Chương 172: Phi sắc chi thú (19) : Thức tỉnh
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Những người trên trán có dấu vết đỏ không phải ai cũng sẵn lòng nói ra tâm sự của mình, mà có thì cũng là chọn cái để nói.
Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh tanh tanh không nói một tiếng nào, cũng nhất định không chịu nghe người khác kể chuyện, ra khỏi nhà hàng liền rảo bước đi thẳng về phía chỗ ở của mình.
Tiêu Cầm Tiên thì lại chắc chắn tin rằng mình không có thú ký, vẻ mặt lạnh lùng một mình trở lại ký túc xá cục cảnh sát.
Triệu Yến Bảo nói “Tôi tính thử tự mình lắng đọng lại tâm trạng xem sao, những người khác nếu cần tư vấn tâm lý có thể gọi tôi, nếu giúp được gì tôi sẽ giúp.”
Những người khác cũng không còn lại bao nhiêu: Tần Tứ, Dư Cực, La Duy.
La Duy nói mình hôm nay quả thật là cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi trước. Mục Dịch Nhiên nhân lúc mình còn chưa rơi vào trạng thái “xem nhẹ” vị đồng bọn này, liền đi theo sau cậu ta cùng trở về ký túc xá.
Dư Cực vẫn cứ luôn bám theo sau Tần Tứ không chịu đi, giống như coi Tần bác sĩ trở thành cái phao cứu sinh vậy.
Mà một vị đồng nghiệp cũng làm trong bệnh viện khác là Tô Bản Tâm tuy rằng trong lòng cũng không bình tĩnh, nhưng dù sao cũng thuộc nhóm người không có thú ký, nên lúc này cô cùng bạn mình là Lion đứng dưới đèn đường tán gẫu, thi thoảng lại giơ tay vỗ nhẹ vai đối phương, giống như đang cho nhau an ủi.
Kha Tầm cùng Vệ Đông đều ở lại, cùng Tần Tứ đứng dưới tàng gốc cây ngọc lan vọng xuân cao to kia.
Dư Cực giống như cái đuôi đứng bên cạnh Tần Tứ, vẻ mặt có hơi xấu hổ “Tôi biết tôi đứng đây hơi kỳ, nhưng tôi không muốn rời khỏi Tần bác sĩ, lỡ đâu bất ngờ thấy đau ở đâu đó mà Tần bác sĩ ở kế bên cũng nhờ ảnh dùng dao mổ cắt thứ kia ra ngoài, cũng có thể cứu tôi một mạng.”
Tần Tứ rất muốn thanh minh, rằng mình không có thói quen mang dao mổ kè kè bên mình, nhưng nhìn thấy biểu tình khẩn trương đến rối bời của Dư Cực, đành thôi không nói.
Vệ Đông nhìn lên trán Tần Tứ, nhớ tới lời La Duy mô tả về dấu vết thú ký của Tần Tứ lan rộng ra cả phần trán trái đến xuống ánh mắt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu “Hạo Văn Nhi không nói, anh cũng không nói, nói khó nghe một câu chứ Trì Lôi đi rồi còn có Triệu Yến Bảo khuyên nhủ cô ấy, nếu hai người… Tới chừng đó tui cũng không biết hai người tại sao lại đi nữa…”
Tần Tứ vẻ mặt như chẳng để tâm “Thật sự thì cũng chằng phải bí mật gì cả, khi ấy nghe La Duy bảo trên trán có vết đỏ sậm, tôi liền biết là tại sao.”
Vệ Đông nóng nảy “Biết rồi sao anh còn bình chân như vại vậy, mau nghĩ cách xóa bỏ tâm ma đi chứ!”
“Tâm ma không phải nói xóa là có thể xóa,” Tần Tứ ngược lại khẽ cười “Vả lại tôi không cho rằng đó là tâm ma, chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức khó quên mà thôi.”
“Tần bác sĩ, tôi… tôi… tôi có nên tránh mặt một lát cho mọi người nói chuyện không?” Dư Cực mắt nhìn Tô Bản Tâm cùng Lion đứng cách đó xa xa, giống như cũng không muốn đi sang bên kia lắm.
Tần Tứ cũng không tỏ rõ ý kiến “Cũng không phải bí mật gì, hay chuyện gì khó kể cùng người khác—— bạn đời của tôi đã mất, cũng năm năm rồi.”
Kha Tầm nghe được lời này bất giác giật mình, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào… Một người hiền lành lương thiện, chu đáo lại kiên nhẫn, thậm chí có một chút bình thường như Tần Tứ, ở trong từ điển lúc trước của cậu, những người như vậy thuộc mẫu những người “Có bằng cấp cao cùng sự nghiệp thành công”, mà bản thân cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc đoán xem quá khứ của họ đã trải qua những gì—— chắc là ngoại trừ công việc bận rộn hàng ngày, còn lại đều dành thời gian đi coi mắt với đối tượng là những “người phụ nữ mẫu mực” kiểu như giáo viên, y tá hoặc là nhân viên hành chính vậy.
Tần Tứ, đã có bạn đời, hơn nữa đã qua đời.
“Anh bảo bạn đời, kia là… đã kết hôn rồi sao?”
“Đã đăng ký giấy kết hôn, nhưng còn chưa tổ chức hôn lễ.” Giọng của Tần Tứ thấp dần “Chết do tai nạn máy bay, trên chuyến bay từ một thành phố khác, cô ấy đến mừng sinh nhật cho tôi.”
Kha Tầm bước đến đưa tay vỗ nhẹ bả vai người bạn già, im lặng không nói gì.
Dư Cực ở bên cạnh cũng xen ngang “Bạn đời tôi cũng đã qua đời… Chẳng lẽ, những người có dấu vết thâm màu như chúng ta đều là vì bạn đời qua đời sao? Cái cậu ở bên ngoài kia cũng là như vậy?”
Kha Tầm nghĩ tới chuyện của La Duy, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng bỗng lóe lên một ý niệm tựa như tia chớp cắt ngang qua đầu, nhưng nháy mắt lại lụi tàn, lực chú ý lại chuyển đến trước mắt.
Tần Tứ nở nụ cười thân thiện giống như mọi khi “Tuy rằng tôi vẫn luôn không quên được cô ấy, nhưng cũng không phải rối rắm đến như vậy, nhất là dạo gần đây, tôi… giống như trở lại lúc trước, thời điểm mà chẳng có một chút gánh nặng nào, nỗi lòng vô cùng thư thái, suốt năm năm nay, tôi chưa bao giờ cảm giác mình thoải mái như lúc này.”
Kha Tầm nhìn vào mắt Tần Tứ “Cái trạng thái thoải mái mà anh nói, là xuất hiện trong hai ngày tại Tâm Thành đúng không?”
Tần Tứ cũng không suy nghĩ nhiều về việc này “Đúng thế, chính là hai hôm nay.”
Hoa ngọc lan trắng muốt từng cánh từng cánh nặng nề rơi xuống, tựa như một đám bông tuyết được tích trữ suốt cả một mùa đông.
Kha Tầm giống như nghe được tiếng hồi âm trong giọng nói của mình “Anh… có phải anh không muốn trở về không?”
Tần Tứ “Tôi là kẻ giỏi thích nghi với mọi hoàn cảnh, hơn nữa… chúng ta ở lại đây không tốt sao?”
Hiện tại có lẽ là giờ phút mà Kha Tầm cảm giác kinh hoàng sợ hãi nhất từ sau khi đi vào Tâm Thành, tuy rằng trước mặt cậu lúc này là gương mặt ung dung bình thản đặc trưng của Tần Tứ.
Vệ Đông tựa hồ không suy nghĩ sâu xa như vậy, hoặc cũng có thể đã bị tranh đồng hóa một phần, lúc này cũng lên tiếng khuyên can “Thôi thôi, đám chúng ta là rời quê xa nhà đó, hơn nữa giấy tạm trú của chúng ta thời hạn chỉ có mười ba ngày, đúng hơn là sáu ngày rưỡi, nếu tìm không được thú, nói không chừng phải toang ở đây đó! Hơn nữa thú ký của anh lớn như vậy, lỡ đâu mà gặp chuyện gì đó thì toi thật chứ không đùa đâu!”
Tần Tứ “Tôi không nghĩ thú của tôi tượng trưng cho điều tà ác, nó chỉ là những khoảng năm tháng cùng hồi ức ngày xưa của tôi, nếu có thể cùng loại thú này dung hợp nghe bảo là sẽ tìm lại được bản thân mình. Tôi không tin nó sẽ gây thương tổn cho tôi—— tôi từng đọc tài liệu thấy có trường hợp thú và ký chủ ở chung cùng nhau hòa binh suốt mấy chục năm.
“Có thể kiểm tra tính ra số năm của thú sao?” Kha Tầm bắt lấy vấn đề này hỏi lại.
“Có lẽ mai là ra kết quả rồi, thông qua những hoa văn mà mắt thường không nhìn ra trên cơ thể thú, có thể tính ra thú đã tồn tại trong cơ thể ký chủ bao lâu.” Tần Tứ lúc này giống như đang nói về chuyện của người khác “Thú của tôi, chắc là năm năm.”
***
Tiêu Cầm Tiên dụi tắt thuốc, trở về phòng mình.
Tiếng chuông điện thoại nghe như sét đánh rền vang reo lên, giống như có một gã ăn mày đang hớn hở khoe khoang một đống đồng thau rách nát mà hắn nhặt được.
Tiêu Cầm Tiên tức giận cầm ống nghe điện thoại “Ai đó?”
Bên kia đầu dây vang lên thanh âm quen thuộc “Không có gì, tôi thử điện thoại.”
Đổi lại là người khác còn đỡ, đằng này lại là cái gã “người bên ngoài” mà bản thân cực kỳ chướng mắt kia! Người nọ, cũng chính là La Duy, nửa đêm nửa hôm ăn no rửng mỡ lại ở phòng kế bên gọi điện sang cho cô!
Tiêu Cầm Tiên quát thẳng vào ống nghe “Cậu bị điên hay gì!”
Rống xong rồi vẫn cảm thấy chưa hết giận, liền chạy thẳng qua phòng kế bên “Cậu làm vậy là quấy nhiễu người khác!”
Trong phòng kế bên, La Duy vẫn còn đang cầm ống nghe chưa kịp buông xuống, bên cạnh còn đứng một vị Mục Dịch Nhiên.
La Duy vẫn vẻ mặt bình thản không chút biến sắc nhìn Tiêu Cầm Tiên nổi điên, lúc này nói thẳng với đối phương “Tôi đang kiểm tra nói dối.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói với tôi cái kiểu như đang hạch sách phạm nhân vậy hả!” Tiêu Cầm Tiên hét to tới méo cả âm, chắc bản thân cô ta cũng không rõ vì sao mình lại tức tới như vậy.
La Duy vẫn bình tĩnh thản nhiên hệt như một con người máy “Tối hôm qua cô bảo mình nhận được một cú điện thoại, là nói dối.”
Tiêu Cầm Tiên nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục trợn mắt trừng La Duy “Tuyệt! Đối! Là! Có! Tối qua có một thằng cha bị khùng gọi cho tôi!”
“Chuông điện thoại rất ồn, nếu có chúng tôi tuyệt đối sẽ nghe thấy.” La Duy thủng thẳng nói.
“Ngủ chẳng khác gì lợn chết đương nhiên không nghe được rồi.”
La Duy bước tới cửa, vòng qua Tiêu Cầm Tiên, đưa tay chỉ vào một chỗ ngoài hành lang “Tối qua, ngay chỗ này, cô đứng đó hút thuốc, tôi vừa rời khỏi phòng Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm thì nghe cô bảo, cô nhận được một cú điện thoại, nhưng đối phương im lặng không nói gì, thế cho nên cô rút luôn dây điện thoại—— thời điểm cô nhận điện thoại cả ba người chúng tôi đều ở trong phòng, tuyệt đối không có khả năng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.”
Tiêu Cầm Tiên vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí giống như để phối hợp tái hiện lại hoàn cảnh tối qua, lấy một điếu thuốc ra châm lên “Đúng thế, tôi còn phàn nàn vì sao điện thoại không hiển thị số…”
Mục Dịch Nhiên đứng ở một bên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng “Lời mới nãy có mâu thuẫn, tối hôm qua cô bảo người gọi tới không nói gì, nhưng vừa nãy lại nói đối phương là một ‘thằng cha bị khùng’.”
Ánh mắt vẫn luôn lặng ngắt của La Duy rốt cuộc sáng lên, vô cùng cảm kích nhìn Mục Dịch Nhiên, bản thân cậu thật sự không dám hi vọng cuộc đối thoại giữa mình và Tiêu Cầm Tiên có thể bị Mục Dịch Nhiên “thành công nghe thấy” hơn nữa cũng “hiểu rõ chính xác”.
Quả nhiên, Mục Dịch Nhiên không phụ sự mong đợi, nói tiếp “Vậy rốt cuộc có người gọi điện thoại hay không? Người gọi đến có nói chuyện hay không? Nói cái gì?”
Tiêu Cầm Tiên cả người cáu kỉnh đưa tay vò loạn mái tóc nấm của mình, miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng này thoạt nhìn không khác gì với La Duy thấy tối qua “Tôi cũng không biết bên kia điện thoại có ai không, nghe rất mơ hồ, giống như là tiếng rè rè phát ra khi tín hiệu radio không nhạy ấy, cảm giác như có một người đàn ông, nói gì đó không nghe rõ lắm. Tôi nghi là điện thoại bị loạn đường dây.”
“Một câu cũng nghe không rõ sao? Hay là một chữ cũng được.” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Tiêu Cầm Tiên yên tĩnh một lát, mới nói “Giống như loáng thoáng nghe được hai chữ —— tay trái, chắc là hai chữ này.”
Tiêu Cầm Tiên nói xong liền rời khỏi cửa “Tôi cảm thấy mệt thật sự, đi tắm đây, các người tốt nhất đừng hỏi tôi thêm câu nào nữa.”
Mục Dịch Nhiên im lặng thật lâu, quay đầu lại thấy La Duy giống như đang viết đi viết lại cái gì đó trên tờ giấy, bước qua ngó một cái, chỉ thấy là mấy dấu hằn không có màu sắc, giống như lúc mấy đứa nhỏ làm bài tập thì dùng sức đè quá mạnh khiến cho trang giấy lót ở phía sau lưu lại một đống dấu hằn.
Mục Dịch Nhiên cầm lấy, cau mày nhìn hồi lâu, cố gắng lắm mà không nhận ra được chữ nào, nhưng vẫn gấp nó lại bỏ vào túi áo của mình.
La Duy cười khổ “Tôi nghĩ chắc mình không kiên trì tới cuối cùng được, trước hết nổi điên.”
“Không cần nóng vội,” Mục Dịch Nhiên cố gắng làm cho giọng mình ôn hòa một chút “Tôi đã nghe được lời của Tiêu Cầm Tiên, về cú điện thoại thần bí mà chúng ta không nghe thấy, còn có nội dung về ‘tay trái’ trong điện thoại phát ra, đây là manh mối, chúng ta đã có thể giao tiếp với nhau một chút rồi, cậu thấy đúng không?”
La Duy than thở lắc đầu, trong ánh mắt tựa hồ có một chút lấp lánh, nhưng lập tức bị hắn gạt đi “Tôi nghĩ mình có thể đoán ra được hình dáng của thú, hẳn là một cái chậu châu báu. Ha ha, chắc chắn là một cái chậu châu báu, cảnh tượng kia là bóng ma trong lòng tôi, cả đời đều không xua đi được.”
Mục Dịch Nhiên khẽ thở dài, lại biết mình không thể an ủi đối phương.
“Tôi cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.” La Duy tựa vào giường của mình.
“Vậy nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ mọi việc ắt sẽ có tiến triển.”
“Vậy được rồi, ngủ ngon.” La Duy cười đến mệt mỏi.
“Ngủ ngon.” Mục Dịch Nhiên ra khỏi phòng, trong đầu suy nghĩ lời của La Duy, về con thú hình dạng chậu châu báu, về cái chết thê thảm của bạn gái hắn…
Mục Dịch Nhiên cảm giác trái tim mình giống như bị thứ gì đó xiết lại, từng chút, từng chút… Trí nhớ tựa như tiếng trống đến từ phương xa dần dần vang vọng khắp đầu óc, nhảy khỏi Tâm Thành, nhảy khỏi tranh, tranh, tranh, tranh…
Hắn bỗng dưng lấy tờ giấy nhét trong túi mở ra, phát hiện trên tờ giấy rõ ràng trống rỗng lúc này viết một đống tên người: Mễ Luân, Khang Lai, Dung Nhượng, LEX, Lạc Tân, Cừu Kiện, Lý Hạo Kinh.
Là chữ ký, là chữ ký của những họa sĩ trước đó.
Chúng ta muốn thoát khỏi tranh, nhất định phải tìm được chữ ký!
La Duy hết lần này đến lần khác nghĩ mọi cách nhắc nhở hắn, đây mới là vấn đề căn bản nhất!
Mỗi một người sau khi tiến vào Tâm Thành, đều sẽ dần quên con đường đi đến, rồi cuối cùng sẽ quên chìa khóa để thoát đi.
Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh tanh tanh không nói một tiếng nào, cũng nhất định không chịu nghe người khác kể chuyện, ra khỏi nhà hàng liền rảo bước đi thẳng về phía chỗ ở của mình.
Tiêu Cầm Tiên thì lại chắc chắn tin rằng mình không có thú ký, vẻ mặt lạnh lùng một mình trở lại ký túc xá cục cảnh sát.
Triệu Yến Bảo nói “Tôi tính thử tự mình lắng đọng lại tâm trạng xem sao, những người khác nếu cần tư vấn tâm lý có thể gọi tôi, nếu giúp được gì tôi sẽ giúp.”
Những người khác cũng không còn lại bao nhiêu: Tần Tứ, Dư Cực, La Duy.
La Duy nói mình hôm nay quả thật là cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi trước. Mục Dịch Nhiên nhân lúc mình còn chưa rơi vào trạng thái “xem nhẹ” vị đồng bọn này, liền đi theo sau cậu ta cùng trở về ký túc xá.
Dư Cực vẫn cứ luôn bám theo sau Tần Tứ không chịu đi, giống như coi Tần bác sĩ trở thành cái phao cứu sinh vậy.
Mà một vị đồng nghiệp cũng làm trong bệnh viện khác là Tô Bản Tâm tuy rằng trong lòng cũng không bình tĩnh, nhưng dù sao cũng thuộc nhóm người không có thú ký, nên lúc này cô cùng bạn mình là Lion đứng dưới đèn đường tán gẫu, thi thoảng lại giơ tay vỗ nhẹ vai đối phương, giống như đang cho nhau an ủi.
Kha Tầm cùng Vệ Đông đều ở lại, cùng Tần Tứ đứng dưới tàng gốc cây ngọc lan vọng xuân cao to kia.
Dư Cực giống như cái đuôi đứng bên cạnh Tần Tứ, vẻ mặt có hơi xấu hổ “Tôi biết tôi đứng đây hơi kỳ, nhưng tôi không muốn rời khỏi Tần bác sĩ, lỡ đâu bất ngờ thấy đau ở đâu đó mà Tần bác sĩ ở kế bên cũng nhờ ảnh dùng dao mổ cắt thứ kia ra ngoài, cũng có thể cứu tôi một mạng.”
Tần Tứ rất muốn thanh minh, rằng mình không có thói quen mang dao mổ kè kè bên mình, nhưng nhìn thấy biểu tình khẩn trương đến rối bời của Dư Cực, đành thôi không nói.
Vệ Đông nhìn lên trán Tần Tứ, nhớ tới lời La Duy mô tả về dấu vết thú ký của Tần Tứ lan rộng ra cả phần trán trái đến xuống ánh mắt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu “Hạo Văn Nhi không nói, anh cũng không nói, nói khó nghe một câu chứ Trì Lôi đi rồi còn có Triệu Yến Bảo khuyên nhủ cô ấy, nếu hai người… Tới chừng đó tui cũng không biết hai người tại sao lại đi nữa…”
Tần Tứ vẻ mặt như chẳng để tâm “Thật sự thì cũng chằng phải bí mật gì cả, khi ấy nghe La Duy bảo trên trán có vết đỏ sậm, tôi liền biết là tại sao.”
Vệ Đông nóng nảy “Biết rồi sao anh còn bình chân như vại vậy, mau nghĩ cách xóa bỏ tâm ma đi chứ!”
“Tâm ma không phải nói xóa là có thể xóa,” Tần Tứ ngược lại khẽ cười “Vả lại tôi không cho rằng đó là tâm ma, chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức khó quên mà thôi.”
“Tần bác sĩ, tôi… tôi… tôi có nên tránh mặt một lát cho mọi người nói chuyện không?” Dư Cực mắt nhìn Tô Bản Tâm cùng Lion đứng cách đó xa xa, giống như cũng không muốn đi sang bên kia lắm.
Tần Tứ cũng không tỏ rõ ý kiến “Cũng không phải bí mật gì, hay chuyện gì khó kể cùng người khác—— bạn đời của tôi đã mất, cũng năm năm rồi.”
Kha Tầm nghe được lời này bất giác giật mình, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào… Một người hiền lành lương thiện, chu đáo lại kiên nhẫn, thậm chí có một chút bình thường như Tần Tứ, ở trong từ điển lúc trước của cậu, những người như vậy thuộc mẫu những người “Có bằng cấp cao cùng sự nghiệp thành công”, mà bản thân cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc đoán xem quá khứ của họ đã trải qua những gì—— chắc là ngoại trừ công việc bận rộn hàng ngày, còn lại đều dành thời gian đi coi mắt với đối tượng là những “người phụ nữ mẫu mực” kiểu như giáo viên, y tá hoặc là nhân viên hành chính vậy.
Tần Tứ, đã có bạn đời, hơn nữa đã qua đời.
“Anh bảo bạn đời, kia là… đã kết hôn rồi sao?”
“Đã đăng ký giấy kết hôn, nhưng còn chưa tổ chức hôn lễ.” Giọng của Tần Tứ thấp dần “Chết do tai nạn máy bay, trên chuyến bay từ một thành phố khác, cô ấy đến mừng sinh nhật cho tôi.”
Kha Tầm bước đến đưa tay vỗ nhẹ bả vai người bạn già, im lặng không nói gì.
Dư Cực ở bên cạnh cũng xen ngang “Bạn đời tôi cũng đã qua đời… Chẳng lẽ, những người có dấu vết thâm màu như chúng ta đều là vì bạn đời qua đời sao? Cái cậu ở bên ngoài kia cũng là như vậy?”
Kha Tầm nghĩ tới chuyện của La Duy, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng bỗng lóe lên một ý niệm tựa như tia chớp cắt ngang qua đầu, nhưng nháy mắt lại lụi tàn, lực chú ý lại chuyển đến trước mắt.
Tần Tứ nở nụ cười thân thiện giống như mọi khi “Tuy rằng tôi vẫn luôn không quên được cô ấy, nhưng cũng không phải rối rắm đến như vậy, nhất là dạo gần đây, tôi… giống như trở lại lúc trước, thời điểm mà chẳng có một chút gánh nặng nào, nỗi lòng vô cùng thư thái, suốt năm năm nay, tôi chưa bao giờ cảm giác mình thoải mái như lúc này.”
Kha Tầm nhìn vào mắt Tần Tứ “Cái trạng thái thoải mái mà anh nói, là xuất hiện trong hai ngày tại Tâm Thành đúng không?”
Tần Tứ cũng không suy nghĩ nhiều về việc này “Đúng thế, chính là hai hôm nay.”
Hoa ngọc lan trắng muốt từng cánh từng cánh nặng nề rơi xuống, tựa như một đám bông tuyết được tích trữ suốt cả một mùa đông.
Kha Tầm giống như nghe được tiếng hồi âm trong giọng nói của mình “Anh… có phải anh không muốn trở về không?”
Tần Tứ “Tôi là kẻ giỏi thích nghi với mọi hoàn cảnh, hơn nữa… chúng ta ở lại đây không tốt sao?”
Hiện tại có lẽ là giờ phút mà Kha Tầm cảm giác kinh hoàng sợ hãi nhất từ sau khi đi vào Tâm Thành, tuy rằng trước mặt cậu lúc này là gương mặt ung dung bình thản đặc trưng của Tần Tứ.
Vệ Đông tựa hồ không suy nghĩ sâu xa như vậy, hoặc cũng có thể đã bị tranh đồng hóa một phần, lúc này cũng lên tiếng khuyên can “Thôi thôi, đám chúng ta là rời quê xa nhà đó, hơn nữa giấy tạm trú của chúng ta thời hạn chỉ có mười ba ngày, đúng hơn là sáu ngày rưỡi, nếu tìm không được thú, nói không chừng phải toang ở đây đó! Hơn nữa thú ký của anh lớn như vậy, lỡ đâu mà gặp chuyện gì đó thì toi thật chứ không đùa đâu!”
Tần Tứ “Tôi không nghĩ thú của tôi tượng trưng cho điều tà ác, nó chỉ là những khoảng năm tháng cùng hồi ức ngày xưa của tôi, nếu có thể cùng loại thú này dung hợp nghe bảo là sẽ tìm lại được bản thân mình. Tôi không tin nó sẽ gây thương tổn cho tôi—— tôi từng đọc tài liệu thấy có trường hợp thú và ký chủ ở chung cùng nhau hòa binh suốt mấy chục năm.
“Có thể kiểm tra tính ra số năm của thú sao?” Kha Tầm bắt lấy vấn đề này hỏi lại.
“Có lẽ mai là ra kết quả rồi, thông qua những hoa văn mà mắt thường không nhìn ra trên cơ thể thú, có thể tính ra thú đã tồn tại trong cơ thể ký chủ bao lâu.” Tần Tứ lúc này giống như đang nói về chuyện của người khác “Thú của tôi, chắc là năm năm.”
***
Tiêu Cầm Tiên dụi tắt thuốc, trở về phòng mình.
Tiếng chuông điện thoại nghe như sét đánh rền vang reo lên, giống như có một gã ăn mày đang hớn hở khoe khoang một đống đồng thau rách nát mà hắn nhặt được.
Tiêu Cầm Tiên tức giận cầm ống nghe điện thoại “Ai đó?”
Bên kia đầu dây vang lên thanh âm quen thuộc “Không có gì, tôi thử điện thoại.”
Đổi lại là người khác còn đỡ, đằng này lại là cái gã “người bên ngoài” mà bản thân cực kỳ chướng mắt kia! Người nọ, cũng chính là La Duy, nửa đêm nửa hôm ăn no rửng mỡ lại ở phòng kế bên gọi điện sang cho cô!
Tiêu Cầm Tiên quát thẳng vào ống nghe “Cậu bị điên hay gì!”
Rống xong rồi vẫn cảm thấy chưa hết giận, liền chạy thẳng qua phòng kế bên “Cậu làm vậy là quấy nhiễu người khác!”
Trong phòng kế bên, La Duy vẫn còn đang cầm ống nghe chưa kịp buông xuống, bên cạnh còn đứng một vị Mục Dịch Nhiên.
La Duy vẫn vẻ mặt bình thản không chút biến sắc nhìn Tiêu Cầm Tiên nổi điên, lúc này nói thẳng với đối phương “Tôi đang kiểm tra nói dối.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói với tôi cái kiểu như đang hạch sách phạm nhân vậy hả!” Tiêu Cầm Tiên hét to tới méo cả âm, chắc bản thân cô ta cũng không rõ vì sao mình lại tức tới như vậy.
La Duy vẫn bình tĩnh thản nhiên hệt như một con người máy “Tối hôm qua cô bảo mình nhận được một cú điện thoại, là nói dối.”
Tiêu Cầm Tiên nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục trợn mắt trừng La Duy “Tuyệt! Đối! Là! Có! Tối qua có một thằng cha bị khùng gọi cho tôi!”
“Chuông điện thoại rất ồn, nếu có chúng tôi tuyệt đối sẽ nghe thấy.” La Duy thủng thẳng nói.
“Ngủ chẳng khác gì lợn chết đương nhiên không nghe được rồi.”
La Duy bước tới cửa, vòng qua Tiêu Cầm Tiên, đưa tay chỉ vào một chỗ ngoài hành lang “Tối qua, ngay chỗ này, cô đứng đó hút thuốc, tôi vừa rời khỏi phòng Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm thì nghe cô bảo, cô nhận được một cú điện thoại, nhưng đối phương im lặng không nói gì, thế cho nên cô rút luôn dây điện thoại—— thời điểm cô nhận điện thoại cả ba người chúng tôi đều ở trong phòng, tuyệt đối không có khả năng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.”
Tiêu Cầm Tiên vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí giống như để phối hợp tái hiện lại hoàn cảnh tối qua, lấy một điếu thuốc ra châm lên “Đúng thế, tôi còn phàn nàn vì sao điện thoại không hiển thị số…”
Mục Dịch Nhiên đứng ở một bên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng “Lời mới nãy có mâu thuẫn, tối hôm qua cô bảo người gọi tới không nói gì, nhưng vừa nãy lại nói đối phương là một ‘thằng cha bị khùng’.”
Ánh mắt vẫn luôn lặng ngắt của La Duy rốt cuộc sáng lên, vô cùng cảm kích nhìn Mục Dịch Nhiên, bản thân cậu thật sự không dám hi vọng cuộc đối thoại giữa mình và Tiêu Cầm Tiên có thể bị Mục Dịch Nhiên “thành công nghe thấy” hơn nữa cũng “hiểu rõ chính xác”.
Quả nhiên, Mục Dịch Nhiên không phụ sự mong đợi, nói tiếp “Vậy rốt cuộc có người gọi điện thoại hay không? Người gọi đến có nói chuyện hay không? Nói cái gì?”
Tiêu Cầm Tiên cả người cáu kỉnh đưa tay vò loạn mái tóc nấm của mình, miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng này thoạt nhìn không khác gì với La Duy thấy tối qua “Tôi cũng không biết bên kia điện thoại có ai không, nghe rất mơ hồ, giống như là tiếng rè rè phát ra khi tín hiệu radio không nhạy ấy, cảm giác như có một người đàn ông, nói gì đó không nghe rõ lắm. Tôi nghi là điện thoại bị loạn đường dây.”
“Một câu cũng nghe không rõ sao? Hay là một chữ cũng được.” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Tiêu Cầm Tiên yên tĩnh một lát, mới nói “Giống như loáng thoáng nghe được hai chữ —— tay trái, chắc là hai chữ này.”
Tiêu Cầm Tiên nói xong liền rời khỏi cửa “Tôi cảm thấy mệt thật sự, đi tắm đây, các người tốt nhất đừng hỏi tôi thêm câu nào nữa.”
Mục Dịch Nhiên im lặng thật lâu, quay đầu lại thấy La Duy giống như đang viết đi viết lại cái gì đó trên tờ giấy, bước qua ngó một cái, chỉ thấy là mấy dấu hằn không có màu sắc, giống như lúc mấy đứa nhỏ làm bài tập thì dùng sức đè quá mạnh khiến cho trang giấy lót ở phía sau lưu lại một đống dấu hằn.
Mục Dịch Nhiên cầm lấy, cau mày nhìn hồi lâu, cố gắng lắm mà không nhận ra được chữ nào, nhưng vẫn gấp nó lại bỏ vào túi áo của mình.
La Duy cười khổ “Tôi nghĩ chắc mình không kiên trì tới cuối cùng được, trước hết nổi điên.”
“Không cần nóng vội,” Mục Dịch Nhiên cố gắng làm cho giọng mình ôn hòa một chút “Tôi đã nghe được lời của Tiêu Cầm Tiên, về cú điện thoại thần bí mà chúng ta không nghe thấy, còn có nội dung về ‘tay trái’ trong điện thoại phát ra, đây là manh mối, chúng ta đã có thể giao tiếp với nhau một chút rồi, cậu thấy đúng không?”
La Duy than thở lắc đầu, trong ánh mắt tựa hồ có một chút lấp lánh, nhưng lập tức bị hắn gạt đi “Tôi nghĩ mình có thể đoán ra được hình dáng của thú, hẳn là một cái chậu châu báu. Ha ha, chắc chắn là một cái chậu châu báu, cảnh tượng kia là bóng ma trong lòng tôi, cả đời đều không xua đi được.”
Mục Dịch Nhiên khẽ thở dài, lại biết mình không thể an ủi đối phương.
“Tôi cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.” La Duy tựa vào giường của mình.
“Vậy nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ mọi việc ắt sẽ có tiến triển.”
“Vậy được rồi, ngủ ngon.” La Duy cười đến mệt mỏi.
“Ngủ ngon.” Mục Dịch Nhiên ra khỏi phòng, trong đầu suy nghĩ lời của La Duy, về con thú hình dạng chậu châu báu, về cái chết thê thảm của bạn gái hắn…
Mục Dịch Nhiên cảm giác trái tim mình giống như bị thứ gì đó xiết lại, từng chút, từng chút… Trí nhớ tựa như tiếng trống đến từ phương xa dần dần vang vọng khắp đầu óc, nhảy khỏi Tâm Thành, nhảy khỏi tranh, tranh, tranh, tranh…
Hắn bỗng dưng lấy tờ giấy nhét trong túi mở ra, phát hiện trên tờ giấy rõ ràng trống rỗng lúc này viết một đống tên người: Mễ Luân, Khang Lai, Dung Nhượng, LEX, Lạc Tân, Cừu Kiện, Lý Hạo Kinh.
Là chữ ký, là chữ ký của những họa sĩ trước đó.
Chúng ta muốn thoát khỏi tranh, nhất định phải tìm được chữ ký!
La Duy hết lần này đến lần khác nghĩ mọi cách nhắc nhở hắn, đây mới là vấn đề căn bản nhất!
Mỗi một người sau khi tiến vào Tâm Thành, đều sẽ dần quên con đường đi đến, rồi cuối cùng sẽ quên chìa khóa để thoát đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.