Chương 168: Phi sắc chi thú (15) : Hút thuốc
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Sắc trời từ tối tăm dần dần ngời sáng, nhưng cũng đã gần đến hoàng hôn.
Tiêu Cầm Tiên mắt nhìn bản thiết kế áo cưới mình vừa vẽ nháp xong, khẽ cau mày nói “Mới nãy đầu óc lùng bùng hay sao mà tự dưng lại thiết kế ra cái kiểu đồ cưới cổ lỗ sỉ thế này, ghét nhất là kiểu phong cách như này.”
Triệu Yến Bảo ngược lại chăm chú nhìn hình vẽ “Đây chính là kiểu dáng mà Trì Lôi yêu thích.”
“Thế à, vậy…”
“Tôi thay Trì Lôi cảm ơn cô.”
“Không cần.” Tiêu Cầm Tiên có hơi xấu hổ, trong lòng lại nghi hoặc, bức vẽ áo cưới này quả thật không giống phong cách của mình, thực sự rất khó tin là do mình tự tay thiết kế ra.
Hay là… thật là do người chết trên trời có linh? Mới nãy nhân lúc sắc trời u tối sấm vờn sét đánh mượn tay thiết kết sư vẽ ra áo cưới cho chính mình?
Nghĩ tới đây, Tiêu Cầm Tiên bất giác rùng mình ớn lạnh.
Lúc này, cả 11 người đều tụ tập trên hành lang, Tần Tứ nói “Trước mắt thu thập được tổng cộng 2 kg thú, đã cất vào tủ ướp lạnh khóa kín, mức độ an toàn rất đảm bảo, mọi người cứ việc yên tâm.”
Tần Tứ đưa mắt nhìn sắc trời hoàng hôn bên ngoài “Cơm chiều mọi người muốn ăn ở căn-tin bệnh viện hay đi chỗ nào khác ăn?”
Đám người không ai muốn tiếp tục ở lại bệnh viện, mà cộng thêm việc màn đêm dần buông xuống, tâm trạng ăn uống cũng mất đi.
Lion đề nghị “Trún ta đi nhà hàng buffet tối qua đi, được không?”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, vì thế đoàn người rời khỏi bệnh viện, men theo con đường quen thuộc đi về phía nhà hàng.
***
Tô Bản Tâm kéo chiếc khăn choàng Bohemian của mình che kín người, lúc này vừa vặn đi cạnh Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, bất chợt buông lời cảm khái “Ai, nếu như gạt mấy nhân tố kia sang một bên mà nói, có thể ở trong tranh hưởng thụ mùa xuân xinh đẹp như thế này, cảm giác như đang được họa sĩ ban ân.”
Kha Tầm ngẩng đầu nhìn mấy nhành đào núi vươn ra nơi góc tường “Ở những bức tranh trước, rất hiếm thấy có bốn mùa rõ ràng như thế này, phần lớn đều là khiến người ta bỏ qua việc suy xét kia là mùa nào—— bức tranh này lại hoàn toàn ngược lại, xem ra là có dụng ý nào đó.”
“Nói đến mùa xuân, lại cảm giác như có dính dáng đến những việc phong hoa tuyết nguyệt (*),” Tô Bản Tâm khẽ cười “Có lẽ là vì vậy mới càng phù hợp với thành phố lãng mạn như Tâm Thành này.”
“Xét theo tình huống của hai con thú tách ra hôm nay, tôi vẫn luôn cảm giác nếu chỉ đơn thuần áp vào nó hàm nghĩa về tình yêu, giống như không quá đầy đủ.” Kha Tầm nói xong câu này, lại cảm giác thật sự không giống như lời mà mình có thể phát biểu.
Kha Tầm đi ở bên cạnh bức tường xây bằng đá hoa hồng (*), chiếc áo len màu be ấm áp phủ lên người cậu một loại màu sắc đặc biệt đến lạ kỳ, đến cả đồng phục cảnh sát khoác trên tay cũng không làm nó mất đi vẻ hài hòa.
Tô Bản Tâm ngước mặt nhìn những nhánh cây xanh non tươi mơn mởn thuộc riêng về mùa xuân “Tình yêu vốn dĩ là một thứ nặng nề mà dày đặc, cũng nhất định không thể nào đơn giản được, cho dù là một người xuất thân bình thường đến cỡ nào đi nữa, chỉ cần họ có tư tưởng, tình yêu sẽ liền phân chia mức độ —— ngược lại, thú kia mới thực sự là thứ đơn thuần, cũng bởi thế nó mới cố chấp đến như vậy.”
Kha Tầm nghe lời này cũng không quá đồng ý “Mấy con thú kia đều là kết quả sinh ra từ cảm xúc tiêu cực, tuyệt đối sẽ không là thứ đơn thuần.”
Tô Bản Tâm xoay lại nhìn thẳng vào Kha Tầm, vẻ mặt như đang thật lòng suy nghĩ, rồi mới nhẹ gật đầu.
Tần Tứ đi ở phía trước nói với mọi người “Đối với những người sau khi chết xuất hiện thú ký, tất cả những chuyện hậu sự như tang lễ vân vân đều sẽ do cục cảnh sát quy định, nghe nói quy trình đều là thống nhất giống nhau.”
“Phần lớn mọi người sẽ xử trí thú như thế nào?” Dư Cực hỏi.
“Nghe bảo phần lớn sẽ lựa chọn quyên góp cho thành phố, nhưng cũng không phải là làm không công, đều sẽ được nhận một món tiền hồi báo khá hậu hĩnh.”
“Nghe mà thấy mỉa mai, rõ ràng là mua bán, lại cứ phải nói là quyên tặng!” Tiêu Cầm Tiên dần dần khôi phục bản tính, bắt đầu lải nhải lao nhao.
“Nếu xét theo giá trị của thú thì bất luận chính phủ Tâm Thành có trả bao nhiêu tiền hồi báo đi chăng nữa, cũng khó mà làm được đánh đổi ngang bằng.” Tần Tứ nói “Tất nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi, rốt cuộc thì những con thú kia có công dụng hay ích lợi gì, sợ là mớ tài liệu trong phòng làm việc của tôi không thể nào tra ra được.”
Tô Bản Tâm bước nhanh hai bước, vừa lúc sóng vai với La Duy “Sao cậu im lặng vậy?”
“Tôi vốn cũng không phải người thích nói nhiều.”
“Chúng ta vốn là một cộng đồng tập thể, cậu đừng nên tự bài xích mình ra bên ngoài.”
“Cảm ơn.” La Duy mắt nhìn Tiêu Cầm Tiên ở phía trước lải nhải “Hôm nay cô có từng thấy cô ta hút thuốc không?”
Tô Bản Tâm nhìn La Duy, miệng khẽ mỉm cười “Tôi thấy đầu xuân như bây giờ là tuyệt nhất, xinh đẹp hơn cả tiết cuối xuân trăm hoa đua nở.”
“Được rồi, xem như tôi chưa nói gì đi.” La Duy cười khổ.
***
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên dần dần tuột lại phía sau.
“Em thấy anh vẫn luôn quan sát Tần bác sĩ.” Kha Tầm cúi xuống nhìn bóng dáng bị kéo dài của hai người, ánh hoàng hôn sau lưng khiến người ta cảm giác thế giới này là chân thật đến thế.
“Mối quan hệ giữa ánh sáng cùng cái bóng quả thật rất thần kỳ, giống như ánh hoàng hôn lúc này vậy, cái bóng của chúng ta bị nó kéo thật dài về phía sau, nhưng mặt trời lại soi sáng ở hướng ngược lại.” Mục Dịch Nhiên để lộ một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, khiến Kha Tầm ngẩn ngơ cả người, tựa như đang chứng kiến toàn bộ hoa thơm trắng ngần của thế gian bung xòe nở rộ.
Hai người bả vai kề sát bên nhau, làm Kha Tầm cảm thấy cả người đều an tâm kiên định “Vấn đề này đúng là em chưa bao giờ nghĩ tới, hiện tại nghe anh nói mới thấy, cái loại sức mạnh kia quả thật khác biệt hẳn so với toàn bộ sức mạnh trên đời, mặt trời càng ngã về tây, bóng của chúng ta lại càng chạy dài về phía đông, quả thực giống như có kẻ đang nắm lấy bóng của chúng ta chạy về hướng ngược lại.”
“Tâm Thành giống như cũng tồn tại loại sức mạnh mơ hồ này,” Mục Dịch Nhiên nheo mắt nhìn chín người đi ở phía trước “Thú có liên quan mật thiết đến những thứ sâu bên trong cõi lòng của mọi người, khiến chúng ta không cách nào tiến hành phân tích như trước đây —— nếu tôi đoán không lầm, những người có dấu vết đỏ hẳn là đã hiểu được khúc mắc của mình nằm ở đâu.”
“Việc này…” Kha Tầm đang tính nói, hay là chúng ta cùng nhau thương lượng với các đồng bạn trong nhóm thành viên cũ trước, những người có dấu vết màu đỏ nếu như đã đoán ra được chỗ đặc biệt của thú trong cơ thể mình, vậy có thể cùng nhau góp ý tránh cho việc gặp phải tai nạn khó đoán “Vậy anh cảm thấy Tần bác sĩ có chỗ nào không ổn?”
Mục Dịch Nhiên khẽ cười “Không chỉ Tần bác sĩ, cả em cũng không ổn.”
“Hở?”
“Em không cảm thấy mình xưng hô có gì đó kỳ lạ sao?” Mục Dịch Nhiên khoanh tay “Trước đây em rất ít khi gọi Tần Tứ là Tần bác sĩ.”
Quả thật, Kha Tầm bình thường gọi Tần Tứ là Tần ca, thi thoảng cũng sẽ trêu ghẹo gọi hắn là lão Tần… Còn cách xưng hô Tần bác sĩ—— ngoại trừ Mục Dịch Nhiên ra, mấy người còn lại rất ít khi dùng cách xưng hô nề nếp này.
Kha Tầm lại cảm thấy việc này cũng rất dễ giải thích “Dù sao chỉ có ở bức tranh này thân phận của Tần Tứ mới là một bác sĩ thật sự, trước đó ở thế giới thật em lại chưa từng thấy được bộ dạng làm bác sĩ của anh ấy, mà trong mấy bức tranh trước cũng chưa từng thấy anh ấy cầm dao mổ—— chỉ có đến bức tranh này, anh ấy mới bày ra diện mạo bác sĩ ngoại khoa của mình.”
“Có vẻ như bản thân Tần Tứ cũng cảm thấy như vậy.” Mục Dịch Nhiên nói “Anh ta đã vô cùng tự nhiên cắm mình vào giữa thế giới này.”
Kha Tầm giống như hiểu được cái gì “Chẳng lẽ là do thú?”
Kha Tầm chợt nhớ tới lời của La Duy, về dấu vết đỏ sậm ghê người trải rộng trên trán Tần Tứ, nếu nó thật sự biến ảo thành thú trong cơ thể Tần Tứ, liệu nó sẽ tồn tại dưới hình thái thế nào? Là mạnh mẽ? Hay là nhẫn nhịn? Hay vô hình mà to lớn như voi?
“Chính bởi vì Tần Tứ biến hóa, mới khiến cho tôi cảm giác sự đáng sợ của thành phố này.” Mục Dịch Nhiên nắm tay Kha Tầm, ngón tay của hai người đều lạnh lẽo, nên bọn họ đều dùng lòng bàn tay ấm áp ôm lấy ngón tay đối phương, hai người họ chưa kịp thăm dò đã đi đến đích, hai lòng bàn tay đan lồng vào nhau hoàn toàn kín kẽ.
Nếu ánh sáng cùng cái bóng cũng có thể lẫn nhau khẳng khái bao dung như thế, chắc có lẽ câu đố của Tâm Thành được phá giải.
“Đêm nay, chúng ta phải cùng Tần bác sĩ… Tần Tứ nói chuyện một phen.” Kha Tầm càng cảm thấy lo cho Tần Tứ “Thú thật đáng sợ, nó nắm giữ điểm yếu của ký chủ.”
Có đôi khi, mặt đối mặt đánh nhau cũng chẳng phải đáng sợ, dù cho sức mạnh chênh lệch nhau, nói không chừng có thể nhờ ý chí liều chết không chịu thua giành được chiến thắng; Hay cả mình ngoài sáng mà địch trong tối cũng không đáng sợ, chỉ cần có thể chịu đựng nhẫn nhịn được là có thể khiến đối phương để lộ dấu vết… Đáng sợ nhất là khi, thân mình đang lâm vào giữa núi sâu, nếu không rời khỏi nơi ấy thì vĩnh viễn cũng không có cách nào nhìn ra được diện mạo thật của nó.
“Ừ, đêm nay chúng ta phải họp mặt một lần,” Mục Dịch Nhiên nhìn La Duy đi ở phía trước, hai hàng lông màu cau chặt khẽ thả lỏng, bước vội tới trước đuổi theo đối phương “Có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi cậu nhưng cứ bị mấy việc khác làm cho quên mất—— hôm nay chúng ta gặp được không ít người, bất luận là trên đường hay trong bệnh viện, số người trên trán có vết đỏ đại khái chiếm tỷ lệ khoảng bao nhiêu?”
La Duy bước chậm lại, nở một nụ cười khổ “Mục tiên sinh, anh rốt cuộc nhớ tới hỏi tôi về vấn đề này.”
“Cậu từng nhắc nhở tôi?” Mục Dịch nhiên lấy một tờ giấy từ trong túi ra, bên trên có ghi lại một vài mốc thời gian kỳ lạ “Là lúc giữa trưa ăn cơm ở căn-tin? Hai lần đúng không? Hay là buổi chiều hôm nay ở phòng chờ phẫu thuật? Ba lần? Đương nhiên cũng có thể là ở buổi sáng lúc phẫu thuật, nhưng lúc ấy tôi chưa nghĩ đến chuyện ghi chép lại.”
La Duy thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt lộ ra nét vui mừng “Tôi có cảm giác như mình cô đơn hò hét cả ngày trong khe sâu, rốt cuộc đến lúc hoàng hôn mới nhận được lời hồi đáp.”
“Xin lỗi, bởi vì lúc ăn cơm trưa tôi phát hiện mỗi lúc đang nói chuyện với cậu có vài lần cảm giác thời gian bị hổng, muốn nói cái gì lại không biết phải nói từ đâu, bèn âm thầm ghi lại mấy mốc thời gian kỳ lạ đó vào giấy.”
“Cảm ơn sự thông thái của anh.” La Duy bất giác bật cười “Việc mới nãy anh hỏi tôi đã chủ động nhắc mọi người những hai lần, nhưng tất cả đều thờ ơ không đếm xỉa. Về tỷ lệ số người có vết đỏ trên trán trong thành phố này đại khái chiếm khoảng 30%, tôi nghĩ có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Dù sao ở nơi này, chỉ có những người chết đi mới có thể dùng thiết bị đo lường kiểm tra vị trí của thú.”
Mục Dịch Nhiên bất giác lại đưa mắt đánh giá La Duy “Một mình cậu phải chịu đựng những thứ này, quả thật rất tàn nhẫn.”
“Không sao cả, dù sao bản thân tôi cũng không phải người thích náo nhiệt.” La Duy tự an ủi mình.
Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trên giấy tôi ghi chép lại tổng cộng có năm mốc thời gian, cũng tức là từng có 5 lần chúng ta bị bắt không được phép giao tiếp, nếu là do phía cậu tự đưa ra, chúng tôi vĩnh viễn cũng không thể nghe được, trừ phi trong đầu chúng tôi tự nhớ ra cũng hỏi, lúc này mới có thể nghe được cậu trả lời.”
“Có lẽ là vậy, cơ mà nói vậy cảm giác như tôi là thần tiên ấy…” La Duy hiếm thấy bông đùa một câu.
“Trừ vấn đề mới nãy thì ba mốc thời gian còn lại, cậu đã nói cái gì?” Mục Dịch Nhiên không cam tâm hỏi lại lần nữa.
La Duy nhất thời cũng không biết nên nói vấn đề nào trước, tầm mắt lại nhìn về phía Tiêu Cầm Tiên đi ở đằng trước “Nói về cô gái kia đi, tối hôm qua tôi thấy cô ta hút rất nhiều thuốc, nhưng ban ngày hôm nay lại không thấy hút điếu nào—— tôi thấy việc này không phù hợp lẽ thường, những người nghiện thuốc lá rất khó nhịn lâu được như vậy.”
Mục Dịch Nhiên giống như lâm vào trầm tư, ánh mắt nhìn về phía xa xăm “Tôi thấy tiếp theo chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng về câu nói trên trang đề tựa, ít nhất đêm nay phải biết rõ việc này đã.”
“Được rồi,” La Duy thật là khóc không ra nước mắt “Trước không bàn về việc hút thuốc vậy.”
“Hiện tại chỉ có hai cô gái kia đã đọc quyển tiểu thuyết kia, tôi cảm thấy Tô Bản Tâm có vẻ đáng tin hơn một chút.”
“Đúng thế, tôi cũng cho rằng phụ nữ thích hút thuốc không đáng tin cho lắm.” La Duy cố gắng lái sang đề tài kia.
Mục Dịch Nhiên bỗng nhiên nhìn La Duy một cái, thò tay vào túi đồng phục lấy một cái bút ra, ghi vào giấy: 18:39
__________
Chú thích
(*) Phong hoa tuyết nguyệt : ý là những chuyện lãng mạn, có yếu tố tình yêu tình cảm.
(*) Đá hoa hồng (Rose Stone): một loại đá chủ yếu sinh sản ở Đài Loan chia làm nhiều chủng loại từ bình thường đến quý hiếm. Đại khái như ảnh dưới minh họa
Tiêu Cầm Tiên mắt nhìn bản thiết kế áo cưới mình vừa vẽ nháp xong, khẽ cau mày nói “Mới nãy đầu óc lùng bùng hay sao mà tự dưng lại thiết kế ra cái kiểu đồ cưới cổ lỗ sỉ thế này, ghét nhất là kiểu phong cách như này.”
Triệu Yến Bảo ngược lại chăm chú nhìn hình vẽ “Đây chính là kiểu dáng mà Trì Lôi yêu thích.”
“Thế à, vậy…”
“Tôi thay Trì Lôi cảm ơn cô.”
“Không cần.” Tiêu Cầm Tiên có hơi xấu hổ, trong lòng lại nghi hoặc, bức vẽ áo cưới này quả thật không giống phong cách của mình, thực sự rất khó tin là do mình tự tay thiết kế ra.
Hay là… thật là do người chết trên trời có linh? Mới nãy nhân lúc sắc trời u tối sấm vờn sét đánh mượn tay thiết kết sư vẽ ra áo cưới cho chính mình?
Nghĩ tới đây, Tiêu Cầm Tiên bất giác rùng mình ớn lạnh.
Lúc này, cả 11 người đều tụ tập trên hành lang, Tần Tứ nói “Trước mắt thu thập được tổng cộng 2 kg thú, đã cất vào tủ ướp lạnh khóa kín, mức độ an toàn rất đảm bảo, mọi người cứ việc yên tâm.”
Tần Tứ đưa mắt nhìn sắc trời hoàng hôn bên ngoài “Cơm chiều mọi người muốn ăn ở căn-tin bệnh viện hay đi chỗ nào khác ăn?”
Đám người không ai muốn tiếp tục ở lại bệnh viện, mà cộng thêm việc màn đêm dần buông xuống, tâm trạng ăn uống cũng mất đi.
Lion đề nghị “Trún ta đi nhà hàng buffet tối qua đi, được không?”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, vì thế đoàn người rời khỏi bệnh viện, men theo con đường quen thuộc đi về phía nhà hàng.
***
Tô Bản Tâm kéo chiếc khăn choàng Bohemian của mình che kín người, lúc này vừa vặn đi cạnh Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, bất chợt buông lời cảm khái “Ai, nếu như gạt mấy nhân tố kia sang một bên mà nói, có thể ở trong tranh hưởng thụ mùa xuân xinh đẹp như thế này, cảm giác như đang được họa sĩ ban ân.”
Kha Tầm ngẩng đầu nhìn mấy nhành đào núi vươn ra nơi góc tường “Ở những bức tranh trước, rất hiếm thấy có bốn mùa rõ ràng như thế này, phần lớn đều là khiến người ta bỏ qua việc suy xét kia là mùa nào—— bức tranh này lại hoàn toàn ngược lại, xem ra là có dụng ý nào đó.”
“Nói đến mùa xuân, lại cảm giác như có dính dáng đến những việc phong hoa tuyết nguyệt (*),” Tô Bản Tâm khẽ cười “Có lẽ là vì vậy mới càng phù hợp với thành phố lãng mạn như Tâm Thành này.”
“Xét theo tình huống của hai con thú tách ra hôm nay, tôi vẫn luôn cảm giác nếu chỉ đơn thuần áp vào nó hàm nghĩa về tình yêu, giống như không quá đầy đủ.” Kha Tầm nói xong câu này, lại cảm giác thật sự không giống như lời mà mình có thể phát biểu.
Kha Tầm đi ở bên cạnh bức tường xây bằng đá hoa hồng (*), chiếc áo len màu be ấm áp phủ lên người cậu một loại màu sắc đặc biệt đến lạ kỳ, đến cả đồng phục cảnh sát khoác trên tay cũng không làm nó mất đi vẻ hài hòa.
Tô Bản Tâm ngước mặt nhìn những nhánh cây xanh non tươi mơn mởn thuộc riêng về mùa xuân “Tình yêu vốn dĩ là một thứ nặng nề mà dày đặc, cũng nhất định không thể nào đơn giản được, cho dù là một người xuất thân bình thường đến cỡ nào đi nữa, chỉ cần họ có tư tưởng, tình yêu sẽ liền phân chia mức độ —— ngược lại, thú kia mới thực sự là thứ đơn thuần, cũng bởi thế nó mới cố chấp đến như vậy.”
Kha Tầm nghe lời này cũng không quá đồng ý “Mấy con thú kia đều là kết quả sinh ra từ cảm xúc tiêu cực, tuyệt đối sẽ không là thứ đơn thuần.”
Tô Bản Tâm xoay lại nhìn thẳng vào Kha Tầm, vẻ mặt như đang thật lòng suy nghĩ, rồi mới nhẹ gật đầu.
Tần Tứ đi ở phía trước nói với mọi người “Đối với những người sau khi chết xuất hiện thú ký, tất cả những chuyện hậu sự như tang lễ vân vân đều sẽ do cục cảnh sát quy định, nghe nói quy trình đều là thống nhất giống nhau.”
“Phần lớn mọi người sẽ xử trí thú như thế nào?” Dư Cực hỏi.
“Nghe bảo phần lớn sẽ lựa chọn quyên góp cho thành phố, nhưng cũng không phải là làm không công, đều sẽ được nhận một món tiền hồi báo khá hậu hĩnh.”
“Nghe mà thấy mỉa mai, rõ ràng là mua bán, lại cứ phải nói là quyên tặng!” Tiêu Cầm Tiên dần dần khôi phục bản tính, bắt đầu lải nhải lao nhao.
“Nếu xét theo giá trị của thú thì bất luận chính phủ Tâm Thành có trả bao nhiêu tiền hồi báo đi chăng nữa, cũng khó mà làm được đánh đổi ngang bằng.” Tần Tứ nói “Tất nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi, rốt cuộc thì những con thú kia có công dụng hay ích lợi gì, sợ là mớ tài liệu trong phòng làm việc của tôi không thể nào tra ra được.”
Tô Bản Tâm bước nhanh hai bước, vừa lúc sóng vai với La Duy “Sao cậu im lặng vậy?”
“Tôi vốn cũng không phải người thích nói nhiều.”
“Chúng ta vốn là một cộng đồng tập thể, cậu đừng nên tự bài xích mình ra bên ngoài.”
“Cảm ơn.” La Duy mắt nhìn Tiêu Cầm Tiên ở phía trước lải nhải “Hôm nay cô có từng thấy cô ta hút thuốc không?”
Tô Bản Tâm nhìn La Duy, miệng khẽ mỉm cười “Tôi thấy đầu xuân như bây giờ là tuyệt nhất, xinh đẹp hơn cả tiết cuối xuân trăm hoa đua nở.”
“Được rồi, xem như tôi chưa nói gì đi.” La Duy cười khổ.
***
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên dần dần tuột lại phía sau.
“Em thấy anh vẫn luôn quan sát Tần bác sĩ.” Kha Tầm cúi xuống nhìn bóng dáng bị kéo dài của hai người, ánh hoàng hôn sau lưng khiến người ta cảm giác thế giới này là chân thật đến thế.
“Mối quan hệ giữa ánh sáng cùng cái bóng quả thật rất thần kỳ, giống như ánh hoàng hôn lúc này vậy, cái bóng của chúng ta bị nó kéo thật dài về phía sau, nhưng mặt trời lại soi sáng ở hướng ngược lại.” Mục Dịch Nhiên để lộ một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, khiến Kha Tầm ngẩn ngơ cả người, tựa như đang chứng kiến toàn bộ hoa thơm trắng ngần của thế gian bung xòe nở rộ.
Hai người bả vai kề sát bên nhau, làm Kha Tầm cảm thấy cả người đều an tâm kiên định “Vấn đề này đúng là em chưa bao giờ nghĩ tới, hiện tại nghe anh nói mới thấy, cái loại sức mạnh kia quả thật khác biệt hẳn so với toàn bộ sức mạnh trên đời, mặt trời càng ngã về tây, bóng của chúng ta lại càng chạy dài về phía đông, quả thực giống như có kẻ đang nắm lấy bóng của chúng ta chạy về hướng ngược lại.”
“Tâm Thành giống như cũng tồn tại loại sức mạnh mơ hồ này,” Mục Dịch Nhiên nheo mắt nhìn chín người đi ở phía trước “Thú có liên quan mật thiết đến những thứ sâu bên trong cõi lòng của mọi người, khiến chúng ta không cách nào tiến hành phân tích như trước đây —— nếu tôi đoán không lầm, những người có dấu vết đỏ hẳn là đã hiểu được khúc mắc của mình nằm ở đâu.”
“Việc này…” Kha Tầm đang tính nói, hay là chúng ta cùng nhau thương lượng với các đồng bạn trong nhóm thành viên cũ trước, những người có dấu vết màu đỏ nếu như đã đoán ra được chỗ đặc biệt của thú trong cơ thể mình, vậy có thể cùng nhau góp ý tránh cho việc gặp phải tai nạn khó đoán “Vậy anh cảm thấy Tần bác sĩ có chỗ nào không ổn?”
Mục Dịch Nhiên khẽ cười “Không chỉ Tần bác sĩ, cả em cũng không ổn.”
“Hở?”
“Em không cảm thấy mình xưng hô có gì đó kỳ lạ sao?” Mục Dịch Nhiên khoanh tay “Trước đây em rất ít khi gọi Tần Tứ là Tần bác sĩ.”
Quả thật, Kha Tầm bình thường gọi Tần Tứ là Tần ca, thi thoảng cũng sẽ trêu ghẹo gọi hắn là lão Tần… Còn cách xưng hô Tần bác sĩ—— ngoại trừ Mục Dịch Nhiên ra, mấy người còn lại rất ít khi dùng cách xưng hô nề nếp này.
Kha Tầm lại cảm thấy việc này cũng rất dễ giải thích “Dù sao chỉ có ở bức tranh này thân phận của Tần Tứ mới là một bác sĩ thật sự, trước đó ở thế giới thật em lại chưa từng thấy được bộ dạng làm bác sĩ của anh ấy, mà trong mấy bức tranh trước cũng chưa từng thấy anh ấy cầm dao mổ—— chỉ có đến bức tranh này, anh ấy mới bày ra diện mạo bác sĩ ngoại khoa của mình.”
“Có vẻ như bản thân Tần Tứ cũng cảm thấy như vậy.” Mục Dịch Nhiên nói “Anh ta đã vô cùng tự nhiên cắm mình vào giữa thế giới này.”
Kha Tầm giống như hiểu được cái gì “Chẳng lẽ là do thú?”
Kha Tầm chợt nhớ tới lời của La Duy, về dấu vết đỏ sậm ghê người trải rộng trên trán Tần Tứ, nếu nó thật sự biến ảo thành thú trong cơ thể Tần Tứ, liệu nó sẽ tồn tại dưới hình thái thế nào? Là mạnh mẽ? Hay là nhẫn nhịn? Hay vô hình mà to lớn như voi?
“Chính bởi vì Tần Tứ biến hóa, mới khiến cho tôi cảm giác sự đáng sợ của thành phố này.” Mục Dịch Nhiên nắm tay Kha Tầm, ngón tay của hai người đều lạnh lẽo, nên bọn họ đều dùng lòng bàn tay ấm áp ôm lấy ngón tay đối phương, hai người họ chưa kịp thăm dò đã đi đến đích, hai lòng bàn tay đan lồng vào nhau hoàn toàn kín kẽ.
Nếu ánh sáng cùng cái bóng cũng có thể lẫn nhau khẳng khái bao dung như thế, chắc có lẽ câu đố của Tâm Thành được phá giải.
“Đêm nay, chúng ta phải cùng Tần bác sĩ… Tần Tứ nói chuyện một phen.” Kha Tầm càng cảm thấy lo cho Tần Tứ “Thú thật đáng sợ, nó nắm giữ điểm yếu của ký chủ.”
Có đôi khi, mặt đối mặt đánh nhau cũng chẳng phải đáng sợ, dù cho sức mạnh chênh lệch nhau, nói không chừng có thể nhờ ý chí liều chết không chịu thua giành được chiến thắng; Hay cả mình ngoài sáng mà địch trong tối cũng không đáng sợ, chỉ cần có thể chịu đựng nhẫn nhịn được là có thể khiến đối phương để lộ dấu vết… Đáng sợ nhất là khi, thân mình đang lâm vào giữa núi sâu, nếu không rời khỏi nơi ấy thì vĩnh viễn cũng không có cách nào nhìn ra được diện mạo thật của nó.
“Ừ, đêm nay chúng ta phải họp mặt một lần,” Mục Dịch Nhiên nhìn La Duy đi ở phía trước, hai hàng lông màu cau chặt khẽ thả lỏng, bước vội tới trước đuổi theo đối phương “Có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi cậu nhưng cứ bị mấy việc khác làm cho quên mất—— hôm nay chúng ta gặp được không ít người, bất luận là trên đường hay trong bệnh viện, số người trên trán có vết đỏ đại khái chiếm tỷ lệ khoảng bao nhiêu?”
La Duy bước chậm lại, nở một nụ cười khổ “Mục tiên sinh, anh rốt cuộc nhớ tới hỏi tôi về vấn đề này.”
“Cậu từng nhắc nhở tôi?” Mục Dịch nhiên lấy một tờ giấy từ trong túi ra, bên trên có ghi lại một vài mốc thời gian kỳ lạ “Là lúc giữa trưa ăn cơm ở căn-tin? Hai lần đúng không? Hay là buổi chiều hôm nay ở phòng chờ phẫu thuật? Ba lần? Đương nhiên cũng có thể là ở buổi sáng lúc phẫu thuật, nhưng lúc ấy tôi chưa nghĩ đến chuyện ghi chép lại.”
La Duy thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt lộ ra nét vui mừng “Tôi có cảm giác như mình cô đơn hò hét cả ngày trong khe sâu, rốt cuộc đến lúc hoàng hôn mới nhận được lời hồi đáp.”
“Xin lỗi, bởi vì lúc ăn cơm trưa tôi phát hiện mỗi lúc đang nói chuyện với cậu có vài lần cảm giác thời gian bị hổng, muốn nói cái gì lại không biết phải nói từ đâu, bèn âm thầm ghi lại mấy mốc thời gian kỳ lạ đó vào giấy.”
“Cảm ơn sự thông thái của anh.” La Duy bất giác bật cười “Việc mới nãy anh hỏi tôi đã chủ động nhắc mọi người những hai lần, nhưng tất cả đều thờ ơ không đếm xỉa. Về tỷ lệ số người có vết đỏ trên trán trong thành phố này đại khái chiếm khoảng 30%, tôi nghĩ có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Dù sao ở nơi này, chỉ có những người chết đi mới có thể dùng thiết bị đo lường kiểm tra vị trí của thú.”
Mục Dịch Nhiên bất giác lại đưa mắt đánh giá La Duy “Một mình cậu phải chịu đựng những thứ này, quả thật rất tàn nhẫn.”
“Không sao cả, dù sao bản thân tôi cũng không phải người thích náo nhiệt.” La Duy tự an ủi mình.
Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trên giấy tôi ghi chép lại tổng cộng có năm mốc thời gian, cũng tức là từng có 5 lần chúng ta bị bắt không được phép giao tiếp, nếu là do phía cậu tự đưa ra, chúng tôi vĩnh viễn cũng không thể nghe được, trừ phi trong đầu chúng tôi tự nhớ ra cũng hỏi, lúc này mới có thể nghe được cậu trả lời.”
“Có lẽ là vậy, cơ mà nói vậy cảm giác như tôi là thần tiên ấy…” La Duy hiếm thấy bông đùa một câu.
“Trừ vấn đề mới nãy thì ba mốc thời gian còn lại, cậu đã nói cái gì?” Mục Dịch Nhiên không cam tâm hỏi lại lần nữa.
La Duy nhất thời cũng không biết nên nói vấn đề nào trước, tầm mắt lại nhìn về phía Tiêu Cầm Tiên đi ở đằng trước “Nói về cô gái kia đi, tối hôm qua tôi thấy cô ta hút rất nhiều thuốc, nhưng ban ngày hôm nay lại không thấy hút điếu nào—— tôi thấy việc này không phù hợp lẽ thường, những người nghiện thuốc lá rất khó nhịn lâu được như vậy.”
Mục Dịch Nhiên giống như lâm vào trầm tư, ánh mắt nhìn về phía xa xăm “Tôi thấy tiếp theo chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng về câu nói trên trang đề tựa, ít nhất đêm nay phải biết rõ việc này đã.”
“Được rồi,” La Duy thật là khóc không ra nước mắt “Trước không bàn về việc hút thuốc vậy.”
“Hiện tại chỉ có hai cô gái kia đã đọc quyển tiểu thuyết kia, tôi cảm thấy Tô Bản Tâm có vẻ đáng tin hơn một chút.”
“Đúng thế, tôi cũng cho rằng phụ nữ thích hút thuốc không đáng tin cho lắm.” La Duy cố gắng lái sang đề tài kia.
Mục Dịch Nhiên bỗng nhiên nhìn La Duy một cái, thò tay vào túi đồng phục lấy một cái bút ra, ghi vào giấy: 18:39
__________
Chú thích
(*) Phong hoa tuyết nguyệt : ý là những chuyện lãng mạn, có yếu tố tình yêu tình cảm.
(*) Đá hoa hồng (Rose Stone): một loại đá chủ yếu sinh sản ở Đài Loan chia làm nhiều chủng loại từ bình thường đến quý hiếm. Đại khái như ảnh dưới minh họa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.