Chương 137: Tịnh thổ (12) : điểm mù tri thức của đại lão
Tinh Nguyệt
16/09/2020
Cầm cái chậu đồng khắc hoa văn ra đặt trên mặt đất, mọi người đều xúm lại cẩn thận quan sát một hồi, nhưng cũng chỉ thấy ra được nó biến lớn hơn lúc trước, ngoài ra không còn biến hóa nào khác, Kha Tầm bất giác trầm tư “Cái này cảm thấy hơi kỳ à nha meo, vì sao đám người chúng ta đều là cơ thể xảy ra biến hoa, ngược lại Tiểu Lý thì chỉ biến hóa đạo cụ meo?”
Nói xong vươn tay móc lấy vạt áo trước của Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, méo méo méo trừng mắt nhìn hắn “Anh vẫn không chịu nói cho em biết trên người anh biến hóa thế nào sao meo? Là cơ thể thay đổi hay là đạo—— cái đờ meo! Đạo cụ của anh là ăn vào miệng, tức là xảy ra biến hóa chỉ có thể là cơ thể, chỗ nào!? Là chỗ nào!? Mau nói cho meo!”
Mục Dịch Nhiên vươn tay bóp gáy sau của Kha Tầm một cái, làm cho chú corgi trong hình mèo yên lặng không thể động đậy mới quay sang nói với những người khác “Bây giờ chúng ta tiến hành chia tổ lại, trời vừa sáng lập tức chia nhau tiến vào các thế giới tương ứng, thời gian khẩn cấp.”
Mọi người đều im lặng bình tĩnh nghe hắn sắp xếp.
“Vệ Đông, Hoàng Bì, Kỳ Cường, đi vào thế giới cổ đại trước triều Thanh mà hôm nay chúng tôi đã vào,” Mục Dịch Nhiên nói “Tần bác sĩ vẫn giữ nguyên thế giới cắt giấy 2D, Kha Tầm đi vào thế giới động vật nhân cách hóa của Vệ Đông, Hạo Văn đi vào thế giới có con khỉ nhân cách hóa mà Kỳ Cường đã vào, La Duy Lý Nhã Tình đi theo tôi, còn lại hai cái thế giới, chúng ta ngẫu nhiên chọn một cái đi vào.”
“Có thể nói cho tôi biết anh căn cứ vào đâu mà xếp tổ như vậy không?” La Duy quả nhiên vẫn còn giữ nét tư duy đặc trưng kiểu học sinh, mọi việc luôn thích hỏi nguyên nhân kết quả đến cùng.
“Căn cứ trước mắt là dựa theo phỏng đoán của cá nhân tôi,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nhìn mọi người “Căn cứ vào kết quả phân loại mà trước đó chúng ta dùng cách kết nối đạo cụ cùng thế giới lại với nhau, trong đó chỉ có duy nhất cần câu cùng thế giới cắt giấy 2D là có vẻ khớp thành một bộ với nhau, đám người Tần bác sĩ bảo ra khỏi thế giới là một làng chài, cần câu lại là đạo cụ của Tần bác sĩ, hơn nữa trong số chúng ta chỉ có duy nhất Tần bác sĩ không có xảy ra biến hóa nào, cho nên tôi tạm thời cho rằng Tần bác sĩ là người duy nhất vào đúng thế giới.”
La Duy đưa tay chỉ Hoàng Bì cùng Kỳ Cường “Chẳng phải hai người họ cũng không có biến hóa sao?”
Mục Dịch Nhiên lãnh đạm đáp “Không nói thật mà thôi.”
Không nói thật? Mọi người nghe vậy đều nhìn hai người họ, Vệ Đông mắt nhạy nhất, trước hết kinh ngạc hô lên chỉ vào Hoàng Bì “Anh ta cũng sưng kìa! Đường nét gương mặt tròn trịa hơn lúc nãy!”
Kỳ thật mà nói mặt của Hoàng Bì cũng không phải sưng phù hay béo lên, chỉ là hình dạng đường nét không còn vẻ góc cạnh như ban đầu nữa, mà nhìn sang Kỳ Cường cũng biến hóa hệt như vậy.
“Cho nên anh mới xếp bọn họ vào cùng một thế giới.” La Duy lập tức hiểu được, cả ba người Vệ Đông, Hoàng Bì cùng Kỳ Cường cơ thể xảy ra biến hóa đều tương tự nhau, đạo cụ đạt được cũng giống như thuộc về cổ đại, cho nên Mục Dịch Nhiên mới xếp bọn họ đi vào thế giới cổ đại kia.
Còn về vì sao cùng là biến hóa nghiêng về phía động vật tức Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn lại không chia tổ vào cùng một thế giới, là để tránh giữa đường Kha Tầm không kềm được bản năng nuốt sống Chu Hạo Văn ấy mà…
Cuối cùng, không ai dị nghị gì trước sự sắp xếp của Mục Dịch Nhiên, mỗi người đều trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, phục hồi sức lực chuẩn bị vừa sáng liền đi ra cửa.
Mà, bốn người mới kia… suốt cả đêm ấy đều không thấy trở lại.
Mãi cho đến trời tỏ sáng, trong phòng không ai tử vong.
Dựa theo quy luật mỗi đêm đều phải chết người, nếu như đám người trong phòng may mắn thoát khỏi, vậy cũng tức là trong bốn người kia có kẻ đã dữ nhiều lành ít.
“Xuất phát thôi.” Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Kha Tầm “Những người đi một mình, nhớ chú ý an toàn.”
Kha Tầm hừ một tiếng “Ai đó không chịu nói cho người khác biết cơ thể mình xảy ra biến hóa gì cũng nhớ cẩn thận đó, méo!”
Mục Dịch Nhiên khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng nói một câu “Đừng ngạo mèo nữa, đi đi.”
Nói xong liền dẫn theo La Duy cùng Lý Nhã Tình, lựa một trong hai cánh cửa dẫn ra thế giới mà hôm qua không ai chọn, đẩy cửa bước ra.
Hai cái lỗ tai mèo trên đầu Kha Tầm khẽ chớp chớp, quay sang nhìn Vệ Đông “Mày nhớ cẩn thận đó meo, đừng đi gần hai người đó qua, trên đường đi có ký hiệu hôm qua tụi tao lưu lại đó, thấy tình hình bất ổn lập tức chạy trở về ngay. Hôm qua tao kể cho mày nghe tình hình bên đó mày đều nhớ kỹ rồi chứ?”
“Nhớ kỹ,” Vệ Đông gật đầu “Trước đi tới chỗ huyện lệnh xem lời kịch của hắn có thay đổi không.”
“Ừ.” Kha Tầm vẫn không yên tâm lắm “Nếu tìm ra được manh mối mới mà mày thấy do dự không chừng thì trước ghi nhớ, trở lại cùng mọi người nghiên cứu bàn bạc meo.”
“Được rồi, tao nhớ rồi, mày mau đi đi, sắp mọc râu rồi kìa,” Vệ Đông lo lắng nhìn đối phương “Nếu như vẫn chưa tìm ra được thế giới phù hợp với mày, tao sợ là tối nay mày mọc đuôi đó.”
Kha Tầm đưa mắt nhìn Chu Hạo Văn, phất phất tay, không nói gì nữa, vươn chân bước vào cái cửa dẫn đến thế giới động vật nhân cách hóa kia.
***
Thế giới này khiến cậu cảm giác thoải mái hơn thế giới cổ đại hôm qua nhiều lắm, ít ra đó là một thế giới với màu sắc tươi sáng rực rỡ, hơn nữa cũng có bóng dáng xã hội hiện đại của loài người. Nơi này có các loại phương tiện giao thông, có nhà lầu, có cửa hàng, các loại động vật đi lại trên đường cũng ăn mặc quần áo chỉnh như như con người…
Kha Tầm nhìn mấy động vật dáng vẻ cũng ra gì phết đi tới đi lui bên cạnh, nhất thời vẫn cảm giác hơi là lạ.
Hít sâu bình tĩnh, Kha Tầm lên tiếng gọi một con khỉ mặc áo thun hồng quần đen—— Ớ? Cái xì-tai quần áo này là…
“Người anh em, cho hỏi một chút na meo, nơi này là nơi nào vậy? Kha Tầm lần đầu tiên dùng tiếng người nói chuyện với động vật, cảm giác có hơi… quái dị.
“Nơi này là Rừng Lớn nha.” Khỉ nhìn Kha Tầm bằng vẻ mặt kỳ quái.
…Rừng Lớn?
Kha Tầm nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên thấy rất nhiều cây cối, thấp thoáng giữa các vùng cây là các ngôi nhà trệt mái nhọn với cấu tạo đơn giản, các loại động vật với muôn dáng muôn vẻ mặc quần áo nhân loại đi ra đi vào, giống hệt cảnh tượng đời thường hòa bình mà nhàn nhã.
Kha Tầm thật sự không biết phải đi đâu mà lần ra manh mối của bức tranh này, đưa tay gãi gãi đầu, đang tính hỏi con khỉ xem xung quanh đây có loài mèo giống mình (?) hay không, bỗng nghe từ xa xa vọng tới một tiếng động cơ xe máy gầm rú, cậu cùng khỉ đều theo bản năng nhìn qua, thấy bên kia có một đội… mèo mặc quần áo cảnh sát đang lái mô-tô chạy như bay vọt vào sâu bên trong khu rừng.
“…” Thế giới này quả thật là con mèo nó khó mà tả na… Kha Tầm khóe miệng run run, hỏi khỉ “Mấy… à ờm, mèo kia là từ đâu tới vậy meo?”
Vẻ mặt khỉ nhìn cậu lại càng kỳ quái hơn “Từ cục cảnh sát Rừng Lớn nha!”
“Cục cảnh sát Rừng Lớn nằm ở đâu vậy?”
Khỉ đưa tay chỉ hướng cho Kha Tầm, cậu cảm ơn khỉ một tiếng, sau đó lập tức chạy về phía bên kia.
Vừa bước đến cổng cục cảnh sát Rừng Lớn, Kha Tầm đột nhiên thấy trên bảng thông báo có dán một bức ảnh, bên trên có chữ viết, phía dưới kèm theo một tấm ảnh chụp, mà trên ảnh là… một con chuột!
Ký ức tựa như nước dòng xiết mang theo nỗi khiếp sợ vì chợt hiểu ra nháy mắt ào ào thổi khắp trí óc của Kha Tầm, trong đầu tựa nháy mắt hiện lên vô số ý niệm cùng đủ loại tình cảnh từ lúc vào tranh cho đến nay —— hóa ra là như vậy! Hóa ra là như thế này! Chủ đề của bức tranh lần này hóa ra là nó!
Kha Tầm méo to một tiếng kêu lên, lập tức quay đầu chạy ngược trở về, men theo ký hiệu lưu lại dọc theo đường đi chạy như bay chạy trở về cánh cửa mở ra thế giới này.
Khi cậu trở về căn phòng tròn ban đầu, những người khác chưa ai trở lại, Kha Tầm đứng tại chỗ xoay quanh hai ba vòng, cầm lấy giấy bút Mục Dịch Nhiên để lại, viết ngoáy lên đó mấy dòng chữ, sau đó xông thẳng tới cánh cửa cuối cùng chưa ai đi vào.
Đằng sau cánh cửa ấy cũng là một thế giới màu sắc tươi sáng, có núi có cây, có sông có đá, tựa hồ như đang bên trong một mảnh núi rừng, thoạt nhìn quanh chẳng thấy có kiến trúc nhà cửa nào.
Kha Tầm vừa để lại ký hiệu, vừa hết sức cẩn thận dọc theo con sông đi giữa sơn lâm, hơn nữa dùng mắt quan sát thật kỹ phong cách của thế giới này, đồng thời tìm kiếm trong đầu ký ức trùng hợp với nó.
Cậu đi cũng chừng gần hai tiếng, nhưng vẫn luôn không đụng phải con người hay là thấy có động vật nhân cách hóa nào, phóng mắt nhìn lại nơi này thật sự rất rộng lớn, dù cho có động vật hay người sợ là cũng sẽ phân bố rải rác.
Kha Tầm do dự không biết nên tiếp tục đi tìm manh mối hay là trở về theo đường cũ, xem xem Mục Dịch Nhiên đã trở lại chưa, đang tính quay đầu bỗng chợt nghe từ sâu trong sơn lâm vọng ra một tiếng gầm thét của dã thú, trong chớp mắt liền thấy một bầy động vật nào khỉ rừng, dê núi, thỏ trắng, sóc con thậm chí có cả gấu trúc từ trong rừng chạy ra.
“…” Kha Tầm cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm tới việc bầy thú này sao lại đi cùng nhau, chỉ lo đưa mắt quan sát, thấy bầy động vật bên kia không mặc quần áo con người, vẫn duy trì trạng thái vốn có, con nào nhảy vẫn nhảy, con nào bò vẫn bò, con nào đu vẫn đu, so với thế giới lúc trước thì động vật nơi này giống thế giới bình thường hơn.
Kha Tầm còn chưa kịp phân tích thế giới này rốt cuộc thuộc về cái nào trong trí nhớ của mình… bỗng nhiên nghe được tiếng kêu như tiếng quạ xoay quanh trên trời “Qụa——A Ùm lại bắt nạt người khác rồi—”
“…” Kha Tầm lập tức vác chân lên cổ chạy, bởi vì cậu đã biết mình đi vào thế giới này, này quả thực con mèo nhà nó ——khốn nạn mà——
Từ trong sơn lâm thổi ra một trận gió tanh, tiếp đó là một tiếng hổ gầm kèm theo núi đá rung chuyển từ sau lưng truyền đến, giữa cát đá bụi mù tung bay, một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ chạy vút tới, nhằm thẳng vào Kha Tầm như muốn vồ cậu nuốt vào bụng!
Kha Tầm giữa lúc cực kỳ nguy hiểm khó khăn né thân tránh thoát, tung ra hết toàn lực chạy về phía trước, nhưng mà con người làm sao chạy thoát được mãnh hổ, ngay lúc Kha Tầm một lần nữa suýt bị hổ vồ trúng, cậu đột nhiên hiểu ra được quy tắc tử vong của bức tranh này.
Đạo cụ.
Mỗi loại đạo cụ bọn họ lựa chọn, cũng chính là cách thức bọn họ tử vong.
Mà, thứ quyết định quy tắc cùng phương thức tử vong, lại là câu chuyện của các thế giới sau nằm mỗi cánh cửa.
Những câu chuyện ấy đối với một số người mà nói cũng không phải xa lạ gì, bởi vì chúng nó từng là những hồi ức đẹp nhất trong lòng của nhiều người, cũng là một mảnh “đất lành” ở sâu thẳm trong tâm linh của nhiều người.
“——Dịch Nhiên——” Ngay khoảnh khắc sinh mệnh tràn ngập nguy cơ, Kha Tầm đột nhiên hiểu ra được vì sao Mục Dịch Nhiên lại trừ trừ không chịu nói cho cậu biết, cơ thể hắn đang xảy ra biến hóa kỳ lạ gì.
Mục Dịch Nhiên, anh ấy đang—— đang—— đang dần hóa đá—— dần dần hóa thành một con người đá—— anh ấy…
***
Mục Dịch Nhiên cùng La Duy, Lý Nhã Tình trở lại căn phòng tròn lúc ban đầu, thấy được tờ giấy do Kha Tầm để lại, mới đầu có chút kinh ngạc, sau đó chuyển dần thành trầm mặc, cuối cùng hắn đưa tờ giấy cho La Duy, đợi cậu ta xem xong nội dung rồi mới hỏi “Mấy cái Kha Tầm viết, cậu có xem qua chưa?”
La Duy chỉ chỉ vào một cái bên trong “Có xem cái này”, nói xong bỗng ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh lớn tuổi hơn tôi, hẳn là xem nhiều hơn tôi đúng không.”
“….” Mục Dịch Nhiên trầm mặc hồi lâu “Tôi chưa từng xem.”
La Duy cũng trầm mặc “Tôi có nên thấy tội cho anh không?”
Chẳng bao lâu sao, đám người Tần Tứ, Vệ Đông cũng lục tục trở lại, nhìn tờ giấy Kha Tầm viết, Tần Tứ trước hết “Ồ” lên một tiếng “Chẳng trách sao—— thật không ngờ chủ đề của bức tranh này lại là nó, như vậy tôi cũng có thể hiểu được tại sao nó lại tên là 《 Tịnh Thổ 》, nhắc tới quả thật là khiến người ta cảm thấy hoài niệm ghê.”
“Xem ra bức tranh này chúng ta phải trông cậy vào Tần ca rồi,” Vệ Đông nói “Dù sao mấy cái đấy xem như đặc sản thời đại của lứa mấy anh na.”
Tần Tứ “…” Ba mấy tuổi mà cũng bị gom vào hàng “lứa” vậy sao…
“Nếu đã như vậy,” Tần Tứ nhìn về phía mọi người “Chúng ta tranh thủ sắp xếp lại mối liên hệ giữa các đạo cụ của chúng ta cùng thế giới sau cánh cửa đi, lần này đây manh mối xem như khá rõ ràng, giống như lời phỏng đoán Kha Tầm nhắn lại cho chúng ta vậy—— các thế giới mà sáu cánh cửa kia dẫn đến, đều những thứ mà là thời thơi ấu của tôi, hoặc đúng hơn là những người thuộc lứa tuổi như họa sĩ Mễ Luân đều từng xem qua —— những bộ phim hoạt hình cũ.”
Nói xong vươn tay móc lấy vạt áo trước của Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, méo méo méo trừng mắt nhìn hắn “Anh vẫn không chịu nói cho em biết trên người anh biến hóa thế nào sao meo? Là cơ thể thay đổi hay là đạo—— cái đờ meo! Đạo cụ của anh là ăn vào miệng, tức là xảy ra biến hóa chỉ có thể là cơ thể, chỗ nào!? Là chỗ nào!? Mau nói cho meo!”
Mục Dịch Nhiên vươn tay bóp gáy sau của Kha Tầm một cái, làm cho chú corgi trong hình mèo yên lặng không thể động đậy mới quay sang nói với những người khác “Bây giờ chúng ta tiến hành chia tổ lại, trời vừa sáng lập tức chia nhau tiến vào các thế giới tương ứng, thời gian khẩn cấp.”
Mọi người đều im lặng bình tĩnh nghe hắn sắp xếp.
“Vệ Đông, Hoàng Bì, Kỳ Cường, đi vào thế giới cổ đại trước triều Thanh mà hôm nay chúng tôi đã vào,” Mục Dịch Nhiên nói “Tần bác sĩ vẫn giữ nguyên thế giới cắt giấy 2D, Kha Tầm đi vào thế giới động vật nhân cách hóa của Vệ Đông, Hạo Văn đi vào thế giới có con khỉ nhân cách hóa mà Kỳ Cường đã vào, La Duy Lý Nhã Tình đi theo tôi, còn lại hai cái thế giới, chúng ta ngẫu nhiên chọn một cái đi vào.”
“Có thể nói cho tôi biết anh căn cứ vào đâu mà xếp tổ như vậy không?” La Duy quả nhiên vẫn còn giữ nét tư duy đặc trưng kiểu học sinh, mọi việc luôn thích hỏi nguyên nhân kết quả đến cùng.
“Căn cứ trước mắt là dựa theo phỏng đoán của cá nhân tôi,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nhìn mọi người “Căn cứ vào kết quả phân loại mà trước đó chúng ta dùng cách kết nối đạo cụ cùng thế giới lại với nhau, trong đó chỉ có duy nhất cần câu cùng thế giới cắt giấy 2D là có vẻ khớp thành một bộ với nhau, đám người Tần bác sĩ bảo ra khỏi thế giới là một làng chài, cần câu lại là đạo cụ của Tần bác sĩ, hơn nữa trong số chúng ta chỉ có duy nhất Tần bác sĩ không có xảy ra biến hóa nào, cho nên tôi tạm thời cho rằng Tần bác sĩ là người duy nhất vào đúng thế giới.”
La Duy đưa tay chỉ Hoàng Bì cùng Kỳ Cường “Chẳng phải hai người họ cũng không có biến hóa sao?”
Mục Dịch Nhiên lãnh đạm đáp “Không nói thật mà thôi.”
Không nói thật? Mọi người nghe vậy đều nhìn hai người họ, Vệ Đông mắt nhạy nhất, trước hết kinh ngạc hô lên chỉ vào Hoàng Bì “Anh ta cũng sưng kìa! Đường nét gương mặt tròn trịa hơn lúc nãy!”
Kỳ thật mà nói mặt của Hoàng Bì cũng không phải sưng phù hay béo lên, chỉ là hình dạng đường nét không còn vẻ góc cạnh như ban đầu nữa, mà nhìn sang Kỳ Cường cũng biến hóa hệt như vậy.
“Cho nên anh mới xếp bọn họ vào cùng một thế giới.” La Duy lập tức hiểu được, cả ba người Vệ Đông, Hoàng Bì cùng Kỳ Cường cơ thể xảy ra biến hóa đều tương tự nhau, đạo cụ đạt được cũng giống như thuộc về cổ đại, cho nên Mục Dịch Nhiên mới xếp bọn họ đi vào thế giới cổ đại kia.
Còn về vì sao cùng là biến hóa nghiêng về phía động vật tức Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn lại không chia tổ vào cùng một thế giới, là để tránh giữa đường Kha Tầm không kềm được bản năng nuốt sống Chu Hạo Văn ấy mà…
Cuối cùng, không ai dị nghị gì trước sự sắp xếp của Mục Dịch Nhiên, mỗi người đều trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, phục hồi sức lực chuẩn bị vừa sáng liền đi ra cửa.
Mà, bốn người mới kia… suốt cả đêm ấy đều không thấy trở lại.
Mãi cho đến trời tỏ sáng, trong phòng không ai tử vong.
Dựa theo quy luật mỗi đêm đều phải chết người, nếu như đám người trong phòng may mắn thoát khỏi, vậy cũng tức là trong bốn người kia có kẻ đã dữ nhiều lành ít.
“Xuất phát thôi.” Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Kha Tầm “Những người đi một mình, nhớ chú ý an toàn.”
Kha Tầm hừ một tiếng “Ai đó không chịu nói cho người khác biết cơ thể mình xảy ra biến hóa gì cũng nhớ cẩn thận đó, méo!”
Mục Dịch Nhiên khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng nói một câu “Đừng ngạo mèo nữa, đi đi.”
Nói xong liền dẫn theo La Duy cùng Lý Nhã Tình, lựa một trong hai cánh cửa dẫn ra thế giới mà hôm qua không ai chọn, đẩy cửa bước ra.
Hai cái lỗ tai mèo trên đầu Kha Tầm khẽ chớp chớp, quay sang nhìn Vệ Đông “Mày nhớ cẩn thận đó meo, đừng đi gần hai người đó qua, trên đường đi có ký hiệu hôm qua tụi tao lưu lại đó, thấy tình hình bất ổn lập tức chạy trở về ngay. Hôm qua tao kể cho mày nghe tình hình bên đó mày đều nhớ kỹ rồi chứ?”
“Nhớ kỹ,” Vệ Đông gật đầu “Trước đi tới chỗ huyện lệnh xem lời kịch của hắn có thay đổi không.”
“Ừ.” Kha Tầm vẫn không yên tâm lắm “Nếu tìm ra được manh mối mới mà mày thấy do dự không chừng thì trước ghi nhớ, trở lại cùng mọi người nghiên cứu bàn bạc meo.”
“Được rồi, tao nhớ rồi, mày mau đi đi, sắp mọc râu rồi kìa,” Vệ Đông lo lắng nhìn đối phương “Nếu như vẫn chưa tìm ra được thế giới phù hợp với mày, tao sợ là tối nay mày mọc đuôi đó.”
Kha Tầm đưa mắt nhìn Chu Hạo Văn, phất phất tay, không nói gì nữa, vươn chân bước vào cái cửa dẫn đến thế giới động vật nhân cách hóa kia.
***
Thế giới này khiến cậu cảm giác thoải mái hơn thế giới cổ đại hôm qua nhiều lắm, ít ra đó là một thế giới với màu sắc tươi sáng rực rỡ, hơn nữa cũng có bóng dáng xã hội hiện đại của loài người. Nơi này có các loại phương tiện giao thông, có nhà lầu, có cửa hàng, các loại động vật đi lại trên đường cũng ăn mặc quần áo chỉnh như như con người…
Kha Tầm nhìn mấy động vật dáng vẻ cũng ra gì phết đi tới đi lui bên cạnh, nhất thời vẫn cảm giác hơi là lạ.
Hít sâu bình tĩnh, Kha Tầm lên tiếng gọi một con khỉ mặc áo thun hồng quần đen—— Ớ? Cái xì-tai quần áo này là…
“Người anh em, cho hỏi một chút na meo, nơi này là nơi nào vậy? Kha Tầm lần đầu tiên dùng tiếng người nói chuyện với động vật, cảm giác có hơi… quái dị.
“Nơi này là Rừng Lớn nha.” Khỉ nhìn Kha Tầm bằng vẻ mặt kỳ quái.
…Rừng Lớn?
Kha Tầm nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên thấy rất nhiều cây cối, thấp thoáng giữa các vùng cây là các ngôi nhà trệt mái nhọn với cấu tạo đơn giản, các loại động vật với muôn dáng muôn vẻ mặc quần áo nhân loại đi ra đi vào, giống hệt cảnh tượng đời thường hòa bình mà nhàn nhã.
Kha Tầm thật sự không biết phải đi đâu mà lần ra manh mối của bức tranh này, đưa tay gãi gãi đầu, đang tính hỏi con khỉ xem xung quanh đây có loài mèo giống mình (?) hay không, bỗng nghe từ xa xa vọng tới một tiếng động cơ xe máy gầm rú, cậu cùng khỉ đều theo bản năng nhìn qua, thấy bên kia có một đội… mèo mặc quần áo cảnh sát đang lái mô-tô chạy như bay vọt vào sâu bên trong khu rừng.
“…” Thế giới này quả thật là con mèo nó khó mà tả na… Kha Tầm khóe miệng run run, hỏi khỉ “Mấy… à ờm, mèo kia là từ đâu tới vậy meo?”
Vẻ mặt khỉ nhìn cậu lại càng kỳ quái hơn “Từ cục cảnh sát Rừng Lớn nha!”
“Cục cảnh sát Rừng Lớn nằm ở đâu vậy?”
Khỉ đưa tay chỉ hướng cho Kha Tầm, cậu cảm ơn khỉ một tiếng, sau đó lập tức chạy về phía bên kia.
Vừa bước đến cổng cục cảnh sát Rừng Lớn, Kha Tầm đột nhiên thấy trên bảng thông báo có dán một bức ảnh, bên trên có chữ viết, phía dưới kèm theo một tấm ảnh chụp, mà trên ảnh là… một con chuột!
Ký ức tựa như nước dòng xiết mang theo nỗi khiếp sợ vì chợt hiểu ra nháy mắt ào ào thổi khắp trí óc của Kha Tầm, trong đầu tựa nháy mắt hiện lên vô số ý niệm cùng đủ loại tình cảnh từ lúc vào tranh cho đến nay —— hóa ra là như vậy! Hóa ra là như thế này! Chủ đề của bức tranh lần này hóa ra là nó!
Kha Tầm méo to một tiếng kêu lên, lập tức quay đầu chạy ngược trở về, men theo ký hiệu lưu lại dọc theo đường đi chạy như bay chạy trở về cánh cửa mở ra thế giới này.
Khi cậu trở về căn phòng tròn ban đầu, những người khác chưa ai trở lại, Kha Tầm đứng tại chỗ xoay quanh hai ba vòng, cầm lấy giấy bút Mục Dịch Nhiên để lại, viết ngoáy lên đó mấy dòng chữ, sau đó xông thẳng tới cánh cửa cuối cùng chưa ai đi vào.
Đằng sau cánh cửa ấy cũng là một thế giới màu sắc tươi sáng, có núi có cây, có sông có đá, tựa hồ như đang bên trong một mảnh núi rừng, thoạt nhìn quanh chẳng thấy có kiến trúc nhà cửa nào.
Kha Tầm vừa để lại ký hiệu, vừa hết sức cẩn thận dọc theo con sông đi giữa sơn lâm, hơn nữa dùng mắt quan sát thật kỹ phong cách của thế giới này, đồng thời tìm kiếm trong đầu ký ức trùng hợp với nó.
Cậu đi cũng chừng gần hai tiếng, nhưng vẫn luôn không đụng phải con người hay là thấy có động vật nhân cách hóa nào, phóng mắt nhìn lại nơi này thật sự rất rộng lớn, dù cho có động vật hay người sợ là cũng sẽ phân bố rải rác.
Kha Tầm do dự không biết nên tiếp tục đi tìm manh mối hay là trở về theo đường cũ, xem xem Mục Dịch Nhiên đã trở lại chưa, đang tính quay đầu bỗng chợt nghe từ sâu trong sơn lâm vọng ra một tiếng gầm thét của dã thú, trong chớp mắt liền thấy một bầy động vật nào khỉ rừng, dê núi, thỏ trắng, sóc con thậm chí có cả gấu trúc từ trong rừng chạy ra.
“…” Kha Tầm cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm tới việc bầy thú này sao lại đi cùng nhau, chỉ lo đưa mắt quan sát, thấy bầy động vật bên kia không mặc quần áo con người, vẫn duy trì trạng thái vốn có, con nào nhảy vẫn nhảy, con nào bò vẫn bò, con nào đu vẫn đu, so với thế giới lúc trước thì động vật nơi này giống thế giới bình thường hơn.
Kha Tầm còn chưa kịp phân tích thế giới này rốt cuộc thuộc về cái nào trong trí nhớ của mình… bỗng nhiên nghe được tiếng kêu như tiếng quạ xoay quanh trên trời “Qụa——A Ùm lại bắt nạt người khác rồi—”
“…” Kha Tầm lập tức vác chân lên cổ chạy, bởi vì cậu đã biết mình đi vào thế giới này, này quả thực con mèo nhà nó ——khốn nạn mà——
Từ trong sơn lâm thổi ra một trận gió tanh, tiếp đó là một tiếng hổ gầm kèm theo núi đá rung chuyển từ sau lưng truyền đến, giữa cát đá bụi mù tung bay, một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ chạy vút tới, nhằm thẳng vào Kha Tầm như muốn vồ cậu nuốt vào bụng!
Kha Tầm giữa lúc cực kỳ nguy hiểm khó khăn né thân tránh thoát, tung ra hết toàn lực chạy về phía trước, nhưng mà con người làm sao chạy thoát được mãnh hổ, ngay lúc Kha Tầm một lần nữa suýt bị hổ vồ trúng, cậu đột nhiên hiểu ra được quy tắc tử vong của bức tranh này.
Đạo cụ.
Mỗi loại đạo cụ bọn họ lựa chọn, cũng chính là cách thức bọn họ tử vong.
Mà, thứ quyết định quy tắc cùng phương thức tử vong, lại là câu chuyện của các thế giới sau nằm mỗi cánh cửa.
Những câu chuyện ấy đối với một số người mà nói cũng không phải xa lạ gì, bởi vì chúng nó từng là những hồi ức đẹp nhất trong lòng của nhiều người, cũng là một mảnh “đất lành” ở sâu thẳm trong tâm linh của nhiều người.
“——Dịch Nhiên——” Ngay khoảnh khắc sinh mệnh tràn ngập nguy cơ, Kha Tầm đột nhiên hiểu ra được vì sao Mục Dịch Nhiên lại trừ trừ không chịu nói cho cậu biết, cơ thể hắn đang xảy ra biến hóa kỳ lạ gì.
Mục Dịch Nhiên, anh ấy đang—— đang—— đang dần hóa đá—— dần dần hóa thành một con người đá—— anh ấy…
***
Mục Dịch Nhiên cùng La Duy, Lý Nhã Tình trở lại căn phòng tròn lúc ban đầu, thấy được tờ giấy do Kha Tầm để lại, mới đầu có chút kinh ngạc, sau đó chuyển dần thành trầm mặc, cuối cùng hắn đưa tờ giấy cho La Duy, đợi cậu ta xem xong nội dung rồi mới hỏi “Mấy cái Kha Tầm viết, cậu có xem qua chưa?”
La Duy chỉ chỉ vào một cái bên trong “Có xem cái này”, nói xong bỗng ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh lớn tuổi hơn tôi, hẳn là xem nhiều hơn tôi đúng không.”
“….” Mục Dịch Nhiên trầm mặc hồi lâu “Tôi chưa từng xem.”
La Duy cũng trầm mặc “Tôi có nên thấy tội cho anh không?”
Chẳng bao lâu sao, đám người Tần Tứ, Vệ Đông cũng lục tục trở lại, nhìn tờ giấy Kha Tầm viết, Tần Tứ trước hết “Ồ” lên một tiếng “Chẳng trách sao—— thật không ngờ chủ đề của bức tranh này lại là nó, như vậy tôi cũng có thể hiểu được tại sao nó lại tên là 《 Tịnh Thổ 》, nhắc tới quả thật là khiến người ta cảm thấy hoài niệm ghê.”
“Xem ra bức tranh này chúng ta phải trông cậy vào Tần ca rồi,” Vệ Đông nói “Dù sao mấy cái đấy xem như đặc sản thời đại của lứa mấy anh na.”
Tần Tứ “…” Ba mấy tuổi mà cũng bị gom vào hàng “lứa” vậy sao…
“Nếu đã như vậy,” Tần Tứ nhìn về phía mọi người “Chúng ta tranh thủ sắp xếp lại mối liên hệ giữa các đạo cụ của chúng ta cùng thế giới sau cánh cửa đi, lần này đây manh mối xem như khá rõ ràng, giống như lời phỏng đoán Kha Tầm nhắn lại cho chúng ta vậy—— các thế giới mà sáu cánh cửa kia dẫn đến, đều những thứ mà là thời thơi ấu của tôi, hoặc đúng hơn là những người thuộc lứa tuổi như họa sĩ Mễ Luân đều từng xem qua —— những bộ phim hoạt hình cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.