Chương 186: Phi sắc chi thú (33) : Hang động
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Dẫu tâm trạng của mỗi người lúc này đều nặng nề khó chịu, nhưng giữa lúc tình thế cấp bách khẩn trương như hiện tại, thật sự không có thời gian để họ chậm trễ.
Triệu Yến Bảo phát hiện được manh mối từ lời nói của Tiêu Cầm Tiên —— chữ nằm trên trán.
“Đây là manh mối sao? Tiêu Cầm Tiên là làm sao mà biết được?” Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
“Thân phận của Tiêu Cầm Tiên vốn đặc biệt, hơn nữa lúc cô ấy nói ra những lời này trong trạng thái giống như lên cơn điên, thế nên rốt cuộc lời này từ miệng ai nói ra cũng rất khó mà biết được.” Triệu Yến Bảo suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là ép bản thân cho ra một cái suy luận hoàn toàn không khoa học chút nào “Trạng thái như điên như dại kia có thể là do hai linh hồn đang tranh đoạt thân thể gây ra, thậm chí có thể hiểu như là sự va chạm giữa kẻ bên trong thành cùng người bên ngoài thành.”
Bất kể thế nào thì những lời này cũng không phải là lời vô căn cứ.
Chữ nằm trên trán, lời này khiến người ta chợt nhớ tới người đàn bà cưỡi con thú đỏ tươi được nhắc tới trong 《 Sách Khải Huyền 》, trên trán ả ta có viết chữ.
Những lời này không hẳn là manh mối, nói đúng hơn là một lời dùng ngữ khí nhấn mạnh nhắc lại.
“Nhưng mà ba chữ Vu Bắc Quốc kia làm sao có thể ở trên trán ai đó được!” Vệ Đông chớp ánh mắt sưng đỏ nói ra suy nghĩ của mình “Trong thành phố này có rất nhiều người từng thấy qua ba chữ kia, chẳng lẽ bọn họ đều từng gặp qua kẻ có chữ viết trên trán kia sao, tuyệt đối không thể nào! Trừ khi kẻ nọ là thị trưởng của Tâm Thành…”
Chu Hạo Văn nói “Không chừng là một kiểu diễn đạt trừu tượng, chẳng hạn như một pho tượng điêu khắc người hoặc động vật, trên trán có khắc chữ.”
“Cho dù là như thế thì pho tượng kia hẳn cũng phải là một kiến trúc mang tính biểu tượng, nếu không làm sao có nhiều người bảo mình từng gặp qua như vậy.” Tần Tứ nhìn bản đồ trên tay, bởi vì tập trung nhìn quá lâu, cảm giác như mình sắp sửa không biết mấy chữ ghi trên đó rồi.
“Vậy đi, mọi người bình tĩnh lắng đọng lại một chút, để ánh mắt nghỉ ngơi một lát,” Mục Dịch Nhiên nói “Bây giờ tôi sẽ đọc ra các địa danh trên bản đồ, cứ đọc cái nào chúng ta sẽ khoanh vòng cái ấy lại, đọc xong một phần sẽ đổi sang Kha Tầm đọc. Trước mắt tôi cũng chỉ nghĩ đến thử đổi góc độ thử xem, có vài thứ nhìn không ra nhưng biết đâu lại nghe ra được.”
Mọi người cũng không còn cách nào tốt hơn, liền nhắm mắt lại nghe Mục Dịch Nhiên đọc địa danh trên bản đồ.
“Tòa nhà Diệu Quang, Công viên Hồ Trái Tim, Phố Đôi Bờ, Khách sạn Ái Mộ, Trạm Bồi Hồi…” Mục Dịch Nhiên chầm chậm đọc ra, vừa đọc vừa dùng bút khoanh vòng.
Giờ này phút này, có lẽ là khoảng thời gian im lặng nhàn nhã nhất từ lúc bọn họ vào tranh tới giờ, Tần Tứ nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang lắng nghe tiết mục trên đài phát thanh buổi chiều.
Hơn nửa tiếng sau, đến phiên Kha Tầm đọc, thanh âm đột nhiên thay đổi khiến đám người như đang ngủ mê bất chợt tỉnh táo.
Kha Tầm đang đọc, bỗng nhiên nghe thấy đồng bạn kêu dừng.
“Đọc lại địa danh lúc nãy xem.” Người lên tiếng là Chu Hạo Văn.
Bản thân Kha Tầm cũng có hơi buồn ngủ, nhìn lại địa danh mình vừa khoanh tròn lúc nãy “Đảo Mật.”
“Không phải cái này, cái trước đó nữa!” Triệu Yến Bảo nói.
Kha Tầm nhìn lại “Núi Nga.”
Toàn bộ đám người không ai lên tiếng, đều đưa mắt nhìn Kha Tầm.
“Núi Nga, một ngọn núi ở ngoại ô Tâm Thành, có vấn đề gì à?” Kha Tầm không hiểu ra sao.
Chu Hạo Văn cầm lấy bút viết lên giấy hai chữ “Là hai chữ này à?”
Nhìn thấy hai chữ kia, Kha Tầm rốt cuộc hiểu được —— Chu Hạo Văn viết chính là “Núi Ngạch (trán)”.
Kha Tầm khẽ lắc đầu “Là “Nga” trong đại bạch nga (ngỗng trắng).”
Mục Dịch Nhiên bước tới cầm lấy bản đồ, nhìn kỹ lời chú thích về thắng cảnh Núi Nga viết trên bản đồ “Núi Nga, vốn tên là Núi Ngạch, bởi vì cả ngọn núi thoạt nhìn giống cái trán của mỹ nhân nên được gọi như vậy, sau này mới trở thành Núi Nga.”
Nghe vậy mọi người lập tức khó giữ được bình tĩnh, Vệ Đông chạy tới gần nhìn một cái “Núi này ở ngoại ô phía nam! Chúng ta đi ngay đi!”
“Có cần mang theo công cụ gì không?” Tần Tứ đứng dậy, khong nhất thời cũng không biết nên mạng theo cái gì.
“Bây giờ đã sáu giờ chiều rồi, chúng ta không có thời gian trèo vách hay là đào đất đâu, tới chừng ban đêm đến chúng ta vẫn phải trở lại chỗ ở.” Vẫn là Mục Dịch Nhiên giữ được bình tĩnh “Tranh thủ thời gian đi tới đó trước đi đã.”
Thế là cả đám ra ngoài đón hai chiếc taxi, chạy thẳng đến Núi Nga.
***
Một tiếng sau, đoàn người đến chân Núi Nga.
Ngọn núi kia cũng không cao lắm, cô đơn lạc lõng đứng đó, hình dáng thoạt nhìn có hơi giống cái trán.
Lúc này trời đã gần hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn sáng tỏ, mọi người đưa mắt đánh giá ngọn núi, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Mới nãy trên xe có hỏi ông tài xế, ông ấy bảo Núi Nga nổi tiếng nhất là Động Mi Tâm, còn nói bên trong có kỳ cảnh.” Kha Tầm lúc này đã phát hiện có một hang động nằm ở phần giữa chân núi.
Mọi người đi bước thấp bước cao dọc theo đường mòn dẫn lên núi, thấy trên hang động có đặt một tấm biển bằng đá, bên trên có khắc mấy chữ “Động Mi Tâm”.
“Ơ kìa cái hang này sao lại có cửa đá? Chúng ta phải làm sao đi vào đây? Cửa đá nhìn hơi bị nặng, làm sao đẩy nó ra?” Vệ Đông nhìn hai cánh cửa đá chắn ngoài hang động, thực sự rất có cảm giác như đang đóng Tây Du Ký.
Cạnh hang động có một tấm bia đá, bên trên có khắc vài dòng giới thiệu sơ lược về ngọn núi này, đám người vây quanh bia đá xem xét từng câu từng chữ.
“Tấm bia này hóa ra là do người trong thành cùng ngoài thành lúc trước cùng nhau lập nên,” Triệu Yến Bảo cảm thấy bất ngờ đến khó tin, tiếp tục nhìn nội dung kế tiếp “Hóa ra là như vậy, muốn vào hang cần mở cơ quan, còn được khen ngợi là nét đặc sắc lớn nhất của thắng cảnh Núi Nga…”
Dựa theo lời giới thiệu khắc trên bia đá, mọi người cuối cùng tìm được viên đá cuội to lớn với kích cỡ vừa đủ cho một người đứng lên trên, nằm ở trên sườn dốc sau núi.
“Để tôi thử xem.” Tần Tứ khép hai chân, cả người đứng trên đá cuội.
Chỉ nghe một tiếng rầm rầm vang lên, Vệ Đông từ phía trước chạy tới báo cáo, nói rằng cửa đá Động Mi Tâm đã được mở ra.
Nghe vậy mọi người đều kích động, Vệ Đông kéo Tần Tứ “Đi thôi! Chúng ta vào hang động nhìn xem, biết đâu chữ ký nằm ở trong đó!”
Nào ngờ Tần Tứ vừa mới bước xuống khỏi đá cuội, bên kia cửa lại vang lên tiếng ầm ầm, giống như đang dần khép lại.
“Không được, phải có người đứng đạp ở nơi đây.”
Kha Tầm ước lượng khoảng cách từ đá cuội đến chỗ cửa hang động, hoàn toàn không có khả năng chạy từ đây thẳng vào trong hang trong thời gian cửa mở ra rồi khép lại.
“Đi về gọi người, hoặc là kiếm người qua đường nào đó nhờ bọn họ giẫm đá cuội mở cửa cho chúng ta, hẳn là không khó.” Chu Hạo Văn nói.
Tần Tứ ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần chìm vào hoàng hôn “Hiện tại khó mà đụng được người qua đường nào, không cần phức tạp như vậy, để tôi đứng cho.”
“Đoạn đường này đến cả Kha Nhi cũng chạy không nổi, anh lại càng không thể a lão Tần.” Vệ Đông ý bảo Tần Tứ nên tự biết lượng sức mình.
Tần Tứ khẽ cười “Tôi không muốn đi, ở lại đây cũng tốt mà.”
Mọi người nghe thế đều ngây ngẩn, không ai ngờ Tần Tứ sẽ cho họ một câu trả lời như vậy.
Vệ Đông vươn tay vỗ vai Tần Tứ “Lão Tần, tỉnh dậy đi, Tần ca! Nơi này là trong tranh! Chúng ta vào tìm chữ ký, sau đó đi ra ngoài!”
“Ra ngoài rồi thì làm sao nữa? Chẳng phải lại tiếp tục vào tranh à,” Tần Tứ cười khổ “Thôi thì tìm một bức tranh mình thích nhất lưu lại, sống nốt những đoạn ngày còn lại.”
Đến cả Mục Dịch Nhiên cũng không dự đoán được đối phương sẽ nói như vậy, hắn lạnh nhạt nhìn qua “Mấy hôm nay chúng ta cố gắng là vì có thể rời khỏi nơi đây, anh cũng nghĩ như thế mà.”
“Kỳ thật tôi đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, mấy hôm nay tôi cố sức như vậy là vì muốn giúp mọi người rời đi.” Tần Tứ khẽ mỉm cười.
“Đừng nói mấy lời chó má này,” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng “Anh chọn chết trong tranh cho an nhàn thân mình, vậy còn ba anh mẹ anh phải làm sao, không có anh bọn họ phải sống thế nào?”
Tần Tứ im lặng không đáp, không biết là đang mâu thuẫn, hay không muốn tiếp tục lý luận với họ nữa.
Kha Tầm bước đến, vươn tay phủi nhẹ mấy chiếc lá nhỏ đi lạc trên đầu Tần Tứ, nói “Tần ca, đám chúng ta mấy người vào sinh ra tử bao nhiêu lần, đã sớm không phải cô đơn một mình. La Duy đã đi rồi, đám chúng ta đều đã hứa sẽ chăm sóc mẹ cậu ấy, đến bức tranh sau chẳng biết người ra đi sẽ lại là ai, hay hoặc là bao nhiêu người —— bất kể bao nhiêu người đi nữa, kẻ sống sót phải vươn vai ra mà gánh tiếp. Bây giờ anh bảo mình muốn dừng ở đây, vậy có khác gì nửa đường vứt gánh bỏ anh em đâu.”
Tần Tứ ngẩng lên nhìn Kha Tầm, vành mắt rớm đỏ.
“Việc này kỳ thật cũng đơn giản mà, sao tự dưng lại làm nó giống như sinh ly tử biệt vậy.” Người lên tiếng là Triệu Yến Bảo, người ngoài đối với đám bọn họ, gió núi thổi mái tóc ngắn của cô rối bời hỗn độn, lại khiến cô đẹp đến lạ “Nếu tất cả chúng ta muốn ra ngoài, liền cùng nhau xuống núi, tìm một người đứng lên giúp chúng ta mở cửa, đơn giản thế thôi, cùng lắm thì vẫy chiếc taxi boa thêm ít tiền, nhờ tài xế đứng đây giẫm giúp chúng ta—— mà dù có tìm không ra người nào để nhờ vả, chúng ta có thể thử khiêng hòn đá nào nặng nặng đặt lên đó thử xem sao.”
Mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, việc này không phải đơn giảng như thế, hiện tại quan trọng nhất là suy nghĩ của Tần Tứ.
Triệu Yến Bảo khẽ cười “Tôi ấy, tôi cảm thấy thế này, chỉ cần ở thế giới bên ngoài còn có một chút gì đó vướng bận, vậy thì đừng nên ở lại đây, một người đang sống sờ sờ ra đấy lại tự dưng biến mình thành một phần trong tranh, như vậy vô vị lắm.”
Lời này là nói cho Tần Tứ nghe, Tần Tứ cúi đầu không lên tiếng.
Triệu Yến Bảo lại nói tiếp “Tôi và mọi người cũng có thể xem như từng cộng hoạn nạn, nhưng tính ra cũng chưa tới mức tình cảm sâu đậm gì, tuyệt đối sẽ không hi sinh vì mọi người đâu—— cho nên lời tiếp theo dưới đây của tôi không có liên quan gì tới mọi người hết, làm ơn đừng có bậy bạ đội cho tôi cái mũ có tình có nghĩa xả thân này kia nọ ha, tôi đội không nổi đâu.”
Mọi người giống như đoán được đối phương muốn nói gì, Triệu Yến Bảo đưa tay cắt ngang Vệ Đông đang tính lên tiếng “Ở bên ngoài tôi chẳng còn gì vướng bận nữa, cũng chỉ có duy nhất mỗi mình Trì Lôi, đã lưu lại nơi này rồi, tôi muốn ở cùng cậu ấy —— nếu tôi cùng mọi người thành công rời khỏi tranh, sau đó bắt tôi một lần nữa phải nếm trải cảm giác Trì Lôi chết đi, tôi chịu không nổi, thực sự chịu không nổi.”
Tần Tứ tính nói gì đó, lại bị Triệu Yến Bảo ngăn lại “Anh còn có ba mẹ, có bạn bè, chứ tôi ngoài kia chỉ có hai kẻ nếu không phải dính tới tiền tuyệt đối sẽ không liên lạc với tôi, mà tôi cũng lười chẳng muốn nhìn tới họ. Tôi cũng không phải xúc động mới nói mấy lời này, sau khi Trì Lôi chết tôi đã suy nghĩ rất kỹ, thậm chí hai buổi tối sau đó tôi còn ngóng trông thú trong người tôi ra để chết quách đi cho rồi, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu cả.”
Mọi người đều không nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì.
Triệu Yến Bảo trên người mặc chiếc áo sơ-mi ôm sát thân, thoạt nhìn như một chàng trai vừa mới tuổi dậy thì, chàng trai ấy nở nụ cười hồn nhiên trong sáng nói “Tôi cũng không sợ hãi ban đêm ở nơi đây, nếu chết đi vậy có thể làm bạn với Trì Lôi, còn nếu sống vậy đi ra ngoài thành tìm về thú của bọn họ, mời người đến siêu độ—— đấy thấy không, ở đây còn khối việc chờ tôi làm đấy!”
Vệ Đông hôm nay khóc quá nhiều lần, cảm giác hai mắt sưng tới mức mở không ra.
Triệu Yến Bảo mỉm cười nhìn từng người nam nhân trước mắt mình, cuối cùng bước về phía người bạn từng ở chung nhà Chu Hạo Văn, ngay lúc đối phương hoàn toàn không hề ngờ đến ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng thì thầm “Cuộc đời này ngắn lắm, muốn làm gì thì cứ đi làm đi.”
Chu Hạo Văn nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ hiếm thấy.
Triệu Yến Bảo đi từng bước từng bước đến viên đá cuội lớn ở sau núi “Mọi người nhớ mở sẵn đèn pin di động đó, trong hang tối om, coi chừng tìm không ra chữ ký đấy nha!”
Dáng đi của Triệu Yến Bảo thoải mái vui tươi, hệt như một bé học sinh tiểu học lần đầu được ra ngoài chơi xuân.
Nghe được tiếng cửa hang mở ra, Triệu Yến Bảo chân giẫm đá cuội từ từ xoay người lại, bỗng thấy Mục Dịch Nhiên vẫn còn, đứng ở cách đó không xa “Còn không mau đi đi, coi chừng bạn trai anh cao chạy xa bay với Hạo Văn Nhi đấy!”
Mục Dịch Nhiên nhìn Triệu Yến Bảo, giọng gằn từng tiếng nói “Nói cho tôi biết, gã bác sĩ tâm lý khốn nạn chạy ra nước ngoài kia tên là gì.”
Triệu Yến Bảo phát hiện được manh mối từ lời nói của Tiêu Cầm Tiên —— chữ nằm trên trán.
“Đây là manh mối sao? Tiêu Cầm Tiên là làm sao mà biết được?” Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
“Thân phận của Tiêu Cầm Tiên vốn đặc biệt, hơn nữa lúc cô ấy nói ra những lời này trong trạng thái giống như lên cơn điên, thế nên rốt cuộc lời này từ miệng ai nói ra cũng rất khó mà biết được.” Triệu Yến Bảo suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là ép bản thân cho ra một cái suy luận hoàn toàn không khoa học chút nào “Trạng thái như điên như dại kia có thể là do hai linh hồn đang tranh đoạt thân thể gây ra, thậm chí có thể hiểu như là sự va chạm giữa kẻ bên trong thành cùng người bên ngoài thành.”
Bất kể thế nào thì những lời này cũng không phải là lời vô căn cứ.
Chữ nằm trên trán, lời này khiến người ta chợt nhớ tới người đàn bà cưỡi con thú đỏ tươi được nhắc tới trong 《 Sách Khải Huyền 》, trên trán ả ta có viết chữ.
Những lời này không hẳn là manh mối, nói đúng hơn là một lời dùng ngữ khí nhấn mạnh nhắc lại.
“Nhưng mà ba chữ Vu Bắc Quốc kia làm sao có thể ở trên trán ai đó được!” Vệ Đông chớp ánh mắt sưng đỏ nói ra suy nghĩ của mình “Trong thành phố này có rất nhiều người từng thấy qua ba chữ kia, chẳng lẽ bọn họ đều từng gặp qua kẻ có chữ viết trên trán kia sao, tuyệt đối không thể nào! Trừ khi kẻ nọ là thị trưởng của Tâm Thành…”
Chu Hạo Văn nói “Không chừng là một kiểu diễn đạt trừu tượng, chẳng hạn như một pho tượng điêu khắc người hoặc động vật, trên trán có khắc chữ.”
“Cho dù là như thế thì pho tượng kia hẳn cũng phải là một kiến trúc mang tính biểu tượng, nếu không làm sao có nhiều người bảo mình từng gặp qua như vậy.” Tần Tứ nhìn bản đồ trên tay, bởi vì tập trung nhìn quá lâu, cảm giác như mình sắp sửa không biết mấy chữ ghi trên đó rồi.
“Vậy đi, mọi người bình tĩnh lắng đọng lại một chút, để ánh mắt nghỉ ngơi một lát,” Mục Dịch Nhiên nói “Bây giờ tôi sẽ đọc ra các địa danh trên bản đồ, cứ đọc cái nào chúng ta sẽ khoanh vòng cái ấy lại, đọc xong một phần sẽ đổi sang Kha Tầm đọc. Trước mắt tôi cũng chỉ nghĩ đến thử đổi góc độ thử xem, có vài thứ nhìn không ra nhưng biết đâu lại nghe ra được.”
Mọi người cũng không còn cách nào tốt hơn, liền nhắm mắt lại nghe Mục Dịch Nhiên đọc địa danh trên bản đồ.
“Tòa nhà Diệu Quang, Công viên Hồ Trái Tim, Phố Đôi Bờ, Khách sạn Ái Mộ, Trạm Bồi Hồi…” Mục Dịch Nhiên chầm chậm đọc ra, vừa đọc vừa dùng bút khoanh vòng.
Giờ này phút này, có lẽ là khoảng thời gian im lặng nhàn nhã nhất từ lúc bọn họ vào tranh tới giờ, Tần Tứ nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang lắng nghe tiết mục trên đài phát thanh buổi chiều.
Hơn nửa tiếng sau, đến phiên Kha Tầm đọc, thanh âm đột nhiên thay đổi khiến đám người như đang ngủ mê bất chợt tỉnh táo.
Kha Tầm đang đọc, bỗng nhiên nghe thấy đồng bạn kêu dừng.
“Đọc lại địa danh lúc nãy xem.” Người lên tiếng là Chu Hạo Văn.
Bản thân Kha Tầm cũng có hơi buồn ngủ, nhìn lại địa danh mình vừa khoanh tròn lúc nãy “Đảo Mật.”
“Không phải cái này, cái trước đó nữa!” Triệu Yến Bảo nói.
Kha Tầm nhìn lại “Núi Nga.”
Toàn bộ đám người không ai lên tiếng, đều đưa mắt nhìn Kha Tầm.
“Núi Nga, một ngọn núi ở ngoại ô Tâm Thành, có vấn đề gì à?” Kha Tầm không hiểu ra sao.
Chu Hạo Văn cầm lấy bút viết lên giấy hai chữ “Là hai chữ này à?”
Nhìn thấy hai chữ kia, Kha Tầm rốt cuộc hiểu được —— Chu Hạo Văn viết chính là “Núi Ngạch (trán)”.
Kha Tầm khẽ lắc đầu “Là “Nga” trong đại bạch nga (ngỗng trắng).”
Mục Dịch Nhiên bước tới cầm lấy bản đồ, nhìn kỹ lời chú thích về thắng cảnh Núi Nga viết trên bản đồ “Núi Nga, vốn tên là Núi Ngạch, bởi vì cả ngọn núi thoạt nhìn giống cái trán của mỹ nhân nên được gọi như vậy, sau này mới trở thành Núi Nga.”
Nghe vậy mọi người lập tức khó giữ được bình tĩnh, Vệ Đông chạy tới gần nhìn một cái “Núi này ở ngoại ô phía nam! Chúng ta đi ngay đi!”
“Có cần mang theo công cụ gì không?” Tần Tứ đứng dậy, khong nhất thời cũng không biết nên mạng theo cái gì.
“Bây giờ đã sáu giờ chiều rồi, chúng ta không có thời gian trèo vách hay là đào đất đâu, tới chừng ban đêm đến chúng ta vẫn phải trở lại chỗ ở.” Vẫn là Mục Dịch Nhiên giữ được bình tĩnh “Tranh thủ thời gian đi tới đó trước đi đã.”
Thế là cả đám ra ngoài đón hai chiếc taxi, chạy thẳng đến Núi Nga.
***
Một tiếng sau, đoàn người đến chân Núi Nga.
Ngọn núi kia cũng không cao lắm, cô đơn lạc lõng đứng đó, hình dáng thoạt nhìn có hơi giống cái trán.
Lúc này trời đã gần hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn sáng tỏ, mọi người đưa mắt đánh giá ngọn núi, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Mới nãy trên xe có hỏi ông tài xế, ông ấy bảo Núi Nga nổi tiếng nhất là Động Mi Tâm, còn nói bên trong có kỳ cảnh.” Kha Tầm lúc này đã phát hiện có một hang động nằm ở phần giữa chân núi.
Mọi người đi bước thấp bước cao dọc theo đường mòn dẫn lên núi, thấy trên hang động có đặt một tấm biển bằng đá, bên trên có khắc mấy chữ “Động Mi Tâm”.
“Ơ kìa cái hang này sao lại có cửa đá? Chúng ta phải làm sao đi vào đây? Cửa đá nhìn hơi bị nặng, làm sao đẩy nó ra?” Vệ Đông nhìn hai cánh cửa đá chắn ngoài hang động, thực sự rất có cảm giác như đang đóng Tây Du Ký.
Cạnh hang động có một tấm bia đá, bên trên có khắc vài dòng giới thiệu sơ lược về ngọn núi này, đám người vây quanh bia đá xem xét từng câu từng chữ.
“Tấm bia này hóa ra là do người trong thành cùng ngoài thành lúc trước cùng nhau lập nên,” Triệu Yến Bảo cảm thấy bất ngờ đến khó tin, tiếp tục nhìn nội dung kế tiếp “Hóa ra là như vậy, muốn vào hang cần mở cơ quan, còn được khen ngợi là nét đặc sắc lớn nhất của thắng cảnh Núi Nga…”
Dựa theo lời giới thiệu khắc trên bia đá, mọi người cuối cùng tìm được viên đá cuội to lớn với kích cỡ vừa đủ cho một người đứng lên trên, nằm ở trên sườn dốc sau núi.
“Để tôi thử xem.” Tần Tứ khép hai chân, cả người đứng trên đá cuội.
Chỉ nghe một tiếng rầm rầm vang lên, Vệ Đông từ phía trước chạy tới báo cáo, nói rằng cửa đá Động Mi Tâm đã được mở ra.
Nghe vậy mọi người đều kích động, Vệ Đông kéo Tần Tứ “Đi thôi! Chúng ta vào hang động nhìn xem, biết đâu chữ ký nằm ở trong đó!”
Nào ngờ Tần Tứ vừa mới bước xuống khỏi đá cuội, bên kia cửa lại vang lên tiếng ầm ầm, giống như đang dần khép lại.
“Không được, phải có người đứng đạp ở nơi đây.”
Kha Tầm ước lượng khoảng cách từ đá cuội đến chỗ cửa hang động, hoàn toàn không có khả năng chạy từ đây thẳng vào trong hang trong thời gian cửa mở ra rồi khép lại.
“Đi về gọi người, hoặc là kiếm người qua đường nào đó nhờ bọn họ giẫm đá cuội mở cửa cho chúng ta, hẳn là không khó.” Chu Hạo Văn nói.
Tần Tứ ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần chìm vào hoàng hôn “Hiện tại khó mà đụng được người qua đường nào, không cần phức tạp như vậy, để tôi đứng cho.”
“Đoạn đường này đến cả Kha Nhi cũng chạy không nổi, anh lại càng không thể a lão Tần.” Vệ Đông ý bảo Tần Tứ nên tự biết lượng sức mình.
Tần Tứ khẽ cười “Tôi không muốn đi, ở lại đây cũng tốt mà.”
Mọi người nghe thế đều ngây ngẩn, không ai ngờ Tần Tứ sẽ cho họ một câu trả lời như vậy.
Vệ Đông vươn tay vỗ vai Tần Tứ “Lão Tần, tỉnh dậy đi, Tần ca! Nơi này là trong tranh! Chúng ta vào tìm chữ ký, sau đó đi ra ngoài!”
“Ra ngoài rồi thì làm sao nữa? Chẳng phải lại tiếp tục vào tranh à,” Tần Tứ cười khổ “Thôi thì tìm một bức tranh mình thích nhất lưu lại, sống nốt những đoạn ngày còn lại.”
Đến cả Mục Dịch Nhiên cũng không dự đoán được đối phương sẽ nói như vậy, hắn lạnh nhạt nhìn qua “Mấy hôm nay chúng ta cố gắng là vì có thể rời khỏi nơi đây, anh cũng nghĩ như thế mà.”
“Kỳ thật tôi đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, mấy hôm nay tôi cố sức như vậy là vì muốn giúp mọi người rời đi.” Tần Tứ khẽ mỉm cười.
“Đừng nói mấy lời chó má này,” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng “Anh chọn chết trong tranh cho an nhàn thân mình, vậy còn ba anh mẹ anh phải làm sao, không có anh bọn họ phải sống thế nào?”
Tần Tứ im lặng không đáp, không biết là đang mâu thuẫn, hay không muốn tiếp tục lý luận với họ nữa.
Kha Tầm bước đến, vươn tay phủi nhẹ mấy chiếc lá nhỏ đi lạc trên đầu Tần Tứ, nói “Tần ca, đám chúng ta mấy người vào sinh ra tử bao nhiêu lần, đã sớm không phải cô đơn một mình. La Duy đã đi rồi, đám chúng ta đều đã hứa sẽ chăm sóc mẹ cậu ấy, đến bức tranh sau chẳng biết người ra đi sẽ lại là ai, hay hoặc là bao nhiêu người —— bất kể bao nhiêu người đi nữa, kẻ sống sót phải vươn vai ra mà gánh tiếp. Bây giờ anh bảo mình muốn dừng ở đây, vậy có khác gì nửa đường vứt gánh bỏ anh em đâu.”
Tần Tứ ngẩng lên nhìn Kha Tầm, vành mắt rớm đỏ.
“Việc này kỳ thật cũng đơn giản mà, sao tự dưng lại làm nó giống như sinh ly tử biệt vậy.” Người lên tiếng là Triệu Yến Bảo, người ngoài đối với đám bọn họ, gió núi thổi mái tóc ngắn của cô rối bời hỗn độn, lại khiến cô đẹp đến lạ “Nếu tất cả chúng ta muốn ra ngoài, liền cùng nhau xuống núi, tìm một người đứng lên giúp chúng ta mở cửa, đơn giản thế thôi, cùng lắm thì vẫy chiếc taxi boa thêm ít tiền, nhờ tài xế đứng đây giẫm giúp chúng ta—— mà dù có tìm không ra người nào để nhờ vả, chúng ta có thể thử khiêng hòn đá nào nặng nặng đặt lên đó thử xem sao.”
Mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, việc này không phải đơn giảng như thế, hiện tại quan trọng nhất là suy nghĩ của Tần Tứ.
Triệu Yến Bảo khẽ cười “Tôi ấy, tôi cảm thấy thế này, chỉ cần ở thế giới bên ngoài còn có một chút gì đó vướng bận, vậy thì đừng nên ở lại đây, một người đang sống sờ sờ ra đấy lại tự dưng biến mình thành một phần trong tranh, như vậy vô vị lắm.”
Lời này là nói cho Tần Tứ nghe, Tần Tứ cúi đầu không lên tiếng.
Triệu Yến Bảo lại nói tiếp “Tôi và mọi người cũng có thể xem như từng cộng hoạn nạn, nhưng tính ra cũng chưa tới mức tình cảm sâu đậm gì, tuyệt đối sẽ không hi sinh vì mọi người đâu—— cho nên lời tiếp theo dưới đây của tôi không có liên quan gì tới mọi người hết, làm ơn đừng có bậy bạ đội cho tôi cái mũ có tình có nghĩa xả thân này kia nọ ha, tôi đội không nổi đâu.”
Mọi người giống như đoán được đối phương muốn nói gì, Triệu Yến Bảo đưa tay cắt ngang Vệ Đông đang tính lên tiếng “Ở bên ngoài tôi chẳng còn gì vướng bận nữa, cũng chỉ có duy nhất mỗi mình Trì Lôi, đã lưu lại nơi này rồi, tôi muốn ở cùng cậu ấy —— nếu tôi cùng mọi người thành công rời khỏi tranh, sau đó bắt tôi một lần nữa phải nếm trải cảm giác Trì Lôi chết đi, tôi chịu không nổi, thực sự chịu không nổi.”
Tần Tứ tính nói gì đó, lại bị Triệu Yến Bảo ngăn lại “Anh còn có ba mẹ, có bạn bè, chứ tôi ngoài kia chỉ có hai kẻ nếu không phải dính tới tiền tuyệt đối sẽ không liên lạc với tôi, mà tôi cũng lười chẳng muốn nhìn tới họ. Tôi cũng không phải xúc động mới nói mấy lời này, sau khi Trì Lôi chết tôi đã suy nghĩ rất kỹ, thậm chí hai buổi tối sau đó tôi còn ngóng trông thú trong người tôi ra để chết quách đi cho rồi, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu cả.”
Mọi người đều không nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì.
Triệu Yến Bảo trên người mặc chiếc áo sơ-mi ôm sát thân, thoạt nhìn như một chàng trai vừa mới tuổi dậy thì, chàng trai ấy nở nụ cười hồn nhiên trong sáng nói “Tôi cũng không sợ hãi ban đêm ở nơi đây, nếu chết đi vậy có thể làm bạn với Trì Lôi, còn nếu sống vậy đi ra ngoài thành tìm về thú của bọn họ, mời người đến siêu độ—— đấy thấy không, ở đây còn khối việc chờ tôi làm đấy!”
Vệ Đông hôm nay khóc quá nhiều lần, cảm giác hai mắt sưng tới mức mở không ra.
Triệu Yến Bảo mỉm cười nhìn từng người nam nhân trước mắt mình, cuối cùng bước về phía người bạn từng ở chung nhà Chu Hạo Văn, ngay lúc đối phương hoàn toàn không hề ngờ đến ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng thì thầm “Cuộc đời này ngắn lắm, muốn làm gì thì cứ đi làm đi.”
Chu Hạo Văn nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ hiếm thấy.
Triệu Yến Bảo đi từng bước từng bước đến viên đá cuội lớn ở sau núi “Mọi người nhớ mở sẵn đèn pin di động đó, trong hang tối om, coi chừng tìm không ra chữ ký đấy nha!”
Dáng đi của Triệu Yến Bảo thoải mái vui tươi, hệt như một bé học sinh tiểu học lần đầu được ra ngoài chơi xuân.
Nghe được tiếng cửa hang mở ra, Triệu Yến Bảo chân giẫm đá cuội từ từ xoay người lại, bỗng thấy Mục Dịch Nhiên vẫn còn, đứng ở cách đó không xa “Còn không mau đi đi, coi chừng bạn trai anh cao chạy xa bay với Hạo Văn Nhi đấy!”
Mục Dịch Nhiên nhìn Triệu Yến Bảo, giọng gằn từng tiếng nói “Nói cho tôi biết, gã bác sĩ tâm lý khốn nạn chạy ra nước ngoài kia tên là gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.