Chương 309: R e s t a r t (34) : Bàn tay vàng
Tinh Nguyệt
16/09/2020
“Ủa là sao? Một cái đỉnh to bự như vậy, bảo không thấy là không thấy?” Vệ Đông kinh ngạc hỏi.
“Cửu Đỉnh là thần khí truyền quốc, người xưa thờ phụng thần quỷ cho rằng, ai có được Cửu Đỉnh liền có thể định đỉnh (đóng đô) thiên hạ, trở thành chủ nhân của thiên hạ, được toàn bộ mệnh trời hướng tới.” Thiệu Lăng nói “Bởi nên trong 《 Thập Di Ký 》 từng viết: ‘Thánh nhân đời sau, vì tích xưa của Vũ, đời đời đều chú đỉnh’. Bởi thế nên trong thời đại Chiến Quốc loạn lạc, chín cái đỉnh kia đều biến thành quốc bảo trân quý mà quân chủ các nước tranh nhau muốn đoạt được.”
“Còn về tung tích của Cửu Đỉnh, có người bảo khi ấy vương thất nhà Chu bởi vì kinh tế khốn khó, nợ nần chồng chất, nên đã đun chảy Cửu Đỉnh để đúc thành tiền trả nợ, lại có bảo là vì triều Chu dần suy bại, Chu Vương vì sợ rước họa vào thân nên mới thả Cửu Đỉnh chìm vào sông Tứ Thủy, sau đó nói với bên ngoài là Cửu Đỉnh đã mất tích, cũng vì thế mà dẫn tới sự kiện vớt đỉnh trứ danh của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử.”
“Nhưng tràn ngập sắc thái kỳ bí nhất chính là sự kiện được ghi lại trong 《 Sử Ký Chính Nghĩa 》, kể rằng khi ấy Tần Chiêu Vương cướp được Cửu Đỉnh từ tay vương thất nhà Chu, liền mang trở về nước, một đỉnh trong số đó bỗng nhiên bay vào sông Tứ Thủy, tám cái đỉnh còn lại về sau cũng biến mất theo, rồi thật lâu sau đó Tần Thủy Hoàng cho ngàn người xuống nước vớt đỉnh, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, kể từ đó trờ đi, Cửu Đỉnh cũng tuyệt tích khỏi nhân gian.”
“Từ xưa đến nay, xuyên suốt mấy ngàn năm, vô số người từng truy tìm tung tích của Cửu Đỉnh, nhưng đều thất bại chấm dứt, chúng ta chỉ có mười con người, vô căn vô cứ mà đòi tìm ra Cửu Đỉnh, trừ phi có ông trời gửi xuống bàn tay vàng cho chúng ta.”
Mọi người nghe xong, ai nấy cũng đều im lặng, chỉ có mỗi tiếng bước chân giẫm tuyết kẽo kẹt kẽo kẹt vang đều đều bên tai.
“Bàn tay vàng ấy hả, chúng ta có mà.” Kha Tầm đột nhiên cười nói.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.
“Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ là, ngoại trừ những người có thực tài thực học như Dịch Nhiên cùng Thiệu tổng đây, thì những người khác nếu muốn sống sót cũng phải ưu tú nổi trội dữ lắm,” Kha Tầm đi nhanh về trước mấy bước, sau đó quay người lại nhìn về phía mọi người, sau đó lùi bước đi ngược, há miệng phun ra một luồng khí trắng xóa, khóe môi từ từ cong lên thành nụ cười “Chứ còn giống mấy đứa vừa “gà” vừa tầm thường đến không thể tầm thường hơn như tôi, vừa vào bức tranh đầu tiên toang là cái chắc.”
“Nhưng vì sao tôi vẫn có thể sống tới bây giờ na? Đương nhiên, là do tôi có thần hộ mệnh Dịch Nhiên. Nhưng còn Đông Tử thì sao? Củ Cải thì sao? Rồi những người khác nữa? Tại sao rõ ràng có những người mà năng lực càng ưu tú hơn chúng ta lại chết trong tranh, mà chúng ta lại có thể sống sót?
“Mãi cho đến hôm nay, tôi mới chợt ngộ ra một điều, có lẽ chúng ta vẫn luôn cho rằng mình là kẻ xui xẻo nhất trần đời này, sự kiện vào tranh chẳng lựa ai khác lại cứ nhè chúng ta mà chọn, bắt chúng ta phải trải qua những ván cờ sinh tử chết chóc đáng sợ kia, đời này làm gì có ai xui xẻo hơn chúng ta nữa chứ? Nhưng, sao chúng ta không thử thay đổi góc nhìn thì một chút nhỉ ——”
“Có lẽ, đám chúng ta thật sự mới chính là những kẻ may mắn nhất, thế nên sau ngần ấy bức tranh vẫn có thể sống sót đến tận giờ phút này, nếu đổi lại là đám người thật sự không có tí vận may nào, chắc đã giống như những người bất hạnh chết đi trong mười bốn bức tranh kia, ngay ngày đầu tiên đã bị quy tắc tử vong lựa chọn, trở thành vật thí nghiệm để xác thực điều kiện tử vong thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba…”
“Giống như tôi nè, ở ngay bức tranh đầu tiên bị kéo vào đã gặp được Dịch Nhiên, tại sao khi ấy rút mảnh vải chia tổ lại xếp tôi với anh ấy chung tổ cùng nhau? Nếu như không có Dịch Nhiên, chắc tôi đã chết ngay đêm đầu tiên rồi. Bởi vậy, gặp được Dịch Nhiên, chính là vận may của tôi.”
“Còn nữa, mọi người có để ý thấy không? Qua nhiều bức tranh như vậy, không kể đến việc bản thân chúng ta có năng lực đối phó với nguy hiểm trong tranh, nhưng mỗi khi lâm vào tình huống ắt phải tử vong, chúng ta cũng không phải là kẻ bị lựa chọn đầu tiên, giống như bức tranh 《 Restart 》vừa mới kết thúc đấy, cho tôi hỏi trước một câu, trong đám chúng ta ai là người có thể chất hút muỗi?”
Cả Ngô Du, Phương Phỉ, Tần Tứ lẫn Vệ Đông đều giơ tay lên.
“Đó thấy chưa,” Kha Tầm nhún vai “Ngày đầu tiên chúng ta lang thang trong khu rừng nguyên sinh kia lâu như vậy, nhưng tại sao chẳng ai bị muỗi chích cả? Mà ngược lại Tiếu Khải… trở thành người đầu tiên bị muỗi chích, ngoại trừ Điền Dương là bởi vì dính máu mới tử vong ra thì người thứ hai bị muỗi chích là Hà Đường, đám chúng ta vẫn may mắn thoát khỏi.”
“—— điều này chứng minh cái gì?”
“Chứng minh chúng ta chính là những người có vận may phi thường! Chứng minh sức mạnh đầu sỏ đứng sau lưng tranh kia, ngoại trừ sàng lọc những kẻ mạnh chân chính, nó còn sàng lọc những người mạng cứng, những đứa con cưng của ông trời —— đây chính là bàn tay vàng mà ông trời ban cho chúng ta đấy thôi!”
“Thế nên, một đám người vận may siêu tốt như chúng ta tụ lại bên nhau, biết đâu chừng… thật sự có thể tìm ra được Cửu Đỉnh của Vũ chế đúc đã thất truyền mấy ngàn năm thì sao?”
Lời này của Kha Tầm quả thực như đề hồ quán đỉnh, mọi người đều giật mình một cái như vừa mới ngộ đạo —— Đúng rồi, về vấn đề may mắn hay bất hạnh này, bọn họ quả thực chưa bao giờ dùng tư duy ngược hướng như vậy để suy nghĩ đến.
Có lẽ cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn luôn phạm phải một sai lầm, ấy là bị những năng lượng tiêu cực và gian nan đau khổ che mắt, ngăn lại những ý tưởng tích cực lạc quan trong bọn họ, cũng giống như vị thần thiện ác chung một thể, giống như trắng và đen, âm cùng dương, rất nhiều thứ đều tồn tại hai mặt, lật tay lên là vui sướng, ụp tay lại sẽ sầu bi, nhưng khi chúng ta tự dùng tay che lại hai mắt mình, liền theo thói quen nhắm mắt xuôi theo mà đón lấy bóng tối, lại quên rằng chỉ cần cố gắng mở to mắt ra, rất có thể đập vào mắt, sẽ là một lòng bàn tay ấm áp lại tràn ngập sức mạnh.
“Không hiểu sao tui đột nhiên cảm thấy mình có động lực vô tận luôn!” Ngô Du quơ quơ cánh tay.
“Em cũng cảm thấy trong lòng vững tin vô cùng.” Lần đầu tiên thấy Cố Thanh Thanh phát biểu một lời phấn khởi mà không tỏ ra ngại ngùng như thế.
“Tui thì cảm thấy mình có thể lập tức vo một cục tuyết chọi bể một cái máy bay đang bay trên bầu trời rớt xuống luôn!” Vệ Đông xiết nắm tay bày ra cơ thể của lực sĩ khoe cơ bắp, tiếc cái thứ khoe ra lại là cái tay áo phồng phồng của chiếc áo phao đang mặc trên người.
“Cơ mà cũng không thể phủ định một điều na, vụ bị kéo vào tranh này thực sự là rất xui xẻo,” Đội trưởng Kha luôn luôn đúng lúc đúng mực, đội viên chỉ cần lơ là bay bổng sẽ lập tức vươn tay đè xuống ngay tại chỗ “Lời này chứng minh chúng ta mặc dù may mắn, nhưng may mắn của chúng ta vẫn không thể chống cự lại sức mạnh tà ác đứng phía sau kia, nhưng đừng quên, nếu phía sau thực sự có hai sức mạnh đang tranh đấu lẫn nhau, vậy ít nhất một trong số đó là đứng về phía chúng ta, nếu nó cho phép chúng ta điều tra được tướng cốt, điều tra được 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, tôi nghĩ nhất định cũng sẽ cho phép chúng ta điều tra được về Cửu Đỉnh.”
“Sao cũng được,” Thiệu Lăng nói “Đêm nay mọi người trở về ngủ một giấc cho say, ngày mai chúng ta tiếp tục cố gắng, tôi cảm giác chúng ta đã đứng ở sát bên cánh cửa mở ra bí mật rồi, chỉ còn suýt soát một bậc ngưỡng cửa nữa thôi, chỉ cần bước qua được mọi thứ sẽ lập tức sáng tỏ.”
“Oh oh! Ganbatte!” Kha Tầm, Vệ Đông cùng Ngô Du reo hò.
Tuyết lác đa lác đác bay giữa không trung, uốn lượn xoay tròn mấy vòng, trong giây lát thổi tung tản ra khắp bốn phương tám hướng…
***
Sáng ngày hôm sau, nhóm vào tranh lại một lần nữa tập trung ở phòng khách nhà Kha Tầm.
Phần tổng kết manh mối của Thiệu Lăng được in ra làm mười bản, mỗi người cầm một tờ trên tay, manh mối tương ứng phía sau 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》 cũng được đổi thành “Cửu Đỉnh thất lạc vào thời Tần”.
“Ngoại trừ chuỗi manh mối nằm trên tay hiện tại, điều chúng ta biết rõ trước mắt là: Tôi, Mục cùng Kha Tầm, hoa văn dây thừng trên tướng cốt phỏng đoán là ‘Địa duy’, tướng cốt của những người còn lại là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》phiên bản Đại Vũ khắc trên Cửu Đỉnh.” Thiệu Lăng rất muốn ngồi một cách nghiêm chỉnh trên cái ghế sofa lười nhà Kha Tầm, cơ mà nghiêm mãi chỉnh không được, chỉ đành phải dùng tư thế đặc trưng “xì-tai” Kha Tầm ngồi phịch trên mông ghế “Mà vấn đề trước mắt cần giải quyết nhất chính là: Cửu Đỉnh đang ở đâu.”
“Nếu truyền thuyết một trong Cửu Đỉnh bay vào sông Tứ Thủy là thật, như vậy chúng ta nếu muốn tìm được Cửu Đỉnh e là sẽ rất khó khăn. Tứ Thủy tổng cộng có hơn ba mươi nhánh sông lớn nhỏ, diện tích lưu vực cấp một với kích thước hơn 100 km vuông tổng cộng có tận năm cái, nếu như muốn tìm theo kiểu rải thảm ở nơi đó, khoan tính tới chuyện phải hao phí bao nhiêu tiền của, chỉ mỗi việc nhân lực thôi chúng ta cũng đáp ứng không xuể.”
“Năm ấy Tần Thủy Hoàng vớt đỉnh dùng tới sức mạnh cả quốc gia, chúng ta chỉ có mười người, nếu vớt đỉnh theo cách bình thường sợ đều là công dã tràng. Chúng ta không có nhân lực, càng không có thời gian.”
“Bởi vậy nếu như muốn tìm đỉnh, chắc chỉ có thể làm theo như lời Kha Tầm, đi thử vận may của mình thế nào. Nhưng cho dù muốn thử vận may cũng phải khoanh ra phạm vi nhất định, phạm vi này chính là khu vực tương đối có khả năng xuất hiện Cửu Đỉnh mà chúng ta tự mình khoanh tròn ra, hơn nữa chúng ta ít nhất phải có 50% chắc chắn xác định là chúng nó chìm trong sông Tứ Thủy mới được.”
“Thật ra tối hôm qua tôi cứ nghĩ mãi,” Kha Tầm lên tiếng “Cứ cho là Cửu Đỉnh là những vật có thật từng tồn tại mà lịch sử đã chứng minh đi, nhưng còn Địa Duy? Theo lý thường mà nói thì thứ này chắc chắn là không có khả năng tồn tại, cơ mà cả sự kiện này vốn dĩ không hợp với lẽ thường, như vậy tạm thời xem như địa duy có tồn tại đi, vậy chúng ta phải đi đâu tìm nó? Người xưa cho rằng mặt đất hình vuông, nhưng sự thật thì trái đất của chúng ta là hình tròn. Chúng ta phải đi đâu tìm bốn góc vuông của mặt đất đây? Mà nếu như Địa Duy không có khả năng tìm ra, hoặc không cần phải đi tìm, vậy có phải Cửu Đỉnh cũng giống như vậy không? Tức là không thể tìm ra, cũng không cần phải đi tìm ấy?”
Lời này khiến mọi người đồng loạt sửng sốt, quả thật như vậy, hôm qua có vài suy đoán có thể giải thích được Cửu Đỉnh, nhưng lại không thể giải thích được Địa Duy, nếu Địa Duy đã không thể giải thích củng cố rõ ràng, như vậy Cửu Đỉnh cũng nằm trên tướng cốt cũng sẽ tương tự như thế.
“Cá nhân tôi muốn biết, là vì sao lại phải là mười ba người,” Chu Hạo Văn nói “Nếu như ngọn nguồn của sự việc này thật sự là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, vậy chỉ cần chín người vào tranh chẳng phải là đủ rồi sao? Tại sao lại phải thêm bốn người đại biểu cho Địa Duy nữa? Điều này có phải chứng minh rằng, Địa Duy là thứ nhất định không thể thiếu, cả nó cùng với Cửu Đỉnh hợp thành một bộ mới có thể tạo được tác dụng nào đó?”
“Ý tưởng này thấy chuẩn nè.” Kha Tầm gật đầu.
“Trước đó, chúng ta có từng nói qua về tác dụng của Địa Duy mà 《 Liệt Tử · Thang Vấn Thiên 》 đề cập tới, “Công Cộng Thị tranh đế với Chuyên Húc, tức giận húc đổ Núi Bất Chu. Thiên Trụ gãy, Địa Duy đứt. Thế là trời nghiêng về Tây Bắc, trời trăng cùng sao đều chảy về một phía. Mặt đất không còn đầy, thế là nước từ trăm sông chảy về đọng lại.”
“Dựa theo đoạn miêu tả này chúng ta có thể đoán ra, Địa Duy đã bị đứt một hoặc là hai sợi, thế nên mặt đất mới sụp đổ, cũng chứng tỏ tác dụng của Địa Duy chính là duy trì sự ổn định cho mặt đất.”
“Mà Cửu Đỉnh, trên đó khắc vạn vật Cửu Châu, sức nặng khó mà phỏng chừng. Người xưa cho rằng chúng nó trên thân bám vào sức mạnh siêu tự nhiên, lại có thêm Vu thuật rót vào, một đỉnh đại biểu cho đất của một châu, Cửu Đỉnh đại biểu cho thiên hạ. Mà thiên hạ, tức bên dưới bầu trời, cũng chính là đất của vua, thế nên Cửu Đỉnh, chính là đất đai trong thiên hạ.”
“Cả Địa Duy cùng Cửu Đỉnh đều có liên quan đến mặt đất, Địa Duy là để giữ vững sự ổn định của mặt đất, mà Cửu Đỉnh… định đỉnh, có thể chính là dùng để trấn giữ mặt đất.”
“Đúng rồi!” Kha Tầm hai mắt sáng lên “Như vậy là khớp với ám chỉ trong 《 Phá Thổ 》, cũng tức là ‘sức mạnh hắc ám kia sắp sửa đội đất chui lên đi vào thế giới thực’ —— Rất có thể Cửu Đỉnh này chính là thần khí đã được Vu sử dụng trấn áp sức mạnh hắc ám kia! Mọi người thấy thế nào?”
Mọi người nghe mà gật gù liên tục, Vệ Đông nói “Như vậy nối lại với nhau rồi! Mọi việc có lẽ chính là như vầy: sức mạnh hắc ám kia vốn dĩ do Cửu Đỉnh trấn áp, nhưng mà vào thời Tần Cửu Đỉnh kia đột nhiên biến mất, sức mạnh bị nó trấn áp lập tức rục rịch muốn vọt vào nhân gian, thế nên khi ấy —— khi ấy ——”
Nói tới đây, Vệ Đông bỗng nhiên trợn to hai mắt đầy hoảng sợ, nhìn về phía đám người trước mặt mình “Thế nên khi ấy… cần phải có sức mạnh của Cửu Đỉnh trấn áp thứ kia trở xuống, nhưng mà Cửu Đỉnh đã biến mất, cho nên… Cho nên xuất hiện những kẻ vào tranh, trên tướng cốt của bọn họ có khắc hoa văn của Sơn Hải.. Cho nên… Cho nên, đám người chúng ta thật ra chính là… chính là… đỉnh? Chúng ta —— Chúng ta chính là —— là chín cái đỉnh đã bị thất truyền kia!?”
Đoàn người suốt mấy hôm nay vẫn luôn kéo tơ lần sợi suy luận manh mối, lại một lần nữa bị phỏng đoán mới ra lò này khiến cho thần kinh cùng nhận thức đều lâm vào chấn động, vốn cứ tưởng thần kinh của bản thân trải qua vô số lần rèn luyện hun đúc, đã trở nên kiên cường dẻo dai lắm rồi, nào ngờ vẫn bị suy luận này làm kinh hãi đến đầu óc như cũng trở nên trống rỗng…
Thật lâu thật lâu sau, mới nghe giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Cách nói này hẳn là cũng không sai, nhưng tôi lại có một phỏng đoán khác. Cửu Đỉnh vì sao lại biến mất, việc này chúng ta không thể biết được. Nếu giả thiết rằng, tác dụng của Cửu Đỉnh vốn là trấn tà, như vậy trước đó người đã truyền thần lực hoặc đúng hơn là Vu lực vào đỉnh, hẳn chính là Vu.”
“Nếu như sức mạnh hắc ám kia quả thực muốn thừa dịp Cửu Đỉnh biến mất, muốn phá tan phong ấn xâm lấn vào nhân gian, có lẽ những người trên tướng cốt xuất hiện hình vẽ của Sơn Hải Đồ cùng hoa văn dây thừng chính là kẻ được Vu đặc biệt chọn ra, sau đó dùng Vu lực khắc vào tướng cốt, để thay thế tác dụng của đỉnh, trấn áp sức mạnh kia.”
“Thế nên, chúng ta có lẽ không phải bản thể gốc của Cửu Đỉnh cùng Địa Duy, mà chỉ là được truyền thừa một loại ấn ký dùng để phong ấn, loại ấn ký này tác dụng hẳn là tương đương như Cửu Đỉnh cùng Địa Duy.”
“…Nghe anh rể nói như vậy tui cảm giác thoải mái hơn xíu rồi…” La Bộ dùng sức vỗ bộp bộp lên ngực, thở dài một hơi.
“Tất nhiên, đây vẫn tạm thời chỉ là những suy đoán vô căn cứ,” Mục Dịch Nhiên nói “Vả lại, nếu như phong ấn trên tướng cốt thực sự có tác dụng, vậy vô số người vào tranh suốt nghìn năm qua hết nhóm này đến nhóm khác cứ phải liên tục vào tranh lại là vì nguyên nhân gì? Bởi thế tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên cố gắng tìm ra tung tích của Cửu Đỉnh.”
“Nhưng nếu nói như vậy, thế giới Sơn Hải Kinh lại có quan hệ thế nào với sức mạnh hắc ám kia?” Chu Hạo Văn bỗng nhiên lên tiếng.
“Tôi nghĩ dựa vào manh mối hiện tại chúng ta đang có, rất khó mà nói rõ vấn đề này,” Thiệu Lăng đáp “Từng có ý kiến cho rằng, hình vẽ《 Sơn Hải Kinh Đồ 》thật ra đều có liên quan đến Vu thuật.”
“Ví dụ như trong 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》 có mô tả về Vũ Dân Quốc, Trường Tí Quốc, Giao Hĩnh Quốc, trong tranh vẽ Vũ Dân Quốc với hình tượng mặc áo lông chim, còn Giao Hĩnh Quốc làm động tác hai chân chéo nhau, còn Trường Tí Quốc rất có thể chỉ là khoa trương hóa động tác vươn tay ra mà thôi.”
“Mà phiên bản đầu tiên hết của《 Sơn Hải Kinh Đồ 》được khắc trên Cửu Đỉnh, thì lại biến mất vào thời Tần, hoặc cũng có thể có một ít bản vẽ lại được lưu truyền về sau, nhưng trong quá trình lưu truyền rất dễ bị người đời sau hiểu sai ý nghĩa, hoặc là nhìn sai tranh vẽ, sau đó mới dần dần xuất hiện những hình tượng quỷ thần thoạt nghe y như thật trong phiên bản chữ viết 《 Sơn Hải Kinh 》.”
“Nên rất có thể, những hình tượng người của Vũ Dân Quốc, Trường Tí Quốc hoặc là Giao Hĩnh Quốc, vốn ban sơ chỉ là người bình thường hoặc là Vu mà thôi, mà những hình vẽ được khắc lại trên đỉnh, thật ra đều là hình dáng của những người bình thường hoặc là Vu đang thi hành những việc có liên quan đến Vu thuật, bọn họ ăn mặc trang phục kỳ dị, nhảy điệu múa của Vu, vươn tay vươn chân để tác pháp, những hình tượng cùng động tác có chút khoa trương trải qua trăm ngàn năm lưu truyền, dần dần bị bóp mép hình dạng, bị truyền thành người dân của đất nước quái dị nào đó.”
“Bởi nên, rất có thể còn có một loại khả năng như thế này —— Thế giới của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》có thể không hề tồn tại, toàn bộ những hình vẽ bên trên nó đều là những ký hiệu có chứa Vu thuật, có chứa sức mạnh siêu tự nhiên, thứ thật sự tồn tại chính là sức mạnh hắc ám đang ẩn nấp bên dưới lòng đất kia. Tác dụng chân chính của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 không chừng chính là để trấn tà cùng phong ấn, mà toàn bộ sự kiện vào tranh này, rất có khả năng chính là do sức mạnh hắc ám kia bố trí sắp đặt thời cơ để phá tan phong ấn vươn lên.”
“Tôi đoán, khung ảnh chính là kết giới cách ly hai thế giới trắng và đen ấy, thế giới trong tranh nói không chừng chính là bộ mặt thật của thế giới kia mà sức mạnh hắc ám kia bày ra cho chúng ta thấy.”
“Cửu Đỉnh là thần khí truyền quốc, người xưa thờ phụng thần quỷ cho rằng, ai có được Cửu Đỉnh liền có thể định đỉnh (đóng đô) thiên hạ, trở thành chủ nhân của thiên hạ, được toàn bộ mệnh trời hướng tới.” Thiệu Lăng nói “Bởi nên trong 《 Thập Di Ký 》 từng viết: ‘Thánh nhân đời sau, vì tích xưa của Vũ, đời đời đều chú đỉnh’. Bởi thế nên trong thời đại Chiến Quốc loạn lạc, chín cái đỉnh kia đều biến thành quốc bảo trân quý mà quân chủ các nước tranh nhau muốn đoạt được.”
“Còn về tung tích của Cửu Đỉnh, có người bảo khi ấy vương thất nhà Chu bởi vì kinh tế khốn khó, nợ nần chồng chất, nên đã đun chảy Cửu Đỉnh để đúc thành tiền trả nợ, lại có bảo là vì triều Chu dần suy bại, Chu Vương vì sợ rước họa vào thân nên mới thả Cửu Đỉnh chìm vào sông Tứ Thủy, sau đó nói với bên ngoài là Cửu Đỉnh đã mất tích, cũng vì thế mà dẫn tới sự kiện vớt đỉnh trứ danh của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử.”
“Nhưng tràn ngập sắc thái kỳ bí nhất chính là sự kiện được ghi lại trong 《 Sử Ký Chính Nghĩa 》, kể rằng khi ấy Tần Chiêu Vương cướp được Cửu Đỉnh từ tay vương thất nhà Chu, liền mang trở về nước, một đỉnh trong số đó bỗng nhiên bay vào sông Tứ Thủy, tám cái đỉnh còn lại về sau cũng biến mất theo, rồi thật lâu sau đó Tần Thủy Hoàng cho ngàn người xuống nước vớt đỉnh, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, kể từ đó trờ đi, Cửu Đỉnh cũng tuyệt tích khỏi nhân gian.”
“Từ xưa đến nay, xuyên suốt mấy ngàn năm, vô số người từng truy tìm tung tích của Cửu Đỉnh, nhưng đều thất bại chấm dứt, chúng ta chỉ có mười con người, vô căn vô cứ mà đòi tìm ra Cửu Đỉnh, trừ phi có ông trời gửi xuống bàn tay vàng cho chúng ta.”
Mọi người nghe xong, ai nấy cũng đều im lặng, chỉ có mỗi tiếng bước chân giẫm tuyết kẽo kẹt kẽo kẹt vang đều đều bên tai.
“Bàn tay vàng ấy hả, chúng ta có mà.” Kha Tầm đột nhiên cười nói.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.
“Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ là, ngoại trừ những người có thực tài thực học như Dịch Nhiên cùng Thiệu tổng đây, thì những người khác nếu muốn sống sót cũng phải ưu tú nổi trội dữ lắm,” Kha Tầm đi nhanh về trước mấy bước, sau đó quay người lại nhìn về phía mọi người, sau đó lùi bước đi ngược, há miệng phun ra một luồng khí trắng xóa, khóe môi từ từ cong lên thành nụ cười “Chứ còn giống mấy đứa vừa “gà” vừa tầm thường đến không thể tầm thường hơn như tôi, vừa vào bức tranh đầu tiên toang là cái chắc.”
“Nhưng vì sao tôi vẫn có thể sống tới bây giờ na? Đương nhiên, là do tôi có thần hộ mệnh Dịch Nhiên. Nhưng còn Đông Tử thì sao? Củ Cải thì sao? Rồi những người khác nữa? Tại sao rõ ràng có những người mà năng lực càng ưu tú hơn chúng ta lại chết trong tranh, mà chúng ta lại có thể sống sót?
“Mãi cho đến hôm nay, tôi mới chợt ngộ ra một điều, có lẽ chúng ta vẫn luôn cho rằng mình là kẻ xui xẻo nhất trần đời này, sự kiện vào tranh chẳng lựa ai khác lại cứ nhè chúng ta mà chọn, bắt chúng ta phải trải qua những ván cờ sinh tử chết chóc đáng sợ kia, đời này làm gì có ai xui xẻo hơn chúng ta nữa chứ? Nhưng, sao chúng ta không thử thay đổi góc nhìn thì một chút nhỉ ——”
“Có lẽ, đám chúng ta thật sự mới chính là những kẻ may mắn nhất, thế nên sau ngần ấy bức tranh vẫn có thể sống sót đến tận giờ phút này, nếu đổi lại là đám người thật sự không có tí vận may nào, chắc đã giống như những người bất hạnh chết đi trong mười bốn bức tranh kia, ngay ngày đầu tiên đã bị quy tắc tử vong lựa chọn, trở thành vật thí nghiệm để xác thực điều kiện tử vong thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba…”
“Giống như tôi nè, ở ngay bức tranh đầu tiên bị kéo vào đã gặp được Dịch Nhiên, tại sao khi ấy rút mảnh vải chia tổ lại xếp tôi với anh ấy chung tổ cùng nhau? Nếu như không có Dịch Nhiên, chắc tôi đã chết ngay đêm đầu tiên rồi. Bởi vậy, gặp được Dịch Nhiên, chính là vận may của tôi.”
“Còn nữa, mọi người có để ý thấy không? Qua nhiều bức tranh như vậy, không kể đến việc bản thân chúng ta có năng lực đối phó với nguy hiểm trong tranh, nhưng mỗi khi lâm vào tình huống ắt phải tử vong, chúng ta cũng không phải là kẻ bị lựa chọn đầu tiên, giống như bức tranh 《 Restart 》vừa mới kết thúc đấy, cho tôi hỏi trước một câu, trong đám chúng ta ai là người có thể chất hút muỗi?”
Cả Ngô Du, Phương Phỉ, Tần Tứ lẫn Vệ Đông đều giơ tay lên.
“Đó thấy chưa,” Kha Tầm nhún vai “Ngày đầu tiên chúng ta lang thang trong khu rừng nguyên sinh kia lâu như vậy, nhưng tại sao chẳng ai bị muỗi chích cả? Mà ngược lại Tiếu Khải… trở thành người đầu tiên bị muỗi chích, ngoại trừ Điền Dương là bởi vì dính máu mới tử vong ra thì người thứ hai bị muỗi chích là Hà Đường, đám chúng ta vẫn may mắn thoát khỏi.”
“—— điều này chứng minh cái gì?”
“Chứng minh chúng ta chính là những người có vận may phi thường! Chứng minh sức mạnh đầu sỏ đứng sau lưng tranh kia, ngoại trừ sàng lọc những kẻ mạnh chân chính, nó còn sàng lọc những người mạng cứng, những đứa con cưng của ông trời —— đây chính là bàn tay vàng mà ông trời ban cho chúng ta đấy thôi!”
“Thế nên, một đám người vận may siêu tốt như chúng ta tụ lại bên nhau, biết đâu chừng… thật sự có thể tìm ra được Cửu Đỉnh của Vũ chế đúc đã thất truyền mấy ngàn năm thì sao?”
Lời này của Kha Tầm quả thực như đề hồ quán đỉnh, mọi người đều giật mình một cái như vừa mới ngộ đạo —— Đúng rồi, về vấn đề may mắn hay bất hạnh này, bọn họ quả thực chưa bao giờ dùng tư duy ngược hướng như vậy để suy nghĩ đến.
Có lẽ cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn luôn phạm phải một sai lầm, ấy là bị những năng lượng tiêu cực và gian nan đau khổ che mắt, ngăn lại những ý tưởng tích cực lạc quan trong bọn họ, cũng giống như vị thần thiện ác chung một thể, giống như trắng và đen, âm cùng dương, rất nhiều thứ đều tồn tại hai mặt, lật tay lên là vui sướng, ụp tay lại sẽ sầu bi, nhưng khi chúng ta tự dùng tay che lại hai mắt mình, liền theo thói quen nhắm mắt xuôi theo mà đón lấy bóng tối, lại quên rằng chỉ cần cố gắng mở to mắt ra, rất có thể đập vào mắt, sẽ là một lòng bàn tay ấm áp lại tràn ngập sức mạnh.
“Không hiểu sao tui đột nhiên cảm thấy mình có động lực vô tận luôn!” Ngô Du quơ quơ cánh tay.
“Em cũng cảm thấy trong lòng vững tin vô cùng.” Lần đầu tiên thấy Cố Thanh Thanh phát biểu một lời phấn khởi mà không tỏ ra ngại ngùng như thế.
“Tui thì cảm thấy mình có thể lập tức vo một cục tuyết chọi bể một cái máy bay đang bay trên bầu trời rớt xuống luôn!” Vệ Đông xiết nắm tay bày ra cơ thể của lực sĩ khoe cơ bắp, tiếc cái thứ khoe ra lại là cái tay áo phồng phồng của chiếc áo phao đang mặc trên người.
“Cơ mà cũng không thể phủ định một điều na, vụ bị kéo vào tranh này thực sự là rất xui xẻo,” Đội trưởng Kha luôn luôn đúng lúc đúng mực, đội viên chỉ cần lơ là bay bổng sẽ lập tức vươn tay đè xuống ngay tại chỗ “Lời này chứng minh chúng ta mặc dù may mắn, nhưng may mắn của chúng ta vẫn không thể chống cự lại sức mạnh tà ác đứng phía sau kia, nhưng đừng quên, nếu phía sau thực sự có hai sức mạnh đang tranh đấu lẫn nhau, vậy ít nhất một trong số đó là đứng về phía chúng ta, nếu nó cho phép chúng ta điều tra được tướng cốt, điều tra được 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, tôi nghĩ nhất định cũng sẽ cho phép chúng ta điều tra được về Cửu Đỉnh.”
“Sao cũng được,” Thiệu Lăng nói “Đêm nay mọi người trở về ngủ một giấc cho say, ngày mai chúng ta tiếp tục cố gắng, tôi cảm giác chúng ta đã đứng ở sát bên cánh cửa mở ra bí mật rồi, chỉ còn suýt soát một bậc ngưỡng cửa nữa thôi, chỉ cần bước qua được mọi thứ sẽ lập tức sáng tỏ.”
“Oh oh! Ganbatte!” Kha Tầm, Vệ Đông cùng Ngô Du reo hò.
Tuyết lác đa lác đác bay giữa không trung, uốn lượn xoay tròn mấy vòng, trong giây lát thổi tung tản ra khắp bốn phương tám hướng…
***
Sáng ngày hôm sau, nhóm vào tranh lại một lần nữa tập trung ở phòng khách nhà Kha Tầm.
Phần tổng kết manh mối của Thiệu Lăng được in ra làm mười bản, mỗi người cầm một tờ trên tay, manh mối tương ứng phía sau 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》 cũng được đổi thành “Cửu Đỉnh thất lạc vào thời Tần”.
“Ngoại trừ chuỗi manh mối nằm trên tay hiện tại, điều chúng ta biết rõ trước mắt là: Tôi, Mục cùng Kha Tầm, hoa văn dây thừng trên tướng cốt phỏng đoán là ‘Địa duy’, tướng cốt của những người còn lại là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》phiên bản Đại Vũ khắc trên Cửu Đỉnh.” Thiệu Lăng rất muốn ngồi một cách nghiêm chỉnh trên cái ghế sofa lười nhà Kha Tầm, cơ mà nghiêm mãi chỉnh không được, chỉ đành phải dùng tư thế đặc trưng “xì-tai” Kha Tầm ngồi phịch trên mông ghế “Mà vấn đề trước mắt cần giải quyết nhất chính là: Cửu Đỉnh đang ở đâu.”
“Nếu truyền thuyết một trong Cửu Đỉnh bay vào sông Tứ Thủy là thật, như vậy chúng ta nếu muốn tìm được Cửu Đỉnh e là sẽ rất khó khăn. Tứ Thủy tổng cộng có hơn ba mươi nhánh sông lớn nhỏ, diện tích lưu vực cấp một với kích thước hơn 100 km vuông tổng cộng có tận năm cái, nếu như muốn tìm theo kiểu rải thảm ở nơi đó, khoan tính tới chuyện phải hao phí bao nhiêu tiền của, chỉ mỗi việc nhân lực thôi chúng ta cũng đáp ứng không xuể.”
“Năm ấy Tần Thủy Hoàng vớt đỉnh dùng tới sức mạnh cả quốc gia, chúng ta chỉ có mười người, nếu vớt đỉnh theo cách bình thường sợ đều là công dã tràng. Chúng ta không có nhân lực, càng không có thời gian.”
“Bởi vậy nếu như muốn tìm đỉnh, chắc chỉ có thể làm theo như lời Kha Tầm, đi thử vận may của mình thế nào. Nhưng cho dù muốn thử vận may cũng phải khoanh ra phạm vi nhất định, phạm vi này chính là khu vực tương đối có khả năng xuất hiện Cửu Đỉnh mà chúng ta tự mình khoanh tròn ra, hơn nữa chúng ta ít nhất phải có 50% chắc chắn xác định là chúng nó chìm trong sông Tứ Thủy mới được.”
“Thật ra tối hôm qua tôi cứ nghĩ mãi,” Kha Tầm lên tiếng “Cứ cho là Cửu Đỉnh là những vật có thật từng tồn tại mà lịch sử đã chứng minh đi, nhưng còn Địa Duy? Theo lý thường mà nói thì thứ này chắc chắn là không có khả năng tồn tại, cơ mà cả sự kiện này vốn dĩ không hợp với lẽ thường, như vậy tạm thời xem như địa duy có tồn tại đi, vậy chúng ta phải đi đâu tìm nó? Người xưa cho rằng mặt đất hình vuông, nhưng sự thật thì trái đất của chúng ta là hình tròn. Chúng ta phải đi đâu tìm bốn góc vuông của mặt đất đây? Mà nếu như Địa Duy không có khả năng tìm ra, hoặc không cần phải đi tìm, vậy có phải Cửu Đỉnh cũng giống như vậy không? Tức là không thể tìm ra, cũng không cần phải đi tìm ấy?”
Lời này khiến mọi người đồng loạt sửng sốt, quả thật như vậy, hôm qua có vài suy đoán có thể giải thích được Cửu Đỉnh, nhưng lại không thể giải thích được Địa Duy, nếu Địa Duy đã không thể giải thích củng cố rõ ràng, như vậy Cửu Đỉnh cũng nằm trên tướng cốt cũng sẽ tương tự như thế.
“Cá nhân tôi muốn biết, là vì sao lại phải là mười ba người,” Chu Hạo Văn nói “Nếu như ngọn nguồn của sự việc này thật sự là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, vậy chỉ cần chín người vào tranh chẳng phải là đủ rồi sao? Tại sao lại phải thêm bốn người đại biểu cho Địa Duy nữa? Điều này có phải chứng minh rằng, Địa Duy là thứ nhất định không thể thiếu, cả nó cùng với Cửu Đỉnh hợp thành một bộ mới có thể tạo được tác dụng nào đó?”
“Ý tưởng này thấy chuẩn nè.” Kha Tầm gật đầu.
“Trước đó, chúng ta có từng nói qua về tác dụng của Địa Duy mà 《 Liệt Tử · Thang Vấn Thiên 》 đề cập tới, “Công Cộng Thị tranh đế với Chuyên Húc, tức giận húc đổ Núi Bất Chu. Thiên Trụ gãy, Địa Duy đứt. Thế là trời nghiêng về Tây Bắc, trời trăng cùng sao đều chảy về một phía. Mặt đất không còn đầy, thế là nước từ trăm sông chảy về đọng lại.”
“Dựa theo đoạn miêu tả này chúng ta có thể đoán ra, Địa Duy đã bị đứt một hoặc là hai sợi, thế nên mặt đất mới sụp đổ, cũng chứng tỏ tác dụng của Địa Duy chính là duy trì sự ổn định cho mặt đất.”
“Mà Cửu Đỉnh, trên đó khắc vạn vật Cửu Châu, sức nặng khó mà phỏng chừng. Người xưa cho rằng chúng nó trên thân bám vào sức mạnh siêu tự nhiên, lại có thêm Vu thuật rót vào, một đỉnh đại biểu cho đất của một châu, Cửu Đỉnh đại biểu cho thiên hạ. Mà thiên hạ, tức bên dưới bầu trời, cũng chính là đất của vua, thế nên Cửu Đỉnh, chính là đất đai trong thiên hạ.”
“Cả Địa Duy cùng Cửu Đỉnh đều có liên quan đến mặt đất, Địa Duy là để giữ vững sự ổn định của mặt đất, mà Cửu Đỉnh… định đỉnh, có thể chính là dùng để trấn giữ mặt đất.”
“Đúng rồi!” Kha Tầm hai mắt sáng lên “Như vậy là khớp với ám chỉ trong 《 Phá Thổ 》, cũng tức là ‘sức mạnh hắc ám kia sắp sửa đội đất chui lên đi vào thế giới thực’ —— Rất có thể Cửu Đỉnh này chính là thần khí đã được Vu sử dụng trấn áp sức mạnh hắc ám kia! Mọi người thấy thế nào?”
Mọi người nghe mà gật gù liên tục, Vệ Đông nói “Như vậy nối lại với nhau rồi! Mọi việc có lẽ chính là như vầy: sức mạnh hắc ám kia vốn dĩ do Cửu Đỉnh trấn áp, nhưng mà vào thời Tần Cửu Đỉnh kia đột nhiên biến mất, sức mạnh bị nó trấn áp lập tức rục rịch muốn vọt vào nhân gian, thế nên khi ấy —— khi ấy ——”
Nói tới đây, Vệ Đông bỗng nhiên trợn to hai mắt đầy hoảng sợ, nhìn về phía đám người trước mặt mình “Thế nên khi ấy… cần phải có sức mạnh của Cửu Đỉnh trấn áp thứ kia trở xuống, nhưng mà Cửu Đỉnh đã biến mất, cho nên… Cho nên xuất hiện những kẻ vào tranh, trên tướng cốt của bọn họ có khắc hoa văn của Sơn Hải.. Cho nên… Cho nên, đám người chúng ta thật ra chính là… chính là… đỉnh? Chúng ta —— Chúng ta chính là —— là chín cái đỉnh đã bị thất truyền kia!?”
Đoàn người suốt mấy hôm nay vẫn luôn kéo tơ lần sợi suy luận manh mối, lại một lần nữa bị phỏng đoán mới ra lò này khiến cho thần kinh cùng nhận thức đều lâm vào chấn động, vốn cứ tưởng thần kinh của bản thân trải qua vô số lần rèn luyện hun đúc, đã trở nên kiên cường dẻo dai lắm rồi, nào ngờ vẫn bị suy luận này làm kinh hãi đến đầu óc như cũng trở nên trống rỗng…
Thật lâu thật lâu sau, mới nghe giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Cách nói này hẳn là cũng không sai, nhưng tôi lại có một phỏng đoán khác. Cửu Đỉnh vì sao lại biến mất, việc này chúng ta không thể biết được. Nếu giả thiết rằng, tác dụng của Cửu Đỉnh vốn là trấn tà, như vậy trước đó người đã truyền thần lực hoặc đúng hơn là Vu lực vào đỉnh, hẳn chính là Vu.”
“Nếu như sức mạnh hắc ám kia quả thực muốn thừa dịp Cửu Đỉnh biến mất, muốn phá tan phong ấn xâm lấn vào nhân gian, có lẽ những người trên tướng cốt xuất hiện hình vẽ của Sơn Hải Đồ cùng hoa văn dây thừng chính là kẻ được Vu đặc biệt chọn ra, sau đó dùng Vu lực khắc vào tướng cốt, để thay thế tác dụng của đỉnh, trấn áp sức mạnh kia.”
“Thế nên, chúng ta có lẽ không phải bản thể gốc của Cửu Đỉnh cùng Địa Duy, mà chỉ là được truyền thừa một loại ấn ký dùng để phong ấn, loại ấn ký này tác dụng hẳn là tương đương như Cửu Đỉnh cùng Địa Duy.”
“…Nghe anh rể nói như vậy tui cảm giác thoải mái hơn xíu rồi…” La Bộ dùng sức vỗ bộp bộp lên ngực, thở dài một hơi.
“Tất nhiên, đây vẫn tạm thời chỉ là những suy đoán vô căn cứ,” Mục Dịch Nhiên nói “Vả lại, nếu như phong ấn trên tướng cốt thực sự có tác dụng, vậy vô số người vào tranh suốt nghìn năm qua hết nhóm này đến nhóm khác cứ phải liên tục vào tranh lại là vì nguyên nhân gì? Bởi thế tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên cố gắng tìm ra tung tích của Cửu Đỉnh.”
“Nhưng nếu nói như vậy, thế giới Sơn Hải Kinh lại có quan hệ thế nào với sức mạnh hắc ám kia?” Chu Hạo Văn bỗng nhiên lên tiếng.
“Tôi nghĩ dựa vào manh mối hiện tại chúng ta đang có, rất khó mà nói rõ vấn đề này,” Thiệu Lăng đáp “Từng có ý kiến cho rằng, hình vẽ《 Sơn Hải Kinh Đồ 》thật ra đều có liên quan đến Vu thuật.”
“Ví dụ như trong 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》 có mô tả về Vũ Dân Quốc, Trường Tí Quốc, Giao Hĩnh Quốc, trong tranh vẽ Vũ Dân Quốc với hình tượng mặc áo lông chim, còn Giao Hĩnh Quốc làm động tác hai chân chéo nhau, còn Trường Tí Quốc rất có thể chỉ là khoa trương hóa động tác vươn tay ra mà thôi.”
“Mà phiên bản đầu tiên hết của《 Sơn Hải Kinh Đồ 》được khắc trên Cửu Đỉnh, thì lại biến mất vào thời Tần, hoặc cũng có thể có một ít bản vẽ lại được lưu truyền về sau, nhưng trong quá trình lưu truyền rất dễ bị người đời sau hiểu sai ý nghĩa, hoặc là nhìn sai tranh vẽ, sau đó mới dần dần xuất hiện những hình tượng quỷ thần thoạt nghe y như thật trong phiên bản chữ viết 《 Sơn Hải Kinh 》.”
“Nên rất có thể, những hình tượng người của Vũ Dân Quốc, Trường Tí Quốc hoặc là Giao Hĩnh Quốc, vốn ban sơ chỉ là người bình thường hoặc là Vu mà thôi, mà những hình vẽ được khắc lại trên đỉnh, thật ra đều là hình dáng của những người bình thường hoặc là Vu đang thi hành những việc có liên quan đến Vu thuật, bọn họ ăn mặc trang phục kỳ dị, nhảy điệu múa của Vu, vươn tay vươn chân để tác pháp, những hình tượng cùng động tác có chút khoa trương trải qua trăm ngàn năm lưu truyền, dần dần bị bóp mép hình dạng, bị truyền thành người dân của đất nước quái dị nào đó.”
“Bởi nên, rất có thể còn có một loại khả năng như thế này —— Thế giới của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》có thể không hề tồn tại, toàn bộ những hình vẽ bên trên nó đều là những ký hiệu có chứa Vu thuật, có chứa sức mạnh siêu tự nhiên, thứ thật sự tồn tại chính là sức mạnh hắc ám đang ẩn nấp bên dưới lòng đất kia. Tác dụng chân chính của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 không chừng chính là để trấn tà cùng phong ấn, mà toàn bộ sự kiện vào tranh này, rất có khả năng chính là do sức mạnh hắc ám kia bố trí sắp đặt thời cơ để phá tan phong ấn vươn lên.”
“Tôi đoán, khung ảnh chính là kết giới cách ly hai thế giới trắng và đen ấy, thế giới trong tranh nói không chừng chính là bộ mặt thật của thế giới kia mà sức mạnh hắc ám kia bày ra cho chúng ta thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.