Chương 118: Nhân học (17) : Kẻ dị đoan không sợ hãi
Tinh Nguyệt
16/09/2020
“Theo mày thì, nếu chúng ta phá hư mấy cái máy này liệu có sao không?” Vệ Đông hỏi.
“Tao đoán chắc là sẽ bị phản phệ.” Kha Tầm hỏi.
“Vậy vẽ bậy lên ảnh chụp có bị xem như hành vi phá hoại không?” Vệ Đông lo lắng chỉ chỉ xấp ảnh chụp bị Kha Tầm sửa đổi đến biến dạng.
“Chắc là không” Kha Tầm nói “Tao có thay đổi trạng thái hay tính chất của nó đâu, cùng lắm chỉ phủ một lớp màu lên bề mặt thôi, lau cái là ra, xem nè.”
“Thôi vậy,” Vệ Đông thở dài “Tao chỉ thấy lo cho mày thôi, mấy phòng thí nghiệm khác đều có cách đối phó, chỉ có phòng này là…”
“Tao nói mày nghe, Đông Tử, giả sử như tao cũng biến thành người thực vật, mày tuyệt đối đừng do dự gì hết cứ giết chết tao đi, tuyệt đối đừng để cho tao sống trong khổ sở.” Kha Tầm nói
Vệ Đông nghe mà trong lòng nói đau, gật bừa mấy cái.
Kha Tầm cũng không muốn nhìn thấy Vệ Đông vì mình mà khổ sở, đứng dậy bước qua bên kia bỏ ảnh trở về chỗ cũ, sau đó tới cạnh Mục Dịch Nhiên, nhìn hắn kiểm tra mấy tài liệu trong tay.
Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu một cái “Nhìn cậu như vừa phát hiện được gì?”
Kha Tầm nói lại phân tích mới nãy của mình, sau đó hỏi “Theo anh thì mấy tấm ảnh được chụp lại này dùng để làm gì?”
Mục Dịch Nhiên đặt tài liệu trong tay xuống, hơi cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói “Nếu không phỏng đoán nội dung thực nghiệm, chỉ nói riêng về ảnh chụp mà thôi thì, khi cậu nhìn thấy những ảnh chụp đó, sẽ có cảm giác thế nào?”
Kha Tầm nghiêng đầu nhìn hắn “Anh thật sự muốn nghe?”
Mục Dịch Nhiên không đáp, cũng không nhìn cậu, chỉ hơi rũ mắt.
“Tôi không nói anh cũng thừa biết mà,” Kha Tầm nói “Nhưng vấn đề là phản ứng của tôi như thế, nhưng người khác lại không phải, ý tôi là những người mà tính hướng bình thường ấy, ờm… cũng có thể là bao gồm fangirl nữa cũng nên.”
Mục Dịch Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn cậu “Buổi tối đầu tiên, Thái Hiểu Yến là “người bình thường” cho nên không bị bất cứ thương tổn nào, đêm thứ hai, Tần Tứ cũng “bình thường” nên hoàn toàn không bị thương tổn, còn Trương Hàm Duệ là fangirl lại trở thành vật thí nghiệm.”
Kha Tầm ánh mắt lóe lên “Ý của anh là, thực nghiệm của phòng thí nghiệm là nhắm vào những người đồng tính luyến ái và fangirl?”
“Hoặc có thể xem “fangirl” như một quần thể tán đồng cũng ủng hộ đồng tính luyến ái,” Mục Dịch Nhiên bổ sung “Sau đó tiến thêm một bước khái quát, thực nghiệm của phòng thí nghiệm này chính là nhắm vào những quần thể có khuynh hướng “dị đoan” về mặt xu hướng tính dục, “dị đoan” ở đây là từ định nghĩa của thời đại trong bối cảnh lúc ấy.”
“Vậy nếu lỡ như những người vào tranh toàn bộ đều là người có tính hướng bình thường thì sao? Phòng thí nghiệm này chẳng khác gì vô dụng rồi?” Kha Tầm nói.
“Thực tế thì hiện tại phòng thí nghiệm B chẳng phải cũng đã vô dụng rồi sao?” Mục Dịch Nhiên nói “Như tôi đã nói, ‘tranh’ tuyệt đối sẽ không bao giờ đẩy chúng ta vào con đường cùng, cũng không phải mỗi một “ải khó” đều là chuyên biệt dành riêng cho đám người vào tranh chúng ta, nếu như chúng ta may mắn, có thể “vượt ải” mà không hao tổn bất cứ kẻ nào, nhưng nếu như bất hạnh, có thể ngay ngày đầu tiên cũng không vượt qua được. Còn nhớ lần đầu tiên vào tranh tôi từng nói với cậu chứ? Dù là ‘tranh’ cũng sẽ có bug, điều này chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ ‘tranh’ không phải được tạo ra để dành riêng cho chúng ta, nó đã được đặt sẵn từ trước, sẽ không vì những người vào tranh mà thay đổi thuộc tính của nó,” Kha Tầm đáp “Cho nên mỗi một “ải khó” đối với đám người chúng ta mà nói, là ván cờ sống hay chết toàn dựa vào vận may, đương nhiên hầu hết các “ải khó” đều là ván cửu tử nhất sinh.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu.
Kha Tầm thở dài, thở xong lại cười “Vậy chúng ta chẳng phải vô cùng bất hạnh sao, sao mà cả tôi cùng anh đều bị nhét vào phòng D này, quả thực là đi theo ý nguyện của tranh rồi.”
Sắc mặt của Mục Dịch Nhiên hơi cứng đờ, hắn với tay lấy xấp văn kiện bắt đầu lật nhìn tiếp.
Kha Tầm nhìn hắn, kề sát lại gần nói “Dịch Nhiên, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Mục Dịch Nhiên không thèm ngước mắt nhìn, chỉ thản nhiên nói “Cậu cho rằng tôi nên nói gì với cậu?”
Kha Tầm đột nhiên cầm lấy đèn pin trong tay Mục Dịch Nhiên, cũng tắt ánh đèn đi, chỗ của hai người nháy mắt chìm vào tối tăm mông lung.
Mục Dịch Nhiên cảm giác được vành tai chợt ấm lên, giọng nói đặc trưng của Kha Tâm khẽ khẽ truyền vào tai “Nếu đêm nay chúng ta bị bắt giải phẫu cắt bỏ thùy trán, vậy có lẽ sáng mai, chúng ta sẽ không thể nhận ra nhau được nữa. Dịch Nhiên, tôi cảm thấy na, cuộc đời vốn ngắn ngủi, hơn nữa đối với đám người vào tranh như chúng ta, có hôm nay chẳng thấy ngày mai, càng nên muốn gì thì nói ra, muốn làm liền đi làm, lúc sống thoải mái tùy tâm, tới chừng chết sẽ không thấy hối tiếc. Dịch Nhiên, để lỡ thời điểm lẫn nhau vẫn còn, thật sự sẽ hối hận cả đời đó.”
Mục Dịch Nhiên trầm mặc trong bóng tối, Kha Tầm kiên nhẫn chờ đợi hắn, chẳng biết chờ bao lâu, chờ đến nỗi Kha Tầm bắt đầu thấy đau lòng người nam nhân này, thầm thở dài một hơi, thôi đừng làm khó anh ta nữa… Đang tính mở miệng đánh trống lảng đổi đề tài, chợt nghe thanh trầm tĩnh của Mục Dịch Nhiên ngắn ngủi vang lên “Kha Tầm.”
“Eh?” Kha Tầm đột nhiên cảm thấy khẩn trương, vừa mới liếm liếm vành môi có chút khô khốc của mình, cảm giác tay của Mục Dịch nhiên từ sau lưng vòng tới, sau đó… đặt trên đầu mình.
…Giống như sờ chó vậy, xoa xoa mái tóc rối bời của Kha Tầm, ngữ khí nhẹ nhàng nói một câu “Cậu nói nhiều quá, tranh thủ thời gian đi.”
Kha Tầm “…”
Kha Tầm trả đèn pin lại cho Mục Dịch Nhiên, sau đó đi vòng quanh một vòng, thoáng nhìn Vệ Đông vẻ mặt sầu muộn đứng bên kìa nhìn chằm chằm màn hình di động đã bị đen ngòm của mình “Hết pin rồi… Lần sau vào tranh nhất định phải mang theo cục sạc dự phòng mới được.”
Kha Tầm thò tay vào túi, sờ sờ di động cũng đã cạn pin của mình, sực nhớ ra gì đó, bèn trở lại bên cạnh Mục Dịch Nhiên nói “Có cái này tôi cảm thấy hơi kỳ quái, tối qua tôi dùng cách hô lên để thống nhất động tác buông đầu dây điện của bốn chúng ta, sau đó không lâu bị bọn họ bịt miệng lại, sau đó chúng ta dựa vào chính là đồng hồ bấm giây trên di động, màn hình di động sáng trưng như vậy, đặt ngay trước mắt chúng ta, vậy mà tại sao “bọn họ” lại không tắt nó đi giống như bịt miệng của chúng ta vậy? Cứ thế để mặc di động sáng mãi cho đến khi hết pin tự tắt, lỡ đâu di động của tôi có cắm cục sạc dự phòng, vậy chẳng phải là có thể xài một mạch cho đến sáng sao? Di động rõ ràng là công cụ ăn gian trắng trợn như vậy tại sao lại không bị cấm?”
Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu “Việc này quả thật kỳ quái.”
“Chẳng lẽ “bọn họ” không nhìn thấy ánh sáng?” Kha Tầm nói.
“Có lẽ không phải nguyên nhân này,” Mục Dịch Nhiên ngước cằm chỉ về phía máy chiếu đặt trên bàn làm việc “Nếu không nhìn thấy ánh sáng, sẽ không biết dùng mấy thiết bị này.”
“Hay là bởi vì bối cảnh của bức tranh này là rất xa xưa rồi, khi ấy còn chưa xuất hiện điện thoại di động, cho nên “bọn họ” không biết nó là di động?” Kha Tầm lại nói.
Mục Dịch Nhiên suy ngẫm một chút “Đây có lẽ là một trong số nguyên nhân, cá nhân tôi lại có một phỏng đoán khác.”
Kha Tầm nói “Nói thử xem.”
Mục Dịch Nhiên “Toàn bộ hạng mục nghiên cứu của viện nghiên cứu này đều có liên quan đến con người, dùng một từ không quá thỏa đáng để khái quát nó thì, nó lấy “người” làm gốc. Thứ bọn họ nguyên cứu là thứ nguyên thủy nhất, căn nguyên nhất, tự nhiên nhất của con người, mà không phải sản phẩm công nghiệp hay sản phẩm khoa học kỹ thuật từ con người sáng tạo làm ra. Bởi vậy, liệu chúng ta có thể suy đoán thế này không, “bọn họ” chỉ cảm thấy hứng thú đối với “người”, ngoại trừ các thiết bị máy móc có sẵn trong phòng thí nghiệm thì hoàn toàn không hứng thú với các loại vật chất không phải “người”?”
“Nếu thật là vậy,” Kha Tầm hai mắt sáng lên, Mục Dịch Nhiên đăm đăm không chớp mắt nhìn cậu “Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, Tần bác sĩ, anh lại đây một chút!”
Tần Tứ bước tới “Có phát hiện mới à?”
Kha Tầm khoác lấy bả vai Tần Tứ kéo hắn lại gần, nhỏ giọng nói “Đêm nay anh ở phòng thí nghiệm A hẳn là sẽ bị tạp âm tấn công, mới nãy tôi với Dịch Nhiên vừa phỏng đoán, đám “nhân viên nghiên cứu” kia rất có thể là không quá nhạy cảm với các sản phẩm khoa học kỹ thuật, nên tôi nghĩ ra một biện pháp có thể giúp anh ngăn cách với tạp âm, chỉ là không biết có tác dụng hay không thôi.”
Nói xong moi từ trong túi ra một bộ tai nghe dúi vào tay Tần Tứ “Bộ tai nghe này của tôi hiệu quả cách âm siêu xịn, tới lúc đó anh đeo nó vào, điện thoại của anh có nhạc không?”
Tần Tứ vẻ mặt phục sát đất nhìn cậu “Tiểu Kha, đầu óc cậu đúng là càng ngày càng nhạy bén. Trong di động của tôi đúng là có mấy bài nhạc, đều là nhạc với tiết tấu chậm.”
“Vậy vừa lúc rồi,” Kha Tầm nói “Ngăn cản được tạp âm hay không tôi không dám chắc, cơ mà cho dù ngăn không được, giữa lúc đó có âm nhạc cũng phần nào giảm bớt thanh âm chói tai đơn điệu kia, nếu đám kia quả thật không nhận ra được sản phẩm khoa học kỹ thuật chắc là sẽ không cản anh bật nhạc đâu. Di động anh pin còn nhiều không?”
Tần Tứ lấy ra nhìn một cái “Còn 70%, nếu chỉ nghe nhạc thôi hẳn là không hao pin lắm.”
“Nếu thật sự không được, vậy mượn của Đặng Quang bên kia dùng cũng được.” Kha Tầm nói.
Tần Tứ gật đầu “Để bảo đảm an toàn, tôi đi chuẩn bị sẵn vậy, với cả cô bé Lý kia nữa, chắc cô ấy cũng cần thêm một cái.”
Tần Tứ đi trước chuẩn bị di động, Kha Tầm lại nhìn Mục Dịch Nhiên “Tôi còn một ý tưởng, nếu đám “bọn họ” không biết sản phẩm khoa học kỹ thuật, vậy tối nay chúng ta dùng camera di động chiếu xem thử, biết đâu chiếu ra được cái gì, anh thấy thế nào?”
Mục Dịch Nhiên gật đầu.
Kha Tầm vươn tay ra trước mặt hắn “Tôi mượn di động xíu.”
Mục Dịch Nhiên lấy ra cũng mở khóa đưa cho đối phương, Kha Tầm chỉnh mở camera, trước hết soi xem tình trạng trong phòng thí nghiệm, thấy cũng chẳng khác gì ngày đầu tiên, trong phòng có vài cái bóng người xám trắng, cả gương mặt đều khô quắt quéo, ánh mắt vô thần dại ra, lại há to cái miệng giống như cái lỗ đen, hai cánh tay giương ra, năm ngón cong móc, như là đang giãy thoát khỏi cái gì, hoặc như đang cố gắng chạy trốn khỏi cái gì.
“Theo anh thì những ‘người’ này liệu có phải là vật hy sinh của những thực nghiệm thất bại mà nhật ký nhắc đến không?” Kha Tầm nói.
“Chính là họ,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi từng thử đối chiếu số thứ tự trên áo của họ cùng với số thứ tự các vật thí nghiệm từng được nhắc đến trong nhật ký, có vài người khớp, có vài người không có trong nhật ký, nhưng tôi đoán bọn họ hẳn đều là vật thí nghiệm.”
Kha Tầm đang xem xem, đột nhiên nói một câu “Tôi đi WC.” Sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Mục Dịch Nhiên bỏ tài liệu trên tay xuống, nhìn một góc hư vô trong bóng đêm trầm tư, chợt nghe giọng của Chu Hạo Văn vang lên bên cạnh “Trong quá khứ, đồng tính luyến ái từng được xem là một loại bệnh tâm thần.”
“Cho nên thực hiện giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán là vì muốn chữa khỏi những bệnh nhân tâm thần kia.” Mục Dịch Nhiên ngữ khí lãnh đạm nói tiếp.
“Người vẽ bức tranh này, liệu có phải là một kẻ phản đối đồng tính luyến ái không?” Chu Hạo Văn nói “Cho nên mới vẽ phòng thí nghiệm D chi tiết tới vậy, để diễn tả sự chán ghét trong lòng mình đối với người đồng tính?”
“Cũng có thể là một người đồng tính.” Mục Dịch Nhiên nói “Dùng tranh để vạch trần cùng phê phán.”
“Nhưng theo tôi, bối cảnh của bức tranh này đặt ở thời đại lúc ấy, rất khó có khả năng có người đồng tính dám lên tiếng vì đồng loại của mình, chỉ có những người phản đối đồng tính mới dám vẽ như vậy.” Chu Hạo Văn nói.
“Bất cứ thời đại nào cũng tồn tại những “kẻ dị đoan” không sợ hãi.” Mục Dịch Nhiên nhìn về phía Kha Tầm vừa mới bước vào cửa, trong bóng tối, khóe môi của hắn khe khẽ cong lên.
“Tao đoán chắc là sẽ bị phản phệ.” Kha Tầm hỏi.
“Vậy vẽ bậy lên ảnh chụp có bị xem như hành vi phá hoại không?” Vệ Đông lo lắng chỉ chỉ xấp ảnh chụp bị Kha Tầm sửa đổi đến biến dạng.
“Chắc là không” Kha Tầm nói “Tao có thay đổi trạng thái hay tính chất của nó đâu, cùng lắm chỉ phủ một lớp màu lên bề mặt thôi, lau cái là ra, xem nè.”
“Thôi vậy,” Vệ Đông thở dài “Tao chỉ thấy lo cho mày thôi, mấy phòng thí nghiệm khác đều có cách đối phó, chỉ có phòng này là…”
“Tao nói mày nghe, Đông Tử, giả sử như tao cũng biến thành người thực vật, mày tuyệt đối đừng do dự gì hết cứ giết chết tao đi, tuyệt đối đừng để cho tao sống trong khổ sở.” Kha Tầm nói
Vệ Đông nghe mà trong lòng nói đau, gật bừa mấy cái.
Kha Tầm cũng không muốn nhìn thấy Vệ Đông vì mình mà khổ sở, đứng dậy bước qua bên kia bỏ ảnh trở về chỗ cũ, sau đó tới cạnh Mục Dịch Nhiên, nhìn hắn kiểm tra mấy tài liệu trong tay.
Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu một cái “Nhìn cậu như vừa phát hiện được gì?”
Kha Tầm nói lại phân tích mới nãy của mình, sau đó hỏi “Theo anh thì mấy tấm ảnh được chụp lại này dùng để làm gì?”
Mục Dịch Nhiên đặt tài liệu trong tay xuống, hơi cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói “Nếu không phỏng đoán nội dung thực nghiệm, chỉ nói riêng về ảnh chụp mà thôi thì, khi cậu nhìn thấy những ảnh chụp đó, sẽ có cảm giác thế nào?”
Kha Tầm nghiêng đầu nhìn hắn “Anh thật sự muốn nghe?”
Mục Dịch Nhiên không đáp, cũng không nhìn cậu, chỉ hơi rũ mắt.
“Tôi không nói anh cũng thừa biết mà,” Kha Tầm nói “Nhưng vấn đề là phản ứng của tôi như thế, nhưng người khác lại không phải, ý tôi là những người mà tính hướng bình thường ấy, ờm… cũng có thể là bao gồm fangirl nữa cũng nên.”
Mục Dịch Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn cậu “Buổi tối đầu tiên, Thái Hiểu Yến là “người bình thường” cho nên không bị bất cứ thương tổn nào, đêm thứ hai, Tần Tứ cũng “bình thường” nên hoàn toàn không bị thương tổn, còn Trương Hàm Duệ là fangirl lại trở thành vật thí nghiệm.”
Kha Tầm ánh mắt lóe lên “Ý của anh là, thực nghiệm của phòng thí nghiệm là nhắm vào những người đồng tính luyến ái và fangirl?”
“Hoặc có thể xem “fangirl” như một quần thể tán đồng cũng ủng hộ đồng tính luyến ái,” Mục Dịch Nhiên bổ sung “Sau đó tiến thêm một bước khái quát, thực nghiệm của phòng thí nghiệm này chính là nhắm vào những quần thể có khuynh hướng “dị đoan” về mặt xu hướng tính dục, “dị đoan” ở đây là từ định nghĩa của thời đại trong bối cảnh lúc ấy.”
“Vậy nếu lỡ như những người vào tranh toàn bộ đều là người có tính hướng bình thường thì sao? Phòng thí nghiệm này chẳng khác gì vô dụng rồi?” Kha Tầm nói.
“Thực tế thì hiện tại phòng thí nghiệm B chẳng phải cũng đã vô dụng rồi sao?” Mục Dịch Nhiên nói “Như tôi đã nói, ‘tranh’ tuyệt đối sẽ không bao giờ đẩy chúng ta vào con đường cùng, cũng không phải mỗi một “ải khó” đều là chuyên biệt dành riêng cho đám người vào tranh chúng ta, nếu như chúng ta may mắn, có thể “vượt ải” mà không hao tổn bất cứ kẻ nào, nhưng nếu như bất hạnh, có thể ngay ngày đầu tiên cũng không vượt qua được. Còn nhớ lần đầu tiên vào tranh tôi từng nói với cậu chứ? Dù là ‘tranh’ cũng sẽ có bug, điều này chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ ‘tranh’ không phải được tạo ra để dành riêng cho chúng ta, nó đã được đặt sẵn từ trước, sẽ không vì những người vào tranh mà thay đổi thuộc tính của nó,” Kha Tầm đáp “Cho nên mỗi một “ải khó” đối với đám người chúng ta mà nói, là ván cờ sống hay chết toàn dựa vào vận may, đương nhiên hầu hết các “ải khó” đều là ván cửu tử nhất sinh.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu.
Kha Tầm thở dài, thở xong lại cười “Vậy chúng ta chẳng phải vô cùng bất hạnh sao, sao mà cả tôi cùng anh đều bị nhét vào phòng D này, quả thực là đi theo ý nguyện của tranh rồi.”
Sắc mặt của Mục Dịch Nhiên hơi cứng đờ, hắn với tay lấy xấp văn kiện bắt đầu lật nhìn tiếp.
Kha Tầm nhìn hắn, kề sát lại gần nói “Dịch Nhiên, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Mục Dịch Nhiên không thèm ngước mắt nhìn, chỉ thản nhiên nói “Cậu cho rằng tôi nên nói gì với cậu?”
Kha Tầm đột nhiên cầm lấy đèn pin trong tay Mục Dịch Nhiên, cũng tắt ánh đèn đi, chỗ của hai người nháy mắt chìm vào tối tăm mông lung.
Mục Dịch Nhiên cảm giác được vành tai chợt ấm lên, giọng nói đặc trưng của Kha Tâm khẽ khẽ truyền vào tai “Nếu đêm nay chúng ta bị bắt giải phẫu cắt bỏ thùy trán, vậy có lẽ sáng mai, chúng ta sẽ không thể nhận ra nhau được nữa. Dịch Nhiên, tôi cảm thấy na, cuộc đời vốn ngắn ngủi, hơn nữa đối với đám người vào tranh như chúng ta, có hôm nay chẳng thấy ngày mai, càng nên muốn gì thì nói ra, muốn làm liền đi làm, lúc sống thoải mái tùy tâm, tới chừng chết sẽ không thấy hối tiếc. Dịch Nhiên, để lỡ thời điểm lẫn nhau vẫn còn, thật sự sẽ hối hận cả đời đó.”
Mục Dịch Nhiên trầm mặc trong bóng tối, Kha Tầm kiên nhẫn chờ đợi hắn, chẳng biết chờ bao lâu, chờ đến nỗi Kha Tầm bắt đầu thấy đau lòng người nam nhân này, thầm thở dài một hơi, thôi đừng làm khó anh ta nữa… Đang tính mở miệng đánh trống lảng đổi đề tài, chợt nghe thanh trầm tĩnh của Mục Dịch Nhiên ngắn ngủi vang lên “Kha Tầm.”
“Eh?” Kha Tầm đột nhiên cảm thấy khẩn trương, vừa mới liếm liếm vành môi có chút khô khốc của mình, cảm giác tay của Mục Dịch nhiên từ sau lưng vòng tới, sau đó… đặt trên đầu mình.
…Giống như sờ chó vậy, xoa xoa mái tóc rối bời của Kha Tầm, ngữ khí nhẹ nhàng nói một câu “Cậu nói nhiều quá, tranh thủ thời gian đi.”
Kha Tầm “…”
Kha Tầm trả đèn pin lại cho Mục Dịch Nhiên, sau đó đi vòng quanh một vòng, thoáng nhìn Vệ Đông vẻ mặt sầu muộn đứng bên kìa nhìn chằm chằm màn hình di động đã bị đen ngòm của mình “Hết pin rồi… Lần sau vào tranh nhất định phải mang theo cục sạc dự phòng mới được.”
Kha Tầm thò tay vào túi, sờ sờ di động cũng đã cạn pin của mình, sực nhớ ra gì đó, bèn trở lại bên cạnh Mục Dịch Nhiên nói “Có cái này tôi cảm thấy hơi kỳ quái, tối qua tôi dùng cách hô lên để thống nhất động tác buông đầu dây điện của bốn chúng ta, sau đó không lâu bị bọn họ bịt miệng lại, sau đó chúng ta dựa vào chính là đồng hồ bấm giây trên di động, màn hình di động sáng trưng như vậy, đặt ngay trước mắt chúng ta, vậy mà tại sao “bọn họ” lại không tắt nó đi giống như bịt miệng của chúng ta vậy? Cứ thế để mặc di động sáng mãi cho đến khi hết pin tự tắt, lỡ đâu di động của tôi có cắm cục sạc dự phòng, vậy chẳng phải là có thể xài một mạch cho đến sáng sao? Di động rõ ràng là công cụ ăn gian trắng trợn như vậy tại sao lại không bị cấm?”
Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu “Việc này quả thật kỳ quái.”
“Chẳng lẽ “bọn họ” không nhìn thấy ánh sáng?” Kha Tầm nói.
“Có lẽ không phải nguyên nhân này,” Mục Dịch Nhiên ngước cằm chỉ về phía máy chiếu đặt trên bàn làm việc “Nếu không nhìn thấy ánh sáng, sẽ không biết dùng mấy thiết bị này.”
“Hay là bởi vì bối cảnh của bức tranh này là rất xa xưa rồi, khi ấy còn chưa xuất hiện điện thoại di động, cho nên “bọn họ” không biết nó là di động?” Kha Tầm lại nói.
Mục Dịch Nhiên suy ngẫm một chút “Đây có lẽ là một trong số nguyên nhân, cá nhân tôi lại có một phỏng đoán khác.”
Kha Tầm nói “Nói thử xem.”
Mục Dịch Nhiên “Toàn bộ hạng mục nghiên cứu của viện nghiên cứu này đều có liên quan đến con người, dùng một từ không quá thỏa đáng để khái quát nó thì, nó lấy “người” làm gốc. Thứ bọn họ nguyên cứu là thứ nguyên thủy nhất, căn nguyên nhất, tự nhiên nhất của con người, mà không phải sản phẩm công nghiệp hay sản phẩm khoa học kỹ thuật từ con người sáng tạo làm ra. Bởi vậy, liệu chúng ta có thể suy đoán thế này không, “bọn họ” chỉ cảm thấy hứng thú đối với “người”, ngoại trừ các thiết bị máy móc có sẵn trong phòng thí nghiệm thì hoàn toàn không hứng thú với các loại vật chất không phải “người”?”
“Nếu thật là vậy,” Kha Tầm hai mắt sáng lên, Mục Dịch Nhiên đăm đăm không chớp mắt nhìn cậu “Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, Tần bác sĩ, anh lại đây một chút!”
Tần Tứ bước tới “Có phát hiện mới à?”
Kha Tầm khoác lấy bả vai Tần Tứ kéo hắn lại gần, nhỏ giọng nói “Đêm nay anh ở phòng thí nghiệm A hẳn là sẽ bị tạp âm tấn công, mới nãy tôi với Dịch Nhiên vừa phỏng đoán, đám “nhân viên nghiên cứu” kia rất có thể là không quá nhạy cảm với các sản phẩm khoa học kỹ thuật, nên tôi nghĩ ra một biện pháp có thể giúp anh ngăn cách với tạp âm, chỉ là không biết có tác dụng hay không thôi.”
Nói xong moi từ trong túi ra một bộ tai nghe dúi vào tay Tần Tứ “Bộ tai nghe này của tôi hiệu quả cách âm siêu xịn, tới lúc đó anh đeo nó vào, điện thoại của anh có nhạc không?”
Tần Tứ vẻ mặt phục sát đất nhìn cậu “Tiểu Kha, đầu óc cậu đúng là càng ngày càng nhạy bén. Trong di động của tôi đúng là có mấy bài nhạc, đều là nhạc với tiết tấu chậm.”
“Vậy vừa lúc rồi,” Kha Tầm nói “Ngăn cản được tạp âm hay không tôi không dám chắc, cơ mà cho dù ngăn không được, giữa lúc đó có âm nhạc cũng phần nào giảm bớt thanh âm chói tai đơn điệu kia, nếu đám kia quả thật không nhận ra được sản phẩm khoa học kỹ thuật chắc là sẽ không cản anh bật nhạc đâu. Di động anh pin còn nhiều không?”
Tần Tứ lấy ra nhìn một cái “Còn 70%, nếu chỉ nghe nhạc thôi hẳn là không hao pin lắm.”
“Nếu thật sự không được, vậy mượn của Đặng Quang bên kia dùng cũng được.” Kha Tầm nói.
Tần Tứ gật đầu “Để bảo đảm an toàn, tôi đi chuẩn bị sẵn vậy, với cả cô bé Lý kia nữa, chắc cô ấy cũng cần thêm một cái.”
Tần Tứ đi trước chuẩn bị di động, Kha Tầm lại nhìn Mục Dịch Nhiên “Tôi còn một ý tưởng, nếu đám “bọn họ” không biết sản phẩm khoa học kỹ thuật, vậy tối nay chúng ta dùng camera di động chiếu xem thử, biết đâu chiếu ra được cái gì, anh thấy thế nào?”
Mục Dịch Nhiên gật đầu.
Kha Tầm vươn tay ra trước mặt hắn “Tôi mượn di động xíu.”
Mục Dịch Nhiên lấy ra cũng mở khóa đưa cho đối phương, Kha Tầm chỉnh mở camera, trước hết soi xem tình trạng trong phòng thí nghiệm, thấy cũng chẳng khác gì ngày đầu tiên, trong phòng có vài cái bóng người xám trắng, cả gương mặt đều khô quắt quéo, ánh mắt vô thần dại ra, lại há to cái miệng giống như cái lỗ đen, hai cánh tay giương ra, năm ngón cong móc, như là đang giãy thoát khỏi cái gì, hoặc như đang cố gắng chạy trốn khỏi cái gì.
“Theo anh thì những ‘người’ này liệu có phải là vật hy sinh của những thực nghiệm thất bại mà nhật ký nhắc đến không?” Kha Tầm nói.
“Chính là họ,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi từng thử đối chiếu số thứ tự trên áo của họ cùng với số thứ tự các vật thí nghiệm từng được nhắc đến trong nhật ký, có vài người khớp, có vài người không có trong nhật ký, nhưng tôi đoán bọn họ hẳn đều là vật thí nghiệm.”
Kha Tầm đang xem xem, đột nhiên nói một câu “Tôi đi WC.” Sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Mục Dịch Nhiên bỏ tài liệu trên tay xuống, nhìn một góc hư vô trong bóng đêm trầm tư, chợt nghe giọng của Chu Hạo Văn vang lên bên cạnh “Trong quá khứ, đồng tính luyến ái từng được xem là một loại bệnh tâm thần.”
“Cho nên thực hiện giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán là vì muốn chữa khỏi những bệnh nhân tâm thần kia.” Mục Dịch Nhiên ngữ khí lãnh đạm nói tiếp.
“Người vẽ bức tranh này, liệu có phải là một kẻ phản đối đồng tính luyến ái không?” Chu Hạo Văn nói “Cho nên mới vẽ phòng thí nghiệm D chi tiết tới vậy, để diễn tả sự chán ghét trong lòng mình đối với người đồng tính?”
“Cũng có thể là một người đồng tính.” Mục Dịch Nhiên nói “Dùng tranh để vạch trần cùng phê phán.”
“Nhưng theo tôi, bối cảnh của bức tranh này đặt ở thời đại lúc ấy, rất khó có khả năng có người đồng tính dám lên tiếng vì đồng loại của mình, chỉ có những người phản đối đồng tính mới dám vẽ như vậy.” Chu Hạo Văn nói.
“Bất cứ thời đại nào cũng tồn tại những “kẻ dị đoan” không sợ hãi.” Mục Dịch Nhiên nhìn về phía Kha Tầm vừa mới bước vào cửa, trong bóng tối, khóe môi của hắn khe khẽ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.