Chương 48: RỜI ĐI (H)
Minh Nguyệt Vô Ưu
18/03/2022
Hoàng Thiên Ngạo và Hứa Tư Hàn suốt một ngày ở trong phòng nói chuyện cùng nhau. Sau khi hắn rời khỏi thì Hoàng Thiên Ngạo cũng sẽ trở về Thiên Hoa sơn. Lúc chuẩn bị xuất phát, hắn ôm eo y thật chặt, tròng mắt đỏ ửng.
"Sư phụ, người tiễn ta một đoạn, được không?"
Hoàng Thiên Ngạo không nói gì, chỉ vòng tay ôm hắn thật chặt, khẽ hôn lên đỉnh đầu hắn một cái thật sâu.
"Ta thật muốn trở về rừng đào tám dặm, nơi đầu tiên của ta và sư phụ... ta rất nhớ nơi đó!"
Hắn vừa nói vừa chui từ ngực y ra, giương đôi mắt đen lay láy nhàn nhạt nước nhìn y. Hoàng Thiên Ngạo cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong ngực. Đứa trẻ này, người yêu của y, có thể sau hôm nay sẽ không bao giờ gặp lại nữa, phút chốc y cắn cắn khớp hàm khẽ gật đầu.
"Được!"
Dứt lời, Hoàng Thiên Ngạo liền ôm Tư Hàn phóng ra cửa sổ, một đường lướt gió rời đi. Một lúc sau, rừng đào tám dặm đã ở ngay trước mắt bọn họ.
Lúc này trời đã tối mịt, trên không trung là mặt trăng một mảnh tròn vành treo cao, phả thứ ánh sáng lành lạnh xuống lòng hồ xanh thẳm.
Hiện tại đang là mùa xuân, rừng đào tám dặm hoa nở rợp trời. Những cánh hoa hồng hồng trắng trắng, trong đêm được ánh sáng ảo diệu của mặt trăng phả xuống hòa cùng sương đêm mờ mịt cả một góc trời.
Gió đêm hất tung mái tóc Tư Hàn cùng Hoàng Thiên Ngạo bay bay. Bỗng dưng một trận gió lớn nổi lên, người bên cạnh từ lúc nào đã hóa thành Thanh long khổng lồ bay đến trước mặt Tư Hàn.
Hắn nhìn y thật kỹ, ánh mắt có chút sáng rực, cẩn thận chạm đôi bàn tay mình lên đầu rồng. Thanh long quá hùng vỹ, quá đẹp đẽ, vảy rồng trong đêm lấp lánh ánh bạc đến mê người. Hoàng Thiên Ngạo bình thường vô cùng anh tuấn, lúc hóa hình rồng càng trở nên đẹp đẽ mê hồn.
"Sư phụ... người thật đẹp!"
Hắn nhìn y bằng ánh mắt đắm say. Hoàng Thiên Ngạo khẽ cọ cọ đầu vào bàn tay hắn, giọng ồm ồm.
"Tiểu Thất, lên đi!"
Tư Hàn cười to một tiếng ba bước đã phóng lên cổ rồng, hai tay vịn lấy sừng rồng, Thanh long liền lướt gió bay đi.
Gió mát lập tức ập vào lấp đầy buồng phổi hắn. Rừng đào tám dặm trong gió lớn không ngừng đưa hương. Những cánh đào thành luồng rơi rụng xuống hồ tạo thành những gợn sóng li ti rất nhỏ, làm mặt trăng dưới đáy nước cũng chảy tràn.
"A sư phụ, ta thật thích!"
Tư Hàn không ngừng cười lớn, tiếng cười trong vắt vang lên trong đêm trăng tĩnh mịch làm lòng Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy đặc biệt hoài niệm.
Hình ảnh một năm trước lại hiện về trong ký ức của y. Năm đó, cũng vào một đêm trăng hệt thế này, y chở hắn bay lượn khắp nơi. Khi đó, hắn cũng cười rộ lên trong vắt, hơi thở ngập tràn hương hoa đào. Chớp mắt một cái đã một năm. Nhân sinh quả nhiên như một giấc mộng dài!
"Tiểu Thất, ta sẽ khắc ghi hình ảnh của ngươi đêm nay mãi mãi, tiếng cười của ngươi đã bắt đầu định mệnh giữa hai chúng ta. Đáng tiếc không thể kéo dài khoảnh khắc này bất tận. Ta vô dụng, chỉ có thể ghi nhớ hình bóng của ngươi, sau này và sau này nữa, kể cả lúc chết, vẫn sẽ mang ngươi chôn chặt cùng trái tim mình. Tiểu Thất, ta yêu ngươi, mãi mãi!"
Hoàng Thiên Ngạo từ trên cao lượn xuống mặt hồ, chạm trên mặt nước một nhịp rồi vút thân lên cao.
Sợi chỉ đỏ cột sau tóc Tư Hàn vì gió làm bay đi mất, mái tóc dài đen như tảo biển liền tung ra trong gió, hắn nằm rạp xuống ôm lấy cổ Thanh long, áp mặt trên người y thật lâu không nói gì. Hoàng Thiên Ngạo khẽ gọi hắn một tiếng.
"Tiểu Thất."
Tư Hàn bỗng nhiên khóc nấc, nước mắt của hắn thành dòng chảy xuống cổ rồng một mảnh ướt át.
"Sư phụ, ta không muốn rời xa sư phụ. Ta yêu người, thật không muốn rời xa người... sư phụ!"
Nghe tiếng nức nở của ái nhân, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy lồng ngực đau nhói, lúc này y chỉ muốn ôm lấy hắn. Nếu được lựa chọn, cả đời y cũng không bao giờ buông tay hắn. Nhưng mà hiện tại nếu ích kỷ giữ Tư Hàn lại bên mình, chỉ sợ hắn đến tính mạng cũng không còn nữa. Yêu một người, chính là muốn người đó bình an vô sự mà trải qua hết đời, không phải sao?
"Tiểu Thất, ta cũng yêu ngươi!"
Tư Hàn trong cơn nức nở liền nói ra điều lo sợ trong lòng.
"Sư phụ... lần này người không gạt ta chứ?"
Tư Hàn ôm chặt cổ rồng. Hắn rất sợ, sợ y lại gạt mình lần nữa, sợ sau khi bản thân trở về thì người này bên cạnh đã có kẻ khác. Lần trước sau khi tỉnh dậy thì y liền lạnh nhạt cùng hắn, còn nói không muốn cùng hắn, nói từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng hắn, còn ở cùng với tiểu công chúa kia. Chỉ một lần duy nhất nhưng dường như ám ảnh chưa bao giờ ngừng lại trong lòng Tư Hàn.
Mấy ngày qua khi bên cạnh nhau nhưng lúc nào Tư Hàn cũng bất an ngờ vực. Hắn từ sau khi rời khỏi Thiên Hoa sơn thì chưa từng thật sự tin tưởng y một lần nào.
Khi Hoàng Thiên Ngạo càng ngọt ngào, càng yêu chiều thì hắn càng trở nên sợ hãi. Có lẽ bởi vì đã từng mất đi, nên Hứa Tư Hàn vô thức không ngừng hoài nghi. Có đôi lúc hắn tự mắng chửi mình, nhưng mà hắn vẫn không có cách lấy lại lòng tin đã mất năm xưa.
Sau khi trở về từ rừng trúc, Tư Hàn đã âm thầm hỏi Nhiếp Viễn về lệ long thạch, y nói cũng từng nghe qua. Sau đó hắn lại hỏi Ngâm Tuyết, nhận được câu trả lời tương tự. Nhưng bọn họ dù gì cũng là thuộc hạ bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo, nếu thực sự hùa nhau nói dối cho chủ nhân mình thì hắn cũng không thể lường trước được.
Nhưng mà, nếu thực sự trên đời này có cái gọi là lệ long thạch thì chẳng phải sẽ cứu mạng được y hay sao? Cho nên hắn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Nơi đó cho dù là biển lửa, hắn cũng tình nguyện nhảy vào.
Hoàng Thiên Ngạo biết Tư Hàn khóc, y rất nhanh hiện hình người rồi ôm hắn bay xuống ngồi dưới gốc đào. Hắn liền nằm úp mặt vào bụng y khóc rống.
"Tiểu Thất... ngươi cũng không còn nhỏ nữa!"
Y vuốt ve cái đầu nhỏ cùng thân thể mềm mại nóng ấm đang vùi trong y phục mình.
"Sư phụ, người thề với ta đi, thề với ta phải ở đây chờ ta, không được có người khác!"
Hắn từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, giương đôi mắt thảng thốt nhòe nhoẹt nước mắt nhìn y. Thấy bất an của hắn, bỗng dưng trái tim trong lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo ẩn ẩn đau. Y nhíu nhíu mày nhìn hắn, bàn tay to nâng gò má nhỏ lên vuốt ve.
"Ta hứa với ngươi, cả đời cũng chỉ yêu mình ngươi!"
Được đáp án như mong đợi, chỉ là trái tim hắn không hiểu vì sao vẫn không thể trấn tỉnh được. Chỉ có thể dùng thân thể cận kề để lấp đầy nỗi bất an trong lòng mình.
"Sư phụ, ta thật yêu người, yêu chết người đi được!"
Dứt lời, hắn liền rướn người hôn lên môi y một cái rồi tách ra nhìn y, ánh mắt ngập tràn mong chờ.
Hoàng Thiên Ngạo liền ôm lấy eo nhỏ của hắn nâng lên tách hai chân ra hai bên hông mình, không chần chừ cúi đầu ngậm lấy phiến môi mọng nước của hắn nút vào. Rất nhanh đầu lưỡi dây dưa, hơi thở giao triền, tình nồng ý mật tràn cả đáy mắt. Hai người ôm nhau thật chặt, vòng tay chưa từng rời khỏi cơ thể nhau.
Sau khi tách ra, Hứa Tư Hàn ưỡn thắt lưng, hai tay áp lên gò má Hoàng Thiên Ngạo, ánh mắt từ lúc nào trở nên sâu thẳm.
"Sư phụ, đêm nay ta có thể ở trên người không?"
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhíu mày một cái, bàn tay to đánh vào mông nhỏ một cái.
"Muốn làm phản sao?"
Hắn liền cong môi lên cười, đánh 'chụt' một cái hôn xuống môi y.
"Ta chỉ chọc sư phụ, a!"
Lời chưa dứt đã cảm thấy trời đất nghiêng ngã. Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào lật người đè Tư Hàn nằm xuống thảm cỏ xanh, hắn liền bám hai chân quanh hông y, không ngừng cọ cọ, ánh mắt mê ly nhàn nhạt nước mong chờ được yêu thương.
Hoàng Thiên Ngạo liền vươn tay vuốt ve gò má bầu bĩnh đáng yêu của hắn, đôi mắt ướt át như câu hồn đoạt phách y. Môi vì bị hôn mà hồng hồng mọng nước. Y lại vuốt ve ấn ký đỏ rực dưới đuôi mắt hắn.
"Ngươi như vầy cũng muốn làm phản sao, hửm?"
Hoàng Thiên Ngạo vừa nói vừa vươn tay kéo xuống y phục hắn. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào hạ thân hắn một cái khiến hắn cong người vặn eo.
"Ta không dám nữa!"
Hoàng Thiên Ngạo ánh mắt sâu thẳm khác thường.
"Nói lại!"
Tư Hàn liền bĩu bĩu môi.
"Tiểu Thất sau này không dám trêu chọc sư phụ nữa!"
Hoàng Thiên Ngạo nhếch môi lên cười hài lòng.
"Ngoan!"
Dứt lời, y cúi đầu cắn xuống phiến môi hắn, bàn tay bên dưới nắm lấy tính khí bừng bừng sức sống của hắn không ngừng lên xuống.
"Ưm... sư phụ... ưm..."
Hắn vừa rên rỉ, thắt lưng khẽ đong đưa đẩy thứ kia vào sâu trong lòng bàn tay của y. Hoàng Thiên Ngạo bỗng xoay tay một cái thoát ra y phục, dùng áo choàng lớn của mình bao phủ hai người.
"Sư phụ, ta muốn... ưm..."
Tư Hàn trong ngực y không ngừng vặn vẹo rên rỉ. Hoàng Thiên Ngạo không trả lời, rời khỏi môi hắn một đường hôn xuống cổ. Tại ngực khẽ cắn một cái làm Tư Hàn toàn thân run rẩy. Bàn tay đặt trên vai Hoàng Thiên Ngạo liền để lại vệt hồng hồng.
Hắn cong một chân lên bám vào lưng y, không ngừng chà sát. Bàn tay to bên dưới liền buông tính khí hắn ra, chơi đùa bắp chân hắn.
"Nhanh chút... ta chịu không nổi!"
Hắn nói một câu như vậy, giương ánh mắt ướt át sủng ướt hơi sương nhìn y. Thứ kia to lớn cọ cọ vào bụng của Hoàng Thiên Ngạo làm y ngẩng đầu nhìn hắn. Y chống đôi tay to lớn của mình hai bên vai nhỏ của hắn, một bàn tay nâng lên vuốt ve khóe mắt hắn.
Hôm nay Hoàng Thiên Ngạo rất lạ, Tư Hàn cảm thấy dường như y cứ chần chừ dây dưa, phần lớn thời gian chính là nhìn hắn. Bỗng dưng y ôm hắn ngồi dậy trong lòng mình, siết chặt thật lâu cũng không nói gì.
"Sư phụ, người làm sao vậy?"
Hoàng Thiên Ngạo khàn khàn giọng.
"Tiểu Thất, đừng đi nữa!"
Hắn nghe không hiểu liền hỏi lại.
"Sư phụ?"
Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào tròng mắt đã đỏ ửng nhàn nhạt nước, Tư Hàn bị ôm nên nhất thời không nhìn thấy nét mặt y lúc này.
Hắn chỉ nghe nghe thấy trái tim Hoàng Thiên Ngạo phút chốc đập mãnh liệt. Nghĩ y tại giờ phút này không muốn rời xa hắn, Tư Hàn trong lòng liền thoáng chút ngọt ngào. Hắn cười cười vòng tay ôm lấy lưng y thật chặt, áp má lên vai y nỉ non.
"Sư phụ, hôm nay... người làm sao vậy? Tại sao lại không đi? Ta sẽ đi nhanh, mười mấy ngày sau sẽ gặp lại người thôi mà. Sư phụ!"
Tư Hàn mạnh miệng nói vậy nhưng thực chất trong lòng cũng không muốn xa y. Mười mấy ngày là cả một thời gian dài cho người đang yêu như hắn.
Hoàng Thiên Ngạo nhíu nhíu mày, bất giác một giọt nước mắt chảy xuống rơi trên thảm cỏ xanh. Lệ lần bữa hóa thành một viên linh châu sáng lấp lánh. Hoàng Thiên Ngạo liền cắn răng một cái nhịn xuống đau đớn mãnh liệt trong lòng, y vươn tay hủy đi lệ long thạch rồi hôn hôn vào cổ hắn.
"Tiểu Thất!"
Tư Hàn liền ôm chặt y, thân thể hơi động.
"Ta đây, tiểu Thất của người đây, sư phụ!"
Hoàng Thiên Ngạo hôn vào cổ hắn một cái, thì thầm bên tai hắn.
"Sau này không có ta bên cạnh, ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình. Làm gì cũng nên suy nghĩ chín chắn..."
Tư Hàn nhắm nghiền mắt, hít hà mùi hương thuộc riêng về Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư phụ, ta chỉ đi có vài ngày thôi mà. Người an tâm, ta hiện tại không còn yếu nhược như xưa nữa. Ở đó sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể ăn hiếp được ta! Nếu có kẻ đó, ta nhất định đánh hắn thành đầu heo. Ha ha."
Tư Hàn nói một câu như vậy để y được an lòng. Hắn nghĩ y vì xót xa lo lắng cho hắn phải đi đến nơi xa một mình nên nhất thời không muốn mà thôi.
Hoàng Thiên Ngạo nghe xong không nói gì, chỉ ôm hắn thật chặt. Đêm đó hai người quấn lấy nhau, không ngừng ra vào như trút nước, cho đến khi gần sáng thì mới ngừng lại.
***
Lúc này đã là hừng đông. Mặt trời đỏ ửng xé mây từ từ chui ra, tròn vạnh như chiếc đĩa. Tư Hàn mơ màng tỉnh dậy, xung quanh là tiếng chim hót véo von. Một cánh đào theo gió nhẹ nhàng rơi xuống đậu khẽ trên mặt Hoàng Thiên Ngạo.
Tư Hàn xoay đầu sang nhìn y, nhặt lấy cánh hoa đào xuống, ngón tay từ trán vẽ một đường xuống cằm mô phỏng ngũ quan Hoàng Thiên Ngạo, giống như muốn khắc sâu vào tâm khảm hình bóng người này.
Một lúc, sau khi mặt trời sáng tỏ, Tư Hàn từ từ ngồi dậy, mặc vào y phục rồi cúi đầu hôn một cái lên môi Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư phụ, ta phải lên đường rồi. Mười mấy ngày sau sẽ trở về. Sư phụ hãy nhớ lời hứa của mình, cả đời cũng không phụ ta!"
Dứt lời, hắn xoay người đi một đoạn rồi bỗng dưng quay đầu nhìn y thêm lần nữa. Nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt.
"Nếu như người lần nữa phụ ta, ta nhất định cùng người đồng quy vu tận!"
Nói xong, hắn liền phóng lên chín tầng mây rồi mất hút. Hoàng Thiên Ngạo lúc này mới mở mắt ra, đáy mắt đỏ ửng.
Thật ra cả đêm qua y đều không ngủ, chỉ nằm bên cạnh ôm Tư Hàn, nhìn hắn không rời mắt. Y nhíu nhíu mày ngồi dậy nhìn về hướng Tư Hàn rời đi đến thất thần, miệng mấp máy khẽ gọi hai tiếng.
"Tiểu Thất..."
***
Lúc này tại Phụng tộc, Ân Sơn Tây Xương vừa ở chỗ của Minh Kính Bắc quay về. Từ sau khi mang Kiếm Phong Chi ném xuống nhân gian thì y cùng với gia quyến cũng đến Phụng tộc nhận sự bảo hộ của thiên giới. Ân Sơn đài sớm đã là một mảnh tiêu điều.
Dù ở chỗ này được Minh Kinh Bắc đối xử tốt, nhưng hắn vẫn nhớ những ngày tháng mình tự chủ ở Ân Sơn đài. Đáng tiếc, từ sau khi hắn bị Hoàng Thiên Ngạo đánh trọng thương thì địa vị của Ân Sơn đài trong thần giới đã hoàn toàn đánh mất. Hắn vô cùng căm hận Hoàng Thiên Ngạo, chỉ mong có cơ hội sẽ diệt Thiên Hoa sơn.
Phụng tộc và thiên giới sau khi bị Hoàng Thiên Ngạo hủy hôn ước với công chúa thì rất hận y cùng Thiên Hoa sơn. Người ta nói kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu. Nắm được đạo lý này, Ân Sơn Tây Xương nhân lúc hỗn loạn đã đến nương nhờ chỗ của Phụng tộc.
"Chủ nhân!"
Từ nãy giờ hắn ngồi thất thần trên ghế nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay.
"Có chuyện gì?"
"Lúc nãy thuộc hạ nghe nói bọn người kia đang điều động thiên binh thiên tướng truy sát Ngụy Trình."
Ân Sơn Tây Xương nghe xong liền nhếch môi lên cười, ánh mắt trở nên thâm sâu khác thường.
Lúc trước khi không thể có được Ngụy Trình, hắn liền mang tung tích của y báo cho thiên giới. Chính vì như vậy cho nên chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã tìm thấy Ngụy Trình. Chẳng những vậy, một số điểm yếu trong lỗ hổng phòng thủ của Huyền Môn cung cũng bị hắn nói với Minh Kính Bắc.
Ân Sơn Tây Xương nhớ lại chuyện khi nãy mình cùng Minh Kính Bắc bàn bạc.
"Người của ta dò thám ở Thiên Hoa sơn phát hiện ra Ngâm Tuyết đã hôn mê bất tỉnh. Hiện tại đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo vẫn chưa trở về. Nếu như nhân lúc này bắt hắn làm con tin thì chính là một lợi thế lớn. Kẻ này theo ta được biết chính là nghĩa phụ của Hỏa phụng hoàng. Hỏa phụng hoàng rất nghe lời hắn. Hắn lại là thuộc hạ thân tín dưới trướng của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Nếu bắt được hắn, thì trận đấu sắp tới chúng ta đã nắm ưu thế rất lớn!"
Minh Kính Bắc khẽ vuốt râu mấy cái.
"Nhưng mà như vậy chẳng khác nào công khai đối đầu cùng Thiên Hoa sơn?"
"Chuyện này ngài cứ an tâm. Chúng ta âm thầm bắt đi Ngâm Tuyết. Khi giao chiến với Hỏa phụng hoàng đường cùng mới mang hắn ra. Nhưng mà dù gì Ngâm Tuyết cũng chỉ là một sứ giả, Long tộc cũng sẽ không vì hắn mà mang tính mạng tộc nhân mình ra liều mạng."
"Ta lập tức sẽ báo với thiên hậu nương nương điều động binh lực."
Ân Sơn Tây Xương liền gật đầu.
"Còn một người nữa khiến ta vô cùng lo lắng."
"Ai?"
"Lục Mạch, tả sứ của Huyền Môn cung. Kẻ này dã tâm không nhỏ, dùng trăm phương ngàn kế gạt Hỏa phụng hoàng về phe mình, chỉ e không sớm thì muộn cũng sẽ đánh đến thiên giới."
Minh Kính Bắc uống một ngụm trà khàn khàn giọng.
"Lục Mạch chính là mãng xà ba đầu do ma tôn Cố Kiệt Nhân nuôi dưỡng năm xưa. Sau trận chiến tranh đoạt Xích Quỷ kiếm năm đó thì đã biến mất không còn tung tích. Rất nhiều năm trước lại trở thành thủ lĩnh của ma giới, không ngừng quấy phá tam giới. Trải qua hàng vạn năm đương nhiên đã trở thành một kẻ bất kham."
Ân Sơn Tây Xương mím môi một cái.
"Tại hạ có ý này, không biết ngài có muốn nghe hay không?"
"Ân Sơn đài chủ cứ nói!"
"Ta nhiều năm nay qua lại với Huyền Môn cung đương nhiên cũng có chừa lại cho mình một đường lui."
"Ý đài chủ là..."
"Người của ta ở Huyền Môn cung bí mật theo dõi, tình cờ phát hiện ra Lục Mạch đang cùng nam sủng của hắn qua lại. Quan trọng nam sủng của hắn hiện tại đang hoài thai!"
Minh Kính Bắc nhíu mày khó tin.
"Ân Sơn đài chủ, ngài không nói đùa chứ? Nam nhân cũng có thể hoài thai hay sao? Đây là chuyện lạ trong thiên hạ, ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng nghe nói đến!"
Ân Sơn Tây Xương nhếch môi lên cười.
"Hắn là người của Hồ tộc. Trong truyền thuyết, vạn năm trước cửu vỹ hồ dù là nam nhân hay nữ nhân đều có thể mang thai. Chỉ là không ngờ vạn năm sau truyền thuyết đó lại tái hiện."
Minh Kính Bắc nhìn Ân Sơn Tây Xương.
"Nói như vậy là..."
Ân Sơn Tây Xương ánh mắt thoáng chút trầm xuống.
"Trước đây Lục Mạch chưa từng để ý bất luận là kẻ nào, nhưng mà đối với Bạch Cửu này là một chuyện hoàn toàn khác. Lúc trước, hắn vì Bạch Cửu mà xuống tay cùng ta, cắt đứt liên minh với Ân Sơn đài. Hiện tại Bạch Cửu lại mang cốt nhục của hắn, ngài nói thử xem, Bạch Cửu có địa vị thế nào trong lòng hắn?"
Minh Kính Bắc khẽ nheo mắt.
"Ngài định bắt Bạch Cửu sao?"
"Không sai! Chỉ cần bắt được Bạch Cửu, cũng tương tự như Ngâm Tuyết, thì ván cờ này chúng ta không nhất định phải dè chừng nữa rồi."
Minh Kính Bắc suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu cùng hắn, sau đó rất nhanh truyền tin đến thiên giới.
Hiện tại Ân Sơn Tây Xương lại nghe đến chuyện của Ngụy Trình, trong lòng không hề vui vẻ gì, nhưng mà người hắn không có được thì ai cũng không thể.
Hắn khẽ nhếch môi cười rồi nâng tách trà lên uống cạn.
***
Lúc này Ngụy Trình và Kiếm Phong Chi đã rời khỏi thần giới, bọn họ đến một vùng thảo nguyên rộng lớn ở hạ giới rồi dựng lên một ngôi nhà nhỏ có ba gian phòng, một gian để ngủ, một là nhà bếp và một là nhà trước để ăn cơm.
Cả ngày hôm đó đều vô cùng bận rộn. Sau một hồi dọn dẹp Ngụy Trình liền đi tắm ở hồ nhỏ gần nhà. Lúc trở về không nhìn thấy Kiếm Phong Chi đâu nữa.
"Phong Chi."
Y gọi một tiếng cũng không có tiếng trả lời, lúc vén màn vào phòng liền nhìn thấy Kiếm Phong Chi vậy mà đang nằm sấp trên giường đều đều hơi thở. Giống hệt những ngày còn ở Thiên Hoa sơn. Sau một ngày làm việc vất vả Kiếm Phong Chi đều nằm sấp xuống giường ngủ rất say.
Nhìn cảnh tượng yên bình đã lâu không thấy này, Ngụy Trình trong đáy mắt đều ngập tràn dịu dàng. Y khẽ nhếch môi lên cười rồi ngồi xuống giường. Trong phòng chỉ có một ngọn nến hồng hồng phả ánh sáng nhàn nhạt in bóng y trên vách.
Ngụy Trình nhìn một bên sườn mặt của Kiếm Phong Chi đến thất thần. Người này y đã tâm niệm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng về đến tay. Ngụy Trình vươn tay lên chạm nhẹ trên trán của hắn, cảm nhận mọi thứ dường như chính là một giấc mơ dài.
Chỉ trong một năm lại xảy ra quá nhiều biến cố. Kiếm Phong Chi bị hạ độc, y thì rời khỏi Thiên Hoa sơn rồi giết thái tử Đông Hải, sau đó bị tống giam dưới Vạn Trùng Sơn ngày qua ngày chịu khổ hình.
Thời gian đó điều khiến y trở nên mạnh mẽ duy nhất chính là Kiếm Phong Chi, y muốn được trở về, muốn được mỗi ngày nhìn thấy hắn. Nhưng mà đến khi trở ra ngoài thì chuyện gì y cũng không còn nhớ nữa. Thật may, lần này gặp lại, sau khi hóa thành hình rồng y đã tìm lại ký ức năm xưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiếm Phong Chi bằng xương bằng thịt ngây ngây ngô ngô trước mắt mình, y nghĩ rằng chỉ cần như vậy đã đủ. Chỉ cần nhìn thấy hắn còn sống, khỏe mạnh. Còn những thứ khác y cũng không cần thiết nữa, kể cả trả thù Ân Sơn Tây Xương. Kiếm Phong Chi của Ngụy Trình, người này chính là chấp niệm cả đời y.
Năm đó vì hắn ngốc Ngụy Trình mới để ý đến hắn. Rồi hình ảnh đó đã đi vào tâm khảm y từ lúc nào cũng không hay biết.
Ngụy Trình là nhi tử của Bắc Hải long vương, sau khi trưởng thành lẽ ra phải trở về kế thừa đại nghiệp. Nhưng mà y đã không làm. Bởi lẽ nếu vậy, y sẽ phải phong thê lập thiếp. Kiếm Phong Chi dù gì cũng là nam nhân. Nam nhân thì không thể sinh con, không thể duy trì hậu đại.
Còn Ngụy Trình, ngay từ khi biết mình thích Kiếm Phong Chi, thì đã xác định người này sẽ thuộc về mình, bất luận là hắn có đồng ý hay không. Nếu như vậy, khi y là long vương, ngoài Kiếm Phong Chi thì phải có thê thiếp khác, y không muốn để hắn phải ủy khuất. Cho nên, Ngụy Trình sớm đã từ chối kế thừa vương vị, dù gì Ngụy Thương cũng còn khỏe mạnh, lại có nhiều thê thiếp, sau này hẳn sẽ có thêm những nhi tử khác.
Người không hiểu sẽ nói Ngụy Trình ngốc nghếch, thà làm một đệ tử của Thiên Hoa sơn cũng không trở về làm Bắc Hải long vương. Bất quá cũng chỉ có một mình y biết, so với mọi thứ trên đời này thì Kiếm Phong Chi chính là thứ quý giá nhất của y.
Thời gian bị mất trí nhớ, dù ở bên Ân Sơn Tây Xương nhưng trong lòng Ngụy Trình luôn khắc khoải một thứ gì đó không rõ ràng. Thật may sau khi gặp lại Kiếm Phong Chi y đã không nghe theo lời kẻ gian mà làm điều gì tổn hại đến hắn. Nếu
1 2 »
"Sư phụ, người tiễn ta một đoạn, được không?"
Hoàng Thiên Ngạo không nói gì, chỉ vòng tay ôm hắn thật chặt, khẽ hôn lên đỉnh đầu hắn một cái thật sâu.
"Ta thật muốn trở về rừng đào tám dặm, nơi đầu tiên của ta và sư phụ... ta rất nhớ nơi đó!"
Hắn vừa nói vừa chui từ ngực y ra, giương đôi mắt đen lay láy nhàn nhạt nước nhìn y. Hoàng Thiên Ngạo cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong ngực. Đứa trẻ này, người yêu của y, có thể sau hôm nay sẽ không bao giờ gặp lại nữa, phút chốc y cắn cắn khớp hàm khẽ gật đầu.
"Được!"
Dứt lời, Hoàng Thiên Ngạo liền ôm Tư Hàn phóng ra cửa sổ, một đường lướt gió rời đi. Một lúc sau, rừng đào tám dặm đã ở ngay trước mắt bọn họ.
Lúc này trời đã tối mịt, trên không trung là mặt trăng một mảnh tròn vành treo cao, phả thứ ánh sáng lành lạnh xuống lòng hồ xanh thẳm.
Hiện tại đang là mùa xuân, rừng đào tám dặm hoa nở rợp trời. Những cánh hoa hồng hồng trắng trắng, trong đêm được ánh sáng ảo diệu của mặt trăng phả xuống hòa cùng sương đêm mờ mịt cả một góc trời.
Gió đêm hất tung mái tóc Tư Hàn cùng Hoàng Thiên Ngạo bay bay. Bỗng dưng một trận gió lớn nổi lên, người bên cạnh từ lúc nào đã hóa thành Thanh long khổng lồ bay đến trước mặt Tư Hàn.
Hắn nhìn y thật kỹ, ánh mắt có chút sáng rực, cẩn thận chạm đôi bàn tay mình lên đầu rồng. Thanh long quá hùng vỹ, quá đẹp đẽ, vảy rồng trong đêm lấp lánh ánh bạc đến mê người. Hoàng Thiên Ngạo bình thường vô cùng anh tuấn, lúc hóa hình rồng càng trở nên đẹp đẽ mê hồn.
"Sư phụ... người thật đẹp!"
Hắn nhìn y bằng ánh mắt đắm say. Hoàng Thiên Ngạo khẽ cọ cọ đầu vào bàn tay hắn, giọng ồm ồm.
"Tiểu Thất, lên đi!"
Tư Hàn cười to một tiếng ba bước đã phóng lên cổ rồng, hai tay vịn lấy sừng rồng, Thanh long liền lướt gió bay đi.
Gió mát lập tức ập vào lấp đầy buồng phổi hắn. Rừng đào tám dặm trong gió lớn không ngừng đưa hương. Những cánh đào thành luồng rơi rụng xuống hồ tạo thành những gợn sóng li ti rất nhỏ, làm mặt trăng dưới đáy nước cũng chảy tràn.
"A sư phụ, ta thật thích!"
Tư Hàn không ngừng cười lớn, tiếng cười trong vắt vang lên trong đêm trăng tĩnh mịch làm lòng Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy đặc biệt hoài niệm.
Hình ảnh một năm trước lại hiện về trong ký ức của y. Năm đó, cũng vào một đêm trăng hệt thế này, y chở hắn bay lượn khắp nơi. Khi đó, hắn cũng cười rộ lên trong vắt, hơi thở ngập tràn hương hoa đào. Chớp mắt một cái đã một năm. Nhân sinh quả nhiên như một giấc mộng dài!
"Tiểu Thất, ta sẽ khắc ghi hình ảnh của ngươi đêm nay mãi mãi, tiếng cười của ngươi đã bắt đầu định mệnh giữa hai chúng ta. Đáng tiếc không thể kéo dài khoảnh khắc này bất tận. Ta vô dụng, chỉ có thể ghi nhớ hình bóng của ngươi, sau này và sau này nữa, kể cả lúc chết, vẫn sẽ mang ngươi chôn chặt cùng trái tim mình. Tiểu Thất, ta yêu ngươi, mãi mãi!"
Hoàng Thiên Ngạo từ trên cao lượn xuống mặt hồ, chạm trên mặt nước một nhịp rồi vút thân lên cao.
Sợi chỉ đỏ cột sau tóc Tư Hàn vì gió làm bay đi mất, mái tóc dài đen như tảo biển liền tung ra trong gió, hắn nằm rạp xuống ôm lấy cổ Thanh long, áp mặt trên người y thật lâu không nói gì. Hoàng Thiên Ngạo khẽ gọi hắn một tiếng.
"Tiểu Thất."
Tư Hàn bỗng nhiên khóc nấc, nước mắt của hắn thành dòng chảy xuống cổ rồng một mảnh ướt át.
"Sư phụ, ta không muốn rời xa sư phụ. Ta yêu người, thật không muốn rời xa người... sư phụ!"
Nghe tiếng nức nở của ái nhân, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy lồng ngực đau nhói, lúc này y chỉ muốn ôm lấy hắn. Nếu được lựa chọn, cả đời y cũng không bao giờ buông tay hắn. Nhưng mà hiện tại nếu ích kỷ giữ Tư Hàn lại bên mình, chỉ sợ hắn đến tính mạng cũng không còn nữa. Yêu một người, chính là muốn người đó bình an vô sự mà trải qua hết đời, không phải sao?
"Tiểu Thất, ta cũng yêu ngươi!"
Tư Hàn trong cơn nức nở liền nói ra điều lo sợ trong lòng.
"Sư phụ... lần này người không gạt ta chứ?"
Tư Hàn ôm chặt cổ rồng. Hắn rất sợ, sợ y lại gạt mình lần nữa, sợ sau khi bản thân trở về thì người này bên cạnh đã có kẻ khác. Lần trước sau khi tỉnh dậy thì y liền lạnh nhạt cùng hắn, còn nói không muốn cùng hắn, nói từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng hắn, còn ở cùng với tiểu công chúa kia. Chỉ một lần duy nhất nhưng dường như ám ảnh chưa bao giờ ngừng lại trong lòng Tư Hàn.
Mấy ngày qua khi bên cạnh nhau nhưng lúc nào Tư Hàn cũng bất an ngờ vực. Hắn từ sau khi rời khỏi Thiên Hoa sơn thì chưa từng thật sự tin tưởng y một lần nào.
Khi Hoàng Thiên Ngạo càng ngọt ngào, càng yêu chiều thì hắn càng trở nên sợ hãi. Có lẽ bởi vì đã từng mất đi, nên Hứa Tư Hàn vô thức không ngừng hoài nghi. Có đôi lúc hắn tự mắng chửi mình, nhưng mà hắn vẫn không có cách lấy lại lòng tin đã mất năm xưa.
Sau khi trở về từ rừng trúc, Tư Hàn đã âm thầm hỏi Nhiếp Viễn về lệ long thạch, y nói cũng từng nghe qua. Sau đó hắn lại hỏi Ngâm Tuyết, nhận được câu trả lời tương tự. Nhưng bọn họ dù gì cũng là thuộc hạ bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo, nếu thực sự hùa nhau nói dối cho chủ nhân mình thì hắn cũng không thể lường trước được.
Nhưng mà, nếu thực sự trên đời này có cái gọi là lệ long thạch thì chẳng phải sẽ cứu mạng được y hay sao? Cho nên hắn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Nơi đó cho dù là biển lửa, hắn cũng tình nguyện nhảy vào.
Hoàng Thiên Ngạo biết Tư Hàn khóc, y rất nhanh hiện hình người rồi ôm hắn bay xuống ngồi dưới gốc đào. Hắn liền nằm úp mặt vào bụng y khóc rống.
"Tiểu Thất... ngươi cũng không còn nhỏ nữa!"
Y vuốt ve cái đầu nhỏ cùng thân thể mềm mại nóng ấm đang vùi trong y phục mình.
"Sư phụ, người thề với ta đi, thề với ta phải ở đây chờ ta, không được có người khác!"
Hắn từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, giương đôi mắt thảng thốt nhòe nhoẹt nước mắt nhìn y. Thấy bất an của hắn, bỗng dưng trái tim trong lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo ẩn ẩn đau. Y nhíu nhíu mày nhìn hắn, bàn tay to nâng gò má nhỏ lên vuốt ve.
"Ta hứa với ngươi, cả đời cũng chỉ yêu mình ngươi!"
Được đáp án như mong đợi, chỉ là trái tim hắn không hiểu vì sao vẫn không thể trấn tỉnh được. Chỉ có thể dùng thân thể cận kề để lấp đầy nỗi bất an trong lòng mình.
"Sư phụ, ta thật yêu người, yêu chết người đi được!"
Dứt lời, hắn liền rướn người hôn lên môi y một cái rồi tách ra nhìn y, ánh mắt ngập tràn mong chờ.
Hoàng Thiên Ngạo liền ôm lấy eo nhỏ của hắn nâng lên tách hai chân ra hai bên hông mình, không chần chừ cúi đầu ngậm lấy phiến môi mọng nước của hắn nút vào. Rất nhanh đầu lưỡi dây dưa, hơi thở giao triền, tình nồng ý mật tràn cả đáy mắt. Hai người ôm nhau thật chặt, vòng tay chưa từng rời khỏi cơ thể nhau.
Sau khi tách ra, Hứa Tư Hàn ưỡn thắt lưng, hai tay áp lên gò má Hoàng Thiên Ngạo, ánh mắt từ lúc nào trở nên sâu thẳm.
"Sư phụ, đêm nay ta có thể ở trên người không?"
Hoàng Thiên Ngạo hơi nhíu mày một cái, bàn tay to đánh vào mông nhỏ một cái.
"Muốn làm phản sao?"
Hắn liền cong môi lên cười, đánh 'chụt' một cái hôn xuống môi y.
"Ta chỉ chọc sư phụ, a!"
Lời chưa dứt đã cảm thấy trời đất nghiêng ngã. Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào lật người đè Tư Hàn nằm xuống thảm cỏ xanh, hắn liền bám hai chân quanh hông y, không ngừng cọ cọ, ánh mắt mê ly nhàn nhạt nước mong chờ được yêu thương.
Hoàng Thiên Ngạo liền vươn tay vuốt ve gò má bầu bĩnh đáng yêu của hắn, đôi mắt ướt át như câu hồn đoạt phách y. Môi vì bị hôn mà hồng hồng mọng nước. Y lại vuốt ve ấn ký đỏ rực dưới đuôi mắt hắn.
"Ngươi như vầy cũng muốn làm phản sao, hửm?"
Hoàng Thiên Ngạo vừa nói vừa vươn tay kéo xuống y phục hắn. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào hạ thân hắn một cái khiến hắn cong người vặn eo.
"Ta không dám nữa!"
Hoàng Thiên Ngạo ánh mắt sâu thẳm khác thường.
"Nói lại!"
Tư Hàn liền bĩu bĩu môi.
"Tiểu Thất sau này không dám trêu chọc sư phụ nữa!"
Hoàng Thiên Ngạo nhếch môi lên cười hài lòng.
"Ngoan!"
Dứt lời, y cúi đầu cắn xuống phiến môi hắn, bàn tay bên dưới nắm lấy tính khí bừng bừng sức sống của hắn không ngừng lên xuống.
"Ưm... sư phụ... ưm..."
Hắn vừa rên rỉ, thắt lưng khẽ đong đưa đẩy thứ kia vào sâu trong lòng bàn tay của y. Hoàng Thiên Ngạo bỗng xoay tay một cái thoát ra y phục, dùng áo choàng lớn của mình bao phủ hai người.
"Sư phụ, ta muốn... ưm..."
Tư Hàn trong ngực y không ngừng vặn vẹo rên rỉ. Hoàng Thiên Ngạo không trả lời, rời khỏi môi hắn một đường hôn xuống cổ. Tại ngực khẽ cắn một cái làm Tư Hàn toàn thân run rẩy. Bàn tay đặt trên vai Hoàng Thiên Ngạo liền để lại vệt hồng hồng.
Hắn cong một chân lên bám vào lưng y, không ngừng chà sát. Bàn tay to bên dưới liền buông tính khí hắn ra, chơi đùa bắp chân hắn.
"Nhanh chút... ta chịu không nổi!"
Hắn nói một câu như vậy, giương ánh mắt ướt át sủng ướt hơi sương nhìn y. Thứ kia to lớn cọ cọ vào bụng của Hoàng Thiên Ngạo làm y ngẩng đầu nhìn hắn. Y chống đôi tay to lớn của mình hai bên vai nhỏ của hắn, một bàn tay nâng lên vuốt ve khóe mắt hắn.
Hôm nay Hoàng Thiên Ngạo rất lạ, Tư Hàn cảm thấy dường như y cứ chần chừ dây dưa, phần lớn thời gian chính là nhìn hắn. Bỗng dưng y ôm hắn ngồi dậy trong lòng mình, siết chặt thật lâu cũng không nói gì.
"Sư phụ, người làm sao vậy?"
Hoàng Thiên Ngạo khàn khàn giọng.
"Tiểu Thất, đừng đi nữa!"
Hắn nghe không hiểu liền hỏi lại.
"Sư phụ?"
Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào tròng mắt đã đỏ ửng nhàn nhạt nước, Tư Hàn bị ôm nên nhất thời không nhìn thấy nét mặt y lúc này.
Hắn chỉ nghe nghe thấy trái tim Hoàng Thiên Ngạo phút chốc đập mãnh liệt. Nghĩ y tại giờ phút này không muốn rời xa hắn, Tư Hàn trong lòng liền thoáng chút ngọt ngào. Hắn cười cười vòng tay ôm lấy lưng y thật chặt, áp má lên vai y nỉ non.
"Sư phụ, hôm nay... người làm sao vậy? Tại sao lại không đi? Ta sẽ đi nhanh, mười mấy ngày sau sẽ gặp lại người thôi mà. Sư phụ!"
Tư Hàn mạnh miệng nói vậy nhưng thực chất trong lòng cũng không muốn xa y. Mười mấy ngày là cả một thời gian dài cho người đang yêu như hắn.
Hoàng Thiên Ngạo nhíu nhíu mày, bất giác một giọt nước mắt chảy xuống rơi trên thảm cỏ xanh. Lệ lần bữa hóa thành một viên linh châu sáng lấp lánh. Hoàng Thiên Ngạo liền cắn răng một cái nhịn xuống đau đớn mãnh liệt trong lòng, y vươn tay hủy đi lệ long thạch rồi hôn hôn vào cổ hắn.
"Tiểu Thất!"
Tư Hàn liền ôm chặt y, thân thể hơi động.
"Ta đây, tiểu Thất của người đây, sư phụ!"
Hoàng Thiên Ngạo hôn vào cổ hắn một cái, thì thầm bên tai hắn.
"Sau này không có ta bên cạnh, ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình. Làm gì cũng nên suy nghĩ chín chắn..."
Tư Hàn nhắm nghiền mắt, hít hà mùi hương thuộc riêng về Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư phụ, ta chỉ đi có vài ngày thôi mà. Người an tâm, ta hiện tại không còn yếu nhược như xưa nữa. Ở đó sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể ăn hiếp được ta! Nếu có kẻ đó, ta nhất định đánh hắn thành đầu heo. Ha ha."
Tư Hàn nói một câu như vậy để y được an lòng. Hắn nghĩ y vì xót xa lo lắng cho hắn phải đi đến nơi xa một mình nên nhất thời không muốn mà thôi.
Hoàng Thiên Ngạo nghe xong không nói gì, chỉ ôm hắn thật chặt. Đêm đó hai người quấn lấy nhau, không ngừng ra vào như trút nước, cho đến khi gần sáng thì mới ngừng lại.
***
Lúc này đã là hừng đông. Mặt trời đỏ ửng xé mây từ từ chui ra, tròn vạnh như chiếc đĩa. Tư Hàn mơ màng tỉnh dậy, xung quanh là tiếng chim hót véo von. Một cánh đào theo gió nhẹ nhàng rơi xuống đậu khẽ trên mặt Hoàng Thiên Ngạo.
Tư Hàn xoay đầu sang nhìn y, nhặt lấy cánh hoa đào xuống, ngón tay từ trán vẽ một đường xuống cằm mô phỏng ngũ quan Hoàng Thiên Ngạo, giống như muốn khắc sâu vào tâm khảm hình bóng người này.
Một lúc, sau khi mặt trời sáng tỏ, Tư Hàn từ từ ngồi dậy, mặc vào y phục rồi cúi đầu hôn một cái lên môi Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư phụ, ta phải lên đường rồi. Mười mấy ngày sau sẽ trở về. Sư phụ hãy nhớ lời hứa của mình, cả đời cũng không phụ ta!"
Dứt lời, hắn xoay người đi một đoạn rồi bỗng dưng quay đầu nhìn y thêm lần nữa. Nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt.
"Nếu như người lần nữa phụ ta, ta nhất định cùng người đồng quy vu tận!"
Nói xong, hắn liền phóng lên chín tầng mây rồi mất hút. Hoàng Thiên Ngạo lúc này mới mở mắt ra, đáy mắt đỏ ửng.
Thật ra cả đêm qua y đều không ngủ, chỉ nằm bên cạnh ôm Tư Hàn, nhìn hắn không rời mắt. Y nhíu nhíu mày ngồi dậy nhìn về hướng Tư Hàn rời đi đến thất thần, miệng mấp máy khẽ gọi hai tiếng.
"Tiểu Thất..."
***
Lúc này tại Phụng tộc, Ân Sơn Tây Xương vừa ở chỗ của Minh Kính Bắc quay về. Từ sau khi mang Kiếm Phong Chi ném xuống nhân gian thì y cùng với gia quyến cũng đến Phụng tộc nhận sự bảo hộ của thiên giới. Ân Sơn đài sớm đã là một mảnh tiêu điều.
Dù ở chỗ này được Minh Kinh Bắc đối xử tốt, nhưng hắn vẫn nhớ những ngày tháng mình tự chủ ở Ân Sơn đài. Đáng tiếc, từ sau khi hắn bị Hoàng Thiên Ngạo đánh trọng thương thì địa vị của Ân Sơn đài trong thần giới đã hoàn toàn đánh mất. Hắn vô cùng căm hận Hoàng Thiên Ngạo, chỉ mong có cơ hội sẽ diệt Thiên Hoa sơn.
Phụng tộc và thiên giới sau khi bị Hoàng Thiên Ngạo hủy hôn ước với công chúa thì rất hận y cùng Thiên Hoa sơn. Người ta nói kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu. Nắm được đạo lý này, Ân Sơn Tây Xương nhân lúc hỗn loạn đã đến nương nhờ chỗ của Phụng tộc.
"Chủ nhân!"
Từ nãy giờ hắn ngồi thất thần trên ghế nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay.
"Có chuyện gì?"
"Lúc nãy thuộc hạ nghe nói bọn người kia đang điều động thiên binh thiên tướng truy sát Ngụy Trình."
Ân Sơn Tây Xương nghe xong liền nhếch môi lên cười, ánh mắt trở nên thâm sâu khác thường.
Lúc trước khi không thể có được Ngụy Trình, hắn liền mang tung tích của y báo cho thiên giới. Chính vì như vậy cho nên chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã tìm thấy Ngụy Trình. Chẳng những vậy, một số điểm yếu trong lỗ hổng phòng thủ của Huyền Môn cung cũng bị hắn nói với Minh Kính Bắc.
Ân Sơn Tây Xương nhớ lại chuyện khi nãy mình cùng Minh Kính Bắc bàn bạc.
"Người của ta dò thám ở Thiên Hoa sơn phát hiện ra Ngâm Tuyết đã hôn mê bất tỉnh. Hiện tại đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo vẫn chưa trở về. Nếu như nhân lúc này bắt hắn làm con tin thì chính là một lợi thế lớn. Kẻ này theo ta được biết chính là nghĩa phụ của Hỏa phụng hoàng. Hỏa phụng hoàng rất nghe lời hắn. Hắn lại là thuộc hạ thân tín dưới trướng của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Nếu bắt được hắn, thì trận đấu sắp tới chúng ta đã nắm ưu thế rất lớn!"
Minh Kính Bắc khẽ vuốt râu mấy cái.
"Nhưng mà như vậy chẳng khác nào công khai đối đầu cùng Thiên Hoa sơn?"
"Chuyện này ngài cứ an tâm. Chúng ta âm thầm bắt đi Ngâm Tuyết. Khi giao chiến với Hỏa phụng hoàng đường cùng mới mang hắn ra. Nhưng mà dù gì Ngâm Tuyết cũng chỉ là một sứ giả, Long tộc cũng sẽ không vì hắn mà mang tính mạng tộc nhân mình ra liều mạng."
"Ta lập tức sẽ báo với thiên hậu nương nương điều động binh lực."
Ân Sơn Tây Xương liền gật đầu.
"Còn một người nữa khiến ta vô cùng lo lắng."
"Ai?"
"Lục Mạch, tả sứ của Huyền Môn cung. Kẻ này dã tâm không nhỏ, dùng trăm phương ngàn kế gạt Hỏa phụng hoàng về phe mình, chỉ e không sớm thì muộn cũng sẽ đánh đến thiên giới."
Minh Kính Bắc uống một ngụm trà khàn khàn giọng.
"Lục Mạch chính là mãng xà ba đầu do ma tôn Cố Kiệt Nhân nuôi dưỡng năm xưa. Sau trận chiến tranh đoạt Xích Quỷ kiếm năm đó thì đã biến mất không còn tung tích. Rất nhiều năm trước lại trở thành thủ lĩnh của ma giới, không ngừng quấy phá tam giới. Trải qua hàng vạn năm đương nhiên đã trở thành một kẻ bất kham."
Ân Sơn Tây Xương mím môi một cái.
"Tại hạ có ý này, không biết ngài có muốn nghe hay không?"
"Ân Sơn đài chủ cứ nói!"
"Ta nhiều năm nay qua lại với Huyền Môn cung đương nhiên cũng có chừa lại cho mình một đường lui."
"Ý đài chủ là..."
"Người của ta ở Huyền Môn cung bí mật theo dõi, tình cờ phát hiện ra Lục Mạch đang cùng nam sủng của hắn qua lại. Quan trọng nam sủng của hắn hiện tại đang hoài thai!"
Minh Kính Bắc nhíu mày khó tin.
"Ân Sơn đài chủ, ngài không nói đùa chứ? Nam nhân cũng có thể hoài thai hay sao? Đây là chuyện lạ trong thiên hạ, ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng nghe nói đến!"
Ân Sơn Tây Xương nhếch môi lên cười.
"Hắn là người của Hồ tộc. Trong truyền thuyết, vạn năm trước cửu vỹ hồ dù là nam nhân hay nữ nhân đều có thể mang thai. Chỉ là không ngờ vạn năm sau truyền thuyết đó lại tái hiện."
Minh Kính Bắc nhìn Ân Sơn Tây Xương.
"Nói như vậy là..."
Ân Sơn Tây Xương ánh mắt thoáng chút trầm xuống.
"Trước đây Lục Mạch chưa từng để ý bất luận là kẻ nào, nhưng mà đối với Bạch Cửu này là một chuyện hoàn toàn khác. Lúc trước, hắn vì Bạch Cửu mà xuống tay cùng ta, cắt đứt liên minh với Ân Sơn đài. Hiện tại Bạch Cửu lại mang cốt nhục của hắn, ngài nói thử xem, Bạch Cửu có địa vị thế nào trong lòng hắn?"
Minh Kính Bắc khẽ nheo mắt.
"Ngài định bắt Bạch Cửu sao?"
"Không sai! Chỉ cần bắt được Bạch Cửu, cũng tương tự như Ngâm Tuyết, thì ván cờ này chúng ta không nhất định phải dè chừng nữa rồi."
Minh Kính Bắc suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu cùng hắn, sau đó rất nhanh truyền tin đến thiên giới.
Hiện tại Ân Sơn Tây Xương lại nghe đến chuyện của Ngụy Trình, trong lòng không hề vui vẻ gì, nhưng mà người hắn không có được thì ai cũng không thể.
Hắn khẽ nhếch môi cười rồi nâng tách trà lên uống cạn.
***
Lúc này Ngụy Trình và Kiếm Phong Chi đã rời khỏi thần giới, bọn họ đến một vùng thảo nguyên rộng lớn ở hạ giới rồi dựng lên một ngôi nhà nhỏ có ba gian phòng, một gian để ngủ, một là nhà bếp và một là nhà trước để ăn cơm.
Cả ngày hôm đó đều vô cùng bận rộn. Sau một hồi dọn dẹp Ngụy Trình liền đi tắm ở hồ nhỏ gần nhà. Lúc trở về không nhìn thấy Kiếm Phong Chi đâu nữa.
"Phong Chi."
Y gọi một tiếng cũng không có tiếng trả lời, lúc vén màn vào phòng liền nhìn thấy Kiếm Phong Chi vậy mà đang nằm sấp trên giường đều đều hơi thở. Giống hệt những ngày còn ở Thiên Hoa sơn. Sau một ngày làm việc vất vả Kiếm Phong Chi đều nằm sấp xuống giường ngủ rất say.
Nhìn cảnh tượng yên bình đã lâu không thấy này, Ngụy Trình trong đáy mắt đều ngập tràn dịu dàng. Y khẽ nhếch môi lên cười rồi ngồi xuống giường. Trong phòng chỉ có một ngọn nến hồng hồng phả ánh sáng nhàn nhạt in bóng y trên vách.
Ngụy Trình nhìn một bên sườn mặt của Kiếm Phong Chi đến thất thần. Người này y đã tâm niệm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng về đến tay. Ngụy Trình vươn tay lên chạm nhẹ trên trán của hắn, cảm nhận mọi thứ dường như chính là một giấc mơ dài.
Chỉ trong một năm lại xảy ra quá nhiều biến cố. Kiếm Phong Chi bị hạ độc, y thì rời khỏi Thiên Hoa sơn rồi giết thái tử Đông Hải, sau đó bị tống giam dưới Vạn Trùng Sơn ngày qua ngày chịu khổ hình.
Thời gian đó điều khiến y trở nên mạnh mẽ duy nhất chính là Kiếm Phong Chi, y muốn được trở về, muốn được mỗi ngày nhìn thấy hắn. Nhưng mà đến khi trở ra ngoài thì chuyện gì y cũng không còn nhớ nữa. Thật may, lần này gặp lại, sau khi hóa thành hình rồng y đã tìm lại ký ức năm xưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiếm Phong Chi bằng xương bằng thịt ngây ngây ngô ngô trước mắt mình, y nghĩ rằng chỉ cần như vậy đã đủ. Chỉ cần nhìn thấy hắn còn sống, khỏe mạnh. Còn những thứ khác y cũng không cần thiết nữa, kể cả trả thù Ân Sơn Tây Xương. Kiếm Phong Chi của Ngụy Trình, người này chính là chấp niệm cả đời y.
Năm đó vì hắn ngốc Ngụy Trình mới để ý đến hắn. Rồi hình ảnh đó đã đi vào tâm khảm y từ lúc nào cũng không hay biết.
Ngụy Trình là nhi tử của Bắc Hải long vương, sau khi trưởng thành lẽ ra phải trở về kế thừa đại nghiệp. Nhưng mà y đã không làm. Bởi lẽ nếu vậy, y sẽ phải phong thê lập thiếp. Kiếm Phong Chi dù gì cũng là nam nhân. Nam nhân thì không thể sinh con, không thể duy trì hậu đại.
Còn Ngụy Trình, ngay từ khi biết mình thích Kiếm Phong Chi, thì đã xác định người này sẽ thuộc về mình, bất luận là hắn có đồng ý hay không. Nếu như vậy, khi y là long vương, ngoài Kiếm Phong Chi thì phải có thê thiếp khác, y không muốn để hắn phải ủy khuất. Cho nên, Ngụy Trình sớm đã từ chối kế thừa vương vị, dù gì Ngụy Thương cũng còn khỏe mạnh, lại có nhiều thê thiếp, sau này hẳn sẽ có thêm những nhi tử khác.
Người không hiểu sẽ nói Ngụy Trình ngốc nghếch, thà làm một đệ tử của Thiên Hoa sơn cũng không trở về làm Bắc Hải long vương. Bất quá cũng chỉ có một mình y biết, so với mọi thứ trên đời này thì Kiếm Phong Chi chính là thứ quý giá nhất của y.
Thời gian bị mất trí nhớ, dù ở bên Ân Sơn Tây Xương nhưng trong lòng Ngụy Trình luôn khắc khoải một thứ gì đó không rõ ràng. Thật may sau khi gặp lại Kiếm Phong Chi y đã không nghe theo lời kẻ gian mà làm điều gì tổn hại đến hắn. Nếu
1 2 »
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.