Chương 35: NỬA ĐÊM
Minh Nguyệt Vô Ưu
18/03/2022
Buổi trưa ngày hôm sau, Ngụy Trình một đêm không ngủ được nên hiện tại tâm trạng vô cùng tồi tệ, cả người trên dưới đều khó chịu. Mặt y bình thường đã không lộ ra ý cười, hiện tại hệt như ma trơi đòi mạng, thậm chí còn âm u hơn cả chướng khí của Huyền Môn cung. Khiến cho những yêu quái canh giữ gặp y cũng không dám nhìn. Người này rõ ràng từng là đệ tử của Thiên Hoa sơn, vì sao tính khí lại tệ như vậy chứ?
Bất quá, Ngụy Trình cũng không để ý đến bất kỳ ai, y đeo bội kiếm bên hông rồi từ từ dạo bước trên hành lang. Chân mày hơi nhíu lại. Thật ra y cũng không biết mình đi đâu, đến khi nhận ra thì trước mắt đã là một hồ sen bát ngát hương thơm. Nơi này có lẽ là nơi mà chướng khí ít ảnh hưởng nhất. Sen vẫn trắng, hương vẫn nồng nàn dịu ngọt.
Tại hồ sen có một mái đình nhỏ, bên trong bày biện một chiếc bàn đá, y liền ngồi xuống hóng mắt ra hồ sen. Bỗng dưng, từ phía đối diện y nhìn thấy cửa sổ phòng bị đẩy ra, bên trong có một bóng người áo xanh đi đi lại lại trong phòng. Nhưng từ xa nên Ngụy Trình cũng không nhìn rõ được gương mặt hắn. Đột nhiên, y nghe thấy có tiếng đỗ vỡ phát ra từ bên trong, rồi vài ba âm thanh xôn xao vang lên.
"Không sao, không sao!"
Ngụy Trình ánh mắt liền trầm xuống. Chính là thứ âm thanh đêm qua y đã từng nghe thấy, là thứ đơn thuần thiện lương mà bất kỳ cái gì cũng không thể so sánh được.
Ngụy Trình liền đứng lên, giống như có thứ ma lực gì đó khiến y muốn gặp nam nhân kia.
"Ngụy thiếu hiệp, xin dừng chân. Nơi này khách nhân không phận sự không được tiến vào."
Một thị vệ chặn Ngụy Trình lại. Y hơi nhướng mày một cái, bất quá y hiểu rằng mỗi nơi đều có quy định riêng, bản thân không thể tại đất của người khác mà tỏ ra ngang ngược.
Ngụy Trình khẽ quay lưng trở lại lối hành lang, mắt hơi liếc về cửa sổ đang mở rộng phía đối diện rồi rất nhanh rời đi.
***
Khuya đêm đó, Kiếm Phong Chi đang nằm trên giường trừng trừng mắt hướng lên trần nhà. Hắn hiện tại ngày hay đêm đều không phân biệt được.
Nhưng mà mỗi ngày sau khi ăn qua ba bữa cơm, uống hết một tuần trà thì chính là đến giờ đi ngủ. Hắn ăn uống đều theo quy luật, ngày trước ở Thiên Hoa sơn ngày nào cũng như vậy, hắn là đại sư huynh, đương nhiên phải làm gương cho các huynh đệ.
Hiện tại hết ăn rồi nằm, hết nằm lại ăn, cho nên không có cách để giải phóng năng lượng. Mấy ngày nay ban ngày hắn buồn ngủ còn ban đêm thì lại không ngủ được. Kiếm Phong Chi nhớ thời gian mình còn bận rộn ở Thiên Hoa sơn. Lúc đó tuy việc ngập đầu nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bất giác, hắn nhớ sư phụ, nhớ Ngâm thúc, Nhiếp Viễn, nhớ Lục Niên, tiểu Thất. Thậm chí đến cả Lý Khởi Phong người thường ăn hiếp mình từ nhỏ hắn cũng nhớ. Và đương nhiên người Kiếm Phong Chi nhớ nhiều nhất chính là Ngụy Trình.
Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu, Ngụy Trình ngoài miệng vô cùng độc địa, bỗng dưng trong lúc nguy khốn lại hy sinh vì hắn nhiều như vậy, không lẽ y từ trước đến giờ luôn thích bảo vệ huynh đệ đồng môn đến như vậy sao chứ? Có chút không giống tính cách y thường ngày.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như là Ngụy Trình hay tiểu Thất hoặc Lục Niên gặp tai họa, Kiếm Phong Chi đương nhiên cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Xem ra hắn đã trách lầm y, trước đây thỉnh thoảng còn âm thầm trù ẻo y trong lòng. Là hắn không tốt rồi.
Quả nhiên, Ngụy Trình còn ra dáng đại sư huynh hơn cả hắn. Kẻ đầu sỏ gây họa ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngụy Trình chính là hắn, cho nên hiện tại Kiếm Phong Chi phải nhanh chóng khỏe mạnh lại, sau đó trở về Thiên Hoa sơn cầu xin Hoàng Thiên Ngạo, hy vọng sư phụ sẽ giúp Ngụy Trình, để y không còn bị truy sát nữa.
Còn nếu không được thì chính hắn sẽ đến Đông Hải cầu xin tha thứ, nếu bọn họ muốn giam hắn dưới Vạn Trùng Sơn cũng không sao, nếu lôi công đánh hắn một cái chết tươi thì càng tốt, dù gì hiện tại sống trên đời này như phế nhân, hắn chết đi thì mười tám năm sau lại trở thành một hảo hán, biết đâu khi đó hắn sẽ giỏi hơn kiếp này thì sao chứ? Cũng không tệ!
Kiếm Phong Chi nghĩ đến bản thân mình thật khổ, trước đây bất tài thì các cô nương đã không để ý mình. Ngâm Tuyết còn nói hắn đầu gỗ, thường hay âm thầm nhìn hắn chặc lưỡi lắc đầu, lo sợ cho tiền đồ của hắn. Kiếm Phong Chi biết hết nhưng hắn giả vờ không nhìn thấy thôi. Hôm nay vừa mất hết võ công lại còn bị mù, xem ra cả đời này đừng hòng lấy cô nương được rồi.
Kiếm Phong Chi nằm khoanh tay trước ngực chớp chớp mắt nhìn trần nhà thở dài một hơi.
"Hầy..."
Rồi hắn lại nghiêng người chớp chớp mắt thở dài tiếp một hơi nữa.
"Hầy..."
Bất giác Kiếm Phong Chi ngửi thấy một mùi lạ ngay bên cạnh mình. Từ ngày hắn không nhìn thấy gì nữa thì tai và mũi trở nên thính đến lạ thường. Có lẽ chính là ông trời đang bù đắp cho hắn đi.
"Ai đó?"
Kiếm Phong Chi ngồi bật dậy khàn giọng hỏi một câu, nhưng đổi lại cũng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Hắn khịt mũi mấy cái hít hít nhưng mùi lúc nãy dường như cũng không còn, thay vào đó là hương sen thơm ngát. Hắn nhớ rồi, lúc chiều phòng hình như còn chưa đóng cửa sổ, có lẽ là mùi lạ từ bên ngoài bay vào.
Hắn lại nằm xuống giường khoanh tay trước ngực trợn mắt nhìn trần nhà.
Lúc này ngay bên cạnh hắn chính là Ngụy Trình. Ngụy Trình giơ giơ bàn tay trước mặt Kiếm Phong Chi nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có.
"Mù sao?"
Trong đêm trăng mờ mờ, vài tia sáng yếu ớt rọi lên gương mặt Kiếm Phong Chi, làm mặt hắn bừng sáng trong đêm, hương sen thoang thoảng cùng màn đêm tĩnh mịch không chút âm thanh khiến Ngụy Trình bỗng nhiên tâm tư dâng lên một chút tư vị khó nói thành lời.
Y từ lúc nào đã không tiếng động ghé xuống ngồi lên giường Kiếm Phong Chi nhìn xuống mặt hắn. Người này nói về soái khí thì không có, nói về xinh đẹp cũng không, chỉ có chút thanh tú nhẹ nhàng. Vẻ mặt quả nhiên hợp với giọng nói thuần hậu đó. Không sắc sảo nhưng khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tư nặng nề không cánh mà bay.
"Hầy..."
Kiếm Phong Chi bỗng nhiên ngồi bật dậy, giơ tay gãi gãi lưng mấy cái. Hình như đây đã là ngày thứ ba hắn chưa tắm rửa. Mấy ngày trước Ngâm Tuyết ở đây còn ép hắn tắm, hiện tại người đã đi mất nên không ai quản thúc hắn. Tính Kiếm Phong Chi vốn lười. Ngày trước nhiều việc bận, tối về mệt không tắm vẫn có thể ngủ. Hiện tại hắn không ngủ được nên liền cảm thấy bị ngứa.
Kiếm Phong Chi gãi đến Ngụy Trình nhìn thấy cũng bực mình, càng lúc nhíu mày càng chặt.
"Mẹ nó, ngứa vậy? Ui da..."
Hắn rên lên một tiếng, sờ sờ vào thứ dày cộm đang nổi sau lưng.
"Ghẻ? Con mẹ nó!"
Kiếm Phong Chi không tin nổi chặc lưỡi mấy cái. Mới không tắm có ba ngày đã nổi ghẻ, lúc trước có khi bốn năm ngày không tắm nhưng hắn có nổi ghẻ đâu chứ? Thật bực mình nha!
Hiện tại trời đã về khuya, cũng không muốn làm phiền người hầu mang thùng vào cho tắm. Dù gì hắn cũng đang ăn nhờ ở đậu, không thể suốt ngày sai khiến người ta.
Kiếm Phong Chi hết gãi lưng rồi gãi ngực, không xong, đến cả da đầu hắn cũng ngứa.
Sau khi gãi qua gãi lại thì tóc hắn rối loạn thành một đoàn trên đầu, nhìn Kiếm Phong Chi lúc này vô cùng ngốc nghếch.
Hắn bỗng nhiên ném chăn qua một bên lò mò định xuống giường. Ngụy Trình liền nhẹ nhàng đứng sang một bên tránh đường cho hắn.
Trong đêm tối, Kiếm Phong Chi từ từ đến bàn chạm vào bình trà đã nguội lạnh từ lâu, đột nhiên hắn xách lên rồi đến bên cửa sổ. Ngụy Trình còn tự hỏi vì sao hắn không lấy tách để rót nước chứ, thì hình ảnh trước mắt làm cho y lập tức mở mang tầm mắt.
Ngụy Trình lần đầu nhìn thấy có người dùng nước trà gội đầu. Kiếm Phong Chi thò nửa người ra ngoài cửa sổ, sau đó nắm bình trà đổ xuống mái tóc mình. Mùi trà thơm nhanh chóng lan ra, hắn liền ra sức gãi gãi da đầu, mặt còn hết sức sảng khoái mà cười hề hề.
"Quả nhiên ta thật thông minh, tiểu Thất trở về nhất định nói cho nó biết, trà chỗ này còn mắc tiền hơn của sư phụ, bình thường uống không hết thì không nên bỏ phí nha, gội đầu cũng rất tốt. Há há. Á!!!!!!!!"
Kiếm Phong Chi chưa cười dứt thì trượt chân ngã ngửa xuống hồ sen ngoài cửa sổ. Nước hồ vô cùng sâu, hắn bình thường lười biếng, hồ nước Thiên Hoa sơn đều cạn, thỉnh thoảng hắn chỉ ra đó ngâm mình chứ không tập bơi như những huynh đệ khác. Hiện tại mù lòa nhìn cũng không biết chỗ nào để bám vào. Tay quơ quào trong nước rồi chìm xuống.
"Ưm... cứu ta... cứu... ứu..."
Ngụy Trình giật mình không suy nghĩ liền phóng xuống, nhưng hồ sen ở Huyền môn cung vốn nhiều yêu khí, dưới hồ không ít thủy quái.
Kiếm Phong Chi rất nhanh chìm xuống, bên dưới những ngó sen giống như mọc ra tua rua, ngửi thấy mùi thịt sống liền chui từ dưới bùn lên bám vào cổ chân Kiếm Phong Chi lôi hắn xuống đáy.
Ngụy Trình lặn xuống rất nhanh phát ra chưởng phong cắt đứt tua rua, liền rất nhiều tua rua mọc lên. Ngụy Trình rút ra bội kiếm bên hông chém đông chém tây hai nhát, lập tức tua rua bị cắt trụi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Y bơi đến ôm lấy Kiếm Phong Chi, phát hiện hắn không còn cử động liền ngậm lấy môi hắn thổi vào một luồng tiên khí, sau đó kéo lên mặt nước rồi phóng qua cửa sổ vào phòng.
"Tỉnh lại, tỉnh lại!"
Y vỗ vỗ mặt Kiếm Phong Chi mấy cái nhưng hắn chưa tỉnh, liền thổi vào miệng hắn một luồng tiên khí nữa.
"Khụ khụ..."
Bất giác, hắn nghiêng người sang một bên ho ra một trận nước rồi quơ quào xung quanh liền chạm vào cánh tay Ngụy Trình, sờ sờ nắn nắn mấy cái xác định cổ tay rất to thì biết là nam nhân.
"A..."
Ngụy Trình cũng hơi giật mình ngẩn người.
"Huynh đệ, ngươi cứu ta sao?"
Ngụy Trình nhíu nhíu mày không trả lời, bỗng dưng y cảm giác thân mình có chút chấn động, nhất thời y không biết mình nên nói gì, lời muốn thốt ra liền bị nuốt xuống. Đang mấp máy khóe môi thì Kiếm Phong Chi ngồi dậy vuốt vuốt nước trên mặt mình.
"Huynh đệ ngươi bị câm sao? Hầy, cũng không sao, ta bị mù, nên ngươi cũng không cần buồn bã."
Ngụy Trình khóe môi co rút, mí mắt giật giật mấy cái. Người này ngoài đơn thuần thì còn có chút hấp tấp, chưa kịp đợi y trả lời liền cho rằng y bị câm. Quả nhiên đầu óc có chút khác người.
Nhưng câm cũng không sao, như vậy cũng tốt, dù gì y chưa sẵn sàng nói chuyện cùng hắn. Từ sau khi tỉnh lại, ngoài Ân Sơn Tây Xương ra thì y cũng chưa từng thân cận với bất kỳ người nào. Không cần nói chuyện thì cũng không cần suy nghĩ phiền phức.
"Huynh đệ, ngươi nghe được không? Nghe được thì viết chữ vào tay ta nè, ta cũng thông minh lắm nên nhất định sẽ hiểu nha."
Ngụy Trình liền phụt cười. Ngốc như vậy còn nhận mình là thông minh? Nếu ngươi thông minh thì trên đời này cũng không còn kẻ ngốc nữa.
Y liền nắm lấy lòng bàn tay của Kiếm Phong Chi viết chữ lên đó.
"Ừ."
Kiếm Phong Chi biết y không điếc thì vô cùng mừng rỡ.
"Huynh đệ, ngươi tên gì?"
Ngụy Trình suy nghĩ một lúc. Bất giác một từ đột ngột hiện ra trong đầu y.
"Phong."
"Phong? Nha thật trùng hợp, tên ta cũng có một chữ Phong, gọi là Kiếm Phong Chi."
Nghe cái tên này, bỗng nhiên đầu Ngụy Trình có chút ẩn ẩn đau, y lấy tay ấn ấn vào thái dương mình mấy cái.
"Chỉ một chữ? Không có họ sao?"
Ngụy Trình lại viết xuống tay hắn.
"Không có!"
"Nha..."
Kiếm Phong Chi thốt lên một tiếng rồi không nói nữa, mỗi con người đều có một bí mật, có lẽ người này không muốn nói ra, nếu đã không nói thì hắn cũng không hỏi nữa.
"Phong, ngươi đến đầu giường, lấy giùm ta bộ y phục khô đi, ta... ta hơi lạnh... hắc... hắc xì!"
Lời chưa kịp dứt thì trên đầu được một mảnh vải mềm mại lau lau. Sau đó nước mũi cũng được chùi sạch.
"Để... để ta!"
Kiếm Phong Chi hơi né đầu tránh y, hắn có chút ngại ngùng, đại nam nhân lại để người ta lau nước mũi cho thì còn thể thống gì nữa chứ? Hắn có chút bực mình liền nhớ lại Ngụy Trình, lúc trước y cũng thỉnh thoảng lau nước mũi cho hắn. Mỗi lần như vậy hắn đều liếc y đến tròng mắt cũng sắp rơi xuống sàn nhà. Bất quá Ngụy Trình không để ý, y là kẻ muốn gì thì liền làm nấy. Khi đó hắn còn nghĩ Ngụy Trình định làm mất mặt hắn với các huynh đệ, hiện tại nghĩ lại mới gần một năm mà cảnh còn người mất. Bản thân mình thì bị mù lòa.
Kiếm Phong Chi liền thở dài một hơi, bỗng dưng bàn tay bị nắm lên, Ngụy Trình lại viết xuống vài chữ.
"Đau chỗ nào sao?"
Hắn lắc lắc đầu mấy cái nhe răng cười.
"Không có!"
"Ừ. Thay đồ đi."
Phong Chi liền không để ý, trong vòng chớp mắt đã cởi ra toàn bộ, thân thể rắn chắc không chút mỡ thừa bại lộ không sót chỗ nào trước mắt Ngụy Trình làm y nhíu mày thành hàng. Kẻ này ngay cả một chút phép tắc cũng không có, có thể tự nhiên cởi đồ trước mặt người khác sao chứ?
Thấy Kiếm Phong Chi loay hoay nửa buổi mà chưa mặc được áo cho đàng hoàng, Ngụy Trình liền vươn tay cột dây áo giúp hắn.
"Ta thật vô dụng phải không? Cái áo mặc cũng không xong. Ha ha."
Kiếm Phong Chi cười ha hả một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, nhưng trong đáy mắt tràn ngập chua xót, Ngụy Trình nhìn thấy rất rõ.
"Huynh đệ, ngươi là người ở Huyền môn cung sao? Ta chưa từng gặp ngươi trước đây nha."
"Không phải, ta là khách nhân."
"A... vậy ngươi ở đâu?"
Ngụy Trình yên lặng một lúc.
"Xa lắm!"
"Ờ..."
Phong Chi cũng không hỏi nữa.
"Ngươi ở chỗ nào? Khi nào rảnh thì tìm ta, ở đây buồn chán lắm."
"Ngươi ở Huyền môn cung sao?"
"Ta không phải ở đây, ta cũng là khách."
"Ngươi ở đâu?"
Kiếm Phong Chi định bắt chước y trả lời 'xa lắm' nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
"Ta là đệ tử Thiên Hoa sơn!"
"..."
Ngụy Trình liền ngẩn người, người này là đệ tử Thiên Hoa sơn? Vậy là sư huynh đệ đồng môn với mình rồi. Hắn từng biết mình chứ?
"Ngươi biết Ngụy Trình không?"
"Ngụy Trình?"
Kiếm Phong Chi giật mình, câu hỏi này khá đột ngột khiến hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ngụy Trình quan sát nét mặt biến hóa của hắn, nhìn có chút thảng thốt, có chút hoài niệm lại có chút thương tâm.
"Hắn... hắn là sư đệ của ta!"
"..."
"Ta đã hại hắn thê thảm lắm... hầy... thôi đừng nhắc đến hắn nữa. Ngươi biết hắn sao? A mà cũng phải, hắn rất giỏi... đã từng là đệ tử giỏi nhất của sư phụ ta. Ta từ nhỏ cũng nhiều lần ganh tị với hắn, ta là đại sư huynh nhưng bản lĩnh cũng chưa từng bằng hắn..."
Ngụy Trình nhíu mày thành hàng. 'Hại hắn thê thảm lắm' trong lời nói của Kiếm Phong Chi là gì chứ?
"Phong, ngươi có gặp hắn thì đừng nói là nhìn thấy ta ở đây. Hắn biết được... hắn biết được... nhất định sẽ không vui đâu!"
Phong Chi nói đến đó thì rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên thành ý cười nhưng đáy mắt tràn ngập chua xót. Vì cứu mình mà Ngụy Trình mới ra nông nổi đó, chắc chắn y cũng không muốn nhìn thấy mình nữa. Hiện tại y mất trí cũng rất tốt, hắn sẽ cảm thấy mình bớt một chút gánh nặng trong lòng. Ít nhất khi gặp lại y cũng không biết mình là ai, cũng sẽ không tức giận mình. Dù lần đó không phải do hắn gây ra nhưng mà y bị thế này chính là vì hắn không phải hay sao?
"Ưm... khuya rồi, ngươi có trở về phòng mình nghỉ ngơi không?"
Ngụy Trình khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng từ lúc nào đã lên đến đỉnh đầu, giăng giăng một mảnh giữa bầu trời.
"Ừ."
"Vậy ngươi về đi. Khi nào rảnh nhớ tìm ta chơi, ta ở một mình buồn lắm."
"Ngươi... không trở về Thiên Hoa sơn sao?"
"Có chứ. Nhưng chưa phải là bây giờ."
"Vậy, ta đi đây!"
"Ờ. Đa tạ đã cứu ta."
Ngụy Trình tạo ra tiếng động nơi cửa sổ nhưng rốt cuộc y chỉ ngồi xuống đối diện Phong Chi chứ chưa từng rời đi.
Kiếm Phong Chi nghĩ Ngụy Trình đã rời khỏi, lúc này tươi cười trên mặt hắn dần rút đi hết, chỉ còn lại nỗi buồn cùng cô liêu thấm đẫm nơi đáy mắt.
(Kiếm Phong Chi. Fanart vẽ bởi Nguyệt Thần)
***
Lúc này Hứa Tư Hàn ngồi trên ghế nhìn xuống Hoàng Thiên Ngạo nhắm nghiền mắt đang chìm vào hôn mê trên giường.
Đây là nhà của Nhiếp Viễn, sau gần một năm, cuối cùng bọn họ cũng lần nữa đối diện. Tối hôm qua, sau khi rời khỏi vườn đào, Tư Hàn bất giác cảm thấy lòng mình có chút bất an, trước đó hắn đến gần nhưng Hoàng Thiên Ngạo hoàn toàn không biết, xem ra thương thế đã vô cùng nặng rồi.
Khi quay lại liền nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo nằm bất tỉnh trên mặt đất, khóe miệng còn giăng giăng máu tươi. Hắn đã vô cùng hoảng sợ, liền giống như cái đêm của hơn một năm về trước, vào một đêm đông giá lạnh hắn cũng cõng y trên lưng chạy đi tìm Nhiếp Viễn. Chỉ khác là khi đó bọn họ tình nồng ý mật, còn hiện tại chỉ như kẻ lạ người xa. Hắn cũng không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc của năm đó nữa, có lẽ trải qua quá nhiều mất mát cùng tổn thương, hắn sớm đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Từ lúc cõng Hoàng Thiên Ngạo đến chỗ của Nhiếp Viễn Tư Hàn vẫn không nói lời nào, chỉ ngồi trên bàn lặng yên uống rượu nhìn Nhiếp Viễn một bên bận rộn điều trị cho y.
"Hắn thế nào rồi?"
Tư Hàn khàn giọng hỏi một câu. Nhiếp Viễn nhìn Hoàng Thiên Ngạo thở dài.
"Hàn khí đã xâm nhập vào lục phũ ngũ tạng."
"Lão nói thẳng đi, ta nghe không hiểu."
"Nghĩa là ta đã không còn cách cứu ngài ấy."
Tư Hàn nhíu nhíu mày thành hàng, tròng mắt đỏ ửng. Hắn tránh đi ánh mắt của Nhiếp Viễn, chỉ nhìn xuống tách rượu trên tay mình.
"Hỏa công của ta... còn công chúa... cũng không có tác dụng sao?"
"Đã muộn rồi!"
"Ta hiện tại vô cùng mạnh mẽ, ta có thể cho hắn."
"Ngươi không hận ngài ấy sao?"
"Hận sao?"
Tư Hàn bỗng dưng hơi nhếch môi lên, xoay xoay chén rượu trong tay mình.
"Hiện tại ta và hắn không rõ là gì nữa. Ta không biết! Lão đầu nói ta có nên hận hắn không?"
Nhiếp Viễn không trả lời. Thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.
"Ngươi ổn chứ?"
Tư Hàn phì cười một cái, khẽ nhún vai.
"Lão đầu, lão thấy ta có ổn không?"
Nhiếp Viễn không trả lời, chỉ nhìn hắn.
"Lão tử không ổn, một chút cũng đều không ổn!"
Hắn cắn chặt khớp hàm, nhíu mày đánh rơi một giọt nước mắt xuống gò má rồi cười cười.
"Nhưng ta có lựa chọn khác hay sao? Từ khi sinh ra ta đã không có quyền lựa chọn rồi. Ta cũng không chọn mình là Hỏa phụng hoàng..."
Hắn ngẩng đầu hít một hơi dài.
"Nhưng mà ta không thể chống lại số mệnh, ta chỉ có thể thuận theo nó mà sống thôi. Ta cũng không thể chết, ta không muốn chết! Lão tử sống trên đời còn chưa có đủ đâu."
Nhiếp Viễn nhìn sâu vào đứa trẻ này, nó đã âm trầm hơn rất nhiều, không còn nóng nảy như trước đây nữa. Hiện tại nhìn vào mắt cũng không biết là nó đang suy nghĩ cái gì.
"Nghe nói ngươi đang là ma tôn?"
Tư Hàn khẽ nhếch môi lên cười.
"Đúng, nhìn vào thì là như vậy."
"Ngươi có hài lòng không?"
"Hài lòng? Hài lòng chuyện gì?"
"Năm đó ngươi muốn mình đứng trên vạn người, nay ngươi làm được rồi!"
"Được rồi sao? Ha ha. Lão đầu, lão đang mỉa mai ta phải không? Là bọn chúng đang lợi dụng lão tử, bất quá lão tử cũng muốn lợi dụng bọn chúng, có qua có lại thôi. Trên đời này vốn dĩ chưa từng có ai cho không ta cái gì cả."
"Có..."
Tư Hàn không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn Nhiếp Viễn.
"Hửm?"
Nhiếp Viễn khẽ nheo mắt nhìn về Hoàng Thiên Ngạo.
"Trên đời này có rất nhiều người tình nguyện vì ngươi làm nhiều thứ, chỉ là họ không cho phép mình nói ra mà thôi!"
Dứt lời, y cũng uống cạn chén rượu trong tay mình. Tư Hàn nghe Nhiếp Viễn nói nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, có lẽ hắn đã say. Đầu óc một mảnh mộng mị, quả nhiên rượu của lão đầu ngâm vẫn ngon hơn rất nhiều so với Huyền môn cung. Nơi đó hắn uống rượu chỉ như nước lã. Chỉ có chỗ của lão đầu hắn uống mới vô cùng thống khoái.
Khuya đêm đó, Tư Hàn lại ôm một bình rượu hoa ngồi dưới gốc đào ngẩng đầu nhìn trăng đêm. Trăng trên cao giăng giăng một mảnh, lòng hắn tê dại buốt giá, rượu càng uống đầu lại càng thanh tỉnh.
"Nhất túy giải thiên sầu sao? Ta không tin, lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt!"
Dứt lời, hắn lại ngửa đầu uống cạn một hơi.
Nhiếp Viễn ngồi trong nhà hóng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn Tư Hàn mà khẽ lắc đầu.
"Thế gian rốt cuộc tình ái là gì chứ? Vì sao lại khổ sở như vậy, cả ngươi cả đại thống lĩnh... đều đau khổ!"
Nhiếp Viễn thở ra một hơi. Ngoài kia trăng vẫn sáng, tuyết vẫn rơi và Hứa Tư Hàn vẫn lắc lư bình rượu hoa uống cạn.
------HẾT CHƯƠNG-------
Bất quá, Ngụy Trình cũng không để ý đến bất kỳ ai, y đeo bội kiếm bên hông rồi từ từ dạo bước trên hành lang. Chân mày hơi nhíu lại. Thật ra y cũng không biết mình đi đâu, đến khi nhận ra thì trước mắt đã là một hồ sen bát ngát hương thơm. Nơi này có lẽ là nơi mà chướng khí ít ảnh hưởng nhất. Sen vẫn trắng, hương vẫn nồng nàn dịu ngọt.
Tại hồ sen có một mái đình nhỏ, bên trong bày biện một chiếc bàn đá, y liền ngồi xuống hóng mắt ra hồ sen. Bỗng dưng, từ phía đối diện y nhìn thấy cửa sổ phòng bị đẩy ra, bên trong có một bóng người áo xanh đi đi lại lại trong phòng. Nhưng từ xa nên Ngụy Trình cũng không nhìn rõ được gương mặt hắn. Đột nhiên, y nghe thấy có tiếng đỗ vỡ phát ra từ bên trong, rồi vài ba âm thanh xôn xao vang lên.
"Không sao, không sao!"
Ngụy Trình ánh mắt liền trầm xuống. Chính là thứ âm thanh đêm qua y đã từng nghe thấy, là thứ đơn thuần thiện lương mà bất kỳ cái gì cũng không thể so sánh được.
Ngụy Trình liền đứng lên, giống như có thứ ma lực gì đó khiến y muốn gặp nam nhân kia.
"Ngụy thiếu hiệp, xin dừng chân. Nơi này khách nhân không phận sự không được tiến vào."
Một thị vệ chặn Ngụy Trình lại. Y hơi nhướng mày một cái, bất quá y hiểu rằng mỗi nơi đều có quy định riêng, bản thân không thể tại đất của người khác mà tỏ ra ngang ngược.
Ngụy Trình khẽ quay lưng trở lại lối hành lang, mắt hơi liếc về cửa sổ đang mở rộng phía đối diện rồi rất nhanh rời đi.
***
Khuya đêm đó, Kiếm Phong Chi đang nằm trên giường trừng trừng mắt hướng lên trần nhà. Hắn hiện tại ngày hay đêm đều không phân biệt được.
Nhưng mà mỗi ngày sau khi ăn qua ba bữa cơm, uống hết một tuần trà thì chính là đến giờ đi ngủ. Hắn ăn uống đều theo quy luật, ngày trước ở Thiên Hoa sơn ngày nào cũng như vậy, hắn là đại sư huynh, đương nhiên phải làm gương cho các huynh đệ.
Hiện tại hết ăn rồi nằm, hết nằm lại ăn, cho nên không có cách để giải phóng năng lượng. Mấy ngày nay ban ngày hắn buồn ngủ còn ban đêm thì lại không ngủ được. Kiếm Phong Chi nhớ thời gian mình còn bận rộn ở Thiên Hoa sơn. Lúc đó tuy việc ngập đầu nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bất giác, hắn nhớ sư phụ, nhớ Ngâm thúc, Nhiếp Viễn, nhớ Lục Niên, tiểu Thất. Thậm chí đến cả Lý Khởi Phong người thường ăn hiếp mình từ nhỏ hắn cũng nhớ. Và đương nhiên người Kiếm Phong Chi nhớ nhiều nhất chính là Ngụy Trình.
Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu, Ngụy Trình ngoài miệng vô cùng độc địa, bỗng dưng trong lúc nguy khốn lại hy sinh vì hắn nhiều như vậy, không lẽ y từ trước đến giờ luôn thích bảo vệ huynh đệ đồng môn đến như vậy sao chứ? Có chút không giống tính cách y thường ngày.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như là Ngụy Trình hay tiểu Thất hoặc Lục Niên gặp tai họa, Kiếm Phong Chi đương nhiên cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Xem ra hắn đã trách lầm y, trước đây thỉnh thoảng còn âm thầm trù ẻo y trong lòng. Là hắn không tốt rồi.
Quả nhiên, Ngụy Trình còn ra dáng đại sư huynh hơn cả hắn. Kẻ đầu sỏ gây họa ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngụy Trình chính là hắn, cho nên hiện tại Kiếm Phong Chi phải nhanh chóng khỏe mạnh lại, sau đó trở về Thiên Hoa sơn cầu xin Hoàng Thiên Ngạo, hy vọng sư phụ sẽ giúp Ngụy Trình, để y không còn bị truy sát nữa.
Còn nếu không được thì chính hắn sẽ đến Đông Hải cầu xin tha thứ, nếu bọn họ muốn giam hắn dưới Vạn Trùng Sơn cũng không sao, nếu lôi công đánh hắn một cái chết tươi thì càng tốt, dù gì hiện tại sống trên đời này như phế nhân, hắn chết đi thì mười tám năm sau lại trở thành một hảo hán, biết đâu khi đó hắn sẽ giỏi hơn kiếp này thì sao chứ? Cũng không tệ!
Kiếm Phong Chi nghĩ đến bản thân mình thật khổ, trước đây bất tài thì các cô nương đã không để ý mình. Ngâm Tuyết còn nói hắn đầu gỗ, thường hay âm thầm nhìn hắn chặc lưỡi lắc đầu, lo sợ cho tiền đồ của hắn. Kiếm Phong Chi biết hết nhưng hắn giả vờ không nhìn thấy thôi. Hôm nay vừa mất hết võ công lại còn bị mù, xem ra cả đời này đừng hòng lấy cô nương được rồi.
Kiếm Phong Chi nằm khoanh tay trước ngực chớp chớp mắt nhìn trần nhà thở dài một hơi.
"Hầy..."
Rồi hắn lại nghiêng người chớp chớp mắt thở dài tiếp một hơi nữa.
"Hầy..."
Bất giác Kiếm Phong Chi ngửi thấy một mùi lạ ngay bên cạnh mình. Từ ngày hắn không nhìn thấy gì nữa thì tai và mũi trở nên thính đến lạ thường. Có lẽ chính là ông trời đang bù đắp cho hắn đi.
"Ai đó?"
Kiếm Phong Chi ngồi bật dậy khàn giọng hỏi một câu, nhưng đổi lại cũng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Hắn khịt mũi mấy cái hít hít nhưng mùi lúc nãy dường như cũng không còn, thay vào đó là hương sen thơm ngát. Hắn nhớ rồi, lúc chiều phòng hình như còn chưa đóng cửa sổ, có lẽ là mùi lạ từ bên ngoài bay vào.
Hắn lại nằm xuống giường khoanh tay trước ngực trợn mắt nhìn trần nhà.
Lúc này ngay bên cạnh hắn chính là Ngụy Trình. Ngụy Trình giơ giơ bàn tay trước mặt Kiếm Phong Chi nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có.
"Mù sao?"
Trong đêm trăng mờ mờ, vài tia sáng yếu ớt rọi lên gương mặt Kiếm Phong Chi, làm mặt hắn bừng sáng trong đêm, hương sen thoang thoảng cùng màn đêm tĩnh mịch không chút âm thanh khiến Ngụy Trình bỗng nhiên tâm tư dâng lên một chút tư vị khó nói thành lời.
Y từ lúc nào đã không tiếng động ghé xuống ngồi lên giường Kiếm Phong Chi nhìn xuống mặt hắn. Người này nói về soái khí thì không có, nói về xinh đẹp cũng không, chỉ có chút thanh tú nhẹ nhàng. Vẻ mặt quả nhiên hợp với giọng nói thuần hậu đó. Không sắc sảo nhưng khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tư nặng nề không cánh mà bay.
"Hầy..."
Kiếm Phong Chi bỗng nhiên ngồi bật dậy, giơ tay gãi gãi lưng mấy cái. Hình như đây đã là ngày thứ ba hắn chưa tắm rửa. Mấy ngày trước Ngâm Tuyết ở đây còn ép hắn tắm, hiện tại người đã đi mất nên không ai quản thúc hắn. Tính Kiếm Phong Chi vốn lười. Ngày trước nhiều việc bận, tối về mệt không tắm vẫn có thể ngủ. Hiện tại hắn không ngủ được nên liền cảm thấy bị ngứa.
Kiếm Phong Chi gãi đến Ngụy Trình nhìn thấy cũng bực mình, càng lúc nhíu mày càng chặt.
"Mẹ nó, ngứa vậy? Ui da..."
Hắn rên lên một tiếng, sờ sờ vào thứ dày cộm đang nổi sau lưng.
"Ghẻ? Con mẹ nó!"
Kiếm Phong Chi không tin nổi chặc lưỡi mấy cái. Mới không tắm có ba ngày đã nổi ghẻ, lúc trước có khi bốn năm ngày không tắm nhưng hắn có nổi ghẻ đâu chứ? Thật bực mình nha!
Hiện tại trời đã về khuya, cũng không muốn làm phiền người hầu mang thùng vào cho tắm. Dù gì hắn cũng đang ăn nhờ ở đậu, không thể suốt ngày sai khiến người ta.
Kiếm Phong Chi hết gãi lưng rồi gãi ngực, không xong, đến cả da đầu hắn cũng ngứa.
Sau khi gãi qua gãi lại thì tóc hắn rối loạn thành một đoàn trên đầu, nhìn Kiếm Phong Chi lúc này vô cùng ngốc nghếch.
Hắn bỗng nhiên ném chăn qua một bên lò mò định xuống giường. Ngụy Trình liền nhẹ nhàng đứng sang một bên tránh đường cho hắn.
Trong đêm tối, Kiếm Phong Chi từ từ đến bàn chạm vào bình trà đã nguội lạnh từ lâu, đột nhiên hắn xách lên rồi đến bên cửa sổ. Ngụy Trình còn tự hỏi vì sao hắn không lấy tách để rót nước chứ, thì hình ảnh trước mắt làm cho y lập tức mở mang tầm mắt.
Ngụy Trình lần đầu nhìn thấy có người dùng nước trà gội đầu. Kiếm Phong Chi thò nửa người ra ngoài cửa sổ, sau đó nắm bình trà đổ xuống mái tóc mình. Mùi trà thơm nhanh chóng lan ra, hắn liền ra sức gãi gãi da đầu, mặt còn hết sức sảng khoái mà cười hề hề.
"Quả nhiên ta thật thông minh, tiểu Thất trở về nhất định nói cho nó biết, trà chỗ này còn mắc tiền hơn của sư phụ, bình thường uống không hết thì không nên bỏ phí nha, gội đầu cũng rất tốt. Há há. Á!!!!!!!!"
Kiếm Phong Chi chưa cười dứt thì trượt chân ngã ngửa xuống hồ sen ngoài cửa sổ. Nước hồ vô cùng sâu, hắn bình thường lười biếng, hồ nước Thiên Hoa sơn đều cạn, thỉnh thoảng hắn chỉ ra đó ngâm mình chứ không tập bơi như những huynh đệ khác. Hiện tại mù lòa nhìn cũng không biết chỗ nào để bám vào. Tay quơ quào trong nước rồi chìm xuống.
"Ưm... cứu ta... cứu... ứu..."
Ngụy Trình giật mình không suy nghĩ liền phóng xuống, nhưng hồ sen ở Huyền môn cung vốn nhiều yêu khí, dưới hồ không ít thủy quái.
Kiếm Phong Chi rất nhanh chìm xuống, bên dưới những ngó sen giống như mọc ra tua rua, ngửi thấy mùi thịt sống liền chui từ dưới bùn lên bám vào cổ chân Kiếm Phong Chi lôi hắn xuống đáy.
Ngụy Trình lặn xuống rất nhanh phát ra chưởng phong cắt đứt tua rua, liền rất nhiều tua rua mọc lên. Ngụy Trình rút ra bội kiếm bên hông chém đông chém tây hai nhát, lập tức tua rua bị cắt trụi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Y bơi đến ôm lấy Kiếm Phong Chi, phát hiện hắn không còn cử động liền ngậm lấy môi hắn thổi vào một luồng tiên khí, sau đó kéo lên mặt nước rồi phóng qua cửa sổ vào phòng.
"Tỉnh lại, tỉnh lại!"
Y vỗ vỗ mặt Kiếm Phong Chi mấy cái nhưng hắn chưa tỉnh, liền thổi vào miệng hắn một luồng tiên khí nữa.
"Khụ khụ..."
Bất giác, hắn nghiêng người sang một bên ho ra một trận nước rồi quơ quào xung quanh liền chạm vào cánh tay Ngụy Trình, sờ sờ nắn nắn mấy cái xác định cổ tay rất to thì biết là nam nhân.
"A..."
Ngụy Trình cũng hơi giật mình ngẩn người.
"Huynh đệ, ngươi cứu ta sao?"
Ngụy Trình nhíu nhíu mày không trả lời, bỗng dưng y cảm giác thân mình có chút chấn động, nhất thời y không biết mình nên nói gì, lời muốn thốt ra liền bị nuốt xuống. Đang mấp máy khóe môi thì Kiếm Phong Chi ngồi dậy vuốt vuốt nước trên mặt mình.
"Huynh đệ ngươi bị câm sao? Hầy, cũng không sao, ta bị mù, nên ngươi cũng không cần buồn bã."
Ngụy Trình khóe môi co rút, mí mắt giật giật mấy cái. Người này ngoài đơn thuần thì còn có chút hấp tấp, chưa kịp đợi y trả lời liền cho rằng y bị câm. Quả nhiên đầu óc có chút khác người.
Nhưng câm cũng không sao, như vậy cũng tốt, dù gì y chưa sẵn sàng nói chuyện cùng hắn. Từ sau khi tỉnh lại, ngoài Ân Sơn Tây Xương ra thì y cũng chưa từng thân cận với bất kỳ người nào. Không cần nói chuyện thì cũng không cần suy nghĩ phiền phức.
"Huynh đệ, ngươi nghe được không? Nghe được thì viết chữ vào tay ta nè, ta cũng thông minh lắm nên nhất định sẽ hiểu nha."
Ngụy Trình liền phụt cười. Ngốc như vậy còn nhận mình là thông minh? Nếu ngươi thông minh thì trên đời này cũng không còn kẻ ngốc nữa.
Y liền nắm lấy lòng bàn tay của Kiếm Phong Chi viết chữ lên đó.
"Ừ."
Kiếm Phong Chi biết y không điếc thì vô cùng mừng rỡ.
"Huynh đệ, ngươi tên gì?"
Ngụy Trình suy nghĩ một lúc. Bất giác một từ đột ngột hiện ra trong đầu y.
"Phong."
"Phong? Nha thật trùng hợp, tên ta cũng có một chữ Phong, gọi là Kiếm Phong Chi."
Nghe cái tên này, bỗng nhiên đầu Ngụy Trình có chút ẩn ẩn đau, y lấy tay ấn ấn vào thái dương mình mấy cái.
"Chỉ một chữ? Không có họ sao?"
Ngụy Trình lại viết xuống tay hắn.
"Không có!"
"Nha..."
Kiếm Phong Chi thốt lên một tiếng rồi không nói nữa, mỗi con người đều có một bí mật, có lẽ người này không muốn nói ra, nếu đã không nói thì hắn cũng không hỏi nữa.
"Phong, ngươi đến đầu giường, lấy giùm ta bộ y phục khô đi, ta... ta hơi lạnh... hắc... hắc xì!"
Lời chưa kịp dứt thì trên đầu được một mảnh vải mềm mại lau lau. Sau đó nước mũi cũng được chùi sạch.
"Để... để ta!"
Kiếm Phong Chi hơi né đầu tránh y, hắn có chút ngại ngùng, đại nam nhân lại để người ta lau nước mũi cho thì còn thể thống gì nữa chứ? Hắn có chút bực mình liền nhớ lại Ngụy Trình, lúc trước y cũng thỉnh thoảng lau nước mũi cho hắn. Mỗi lần như vậy hắn đều liếc y đến tròng mắt cũng sắp rơi xuống sàn nhà. Bất quá Ngụy Trình không để ý, y là kẻ muốn gì thì liền làm nấy. Khi đó hắn còn nghĩ Ngụy Trình định làm mất mặt hắn với các huynh đệ, hiện tại nghĩ lại mới gần một năm mà cảnh còn người mất. Bản thân mình thì bị mù lòa.
Kiếm Phong Chi liền thở dài một hơi, bỗng dưng bàn tay bị nắm lên, Ngụy Trình lại viết xuống vài chữ.
"Đau chỗ nào sao?"
Hắn lắc lắc đầu mấy cái nhe răng cười.
"Không có!"
"Ừ. Thay đồ đi."
Phong Chi liền không để ý, trong vòng chớp mắt đã cởi ra toàn bộ, thân thể rắn chắc không chút mỡ thừa bại lộ không sót chỗ nào trước mắt Ngụy Trình làm y nhíu mày thành hàng. Kẻ này ngay cả một chút phép tắc cũng không có, có thể tự nhiên cởi đồ trước mặt người khác sao chứ?
Thấy Kiếm Phong Chi loay hoay nửa buổi mà chưa mặc được áo cho đàng hoàng, Ngụy Trình liền vươn tay cột dây áo giúp hắn.
"Ta thật vô dụng phải không? Cái áo mặc cũng không xong. Ha ha."
Kiếm Phong Chi cười ha hả một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, nhưng trong đáy mắt tràn ngập chua xót, Ngụy Trình nhìn thấy rất rõ.
"Huynh đệ, ngươi là người ở Huyền môn cung sao? Ta chưa từng gặp ngươi trước đây nha."
"Không phải, ta là khách nhân."
"A... vậy ngươi ở đâu?"
Ngụy Trình yên lặng một lúc.
"Xa lắm!"
"Ờ..."
Phong Chi cũng không hỏi nữa.
"Ngươi ở chỗ nào? Khi nào rảnh thì tìm ta, ở đây buồn chán lắm."
"Ngươi ở Huyền môn cung sao?"
"Ta không phải ở đây, ta cũng là khách."
"Ngươi ở đâu?"
Kiếm Phong Chi định bắt chước y trả lời 'xa lắm' nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
"Ta là đệ tử Thiên Hoa sơn!"
"..."
Ngụy Trình liền ngẩn người, người này là đệ tử Thiên Hoa sơn? Vậy là sư huynh đệ đồng môn với mình rồi. Hắn từng biết mình chứ?
"Ngươi biết Ngụy Trình không?"
"Ngụy Trình?"
Kiếm Phong Chi giật mình, câu hỏi này khá đột ngột khiến hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ngụy Trình quan sát nét mặt biến hóa của hắn, nhìn có chút thảng thốt, có chút hoài niệm lại có chút thương tâm.
"Hắn... hắn là sư đệ của ta!"
"..."
"Ta đã hại hắn thê thảm lắm... hầy... thôi đừng nhắc đến hắn nữa. Ngươi biết hắn sao? A mà cũng phải, hắn rất giỏi... đã từng là đệ tử giỏi nhất của sư phụ ta. Ta từ nhỏ cũng nhiều lần ganh tị với hắn, ta là đại sư huynh nhưng bản lĩnh cũng chưa từng bằng hắn..."
Ngụy Trình nhíu mày thành hàng. 'Hại hắn thê thảm lắm' trong lời nói của Kiếm Phong Chi là gì chứ?
"Phong, ngươi có gặp hắn thì đừng nói là nhìn thấy ta ở đây. Hắn biết được... hắn biết được... nhất định sẽ không vui đâu!"
Phong Chi nói đến đó thì rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên thành ý cười nhưng đáy mắt tràn ngập chua xót. Vì cứu mình mà Ngụy Trình mới ra nông nổi đó, chắc chắn y cũng không muốn nhìn thấy mình nữa. Hiện tại y mất trí cũng rất tốt, hắn sẽ cảm thấy mình bớt một chút gánh nặng trong lòng. Ít nhất khi gặp lại y cũng không biết mình là ai, cũng sẽ không tức giận mình. Dù lần đó không phải do hắn gây ra nhưng mà y bị thế này chính là vì hắn không phải hay sao?
"Ưm... khuya rồi, ngươi có trở về phòng mình nghỉ ngơi không?"
Ngụy Trình khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng từ lúc nào đã lên đến đỉnh đầu, giăng giăng một mảnh giữa bầu trời.
"Ừ."
"Vậy ngươi về đi. Khi nào rảnh nhớ tìm ta chơi, ta ở một mình buồn lắm."
"Ngươi... không trở về Thiên Hoa sơn sao?"
"Có chứ. Nhưng chưa phải là bây giờ."
"Vậy, ta đi đây!"
"Ờ. Đa tạ đã cứu ta."
Ngụy Trình tạo ra tiếng động nơi cửa sổ nhưng rốt cuộc y chỉ ngồi xuống đối diện Phong Chi chứ chưa từng rời đi.
Kiếm Phong Chi nghĩ Ngụy Trình đã rời khỏi, lúc này tươi cười trên mặt hắn dần rút đi hết, chỉ còn lại nỗi buồn cùng cô liêu thấm đẫm nơi đáy mắt.
(Kiếm Phong Chi. Fanart vẽ bởi Nguyệt Thần)
***
Lúc này Hứa Tư Hàn ngồi trên ghế nhìn xuống Hoàng Thiên Ngạo nhắm nghiền mắt đang chìm vào hôn mê trên giường.
Đây là nhà của Nhiếp Viễn, sau gần một năm, cuối cùng bọn họ cũng lần nữa đối diện. Tối hôm qua, sau khi rời khỏi vườn đào, Tư Hàn bất giác cảm thấy lòng mình có chút bất an, trước đó hắn đến gần nhưng Hoàng Thiên Ngạo hoàn toàn không biết, xem ra thương thế đã vô cùng nặng rồi.
Khi quay lại liền nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo nằm bất tỉnh trên mặt đất, khóe miệng còn giăng giăng máu tươi. Hắn đã vô cùng hoảng sợ, liền giống như cái đêm của hơn một năm về trước, vào một đêm đông giá lạnh hắn cũng cõng y trên lưng chạy đi tìm Nhiếp Viễn. Chỉ khác là khi đó bọn họ tình nồng ý mật, còn hiện tại chỉ như kẻ lạ người xa. Hắn cũng không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc của năm đó nữa, có lẽ trải qua quá nhiều mất mát cùng tổn thương, hắn sớm đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Từ lúc cõng Hoàng Thiên Ngạo đến chỗ của Nhiếp Viễn Tư Hàn vẫn không nói lời nào, chỉ ngồi trên bàn lặng yên uống rượu nhìn Nhiếp Viễn một bên bận rộn điều trị cho y.
"Hắn thế nào rồi?"
Tư Hàn khàn giọng hỏi một câu. Nhiếp Viễn nhìn Hoàng Thiên Ngạo thở dài.
"Hàn khí đã xâm nhập vào lục phũ ngũ tạng."
"Lão nói thẳng đi, ta nghe không hiểu."
"Nghĩa là ta đã không còn cách cứu ngài ấy."
Tư Hàn nhíu nhíu mày thành hàng, tròng mắt đỏ ửng. Hắn tránh đi ánh mắt của Nhiếp Viễn, chỉ nhìn xuống tách rượu trên tay mình.
"Hỏa công của ta... còn công chúa... cũng không có tác dụng sao?"
"Đã muộn rồi!"
"Ta hiện tại vô cùng mạnh mẽ, ta có thể cho hắn."
"Ngươi không hận ngài ấy sao?"
"Hận sao?"
Tư Hàn bỗng dưng hơi nhếch môi lên, xoay xoay chén rượu trong tay mình.
"Hiện tại ta và hắn không rõ là gì nữa. Ta không biết! Lão đầu nói ta có nên hận hắn không?"
Nhiếp Viễn không trả lời. Thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.
"Ngươi ổn chứ?"
Tư Hàn phì cười một cái, khẽ nhún vai.
"Lão đầu, lão thấy ta có ổn không?"
Nhiếp Viễn không trả lời, chỉ nhìn hắn.
"Lão tử không ổn, một chút cũng đều không ổn!"
Hắn cắn chặt khớp hàm, nhíu mày đánh rơi một giọt nước mắt xuống gò má rồi cười cười.
"Nhưng ta có lựa chọn khác hay sao? Từ khi sinh ra ta đã không có quyền lựa chọn rồi. Ta cũng không chọn mình là Hỏa phụng hoàng..."
Hắn ngẩng đầu hít một hơi dài.
"Nhưng mà ta không thể chống lại số mệnh, ta chỉ có thể thuận theo nó mà sống thôi. Ta cũng không thể chết, ta không muốn chết! Lão tử sống trên đời còn chưa có đủ đâu."
Nhiếp Viễn nhìn sâu vào đứa trẻ này, nó đã âm trầm hơn rất nhiều, không còn nóng nảy như trước đây nữa. Hiện tại nhìn vào mắt cũng không biết là nó đang suy nghĩ cái gì.
"Nghe nói ngươi đang là ma tôn?"
Tư Hàn khẽ nhếch môi lên cười.
"Đúng, nhìn vào thì là như vậy."
"Ngươi có hài lòng không?"
"Hài lòng? Hài lòng chuyện gì?"
"Năm đó ngươi muốn mình đứng trên vạn người, nay ngươi làm được rồi!"
"Được rồi sao? Ha ha. Lão đầu, lão đang mỉa mai ta phải không? Là bọn chúng đang lợi dụng lão tử, bất quá lão tử cũng muốn lợi dụng bọn chúng, có qua có lại thôi. Trên đời này vốn dĩ chưa từng có ai cho không ta cái gì cả."
"Có..."
Tư Hàn không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn Nhiếp Viễn.
"Hửm?"
Nhiếp Viễn khẽ nheo mắt nhìn về Hoàng Thiên Ngạo.
"Trên đời này có rất nhiều người tình nguyện vì ngươi làm nhiều thứ, chỉ là họ không cho phép mình nói ra mà thôi!"
Dứt lời, y cũng uống cạn chén rượu trong tay mình. Tư Hàn nghe Nhiếp Viễn nói nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, có lẽ hắn đã say. Đầu óc một mảnh mộng mị, quả nhiên rượu của lão đầu ngâm vẫn ngon hơn rất nhiều so với Huyền môn cung. Nơi đó hắn uống rượu chỉ như nước lã. Chỉ có chỗ của lão đầu hắn uống mới vô cùng thống khoái.
Khuya đêm đó, Tư Hàn lại ôm một bình rượu hoa ngồi dưới gốc đào ngẩng đầu nhìn trăng đêm. Trăng trên cao giăng giăng một mảnh, lòng hắn tê dại buốt giá, rượu càng uống đầu lại càng thanh tỉnh.
"Nhất túy giải thiên sầu sao? Ta không tin, lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt!"
Dứt lời, hắn lại ngửa đầu uống cạn một hơi.
Nhiếp Viễn ngồi trong nhà hóng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn Tư Hàn mà khẽ lắc đầu.
"Thế gian rốt cuộc tình ái là gì chứ? Vì sao lại khổ sở như vậy, cả ngươi cả đại thống lĩnh... đều đau khổ!"
Nhiếp Viễn thở ra một hơi. Ngoài kia trăng vẫn sáng, tuyết vẫn rơi và Hứa Tư Hàn vẫn lắc lư bình rượu hoa uống cạn.
------HẾT CHƯƠNG-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.