Chương 41: Tín ngưỡng (19) : Không sát sinh
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Kha Tầm chăm chăm dõi theo bóng dáng chạy đi của Mục Dịch Nhiên, nhìn hắn nhanh như gió lao về phía lều trại xa xa, thấy bóng đen khổng lồ kia vươn ra cánh tay từ đỉnh lều vói vào bên trong, lại nhìn thấy có người la hét khóc rống bị nó kéo lôi ra ngoài, tám cánh tay đồng loạt xúm lại, tiếng gào thê lương thảm thiết luồn lách giữa mấy ngón tay thô to chợt tắt.
Cuối cùng cậu nhìn thấy Mục Dịch Nhiên chui vào lều trại, trên tay bóng đen lạo xạo rơi xuống một trận mưa máu tanh hôi, tí tách tí tách tưới lên đỉnh lều, nối tiếp một cái đầu người bị giật đứt tán loạn tóc dài quấn quanh rơi ra, lăn tròn từ đỉnh lều trại ngã nhào xuống mặt đất phát ra một tiếng trầm đục, kế tiếp là cánh tay, cẳng chân, xương sườn đứt gãy không đồng đều, từng món từng món rơi xuống. Bóng đen tựa như đang ra sức tháo gỡ một cái đồng hồ, nó hết sức kiên nhẫn phân giải từng bộ phận từng bộ phận thân thể con người trong tay nó.
Trước lúc bình minh tiến đến, bóng đen vung tay vứt đi các bộ phận cơ thể nát nhừ đến vụn vặt, một bộ xương cốt bị đào rỗng bên trong dính lác đác vài miếng da người rách rưới còn sót lại bị nó đặt trên đỉnh lều, bóng đen khổng lồ cầm trên tay bộ nội tạng máu me đầm đìa mà nó moi ra được, quay trở về bầu trời đen đặc bên trên.
Kha Tầm là người đầu tiên lao ra chạy sang lều trại bên kia, xốc lên mành cửa dính đầy vết máu, thấy Sa Liễu ở bên trong đang nôn thốc nôn tháo, mẹ Cảnh té xỉu nằm trên thảm, còn Mục Dịch Nhiên vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm hoa văn trên đỉnh.
“Có phát hiện được gì không?” Kha Tầm hỏi hắn.
Mục Dịch Nhiên quay sang nhìn cậu “Chúng ta phải tập trung toàn bộ lều trại nhỏ lại với nhau.”
Không ai có tâm trạng ăn bữa sáng, Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên gom chân tay cùng mấy bộ phận của Triệu Đan lại một chỗ sau đó dùng thảm phủ lên, mọi người cùng nhau hợp sức dời toàn bộ lều nhỏ đến cạnh nhau.
Nhưng mà ánh sáng lúc ban ngày rất phân tán, lúc này đứng trong lều trại ngửa đầu nhìn xem, thấy được toàn bộ đều là mơ hồ nhòe nhoẹt.
“Cần phải chờ đến tối,” Mục Dịch Nhiên nói “Sau khi trời tối, trước lúc bóng đen kia hạ xuống, chúng ta nhất định phải ghép toàn bộ hoa văn in trên đỉnh hợp lại với nhau.”
“Hợp lại?” Tần Tứ nhạy bén phát hiện ẩn ý bên trong câu nói này “Ý cậu là, toàn bộ hình vẽ hoa văn trên đỉnh lều trại là một chỉnh thể, bị chia ra thành các phần, sau đó lần lượt in trên đỉnh các lều trại này?”
“Tôi đoán là như vậy,” Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Tối hôm qua tôi đã quan sát đỉnh lều trại của chúng ta cùng đỉnh lều trại bên chị Cảnh, phát hiện đều là không hoàn chỉnh.”
“Xem ra, mấu chốt chính là nằm ở các hình vẽ trên đỉnh lều này.” Tần Tứ suy ngẫm “Nhưng tôi vẫn chưa rõ, tại sao hoa phấn lại có thể chống lại thứ kia?”
“Vấn đề này, chờ tôi quay trở về từ Sa Đà Miếu, có lẽ sẽ có đáp án.” Mục Dịch Nhiên chuẩn bị xuất phát.
“Vậy bây giờ chúng tôi phải làm gì?” Ba Cảnh vội hỏi “Mấy tế phẩm kiếm được trước đó chắc chắn là không thể dùng được rồi, vậy phải làm sao hoàn thành nhiệm vụ người đàn ông kia giao đây?”
Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người “Hiện tại việc mọi người cần làm là đi thu thập những thứ tôi liệt kê sau đây: thứ nhất là rượu. Theo tôi được biết thì cư dân khu Cam Hùng thường sản xuất rượu thanh toa, rượu nho, rượu gạo, rượu sữa ngựa, mấy loại này đều có thể, thu thập được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Thứ hai là gạo mì cùng bơ, khu Cam Hùng có hạt kê, gạo, lúa mạch, tiểu mạch, đậu hà lan, bất kể loại nào cũng được, thấy liền thu thập.”
“Thứ ba là hương liệu, Cam Hùng đại khái có thể tìm được long não, gỗ chiên đàn, tùng hương cùng các loại hương liệu khác, nhiều ít gì đều cần.”
“Thứ tư, lông của lũ chim kền kền bên Thiên Táng Đài.”
“Tranh thủ trở về trước lúc trời tối.”
Mọi người không dám hỏi nhiều thêm câu nào nữa, thực ra thì đến nước này cũng không ai còn tinh lực dưa thừa hay tâm trí đâu mà nghi ngờ chất vấn, liên tục mấy ngày nay gần như không được giấc ngủ yên nào, giờ phút này chức năng sinh lý cũng chỉ còn mỗi công năng “nghe lời làm việc” là miễn cưỡng còn xài được.
“Tôi đi Thiên Táng Đài cho.” Kha Tầm nói.
Lúc ban ngày, nơi nguy hiểm nhất chắc cũng chỉ có mỗi Thiên Táng Đài.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, hiếm thấy căn dặn một câu “Chú ý an toàn”, dẫu cho trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Kha Tầm cười nhìn đối phương, xoay người liền rời đi.
Đi đến Thiên Táng Đài rồi vòng trở về ít nhất cũng cả buổi sáng, tuy tốc độ của Kha Tầm không chậm, nhưng còn phải tính luôn cả thời gian thu thập lông chim của lũ kền kền, nên khi cậu trở lại lều lớn thì sắc trời cũng đã không còn sáng tỏ, những người còn lại đều tề tụ đông đủ, Vệ Đông thậm chí còn tranh thủ ngủ được một giấc.
Ở bãi đất trống phía trước đám lều nhỏ bãi đầy những thứ Mục Dịch Nhiên yêu cầu bọn họ thu thập, mẹ Cảnh cùng Sa Liễu đang ở một bên dùng gạo cùng bột nhồi thành khối, cũng vón cục tạo thành hình cái bánh.
“Đa mỗ?” Kha Tầm hỏi.
“Chắc vậy.” Sa Liễu thấp giọng đáp.
“Tiểu Mục, hiện tại mọi người đều có mặt, cậu có thể nói cho mọi người nghe một chút về ý tưởng của cậu không?” Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên nãy giờ đang kiểm tra những thứ mọi người mang về, đúng vừa lúc kiểm tra xong, nghe Tần Tứ nói vậy liền gật đầu, mọi người nhất thời ngừng việc trên tay, đều nhìn về phía hắn.
Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn mọi người một vòng, vẻ mặt có chút ẩn ý sâu xa “Điểm khó khăn nhất đối với chúng ta cho đến nay, đó là không cách nào xác định bức tranh này miêu tả rốt cuộc là về phân nhánh nào của Sa Đà Giáo. Bởi vì giáo lý và hệ thống của chính giáo cùng nhánh giáo hoàn toàn không giống nhau, nên chúng ta cũng không có cách nào xác nhận quái vật tám cánh tay xuất hiện mỗi tối kia rốt cuộc thuộc về hệ thần nào.”
“Hệ thần không giống nhau, thuộc tính cũng sẽ không giống nhau, không thể xác nhận nguồn gốc của nó, chúng ta sẽ không có biện pháp đối phó tương ứng.”
“Mà chúng ta đều biết, từ ngay thưở ban đầu khai sinh, Sa Đà Giáo đồng hóa dung hợp rất nhiều giáo lý và thần hệ của các giáo phái khác nhau, trải qua trăm ngàn năm phát triển biến hóa lại diễn sinh ra vô số nhánh phái, cũng đều tự phát triển lớn mạnh, tự đặt ra giáo lý cùng thần hệ độc lập cho mình, vừa tự do tách biệt với chính giáo, lại cùng chính giáo có liên quan chặt chẽ.”
“Trong đó có vài nhánh giáo sau khi tách riêng phát triển phồn vinh cực thịnh, nổi trội vượt bật, đến nỗi sức ảnh hưởng cùng danh tiếng có lúc cơ hồ vượt qua cả chính giáo.”
“Vì thế rất nhiều người quên đi giáo lý của chính giáo Sa Đà Giáo vào thưở ban sơ, trong đó có một điều, đó là không sát sinh.”
Mọi người nghe xong ai nấy đều cả người chấn động.
Không sát sinh! Sa Đà Giáo kỳ thật là——không sát sinh!
Vậy… Vậy—— đám người bọn họ đã làm cái gì vậy!?
“Song, dù là trong giáo lý của chính giáo, liệt kê tế phẩm cũng là có nhắc đến ‘thịt’,” Mục Dịch Nhiên nói xong, đưa tay chỉ vào vài vật bị bày trên mặt đất.
Trong đó có mấy thứ, là ngày hôm qua hắn cầm đi vào Sa Đà Miếu hỏi thăm, sau đó được những người tu hành trong miếu gia công, hôm nay mới cầm trở về, “Nhưng trong giáo lý Sa Đà Giáo chính thống, thịt là có thể thay thế bằng thực vật. Tỷ như hoa phấn đại biểu cho thịt chó, đương quy đại biểu cho thịt ngựa, rễ hoa thiên môn đông đại biểu cho thịt voi, thứ tật lê đại biểu cho thịt khổng tước, rễ hoa hoàng tinh, đại biểu cho… thịt người.”
Nhìn theo ngón tay Mục Dịch Nhiên chỉ hướng, Sa Liễu vẻ mặt nháy mắt tái trắng.
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, làm sao cậu biết thực vật nào đại biểu cho loại thịt nào?”
“Tối hôm qua trên đỉnh lều trại của chúng ta, hoa văn tôi nhìn đến chính là những thứ này,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp “Hoa văn chia ra làm hai vòng, một vòng vẽ các hình dạng thực vật, một vòng vẽ các hình dạng động vật. Lúc mới đầu tôi cũng không nhận ra được hình vẽ trong hai vòng này là đối ứng một một với nhau, chỉ nghĩ đó là trang trí điểm tô cho hình ảnh chính mà thôi, nhưng khi tôi tiếp tục quan sát, lại phát hiện có vài hình vẽ giống như là phân, nước tiểu, tủy não vân vân, tôi mới ý thức được, mấy hình vẽ này tựa hồ chính là ngũ tuệ lộ cùng ngũ cống nhục mà Sa Liễu từng nói qua.”
Nói đến đây, Mục Dịch Nhiên chợt nhìn qua Sa Liễu “Những tế phẩm máu me mà cô từng thấy trong sách thực ra cũng không phải sai lầm, chỉ có điều hình như cô quên nói cho chúng tôi biết tên của quyển sách kia là gì, hiện tại có thể nói chứ?”
Sa Liễu môi run bần bật, không dám nhìn thẳng ánh mắt mọi người đang nhìn mình, khẽ giọng nói “Tên sách… tên sách là Thanh Giáo tế nghi chư vật khai kỳ (*)…”
“Thanh Giáo?” Ba Cảnh ngạc nhiên.
“Chính là một phân nhánh của Sa Đà Giáo mà chúng ta vừa nhắc đến,” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt bình tĩnh “Qua trăm ngàn năm phát triển, nó dần dần thoát ly khỏi chính giáo, tồn tại độc lập. Phân nhánh giáo phái này thiên về sùng bái hung thần, chùa miểu của nhánh giáo này đa số đều cung phụng Nộ Tướng Hung Thần, mà trong giáo bất luận là nghi thức tế tự hay hành vu cũng đều có phần tà dị không chính thống, vô cùng hung tàn đẫm máu.”
Lời vừa dứt, mẹ Cảnh đột nhiên lao đến trước mặt giơ tay tát một cái trời giáng vào mặt Sa Liễu “Đều tại cô! Đều là tại cô nói dối chúng tôi! Dụ chúng tôi đi kiếm mấy thứ—— mấy thứ vô nhân tính kia! Là cô hại chúng tôi, chính là cô khiến chúng tôi biến thành một đám không giống người không giống quỷ như bây giờ——”
Vệ Đông cùng ba Cảnh vội vàng níu lấy mẹ Cảnh đang kích động kéo ra, Sa Liễu cúi đầu, giơ tay đẩy mắt kính bị lệch một bên do cái tát của mẹ Cảnh, thấp giọng nói “Nhưng đám tế phẩm mà tôi nói không phải cũng từng có tác dụng che chở mọi người sao, ít nhất Mã Chấn Hoa chết cũng đã chứng minh, ai không chuẩn bị tế phẩm sẽ bị nó chọn trúng giết chết.”
“Chuẩn bị thì sao, cũng chết!” mẹ Cảnh gào lên “Chu Bân chuẩn bị gần như đầy đủ đấy? Không phải cuối cùng cũng bị hiến tế sao!”
“Như vậy không phải chứng tỏ Hắc Thi Thiên kia chính là hung thần của Thanh Giáo sao, chúng ta nơi này cũng là nơi thờ phụng tín ngưỡng Thanh Giáo!” Sa Liễu cắn môi biện bạch.
“Nếu vậy, tối hôm qua chúng tôi rõ ràng không có tế phẩm nhưng vẫn còn sống, việc này cô giải thích thế nào?” Tần Tứ hỏi đối phương.
Sa Liễu không đáp được.
Mục Dịch Nhiên rời mắt khỏi Sa Liễu, tiếp tục nói “Bóng đen kia đích thực là Nộ Tướng Hung Thần Hắc Thi Thiên mà Thanh Giáo nhắc đến, cũng theo như lời Sa Liễu nói, nó dùng tế phẩm tàn bạo được tín đồ dâng lên để lớn mạnh thần lực của chính nó. Nhưng, rất nhiều người lại không biết, hoặc đã sớm quên đi, trong giáo lý chính giáo của Sa Đà Giáo lúc ban đầu, Hắc Thi Thiên là một vị thần có hai mặt trong cùng một thể xác. Nó, bẩm sinh đã có tám cánh tay, hai gương mặt. Một gương mặt sinh cùng nộ tướng, mà gương mặt còn lại, sinh cùng thiện tướng.”
“Thiện tướng!” Kha Tầm nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên búng tay cái chóc “Trước lúc vào tranh, tôi từng loáng thoáng nhìn thấy trên bức tranh có một ánh mắt nhân hậu hiền lành, chẳng lẽ chính là mặt thiện tướng của Hắc Thi Thiên?”
“Trong giáo lý Sa Đà Giáo, Hắc Thi Thiên là ác ma, sau khi quy y Sa Đà Giáo mới đạt được thần cách, mặt nộ tướng của nó vẫn còn giữ lại bản tính tàn bạo hung ác ưa sát sinh, mà mặt thiện tướng lại được vị thần tối cao của Sa Đà Giáo thuần hóa độ dẫn, trở thành một vị thần hộ pháp, phù hộ tín đồ.” Mục Dịch Nhiên nói “Dựa theo hình vẽ trên đỉnh lều, tôi phỏng đoán, vật cung phụng mà cả nộ tướng lẫn thiện tướng yêu thích mặc dù có tên gọi giống nhau, nhưng bản chất lại bất đồng, đơn cử như “ngũ cống nhục”, nộ tướng cần là thịt thực sự, nhưng thiện tướng lại dùng thực vật thay thế, đây chính là dấu hiệu phân chia hai mặt của nó.”
“Cho nên…” Tần Tứ giật mình “Do chúng ta cầm trên tay hoa phấn mới có thể thoát khỏi tử kiếp tối qua, hoa phấn là vật cung phụng thiện tướng, nó có tác dụng nhất định trung hòa khí bạo ngược tàn ác của nộ tướng.”
“Cho nên tối hôm trước vì sao tôi ở một mình một lều mà lại không chết, có lẽ không phải vì sức mạnh tín ngưỡng niệm lực gì gì đó, chỉ là vì trong người tôi có mang theo hoa phấn?” Kha Tầm nhún vai “Okela, giả ngầu thành giả ngâu rồi.”
Mục Dịch Nhiên nhìn sang cậu, mím môi nén lại lời trong miệng tính nói ra, quay sang nhìn mọi người “Theo tôi suy đoán, nếu tế phẩm máu me kia có thể làm cho nộ tướng của Hắc Thi Thiên lớn mạnh, như vậy ngược lại nếu dùng các loại tế phẩm thực vật tương ứng có thể sẽ lớn mạnh mặt thiện tướng của Hắc Thi Thiên. Hoặc nói cách khác, nhờ vậy chúng ta sẽ có thể triệu hồi thiện tướng Hắc Thi Thiên, chuyển hoán thế giới trong tranh trở về hình ảnh nguyên bản của nó.”
“Nguyên bản chính là bức tranh vẽ ánh mắt nhân hậu hiền lành!”
“Đúng thế,” Mục Dịch Nhiên gật đầu “Đây có lẽ là biện pháp duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”
__________
Chú thích
(*) Thứ tật lê: hay Bạch tật lê, gai ma vương, google sẽ thấy rõ nó như nào.
(*) Thanh Giáo tế nghi chư vật khai kỳ: Lý giải chú thích các vật dùng trong lễ tế Thanh Giáo.
Tên các thực vật đa số đều là vị thuốc =v=)b
Cuối cùng cậu nhìn thấy Mục Dịch Nhiên chui vào lều trại, trên tay bóng đen lạo xạo rơi xuống một trận mưa máu tanh hôi, tí tách tí tách tưới lên đỉnh lều, nối tiếp một cái đầu người bị giật đứt tán loạn tóc dài quấn quanh rơi ra, lăn tròn từ đỉnh lều trại ngã nhào xuống mặt đất phát ra một tiếng trầm đục, kế tiếp là cánh tay, cẳng chân, xương sườn đứt gãy không đồng đều, từng món từng món rơi xuống. Bóng đen tựa như đang ra sức tháo gỡ một cái đồng hồ, nó hết sức kiên nhẫn phân giải từng bộ phận từng bộ phận thân thể con người trong tay nó.
Trước lúc bình minh tiến đến, bóng đen vung tay vứt đi các bộ phận cơ thể nát nhừ đến vụn vặt, một bộ xương cốt bị đào rỗng bên trong dính lác đác vài miếng da người rách rưới còn sót lại bị nó đặt trên đỉnh lều, bóng đen khổng lồ cầm trên tay bộ nội tạng máu me đầm đìa mà nó moi ra được, quay trở về bầu trời đen đặc bên trên.
Kha Tầm là người đầu tiên lao ra chạy sang lều trại bên kia, xốc lên mành cửa dính đầy vết máu, thấy Sa Liễu ở bên trong đang nôn thốc nôn tháo, mẹ Cảnh té xỉu nằm trên thảm, còn Mục Dịch Nhiên vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm hoa văn trên đỉnh.
“Có phát hiện được gì không?” Kha Tầm hỏi hắn.
Mục Dịch Nhiên quay sang nhìn cậu “Chúng ta phải tập trung toàn bộ lều trại nhỏ lại với nhau.”
Không ai có tâm trạng ăn bữa sáng, Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên gom chân tay cùng mấy bộ phận của Triệu Đan lại một chỗ sau đó dùng thảm phủ lên, mọi người cùng nhau hợp sức dời toàn bộ lều nhỏ đến cạnh nhau.
Nhưng mà ánh sáng lúc ban ngày rất phân tán, lúc này đứng trong lều trại ngửa đầu nhìn xem, thấy được toàn bộ đều là mơ hồ nhòe nhoẹt.
“Cần phải chờ đến tối,” Mục Dịch Nhiên nói “Sau khi trời tối, trước lúc bóng đen kia hạ xuống, chúng ta nhất định phải ghép toàn bộ hoa văn in trên đỉnh hợp lại với nhau.”
“Hợp lại?” Tần Tứ nhạy bén phát hiện ẩn ý bên trong câu nói này “Ý cậu là, toàn bộ hình vẽ hoa văn trên đỉnh lều trại là một chỉnh thể, bị chia ra thành các phần, sau đó lần lượt in trên đỉnh các lều trại này?”
“Tôi đoán là như vậy,” Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Tối hôm qua tôi đã quan sát đỉnh lều trại của chúng ta cùng đỉnh lều trại bên chị Cảnh, phát hiện đều là không hoàn chỉnh.”
“Xem ra, mấu chốt chính là nằm ở các hình vẽ trên đỉnh lều này.” Tần Tứ suy ngẫm “Nhưng tôi vẫn chưa rõ, tại sao hoa phấn lại có thể chống lại thứ kia?”
“Vấn đề này, chờ tôi quay trở về từ Sa Đà Miếu, có lẽ sẽ có đáp án.” Mục Dịch Nhiên chuẩn bị xuất phát.
“Vậy bây giờ chúng tôi phải làm gì?” Ba Cảnh vội hỏi “Mấy tế phẩm kiếm được trước đó chắc chắn là không thể dùng được rồi, vậy phải làm sao hoàn thành nhiệm vụ người đàn ông kia giao đây?”
Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người “Hiện tại việc mọi người cần làm là đi thu thập những thứ tôi liệt kê sau đây: thứ nhất là rượu. Theo tôi được biết thì cư dân khu Cam Hùng thường sản xuất rượu thanh toa, rượu nho, rượu gạo, rượu sữa ngựa, mấy loại này đều có thể, thu thập được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Thứ hai là gạo mì cùng bơ, khu Cam Hùng có hạt kê, gạo, lúa mạch, tiểu mạch, đậu hà lan, bất kể loại nào cũng được, thấy liền thu thập.”
“Thứ ba là hương liệu, Cam Hùng đại khái có thể tìm được long não, gỗ chiên đàn, tùng hương cùng các loại hương liệu khác, nhiều ít gì đều cần.”
“Thứ tư, lông của lũ chim kền kền bên Thiên Táng Đài.”
“Tranh thủ trở về trước lúc trời tối.”
Mọi người không dám hỏi nhiều thêm câu nào nữa, thực ra thì đến nước này cũng không ai còn tinh lực dưa thừa hay tâm trí đâu mà nghi ngờ chất vấn, liên tục mấy ngày nay gần như không được giấc ngủ yên nào, giờ phút này chức năng sinh lý cũng chỉ còn mỗi công năng “nghe lời làm việc” là miễn cưỡng còn xài được.
“Tôi đi Thiên Táng Đài cho.” Kha Tầm nói.
Lúc ban ngày, nơi nguy hiểm nhất chắc cũng chỉ có mỗi Thiên Táng Đài.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, hiếm thấy căn dặn một câu “Chú ý an toàn”, dẫu cho trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Kha Tầm cười nhìn đối phương, xoay người liền rời đi.
Đi đến Thiên Táng Đài rồi vòng trở về ít nhất cũng cả buổi sáng, tuy tốc độ của Kha Tầm không chậm, nhưng còn phải tính luôn cả thời gian thu thập lông chim của lũ kền kền, nên khi cậu trở lại lều lớn thì sắc trời cũng đã không còn sáng tỏ, những người còn lại đều tề tụ đông đủ, Vệ Đông thậm chí còn tranh thủ ngủ được một giấc.
Ở bãi đất trống phía trước đám lều nhỏ bãi đầy những thứ Mục Dịch Nhiên yêu cầu bọn họ thu thập, mẹ Cảnh cùng Sa Liễu đang ở một bên dùng gạo cùng bột nhồi thành khối, cũng vón cục tạo thành hình cái bánh.
“Đa mỗ?” Kha Tầm hỏi.
“Chắc vậy.” Sa Liễu thấp giọng đáp.
“Tiểu Mục, hiện tại mọi người đều có mặt, cậu có thể nói cho mọi người nghe một chút về ý tưởng của cậu không?” Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên nãy giờ đang kiểm tra những thứ mọi người mang về, đúng vừa lúc kiểm tra xong, nghe Tần Tứ nói vậy liền gật đầu, mọi người nhất thời ngừng việc trên tay, đều nhìn về phía hắn.
Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn mọi người một vòng, vẻ mặt có chút ẩn ý sâu xa “Điểm khó khăn nhất đối với chúng ta cho đến nay, đó là không cách nào xác định bức tranh này miêu tả rốt cuộc là về phân nhánh nào của Sa Đà Giáo. Bởi vì giáo lý và hệ thống của chính giáo cùng nhánh giáo hoàn toàn không giống nhau, nên chúng ta cũng không có cách nào xác nhận quái vật tám cánh tay xuất hiện mỗi tối kia rốt cuộc thuộc về hệ thần nào.”
“Hệ thần không giống nhau, thuộc tính cũng sẽ không giống nhau, không thể xác nhận nguồn gốc của nó, chúng ta sẽ không có biện pháp đối phó tương ứng.”
“Mà chúng ta đều biết, từ ngay thưở ban đầu khai sinh, Sa Đà Giáo đồng hóa dung hợp rất nhiều giáo lý và thần hệ của các giáo phái khác nhau, trải qua trăm ngàn năm phát triển biến hóa lại diễn sinh ra vô số nhánh phái, cũng đều tự phát triển lớn mạnh, tự đặt ra giáo lý cùng thần hệ độc lập cho mình, vừa tự do tách biệt với chính giáo, lại cùng chính giáo có liên quan chặt chẽ.”
“Trong đó có vài nhánh giáo sau khi tách riêng phát triển phồn vinh cực thịnh, nổi trội vượt bật, đến nỗi sức ảnh hưởng cùng danh tiếng có lúc cơ hồ vượt qua cả chính giáo.”
“Vì thế rất nhiều người quên đi giáo lý của chính giáo Sa Đà Giáo vào thưở ban sơ, trong đó có một điều, đó là không sát sinh.”
Mọi người nghe xong ai nấy đều cả người chấn động.
Không sát sinh! Sa Đà Giáo kỳ thật là——không sát sinh!
Vậy… Vậy—— đám người bọn họ đã làm cái gì vậy!?
“Song, dù là trong giáo lý của chính giáo, liệt kê tế phẩm cũng là có nhắc đến ‘thịt’,” Mục Dịch Nhiên nói xong, đưa tay chỉ vào vài vật bị bày trên mặt đất.
Trong đó có mấy thứ, là ngày hôm qua hắn cầm đi vào Sa Đà Miếu hỏi thăm, sau đó được những người tu hành trong miếu gia công, hôm nay mới cầm trở về, “Nhưng trong giáo lý Sa Đà Giáo chính thống, thịt là có thể thay thế bằng thực vật. Tỷ như hoa phấn đại biểu cho thịt chó, đương quy đại biểu cho thịt ngựa, rễ hoa thiên môn đông đại biểu cho thịt voi, thứ tật lê đại biểu cho thịt khổng tước, rễ hoa hoàng tinh, đại biểu cho… thịt người.”
Nhìn theo ngón tay Mục Dịch Nhiên chỉ hướng, Sa Liễu vẻ mặt nháy mắt tái trắng.
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, làm sao cậu biết thực vật nào đại biểu cho loại thịt nào?”
“Tối hôm qua trên đỉnh lều trại của chúng ta, hoa văn tôi nhìn đến chính là những thứ này,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp “Hoa văn chia ra làm hai vòng, một vòng vẽ các hình dạng thực vật, một vòng vẽ các hình dạng động vật. Lúc mới đầu tôi cũng không nhận ra được hình vẽ trong hai vòng này là đối ứng một một với nhau, chỉ nghĩ đó là trang trí điểm tô cho hình ảnh chính mà thôi, nhưng khi tôi tiếp tục quan sát, lại phát hiện có vài hình vẽ giống như là phân, nước tiểu, tủy não vân vân, tôi mới ý thức được, mấy hình vẽ này tựa hồ chính là ngũ tuệ lộ cùng ngũ cống nhục mà Sa Liễu từng nói qua.”
Nói đến đây, Mục Dịch Nhiên chợt nhìn qua Sa Liễu “Những tế phẩm máu me mà cô từng thấy trong sách thực ra cũng không phải sai lầm, chỉ có điều hình như cô quên nói cho chúng tôi biết tên của quyển sách kia là gì, hiện tại có thể nói chứ?”
Sa Liễu môi run bần bật, không dám nhìn thẳng ánh mắt mọi người đang nhìn mình, khẽ giọng nói “Tên sách… tên sách là Thanh Giáo tế nghi chư vật khai kỳ (*)…”
“Thanh Giáo?” Ba Cảnh ngạc nhiên.
“Chính là một phân nhánh của Sa Đà Giáo mà chúng ta vừa nhắc đến,” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt bình tĩnh “Qua trăm ngàn năm phát triển, nó dần dần thoát ly khỏi chính giáo, tồn tại độc lập. Phân nhánh giáo phái này thiên về sùng bái hung thần, chùa miểu của nhánh giáo này đa số đều cung phụng Nộ Tướng Hung Thần, mà trong giáo bất luận là nghi thức tế tự hay hành vu cũng đều có phần tà dị không chính thống, vô cùng hung tàn đẫm máu.”
Lời vừa dứt, mẹ Cảnh đột nhiên lao đến trước mặt giơ tay tát một cái trời giáng vào mặt Sa Liễu “Đều tại cô! Đều là tại cô nói dối chúng tôi! Dụ chúng tôi đi kiếm mấy thứ—— mấy thứ vô nhân tính kia! Là cô hại chúng tôi, chính là cô khiến chúng tôi biến thành một đám không giống người không giống quỷ như bây giờ——”
Vệ Đông cùng ba Cảnh vội vàng níu lấy mẹ Cảnh đang kích động kéo ra, Sa Liễu cúi đầu, giơ tay đẩy mắt kính bị lệch một bên do cái tát của mẹ Cảnh, thấp giọng nói “Nhưng đám tế phẩm mà tôi nói không phải cũng từng có tác dụng che chở mọi người sao, ít nhất Mã Chấn Hoa chết cũng đã chứng minh, ai không chuẩn bị tế phẩm sẽ bị nó chọn trúng giết chết.”
“Chuẩn bị thì sao, cũng chết!” mẹ Cảnh gào lên “Chu Bân chuẩn bị gần như đầy đủ đấy? Không phải cuối cùng cũng bị hiến tế sao!”
“Như vậy không phải chứng tỏ Hắc Thi Thiên kia chính là hung thần của Thanh Giáo sao, chúng ta nơi này cũng là nơi thờ phụng tín ngưỡng Thanh Giáo!” Sa Liễu cắn môi biện bạch.
“Nếu vậy, tối hôm qua chúng tôi rõ ràng không có tế phẩm nhưng vẫn còn sống, việc này cô giải thích thế nào?” Tần Tứ hỏi đối phương.
Sa Liễu không đáp được.
Mục Dịch Nhiên rời mắt khỏi Sa Liễu, tiếp tục nói “Bóng đen kia đích thực là Nộ Tướng Hung Thần Hắc Thi Thiên mà Thanh Giáo nhắc đến, cũng theo như lời Sa Liễu nói, nó dùng tế phẩm tàn bạo được tín đồ dâng lên để lớn mạnh thần lực của chính nó. Nhưng, rất nhiều người lại không biết, hoặc đã sớm quên đi, trong giáo lý chính giáo của Sa Đà Giáo lúc ban đầu, Hắc Thi Thiên là một vị thần có hai mặt trong cùng một thể xác. Nó, bẩm sinh đã có tám cánh tay, hai gương mặt. Một gương mặt sinh cùng nộ tướng, mà gương mặt còn lại, sinh cùng thiện tướng.”
“Thiện tướng!” Kha Tầm nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên búng tay cái chóc “Trước lúc vào tranh, tôi từng loáng thoáng nhìn thấy trên bức tranh có một ánh mắt nhân hậu hiền lành, chẳng lẽ chính là mặt thiện tướng của Hắc Thi Thiên?”
“Trong giáo lý Sa Đà Giáo, Hắc Thi Thiên là ác ma, sau khi quy y Sa Đà Giáo mới đạt được thần cách, mặt nộ tướng của nó vẫn còn giữ lại bản tính tàn bạo hung ác ưa sát sinh, mà mặt thiện tướng lại được vị thần tối cao của Sa Đà Giáo thuần hóa độ dẫn, trở thành một vị thần hộ pháp, phù hộ tín đồ.” Mục Dịch Nhiên nói “Dựa theo hình vẽ trên đỉnh lều, tôi phỏng đoán, vật cung phụng mà cả nộ tướng lẫn thiện tướng yêu thích mặc dù có tên gọi giống nhau, nhưng bản chất lại bất đồng, đơn cử như “ngũ cống nhục”, nộ tướng cần là thịt thực sự, nhưng thiện tướng lại dùng thực vật thay thế, đây chính là dấu hiệu phân chia hai mặt của nó.”
“Cho nên…” Tần Tứ giật mình “Do chúng ta cầm trên tay hoa phấn mới có thể thoát khỏi tử kiếp tối qua, hoa phấn là vật cung phụng thiện tướng, nó có tác dụng nhất định trung hòa khí bạo ngược tàn ác của nộ tướng.”
“Cho nên tối hôm trước vì sao tôi ở một mình một lều mà lại không chết, có lẽ không phải vì sức mạnh tín ngưỡng niệm lực gì gì đó, chỉ là vì trong người tôi có mang theo hoa phấn?” Kha Tầm nhún vai “Okela, giả ngầu thành giả ngâu rồi.”
Mục Dịch Nhiên nhìn sang cậu, mím môi nén lại lời trong miệng tính nói ra, quay sang nhìn mọi người “Theo tôi suy đoán, nếu tế phẩm máu me kia có thể làm cho nộ tướng của Hắc Thi Thiên lớn mạnh, như vậy ngược lại nếu dùng các loại tế phẩm thực vật tương ứng có thể sẽ lớn mạnh mặt thiện tướng của Hắc Thi Thiên. Hoặc nói cách khác, nhờ vậy chúng ta sẽ có thể triệu hồi thiện tướng Hắc Thi Thiên, chuyển hoán thế giới trong tranh trở về hình ảnh nguyên bản của nó.”
“Nguyên bản chính là bức tranh vẽ ánh mắt nhân hậu hiền lành!”
“Đúng thế,” Mục Dịch Nhiên gật đầu “Đây có lẽ là biện pháp duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”
__________
Chú thích
(*) Thứ tật lê: hay Bạch tật lê, gai ma vương, google sẽ thấy rõ nó như nào.
(*) Thanh Giáo tế nghi chư vật khai kỳ: Lý giải chú thích các vật dùng trong lễ tế Thanh Giáo.
Tên các thực vật đa số đều là vị thuốc =v=)b
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.