này có bị xem như phạm kị hay không, “Đi đâu? Chúng tôi có thể đuổi theo kịp không?” —— Thật ra là muốn hỏi “bọn họ đi lúc nào”, nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ cách hỏi lắt léo thôi.
“Đi xa lắm, linh khuyển cũng đuổi theo không kịp.” Chú béo đáp, “Mấy cậu đi tiệm đồ chơi thử vận may xem, có thể ở đó còn bán đấy.”
La Bộ nghĩ một lát, nói: “Thực ra con chó của tôi là nuôi cho vui thôi, cũng không phát hiện nó là linh khuyển.”
Chú béo nhìn La Bộ một lát, bỗng nhiên dùng âm thanh thấp tè bật cười: “Cậu em cậu lừa tôi đấy à, không có linh khuyển các cậu làm sao tới được đây?”
La Bộ hỏi lại: “Bên ông cũng không thấy mang theo chó, vậy làm sao đoàn của ông tới được đây?”
Ông chú béo trợn to hai đôi mắt ti hí như hạt đậu của mình ngắm nghía La Bộ, thấy đối phương giống như không phải nối dối mình: “Hóa ra mấy cậu cũng thuê xe đến à, có sẵn con chó xịn như vậy mà không xài đúng là lãng phí, nói không chừng có thể chạy đến Hàn Dạ Lữ!”
“Bên đó có thứ tốt gì sao?” La Bộ cố gắng bày ra vẻ mặt nhà quê không biết gì.
“Có hàng tốt chứ gì, lát nữa đưa cậu một ít mang về.” Chú béo tỏ ra hết sức hào phóng, “Phải rồi, hình như nghe bảo bên cậu xảy ra chuyện, chó không sao chứ?”
La Bộ xoay tròn tròng mắt: “Sau khi dập đèn xảy ra chuyện, có một người chị đã rời đi.”
“Ồ.” Ông chú béo tròn đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn “Nghĩ thoáng tí, cũng là việc tốt mà.”
“Hở?”
Thanh âm của chú béo bỗng nhiên nhỏ xuống “Dù sao cũng thành viên mãn rồi, là việc đáng mừng.”
“Tôi không hiểu.” La Bộ nói thẳng.
“Nghe nói, trước khi chết có thể nhìn thấy một bản thân khác của mình.” Giọng của chú béo như có chút bay bổng, “Hồi bé tôi từng nghe Vu già của Quang Minh Lữ nói như thế.”
“Vậy… Một bản thân khác của mình cũng đã chết phải không, nếu không làm sao có thể nhìn thấy?”
“Phải đó, thì viên mãn còn gì!” Chú béo xòe tay nhún vai, “Thôi thôi, đừng nói mấy việc này, chúng ta kết bạn cùng đi đi, xe chúng tôi thuê, nhờ linh khuyển của cậu mang theo chúng tôi một đoạn đường! Đi Hàn Dạ Lữ!”
“Việc này… việc này tôi không tự quyết định được.” La Bộ do dự nói, mà đúng là hắn cũng không tự quyết định được việc này.
“Để tôi cho cậu xem cái này, hàng xịn bên Hàng Dạ Lữ đó!” Chú béo nói xong liền đi ra sau bình phong đặt trong phòng, “Mời mấy cậu ăn thử xem thế nào!”
“Thời gian có hạn, từ lúc “trời sáng” đến giờ đã hơn hai tiếng trôi qua, chúng ta hiện tại tốt nhất là nên phân công nhau làm việc, một nhóm người dùng máy ảnh tìm kiếm manh mối, một nhóm khác tiếp tục tìm chữ ký.” Kha Tầm thoáng nhìn qua hương dây đốt ở góc tường, từ lúc đốt đèn đến bây giờ đã hai tiếng trôi qua.
Mạch Bồng ôm máy ảnh của mình: “Tôi đang nghĩ, nếu có thể được Mục tiên sinh ở bên cạnh chỉ điểm lúc tìm địa điểm chụp ảnh thì hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.”
Tào Hữu Ninh cũng nói: “Tìm chữ ký trong nguyên cái tòa lầu to đùng này quả thật không khác gì mò kim đáy bể, tôi cũng không có bản lĩnh gì khác nên… tôi cũng đi chụp ảnh tìm manh mối vậy.”
Mục Dịch Nhiên suy nghĩ: “Cũng được, nhóm các cậu am hiểu việc chụp ảnh, lát nữa cùng nhau bàn bạc phân phối việc sử dụng cuộn phim, hiện tại phim cũng xem như tài nguyên quý giá, chúng ta nên sử dụng sao cho hợp lý.”
Mấy người mới nghe vậy đều gật đầu, tự giữ lấy máy ảnh của mình.
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, nói: “Vậy đi, trễ nhất là hai tiếng sau mọi người đều phải trở về phòng tập hợp, nhóm chúng tôi sẽ tiện đường mua cơm trưa về, chúng ta tranh thủ ăn trưa trước khi dập đèn.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Nhóm bên em e là rất khó xác định phạm vi tìm chữ ký, chi bằng tìm cách hỏi thăm tình huống xung quanh trước xem sao.”
“Oke.”
Đỗ Linh Vũ nhìn Kha Tầm, vẻ mặt ngập ngừng.
Kha Tầm nói: “Tiểu Đỗ, lát nữa nhớ tranh thủ kể lại ảo giác mà cô đã nhìn thấy cho Dịch Nhiên ha.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Đỗ Linh Vũ gật đầu.
Kha Tầm lại nói: “Tần ca, anh ở lại nghiên cứu quyển sách thuốc kia tiếp đi, biết đâu chừng lại tìm được thứ gì đó giúp ích cho chúng ta.”
Tần Tứ cũng không cảm thấy có gì dị nghị, gật đầu đồng ý, sau đó đi đến chỗ để máy chiếu gỡ kính lúp ra, chuẩn bị lát nữa dùng thứ này để đọc sách.
Kha Tầm nhìn sang những người khác: “Chúng ta không nên chậm trễ nữa, hiện tại đi tìm chữ ký thôi.”
Thế là, Kha Tầm, Vệ Đông, Chu Hạo Văn, Phương Phỉ, La Bộ và Tâm Xuân cùng rời khỏi phòng.
Bảo là đi tìm chữ ký, nhưng thực chất cũng chẳng biết đường đâu mà tìm.
“Nói thật chứ tao cứ có cảm giác chữ ký nó giấu ở quá khứ hay là tương lai gì đó, méo có quan hệ gì với hiện tại.” Vệ Đông gãi đầu, “Kêu đi tìm nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.”
Chu Hạo Văn tỏ vẻ lạnh nhạt: “Nếu không xác định được thời gian, vậy xác định địa điểm và nhân vật trước.”
“Về địa điểm, ngoại trừ phòng chúng ta ở ra, hiện tại có mấy nơi nom có vẻ trọng yếu như sau: sân quảng trường lầu hai nơi Hà Ngọc bị sát hại; cửa sổ dùng để treo quan tài ở tầng cao nhất; lối ra vào của Đăng Lữ này.”
“Về nhân vật, tạm thời chỉ có thể dựa theo thân phận của chúng ta để suy đoán: những người từng giao dịch buôn bán với chúng ta, những người có sử dụng hoặc mua bán các thương phẩm có liên quan đến máy ảnh, cùng với nhân vật có uy quyền nhất thế giới này: Vu đại nhân.”
Nhắc đến Vu đại nhân, mọi người bất giác quay sang nhìn Phương Phỉ.
“Tôi cũng đang có ý tưởng này,” Phương Phỉ dừng bước lại, đứng ở cạnh tay vịn cầu thang, mái tóc đuôi ngựa nhỏng cao cùng dáng người thẳng tắp dưới ánh nến soi chiếu như toát lên vẻ độc lập xuất trần: “Mới đầu tôi còn tính đeo cái mặt nạ kia vào thử xem sao.”
“Tuyệt đối không được!” Vệ Đông thốt lên, “Ai biết cái mặt nạ kia rốt cuộc có tác dụng gì, lỡ như đeo lên rồi không tháo xuống được thì sao…”
Phương Phỉ khẽ cười: “Cái đấy thì chẳng sợ lắm, tôi chỉ lo mình đeo mặt nạ vào liền biến thành ‘Vu’, quên mất đi bản ngã chính mình.”
“Nghe cô nói vậy càng thấy đáng sợ hơn.” La Bộ cũng phụ họa.
“Mới nãy lời của Hạo Văn nhắc nhở tôi,” Phương Phỉ nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ tôi nên lợi dụng thân phận của mình thử đi quen biết các vị Vu khác, nói không chừng có thám thính được một ít tin tức hữu dụng.”
Đây quả thực là một ý tưởng rất tuyệt, nhưng Vệ Đông vẫn thấy lo: “Một mình cô đi thôi hả? Hay bảo Kha Nhi đi cùng cô nha?”
Phương Phỉ: “Trong đám chúng ta, chỉ có mình tôi thân phận là Vu, tôi đi một mình chắc sẽ thích hợp hơn, cơ mà tôi vẫn chưa nghĩ ra cái cớ thích hợp nào để viếng thăm họ.”
Kha Tầm chợt lóe ý tưởng: “Đúng rồi Phương Phỉ, cô có thể ghé thăm Vu đại nhân của Huỳnh Thạch Lữ để cảm ơn một tiếng, dù sao người ta đã cho chúng ta mượn một viên huỳnh thạch quý báu như thế mà.”
Phương Phỉ gật đầu: “Cũng là một ý kiến hay, để tôi trở về chuẩn bị một chút, trong đám hàng hóa của chúng ta có một ít hương liệu khá quý hiếm, mang đi làm quà tặng đáp lễ cũng được.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy cách làm này rất hợp lý, thế là Phương Phỉ quay trở về phòng chuẩn bị lễ vật, những người còn lại tiếp tục đi xuống lầu.
“Ể? Thiệu ca đâu rồi?” La Bộ lúc này phát hiện thiếu mất một người.
“Ở lại cùng nhóm đại lão nghiên cứu quá khứ – hiện tại – tương lai rồi,” Vệ Đông nói, “Bọn họ nghiên cứu thời gian, chúng ta đi nghiên cứu địa lý, trước tiên đi đâu giờ?”
“Mua đồ ăn trước đi.” Đề nghị của La Bộ lập tức được Tâm Xuân gật đầu ủng hộ.
“…Cái đồ quỷ ham ăn, chẳng phải mới nãy vừa ăn sáng sao?”
“Bánh khô khó ăn muốn chết á… Chúng ta lại ăn cổ lâu tử đi ha?” La Bộ lại đề nghị, Tâm Xuân lại gật đầu.
“…” Kha Tầm ngó xuống phía dưới nhìn, “Chúng ta đi sân quảng trường lầu hai xem trước, tìm thử địa điểm Hà Ngọc bị mưu hại như trong ảnh, nói không chừng có thể lần ra được chút đầu mối gì đó. Nếu như không có lại đi chỗ khác vậy.”
“Okela, cổ lâu tử bán ở lầu hai.” La Bộ bất chấp cái nhìn của mọi người, trong bụng ục ục nổ tung hai tiếng, “Thiệt chứ, đúng là đói khát sẽ làm con người ta đầu óc minh mẫn. Tui đột nhiên chợt nghĩ đến vấn đề mà Hạo Văn Nhi ca nhắc tới lúc nãy, về nhân vật ấy, rất là đáng để nghiên cứu nha. chúng ta nên thử lợi dụng mối quan hệ của mình trong Đăng Lữ để dò tìm manh mối.”
“Chú mày ở nơi này có quan hệ với ai?” Vệ Đông dám cá là cái tên này đã đói tới mụ đầu rồi, “Làm ơn đừng bảo là công ty nhà chú mở chi nhánh ở đây nha.”
Hai mắt La Bộ như sáng lên, giống hệt ánh mắt của Tâm Xuân, “Thì cái ông chú béo phệ tối qua đó, lúc ấy ổng cứ hỏi suốt về Tâm Xuân còn gì, tối qua chúng ta còn tính mượn kính lúp của bọn họ đó!”
“Chú béo ‘cắc cớ’ đấy hả?” Kha Tầm hỏi.
“Chính hắn, thì tui ở đây cũng chỉ có mỗi ‘mối quan hệ’ này thôi.” Nụ cười trên mặt La Bộ bỗng tràn ngập sức sống, “Cơ mà chắc tui không mang Tâm Xuân theo đâu, tui sợ ông béo kia lại có ý đồ với Tâm Xuân, để mình tui đi được rồi.”
“Mình chú á? Được không đó?” Vệ Đông vẻ mặt lo lắng.
“Trai thẳng nghe thấy hai chữ đó méo có vui đâu nha.” La Bộ vẻ mặt nghiêm túc.
Kha Tầm và Chu Hạo Văn: Cong nghe cũng vui méo đâu…
La Bộ: “Phương Phỉ là con gái mà còn dám một thân một mình đi gặp Vu, tui là đàn ông con trai hông lẽ một gã béo phàm nhân cũng không xử được?”
Chu Hạo Văn: “Để La Bộ đi xem, có lẽ cậu ấy giỏi mấy việc móc nối này cũng nên.”
Kha Tầm: “Ông chú béo kia hình như ở cạnh phòng chúng ta ấy, nếu thật có việc gì xảy ra cứ hú lên gọi phe mình qua, cơ mà đang ban ngày chắc không sao đâu. Củ Cải, nhớ để ý ăn nói cẩn thận, tuyệt đối đừng nói mấy lời phạm kỵ nhớ chưa.”
“Cứ yên tâm, cái nào không nên nói tui tuyệt đối sẽ không nói đâu.” La Bộ được giao trọng trách cảm thấy vui sướng vô cùng, vẻ mặt bịn rịn chia tay Tâm Xuân một lát rồi mới xuất phát.
***
Hương dây đang đốt trong phòng vẫn là đoạn hương mà Mục Dịch Nhiên đã đốt trước khi đi ngủ, nếu dựa vào thời gian đốt hết hương dây mà tính thì tổng thời gian sẽ là 20 tiếng, một đoạn đốt cháy tối qua là 8 tiếng, sau khi ‘”rời sáng” lại trôi qua thêm 2 tiếng rưỡi.
Dựa theo quy luật ngày hôm qua, thời gian của ban ngày ở nơi đây chỉ kéo dài 4 tiếng, hiện tại cách thời điểm dập đèn còn 1 tiếng rưỡi nữa.
Nhất định phải tập trung trở về phòng ở trước khi dập đèn, cho nên mỗi người đều phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mỗi người đều có thời gian 1 tiếng rưỡi, hai người cộng với nhau sẽ là 3 tiếng, bốn người sẽ có tổng là 6 tiếng, mà mười hai người cộng lại với nhau, sẽ có ước chừng 18 tiếng.
Đây là cách tính trong lòng La Bộ, người đông sức mạnh chính là như vậy đó mà.
Trong một tiếng rưỡi này, Mục đại lão cùng nhóm mấy vị nhiếp ảnh cùng nhau đi các địa điểm quan trong chụp ảnh, thăm dò bí mật về thời gian của thế giới này; Phương Phỉ dùng thân phận Vu đi gặp một vị Vu khác; Tần Tứ tập trung tinh thần xem quyển sách thuốc kia; còn đám người Kha Tầm thì lại đi càn quét cả tòa nhà này để “tìm bừa” ra chữ ký…
Mà hiện tại, nhiệm vụ của La Bộ chính là… đi gõ cửa phòng kế bên.
Đây là một tiếng rưỡi thuộc về La Bộ.
***
—— “Cốc cốc cốc”
Cửa được mở ra rất nhanh, người mở cửa chính là cái ông chú béo ục ịch với mái đầu hói quá nửa cùng gương mặt luôn cười, lúc này gã cũng đang cười, âm thanh phát ra tựa như một con chim cốc đang cố nuốt trọng con cá lớn.
“Hôm nay không mang chó theo à?” Ông chú béo mở rộng cửa mời La Bộ đi vào.
“Ra ngoài cùng người khác rồi.” La Bộ bắt mình phải bình tĩnh, nặn ra nụ cười trên mặt.
Căn phòng này kết cấu bên trong cũng không khác gì mấy so với phòng bọn họ, chỉ là hơi nhỏ hơn một chút. Trong phòng đang có vài người, có ở trên giường nghỉ ngơi, lại có người như đang kiểm tra sổ sách.
Đối với việc La Bộ đến, đám người kia không quan tâm đến mấy, có người nhìn có người không, hoặc có người khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Đều là Quang Minh Lữ hết,” Chú béo giới thiệu La Bộ cho đồng bạn của mình, “Hôm qua gặp chó là của cậu ta.”
Những lời này mới chính thức làm cho đám đồng bọn của hắn ngẩng đầu lên nhìn La Bộ, một người đang nằm trên người lập tức ngồi dậy hỏi: “Bên cậu là bán chó à?”
La Bộ cười nói: “Chúng tôi bán hương liệu, chó là của đoàn.”
Người nọ quay qua nói chuyện với chú béo: “Linh khuyển à?”
“Đúng thế, là linh khuyển, rất hiếm thấy.” Ông chú béo toe toét nở nụ cười không giấu được.
“Được rồi, hai người nói chuyện đi,” Mấy người đang trên giường nghỉ ngơi bỗng nhiêu đều rời giường, đến cả người đang ngồi tính sổ sách cũng ngừng tay, “Nói đi nói đi, chúng tôi đi mua một ít rượu với lương khô.”
Chẳng mấy chốc, đám bọn họ đều đi hết, chỉ còn lại mỗi chú béo cùng La Bộ.
Chắc là ông chú béo muốn nở nụ cười để mình trông có vẻ chân thành một chút, cơ mà càng cười càng thấy dê xồm.
La Bộ vô thức tránh xa hắn ra: “Tôi họ La, ngài xưng hô như thế nào?”
“Cứ kêu tôi là lão Lý là được. Chúng tôi bán cá khô thịt khô, lát nữa đưa cậu ít cá khô mang trở về nếm thử, là mùi của quê nhà Quang Minh Lữ chúng ta, ở mấy nơi khác khó mà nếm được lắm.” Chú béo nhiệt tình nói.
“Ngài khách sáo quá, kỳ thật tôi tới đây là tính mượn kính lúp, chẳng hay nơi này của ngài có hay không?” La Bộ nêu ra lý do mà mình nghĩ sẵn từ trước.
Chú béo vẻ mặt có hơi khó xử đưa tay vê vê cái cằm nọng của hắn: “Chúng tôi không xài tới thứ đó, mà cái đội buôn mấy thứ kính này thì lại rời đi rồi, nếu không tìm bọn họ mua cũng được.”
“Đi rồi?” La Bộ trong lòng có hơi khẩn trương, không biết trao đổi như thế này có bị xem như phạm kị hay không, “Đi đâu? Chúng tôi có thể đuổi theo kịp không?” —— Thật ra là muốn hỏi “bọn họ đi lúc nào”, nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ cách hỏi lắt léo thôi.
“Đi xa lắm, linh khuyển cũng đuổi theo không kịp.” Chú béo đáp, “Mấy cậu đi tiệm đồ chơi thử vận may xem, có thể ở đó còn bán đấy.”
La Bộ nghĩ một lát, nói: “Thực ra con chó của tôi là nuôi cho vui thôi, cũng không phát hiện nó là linh khuyển.”
Chú béo nhìn La Bộ một lát, bỗng nhiên dùng âm thanh thấp tè bật cười: “Cậu em cậu lừa tôi đấy à, không có linh khuyển các cậu làm sao tới được đây?”
La Bộ hỏi lại: “Bên ông cũng không thấy mang theo chó, vậy làm sao đoàn của ông tới được đây?”
Ông chú béo trợn to hai đôi mắt ti hí như hạt đậu của mình ngắm nghía La Bộ, thấy đối phương giống như không phải nối dối mình: “Hóa ra mấy cậu cũng thuê xe đến à, có sẵn con chó xịn như vậy mà không xài đúng là lãng phí, nói không chừng có thể chạy đến Hàn Dạ Lữ!”
“Bên đó có thứ tốt gì sao?” La Bộ cố gắng bày ra vẻ mặt nhà quê không biết gì.
“Có hàng tốt chứ gì, lát nữa đưa cậu một ít mang về.” Chú béo tỏ ra hết sức hào phóng, “Phải rồi, hình như nghe bảo bên cậu xảy ra chuyện, chó không sao chứ?”
La Bộ xoay tròn tròng mắt: “Sau khi dập đèn xảy ra chuyện, có một người chị đã rời đi.”
“Ồ.” Ông chú béo tròn đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn “Nghĩ thoáng tí, cũng là việc tốt mà.”
“Hở?”
Thanh âm của chú béo bỗng nhiên nhỏ xuống “Dù sao cũng thành viên mãn rồi, là việc đáng mừng.”
“Tôi không hiểu.” La Bộ nói thẳng.
“Nghe nói, trước khi chết có thể nhìn thấy một bản thân khác của mình.” Giọng của chú béo như có chút bay bổng, “Hồi bé tôi từng nghe Vu già của Quang Minh Lữ nói như thế.”
“Vậy… Một bản thân khác của mình cũng đã chết phải không, nếu không làm sao có thể nhìn thấy?”
“Phải đó, thì viên mãn còn gì!” Chú béo xòe tay nhún vai, “Thôi thôi, đừng nói mấy việc này, chúng ta kết bạn cùng đi đi, xe chúng tôi thuê, nhờ linh khuyển của cậu mang theo chúng tôi một đoạn đường! Đi Hàn Dạ Lữ!”
“Việc này… việc này tôi không tự quyết định được.” La Bộ do dự nói, mà đúng là hắn cũng không tự quyết định được việc này.
“Để tôi cho cậu xem cái này, hàng xịn bên Hàng Dạ Lữ đó!” Chú béo nói xong liền đi ra sau bình phong đặt trong phòng, “Mời mấy cậu ăn thử xem thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.