Họa Phố

Chương 375: Sơn hải (29) : Sâu

Tinh Nguyệt

16/09/2020

“Chị Sầm…” La Bộ lẫn Ngô Du đều khóc nức nở nhào đến Nhạc Sầm, Cố Thanh Thanh dụi tay lau nước mắt đứng dậy, nhìn về phía mọi người “Chị Sầm nói ‘Sâu, sâu rất dài, mặt của chúng ta’.”

Mọi người kinh ngạc lại hoài nghi nhìn lẫn nhau, trong bức di tiên cuối cùng có nhắc đến, Uyển Ngọc trong trạng thái hấp hối cũng thấy được rất nhiều con sâu dài ngoằng có gương mặt của mình và đồng bạn, không ngờ Nhạc Sầm cũng nhìn thấy những con sâu đó.

Nhưng khó giải thích chính là, nếu Uyển Ngọc cùng Nhạc Sầm nhìn thấy đều là yêu quỷ, vậy tại sao yêu quỷ lại có gương mặt của bọn họ?

Mà nếu như kia chỉ là ảo giác xuất hiện do Uyển Ngọc cùng Nhạc Sầm đang trong tình trạng hấp hối cho nên mới sinh ra, vậy phải làm sao để giải thích cả hai người họ lại tình cờ đến thế, đều là nhìn thấy sâu mà không phải thứ gì khác?”

“Chẳng lẽ sâu chính là manh mối?” Sợi tóc mướt mồ hôi của Thiệu Lăng lại rũ xuống trán, làm cả người hắn toát ra vẻ nôn nóng lại chật vật.

Hắn nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương vẫn cau chặt lông mày như đang nỗ lực liều mạng chìm sâu vào suy tư nghĩ cách, thân thể cao to vẫn vững vàng mà kiên định, mà Kha Tầm đứng ở bên cạnh hắn thì lại bình tĩnh cùng kiên cường hơn bất cứ lúc này, cậu ta cất vào nước mắt của mình, đóng lại tình nghĩa vốn đã quen sâu nặng với đồng bạn, lấy ra niềm tin cùng sức mạnh vẫn luôn cực kỳ to lớn của mình, Kha Tầm của hiện tại, đang trong trạng thái cơ hồ là lạnh lùng đến khốc liệt, đứng vững bên cạnh Mục Dịch Nhiên, biến thành trụ cột tinh thần kiên cố hữu lực nhất của đối phương.

“Sâu, nhất định là tồn tại ở chiều không gian mà chúng ta không thể nhìn thấy,” Kha Tầm nghe thấy Thiệu Lăng hỏi, bình tĩnh giống như một cái máy trả lời lại hắn “Ngô Du, đừng khóc nữa, lau nước mắt đi, rồi nhìn xem xác nhận lại, có thấy được cái gì đó bất thường không.”

Ngô Du dùng tay áo chùi nước mắt, gật đầu khàn giọng nói “Ừm, tui sẽ vẫn dùng cách xem tướng cốt để nhìn…”

Nhìn mỗi một người đồng bạn lần lượt chết đi.

“Hiện tại tạm thời không có gì đó dị thường.” Cô cẩn thận nhìn Nhạc Sầm, lại nhìn sang Vệ Đông cùng Phương Phỉ đã hi sinh, cuối cùng nhìn về phía lốc xoáy đáng sợ khôn cùng mà cô vẫn luôn sợ hãi phải đối mặt.

Trên tế đàn, máu của Vệ Đông cùng Phương Phỉ vẫn còn tiếp tục chảy ra, giống như muốn rút sạch máu huyết của toàn thân vậy, máu hóa thành đồ phù quỷ văn xuôi theo dòng máu chảy dần dần tản ra bốn phía tế đàn, rồi dần dần máu của ba người họ như nối kết lại cùng nhau.

“Tin tức chúng ta biết được quá ít…” Thiệu Lăng cấu tóc mình “Tại sao lại là ‘Sâu’? Sâu… Sâu… Có cái gì liên quan đến sâu sao? Sâu… Sâu?! Chẳng lẽ—— Chẳng lẽ là chỉ Đại Vũ?!”

“Vì sao lại là Đại Vũ?” Kha Tầm hỏi.

“《Thuyết văn》có giải thích về chữ ‘Vũ’ này, nói là: ‘Trùng dã, tòng nhựu, tượng hình’. (*) Có một vị học giả thuộc nhóm hoài nghi lịch sử nổi tiếng cho rằng, Đại Vũ rất có thể là một loại động vật được đúc khắc trên Cửu Đỉnh.”

“Trên Cửu Đỉnh điêu khắc vô số kỳ vật trong thiên hạ, mà Vũ là loài có được sức mạnh lớn nhất trong toàn bộ các động vật, hay hoặc là hình tượng của nó trên Cửu Đỉnh vừa lúc là đang xúc đất lấp nước, thế nên mới có truyền thuyết Vũ trị thủy, lại thêm trải qua vô số lời truyền miệng không ngừng điểm tô, ‘Nó’ mới dần dần bị truyền thành ‘Hắn’, một cái hình tượng động vật trên Cửu Đỉnh liền trở thành thủ lĩnh của con người đời đầu tiên.”

“Cộng với lời giải thích trong《Thuyết văn》, vị học giả kia bèn cho rằng Vũ là một loài côn trùng.” Thiệu Lăng tự bắt mình phải tỉnh táo lại giống như Kha Tầm, cố gắng lục lọi những tin tức có liên quan trong đầu “Nhưng mà cách nói này gây tranh cãi khá lớn, đa số học giả đều cho rằng Đại Vũ là một người từng tồn tại—— chẳng lẽ Uyển Ngọc cùng Nhạc Sầm nhìn đến, thật sự là… Vũ?”

“Vậy tại sao trên người ‘Vũ’ lại mọc gương mặt của chúng ta?”

Thiệu Lăng lắc đầu “Tôi không giải thích được…”

“Hơn nữa, vì sao Vũ lại chỉ xuất hiện ở chiều không gian mà chỉ có ý thức mới đến được?” Ánh mắt của Kha Tầm dừng lại trên gương mặt tái trắng của Nhạc Sầm “Tôi cho rằng có hai cái manh mối: Sâu, cùng không gian cao chiều.”

“——Sâu, không gian cao chiều——” Chu Hạo Văn đột ngột quay ngoắt sang nhìn Kha Tầm “Mọi người biết không, nếu ở không gian bốn chiều hoặc là không gian chiều cao hơn thế nhìn xuống sinh vật của không gian ba chiều, thứ chúng nó nhìn thấy sẽ là một con sâu thật dài —— bởi vì sinh vật của không gian bốn chiều không bị giới hạn bởi thời gian, chúng nó có thể thấy được toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra trên dòng thời gian trong cùng một lúc.”

“Hoặc nói cách khác, con người chúng ta nhìn sự vật, chỉ có thể nhìn thấy được những chuyện đang xảy ra trước mắt, không thể nhìn được quá khứ đã từng xảy ra cùng tương lai sắp sửa xảy ra. Nhưng sinh vật của bốn chiều hoặc chiều cao hơn thì lại khác, chúng nó có thể đồng thời nhìn thấy được bất cứ chuyện gì đang diễn ra ở các mốc thời gian dù là quá khứ, hiện tại, tương lai, toàn bộ đều có thể nhìn thấy.”

“Cho nên, nếu chúng nó có thể nhìn thấy được sinh vật trong không gian ba chiều, vậy mỗi một hình thái mà sinh vật ba chiều kia thể hiện ở mỗi một mốc thời gian đều sẽ đồng thời hiện ra trong mắt chúng.”



“Hoặc có thể ví dụ thế này, nếu hiện tại tôi từ chỗ này đi đến bên cạnh Thiệu Lăng, phải cần đến ba giây thời gian, giây thứ nhất tôi bước chân trái, vị trí sẽ nằm ở bước thứ nhất, giây thứ hai bước chân phải, vị trí sẽ nằm ở bước thứ hai, giây thứ ba bước chân trái, cũng đến bên cạnh Thiệu Lăng. Như vậy trong mắt sinh vật chiều không gian cao, tôi của hiện tại, của giây thứ nhất, giây thứ hai cùng giây thứ ba đều sẽ đồng loạt xuất hiện, thử tưởng tượng xem —— mấy hình ảnh ấy đồng thời đều xuất hiện sẽ như thế nào trong mắt chúng ta?”

“Giống như là hiệu ứng quỹ đạo chuyển động vậy, tôi của toàn bộ điểm thời gian đều liên tiếp lại cùng nhau, quỹ đạo hình ảnh của tôi sẽ bị kéo thành một đường thật dài—— giống như một con sâu vậy. Thế nên Uyển Ngọc mới bảo rằng, trên người sâu có mặt người, là bởi vì con sâu kia chính là vô số hình ảnh thân thể của chúng ta nối kết lại cùng nhau!”

“Thế nên —— khi ý thức của Uyển Ngọc cùng Nhạc Sầm thoát khỏi thể xác, đi đến không gian cao hơn chiều, cũng ở không gian cao đó chiều nhìn thấy thân thể của chúng ta trong không gian ba chiều, nhìn được chính làquỹ đạo hành động ‘toàn bộ trục thời gian’!”

“—— cũng chứng minh, sau khi chúng ta chết đi, ý thức thật sự đi đến chiều không gian cao hơn, nó thật sự có thể thoát khỏi thể xác tồn tại độc lập!”

“Cũng tức là, chúng ta có thể sau khi thể xác chết đi, dùng thể ý thức thử đối kháng lại với sức mạnh của yêu quỷ?” Thiệu Lăng nắm chặt tay.

“….Cũng không thể khẳng định như vậy. Nếu thể xác của chúng ta sau khi chết đi hoàn toàn, ý thức vẫn còn giữ lại trí nhớ cùng niềm tin, vậy tại sao không thấy tình thế có chút gì thay đổi?” Chu Hạo Văn vươn tay chỉ lên con quái vật gớm ghiếc đang một lần nữa muốn xông ra bên ngoài màng gió trên đỉnh đầu “Ít nhất thì với cá tính của Phương Phỉ, nếu vẫn còn sót lại trí nhớ cùng niềm tin, cô ấy chắc chắn sẽ làm gì đó để ngăn cản đám yêu quỷ kia, hoặc cũng có thể là, dù trí nhớ cùng lòng tin vẫn còn, nhưng đã không có khả năng làm chuyện gì nữa, chỉ có thể… đứng nhìn.”

Cách nói này làm người ta thất vọng để rồi lại lần thứ hai rơi vào tuyệt vọng, nhưng mọi người cũng không có thời gian nghĩ đến việc đấy, bởi quái vật kia lại đang giãy dụa chui ra khỏi màng gió, tư thế quỷ dị mà hung tàn bạo ngược như muốn lao về phía đám người bên dưới!

“Cần.. Cần có người tiếp tục ——” Ai đó khàn giọng nói một câu.

Cần phải có người tiếp tục chết đi, ngay bây giờ, ngay lập tức, tự kết liễu chết đi.

“Tần ca,” Lý Tiểu Xuân đột nhiên cầm lấy thanh dao lóc thịt mà mình mang đến, nắm trong tay “Anh chuẩn bị mũi cấp cứu đi, một mũi kéo dài không đủ thời gian thì tiêm hai mũi, hai mũi không được liền tiêm ba mũi, anh cứ nghĩ cách làm sao để tôi hồi quang phản chiếu vài lần, tôi cố gắng nói nhiều một chút về những gì tôi thấy được.”

“Tiểu Xuân ——” Mọi người khổ sở gọi tên hắn.

Nhưng rồi phải làm sao đây, biết rõ không thể ngăn cản, chỉ có thể đứng đó trơ mắt mà nhìn.

“Các anh chị em,” Bàn tay run rẩy của Lý Tiểu Xuân nắm chặt cán dao “Tuy rằng tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không sợ chết, mọi người không cần vì tôi mà khổ sở. Trước đó có mấy lần mạo phạm, mọi người cũng đừng để ở trong lòng, tôi đi trước, hẹn gặp lại!”

Ngay khoảnh khắc máu tươi văng ra, ai nấy cũng đều nghiêng đầu, dùng sức nhắm chặt hai mắt.

“Ngô Du!” Kha Tầm lại vẫn bình tĩnh vô cùng, quát to một tiếng, Ngô Du vốn dĩ đã nghiêng đầu, nghe tiếng hô lập tức giật mình phản ứng, vội quay đầu lại, cố nén đau xót cùng bi thống tràn ngập trong lòng, nhìn về phía thân thể của Lý Tiểu Xuân đã té ngã xuống.

Tần Tứ ở bên cạnh Lý Tiểu Xuân, vươn tay nâng người hắn, cẩn thận đặt hắn nằm xuống tế đàn, sau đó bắt mạch, đọc tốc độ tim, lấy kim, tiêm vào, rút kim.

Lại một người đồng bạn, bị thô bạo lôi kéo về từ cận kề cái chết, để rồi lần nữa chìm đắm vẫy vùng trong đau khổ.

“Sâu… Chu… nói đúng…” Lý Tiểu Xuân gian nan phun ra từng chữ, đau đớn làm hắn không kềm được rên rỉ cùng run rẩy, hai chân co giật trong vũng máu vài cái, bàn tay như bất lực bấu víu mặt đất, máu của hắn liên miên ồ ồ chảy xuôi trào ra bên ngoài, giống như đang bắt hắn cảm thụ quá trình máu huyết của cả thân thể dần dần cạn khô vô cùng đau đớn mà tàn nhẫn trong những giây cuối cùng của sinh mệnh.

“…Sầm… Họ…” Tròng mắt của Lý Tiểu Xuân kịch liệt run lên, cuối cùng đọng lại ở hướng nhìn về Mục Dịch Nhiên.

“Câu cuối cậu ta nói cái gì?” Thiệu Lăng vọt vài bước đi qua, nhào đến cạnh Tần Tứ “Cuối cùng cậu ta nói cái gì?”

Tần Tứ hơi lắc đầu “Chỉ nói đến ‘Họ’ liền hết rồi.”

“Quá ngắn… Quá ngắn…” Thiệu Lăng rốt cuộc cũng có chút suy sụp tinh thần, hắn lắc đầu, đau khổ nhắm mắt lại “Chẳng lẽ phải bắt chúng ta từng người từng người chết đi như vậy, mỗi một người chỉ có thể nói ra dăm ba chữ như thế, từ từ hợp thành chân tướng sao?”

“Nhìn thấy tay của Lý Tiểu Xuân không?” Giọng của Kha Tầm đột ngột vang lên bên cạnh, liền thấy cậu ta ngồi xổm xuống, mắt nhìn bàn tay đang của Lý Tiểu Xuân bấu víu sít sao mặt đất.



Bàn tay ấy đã bị máu của chủ nhân nó tắm thành đỏ như máu, năm ngón tay gấp khúc lại, bấu chặt vào mặt đất.

“Này nói lên cái gì?” Cố Thanh Thanh run run hỏi.

“Cậu ấy muốn chỉ cho chúng ta thấy,” Kha Tầm nói “Những lời cậu ta không thể nói thành lời, cậu ta đã dùng ngón tay chỉ cho chúng ta.”

“Mặt đất? Tế đàn?” Thiệu Lăng nhìn mấy ngón tay đỏ tươi mà cong gập của Lý Tiểu Xuân, vành mắt bỗng chợt nóng lên.

“Có ba khả năng,” Kha Tầm lúc này bình tĩnh tới đáng sợ “Khả năng thứ nhất, chính là chỉ tế đàn, kết hợp với lời cuối cùng mà cậu ta đã nói, cậu ta bảo chị Sầm cùng Đông Tử và Phương Phỉ, tôi nghĩ ý cậu ấy muốn nói đến nơi mà ý thức của ba người họ đang tồn tại. Nếu là chỉ tế đàn, như vậy có lẽ ý thức của ba người bọn họ đang bám vào tế đàn.”

“Khả năng thứ hai, là bên trong tế đàn, chính là bộ phận nằm ở bên trong tế đàn này, ngón tay của cậu ta bấu chặt trên mặt đất, nếu như là ám chỉ trên bề mặt tế đàn, tôi nghĩ tay cậu ta sẽ thoải mái hơn một chút, giống như chúng ta đưa tay vỗ vỗ lên mặt đất vậy, mà tư thế tay như vậy càng giống như chỉ mặt đất, ngón tay của cậu ta như đang móc lên, tôi cảm giác là muốn cào xới mặt đất lên, cho nên cũng có thể chính là chỉ phần bên trong tế đàn.”

“Khả năng thứ ba, là máu. Bên dưới người cậu ta toàn là máu, ngón tay của cậu ta cong gập lại, trong lòng bàn tay là trống rỗng, trừ bỏ giống như đang cào cấu, còn giống như đang bắt lấy hoặc đang gom lại. Mà tế đàn bằng phẳng này không có chứa vật gì có thể bị gom lại, duy nhất chỉ có máu, cậu ấy muốn gom lại chính là máu.”

“Ngô Du, mới nãy cô có nhìn thấy cái gì không? Ngay lúc Tiểu Xuân… Tiểu Xuân vừa rời đi.”

Ngô Du gật đầu thật mạnh, nước mắt bị văng ra khắp mọi nơi, nghẹn ngào lên tiếng “Tui nhìn thấy, có một ánh sáng rất nhỏ nhoi yếu ớt từ bên trong thân thể của Tiểu Xuân bay ra, nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, nó liền biến mất.”

“Nó biến mất như thế nào?” Kha Tầm hỏi “Là tan ra, hay là có một hướng biến mất cụ thể?”

Ngô Du chỉ xuống mặt đất tế đàn “Biến mất vào phía dưới.”

“Vào phía dưới?!” Thiệu Lăng kinh ngạc lặp lại, vốn dĩ cứ tưởng sẽ giống như linh hồn xuất khiếu mà con người hay tưởng tượng, sẽ bay lên lơ lửng giữa không trung hoặc trực tiếp bay lên trời “Ánh sáng nho nhỏ kia chính là thể ý thức của Tiểu Xuân sao?”

“Tôi nghĩ là vậy.” Chu Hạo văn nói.

“Tại sao lại là phía dưới?” Thiệu Lăng ánh mắt chằm chằm nhìn mặt đất tế đàn “Trong phong di tiên cuối cùng có ghi lại, ý thức của Uyển Ngọc là bay giữa không trung, tại sao Tiểu Xuân lại xuống dưới?”

“Có lẽ vì lúc ý thức của Uyển Ngọc rời khỏi thể xác, bản thân cô ấy là đang ở bên dưới tế đàn, mà Tiểu Xuân lúc này lại đang ở bên trên tế đàn,” Kha Tầm nói “Hơn nữa Uyển Ngọc lúc ấy, hẳn là còn chưa đến thời khắc cuối cùng khi yêu quỷ muốn xông ra, bằng không vì sao thể ý thức của cô ấy còn có thể ‘bay’ giữa không trung, mà Tiểu Xuân thì lóe một cái liền biến mất?”

“Tôi nghĩ vấn đề chính là nằm ở tế đàn sắp sửa mở ra cánh cửa yêu quỷ giới này.”

“Ngô Du, cô nhìn thật kỹ bên dưới tế đàn lại xem, nhìn xuống bên dưới, lúc trước khi cô quan sát tế đàn, chưa từng cách một lớp máu nhìn ở bên trong nó đúng không? Bây giờ cô xuyên qua máu nhìn xem, xuyên qua quỷ văn do máu tạo thành nhìn thử xem.”

Ngô Du nghe thế, cắn răng bước đến bên cạnh vũng máu chảy ra từ thân thể đồng bạn mình, cả người run rẩy nước nỡ, lại cố gắng kiệt lực đè xuống đau thương, chăm chú nhìn xuống mặt đất tế đàn lúc này đã bị những quỷ văn đỏ tươi quỷ dị trải đầy.

“——Giống như có cái gì đó ——” Ngô Du sợ hãi la to, bởi vì vội vã đến méo cả giọng điệu “Bên dưới tế đàn có cái gì đó!”

_________________________

Chú thích

(*) Vũ (禹): Trùng (虫) dã, tòng nhựu, tượng hình, Vũ ý là trùng, bộ nhựu (禸), mang tính tượng hình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Họa Phố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook